Quyển 3 - Chương 4: Lầu Vọng Tinh – Nấc thang lên thiên đường
Girlne Ya
21/05/2013
Thượng đế ơi,
Kim Nguyệt Dạ đúng là một tên nhỏ nhen,
chỉ vì một chiếc thẻ PK màu đỏ nhỏ nhoi,
mà giận dỗi bỏ đi chơi một mình,
Đi lên lầu cao ngắm trời sao lung linh thật tuyệt,
giống như anh mát của Lý triết vũ nhìn tôi....
"Hựu Tuệ, câu đã khỏe hẳn chưa?"
"Hựu Tuệ, bọn mình rất lo cho cậu, cậu phải chú ý đến sức khỏe đấy nhé!"
"Hựu Tuệ..."
"Ngại quá, để các bạn phải lo cho mình rồi!" Từ đầu chí cuối tôi luôn nở nụ cười hình bán nguyệt trên môi, gật đầu chào các fan đang vây kín mít quanh mình.
Yes! Trong lòng tôi sướng đến vỡ mũi. Chỉ nghỉ ở nhà có hai ngày thôi mà thế giới này lại đảo lộn, thời đại huy hoàng của Tô Hựu Tuệ lại một làn nữa được mở ra.
Tô Cơ và Hiểu Ảnh cuối cùng cũng vượt qua lớp lớp vòng vây, len đến bên cạnh tôi.
"Hựu Tuệ, bà 'pro' quá đi mất! Hiểu Ảnh rất ngưỡng một bà đó!"
"Còn phải nói! Hựu Tuệ bay giờ là người hùng của trường Minh Đức mà, được hâm mộ không kém gì mấy bé gấu trúc trong vường thú!"
"Tô Cơ, bà so sánh cái kiểu gì thế hử?" Miệng tôi giật giật, nhìn trừng trừng bà bạn Tô Cơ "mỏ quạ", uổng công hằng ngày đọc nhiều sách mà lại thốt ra một câu so sánh "bốc mùi" như vậy, làm cạ cứng như tôi không biết giấu mặt vào đâu.
"Đúng thế, trong lòng chúng tớ bây giờ Hựu Tuệ chẳng khác nào thiên thần của trường Minh Đức..."
Ô hô hô hô... đúng như vậy, không sai!
"Baby hựu Tuệ, có nhớ anh không?" Lúc tôi đang ngất ngây con gà tây thì đột nhiên có một giọng nói vang lên khiến tôi như từ trên mây xanh rơi bịch xuống đất.
Chẳng cần nhìn cũng biết, cái giọng nói làm cho tôi nghe đến nổi cả da gà thì chỉ có hotboy Anh Tỉnh Ngân của trường Minh Đức!
Oh, my god! Thật là không hiểu nổi tại sao thằng cha khùng khùng này lại là hotboy của trường, chẳng nhẽ con mất thẩm mĩ của tôi đã ko còn theo kịp thời đại?
"Hựu Tuệ yêu quý, em đúng là niềm tự hào của trường Minh Đức, hôm đó em trông rất tuyệt!"
"Thế à? cảm ơn anh!" Tôi cười xòa, gạt phắt bàn tay hắn đang bám trên người tôi xuống.
Bực thật, tên chết bầm này không thể nói chuyện tử tế được sao?
"Oh baby, em biết không, sau chuyện xảy ra năm ngoái, thực tình anh rất thất vọng và đau khổ vì em. Nhưng mà, qua cuộc thi vừa rồi, anh cuối cùng cũng hiểu được sự chuyên tâm khổ luyện của em, em rất vĩ đại, anh sẽ phát động học sinh cả trường ca ngợi công chúa Hựu Tuệ!"
Hê hê hê hê... Đó là điều đương nhiên!
"Hựu Tuệ yêu quý, nếu sau này tên Kim Nguyệt Dạ còn dám dỡ trò sàm sỡ với em, anh nhất định không bỏ qua cho hắn đâu! Ngày mai anh sẽ mang đến cho em niềm vui bất ngờ!"
Nói xong, không biết hắn rút từ đâu ra một bông hoa cẩm chướng, đặt lên vai tôi, rồi biến mất hút trong cơn mưa hoa cùng mùi hương khiến người ta nghẹt thở.
Đám fan hết lòng ủng hộ hắn ta đứng ở bên cạnh cứ hét ầm lên như phát cường, còn tôi lại thấy ớn lạnh vì cái câu nói cuối cùng của hắn.
"Ơ,, Ngày mai hắn muốn mang đến cho mình niềm vui bất ngờ gì nhỉ?"
"Hựu Tuệ, bà quên rồi à, ngày mai là Valentine mà, bà nói xem Hiểu Ảnh nên tặng gì cho Tiểu Huyền Huyền bay giờ?"
"Valentine?" Thế mà tôi quên béng mất .
"Bà dẹp ngay hộ tôi cái, hắn ta đối với bà tê như vậy mà bà còn muốn tặng quà á!"
"Tô Cơ, Tiểu Huyền Huyền có làm gì tôi đâu!"
"Bà..."
Nhìn Tô Cơ bị Hiểu Ảnh chọc tức đến nổi suýt ói máu, tôi đành phải hạ giọng một chút: "Thế Hiểu Ảnh muốn tặng gì?"
"Hựu Tuệ, vậy Valentine của bà thì sao?"
"Tôi á?"
"Đúng rồi, Valentine của Hựu Tuệ đáng ra phải có Kim Nguyệt Dạ, nhưng hình như hôm đó Kim Nguyệt Dạ giận lắm, Tô Cơ và Hiểu Ảnh có gọi thế nào cậu ta cũng lờ đi!"
"Hiểu Ảnh, bà im đi!"
Kim Nguyệt Dạ giận ư?
Tôi nhớ hôm đó hắn ta bỏ cuộc đi thẳng, chẳng mảy may quay đầu lại. Mấy hôm tôi nằm ở nhà cũng không thấy hắn gọi điện đến hỏi thăm, có phải vì câu nói hôm đó của tôi hơi quá đáng? Nhưng đó là thi đấu mà, thi đấu thì phải kiên trì đến cùng chứ? Nếu như không kiên trì thì chẳng phảimọi cố gắng của mình đều đổ sông đổ bể ư?
"Hựu Tuệ, bà thực lòng ko muốn đón valentine cùng Kim Nguyệt Dạ à?"
"Tôi không biết."
"Nhưng từ hôm đó hắn lo cho bà lắm đấy, lại còn vì bà mà từ bỏ ngôi quán quân nữa."
"..."
"Á!"
Bỗng vang lên một tiếng thét như bát mẻ làm gián đoạn câu chuyện của tôi với Tô Cơ và Hiểu Ảnh.
Không hiểu sao cổng trường Sùng Dương và trường MInh Đức chợt ùa ra một đám đông đen kịt, lao thẳng về phía chúng tôi... Không phải chứ, tuy tôi cũng biết sau cuộc thi vừa rồi, danh tiếng của Tô Hựu Tuệ này đã bay khắp hang cùng ngõ hẻm, nhưng các fan của tôi có vẻ cuồng nhiệt thái quá thì phải, hô hô hô hô, nhưng mà không sao cả!
Điều 2 trong "Nguyên tắc của Ngọc nữ Tô Hựu Tuệ" là: Than thiện với tất cả các fan.
Các bé gan mau đến đây nào, muốn bắt tay hay kí tên?
"Ôi, Tam đại thiên vương, tam đại thiên vượng đến rồi!" Cái gì? Tam Tam Đại Thiên Vương?
"Woa!"
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị mấy nữ sinh đang xông thẳng tới trước mặt đẩy phắt sang một bên.
"Kim Nguyệt Dã! Kim Nguyệt Dạ! Ối ối, đừng có đẩy tôi, Kim Nguyệt Dạ!"
"Triết Vũ, Triết Vũ, em nhớ anh lắm! Anh Vũ của em!"
"Anh Huyền ơi! Valentine này đi chơi cùng bọn em nhé!"
Cả con phố Angel bỗng loạn cào cào như có hỏa hoạn ấp đến, hàng loạt các nữ sinh như bị trúng tà từ cổng trường Sùng dương cố sức chen lấn ra giữa con phố Angel.
Tôi và Tô Cơ trố mắt lên nhìn biển người đang ập thẳng về phía mình, ngay cả muốn lùi bước cũng ko thể, cứu tôi với, help me! Tôi có cảm giác mình như biến thành nhân hoa quả bị kẹp dẹp lép trong ổ bánh mì.
Ôi tuổi xuân tươi đẹp của tôi! Tôi nhìn Tô Cơ đứng bên cạnh với ánh mắt cầu cứu: vọt lẹ thôi!"
"Hình như không kịp..." Bà bạn Tô Cơ đáng thương còn chưa nói dứt câu đã bị hai người nào đó liên tiếp lùi chân va vào, ngã bổ chững xuống đất. Tình cảnh của tôi cũng chẳng khá khẩm hơn, chân bị giẫm liên tiếp hai cái. Ôi, đôi giầy mới mua của tôi, chân của tôi, hu hu hu hu.....
Biết đau ngày mai trên trang nhất báo sẽ đang tin: "Nỗi đau của thành phó Milan, Ngọc nữ của trường Minh Đức. Mĩ nữ vô song Tô Hựu Tuệ đã thiệt mạng trong vụ giẫm đạp kinh khủng, làm oan hồn dưới chân hàng vạn người!
"Kim Nguyệt Dạ, đây là quà Valentine của mình!"
"Triết Vũ, khó khăn lắm em mới gặp được anh, xin anh hãy nhìn em một lần!"
"Huyền, mình rất thích cậu!"
Cả đám người đó dường như sắp phát cường đến nơi, chen chúc nhau đến nổi không còn thừa một kẽ hở tin hin nào, tôi và Tô Cơ cũng loay hoay mãi mà chẳng có cách nào nhích nổi bước chân. Tôi đưa tay định kéo Tô Cơ đứng dậy, không ngờ bị ai đó xô mạnh, ngã oạch luôn xuống đất, ngay sau đó là một thân hình to lớn như lực sĩ đè lên cái chân tội nghiệp của tôi...
