Quyển 2 - Chương 5: Đêm Giáng sinh hai người
Girlne Ya
21/05/2013
Địa điểm:
Nhà Bạch Tô Cơ
Happy House
Công viên Clover
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Thôi Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Nhã Văn: Trợ lí chủ tịch trường Minh Dương trước đây
Woa! Phóa hoa! Có cả những bông hoa tuyết
li ti đang bay
Đây đúng là giáng sinh tuyệt vời nhất!
Nhưng…
Sao vào đúng lúc này…
Tôi lại…
Happy House hôm nay yên tĩnh lạ thường, cả quán ăn giống như được tụi tôi bao trọn gói. Ngoài tụi tôi và ông chú râu xồm ra, không có một vị khách nào khác…
“Ngốc! Bây giờ đã là một giờ đêm rồi! Làm gì có khách nào còn mò đến đây nữa!” Tô Cơ thấy tôi ngố hết chỗ nói nên cốc một cái nhẹ vào trán cho tỉnh ra.
“Tô Hựu Tuệ, đêm hôm khuya khoắt cô gọi tụi tôi đến đây làm gì?” Lăng Thần Huyền ngáp ngắn ngáp dài, ngồi đối diện tôi hỏi sang.
“Hay là bà định rủ mọi người đến khu biệt thự cổ số 23 chơi?” Hiểu Ảnh háo hức, hai mắt sáng long lanh.
“Thà chết chứ cả đời này đừng có mơ tôi quay lại đó lần thứ hai!” Lăng Thần Huyền mặt mày xanh xám rít lên.
“Bàn chuyện của Dạ phải không?” Lý Triết Vũ hớp một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng.
Mỗi lần thấy Lý Triết Vũ, dù lòng tôi có rối rắm đến đâu, dù tôi không thể hiểu được Vũ đang nghĩ gì, đang cảm nhận gì sau vẻ ngoài hờ hững kia, nhưng cậu ấy luôn xuất hiện đúng lúc, tuy không biểu hiện bằng lời nói hay hành động, cũng khiến tôi có cảm giác ấm áp và bình yên…
“Hựu Tuệ! Bà muốn giúp Kim Nguyệt Dạ đi học lại à?” Tô Cơ không đi vào tai mình nên hỏi lại lần nữa.
“À… cái đó… à… Tôi nghĩ Kim Nguyệt Dạ bị buộc thôi học cũng vì tôi, cho nên… tôi muốn hỏi xem… mọi người có cách nào giúp cậu ấy được đi học lại không?”
Hừm… Tô Hựu Tuệ, mày làm sao vậy? Sao lại ôm rơm dặm bụng chứ? Tên Kim Nguyệt Dạ có thân mà chẳng lo, mày việc gì phải lo thay hắn?
“Về chuyện này thì chú tôi không khắt khe lắm! Ông không giống như ai đó lòng dạ nham hiểm, chỉ vì muốn đánh bại trường Sùng Dương mà sẵn sàng hi sinh tương lại của Dạ…” Lăng Thần Huyền vừa nói vừa liếc xéo Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền! cậu nói ai nham hiểm? Mẹ tôi chỉ làm theo nguyên tắc thôi, Kim Nguyệt Dạ cũng chẳng oan đâu, ai bảo đến khu biệt thự 23 làm gì!”
“Bây giờ không phải lúc cãi nhau, quan trọng là nghĩ cách để cô Bạch bỏ qua, không truy cứu nữa, những việc còn lại thì dơn giản thôi!” Lý Triết Vũ điềm tĩnh dập tắt ngọn lửa chiến tranh vừa nhen lên giữa hai đối thủ truyền kiếp – Tô Cơ và Thần Huyền.
…
Mọi người lại im bặt, lặng lẽ suy nghĩ.
“Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông!” Là giọng của ông chú râu xồm. Quên mất, là chú Nhã Văn mới đúng! Sao ông ta đột nhiên thốt ra những lời như vậy?
“Chú Nhã Văn, ý chú là…”Lý Triết Vũ hết nhìn chú Nhã Văn đang cười híp mắt, lại quay sang nhìn tôi.
“Sao… sao lai nhìn tôi?” Tôi có dự cảm chẳng lành.
Tôi ư? Tôi phải làm gì bây giờ? Hay là đi đến cầu xin cô Bạch Ngưng? Việc này chắc phải nhờ Tô Cơ mới xong, nhỏ ta là con gái cô Bạch mà!
“Tô Cơ…” Tôi quay sang lắc lắc vai Tô Cơ, ánh mắt cầu cứu.
“Vô ích thôi! Tôi đã thử nhiều lần rồi! Vừa đề cập đến chuyện này, mama tôi lại lôi thành tích học tập ra đe nẹt, bảo tôi đừng có mà lo việc không đâu! Tôi bó tay thôi!” Tô Cơ thở dài nhìn chúng tôi.
“Từ xưa đã nghe mẹ cô ngang ngược, cố chấp. Quả là không sai nhỉ?” Lăng Thần Huyền thừa cơ giễu cợt.
“Lăng Thần Huyền, ngươi muốn gây sự hả?”
“Tô Cơ, Huyền, hai người đừng cãi nhau nữa được không?” Hiểu Ảnh ngồi bên cạnh, lo lắng kéo tay Tô Cơ.
Trời đất thiên địa ơi, lúc nước sôi lửa bỏng thế này mới biết chẳng nhờ được ai!
Nhưng, không phải tôi không biết cô Bạch nổi tiếng cố chấp, hơn nữa, việc lần này còn liên quan đến sự sống còn của trường Minh Đức. Kim Nguyệt Dạ mà trở về trường Sùng Dương thì chẳng khác gì ”cõng rắn cắn gà nhà”, ai lại muốn thế cơ chứ?
“Hựu Tuệ, cô thật lòng muốn Kim Nguyệt Dạ quay lại học hả?” Lý Triết Vũ đặt cốc trà trên tay xuống, nhìn tôi chằm chằm.
“Ừ…” Tôi trả lời không tự nhiên lắm.
Đôi mắt màu cà phê của Lý Triết Vũ khiến tôi sợ hãi né tránh, không biết Vũ muốn nghe câu trả lời thế nào từ miệng tôi? Nhưng có lẽ mọi lời nói của tôi với Vũ đều không quan trọng!
Một phút… Hai phút…
Đúng là sự yên lặng đáng sợ, Lý Triết Vũ nhìn tôi không chớp mắt, tôi không thể nào đoán được Vũ đang nghĩ gì. Lúc này hố sâu ngăn cách giữa hai chúng tôi càng lúc càng xa…
“Thế này nhé, Hựu Tuệ, mai tôi cùng cô đi gặp hiệu trưởng Bạch” Lý Triết Vũ bỗng lên tiếng.
“Gì cơ?” Tôi kinh ngạc đến mức nín thở.
“Vũ, cậu muốn cô ta đi gặp hiệu trưởng Bạch sao? Không khéo lại đổ them dầu vào lửa đấy!”
“Lăng Thần Huyền! Ngươi ngậm miệng lại đi!”
“Có Lý Triết Vũ thì mọt việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hựu Tuệ, cháu thì sao?” Ngài Nhã Văn mỉm cười nhìn tôi và Lý Triết Vũ, nhưng trong nụ cười đó còn ẩn chứa điều gì đó.
“Được rồi, được rồi! Quyết định như vậy đi! Hựu Tuệ, vì tình yêu, bà phải cố lên…”
“Tô Cơ, bà nói lăng nhăng gì vậy?”
“Yên tâm đi! Có tôi đi cùng, cô sẽ làm được mà!”
…
“Cô không đồng ý!”
Trong phòng làm việc, hiệu trưởng Bạch lạnh lung nói với tôi, Lý Triết Vũ và Tô Cơ.
Tôi ngây người nhìn khuôn mặt vô cảm của hiệu trưởng Bạch. Câu trả lời này tôi đã biết từ lâu, nhưng khi phải trực tiếp đối mặt với nó vẫn thấy sao quá nặng nề.
“Mẹ! Mẹ nhất định phải làm thế sao?” Tô Cơ quyết không bỏ cuộc.
“Tô Cơ, con phải biết trường học có quy tắc và kỉ luật của trường học, nếu mọi người không tuân theo thì trường học sẽ biến thành cái gì? Lý Triết Vũ, cha em là nhà tài trợ lớn của trường Minh Đức và Sùng Dương, nhưng từ xưa đến nay không hề can thiệp vào công tác quản lí của trường. Cô hi vọng với tư cách là một học sinh trường Sùng Dương, em phải hiểu rõ điều này!”
Quả không hổ danh là “hiệu trưởng mặt sắt”, đối diện với con gái ruột và con trai của chủ tịch hội đồng quản trị trường mà không hề nhường bước, Tô Hựu Tuệ, mày phải làm sao đây?
Tôi quay sang cầu cứu người nãy giờ im lặng không lên tiếng là Lý Triết Vũ. Nhìn bộ dạng tôi đáng thương như vậy mà cậu ta không mảy may động lòng.
“Đành phải dựa vào mình thôi!” Tôi ngầm tự cổ cũ, đã đến đay rồi không thể tay trắng ra về được, huống hồ Kim Nguyệt Dạ bị đuổi học cũng là vì tôi…
“Hiệu trưởng Bạch, cô nói rất đúng ạ! Với tư cách là một người học sinh, chúng em phải tuân theo nội quy của trường, nếu vi phạm thì phải chịu hình thức kỉ luật thích đáng!”
“Hựu Tuệ!” Tô Cơ tròn mắt nhìn tôi. Không có cách nào khác, tôi đành liều thôi!
Hiệu trưởng Bạch gật gù tán đồng với tôi. Lúc này, Lý Triết Vũ mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười cổ vũ…
“Cho nên, em muốn đến xin lỗi cô, lần trước em đã nói dối cô, hiệu trưởng Thôi và ngài Nhã Văn! Em cũng đi tới số 23 phố Angel, hơn nữa còn đi cùng với Kim Nguyệt Dạ!”
“Em nói cái gì?” Hiệu trưởng Bạch không tin vào tai mình, “Hựu Tuệ, em có biết, em đang đem tương lai của mình ra làm trò đùa không?”
“Mẹ, con cũng đến số 23 phố Angel. Mà không chỉ có con đâu, còn có cả Hiểu Ảnh, Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền!”
Trời ơi, Tô Cơ điên thật rồi sao? Ai lại kéo cả lũ cùng xuống bùn như thế?
“Hựu Tuệ nói không sai, tất cả chúng em đều vi phạm nội quy, đều phải chịu kỉ luật, như vậy mới công bằng với Kim Nguyệt Dạ!”
Lý Triết Vũ cũng ủng hộ Tô Cơ á? Nhìn nụ cười của hai người bọn họ, rõ ràng đã thông đồng với nahu từ trước mà.
“Các em… các em…” Hiều trưởng Bạch quá shock trước sự thực phũ phàn này. “Các em nghĩ có thể dung cách này để Kim Nguyệt Dạ được quay lại học sao?”
“Không ạ! Thưa cô, trong mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều, vì tương lai của bản thân, em có thể để người khác chịu tôi thay mình mà vẫn ăn ngon ngủ yên được sao? Vì thắng lợi mà bất chấp tất cả để che giấu sự thật. Một Tô Hựu Tuệ như vậy đã đi ngược lại với tôn chỉ làm người của trường Minh Đức, phụ sự dạy dỗ từ trước đến nay của cô!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc khiến người khác phải e sợ của cô Bạch: “Trong buổi leexx khai giảng, cô đã nói, cô quý trọng người tài! Kim Nguyệt Dạ là thiên tài hiếm có, chỉ vì một lần mắc lỗi mà bị đuổi học, cô không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“…”
Nhìn ánh mắt do dự của hiệu trưởng Bạch, xem ra có chút hi vọng rồi! Tô Hựu Tuệ, cố lên!
“Thưa cô, cô từng nói rằng cô tin tưởng em, trường Minh Đức chúng ta có thể quang minh chính đại thắng trường Sùng Dương, không phải vì không có Kim Nguyệt Dạ mà bởi vì Minh Đức thực sự là trường ạnh! Em mong cô có thể cho Kim Nguyệt Dạ một cơ hội, cũng là cho trường Minh Đức một cơ hội! Được không ạ?”
Tôi vừa nói xong một lèo thì căn phòng lại yên tĩnh như lúc đầu.
Tích tắc… tích tắc…
Cả căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, tôi căng thẳng đến thở không ra hơi.