"Hựu Tuệ, Hựu Tuệ, bà không sao chứ?"
"Tô Cơ, chân tôi..."
Chưa kịp trả lời Tô Cơ, đám người ồ lên ngay sau đó lại tiếp tục một lần nữa kéo tôi vào vòng xoán xô đẩy chật chội.
Híc.... người gì mà đông như kiến thế này! Tôi có cảm giác như sắp nghẹt thở. Có ai cứu tôi với! Tôi khó chịu quá, hu hu hu....
"Hựu Tuệ, cô làm rơi gì à?" Là giọng của Lý triết vũ. Tôi ngẩn đầu lên, đúng là cậu ấy rồi. Tôi định mỉm cười đáp lại thì chợt nhìn thấy KIm Nguyệt Dạ. Hắn ta im lặng đứng sau Vũ. Bỗng chốc bầu không khí trở nên căng thẳng, lúng túng..
Hắn ta... vẫn còn giận tôi sao? Tôi lén nhìn Kim Nguyệt Dạ đang đứng phía sau.
"Ô hay, tôi có nhìn lộn không vậy, công chú vĩ đại trường Minh Đức lại phải nằm bỏ trên đất thế này à!" Thằng cha Lăng Thần huyền vừa cố tình hét lên thật ta, vừa tìm cách gạt phăng cánh tay của Hiểu Ảnh đang bám chặt như keo trên người hắn.
"ha ha, tôi định kiểm tra xem mặt đất có sạch không ý mà, haha..."
"Kiểm tra mặt đất? Hơ hơ, xem ra tôi đánh giá chỉ số IQ của cô hơi bị cao thì phải!" Kim Nguyệt Dã bỗng nhiên mở miệng, cười với tôi một cách quái đản.
"Đúng rồi! IQ của tôi đương nhiên cao hơn cái tên ngớ ngẩn nào đó tự động bỏ cuộc thi!" Tôi tức hằnm hằm buột miệng nói ra.
Vừa mới dứt lời tôi đã thấy hối hạn, đúng là không cái dại nào giống cái dại nào. Câu nói này khiến cho bầu không khí khó khăn lắm mới được tự nhiên đôi chút ngay lập tức lại trở về con số 0.
"Chân của cô không sao chứ, có cần đỡ dậy không?" Câu nói xuất hiện đúng lúc của Lý triết vũ đã giải cứu tôi thoát khỏi tình cảnh dở khóc dở cười, chặn lại ánh mắt trở nên lạnh như băng của Kim Nguyệt Dạ.
"không cần đâu, tôi không sao, cậu xem...." Để che giấu sự lúng túng khi đối mặt với Kim Nguyệt Dạ, tôi giả vờ bình thản như không.
Nhưng sao đau thế không biết! Chỉ tại cái đứa đô như sumo6 lúc nãy, người ngợm năng như tảng đá lại còn đè lên cả chân tôi. Ôi, cái chân đáng thương!
"Hựu Tuệ, sao bà vã mồ hôi ra như tắm thế kia? Có phải bị thương chỗ nào không?"Nhìn thấy Tô Cơ thoát khỏi "kiếp nạn", còn sống nhăn đứng trước mặt, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà chân tôi đau quá đi mất!
"Ha ha, Tô Cơ, bà lại đây một lát." Tôi gượng cười túm chặt lấy Tô Cơ, bao nhiêu trọng lượng cơ thể dòn hết vào người nhỏ, rồi thì thẩm vào tai nhỏ:" Hình như chân tôi bị trẹo rồi."
"Gì cơ? Bị trẹo chân sao bà không nói sớm hả?" Tô Cơ liền kêu ầm lên, nói to đến mức cả phố nghe thế,"Mai đưa chân ra đây để tôi kiểm tra xem thế nào!"
"Bà.." Tôi cuống cuồng muốn bịt miệng Tô Cơ lại như tốt cả đã quá muộn.
"Phì....."
"Ha ha ha... ha ha..."
Suốt đoạn đường đi tôi không biết phải dùng bộ mặt nào để đối diện với Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương. Tên khỉ đột Lăng Thần Huyền cười ha hả "đá xoáy" tôi, Lý Triết Vũ thì mỉm cười bâng quơ, còn thằng cha Kim Nguyệt Dạ đáng ghét thì cứ cười như ma vương hiển linh... Sau đó hắn nói có việc phải đi trước, "vứt" tôi lại cho nhóm Lý Triết Vũ, rồi thản nhiên bỏ đi thẳng. Cái tên quá quắt! Dù thế nào thì cũng tại ba người bọn họ mà tôi mới bị thương chư bộ, đúng là cái lũ vô tình, đương nhiên Lý Triết Vũ là trường hợp ngoại lệ.
"Hựu Tuệ! Cục cưng của mẹ, sao vừa mới vào đầu năm học mà con hết phát sốt rồi lại bị thương thế..."
"Tôi nghiệp quá, con gái rựu của bố sao lại ra nông nỗi này!"
"Bố.. Mẹ.." Ngước mắt nhìn papa, mama và Tô Cơ đang đứng vây quanh mình, tôi cố gượng cười đáp:" Con đã đi khám bác sĩ rồi, chân chỉ hơi sưng thôi mà, qua một đêm là ổn thôi ạ..."
"Đúng đấy cô chú ạ, bác sĩnói không có gì nghiêm trọng đâu, cũng không cần phải bôi thuốc!" Tô Cơ mỉm cười đáp giúp tôi giải vây.
...
Khó khăn lắm mới khiến papa mama yên lòng, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian nghỉ ngơi rồi. Tôi khoan khoái văn lưng một cái, nhưng hình như bà bạn Tô Cơ đứng bên cạnh vẫn không chịu buông tha cho tôi.
"Hựu Tuệ, giữa bà và Kim Nguyệt Dạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng có chuyện gì cả!" Chẳng có chuyện gì là nói dối.
"Rõ ràng từ sau cuộc thi hôm đó hai người không còn được tự nhiên như trước, vì bà mà hắn từ bỏ cả ngôi quán quân, nhưng lúc bà đổ bệnh, lại chẳng thấy mặt mũi hắn đâu cả. Hựu Tuệ, bà đã làm gì quá đáng phải không?"
"Tôi... tôi làm sao mà biết được!" Con nhỏ Tô Cơ này rõ là, cứ băm bổ nói vào mặt tôi như thể tôi là đứa đáng ghét lắm ý.
"Bà bảo làm sao mà biết được á? Bà không biết thật hay giả vờ không biết đấy? Cẩn thân kẻo sớm muộn gì bà cũng chết vì bệnh sĩ đó!"
"Tôi đâu có!"
"không có?"
"Tôi..." Tôi ngoan ngoãn kể lại đầu đuội câu chuyện xảy ra ở cuộc thi hôm đó cho Tô Cơ nghe.
"Cái gì? Người ta đã liều mạng cứu bà, bà nỡ lòng nào nói những lời vô tình như thế?"
"Tôi chỉ lỡ miệng thôi mà..."
"Lại còn bảo là lỡ miệng!" Tô Cơ nghiêm túc ra mặt, tôi cũng biết mình hơi quá đáng, nhưng nói thì đã nói rồi, tôi biết phải làm gì bây giờ.
"Mau đến xin lỗi đi!"
"Xin lỗi?" Con nhỏ này lẽ nào đi guốc trong bụng tôi, đoán trúng phóc tôi đang nghĩ gì.
"Hựu Tuệ à, không phải tôi muốn ép bà nhưng là này bà đúng là hơi quá rồi đó, làm sai thì phải đến xin lỗi người ta."
"Nhưng mà...."
"không nhưng nhị gì hết, ngày mai sẽ là cơ hội tốt dành cho bà đấy. Trường Sùng Dương và trường Minh Đức từ trước đến giờ có một quy định đó là cứ vào ngày 14/2 hằng năm, các học sinh của hai trường có thể tặng nhau thể PK bày tỏ tình cảm."
"Tặng thẻ PK để bày tỏ tình cảm?"
"Ừ, thẻ trắng thể hiện tình bạn, thẻ đỏ để cảm ơn và xin lỗi, thẻ nhiều màu thể hiện tình yêu, còn thẻ đen tức là chia tay!"
Có chuyện đó sao? Xem ra thẻ PK có nhiều tác dụng quá nhỉ!
Tô Cơ chẳng thèm để ý xem tôi đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:"Bốn ý nghĩa đó chỉ dùng trong ngày lễ Valentine thôi, mà phải là học sinh khác trường mới được tặng nhau, ngày mai bà cứ đem tâng Kim Nguyệt Dạ quyển sách có kịp thẻ PK màu đỏ, hắn ta sẽ hiểu ý ngay, mà làm thế thì bà cũng không sợ bị mất mặt. Ok không?"
Kẹp vào trong sách rồi đem tặng Kim Nguyệt Dạ, ý kiến này hay đấy! Mà quả thật chuyện lần trước là do tôi sai, nếu không nhờ hắn thì làm sao tôi iganh2 được giải nhất, cảm ơn một câu cũng là điều nên làm.
"Được rồi, cứ quyết định vậy nhé! Mai tôi và Hiểu Ảnh sẽ chuẩn bị sẵn thẻ PK cho bà rồi cùng bà đến trường Sùng Dương, hôm nay nghỉ sớm đi nhá! Bye bye!"
"..."
Tôi còn chưa kịp nói câu gì thì Tô Cơ đã cầm cặp sách phóng vù ra khỏi phòng, bỏ lại tôi vẫn ngồi tự dằn vặt mình vì mấy lời chỉ trích nghiêm khắc vừa nãy của nhỏ ta. Nhớ lại vẻ mặt hôm nay của Kim Nguyệt Dạ, có lẽ, đúng là tôi hơi quá đáng thật!
Thời gian trôi nhanh như tên bắn , ngày 14 tháng 2 cuối cùng cũng đến!
Không khí của trường Minh Đức khang khác so với mọi ngày. Vừa mới bước vào cổng trường, tôi đã bắt đầu phải tìm cách từ chối hàng loạt những hộp quà vấocoola cứ rào rào xuất hiện trước mặt. Thế mà, lúc vào đến lớp, tôi vẫn phải ôm một đống socola chồng chất như núi trên tay, hai tay ôm không xủa, ba lô và ngăn bàn đều bị nhét đầy ụ quà từ lúc nào không biết.
Cái tên Anh Tỉnh Ngạn không biết đào đâu ra 999 bông hoa làm bằng socola, báo hại tôi ôm hết đến gãy cả tay, nhưng nhìn thấy vô vàn con mắt ngưỡng một xung quanh, tôi cũng mát lòng mát dạ tí chút. "Thu hoạch" của ngày hôm nay chứng tỏ một điều rằng vị trí của Tô Hựu Tuệ này trong lòng dân trường Minh Đức vẫn không hề thay đổi, chẳng có gì làm nó lung lay được, hơ hơ hơ....
Giờ nghỉ giải lai, cứ chốc chốc tôi lại nhìn thấy có người cầm thẻ Pk len lén đi ra ngoài trường, xem ra điều Tô Cơ nói là thật rồi.
"Ôi,. Hựu Tuệ, bà có nhiều socola quá! Hiểu Ảnh cũng có né"
"Biết là bà cũng có rồi Hiểu Ảnh, thế việc tôi giao bà làm đến đâu rồi hả?"
"Báo cáo 'sếp' Tô Cơ, mọi việc đầu rất thuận lợi. Tôi đã hẹn Tiểu Huyền Huyền hết giờ học gặp nhau ở Happy Houé rồi, hôm nay Kim Nguyệt Dạ không phải đi làm thêm nên sẽ đến gặp Hự Tuệ trước, sau đó tụi mình sẽ cùng nhau thưởng thức một Valentine đầy lãng mạn!"
"Hiểu Ảnh, bà làm tốt lắm! Này, Hựu Tuệ, đây là cuốn sách kẹp thẻ PK đỏ tôi đã chuẩn bị cho bà, bà phải giữ gìn cần thận đấy!"
"Ừ, Hựu Tuệ phải giữ cẩn thận đấy nhé!"
Nhìn hai bà bạn thân chí cốt nhảy cẫng lên hò hét trước mặt, không hiểu sao tôi lại có dự cảm chẳng lành. Trông cái điệu bô hưng phấn thái quá của 2 con nhỏ này tôi thấy nghi nghi, nhưng sau đó vẫn cầm lấy cuốn sách mà Tô Cơ đã "dày công chuẩn bị".
"Tiểu thuyết 'Tình yêu từng ghé qua nơi đây'? Bà đổi cho tôi cuốn khác được không? Tên cuốn sách này nghe cứ thế nào ý!" Tôi nhăn mặt phải đối.
"Không được!" Hai bà bạn thân cảu tôi vẫn tiếp tục cùng nhau thể hiện tinh thần phối hợp ăn ý cao độ.
"Tại sao lại không được?" Tôi ngờ vực nhìn 2 nhỏ bạn.
"Vì..."
"Vì như thế Kim Nguyệt Dạ mới không nghi ngờ! Mà chỉ có cái tên sách hay thế này mới xứng tầm với bà chứ!" Tô Cơ bịt miệng chặt Hiểu Ảnh lại, cười hì hì đáp.
Sáu giờ ba mươi phút, tại một gian phòng nhỏ của tiệm Happy House.
Hôm nay, Happy House náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, mặc dù Kim NGuyệt Dạ không làm thêm, nhưng từ lúc hắn ta bước chân vào đây, bao nhiêu fangirl vẫn cứ thi nhau lũ lượt kéo vào Happy House. Nhìn thằng cha đó đang cười như kiểu hồ li tinh, tíu tít nhận nhưng hộp quà socola của đám con gái đang xếp hàng dài dằng dặc trước mặt mà sự kiên nhẫn của tôi cứ giảm dần giàm dần....
Tên Kim Nguyệt Dạ dường như chả đoái hoài gì đến ánh mắt sắc như dao cạo của tôi. Lúc thì hắn nhảy ra chụp ảnh cùng với bé fan này, lúc thì bị bé fan kia ôm chầm lấy, đúng là thằng cha lăng nhăng! Sốm biết thế này thi6 còn lâu tôi mới chọn ngày hôm nay để xin loi hắn. Hắn ta nhất định sẽ tưởng là tôi muốn tỏ tình vs hắn, đúng là cái tên dư trí tưởng bở.
"Bé Hựu Tuệ sao thế? Ồ, hay là hôm nay không có ai tặng socola cho bé? Có cần tôi chia cho 1 hộp không này?" Tôi định quay người đi ra khỏi phòng thì Kim Nguyệt Dạ đột nhiên đứng chình ình trước mặt tôi, tay hắn vẫn còn ôm một đống socola.
"Ha ha, bạn Kim Nguyệt Dạ biết nghĩ cho người khác qua!! Chẳng qua hôm nay tôi muốn trốn các fan cuồng của tôi nên mới chạy vào đây lánh mặt một lát thôi, còn đống socola nhờ bán cái mã ngoài của bạn mà có ý mà, tôi sợ ăn vào lại bị đau dạ dày...."
"Bán cái mã ngoài? Hơ hơ.. Bé Hựu Tuệ này, nói như thế có nghĩa là bé hẹn tôi là vì chết mê chết mệt vẻ đẹp trai của tôi rồi... Hơ hơ!"
"Xin lỗi, tôi chẳng có tí tình cảm gì với cậu cả!" Đúng là thằng cha chết bầm, uổng công tôi còn định xin lỗi hắn cơ đấy. Đối với loại người như hắn, việc gì phải tổn ơời xin lỗi, đáng nhẽ phải nện cho hắn 1 trận nhừ từ để trừ hại về sau mới đúng!
"Hơ hơ, thế hả? Vậy thì cái này là cái gì thế?" Không biết cuốn sách trên tay tôi lại ở chỗ hắn từ lúc nào.
Thôi chết rồi!
Hắn ta mà nhìn thấy thẻ PK màu đỏ thể nào cũng cười vào mặt tôi cho coi!
"Ôi cha, là tiểu thuyết 'Tình yêu từng ghé qua nơi đây' à? Bé Hựu Tuệ độ này bận ngâm cứu cái này hả?" Thằng cha Kim Nguyệt Dạ cười đầy ẩn ý với tôi, rồi hươ hươ cuốn sách..
"Hi hi, Hựu Tuệ, tụi tôi đến rồi nè!" Đúng lúc đó, Hiểu Ảnh chạy vèo một cái đến bên cạnh tôi.
he he... chưa bao giờ thấy Hiểu Ảnh lại đáng yêu đến thế! Đằng sau Hiểu Ảnh còn có Tô Cơ, Lăng Thần huyền, Lý triết vụ lần lượt xuất hiện. Thánh thần ơi, cuối cùng các ngài cũng đã hiển linh rồi! Phù!
"Này Dạ, tay cậu cầm cái gì thế , cho tôi mượn xe, cái nào!" Tên lăng Thần Huyền nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay Kim Nguyệt Dạ rồi giật lấy, mở luôn ra xem, "Hơ! 'Tình yêu vừa ghé qua nơi đây'? Dạ, cậu 'xuống cấp' thế này từ bao giờ vậy? Sao lại đi đọc cái loại tiểu thuyết nhảm ruồi này?"
Hừ! Tên khỉ đột Lăng Thần Huyền với thằng cha Kim Nguyệt Dạ đúng là cùng một giuộc, đãng chẳng ra gì lại còn nông cạn! Tô bỗng quên béng mất chính mình mấy tiếng trước cũng chê bai cuốn sách ấy ỉ ôi.
"Hơ hơ hơ... Tôi cũng chẳng biết tại sao cuốn tiểu thuyết nhảm ruồi này lại xuất hiện ở đây, có phải không bé Hựu Tuệ?"
"Thẻ Pk màu đỏ!" Lăng Thần Huyền kinh ngạc kêu lên.
Chết rồi! Tôi quên mất thẻ Pk đỏ vẫn kẹp trong quyển sách. Tôi vội vàng nháy mắt Hiểu Ảnh và Tô Cơ, nhưng 2 bà bạn đó lại cứ đứng trơ mắt ra nhìn tên khỉ đột đầu đất Lặng Thần Huyền rút thẻ PK đỏ từ trong cuốn sách ra.
Ôi trời! Nếu mà bọn họ biết tôi lọ mọ đến tận đây chỉ vì muốn xin lỗi thằng cha Kim Nguyệt Dạ thì có lẽ cả cuộc đời còn lại tôi sẽ bị người ta cười cho ra thối mũi mất, còn cái tên hồ li coi trời bằng vung Kim Nguyệt Dạ nhất định sẽ vânh váo đến mức dựng ngược cả đuôi lên cho mà xem.
Ông trời ơi, mau gọi thiên lôi xuống đây đánh chết con đi cho rồi!
"Sao lại có thẻ PK màu đỏ ở đây nhỉ? Không phải nó tượng trưng cho tình yêu sao..."
"Tượng trưng cho tình yêu? Yêu cái gì? Tôi ngơ ngác, chau mày nhìn Lăng Thần Huyền.
"ấy, để tôi nói..." Tô Cơ cuối cùng cũng phải lên tiếng, vội vàn chặn họng Lăng Thần Huyền, "Cậu không biết gì thì đứng có mà nói linh tinh!
Tô Cơ không để cho Lăng Thần Huyền kịp nói tiếp, giằng ngya lấy thẻ PK đỏ trong tay hắn.
"Xin lỗi, thẻ PK đỏ này là của tôi, phiền cậu trả nó lại cho tôi!"