“Tô Hựu Tuệ, nếu các em đã kiên quyết như vậy thì hãy chứng minh cho cô xem…”
“Mẹ! Mẹ thật là…” Tô Cơ chưa kịp nói nốt câu, đã bị Lý Triết Vũ chặn lại.
Tôi và Lý Triết Vũ quay sang nhìn nhau, ngầm hiểu ý, xem ra hiệu trưởng Bạch đã có “dấu hiệu” nhượng bộ.
Thưa cô, ý của cô là…” Tôi hít một hơi dài, ho vọng điều kiện không quá khó.
“Sáu người các em đều vi phạm nội quy của nhà trường nên đều phải chịu phạt. Nhưng cô sẽ cho các em một cơ hội, nếu thi cuối kì cả sáu em đều được lọt vào Top 100 người dẫn đầu thì cô sẽ bỏ qua chuyện này!”
“Sao cơ?” Tô Cơ rít lên yếu ớt, “Mẹ, phải lọt vào Top 100 á? Thế có khác nào mẹ không đồng ý đâu?”
“Được! Em đồng ý!”
“Hựu Tuệ, bà đùa sao?”
Thiên tài vô đối như tôi đã xuất chiêu thì tôi không tin là chuyện cỏn con này lại chẳng làm được.
“Rất tốt! Nhưng Hựu Tuệ, em là học sinh của trường Minh Đức nên cô có một điều muốn nhắc nhở em…”
“Vâng ạ! Cô cứ nói!” Tôi ngoan ngoãn đáp, nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cô, tôi cũng đoán được câu tiếp theo.
“Nhà trường cấm học sinh có quan hệ tình cảm, đặc biệt em lại là đại diện cho bộ mặt của trường Minh Đức, em càng không thể quan hệ yêu đương với Kim Nguyệt Dạ. Cô mong em tự mình xử lí được chuyện này!” Hiệu trưởng Bạch nói như đinh đóng cột.
“Em hiểu rồi ạ!” Tôi thở phào, thế mà tưởng chuyện gì? Tôi với Kim Nguyệt Dạ vốn có gì đâu.
Chuyện này chẳng là gì cả!
Nhưng sao trong lòng lại thấy hụt hẫng nhỉ? Tô Hựu Tuệ, mày làm sao thế?
Tôi ngước đầu lên nhìn thấy đôi mắt màu cà phê. Lý Triết Vũ, cậu đang nghĩ gì vậy? Chỉ cần Kim Nguyệt Dạ được đi học lại, còn những chuyện khác với cậu đều không quan trọng phải không?
“Cô đợi các em thực hiện lời hứa của mình…”
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ? Bà chắc chắn sao?”
Từ lúc bước ra khỏi phòng hiệu trưởng Bạch, Tô Cơ cứ liên tiếp hỏi đi hỏi lại câu đó.
“Tô Cơ! Tôi phải nói mấy lần nữa bà mới chịu hiểu? Tôi bảo làm được là làm được! Heo tôi cũng có thể dạy trèo cây được nữa là,bà yên tâm đi!” Tôi cười toe toét khẳng định lại lần nữa.
“Cái gì? Bà dám bảo tôi là heo hả? Bà đừng quên, lần trước trên bãi biển, tôi nhìn thấy bà và Kim Nguyệt Dạ hôn…” Nhân lúc con nhỏ này chưa nói hết câu, tôi vội bịt miệng nó lại, nhưng Lý Triết Vũ lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu, như thể nhìn thấy cả tâm khảm tôi.
“Muộn rồi! Tôi về trước đây! Hai cô cũng về sớm đi!” Lý Triết Vũ mỉm cười lãnh đạm chào bọn tôi.
“Hựu Tuệ à, bà có thấy con người Lý Triết Vũ là lạ không? Có lúc bất cần đời chẳng mảy may quan tâm đến chuyện gì hết, có lúc lại nhiệt tình đến đáng sợ! À, hay là cậu ta là người đa nhân cách?”
“Nhiệt tình đến đáng sợ?” Lý Triết Vũ cũng có lúc như vậy sao? Nhưng lần trước khi tôi bị mấy nàng cọp cái trường Sùng Dương chặn đầu, cậu ta nổi giận đúng là kinh khủng thật…
“Thật mà! Hôm đi tìm tụi bà ở bờ biển ý, mới hai giờ sang cậu ta đã chạy đến nhà tôi rủ tôi đi cùng, lại còn ngồi đợi hai tiếng đồng hồ để đón chuyến xe sớm nhất, hay là hắn và Kim Nguyệt Dạ… Hô hô hô…”
Bờ biển? Hai giờ sang? Đó là lúc tôi nhận điện thoại! Cậu ấy lo lắng cho tôi sao? Một Lý Triết Vũ như vậy từ trước đến giờ tôi không hề biết…
“Tô Cơ! Bà phải nhớ hết đống công thức này cho tôi! Sau đó làm hết chỗ bài tập này!”
“Hựu Tuệ! Bà tha cho tôi… Hôm nay là Giáng sinh mà! Tại sao tôi phải ở nhà học bài?”
“Tô Cơ, bà đừng quên, nếu thi cuối kì bà không lọt được vào Top 100, mọi người sẽ chết cùng bà! Cái dũng khí hôm đó của bà biến đâu rồi?”
“Nhưng… sao con khỉ đáng ghét kia cũng ở đây!” Tô Cơ tức giận chỉ tên Lăng Thần Huyền đang ghếch chân nằm trên sô-pha đọc truyện tranh.
“Cô nói ai là con khỉ đáng ghét?” Lăng Thần Huyền giơ nắm đấm về phía Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền, đây là nhà của bản cô nương! Là bản địa của ta! Ngươi muốn làm gì?”
“Tô Cơ, là tôi xin Hựu Tuệ dạy kèm cả Tiểu Huyền Huyền nữa. Hiệu trưởng chẳng bảo cả sáu người phải lọt vào Top 100 sao?” Hiểu Ảnh mếu máo. “Hơn nữa, trong phim nhân vật nam nữ chính đều chụm đầu ôn thi cùng nhau, mùi mẫn lắm đó!”
“Vâng, vâng, coi như tôi chưa nói gì hết…” Tô Cơ tự vuốt ngực để hạ hỏa. Xem ra mấy lời vừa rồi của Hiểu Ảnh có sức “sát thương” khá lớn.
“Ha ha ha! Nghe rõ chưa? Là có người mời tôi đến chứ không phải tôi tự đến nhé!”
Tên khốn Lăng Thần Huyền đúng là điếc không sợ sung, lại định châm ngòi nổ sao?
“Nào, nào, chúng ta ôn lại bài đã, có gì nói chuyện sau!” Tô Cơ đang định nhảy dựng lên phang cho thằng cha đó một trận, tôi vội kéo tay nhỏ ta lại.
“Đừng… Tôi vừa nhìn thấy sách giáo khoa là muốn ói rồi! Hựu Tuệ, bà có ‘bánh mì giúp trí nhớ’ hay cái gì đại loại vậy thì cho tôi!”
“… Bà tưởng tôi là Doraemon chắc? Tôi lấy đâu ra mấy thứ thần kì đó chứ! Thật tình!”
“Lạ ghê! Hôm nay là Giáng Sinh, sao Kim Nguyệt Dạ không đến rủ bà đi chơi nhỉ?”
“Vớ vẩn! Hắn có phải bạn trai tôi đâu, sao phải mời tôi?”
Mồm nói cứng vậy, sao trong lòng lại có chút hụt hẫng nhỉ? Hừ, tôi cũng được coi là ân nhân cứu mạng hắn mà sao không thấy hắn bày tỏ lòng cảm ơn
“Dạ! Tối nay đi chơi với tụi mình nhé…”
“Dạ! Mình đã đặt bàn ở nhà hàng Pháp rồi, cậu đi ăn với mình được không?”
“Dạ! Lên xe đi, mình đưa cậu về nhà!”
…
Cứ tưởng tượng ra bộ mặt hí hửng của mấy cô nàng mê giai đẹp ở trường Sùng Dương khi biết Kim Nguyệt Dạ được quay lại học, còn cả vẻ mặt đắc ý, ngạo mạn của thằng cha đó mà tôi chỉ muốn tức hộc máu. Sao tôi lại phải vì cái lời hứa chết tiệt đó mà ngay cả đêm Giáng Sinh cũng phải lọ mọ đi gia sư cho người khác? Càng nghĩ tôi càng bực.
“Tô Cơ! Bà làm hết quyển này rồi hẵng nói! Lăng Thần Huyền, cậu cũng lại làm cùng đi!”
“Tôi không cần!”
“Lăng Thần Huyền, ngươi bớt ngạo mạn đi được không? Hựu Tuệ giúp ngươi ôn tập là nể ngươi lắm rồi đó!”
“Hừ, liên quan gì tới cô?”
“…”
Nhìn ba tên đang cãi nhau ỏm tỏi kia, tôi nổi giận đùng đùng, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa:
“Mấy người ngồi xuống đây cho tôi!”
Tôi cầm tập đề thi và vở bài tập đặt trước mặt Lăng Thần Huyền và Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền! Cậu lại đây, đề dễ như thế này mà không biết làm, cậu làm những câu tương tự cho tôi hai mươi lần!”
“Tô Cơ! Bà cũng đừng cười nữa! Đề trắc nghiệm này trong bốn mươi phút phải làm xong!”
“Á… Hựu Tuệ…”
“Bắt đầu tính giờ!” Tôi không nương tay giơ đồng hồ lên xem, “Bà còn ba mươi chín phút nữa!”
Tôi trừng mắt nhìn Tô Cơ và Lăng Thần Huyền đang thì thầm to nhỏ, liếc sang bên cạnh:
“Hiểu Ảnh, bà định chuồn đi đâu đó?”
“Hi hi hi… tôi… hi hi…” Hiểu Ảnh ngừng ngay động tác lén lút bò về phía cửa, má ửng hồng, giã đầu gãi tai. “Tôi… Hi hi… tôi đi rót nước!”
“Ồ…” Tôi dịu dàng nở nụ cười “sát thủ” với Hiểu Ảnh, “Trên bàn không phải cũng có sao? Bà rảnh rỗi vậy để tôi giúp bà ôn tập môn lịch sử nhé!”
“Hu hu hu…”
“Tô Cơ ơi! Hựu Tuệ sao lại trở nên đáng sợ vậy? Tôi cứ tưởng bà la sát tái sinh chứ?”
“Đây mới là bộ mặt thật của nó đó! Nó còn nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều…”
“Không nói chuyện riêng! Làm bài tập cho tôi! Làm bài ngay!”
“Á! Vâng, vâng, vâng! Hơ hơ hơ…”
Kính coong! Kính coong! Kính coong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Để tôi ra mở!” Tô Cơ mắt sáng bừng, chạy nhanh ra cửa.
“Merry Christmas!”
“A ha! Lý Triết Vũ! Sao cậu lại đến đây?” Tô Cơ sung sướng reo lên.
“Ồ! Chăm chỉ vậy! Giáng sinh còn phải làm bài tập! Huyền à, tôi phải thay đổi cách nhìn về cậu rồi đấy!” Lý Triết Vũ bước vào phòng khách, kẽ cười.
“Vũ… may mà cậu đến giải nguy cho tôi! Cảm ơn cậu… Tôi tưởng mình sắp chết ở đây rồi chứ…” Lăng Thần Huyền như mới bò từ địa ngục lên, nước mắt ngắn nước mắt dài, ôm chầm lấy Lý Triết Vũ, còn chỉ thiếu chút nữa thôi là quỳ sụp xuống vái sống Vũ.
Tên ngốc này có cần diễn quá đà như vậy không? Hắn mới cầm được bút lên chưa đầy một phút mà!
“Tiểu Huyền Huyền, tốt quá rồi!” Hiểu Ảnh vừa được tự do, xúc động đến nỗi lao đến ôm chầm Lăng Thần Huyền.
“Oái! Tránh ra! Tránh ra nào!”
“Lý Triết Vũ! Sao cậu lại đến đây?” Tô Cơ hí hửng ra mặt, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
“Tôi đến để cứu người, nhưng không phải các cậu đâu, mà là Tô Hựu Tuệ!”
“Cứu tôi?” Tôi tròn mắt nhìn Lý Triết Vũ.
Lý Triết Vũ nhìn lướt qua tôi mỉm cười:
“Ở cổng công viên Clover có người đang đợi cô! Nhanh đến đó đi!”
“Có người đợi tôi?” Tôi hoài ngi nhìn Lý Triết Vũ. Ai thế nhỉ? Có thể nhờ Lý Triết Vũ làm người đưa tin chỉ có hắn thôi.