" Cái gì? Là của cô á?"
Ý! Tên Lăng Thần Huyền này bị sao vậy? Thái độ của hắn có cần phải khoa trương đến thế không? Làm gì mà mắt trợn tròn lên như áo độp thế kia? Nhưng mà, không hiểu tại sao tôi chợt nhận thấy có cái gì đó không ổn!
Chuyện gì thế nhỉ?
Kim Nguyệt Dạ đứng một bên, mặt mày hớn hở như đang có kịch hay để xem. Đứng bên cạnh hắn là Lý triết vụ, trông khuôn mặt Vũ lộ rõ vẻ hoài nghi khó hiểu.
Tôi nên giải thích thế nào về thẻ PK đỏ ấy bây giờ?
Bây giờ có nên xin lỗi Kim Nguyệt Dạ nữa không nhỉ? Còn lâu! Nếu tôi hạ mình xin lỗi hắn trước mặt bao nhiêu người thế này thì đảm bảo sau này tôi đừng hòng ngóc đầu lên nổi!
Ánh mắt tôi quét xoẹt qua khuôn mặt đang nở nụ cười giả tạo của thằng cha Kim Nguyệt Dạ. Hừ hừ, tên ác quỷ xấu xa, ta sẽ không để nhà ngươi đắc ý mãi đâu. Tôi chuyển ánh mắt nhìn Lý Triết Vũ đứng ở phía sau.
"Thẻ Pk này tôi tặng cho Lý Triết Vũ!" Tôi thẳng thắn nhìn mọi người nói.
"bà bảo sao?" Tô Cơ kinh ngạc đến mức suýt lòi cả mắt ra.
Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền cũng nhìn tôi như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.
"Lý Triết Vũ...." nGoài mặt, Kim NGuyệt Dạ vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, nhưng ánh mặt của hắn nói cho tôi biết hăn đã chết lặng người khi nghe câu nói đó của tôi
"Đúng thế!"
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa thẻ PK màu đỏ ấy đến trước mặt Lý Triết Vũ. Thẻ PK màu đỏ không phải là tượng trưng cho "cảm ơn" và "xin lỗi" sao? Đúng thế! Người đó chính là Lý Triết Vũ, trong lòng tôi thầm nghĩ, tặng cho Lý Triết Vũ còn tốt hơn tặng cho tên ác ma Kim Nguyệt Dạ kia nhiều!
Nhưng thái độ của Lý Triết Vũ sao mà khó hiểu quá! Lẽ nào cậu ấy không muốn nhận lận lời cảm ơn của tôi sao?
Hay là.....
Không biết tại sao bầu không khí xung quanh bỗng trở nên im ắng đến đáng sợ, ngay cả Hiểu Ảnh thường ngày cứ líu la líu lô như chim hót thể mà bây giờ cũng im như thóc. Thẻ Pk đỏ chỉ để bày tỏ "cảm ơn" và "tạ lỗi" thôi mà, sao bọn họ lại kinh ngạc đến thế nhi?
"Lý Triết Vũ, nhện nó khó khăn đến thế sao?" Tôi cố gắng phá tan bầu không khí kì lạ ấy.
"À... Cảm ơn cô!" Bàn tay thon dài của Lý Triết Vũ chần chừ một lúc rồi sau đó cũng nhận lấy thẻ PK đỏ từ tay tôi.
Dù không biết tâm trạng cậu ta như thế nào nhưng tôi cũng thở phài nhẹ nhõm. Nếu như ngay cả một câu cảm ơn mà người ta cũng không nhận thì mất mặt chết đi được! Ha ha... Thế này thì tên Kim Nguyệt Dạ hết đường chế nhạo tôi rồi! Ôi, Tô Hựu Tuệ, mày thật là thông minh!
Tô Cơ và Hiểu Ảnh đứng bên cạnh cùng nhau lắc đầu thờ dài thường thược. Chắc là 2 bà bạn thân của tôi thất vọng lắm!
"Tô Hựu Tuệ, cô làm thế này là...."
"Lăng Thần Huyền, tôi có chuyện cần nói với cậu...." Tô Cơ không để cho Lăng Thần Huyền kịp nói hết câu, lôi xềnh xệch tên đó ra khỏi phòng rồi đi thẳng về phía hành lang. Hiểu Ảnh cũng ngay lập tức chạy theo sau. Cả căn phòng chỉ còn lại có ba người: Tôi, Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ.
...
Không khí trong phòng lại trở nên vô cùng ngặng nề. Khuôn mặt tươi cười của Kim Nguyệt Dạ bỗng đanh lại. Còn mặt Lý Triết Vũ thì không có một chút biểu cảm nào, chỉ nhìn tôi chằm chằm, như thế muốn nhìn thấu tâm can tôi vậy.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây!" Chẳng hiểu tại sao, tôi đột nhiên không muốn nán lại ở đây thêm 1 chút nào nữa.
Không phải đó chỉ là một tấm thẻ Pk màu đỏ bày tỏ sự cảm ơn thôi sao?
Sao mọi người lại trở nên kì quái đến khó hiểu như thế nhỉ? Là do tôi cảm ơn không đúng lúc hay là vì tôi tặng nó cho Lý Triết Vũ chứ không tặng cho Kim Nguyệt Dạ nên hắn ta giận?
"OK! Có lẽ tôi cũng nên đi hưởng thụ ngày Valentine vui vẻ của mình cho đã đời chứ! Vũ, Chuyện ở đây giao lại cho cậy đấy!" Kim Nguyệt Dạ có lẽ còn tỏ ra vội vã hơn cả tôi, chưa nói dứt câu đã đi ra khỏi phòng.
Ngày Valentine vui vẻ? Hắn ta nói thế là có ý gì? Lẽ nào vì không nhận được lời xin lỗi của tôi nên hắn dỗi, bỏ đi "ăn le" một mình? Kim Nguyệt Dạ, mi là đồ tồi, mi chết luôn đi!
"Vậy chúng ta cũng đi thôi!"
"À...."
Tôi chưa nói hết câu thì Lý Triết Vũ đã chìa đôi tay trắng hồng ra kéo tay tôi đi, vẫn là cảm giác ấm áp thân thuộc đó! Đầu óc tôi bỗng trống rỗng, cùng Lý Triết Vụ bước ra khỏi Happy House trong tiếng reo hỏ ầm ĩ của mọi người.
"Lý Triết Vũ.. cậu...."
"Suỵt!" Tôi đang định mở miệng hỏi Lý Triết Vũ thì cậu ấy bỗng ra hiệu im lặng làm tôi nín thinh.
Ơ, cậu ấy làm gì thế nhỉ? Lý Triết Vũ cởi cái áo khoác đồng phục trường ra choàng lên người tôi, dắt tôi đi về phía cổng trường Sùng Dương.
Dù đã tan học từ lâu, học sinh cũng về gần hết rồi, phố Angel bắt đầu lên đèn, nhưng tất cả không hề làm giảm đi phong thái lãng tử cảu Lý Triết Vũ.
"Ôi, ôi, ôi, mau lại đây xem này! Lý Triết Vũ, một trong Tam Đại Thiên Vương của trường Sùng Dương kìa!"
"Hôm nay Lý Triết Vũ trông đẹp trai quá đi mất! mAu lấy điện thoại ra chụp đi!"
"Tách!"
"Hu hu, mình xúc động quá! Híc! không ngờ Valentine mà vẫn được nhìn thấy anh ấy!"
"Ơ... mà cô gái kia là ai? Mà sao lại nắm tay Lý Triết Vũ..."
"HU hu hu hu hu hu hu..."
Tiếng chụp hình tách tách không ngớt hòa với tiếng hò reo ầm trời làm tôi váng cả đầu.
Có... có nhầm không vậy? Cậu ấy muốn dẫn tôi đến trường Sùng Dương ư? Kí ức đau thương phải làm bạn với rác rưởi hôi hám lần trước vẫn như một nỗi đau không thể nào lành được trong tâm hồn "non nớt" của tôi, thế mà bây giờ tôi lại phải đến đó nữa ư.. Hu hu hu hu, không! Tôi gắng hết sức giật tay ra ai ngờ Lý Triết Vũ nắm tay tôi chặt quá, khong ngờ đôi tay của cậu ấy lại mạnh mẽ như vậy.
"Hựu Tuệ! Đi theo tôi..." Giọng nói trầm ấm ấy vang lên bên tai tôi, khiến cho tôi bỗng nhiên có cảm giác an tâm khó tả.
Tôi bắt chước con đà điểu rụt đầu lại, he he, họ còn lâu mới nhìn thấy được, không nhìn thấy được, họ còn lâu mới biết tôi là Tô Hựu Tuệ, he he, tôi chỉ là mọt người đi đường nào đó.. Tôi chỉ là một người đi đường nào đó....
Không phải do lời cầu khiến của tôi linh nghiệm hay không nhưung dường như những âm thanh huyên náo đã dần mất hút. Tôi cảm thấy bốn phía xung quanh bắt đầu im ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân soạt soạt của chính mình.
"Cô còn muốn làm đà điểu đến bao giờ nữa?" Một giọng nói pha chút ý cười vọng bên tai tôi.
"À.." Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi bổng nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Lý Triết Vũ. Nụ cười của cậu ấy mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu.
Như làn gió ấm áp, nhè nhẹ thổi vào tim tôi!
Khiến tim tôi trào lên từng gợn sóng, cứ từng đợt, từng đợt một...
"Này, đây là chỗ nào vậy?" Tôi hốt hoảng vùng vẫy thoát khỏi sự mê hoặc ấy, cố tình nói to lên, "Không ngờ trường Sùng dương lại có khu kí túc xá cổ như vậy nhỉ!"
"Đây là một trong bốn cảnh đẹp của trường Sùng dương, lầu vọng tinh!"
"Lầu Vọng Tinh?" tôi tò mò hỏi lại Lý Triết Vũ.
"Thật ra lầu Vọng Tinh này trước kia là thư viện củ của trường Sùng Dương, sau khi xây dựng thư viện mới người ta không sử dụng nó nữa, nhưng vẫn giữ lại làm di tích lịch sử của trường. Trên tầng thượng của lầu Vọng Tinh có một đàu thiên văn rất lớn, vào nhưng buổi tối hè, thành viên câu lạc bộ thiên văn học thường đến nơi này ngắm sao, với lại..."
"Với lại gì cơ?" Tôi bổng hứng thú gặng hỏi tiếp.
"Không có gì..." Lý triết vũ hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa bàn tay phải thon dài ra, "Công chú HỰu Tuệ xih đẹp, xin hỏi không biết tôi có được vinh hạnh mời nàng lên lầu Vọng Tinh này không?"
"Tất nhiến!" Tôi ra vẻ kiêu kì gật gật đầu, hai tay nắm lấy vạt của chiếc váy đồng phục, đáp lễ lại.
"Vậy chúng ta đi thôi...."
Lầu vọng tinh này thật là thú vị, nó được xây theo hình cầu, cầu thang lộ thiên ở chính giữa, cong cong uốn lượn, vươn dài tít tắp. Từ dười nhìn lên trên, nom y như nấc thang lên thiên đường vậy.
Một bước, hai bước, ba bước....
Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời ngày càng gần mình hơn, trong lòng dường như cũng cảm thấy rộng mở hơn...
Một tàng, hai tầng, ba tầng....
Tôi tự mình leo lên từng bước, từng bước... Không ngờ trường Sùng Dương lại có một nơi tuyệt vời đến thế này! Lúc lên đến tầng cuối cùng đột nhiên Lý Triết Vũ dừng lại.
"Hựu Tuệ.." Giọng nói bên tai tôi bỗng ngập ngừng, "Sao cô lại tặng tôi thẻ PK màu đỏ? Tôi cứ tưởng cô sẽ tặng nó cho Dạ chứ!"
Hả! Thái độ của tôi rõ ràng đến thế sao?
"À, ha ha ha... làm gì có chuyện đó... Cậu nghĩ nhiều quá đấy!" Tôi đưa tay vỗ mạnh vào vai Lý Triết Vũ, trong lòng thấy thấp thỏm không yên.
"Ừ, vậy chúng ta đi tiếp thôi!" Lý Triết Vũ hít một hơi thật sau, rồi dẫn tôi đi tiếp.
Nhưng nói thế nào thì nói, nếu không tặng thẻ PK đỏ ấy cho Lý Triết Vũ thì làm sao tôi có cơ hội đến một nơi lãng mạn như thế này nhỉ? Hơ hơ, Hựu Tuệ à, đúng là trong cái Rủi cũng có cái may!
Hứ! Nếu mà tặng thằng cha Kim Nguyệt Dạ đáng ghét ấy thì đúng là lãng phí qua!!
Khoan đã... tên Kim nguyệt Dạ vừa nãy nói gì với tôi ấy nhỉ...
"Ok! Có lẽ tôi cũng nên đi hưởng thụ ngày Valentine vui vẻ của mình cho đã đời đã chứ! Vũ, chuyện ở đây giao lại cho cậu đấy!"
Cái tên tồi tệ ấy không biết lại đang đàn đúm ở đâu rồi?
"Lý Triết Vũ, cậu nói xem tên Kim Nguyệt Dạ bây giờ đang vui vẻ ơ đâu nhỉ?" Rốt cuộc tôi cũng không kìm được vô tình thốt ra câu hỏi ấy.
"...."
"Hừ! Hắn còn kêu là 'hưởng thụ ngày Valentine vui vẻ nữa chứ, chắc có kế hoạch từ trước rồi..."
"..."
"Đúng là cái tên vô công rồi nghề, không có việc gì làm suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt... Mau mà hôm nay tôi không tặng cậu ta thẻ Pk đỏ, nếu không thì phí quá..."
Tôi càng nói càng tức anh ách, nếu thằng cha Kim Nguyệt Dạ đó có ở đậy, đảm bảo tôi sẽ "nhe nanh múa vuốt" nện hắn một trận tơi bời!
"Cô..." Lý Triết Vũ đứng bên cạnh tôi bổng đờ người ra, đứng khựng lại ở bậc thang cuối cùng.
Oái, thôi chết! Tôi lại lỡ miệng mất rồi! Nhìn tháy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Triết Vũ, tôi cúi đầu xuống giọng lí nhí: "Đều tại Tô Cơ và Hiểu Ảnh cả, hai nhỏ đó thấy tôi với Kim nguyệt dạ cãi nhau nên bày cách bảo tôi hôm nay đem thẻ PK đỏ tặng cậu ta, vì thẻ PK đỏ tượng trưng cho hối lỗi mà.. Ai ngờ giữa chừng lại nhảy đâu ra tên Lăng Thần Huyền đáng ghét, tôi làm sao có tểh để tên Kim Nguyệt Dạ đắc ý trước mặt bao nhiêu người như thế chứ. Nếu không sau àny tôi sẽ bị hắn bắt nạt thảm lắm.... Tôi xin lỗi, xin lỗi...."
Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng quá!
Tôi cúi đầu, không biết vẻ mặt cảu Lý triết vũ lúc này thế nào.
"Tôi..."
"Tôi hiểu rồi..." Hình như Lý Triết Vũ khẽ thở dài một tiếng, "Vậy chúng ta về thôi!"
"ơ..." Tôi ngẩng mặt lên nhìn Lý Triết Vũ, tai sao lần này tôi lại không đọc được suy nghĩ ẩn chứa trong đôi mắt đó!"Thế tụi mình không đi lên đàu thiên văn nữa à? Sắp đến rồi mà!"
"Không! Còn xa lắm... có những nơi tưởng chừng như cách ta rất gầnm nhưng mãi mãi ta không thể đi đến đó được..."
Không phải thế chứ! Tôi ngây người ra nhìn Lý Triết Vũ, rồi lạ i nhìn cái đài thiên văn ở ngay trước mặt rõ ràng là chỉ cần bước lên một bậc nữa là đến nơi mà....
"Về thôi!" Lý Triết Vũ không ngoảnh đầu lại mà cứ thế đi thẳng xuống dưới.
"Đợi... Đợi đã"
Tôi hốt hoảng chạy theo, nhưng không hiểu tại sao, trong cái khoảnh khắc Lý Triết Vũ quay người đi, có một thứ gì đó mà tôi còn chưa kịp thấy rõ, thì nó đã vụt biến mất.
Kim Nguyệt Dạ đúng là một tên nhỏ nhen,
chỉ vì một chiếc thẻ PK màu đỏ nhỏ nhoi,
mà giận dỗi bỏ đi chơi một mình,
Đi lên lầu cao ngắm trời sao lung linh thật tuyệt,
giống như anh mát của Lý triết vũ nhìn tôi....
"Hựu Tuệ, câu đã khỏe hẳn chưa?"
"Hựu Tuệ, bọn mình rất lo cho cậu, cậu phải chú ý đến sức khỏe đấy nhé!"
"Hựu Tuệ..."
"Ngại quá, để các bạn phải lo cho mình rồi!" Từ đầu chí cuối tôi luôn nở nụ cười hình bán nguyệt trên môi, gật đầu chào các fan đang vây kín mít quanh mình.
Yes! Trong lòng tôi sướng đến vỡ mũi. Chỉ nghỉ ở nhà có hai ngày thôi mà thế giới này lại đảo lộn, thời đại huy hoàng của Tô Hựu Tuệ lại một làn nữa được mở ra.
Tô Cơ và Hiểu Ảnh cuối cùng cũng vượt qua lớp lớp vòng vây, len đến bên cạnh tôi.
"Hựu Tuệ, bà 'pro' quá đi mất! Hiểu Ảnh rất ngưỡng một bà đó!"
"Còn phải nói! Hựu Tuệ bay giờ là người hùng của trường Minh Đức mà, được hâm mộ không kém gì mấy bé gấu trúc trong vường thú!"
"Tô Cơ, bà so sánh cái kiểu gì thế hử?" Miệng tôi giật giật, nhìn trừng trừng bà bạn Tô Cơ "mỏ quạ", uổng công hằng ngày đọc nhiều sách mà lại thốt ra một câu so sánh "bốc mùi" như vậy, làm cạ cứng như tôi không biết giấu mặt vào đâu.
"Đúng thế, trong lòng chúng tớ bây giờ Hựu Tuệ chẳng khác nào thiên thần của trường Minh Đức..."
Ô hô hô hô... đúng như vậy, không sai!
"Baby hựu Tuệ, có nhớ anh không?" Lúc tôi đang ngất ngây con gà tây thì đột nhiên có một giọng nói vang lên khiến tôi như từ trên mây xanh rơi bịch xuống đất.
Chẳng cần nhìn cũng biết, cái giọng nói làm cho tôi nghe đến nổi cả da gà thì chỉ có hotboy Anh Tỉnh Ngân của trường Minh Đức!
Oh, my god! Thật là không hiểu nổi tại sao thằng cha khùng khùng này lại là hotboy của trường, chẳng nhẽ con mất thẩm mĩ của tôi đã ko còn theo kịp thời đại?
"Hựu Tuệ yêu quý, em đúng là niềm tự hào của trường Minh Đức, hôm đó em trông rất tuyệt!"
"Thế à? cảm ơn anh!" Tôi cười xòa, gạt phắt bàn tay hắn đang bám trên người tôi xuống.
Bực thật, tên chết bầm này không thể nói chuyện tử tế được sao?
"Oh baby, em biết không, sau chuyện xảy ra năm ngoái, thực tình anh rất thất vọng và đau khổ vì em. Nhưng mà, qua cuộc thi vừa rồi, anh cuối cùng cũng hiểu được sự chuyên tâm khổ luyện của em, em rất vĩ đại, anh sẽ phát động học sinh cả trường ca ngợi công chúa Hựu Tuệ!"