“Nhưng Tô Cơ và Lăng Thần Huyền, mấy người bọn họ…”
“Hựu Tuệ! Bà lo xa làm chi cho mau già! Hôm nay là Giáng sinh cơ mà, là ngày Chúa ra đời, ngày quan trọng nhất trong năm nay! Bà mau đi đi!”
“Vậy việc ôn tập…”
“Bà không cần phải lo lắng cho tụi tôi đâu! Tụi tôi tự học với nhau được mà. Đúng không Lăng Thần Huyền?”
“Ờ! Ờ! Đúng! Rất đúng! Tụi tôi sẽ học với nhau, sẽ học mà! Ha ha ha…”
“Mấy người tự học?” Tôi không dám tin những điều vừa nghe.
“Đúng vậy, đúng vậy…” Hai mắt Hiểu Ảnh như hiện lên chữ “giờ tự học ngọt ngào”.
Làm ơn đi, có vờ vịt thì cũng phải diễn cho giống một chút chứ! Ba người này vừa nghe tin tôi có việc phải đi mà vui đến nỗi trên đầu nổ pháo rào rào ăn mừng, chẳng có vẻ muốn học chút nào.
Nếu thi cuối kì mà không qua thì lời hứa…
“Đừng lo, tôi sẽ thay cô giúp họ ôn tập…” Lý Triết Vũ mỉm cười, dịu dàng quay sang nhìn tụi Tô Cơ.
Sao cậu ấy không nhìn tôi chứ? Hay là đối mặt với tôi còn khủng khiếp hơn đố mặt với ba người kia?
“Hả? Cậu muốn giúp tụi tôi ôn tập, không phải là đến rủ tụi tôi đi đập phá nhân dịp Giáng sinh sao?”
“Thì đúng là đến để cùng các cậu đón Giáng sinh mà! Đảm bảo đây là ngày Giáng sinh đáng nhớ nhất của các cậu!”
“Triết Vũ! Đừng…” Lăng Thần Huyền năn nỉ ỉ ôi.
“Mau đi đi!” Lý Triết Vũ dường như cảm nhận được tôi đang nhìn cậy ấy đăm đăm, cậu ấy cuối cùng cũng quay ra nhìn tôi, khẽ vẫy tay.
“Tôi đi trước đây!” Nói xong tôi bước ra phía cửa.
Mặc dù không biết người đang đợi tôi phía trước là ai, nhưng tôi vẫn phóng như bay đến công viên Clover, bỏ lại phía sau nơi tôi từng thấy bình yên nhất, một người mà tôi tin tưởng nhất…
Hu la la! Hu la la!
Woa! Thật là náo nhiệt!
Trên phố đông lúc nhúc toàn người là người. Dưới lòng đường hay trên vỉa hè đều đông nghịt người đi chơi. Nghe Tô Cơ bảo hôm nay lạnh âm bốn độ, nhưng người tôi lại nhễ nhãi mồ hôi.
Hàng quán hai bên đường đèn điện sang trưng. Màn hình lớn gần trung tâm thương mại phát đi phát lại bài hát “Ring the bell”. Mọi người cười nói rôm rả, khoác tay nhau, niềm vui và sự ngọt ngào tràn ngập khắp nơi, ngay cả không khí cũng có vị ngọt.
Vậy trong lòng tôi là vị gì vậy?
Người đợi tôi phía trước… từng là địch thủ của tôi, nhưng bây giờ hắn cứ từng bước tiến vào cuộc sống của tôi. Còn phía sau, người mà tôi vừa chạy trốn… lại là người tôi tin tưởng nhất. Cậu ấy luôn đứng ở đầu bên kia thế giới, lưỡng lự…
Đời người luôn biến ảo khôn lường như vậy, không biết tương lại sẽ thế nào đây? Khuôn mặt của của Kim Nguyệt Dạ ngày càng hiện lên rõ ràng trong tâm khảm tôi, ngày càng…
Lúc hắn cười…
“Cô không sao chứ? Sao thế? Cô khó chịu à?”
“Để tôi đỡ cô dậy nhé! Con gái mặc váy như vậy không nên ngồi dưới đất!”
Lúc hắn xấu xa…
“Ok thôi! Tổng cộng ba bức ảnh, chỉ cần cô làm cho tôi ba việc, mỗi việc hoàn thành xong, tôi sẽ xóa một bức!”
“À, vì dạo này kẹt quá, nhưng tôi lại không muốn vất vả cho nên đành phải nhờ cô giúp đi làm thêm!”
Lúc hắn nghiêm túc…
“Bình thường ở trường học, cô luôn phải khép kín tình cảm và ước mơ của mình ở đáy sâu tâm hồn, kể cả có bực dọc hay buồn bã vẫn phải giả làm một nàng công chúa đài các, quý phái. Cô không thấy mệt mỏi sao?”
Khi hắn bị tổn thương…
“À! Tôi không sao! Hơ hơ… chỉ là không có bố mẹ thôi mà, tôi đã sống như vậy mười nay! Vả lại tôi cũng quen rồi!”
Từng hồi ức như những thước phim vụt qua trước mắt tôi, tiếng bước chân và hơi thở mỗi lúc một nhanh…
“Hắt xì!”
Một tiếng đồng hồ rồi…
Cái nóng của một tiếng trước đang dần dần biến mất, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh!
Hai tiếng trôi qua…
Tay và chân tôi bắt đầu đông cứng lại, tôi nhảy lên nhảy xuống liên tục rồi xoa xoa tay để làm ấm cơ thể nhưng chẳng xì nhê gì hết.
…
Từng đoàn khách đi qua cổng công viên Clover đều thấy thương hại cho đứa con gái đang ngồi thu lu ở một góc như tôi.
Hu hu hu… Chắc họ đều nghĩ tôi là đứa con gái đáng thương, bị bạn trai “đá” vào đúng đêm Giáng sinh.
Tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Hắn bắt tôi phải đợi đến hai tiếng đồng hồ rồi, dung là đến chết mà vẫn không chừa, hắn lại định chơi tôi một vố nữa sao?
Nhưng Lý Triết Vũ sẽ không hùa theo hắn để lừa tôi đâu! Hay là trên đường hắn xảy ra chuyện gì rồi?
Phải rồi, nhân vật nam chính trong phim “Bản tình ca mùa đông”(4) cũng bị xe đâm, mất trí nhớ đúng vào đêm Giáng sinh đấy!
Không được, Tô Hựu Tuệ, mày đang nghĩ lung tung gì vậy? Chuyện tốt không linh, chuyện xấu thì linh. Chết quên! Chuyện xấu không linh chuyện tốt thì linh!
Híc! Làm trẻ con vẫn vui hơn, không lắm phiền não như tôi bây giờ.
Tôi chán nản ngồi xổm xuống đất, nhìn ông già Noel đang đứng trước cổng côn viên Clover phát bóng bay cho trẻ em.
Ông ta đeo trên lưng một cái túi rất to, và hình như đã đứng ở đây rất lâu rồi. Lúc thì cùng du khách chụp ảnh, lúc lại đến chơi đùa với các em nhơ. Thật tội nghiệp, Giáng sinh cũng phải đi làm them, có lẽ không ai chịu đón Giáng Sinh cùng ông ta… Hóa ra trên đời vẫn có những người bất hạnh như tôi.
Híc híc híc… Kim Nguyệt Dạ đã xảy ra chuyện gì thật sao? Oái! Nước mũi chảy ra rồi!
Hơ, khăn giấy ở đâu ra vậy? Tôi ngẩng đầu lên.
A, là ông già Noel, không hiểu ông ta đến từ lúc nào, đưa cho tôi một gói giấy ăn.
Tôi cảm động đến rớt nước mắt, nhận lấy gói giấy ăn từ tay ông già Noel.
“Ha ha… ha ha… cảm ơn ông!”
Đọt nhiên ông già Noel bật cười khanh khách:
“Merry Christmas! Tô Hựu Tuệ!”
Khoan, giọng nói này sao mà quen thế, đừng có bảo… ông già Noel này là…
“Á! Kim Nguyệt Dạ! Đúng là cậu rồi!” Tôi kinh ngạc hét lên.
Cái người đội mũ đỏ, đeo râu trắng này đúng là Kim Nguyệt Dạ rồi.
“Bé Hựu Tuệ à! Không ngờ được gặp tôi, bé lại xúc động đến thế!” Tên đó huơ huơ tay trước mặt toi.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu làm trò gì thế hả? Bắt tôi đợi ở đây gần ba tiếng đồng hồ. Tôi còn tưởng cậu…” Tôi kịp lấy lại bình tĩnh, tức tối nói.
“Tưởng với tưởng cái gì? Nghĩ tôi bỏ rơi cô à? Hơ hơ!”
“Bỏ rơi cái đầu cậu ý! Cậu bảo tôi đến đây làm gì? Chỉ để nói mấy câu này hả? Laị còn bắt tôi phải hứng gió hứng sương đợi ba tiếng đồng hồ liền!” Cơn giận của tôi bốc lên ngùn ngụt. Hừ, biết vậy tôi ở nhà Tô Cơ ôn bài cho xong.
“Tôi còn bận làm việc mà! Lặng lẽ ngồi bên chờ bên tôi, co không thấy rất thú vị sao?”
“Thú vị cái khỉ mốc!” Tại sao cứ gặp thằng cha này thì y rằng phong thái thục nữ của tôi biến mất tiêu. “Có giỏi thì cậu đứng đợi ở đây ba tiếng đồng hồ xem!”
“Bé Hựu Tuệ, làm gì mà dữ như chằn lửa vậy? Tôi đã đứng ở đây sáu tiếng rồi!”
“Hừ, đừng ra bộ đáng thương! Tôi giận rồi đấy!” Tôi hằn học đảo mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Đây là ngày Giáng sinh quái quỷ gì vậy? Có mà là ngày quả tạ chiếu mạng thì có. Vì thằng cha này mà tôi đứng một mình trong gió rét đợi hắn suốt ba tiếng đồng hồ. Không biết dấu mặt đi đâu đây.
“Ông già Noel, cháu muốn một quả bong bay!” Có chú nhóc chạy đến chỗ chúng tôi, chỉ về phía chùm bong, ánh mắt vặt vài.
“Được rồi! Đây, chúa cầm lấy. Đừng để bong bay mất nhé! Ha ha ha.”
“Cháu cảm ơn ông. Chị ơi, chị xinh như minh tinh điện ảnh ý! Em bắt tay với chị được không?”
“Đương nhiên rồi! Em thật đáng yêu! Hơ hơ hơ hơ!”
“Hì hì hì! Vui quá!” Chú nhóc cầm quả bóng chạy đi xa.
Hô hô, thằng nhóc này có mắt tinh đời đấy!
“Bé Hựu Tuệ à! Sao lúc nào bé cũng chỉ hung dữ với mỗi tôi vậy? Chẳng nhẽ đối với bé, tôi đặc biệt đến thế ư?” Mặt thằng cha Kim Nguyệt Dạ trông rất gian manh, dù không nhìn rõ bộ mặt hắn lúc này nhưng chỉ cần nghe giọng nói là tôi biết ngay.
“Đừng tưởng bở! Cậu làm sao có thể so sánh với bé gây thơ đó!”
“À! Đến giờ rồi! Để tôi đưa cô đến một nơi!” Hắn không thèm để ý đến cơn tức giận của tôi, nhìn đồng hồ trên tay, cười rồi nói.
“Cậu muốn đi đâu? Tôi không đi! Hừ!”
“Cô không đi thật sao?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười hỏi.
Không đi là không đi!” Tôi trễ môi ra, giận dỗi.
“Thế thì thôi vậy! Tôi đi tặng bóng tiếp đây!” Tên Kim Nguyệt Dạ thản nhiên nhún vai, quay người bỏ đi.
“Hả?” Tôi tức đến nỗi đầu sắp vỡ tung ra, sao hắn không có tí thành ý nào vậy? Tức chết mất!
Tên ngu ngốc! Ngu ngốc! Kim Nguyệt Dạ là tên siêu ngốc! Ta căm thù ngươi!
Á á á á á… Sao tôi lại phải đứng đây để tự chuốc lấy bực dọc vậy…
Á á á á á… Sao tôi phải them chữ “lại” nhỉ?
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì mọi vật đột nhiên xoay ngược lại.
Kim Nguyệt Dạ, hắn dám vác tôi như vác bao tải gạo vậy sao?
“Tên khốn kia, mi làm gì vậy? Mau thả ta xuống! Thả ta xuống ngay!” Tôi hét toáng lên.