Hê hê hê hê... Đó là điều đương nhiên!
"Hựu Tuệ yêu quý, nếu sau này tên Kim Nguyệt Dạ còn dám dỡ trò sàm sỡ với em, anh nhất định không bỏ qua cho hắn đâu! Ngày mai anh sẽ mang đến cho em niềm vui bất ngờ!"
Nói xong, không biết hắn rút từ đâu ra một bông hoa cẩm chướng, đặt lên vai tôi, rồi biến mất hút trong cơn mưa hoa cùng mùi hương khiến người ta nghẹt thở.
Đám fan hết lòng ủng hộ hắn ta đứng ở bên cạnh cứ hét ầm lên như phát cường, còn tôi lại thấy ớn lạnh vì cái câu nói cuối cùng của hắn.
"Ơ,, Ngày mai hắn muốn mang đến cho mình niềm vui bất ngờ gì nhỉ?"
"Hựu Tuệ, bà quên rồi à, ngày mai là Valentine mà, bà nói xem Hiểu Ảnh nên tặng gì cho Tiểu Huyền Huyền bay giờ?"
"Valentine?" Thế mà tôi quên béng mất .
"Bà dẹp ngay hộ tôi cái, hắn ta đối với bà tê như vậy mà bà còn muốn tặng quà á!"
"Tô Cơ, Tiểu Huyền Huyền có làm gì tôi đâu!"
"Bà..."
Nhìn Tô Cơ bị Hiểu Ảnh chọc tức đến nổi suýt ói máu, tôi đành phải hạ giọng một chút: "Thế Hiểu Ảnh muốn tặng gì?"
"Hựu Tuệ, vậy Valentine của bà thì sao?"
"Tôi á?"
"Đúng rồi, Valentine của Hựu Tuệ đáng ra phải có Kim Nguyệt Dạ, nhưng hình như hôm đó Kim Nguyệt Dạ giận lắm, Tô Cơ và Hiểu Ảnh có gọi thế nào cậu ta cũng lờ đi!"
"Hiểu Ảnh, bà im đi!"
Kim Nguyệt Dạ giận ư?
Tôi nhớ hôm đó hắn ta bỏ cuộc đi thẳng, chẳng mảy may quay đầu lại. Mấy hôm tôi nằm ở nhà cũng không thấy hắn gọi điện đến hỏi thăm, có phải vì câu nói hôm đó của tôi hơi quá đáng? Nhưng đó là thi đấu mà, thi đấu thì phải kiên trì đến cùng chứ? Nếu như không kiên trì thì chẳng phảimọi cố gắng của mình đều đổ sông đổ bể ư?
"Hựu Tuệ, bà thực lòng ko muốn đón valentine cùng Kim Nguyệt Dạ à?"
"Tôi không biết."
"Nhưng từ hôm đó hắn lo cho bà lắm đấy, lại còn vì bà mà từ bỏ ngôi quán quân nữa."
"..."
"Á!"
Bỗng vang lên một tiếng thét như bát mẻ làm gián đoạn câu chuyện của tôi với Tô Cơ và Hiểu Ảnh.
Không hiểu sao cổng trường Sùng Dương và trường MInh Đức chợt ùa ra một đám đông đen kịt, lao thẳng về phía chúng tôi... Không phải chứ, tuy tôi cũng biết sau cuộc thi vừa rồi, danh tiếng của Tô Hựu Tuệ này đã bay khắp hang cùng ngõ hẻm, nhưng các fan của tôi có vẻ cuồng nhiệt thái quá thì phải, hô hô hô hô, nhưng mà không sao cả!
Điều 2 trong "Nguyên tắc của Ngọc nữ Tô Hựu Tuệ" là: Than thiện với tất cả các fan.
Các bé gan mau đến đây nào, muốn bắt tay hay kí tên?
"Ôi, Tam đại thiên vương, tam đại thiên vượng đến rồi!" Cái gì? Tam Tam Đại Thiên Vương?
"Woa!"
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị mấy nữ sinh đang xông thẳng tới trước mặt đẩy phắt sang một bên.
"Kim Nguyệt Dã! Kim Nguyệt Dạ! Ối ối, đừng có đẩy tôi, Kim Nguyệt Dạ!"
"Triết Vũ, Triết Vũ, em nhớ anh lắm! Anh Vũ của em!"
"Anh Huyền ơi! Valentine này đi chơi cùng bọn em nhé!"
Cả con phố Angel bỗng loạn cào cào như có hỏa hoạn ấp đến, hàng loạt các nữ sinh như bị trúng tà từ cổng trường Sùng dương cố sức chen lấn ra giữa con phố Angel.
Tôi và Tô Cơ trố mắt lên nhìn biển người đang ập thẳng về phía mình, ngay cả muốn lùi bước cũng ko thể, cứu tôi với, help me! Tôi có cảm giác mình như biến thành nhân hoa quả bị kẹp dẹp lép trong ổ bánh mì.
Ôi tuổi xuân tươi đẹp của tôi! Tôi nhìn Tô Cơ đứng bên cạnh với ánh mắt cầu cứu: vọt lẹ thôi!"
"Hình như không kịp..." Bà bạn Tô Cơ đáng thương còn chưa nói dứt câu đã bị hai người nào đó liên tiếp lùi chân va vào, ngã bổ chững xuống đất. Tình cảnh của tôi cũng chẳng khá khẩm hơn, chân bị giẫm liên tiếp hai cái. Ôi, đôi giầy mới mua của tôi, chân của tôi, hu hu hu hu.....
Biết đau ngày mai trên trang nhất báo sẽ đang tin: "Nỗi đau của thành phó Milan, Ngọc nữ của trường Minh Đức. Mĩ nữ vô song Tô Hựu Tuệ đã thiệt mạng trong vụ giẫm đạp kinh khủng, làm oan hồn dưới chân hàng vạn người!
"Kim Nguyệt Dạ, đây là quà Valentine của mình!"
"Triết Vũ, khó khăn lắm em mới gặp được anh, xin anh hãy nhìn em một lần!"
"Huyền, mình rất thích cậu!"
Cả đám người đó dường như sắp phát cường đến nơi, chen chúc nhau đến nổi không còn thừa một kẽ hở tin hin nào, tôi và Tô Cơ cũng loay hoay mãi mà chẳng có cách nào nhích nổi bước chân. Tôi đưa tay định kéo Tô Cơ đứng dậy, không ngờ bị ai đó xô mạnh, ngã oạch luôn xuống đất, ngay sau đó là một thân hình to lớn như lực sĩ đè lên cái chân tội nghiệp của tôi...
"Hựu Tuệ, Hựu Tuệ, bà không sao chứ?"
"Tô Cơ, chân tôi..."
Chưa kịp trả lời Tô Cơ, đám người ồ lên ngay sau đó lại tiếp tục một lần nữa kéo tôi vào vòng xoán xô đẩy chật chội.
Híc.... người gì mà đông như kiến thế này! Tôi có cảm giác như sắp nghẹt thở. Có ai cứu tôi với! Tôi khó chịu quá, hu hu hu....
"Hựu Tuệ, cô làm rơi gì à?" Là giọng của Lý triết vũ. Tôi ngẩn đầu lên, đúng là cậu ấy rồi. Tôi định mỉm cười đáp lại thì chợt nhìn thấy KIm Nguyệt Dạ. Hắn ta im lặng đứng sau Vũ. Bỗng chốc bầu không khí trở nên căng thẳng, lúng túng..
Hắn ta... vẫn còn giận tôi sao? Tôi lén nhìn Kim Nguyệt Dạ đang đứng phía sau.
"Ô hay, tôi có nhìn lộn không vậy, công chú vĩ đại trường Minh Đức lại phải nằm bỏ trên đất thế này à!" Thằng cha Lăng Thần huyền vừa cố tình hét lên thật ta, vừa tìm cách gạt phăng cánh tay của Hiểu Ảnh đang bám chặt như keo trên người hắn.
"ha ha, tôi định kiểm tra xem mặt đất có sạch không ý mà, haha..."
"Kiểm tra mặt đất? Hơ hơ, xem ra tôi đánh giá chỉ số IQ của cô hơi bị cao thì phải!" Kim Nguyệt Dã bỗng nhiên mở miệng, cười với tôi một cách quái đản.
"Đúng rồi! IQ của tôi đương nhiên cao hơn cái tên ngớ ngẩn nào đó tự động bỏ cuộc thi!" Tôi tức hằnm hằm buột miệng nói ra.
Vừa mới dứt lời tôi đã thấy hối hạn, đúng là không cái dại nào giống cái dại nào. Câu nói này khiến cho bầu không khí khó khăn lắm mới được tự nhiên đôi chút ngay lập tức lại trở về con số 0.
"Chân của cô không sao chứ, có cần đỡ dậy không?" Câu nói xuất hiện đúng lúc của Lý triết vũ đã giải cứu tôi thoát khỏi tình cảnh dở khóc dở cười, chặn lại ánh mắt trở nên lạnh như băng của Kim Nguyệt Dạ.
"không cần đâu, tôi không sao, cậu xem...." Để che giấu sự lúng túng khi đối mặt với Kim Nguyệt Dạ, tôi giả vờ bình thản như không.
Nhưng sao đau thế không biết! Chỉ tại cái đứa đô như sumo6 lúc nãy, người ngợm năng như tảng đá lại còn đè lên cả chân tôi. Ôi, cái chân đáng thương!
"Hựu Tuệ, sao bà vã mồ hôi ra như tắm thế kia? Có phải bị thương chỗ nào không?"Nhìn thấy Tô Cơ thoát khỏi "kiếp nạn", còn sống nhăn đứng trước mặt, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà chân tôi đau quá đi mất!
"Ha ha, Tô Cơ, bà lại đây một lát." Tôi gượng cười túm chặt lấy Tô Cơ, bao nhiêu trọng lượng cơ thể dòn hết vào người nhỏ, rồi thì thẩm vào tai nhỏ:" Hình như chân tôi bị trẹo rồi."