“Bé yêu! Mọi người đang nhìn chúng ta đấy! Tôi mặc thế này, không ai nhận ra được đau, nhưng bé thì… Hơ hơ…”
Mọt người xung quanh…
“Eo, khiếp quá đi mất!”
“Nữ sinh bây giờ dữ như cọp ý!”
Hu hu hu… hình tượng của tôi còn đâu!
Lạy Chúa! Đừng để ai nhận ra tôi lúc này, nếu không tôi làm sao ngẩng mặt lên nhìn đời được đây!
Tất cả đều tại tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Hừ! Hừ!
A ha! Đã thế tôi giả làm xác chêt, để mọi người tưởng hắn là sát thủ yêu râu xanh mới được!
Tôi tựa khuôn mặt đỏ ửng lên vai Kim Nguyệt Dạ, lắc lư theo bước chân của hắn.
“Được rồi! Không cần phải giả vờ nữa…”
Tôi mở to mắt ra! Hơ, đây là phía sau công viên mà. Sau khi qua một rưng cây, Kim Nguyệt Dạ cũng chịu thả tôi xuống!
Tôi trừng mắt lên với hắn, lửa hận bắn tung tóe, sau đó lơ hắn đi.
“Oái cậu làm gì vậy?”
Trước mặt tôi bỗng tố sầm lại.
“Suỵt!” Kim Nguyệt Dạ ra vẻ thần bí, bảo tôi im lặng, “Nhìn kĩ nhé! Tôi bỏ tay ra đây… Một… hai… ba…”
Kim Nguyệt Dạ buông tay ra khỏi mắt tôi… Tôi mở to mắt nhìn…
Ố má ơi! Là một vách đá cheo leo!
Chúng tôi đang đứng trên một phiến đá nhô ra từ lưng chừng núi.
“A a a a … Cao quá!” Chân tôi mềm nhũn ra như cọng bún thỉu, hai tay ôm chặt lấy Kim Nguyệt Dạ mắt nhắm tịt, toàn than run như cầy sấy…
Tên trời đánh này, hắn muốn giết người sao? Biết rõ tôi mắc bệnh sợ độ cao còn đưa tôi đến đây!
“Hơ hơ hơ, đồ ngốc! Đừng sợ! Nếu không cô sẽ để lỡ mất một cảm giác vô cùng tuyệt vời đấy! Kim Nguyệt Dạ vừa cười vừa gỡ hai cánh tay tôi đang bám dính vào người hắn.
Tóc tôi tung bay trong gió, cảm giác như đang chao liệng giữa bầu trời bao la, toàn than lâng lâng, tôi vui sướng mở to mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Woa! Bay? Tôi đang bay sao?” Tôi thích thú buông tay như chú chim đang sải cách, cảm thấy thật sảng khoái, thư thái mặc dù hơi lạnh!
“Đúng vậy! Cô đang bay đó!” Kim Nguyệt Dạ cười rồi khẽ thì thầm vào tai tôi.
Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!
Tôi… tôi như đang bay cùng với gió! Bao nhiêu nỗi sợ hãi trước kia đều tan biến hết.
Thành phố nơi tôi đã sống mười sáu năm đang ở ngay dưới chân tôi, sao nó lại đẹp đến thế? Ánh đèn điện rực rỡ, những con phố đan xen ngược xuôi…
“Hura! Tôi thấy mình giống như một nữ thần vậy!”
“Cô mà là nữ than thì có mà trời sụp! Hơ hơ!”
“Hừ! Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng có làm tôi cụt hứng! Khó khăn lắm tôi mới nhập tâm được!”
“Vâng, vâng, vâng! Hơ hơ, ở đây thích thật, nhưng còn có cái tuyệt hơn cơ…” Kim Nguyệt Dạ chỉ tay lên trên cao.
Woa…
Bánh xe khổng lồ trong công viên Clover bỗng bật sang! Xung quanh vọng lại tiếng reo hò của mọi người!
Bộp bộp bộp bộp…
A! Pháo hoa! Là pháo hoa! Những bông hoa lửa nở tung trên bầu trời giống như hoa tuyết, theo gió bay đi khắp nơi. Có cái gì màu trắng rơi trúng cánh mũi tôi… cảm giác lành lạnh…
Ồ… Không phải, đây là…
“Tuyết! Là tuyết! Tuyết rơi thật kìa!”
Tôi kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn thấy những bông tuyết màu trắng tinh khiết đang bay từ trên trời cao xuống mặt đất, khiến đêm tối bỗng sáng bừng lên!
“Tuyết… A! Là tuyết! Tuyết rơi kiaf! Hơ? Cái màu hồng kia là gì vậy? Ơ, là cánh hoa! Sao lại có cánh hoa nhỉ?” Tôi sung sướng nhẩy cẫng lên.
“Đây là tiết mục đặc biệt mà công viên Clover muốn tặng mọi người nhân dịp Giáng sinh năm nay đó. Những nghệ nhân trồng hoa đã hoa phí bao công sức mới có thể cho hai cây hoa mai nở hoa đúng vào ngày hôm nay!”
Tôi kinh ngạc ngẩng cao đầu nhìn, màu trắng của bông tuyết xen lẫn màu hồng của những cánh hoa bay lượn và đậu trên đầu, trên vai, trên mặt tôi…
“Trận tuyết hoa mai xem như món quà Giáng sinh tôi giành tặng cô!” Kim Nguyệt Dạ cười khì khì.
Tôi giơ hai cánh tay ra, hứng những bông hoa mai tuyết thuần khiết…
Hu hu huh u… Lẽ nào… Lẽ nào tôi đã lên đến thiên đường rồi sao? Cảm động quá! Cảm động chết mất…
Tôi cảm động… cảm động… cảm động đến nỗi…
Oái… Thôi chết rồi!
Đúng lúc đứng giữa biển hoa mai tuyết đẹp mê hồn, vào thời khắc lãng mạn như vậy tôi lại muốn đi vệ sinh!
Tô Hựu Tuệ! Mày đúng là không ra gì!
“Hựu Tuệ có thích không?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười dịu dàng.
“Hơ… Thích… Thích lắm!”
“Ủa? Tô Hựu Tuệ, cô làm sao vậy? sao lại run cầm cập thế kia? Lạnh à?” Kim Nguyệt Dạ lo lắng nhìn tôi.
“Không phải… Tôi cảm động quá… Cảm động quá ý mà… Ha ha ha ha…”
Phải cố nhịn! Không thể để Kim Nguyệt Dạ biết việc đáng xấu hổ này được.
Híc híc! Dù có chết cũng phải nhịn cho bằng được!
“Hì! Cô kì quặc thật! Nhưng cô thích là được rồi!”
“Ha ha ha ha..” Tôi đành cười để lấp liếm.
“Hựu Tuệ, để cô phải đợi ở công viên lâu như vậy, tôi rất xin lỗi! Bởi vì chín giờ mới có pháo hoa…” Kim Nguyệt Dạ gãi đầu, mặt hơi đỏ.
“A… Ha ha, không sao… Không sao đâu… Ha ha ha…”
Thằng cha này hóa ra cũng biết xin lỗi. Nhưng tôi… tôi bây giờ chỉ muốn… Hu hu hu…
“Ơ, Hựu Tuệ cô khó chịu à? Sao mặt cô lại đỏ bừng thế kia?” Kim Nguyệt Dạ thật sự lo lắng, đặt tay lên trán tôi.
“Không… không sao đâu mà! Tôi… nóng thôi! Nóng nên đỏ mặt ý mà! Ha ha ha!”
“Nóng?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ha ha…” Tôi liền cởi khăn quàng cổ ra để chứng minh lời nói của mình.
Híc híc híc… Gió rét cứ nhằm cổ tôi mà “tấn công”! Lạnh quá! Hắt xì!
Kim Nguyệt Dạ khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, tủm tỉm cười.
Oái! Nhịn! Phải cố gắng nhịn! Đừng có xúc động! Chỉ cần xúc động là không kìm được nữa! Tô Hựu Tuệ , mày phải ráng lên!
“Hựu Tuệ, cô sao vậy? Mặt lại chuyển sang màu xanh lét rồi!”
Hu hu hu hu… Không xanh mới lạ! Tôi sắp tắt thở vì nhịn rồi! Trời ơi! Nhà vệ sinh ở đâu… Tôi cần nhà vệ sinh…
“Phải rồi, sao cậu biết chỗ này?” Tôi cố gắng chuyển chủ đề.
“Trước kia ở đay không có ai nên tôi thường đến. Đừng trên mỏm đá này khiến người ta cảm giác mình có thể làm được mọi việc!” Kim Nguyệt Dạ trầm ngâm nhìn xuống thành phố bên duới.
“À… Thế… thế à…” Cả người tôi giật giật như bị trúng phong.
“Mà này, Hựu Tuệ, xin lỗi nhé!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ơ… Gì… gì vậy?” Tôi phải nhịn, nhịn, nhịn.
“Lần đầu tiên tôi gặp cô – đối thủ luôn cạnh tranh với tôi, là vào dịp tổ chức cuộc thi học sinh giỏi toán năm lớp chín. Cô biết lúc đó tôi có cảm giác gì không?”
Thi học sinh giỏi toán năm lớp chín? Hình như là có, nhưng tôi đã gặp Kim Nguyệt Dạ ư? Sao chẳng có tí ấn tượng gì hết vậy?
“Tôi cứ như gặp bản sao của chính mình vậy. Bề ngoài thân thiện, dễ mến đấy, nhưng bên trong lại rất kiên cường, thậm chí cứng đầu. Tôi ghét chính bản thân mình, nên cũng ghét luôn cả cô…”
Cái gì cơ? Ghét bản than nên ghét lây sang tôi. Lí do gì mà kì cục vậy? Kim Nguyệt Dạ, mi xin lỗi cái kiểu gì thế?
“Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra, cô không giống tôi, cô có một thứ tôi còn thiếu…”
“Thật… thật… sao?”
Tôi ráng nhịn thêm chút nữa.
“Tô Hựu Tuệ, cô thấy khó chịu à?”
“Thật… thật… sao?”
“Hơ hơ! Đúng là đồ ngốc!”
Kim Nguyệt Dạ mỉm cười, vỗ mạh vào vai tôi.
Hu hu huh u… Thế là hết! Tiêu đời rồi! Tên ngốc kia… đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại vỗ vai tôi…
“Ủa, Hựu Tuệ, cô sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?”Kim Nguyệt Dạ kinh ngạc nhìn tôi.
“Thật… thật… sao?” Tôi ôm chặt bụng, mếu máo.
“Đừng có mà ‘thật sao thật sao’ nữa! Từ lúc nãy tôi đã thấy cô là lạ rồi, tóm lại là có chuyện gì? Đau bụng à?” Kim Nguyệt Dạ lo lắng.
“Hu hu huh u…” Mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt, lắc đầu nguầy nguậy, bỗng thấy choáng váng cả người, tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào hết, “Cậu có biết nhà… nhà vệ sinh ở đâu không?”
“…”
Mười phút sau…
Tôi bước ra khỏi lùm cây.
“Ha ha ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha …” Kim Nguyệt Dạ bò lăn ra đất, cười đến sặc cả nước bọt.
“Kim Nguyệt Dạ! Cấm cười!” Nhìn thằng cha đó đang ôm bụng cười lăn lộn trên đất mà mặt tôi đỏ như gấc, đạm chân xuống đất bình bịch rồi hét lên.
“Bé Hựu Tuệ này! Bé… bé cũng quá lắm! Tự nhiên lại… lại… Ha ha ha ha!”
“Híc híc híc… tôi chỉ ngại nói ra thôi mà!”
Tên khốn này, tôi có lòng tốt không muốn cắt ngang lời xin lỗi “thống thiết” của hắn thôi, thê mà còn cười tôi.
“Được rồi! Tôi không cười nữa, không cười nữa!” Kim Nguyệt Dạ cố nín cười lồm cồm bò dậy, đứng phẳng trước mặt tôi.
“Phì!”
“Oái! Nước bọt…”
“Ha ha ha ha ha ha ha… Chết mất thôi! Chỉ cần nhìn thấy cái mặt ngố rừng của cô là tôi không nhịn nổi cười! Ha ha ha ha…”
“Kim Nguyệt Dạ! Đồ đại ngốc!”
“Hả…”
…
Trận tuyết hoa mai vẫn đang bay lượn trong không trung, nhưng… tôi không còn tâm trạng nào để thưởng ngoạn nữa.
Chúng tôi đã cung nhau trải qua buổi tối Giáng sinh đầu tiên trong tiếng cãi nhau ầm ĩ và một cơn mưa hoa tuyết!