"Gì cơ? Bị trẹo chân sao bà không nói sớm hả?" Tô Cơ liền kêu ầm lên, nói to đến mức cả phố nghe thế,"Mai đưa chân ra đây để tôi kiểm tra xem thế nào!"
"Bà.." Tôi cuống cuồng muốn bịt miệng Tô Cơ lại như tốt cả đã quá muộn.
"Phì....."
"Ha ha ha... ha ha..."
Suốt đoạn đường đi tôi không biết phải dùng bộ mặt nào để đối diện với Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương. Tên khỉ đột Lăng Thần Huyền cười ha hả "đá xoáy" tôi, Lý Triết Vũ thì mỉm cười bâng quơ, còn thằng cha Kim Nguyệt Dạ đáng ghét thì cứ cười như ma vương hiển linh... Sau đó hắn nói có việc phải đi trước, "vứt" tôi lại cho nhóm Lý Triết Vũ, rồi thản nhiên bỏ đi thẳng. Cái tên quá quắt! Dù thế nào thì cũng tại ba người bọn họ mà tôi mới bị thương chư bộ, đúng là cái lũ vô tình, đương nhiên Lý Triết Vũ là trường hợp ngoại lệ.
"Hựu Tuệ! Cục cưng của mẹ, sao vừa mới vào đầu năm học mà con hết phát sốt rồi lại bị thương thế..."
"Tôi nghiệp quá, con gái rựu của bố sao lại ra nông nỗi này!"
"Bố.. Mẹ.." Ngước mắt nhìn papa, mama và Tô Cơ đang đứng vây quanh mình, tôi cố gượng cười đáp:" Con đã đi khám bác sĩ rồi, chân chỉ hơi sưng thôi mà, qua một đêm là ổn thôi ạ..."
"Đúng đấy cô chú ạ, bác sĩnói không có gì nghiêm trọng đâu, cũng không cần phải bôi thuốc!" Tô Cơ mỉm cười đáp giúp tôi giải vây.
...
Khó khăn lắm mới khiến papa mama yên lòng, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian nghỉ ngơi rồi. Tôi khoan khoái văn lưng một cái, nhưng hình như bà bạn Tô Cơ đứng bên cạnh vẫn không chịu buông tha cho tôi.
"Hựu Tuệ, giữa bà và Kim Nguyệt Dạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng có chuyện gì cả!" Chẳng có chuyện gì là nói dối.
"Rõ ràng từ sau cuộc thi hôm đó hai người không còn được tự nhiên như trước, vì bà mà hắn từ bỏ cả ngôi quán quân, nhưng lúc bà đổ bệnh, lại chẳng thấy mặt mũi hắn đâu cả. Hựu Tuệ, bà đã làm gì quá đáng phải không?"
"Tôi... tôi làm sao mà biết được!" Con nhỏ Tô Cơ này rõ là, cứ băm bổ nói vào mặt tôi như thể tôi là đứa đáng ghét lắm ý.
"Bà bảo làm sao mà biết được á? Bà không biết thật hay giả vờ không biết đấy? Cẩn thân kẻo sớm muộn gì bà cũng chết vì bệnh sĩ đó!"
"Tôi đâu có!"
"không có?"
"Tôi..." Tôi ngoan ngoãn kể lại đầu đuội câu chuyện xảy ra ở cuộc thi hôm đó cho Tô Cơ nghe.
"Cái gì? Người ta đã liều mạng cứu bà, bà nỡ lòng nào nói những lời vô tình như thế?"
"Tôi chỉ lỡ miệng thôi mà..."
"Lại còn bảo là lỡ miệng!" Tô Cơ nghiêm túc ra mặt, tôi cũng biết mình hơi quá đáng, nhưng nói thì đã nói rồi, tôi biết phải làm gì bây giờ.
"Mau đến xin lỗi đi!"
"Xin lỗi?" Con nhỏ này lẽ nào đi guốc trong bụng tôi, đoán trúng phóc tôi đang nghĩ gì.
"Hựu Tuệ à, không phải tôi muốn ép bà nhưng là này bà đúng là hơi quá rồi đó, làm sai thì phải đến xin lỗi người ta."
"Nhưng mà...."
"không nhưng nhị gì hết, ngày mai sẽ là cơ hội tốt dành cho bà đấy. Trường Sùng Dương và trường Minh Đức từ trước đến giờ có một quy định đó là cứ vào ngày 14/2 hằng năm, các học sinh của hai trường có thể tặng nhau thể PK bày tỏ tình cảm."
"Tặng thẻ PK để bày tỏ tình cảm?"
"Ừ, thẻ trắng thể hiện tình bạn, thẻ đỏ để cảm ơn và xin lỗi, thẻ nhiều màu thể hiện tình yêu, còn thẻ đen tức là chia tay!"
Có chuyện đó sao? Xem ra thẻ PK có nhiều tác dụng quá nhỉ!
Tô Cơ chẳng thèm để ý xem tôi đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:"Bốn ý nghĩa đó chỉ dùng trong ngày lễ Valentine thôi, mà phải là học sinh khác trường mới được tặng nhau, ngày mai bà cứ đem tâng Kim Nguyệt Dạ quyển sách có kịp thẻ PK màu đỏ, hắn ta sẽ hiểu ý ngay, mà làm thế thì bà cũng không sợ bị mất mặt. Ok không?"
Kẹp vào trong sách rồi đem tặng Kim Nguyệt Dạ, ý kiến này hay đấy! Mà quả thật chuyện lần trước là do tôi sai, nếu không nhờ hắn thì làm sao tôi iganh2 được giải nhất, cảm ơn một câu cũng là điều nên làm.
"Được rồi, cứ quyết định vậy nhé! Mai tôi và Hiểu Ảnh sẽ chuẩn bị sẵn thẻ PK cho bà rồi cùng bà đến trường Sùng Dương, hôm nay nghỉ sớm đi nhá! Bye bye!"
"..."
Tôi còn chưa kịp nói câu gì thì Tô Cơ đã cầm cặp sách phóng vù ra khỏi phòng, bỏ lại tôi vẫn ngồi tự dằn vặt mình vì mấy lời chỉ trích nghiêm khắc vừa nãy của nhỏ ta. Nhớ lại vẻ mặt hôm nay của Kim Nguyệt Dạ, có lẽ, đúng là tôi hơi quá đáng thật!
Thời gian trôi nhanh như tên bắn , ngày 14 tháng 2 cuối cùng cũng đến!
Không khí của trường Minh Đức khang khác so với mọi ngày. Vừa mới bước vào cổng trường, tôi đã bắt đầu phải tìm cách từ chối hàng loạt những hộp quà vấocoola cứ rào rào xuất hiện trước mặt. Thế mà, lúc vào đến lớp, tôi vẫn phải ôm một đống socola chồng chất như núi trên tay, hai tay ôm không xủa, ba lô và ngăn bàn đều bị nhét đầy ụ quà từ lúc nào không biết.
Cái tên Anh Tỉnh Ngạn không biết đào đâu ra 999 bông hoa làm bằng socola, báo hại tôi ôm hết đến gãy cả tay, nhưng nhìn thấy vô vàn con mắt ngưỡng một xung quanh, tôi cũng mát lòng mát dạ tí chút. "Thu hoạch" của ngày hôm nay chứng tỏ một điều rằng vị trí của Tô Hựu Tuệ này trong lòng dân trường Minh Đức vẫn không hề thay đổi, chẳng có gì làm nó lung lay được, hơ hơ hơ....
Giờ nghỉ giải lai, cứ chốc chốc tôi lại nhìn thấy có người cầm thẻ Pk len lén đi ra ngoài trường, xem ra điều Tô Cơ nói là thật rồi.
"Ôi,. Hựu Tuệ, bà có nhiều socola quá! Hiểu Ảnh cũng có né"
"Biết là bà cũng có rồi Hiểu Ảnh, thế việc tôi giao bà làm đến đâu rồi hả?"
"Báo cáo 'sếp' Tô Cơ, mọi việc đầu rất thuận lợi. Tôi đã hẹn Tiểu Huyền Huyền hết giờ học gặp nhau ở Happy Houé rồi, hôm nay Kim Nguyệt Dạ không phải đi làm thêm nên sẽ đến gặp Hự Tuệ trước, sau đó tụi mình sẽ cùng nhau thưởng thức một Valentine đầy lãng mạn!"
"Hiểu Ảnh, bà làm tốt lắm! Này, Hựu Tuệ, đây là cuốn sách kẹp thẻ PK đỏ tôi đã chuẩn bị cho bà, bà phải giữ gìn cần thận đấy!"
"Ừ, Hựu Tuệ phải giữ cẩn thận đấy nhé!"
Nhìn hai bà bạn thân chí cốt nhảy cẫng lên hò hét trước mặt, không hiểu sao tôi lại có dự cảm chẳng lành. Trông cái điệu bô hưng phấn thái quá của 2 con nhỏ này tôi thấy nghi nghi, nhưng sau đó vẫn cầm lấy cuốn sách mà Tô Cơ đã "dày công chuẩn bị".
"Tiểu thuyết 'Tình yêu từng ghé qua nơi đây'? Bà đổi cho tôi cuốn khác được không? Tên cuốn sách này nghe cứ thế nào ý!" Tôi nhăn mặt phải đối.
"Không được!" Hai bà bạn thân cảu tôi vẫn tiếp tục cùng nhau thể hiện tinh thần phối hợp ăn ý cao độ.
"Tại sao lại không được?" Tôi ngờ vực nhìn 2 nhỏ bạn.
"Vì..."
"Vì như thế Kim Nguyệt Dạ mới không nghi ngờ! Mà chỉ có cái tên sách hay thế này mới xứng tầm với bà chứ!" Tô Cơ bịt miệng chặt Hiểu Ảnh lại, cười hì hì đáp.