Nhà Bạch Tô Cơ
Happy House
Công viên Clover
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Thôi Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Nhã Văn: Trợ lí chủ tịch trường Minh Dương trước đây
Woa! Phóa hoa! Có cả những bông hoa tuyết
li ti đang bay
Đây đúng là giáng sinh tuyệt vời nhất!
Nhưng…
Sao vào đúng lúc này…
Tôi lại…
Happy House hôm nay yên tĩnh lạ thường, cả quán ăn giống như được tụi tôi bao trọn gói. Ngoài tụi tôi và ông chú râu xồm ra, không có một vị khách nào khác…
“Ngốc! Bây giờ đã là một giờ đêm rồi! Làm gì có khách nào còn mò đến đây nữa!” Tô Cơ thấy tôi ngố hết chỗ nói nên cốc một cái nhẹ vào trán cho tỉnh ra.
“Tô Hựu Tuệ, đêm hôm khuya khoắt cô gọi tụi tôi đến đây làm gì?” Lăng Thần Huyền ngáp ngắn ngáp dài, ngồi đối diện tôi hỏi sang.
“Hay là bà định rủ mọi người đến khu biệt thự cổ số 23 chơi?” Hiểu Ảnh háo hức, hai mắt sáng long lanh.
“Thà chết chứ cả đời này đừng có mơ tôi quay lại đó lần thứ hai!” Lăng Thần Huyền mặt mày xanh xám rít lên.
“Bàn chuyện của Dạ phải không?” Lý Triết Vũ hớp một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng.
Mỗi lần thấy Lý Triết Vũ, dù lòng tôi có rối rắm đến đâu, dù tôi không thể hiểu được Vũ đang nghĩ gì, đang cảm nhận gì sau vẻ ngoài hờ hững kia, nhưng cậu ấy luôn xuất hiện đúng lúc, tuy không biểu hiện bằng lời nói hay hành động, cũng khiến tôi có cảm giác ấm áp và bình yên…
“Hựu Tuệ! Bà muốn giúp Kim Nguyệt Dạ đi học lại à?” Tô Cơ không đi vào tai mình nên hỏi lại lần nữa.
“À… cái đó… à… Tôi nghĩ Kim Nguyệt Dạ bị buộc thôi học cũng vì tôi, cho nên… tôi muốn hỏi xem… mọi người có cách nào giúp cậu ấy được đi học lại không?”
Hừm… Tô Hựu Tuệ, mày làm sao vậy? Sao lại ôm rơm dặm bụng chứ? Tên Kim Nguyệt Dạ có thân mà chẳng lo, mày việc gì phải lo thay hắn?
“Về chuyện này thì chú tôi không khắt khe lắm! Ông không giống như ai đó lòng dạ nham hiểm, chỉ vì muốn đánh bại trường Sùng Dương mà sẵn sàng hi sinh tương lại của Dạ…” Lăng Thần Huyền vừa nói vừa liếc xéo Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền! cậu nói ai nham hiểm? Mẹ tôi chỉ làm theo nguyên tắc thôi, Kim Nguyệt Dạ cũng chẳng oan đâu, ai bảo đến khu biệt thự 23 làm gì!”
“Bây giờ không phải lúc cãi nhau, quan trọng là nghĩ cách để cô Bạch bỏ qua, không truy cứu nữa, những việc còn lại thì dơn giản thôi!” Lý Triết Vũ điềm tĩnh dập tắt ngọn lửa chiến tranh vừa nhen lên giữa hai đối thủ truyền kiếp – Tô Cơ và Thần Huyền.
…
Mọi người lại im bặt, lặng lẽ suy nghĩ.
“Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông!” Là giọng của ông chú râu xồm. Quên mất, là chú Nhã Văn mới đúng! Sao ông ta đột nhiên thốt ra những lời như vậy?
“Chú Nhã Văn, ý chú là…”Lý Triết Vũ hết nhìn chú Nhã Văn đang cười híp mắt, lại quay sang nhìn tôi.
“Sao… sao lai nhìn tôi?” Tôi có dự cảm chẳng lành.
Tôi ư? Tôi phải làm gì bây giờ? Hay là đi đến cầu xin cô Bạch Ngưng? Việc này chắc phải nhờ Tô Cơ mới xong, nhỏ ta là con gái cô Bạch mà!
“Tô Cơ…” Tôi quay sang lắc lắc vai Tô Cơ, ánh mắt cầu cứu.
“Vô ích thôi! Tôi đã thử nhiều lần rồi! Vừa đề cập đến chuyện này, mama tôi lại lôi thành tích học tập ra đe nẹt, bảo tôi đừng có mà lo việc không đâu! Tôi bó tay thôi!” Tô Cơ thở dài nhìn chúng tôi.
“Từ xưa đã nghe mẹ cô ngang ngược, cố chấp. Quả là không sai nhỉ?” Lăng Thần Huyền thừa cơ giễu cợt.
“Lăng Thần Huyền, ngươi muốn gây sự hả?”
“Tô Cơ, Huyền, hai người đừng cãi nhau nữa được không?” Hiểu Ảnh ngồi bên cạnh, lo lắng kéo tay Tô Cơ.
Trời đất thiên địa ơi, lúc nước sôi lửa bỏng thế này mới biết chẳng nhờ được ai!
Nhưng, không phải tôi không biết cô Bạch nổi tiếng cố chấp, hơn nữa, việc lần này còn liên quan đến sự sống còn của trường Minh Đức. Kim Nguyệt Dạ mà trở về trường Sùng Dương thì chẳng khác gì ”cõng rắn cắn gà nhà”, ai lại muốn thế cơ chứ?
“Hựu Tuệ, cô thật lòng muốn Kim Nguyệt Dạ quay lại học hả?” Lý Triết Vũ đặt cốc trà trên tay xuống, nhìn tôi chằm chằm.
“Ừ…” Tôi trả lời không tự nhiên lắm.
Đôi mắt màu cà phê của Lý Triết Vũ khiến tôi sợ hãi né tránh, không biết Vũ muốn nghe câu trả lời thế nào từ miệng tôi? Nhưng có lẽ mọi lời nói của tôi với Vũ đều không quan trọng!
Một phút… Hai phút…
Đúng là sự yên lặng đáng sợ, Lý Triết Vũ nhìn tôi không chớp mắt, tôi không thể nào đoán được Vũ đang nghĩ gì. Lúc này hố sâu ngăn cách giữa hai chúng tôi càng lúc càng xa…
“Thế này nhé, Hựu Tuệ, mai tôi cùng cô đi gặp hiệu trưởng Bạch” Lý Triết Vũ bỗng lên tiếng.
“Gì cơ?” Tôi kinh ngạc đến mức nín thở.
“Vũ, cậu muốn cô ta đi gặp hiệu trưởng Bạch sao? Không khéo lại đổ them dầu vào lửa đấy!”
“Lăng Thần Huyền! Ngươi ngậm miệng lại đi!”
“Có Lý Triết Vũ thì mọt việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hựu Tuệ, cháu thì sao?” Ngài Nhã Văn mỉm cười nhìn tôi và Lý Triết Vũ, nhưng trong nụ cười đó còn ẩn chứa điều gì đó.
“Được rồi, được rồi! Quyết định như vậy đi! Hựu Tuệ, vì tình yêu, bà phải cố lên…”
“Tô Cơ, bà nói lăng nhăng gì vậy?”
“Yên tâm đi! Có tôi đi cùng, cô sẽ làm được mà!”
…
“Cô không đồng ý!”
Trong phòng làm việc, hiệu trưởng Bạch lạnh lung nói với tôi, Lý Triết Vũ và Tô Cơ.
Tôi ngây người nhìn khuôn mặt vô cảm của hiệu trưởng Bạch. Câu trả lời này tôi đã biết từ lâu, nhưng khi phải trực tiếp đối mặt với nó vẫn thấy sao quá nặng nề.
“Mẹ! Mẹ nhất định phải làm thế sao?” Tô Cơ quyết không bỏ cuộc.
“Tô Cơ, con phải biết trường học có quy tắc và kỉ luật của trường học, nếu mọi người không tuân theo thì trường học sẽ biến thành cái gì? Lý Triết Vũ, cha em là nhà tài trợ lớn của trường Minh Đức và Sùng Dương, nhưng từ xưa đến nay không hề can thiệp vào công tác quản lí của trường. Cô hi vọng với tư cách là một học sinh trường Sùng Dương, em phải hiểu rõ điều này!”
Quả không hổ danh là “hiệu trưởng mặt sắt”, đối diện với con gái ruột và con trai của chủ tịch hội đồng quản trị trường mà không hề nhường bước, Tô Hựu Tuệ, mày phải làm sao đây?
Tôi quay sang cầu cứu người nãy giờ im lặng không lên tiếng là Lý Triết Vũ. Nhìn bộ dạng tôi đáng thương như vậy mà cậu ta không mảy may động lòng.
“Đành phải dựa vào mình thôi!” Tôi ngầm tự cổ cũ, đã đến đay rồi không thể tay trắng ra về được, huống hồ Kim Nguyệt Dạ bị đuổi học cũng là vì tôi…
“Hiệu trưởng Bạch, cô nói rất đúng ạ! Với tư cách là một người học sinh, chúng em phải tuân theo nội quy của trường, nếu vi phạm thì phải chịu hình thức kỉ luật thích đáng!”
“Hựu Tuệ!” Tô Cơ tròn mắt nhìn tôi. Không có cách nào khác, tôi đành liều thôi!
Hiệu trưởng Bạch gật gù tán đồng với tôi. Lúc này, Lý Triết Vũ mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười cổ vũ…
“Cho nên, em muốn đến xin lỗi cô, lần trước em đã nói dối cô, hiệu trưởng Thôi và ngài Nhã Văn! Em cũng đi tới số 23 phố Angel, hơn nữa còn đi cùng với Kim Nguyệt Dạ!”
“Em nói cái gì?” Hiệu trưởng Bạch không tin vào tai mình, “Hựu Tuệ, em có biết, em đang đem tương lai của mình ra làm trò đùa không?”
“Mẹ, con cũng đến số 23 phố Angel. Mà không chỉ có con đâu, còn có cả Hiểu Ảnh, Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền!”
Trời ơi, Tô Cơ điên thật rồi sao? Ai lại kéo cả lũ cùng xuống bùn như thế?
“Hựu Tuệ nói không sai, tất cả chúng em đều vi phạm nội quy, đều phải chịu kỉ luật, như vậy mới công bằng với Kim Nguyệt Dạ!”
Lý Triết Vũ cũng ủng hộ Tô Cơ á? Nhìn nụ cười của hai người bọn họ, rõ ràng đã thông đồng với nahu từ trước mà.
“Các em… các em…” Hiều trưởng Bạch quá shock trước sự thực phũ phàn này. “Các em nghĩ có thể dung cách này để Kim Nguyệt Dạ được quay lại học sao?”
“Không ạ! Thưa cô, trong mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều, vì tương lai của bản thân, em có thể để người khác chịu tôi thay mình mà vẫn ăn ngon ngủ yên được sao? Vì thắng lợi mà bất chấp tất cả để che giấu sự thật. Một Tô Hựu Tuệ như vậy đã đi ngược lại với tôn chỉ làm người của trường Minh Đức, phụ sự dạy dỗ từ trước đến nay của cô!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc khiến người khác phải e sợ của cô Bạch: “Trong buổi leexx khai giảng, cô đã nói, cô quý trọng người tài! Kim Nguyệt Dạ là thiên tài hiếm có, chỉ vì một lần mắc lỗi mà bị đuổi học, cô không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“…”
Nhìn ánh mắt do dự của hiệu trưởng Bạch, xem ra có chút hi vọng rồi! Tô Hựu Tuệ, cố lên!
“Thưa cô, cô từng nói rằng cô tin tưởng em, trường Minh Đức chúng ta có thể quang minh chính đại thắng trường Sùng Dương, không phải vì không có Kim Nguyệt Dạ mà bởi vì Minh Đức thực sự là trường ạnh! Em mong cô có thể cho Kim Nguyệt Dạ một cơ hội, cũng là cho trường Minh Đức một cơ hội! Được không ạ?”
Tôi vừa nói xong một lèo thì căn phòng lại yên tĩnh như lúc đầu.
Tích tắc… tích tắc…
Cả căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, tôi căng thẳng đến thở không ra hơi.
“Tô Hựu Tuệ, nếu các em đã kiên quyết như vậy thì hãy chứng minh cho cô xem…”
“Mẹ! Mẹ thật là…” Tô Cơ chưa kịp nói nốt câu, đã bị Lý Triết Vũ chặn lại.
Tôi và Lý Triết Vũ quay sang nhìn nhau, ngầm hiểu ý, xem ra hiệu trưởng Bạch đã có “dấu hiệu” nhượng bộ.
Thưa cô, ý của cô là…” Tôi hít một hơi dài, ho vọng điều kiện không quá khó.
“Sáu người các em đều vi phạm nội quy của nhà trường nên đều phải chịu phạt. Nhưng cô sẽ cho các em một cơ hội, nếu thi cuối kì cả sáu em đều được lọt vào Top 100 người dẫn đầu thì cô sẽ bỏ qua chuyện này!”
“Sao cơ?” Tô Cơ rít lên yếu ớt, “Mẹ, phải lọt vào Top 100 á? Thế có khác nào mẹ không đồng ý đâu?”
“Được! Em đồng ý!”
“Hựu Tuệ, bà đùa sao?”
Thiên tài vô đối như tôi đã xuất chiêu thì tôi không tin là chuyện cỏn con này lại chẳng làm được.
“Rất tốt! Nhưng Hựu Tuệ, em là học sinh của trường Minh Đức nên cô có một điều muốn nhắc nhở em…”
“Vâng ạ! Cô cứ nói!” Tôi ngoan ngoãn đáp, nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cô, tôi cũng đoán được câu tiếp theo.
“Nhà trường cấm học sinh có quan hệ tình cảm, đặc biệt em lại là đại diện cho bộ mặt của trường Minh Đức, em càng không thể quan hệ yêu đương với Kim Nguyệt Dạ. Cô mong em tự mình xử lí được chuyện này!” Hiệu trưởng Bạch nói như đinh đóng cột.
“Em hiểu rồi ạ!” Tôi thở phào, thế mà tưởng chuyện gì? Tôi với Kim Nguyệt Dạ vốn có gì đâu.
Chuyện này chẳng là gì cả!
Nhưng sao trong lòng lại thấy hụt hẫng nhỉ? Tô Hựu Tuệ, mày làm sao thế?
Tôi ngước đầu lên nhìn thấy đôi mắt màu cà phê. Lý Triết Vũ, cậu đang nghĩ gì vậy? Chỉ cần Kim Nguyệt Dạ được đi học lại, còn những chuyện khác với cậu đều không quan trọng phải không?
“Cô đợi các em thực hiện lời hứa của mình…”
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ? Bà chắc chắn sao?”
Từ lúc bước ra khỏi phòng hiệu trưởng Bạch, Tô Cơ cứ liên tiếp hỏi đi hỏi lại câu đó.
“Tô Cơ! Tôi phải nói mấy lần nữa bà mới chịu hiểu? Tôi bảo làm được là làm được! Heo tôi cũng có thể dạy trèo cây được nữa là,bà yên tâm đi!” Tôi cười toe toét khẳng định lại lần nữa.
“Cái gì? Bà dám bảo tôi là heo hả? Bà đừng quên, lần trước trên bãi biển, tôi nhìn thấy bà và Kim Nguyệt Dạ hôn…” Nhân lúc con nhỏ này chưa nói hết câu, tôi vội bịt miệng nó lại, nhưng Lý Triết Vũ lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu, như thể nhìn thấy cả tâm khảm tôi.
“Muộn rồi! Tôi về trước đây! Hai cô cũng về sớm đi!” Lý Triết Vũ mỉm cười lãnh đạm chào bọn tôi.
“Hựu Tuệ à, bà có thấy con người Lý Triết Vũ là lạ không? Có lúc bất cần đời chẳng mảy may quan tâm đến chuyện gì hết, có lúc lại nhiệt tình đến đáng sợ! À, hay là cậu ta là người đa nhân cách?”
“Nhiệt tình đến đáng sợ?” Lý Triết Vũ cũng có lúc như vậy sao? Nhưng lần trước khi tôi bị mấy nàng cọp cái trường Sùng Dương chặn đầu, cậu ta nổi giận đúng là kinh khủng thật…
“Thật mà! Hôm đi tìm tụi bà ở bờ biển ý, mới hai giờ sang cậu ta đã chạy đến nhà tôi rủ tôi đi cùng, lại còn ngồi đợi hai tiếng đồng hồ để đón chuyến xe sớm nhất, hay là hắn và Kim Nguyệt Dạ… Hô hô hô…”
Bờ biển? Hai giờ sang? Đó là lúc tôi nhận điện thoại! Cậu ấy lo lắng cho tôi sao? Một Lý Triết Vũ như vậy từ trước đến giờ tôi không hề biết…
“Tô Cơ! Bà phải nhớ hết đống công thức này cho tôi! Sau đó làm hết chỗ bài tập này!”
“Hựu Tuệ! Bà tha cho tôi… Hôm nay là Giáng sinh mà! Tại sao tôi phải ở nhà học bài?”
“Tô Cơ, bà đừng quên, nếu thi cuối kì bà không lọt được vào Top 100, mọi người sẽ chết cùng bà! Cái dũng khí hôm đó của bà biến đâu rồi?”
“Nhưng… sao con khỉ đáng ghét kia cũng ở đây!” Tô Cơ tức giận chỉ tên Lăng Thần Huyền đang ghếch chân nằm trên sô-pha đọc truyện tranh.
“Cô nói ai là con khỉ đáng ghét?” Lăng Thần Huyền giơ nắm đấm về phía Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền, đây là nhà của bản cô nương! Là bản địa của ta! Ngươi muốn làm gì?”
“Tô Cơ, là tôi xin Hựu Tuệ dạy kèm cả Tiểu Huyền Huyền nữa. Hiệu trưởng chẳng bảo cả sáu người phải lọt vào Top 100 sao?” Hiểu Ảnh mếu máo. “Hơn nữa, trong phim nhân vật nam nữ chính đều chụm đầu ôn thi cùng nhau, mùi mẫn lắm đó!”
“Vâng, vâng, coi như tôi chưa nói gì hết…” Tô Cơ tự vuốt ngực để hạ hỏa. Xem ra mấy lời vừa rồi của Hiểu Ảnh có sức “sát thương” khá lớn.
“Ha ha ha! Nghe rõ chưa? Là có người mời tôi đến chứ không phải tôi tự đến nhé!”
Tên khốn Lăng Thần Huyền đúng là điếc không sợ sung, lại định châm ngòi nổ sao?
“Nào, nào, chúng ta ôn lại bài đã, có gì nói chuyện sau!” Tô Cơ đang định nhảy dựng lên phang cho thằng cha đó một trận, tôi vội kéo tay nhỏ ta lại.
“Đừng… Tôi vừa nhìn thấy sách giáo khoa là muốn ói rồi! Hựu Tuệ, bà có ‘bánh mì giúp trí nhớ’ hay cái gì đại loại vậy thì cho tôi!”
“… Bà tưởng tôi là Doraemon chắc? Tôi lấy đâu ra mấy thứ thần kì đó chứ! Thật tình!”
“Lạ ghê! Hôm nay là Giáng Sinh, sao Kim Nguyệt Dạ không đến rủ bà đi chơi nhỉ?”
“Vớ vẩn! Hắn có phải bạn trai tôi đâu, sao phải mời tôi?”
Mồm nói cứng vậy, sao trong lòng lại có chút hụt hẫng nhỉ? Hừ, tôi cũng được coi là ân nhân cứu mạng hắn mà sao không thấy hắn bày tỏ lòng cảm ơn
“Dạ! Tối nay đi chơi với tụi mình nhé…”
“Dạ! Mình đã đặt bàn ở nhà hàng Pháp rồi, cậu đi ăn với mình được không?”
“Dạ! Lên xe đi, mình đưa cậu về nhà!”
…
Cứ tưởng tượng ra bộ mặt hí hửng của mấy cô nàng mê giai đẹp ở trường Sùng Dương khi biết Kim Nguyệt Dạ được quay lại học, còn cả vẻ mặt đắc ý, ngạo mạn của thằng cha đó mà tôi chỉ muốn tức hộc máu. Sao tôi lại phải vì cái lời hứa chết tiệt đó mà ngay cả đêm Giáng Sinh cũng phải lọ mọ đi gia sư cho người khác? Càng nghĩ tôi càng bực.
“Tô Cơ! Bà làm hết quyển này rồi hẵng nói! Lăng Thần Huyền, cậu cũng lại làm cùng đi!”
“Tôi không cần!”
“Lăng Thần Huyền, ngươi bớt ngạo mạn đi được không? Hựu Tuệ giúp ngươi ôn tập là nể ngươi lắm rồi đó!”
“Hừ, liên quan gì tới cô?”
“…”
Nhìn ba tên đang cãi nhau ỏm tỏi kia, tôi nổi giận đùng đùng, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa:
“Mấy người ngồi xuống đây cho tôi!”
Tôi cầm tập đề thi và vở bài tập đặt trước mặt Lăng Thần Huyền và Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền! Cậu lại đây, đề dễ như thế này mà không biết làm, cậu làm những câu tương tự cho tôi hai mươi lần!”
“Tô Cơ! Bà cũng đừng cười nữa! Đề trắc nghiệm này trong bốn mươi phút phải làm xong!”
“Á… Hựu Tuệ…”
“Bắt đầu tính giờ!” Tôi không nương tay giơ đồng hồ lên xem, “Bà còn ba mươi chín phút nữa!”
Tôi trừng mắt nhìn Tô Cơ và Lăng Thần Huyền đang thì thầm to nhỏ, liếc sang bên cạnh:
“Hiểu Ảnh, bà định chuồn đi đâu đó?”
“Hi hi hi… tôi… hi hi…” Hiểu Ảnh ngừng ngay động tác lén lút bò về phía cửa, má ửng hồng, giã đầu gãi tai. “Tôi… Hi hi… tôi đi rót nước!”
“Ồ…” Tôi dịu dàng nở nụ cười “sát thủ” với Hiểu Ảnh, “Trên bàn không phải cũng có sao? Bà rảnh rỗi vậy để tôi giúp bà ôn tập môn lịch sử nhé!”
“Hu hu hu…”
“Tô Cơ ơi! Hựu Tuệ sao lại trở nên đáng sợ vậy? Tôi cứ tưởng bà la sát tái sinh chứ?”
“Đây mới là bộ mặt thật của nó đó! Nó còn nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều…”
“Không nói chuyện riêng! Làm bài tập cho tôi! Làm bài ngay!”
“Á! Vâng, vâng, vâng! Hơ hơ hơ…”
Kính coong! Kính coong! Kính coong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Để tôi ra mở!” Tô Cơ mắt sáng bừng, chạy nhanh ra cửa.
“Merry Christmas!”
“A ha! Lý Triết Vũ! Sao cậu lại đến đây?” Tô Cơ sung sướng reo lên.
“Ồ! Chăm chỉ vậy! Giáng sinh còn phải làm bài tập! Huyền à, tôi phải thay đổi cách nhìn về cậu rồi đấy!” Lý Triết Vũ bước vào phòng khách, kẽ cười.
“Vũ… may mà cậu đến giải nguy cho tôi! Cảm ơn cậu… Tôi tưởng mình sắp chết ở đây rồi chứ…” Lăng Thần Huyền như mới bò từ địa ngục lên, nước mắt ngắn nước mắt dài, ôm chầm lấy Lý Triết Vũ, còn chỉ thiếu chút nữa thôi là quỳ sụp xuống vái sống Vũ.
Tên ngốc này có cần diễn quá đà như vậy không? Hắn mới cầm được bút lên chưa đầy một phút mà!
“Tiểu Huyền Huyền, tốt quá rồi!” Hiểu Ảnh vừa được tự do, xúc động đến nỗi lao đến ôm chầm Lăng Thần Huyền.
“Oái! Tránh ra! Tránh ra nào!”
“Lý Triết Vũ! Sao cậu lại đến đây?” Tô Cơ hí hửng ra mặt, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
“Tôi đến để cứu người, nhưng không phải các cậu đâu, mà là Tô Hựu Tuệ!”
“Cứu tôi?” Tôi tròn mắt nhìn Lý Triết Vũ.
Lý Triết Vũ nhìn lướt qua tôi mỉm cười:
“Ở cổng công viên Clover có người đang đợi cô! Nhanh đến đó đi!”
“Có người đợi tôi?” Tôi hoài ngi nhìn Lý Triết Vũ. Ai thế nhỉ? Có thể nhờ Lý Triết Vũ làm người đưa tin chỉ có hắn thôi.
“Nhưng Tô Cơ và Lăng Thần Huyền, mấy người bọn họ…”
“Hựu Tuệ! Bà lo xa làm chi cho mau già! Hôm nay là Giáng sinh cơ mà, là ngày Chúa ra đời, ngày quan trọng nhất trong năm nay! Bà mau đi đi!”
“Vậy việc ôn tập…”
“Bà không cần phải lo lắng cho tụi tôi đâu! Tụi tôi tự học với nhau được mà. Đúng không Lăng Thần Huyền?”
“Ờ! Ờ! Đúng! Rất đúng! Tụi tôi sẽ học với nhau, sẽ học mà! Ha ha ha…”
“Mấy người tự học?” Tôi không dám tin những điều vừa nghe.
“Đúng vậy, đúng vậy…” Hai mắt Hiểu Ảnh như hiện lên chữ “giờ tự học ngọt ngào”.
Làm ơn đi, có vờ vịt thì cũng phải diễn cho giống một chút chứ! Ba người này vừa nghe tin tôi có việc phải đi mà vui đến nỗi trên đầu nổ pháo rào rào ăn mừng, chẳng có vẻ muốn học chút nào.
Nếu thi cuối kì mà không qua thì lời hứa…
“Đừng lo, tôi sẽ thay cô giúp họ ôn tập…” Lý Triết Vũ mỉm cười, dịu dàng quay sang nhìn tụi Tô Cơ.
Sao cậu ấy không nhìn tôi chứ? Hay là đối mặt với tôi còn khủng khiếp hơn đố mặt với ba người kia?
“Hả? Cậu muốn giúp tụi tôi ôn tập, không phải là đến rủ tụi tôi đi đập phá nhân dịp Giáng sinh sao?”
“Thì đúng là đến để cùng các cậu đón Giáng sinh mà! Đảm bảo đây là ngày Giáng sinh đáng nhớ nhất của các cậu!”
“Triết Vũ! Đừng…” Lăng Thần Huyền năn nỉ ỉ ôi.
“Mau đi đi!” Lý Triết Vũ dường như cảm nhận được tôi đang nhìn cậy ấy đăm đăm, cậu ấy cuối cùng cũng quay ra nhìn tôi, khẽ vẫy tay.
“Tôi đi trước đây!” Nói xong tôi bước ra phía cửa.
Mặc dù không biết người đang đợi tôi phía trước là ai, nhưng tôi vẫn phóng như bay đến công viên Clover, bỏ lại phía sau nơi tôi từng thấy bình yên nhất, một người mà tôi tin tưởng nhất…
Hu la la! Hu la la!
Woa! Thật là náo nhiệt!
Trên phố đông lúc nhúc toàn người là người. Dưới lòng đường hay trên vỉa hè đều đông nghịt người đi chơi. Nghe Tô Cơ bảo hôm nay lạnh âm bốn độ, nhưng người tôi lại nhễ nhãi mồ hôi.
Hàng quán hai bên đường đèn điện sang trưng. Màn hình lớn gần trung tâm thương mại phát đi phát lại bài hát “Ring the bell”. Mọi người cười nói rôm rả, khoác tay nhau, niềm vui và sự ngọt ngào tràn ngập khắp nơi, ngay cả không khí cũng có vị ngọt.
Vậy trong lòng tôi là vị gì vậy?
Người đợi tôi phía trước… từng là địch thủ của tôi, nhưng bây giờ hắn cứ từng bước tiến vào cuộc sống của tôi. Còn phía sau, người mà tôi vừa chạy trốn… lại là người tôi tin tưởng nhất. Cậu ấy luôn đứng ở đầu bên kia thế giới, lưỡng lự…
Đời người luôn biến ảo khôn lường như vậy, không biết tương lại sẽ thế nào đây? Khuôn mặt của của Kim Nguyệt Dạ ngày càng hiện lên rõ ràng trong tâm khảm tôi, ngày càng…
Lúc hắn cười…
“Cô không sao chứ? Sao thế? Cô khó chịu à?”
“Để tôi đỡ cô dậy nhé! Con gái mặc váy như vậy không nên ngồi dưới đất!”
Lúc hắn xấu xa…
“Ok thôi! Tổng cộng ba bức ảnh, chỉ cần cô làm cho tôi ba việc, mỗi việc hoàn thành xong, tôi sẽ xóa một bức!”
“À, vì dạo này kẹt quá, nhưng tôi lại không muốn vất vả cho nên đành phải nhờ cô giúp đi làm thêm!”
Lúc hắn nghiêm túc…
“Bình thường ở trường học, cô luôn phải khép kín tình cảm và ước mơ của mình ở đáy sâu tâm hồn, kể cả có bực dọc hay buồn bã vẫn phải giả làm một nàng công chúa đài các, quý phái. Cô không thấy mệt mỏi sao?”
Khi hắn bị tổn thương…
“À! Tôi không sao! Hơ hơ… chỉ là không có bố mẹ thôi mà, tôi đã sống như vậy mười nay! Vả lại tôi cũng quen rồi!”
Từng hồi ức như những thước phim vụt qua trước mắt tôi, tiếng bước chân và hơi thở mỗi lúc một nhanh…
“Hắt xì!”
Một tiếng đồng hồ rồi…
Cái nóng của một tiếng trước đang dần dần biến mất, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh!
Hai tiếng trôi qua…
Tay và chân tôi bắt đầu đông cứng lại, tôi nhảy lên nhảy xuống liên tục rồi xoa xoa tay để làm ấm cơ thể nhưng chẳng xì nhê gì hết.
…
Từng đoàn khách đi qua cổng công viên Clover đều thấy thương hại cho đứa con gái đang ngồi thu lu ở một góc như tôi.
Hu hu hu… Chắc họ đều nghĩ tôi là đứa con gái đáng thương, bị bạn trai “đá” vào đúng đêm Giáng sinh.
Tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Hắn bắt tôi phải đợi đến hai tiếng đồng hồ rồi, dung là đến chết mà vẫn không chừa, hắn lại định chơi tôi một vố nữa sao?
Nhưng Lý Triết Vũ sẽ không hùa theo hắn để lừa tôi đâu! Hay là trên đường hắn xảy ra chuyện gì rồi?
Phải rồi, nhân vật nam chính trong phim “Bản tình ca mùa đông”(4) cũng bị xe đâm, mất trí nhớ đúng vào đêm Giáng sinh đấy!
Không được, Tô Hựu Tuệ, mày đang nghĩ lung tung gì vậy? Chuyện tốt không linh, chuyện xấu thì linh. Chết quên! Chuyện xấu không linh chuyện tốt thì linh!
Híc! Làm trẻ con vẫn vui hơn, không lắm phiền não như tôi bây giờ.
Tôi chán nản ngồi xổm xuống đất, nhìn ông già Noel đang đứng trước cổng côn viên Clover phát bóng bay cho trẻ em.
Ông ta đeo trên lưng một cái túi rất to, và hình như đã đứng ở đây rất lâu rồi. Lúc thì cùng du khách chụp ảnh, lúc lại đến chơi đùa với các em nhơ. Thật tội nghiệp, Giáng sinh cũng phải đi làm them, có lẽ không ai chịu đón Giáng Sinh cùng ông ta… Hóa ra trên đời vẫn có những người bất hạnh như tôi.
Híc híc híc… Kim Nguyệt Dạ đã xảy ra chuyện gì thật sao? Oái! Nước mũi chảy ra rồi!
Hơ, khăn giấy ở đâu ra vậy? Tôi ngẩng đầu lên.
A, là ông già Noel, không hiểu ông ta đến từ lúc nào, đưa cho tôi một gói giấy ăn.
Tôi cảm động đến rớt nước mắt, nhận lấy gói giấy ăn từ tay ông già Noel.
“Ha ha… ha ha… cảm ơn ông!”
Đọt nhiên ông già Noel bật cười khanh khách:
“Merry Christmas! Tô Hựu Tuệ!”
Khoan, giọng nói này sao mà quen thế, đừng có bảo… ông già Noel này là…
“Á! Kim Nguyệt Dạ! Đúng là cậu rồi!” Tôi kinh ngạc hét lên.
Cái người đội mũ đỏ, đeo râu trắng này đúng là Kim Nguyệt Dạ rồi.
“Bé Hựu Tuệ à! Không ngờ được gặp tôi, bé lại xúc động đến thế!” Tên đó huơ huơ tay trước mặt toi.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu làm trò gì thế hả? Bắt tôi đợi ở đây gần ba tiếng đồng hồ. Tôi còn tưởng cậu…” Tôi kịp lấy lại bình tĩnh, tức tối nói.
“Tưởng với tưởng cái gì? Nghĩ tôi bỏ rơi cô à? Hơ hơ!”
“Bỏ rơi cái đầu cậu ý! Cậu bảo tôi đến đây làm gì? Chỉ để nói mấy câu này hả? Laị còn bắt tôi phải hứng gió hứng sương đợi ba tiếng đồng hồ liền!” Cơn giận của tôi bốc lên ngùn ngụt. Hừ, biết vậy tôi ở nhà Tô Cơ ôn bài cho xong.
“Tôi còn bận làm việc mà! Lặng lẽ ngồi bên chờ bên tôi, co không thấy rất thú vị sao?”
“Thú vị cái khỉ mốc!” Tại sao cứ gặp thằng cha này thì y rằng phong thái thục nữ của tôi biến mất tiêu. “Có giỏi thì cậu đứng đợi ở đây ba tiếng đồng hồ xem!”
“Bé Hựu Tuệ, làm gì mà dữ như chằn lửa vậy? Tôi đã đứng ở đây sáu tiếng rồi!”
“Hừ, đừng ra bộ đáng thương! Tôi giận rồi đấy!” Tôi hằn học đảo mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Đây là ngày Giáng sinh quái quỷ gì vậy? Có mà là ngày quả tạ chiếu mạng thì có. Vì thằng cha này mà tôi đứng một mình trong gió rét đợi hắn suốt ba tiếng đồng hồ. Không biết dấu mặt đi đâu đây.
“Ông già Noel, cháu muốn một quả bong bay!” Có chú nhóc chạy đến chỗ chúng tôi, chỉ về phía chùm bong, ánh mắt vặt vài.
“Được rồi! Đây, chúa cầm lấy. Đừng để bong bay mất nhé! Ha ha ha.”
“Cháu cảm ơn ông. Chị ơi, chị xinh như minh tinh điện ảnh ý! Em bắt tay với chị được không?”
“Đương nhiên rồi! Em thật đáng yêu! Hơ hơ hơ hơ!”
“Hì hì hì! Vui quá!” Chú nhóc cầm quả bóng chạy đi xa.
Hô hô, thằng nhóc này có mắt tinh đời đấy!
“Bé Hựu Tuệ à! Sao lúc nào bé cũng chỉ hung dữ với mỗi tôi vậy? Chẳng nhẽ đối với bé, tôi đặc biệt đến thế ư?” Mặt thằng cha Kim Nguyệt Dạ trông rất gian manh, dù không nhìn rõ bộ mặt hắn lúc này nhưng chỉ cần nghe giọng nói là tôi biết ngay.
“Đừng tưởng bở! Cậu làm sao có thể so sánh với bé gây thơ đó!”
“À! Đến giờ rồi! Để tôi đưa cô đến một nơi!” Hắn không thèm để ý đến cơn tức giận của tôi, nhìn đồng hồ trên tay, cười rồi nói.
“Cậu muốn đi đâu? Tôi không đi! Hừ!”
“Cô không đi thật sao?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười hỏi.
Không đi là không đi!” Tôi trễ môi ra, giận dỗi.
“Thế thì thôi vậy! Tôi đi tặng bóng tiếp đây!” Tên Kim Nguyệt Dạ thản nhiên nhún vai, quay người bỏ đi.
“Hả?” Tôi tức đến nỗi đầu sắp vỡ tung ra, sao hắn không có tí thành ý nào vậy? Tức chết mất!
Tên ngu ngốc! Ngu ngốc! Kim Nguyệt Dạ là tên siêu ngốc! Ta căm thù ngươi!
Á á á á á… Sao tôi lại phải đứng đây để tự chuốc lấy bực dọc vậy…
Á á á á á… Sao tôi phải them chữ “lại” nhỉ?
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì mọi vật đột nhiên xoay ngược lại.
Kim Nguyệt Dạ, hắn dám vác tôi như vác bao tải gạo vậy sao?
“Tên khốn kia, mi làm gì vậy? Mau thả ta xuống! Thả ta xuống ngay!” Tôi hét toáng lên.
“Bé yêu! Mọi người đang nhìn chúng ta đấy! Tôi mặc thế này, không ai nhận ra được đau, nhưng bé thì… Hơ hơ…”
Mọt người xung quanh…
“Eo, khiếp quá đi mất!”
“Nữ sinh bây giờ dữ như cọp ý!”
Hu hu hu… hình tượng của tôi còn đâu!
Lạy Chúa! Đừng để ai nhận ra tôi lúc này, nếu không tôi làm sao ngẩng mặt lên nhìn đời được đây!
Tất cả đều tại tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Hừ! Hừ!
A ha! Đã thế tôi giả làm xác chêt, để mọi người tưởng hắn là sát thủ yêu râu xanh mới được!
Tôi tựa khuôn mặt đỏ ửng lên vai Kim Nguyệt Dạ, lắc lư theo bước chân của hắn.
“Được rồi! Không cần phải giả vờ nữa…”
Tôi mở to mắt ra! Hơ, đây là phía sau công viên mà. Sau khi qua một rưng cây, Kim Nguyệt Dạ cũng chịu thả tôi xuống!
Tôi trừng mắt lên với hắn, lửa hận bắn tung tóe, sau đó lơ hắn đi.
“Oái cậu làm gì vậy?”
Trước mặt tôi bỗng tố sầm lại.
“Suỵt!” Kim Nguyệt Dạ ra vẻ thần bí, bảo tôi im lặng, “Nhìn kĩ nhé! Tôi bỏ tay ra đây… Một… hai… ba…”
Kim Nguyệt Dạ buông tay ra khỏi mắt tôi… Tôi mở to mắt nhìn…
Ố má ơi! Là một vách đá cheo leo!
Chúng tôi đang đứng trên một phiến đá nhô ra từ lưng chừng núi.
“A a a a … Cao quá!” Chân tôi mềm nhũn ra như cọng bún thỉu, hai tay ôm chặt lấy Kim Nguyệt Dạ mắt nhắm tịt, toàn than run như cầy sấy…
Tên trời đánh này, hắn muốn giết người sao? Biết rõ tôi mắc bệnh sợ độ cao còn đưa tôi đến đây!
“Hơ hơ hơ, đồ ngốc! Đừng sợ! Nếu không cô sẽ để lỡ mất một cảm giác vô cùng tuyệt vời đấy! Kim Nguyệt Dạ vừa cười vừa gỡ hai cánh tay tôi đang bám dính vào người hắn.
Tóc tôi tung bay trong gió, cảm giác như đang chao liệng giữa bầu trời bao la, toàn than lâng lâng, tôi vui sướng mở to mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Woa! Bay? Tôi đang bay sao?” Tôi thích thú buông tay như chú chim đang sải cách, cảm thấy thật sảng khoái, thư thái mặc dù hơi lạnh!
“Đúng vậy! Cô đang bay đó!” Kim Nguyệt Dạ cười rồi khẽ thì thầm vào tai tôi.
Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!
Tôi… tôi như đang bay cùng với gió! Bao nhiêu nỗi sợ hãi trước kia đều tan biến hết.
Thành phố nơi tôi đã sống mười sáu năm đang ở ngay dưới chân tôi, sao nó lại đẹp đến thế? Ánh đèn điện rực rỡ, những con phố đan xen ngược xuôi…
“Hura! Tôi thấy mình giống như một nữ thần vậy!”
“Cô mà là nữ than thì có mà trời sụp! Hơ hơ!”
“Hừ! Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng có làm tôi cụt hứng! Khó khăn lắm tôi mới nhập tâm được!”
“Vâng, vâng, vâng! Hơ hơ, ở đây thích thật, nhưng còn có cái tuyệt hơn cơ…” Kim Nguyệt Dạ chỉ tay lên trên cao.
Woa…
Bánh xe khổng lồ trong công viên Clover bỗng bật sang! Xung quanh vọng lại tiếng reo hò của mọi người!
Bộp bộp bộp bộp…
A! Pháo hoa! Là pháo hoa! Những bông hoa lửa nở tung trên bầu trời giống như hoa tuyết, theo gió bay đi khắp nơi. Có cái gì màu trắng rơi trúng cánh mũi tôi… cảm giác lành lạnh…
Ồ… Không phải, đây là…
“Tuyết! Là tuyết! Tuyết rơi thật kìa!”
Tôi kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn thấy những bông tuyết màu trắng tinh khiết đang bay từ trên trời cao xuống mặt đất, khiến đêm tối bỗng sáng bừng lên!
“Tuyết… A! Là tuyết! Tuyết rơi kiaf! Hơ? Cái màu hồng kia là gì vậy? Ơ, là cánh hoa! Sao lại có cánh hoa nhỉ?” Tôi sung sướng nhẩy cẫng lên.
“Đây là tiết mục đặc biệt mà công viên Clover muốn tặng mọi người nhân dịp Giáng sinh năm nay đó. Những nghệ nhân trồng hoa đã hoa phí bao công sức mới có thể cho hai cây hoa mai nở hoa đúng vào ngày hôm nay!”
Tôi kinh ngạc ngẩng cao đầu nhìn, màu trắng của bông tuyết xen lẫn màu hồng của những cánh hoa bay lượn và đậu trên đầu, trên vai, trên mặt tôi…
“Trận tuyết hoa mai xem như món quà Giáng sinh tôi giành tặng cô!” Kim Nguyệt Dạ cười khì khì.
Tôi giơ hai cánh tay ra, hứng những bông hoa mai tuyết thuần khiết…
Hu hu huh u… Lẽ nào… Lẽ nào tôi đã lên đến thiên đường rồi sao? Cảm động quá! Cảm động chết mất…
Tôi cảm động… cảm động… cảm động đến nỗi…
Oái… Thôi chết rồi!
Đúng lúc đứng giữa biển hoa mai tuyết đẹp mê hồn, vào thời khắc lãng mạn như vậy tôi lại muốn đi vệ sinh!
Tô Hựu Tuệ! Mày đúng là không ra gì!
“Hựu Tuệ có thích không?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười dịu dàng.
“Hơ… Thích… Thích lắm!”
“Ủa? Tô Hựu Tuệ, cô làm sao vậy? sao lại run cầm cập thế kia? Lạnh à?” Kim Nguyệt Dạ lo lắng nhìn tôi.
“Không phải… Tôi cảm động quá… Cảm động quá ý mà… Ha ha ha ha…”
Phải cố nhịn! Không thể để Kim Nguyệt Dạ biết việc đáng xấu hổ này được.
Híc híc! Dù có chết cũng phải nhịn cho bằng được!
“Hì! Cô kì quặc thật! Nhưng cô thích là được rồi!”
“Ha ha ha ha..” Tôi đành cười để lấp liếm.
“Hựu Tuệ, để cô phải đợi ở công viên lâu như vậy, tôi rất xin lỗi! Bởi vì chín giờ mới có pháo hoa…” Kim Nguyệt Dạ gãi đầu, mặt hơi đỏ.
“A… Ha ha, không sao… Không sao đâu… Ha ha ha…”
Thằng cha này hóa ra cũng biết xin lỗi. Nhưng tôi… tôi bây giờ chỉ muốn… Hu hu hu…
“Ơ, Hựu Tuệ cô khó chịu à? Sao mặt cô lại đỏ bừng thế kia?” Kim Nguyệt Dạ thật sự lo lắng, đặt tay lên trán tôi.
“Không… không sao đâu mà! Tôi… nóng thôi! Nóng nên đỏ mặt ý mà! Ha ha ha!”
“Nóng?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ha ha…” Tôi liền cởi khăn quàng cổ ra để chứng minh lời nói của mình.
Híc híc híc… Gió rét cứ nhằm cổ tôi mà “tấn công”! Lạnh quá! Hắt xì!
Kim Nguyệt Dạ khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, tủm tỉm cười.
Oái! Nhịn! Phải cố gắng nhịn! Đừng có xúc động! Chỉ cần xúc động là không kìm được nữa! Tô Hựu Tuệ , mày phải ráng lên!
“Hựu Tuệ, cô sao vậy? Mặt lại chuyển sang màu xanh lét rồi!”
Hu hu hu hu… Không xanh mới lạ! Tôi sắp tắt thở vì nhịn rồi! Trời ơi! Nhà vệ sinh ở đâu… Tôi cần nhà vệ sinh…
“Phải rồi, sao cậu biết chỗ này?” Tôi cố gắng chuyển chủ đề.
“Trước kia ở đay không có ai nên tôi thường đến. Đừng trên mỏm đá này khiến người ta cảm giác mình có thể làm được mọi việc!” Kim Nguyệt Dạ trầm ngâm nhìn xuống thành phố bên duới.
“À… Thế… thế à…” Cả người tôi giật giật như bị trúng phong.
“Mà này, Hựu Tuệ, xin lỗi nhé!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ơ… Gì… gì vậy?” Tôi phải nhịn, nhịn, nhịn.
“Lần đầu tiên tôi gặp cô – đối thủ luôn cạnh tranh với tôi, là vào dịp tổ chức cuộc thi học sinh giỏi toán năm lớp chín. Cô biết lúc đó tôi có cảm giác gì không?”
Thi học sinh giỏi toán năm lớp chín? Hình như là có, nhưng tôi đã gặp Kim Nguyệt Dạ ư? Sao chẳng có tí ấn tượng gì hết vậy?
“Tôi cứ như gặp bản sao của chính mình vậy. Bề ngoài thân thiện, dễ mến đấy, nhưng bên trong lại rất kiên cường, thậm chí cứng đầu. Tôi ghét chính bản thân mình, nên cũng ghét luôn cả cô…”
Cái gì cơ? Ghét bản than nên ghét lây sang tôi. Lí do gì mà kì cục vậy? Kim Nguyệt Dạ, mi xin lỗi cái kiểu gì thế?
“Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra, cô không giống tôi, cô có một thứ tôi còn thiếu…”
“Thật… thật… sao?”
Tôi ráng nhịn thêm chút nữa.
“Tô Hựu Tuệ, cô thấy khó chịu à?”
“Thật… thật… sao?”
“Hơ hơ! Đúng là đồ ngốc!”
Kim Nguyệt Dạ mỉm cười, vỗ mạh vào vai tôi.
Hu hu huh u… Thế là hết! Tiêu đời rồi! Tên ngốc kia… đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại vỗ vai tôi…
“Ủa, Hựu Tuệ, cô sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?”Kim Nguyệt Dạ kinh ngạc nhìn tôi.
“Thật… thật… sao?” Tôi ôm chặt bụng, mếu máo.
“Đừng có mà ‘thật sao thật sao’ nữa! Từ lúc nãy tôi đã thấy cô là lạ rồi, tóm lại là có chuyện gì? Đau bụng à?” Kim Nguyệt Dạ lo lắng.
“Hu hu huh u…” Mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt, lắc đầu nguầy nguậy, bỗng thấy choáng váng cả người, tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào hết, “Cậu có biết nhà… nhà vệ sinh ở đâu không?”
“…”
Mười phút sau…
Tôi bước ra khỏi lùm cây.
“Ha ha ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha …” Kim Nguyệt Dạ bò lăn ra đất, cười đến sặc cả nước bọt.
“Kim Nguyệt Dạ! Cấm cười!” Nhìn thằng cha đó đang ôm bụng cười lăn lộn trên đất mà mặt tôi đỏ như gấc, đạm chân xuống đất bình bịch rồi hét lên.
“Bé Hựu Tuệ này! Bé… bé cũng quá lắm! Tự nhiên lại… lại… Ha ha ha ha!”
“Híc híc híc… tôi chỉ ngại nói ra thôi mà!”
Tên khốn này, tôi có lòng tốt không muốn cắt ngang lời xin lỗi “thống thiết” của hắn thôi, thê mà còn cười tôi.
“Được rồi! Tôi không cười nữa, không cười nữa!” Kim Nguyệt Dạ cố nín cười lồm cồm bò dậy, đứng phẳng trước mặt tôi.
“Phì!”
“Oái! Nước bọt…”
“Ha ha ha ha ha ha ha… Chết mất thôi! Chỉ cần nhìn thấy cái mặt ngố rừng của cô là tôi không nhịn nổi cười! Ha ha ha ha…”
“Kim Nguyệt Dạ! Đồ đại ngốc!”
“Hả…”
…
Trận tuyết hoa mai vẫn đang bay lượn trong không trung, nhưng… tôi không còn tâm trạng nào để thưởng ngoạn nữa.
Chúng tôi đã cung nhau trải qua buổi tối Giáng sinh đầu tiên trong tiếng cãi nhau ầm ĩ và một cơn mưa hoa tuyết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.