Sáu giờ ba mươi phút, tại một gian phòng nhỏ của tiệm Happy House.
Hôm nay, Happy House náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, mặc dù Kim NGuyệt Dạ không làm thêm, nhưng từ lúc hắn ta bước chân vào đây, bao nhiêu fangirl vẫn cứ thi nhau lũ lượt kéo vào Happy House. Nhìn thằng cha đó đang cười như kiểu hồ li tinh, tíu tít nhận nhưng hộp quà socola của đám con gái đang xếp hàng dài dằng dặc trước mặt mà sự kiên nhẫn của tôi cứ giảm dần giàm dần....
Tên Kim Nguyệt Dạ dường như chả đoái hoài gì đến ánh mắt sắc như dao cạo của tôi. Lúc thì hắn nhảy ra chụp ảnh cùng với bé fan này, lúc thì bị bé fan kia ôm chầm lấy, đúng là thằng cha lăng nhăng! Sốm biết thế này thi6 còn lâu tôi mới chọn ngày hôm nay để xin loi hắn. Hắn ta nhất định sẽ tưởng là tôi muốn tỏ tình vs hắn, đúng là cái tên dư trí tưởng bở.
"Bé Hựu Tuệ sao thế? Ồ, hay là hôm nay không có ai tặng socola cho bé? Có cần tôi chia cho 1 hộp không này?" Tôi định quay người đi ra khỏi phòng thì Kim Nguyệt Dạ đột nhiên đứng chình ình trước mặt tôi, tay hắn vẫn còn ôm một đống socola.
"Ha ha, bạn Kim Nguyệt Dạ biết nghĩ cho người khác qua!! Chẳng qua hôm nay tôi muốn trốn các fan cuồng của tôi nên mới chạy vào đây lánh mặt một lát thôi, còn đống socola nhờ bán cái mã ngoài của bạn mà có ý mà, tôi sợ ăn vào lại bị đau dạ dày...."
"Bán cái mã ngoài? Hơ hơ.. Bé Hựu Tuệ này, nói như thế có nghĩa là bé hẹn tôi là vì chết mê chết mệt vẻ đẹp trai của tôi rồi... Hơ hơ!"
"Xin lỗi, tôi chẳng có tí tình cảm gì với cậu cả!" Đúng là thằng cha chết bầm, uổng công tôi còn định xin lỗi hắn cơ đấy. Đối với loại người như hắn, việc gì phải tổn ơời xin lỗi, đáng nhẽ phải nện cho hắn 1 trận nhừ từ để trừ hại về sau mới đúng!
"Hơ hơ, thế hả? Vậy thì cái này là cái gì thế?" Không biết cuốn sách trên tay tôi lại ở chỗ hắn từ lúc nào.
Thôi chết rồi!
Hắn ta mà nhìn thấy thẻ PK màu đỏ thể nào cũng cười vào mặt tôi cho coi!
"Ôi cha, là tiểu thuyết 'Tình yêu từng ghé qua nơi đây' à? Bé Hựu Tuệ độ này bận ngâm cứu cái này hả?" Thằng cha Kim Nguyệt Dạ cười đầy ẩn ý với tôi, rồi hươ hươ cuốn sách..
"Hi hi, Hựu Tuệ, tụi tôi đến rồi nè!" Đúng lúc đó, Hiểu Ảnh chạy vèo một cái đến bên cạnh tôi.
he he... chưa bao giờ thấy Hiểu Ảnh lại đáng yêu đến thế! Đằng sau Hiểu Ảnh còn có Tô Cơ, Lăng Thần huyền, Lý triết vụ lần lượt xuất hiện. Thánh thần ơi, cuối cùng các ngài cũng đã hiển linh rồi! Phù!
"Này Dạ, tay cậu cầm cái gì thế , cho tôi mượn xe, cái nào!" Tên lăng Thần Huyền nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay Kim Nguyệt Dạ rồi giật lấy, mở luôn ra xem, "Hơ! 'Tình yêu vừa ghé qua nơi đây'? Dạ, cậu 'xuống cấp' thế này từ bao giờ vậy? Sao lại đi đọc cái loại tiểu thuyết nhảm ruồi này?"
Hừ! Tên khỉ đột Lăng Thần Huyền với thằng cha Kim Nguyệt Dạ đúng là cùng một giuộc, đãng chẳng ra gì lại còn nông cạn! Tô bỗng quên béng mất chính mình mấy tiếng trước cũng chê bai cuốn sách ấy ỉ ôi.
"Hơ hơ hơ... Tôi cũng chẳng biết tại sao cuốn tiểu thuyết nhảm ruồi này lại xuất hiện ở đây, có phải không bé Hựu Tuệ?"
"Thẻ Pk màu đỏ!" Lăng Thần Huyền kinh ngạc kêu lên.
Chết rồi! Tôi quên mất thẻ Pk đỏ vẫn kẹp trong quyển sách. Tôi vội vàng nháy mắt Hiểu Ảnh và Tô Cơ, nhưng 2 bà bạn đó lại cứ đứng trơ mắt ra nhìn tên khỉ đột đầu đất Lặng Thần Huyền rút thẻ PK đỏ từ trong cuốn sách ra.
Ôi trời! Nếu mà bọn họ biết tôi lọ mọ đến tận đây chỉ vì muốn xin lỗi thằng cha Kim Nguyệt Dạ thì có lẽ cả cuộc đời còn lại tôi sẽ bị người ta cười cho ra thối mũi mất, còn cái tên hồ li coi trời bằng vung Kim Nguyệt Dạ nhất định sẽ vânh váo đến mức dựng ngược cả đuôi lên cho mà xem.
Ông trời ơi, mau gọi thiên lôi xuống đây đánh chết con đi cho rồi!
"Sao lại có thẻ PK màu đỏ ở đây nhỉ? Không phải nó tượng trưng cho tình yêu sao..."
"Tượng trưng cho tình yêu? Yêu cái gì? Tôi ngơ ngác, chau mày nhìn Lăng Thần Huyền.
"ấy, để tôi nói..." Tô Cơ cuối cùng cũng phải lên tiếng, vội vàn chặn họng Lăng Thần Huyền, "Cậu không biết gì thì đứng có mà nói linh tinh!
Tô Cơ không để cho Lăng Thần Huyền kịp nói tiếp, giằng ngya lấy thẻ PK đỏ trong tay hắn.
"Xin lỗi, thẻ PK đỏ này là của tôi, phiền cậu trả nó lại cho tôi!"
" Cái gì? Là của cô á?"
Ý! Tên Lăng Thần Huyền này bị sao vậy? Thái độ của hắn có cần phải khoa trương đến thế không? Làm gì mà mắt trợn tròn lên như áo độp thế kia? Nhưng mà, không hiểu tại sao tôi chợt nhận thấy có cái gì đó không ổn!
Chuyện gì thế nhỉ?
Kim Nguyệt Dạ đứng một bên, mặt mày hớn hở như đang có kịch hay để xem. Đứng bên cạnh hắn là Lý triết vụ, trông khuôn mặt Vũ lộ rõ vẻ hoài nghi khó hiểu.
Tôi nên giải thích thế nào về thẻ PK đỏ ấy bây giờ?
Bây giờ có nên xin lỗi Kim Nguyệt Dạ nữa không nhỉ? Còn lâu! Nếu tôi hạ mình xin lỗi hắn trước mặt bao nhiêu người thế này thì đảm bảo sau này tôi đừng hòng ngóc đầu lên nổi!
Ánh mắt tôi quét xoẹt qua khuôn mặt đang nở nụ cười giả tạo của thằng cha Kim Nguyệt Dạ. Hừ hừ, tên ác quỷ xấu xa, ta sẽ không để nhà ngươi đắc ý mãi đâu. Tôi chuyển ánh mắt nhìn Lý Triết Vũ đứng ở phía sau.
"Thẻ Pk này tôi tặng cho Lý Triết Vũ!" Tôi thẳng thắn nhìn mọi người nói.
"bà bảo sao?" Tô Cơ kinh ngạc đến mức suýt lòi cả mắt ra.
Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền cũng nhìn tôi như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.
"Lý Triết Vũ...." nGoài mặt, Kim NGuyệt Dạ vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, nhưng ánh mặt của hắn nói cho tôi biết hăn đã chết lặng người khi nghe câu nói đó của tôi
"Đúng thế!"
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa thẻ PK màu đỏ ấy đến trước mặt Lý Triết Vũ. Thẻ PK màu đỏ không phải là tượng trưng cho "cảm ơn" và "xin lỗi" sao? Đúng thế! Người đó chính là Lý Triết Vũ, trong lòng tôi thầm nghĩ, tặng cho Lý Triết Vũ còn tốt hơn tặng cho tên ác ma Kim Nguyệt Dạ kia nhiều!
Nhưng thái độ của Lý Triết Vũ sao mà khó hiểu quá! Lẽ nào cậu ấy không muốn nhận lận lời cảm ơn của tôi sao?
Hay là.....
Không biết tại sao bầu không khí xung quanh bỗng trở nên im ắng đến đáng sợ, ngay cả Hiểu Ảnh thường ngày cứ líu la líu lô như chim hót thể mà bây giờ cũng im như thóc. Thẻ Pk đỏ chỉ để bày tỏ "cảm ơn" và "tạ lỗi" thôi mà, sao bọn họ lại kinh ngạc đến thế nhi?
"Lý Triết Vũ, nhện nó khó khăn đến thế sao?" Tôi cố gắng phá tan bầu không khí kì lạ ấy.
"À... Cảm ơn cô!" Bàn tay thon dài của Lý Triết Vũ chần chừ một lúc rồi sau đó cũng nhận lấy thẻ PK đỏ từ tay tôi.
Dù không biết tâm trạng cậu ta như thế nào nhưng tôi cũng thở phài nhẹ nhõm. Nếu như ngay cả một câu cảm ơn mà người ta cũng không nhận thì mất mặt chết đi được! Ha ha... Thế này thì tên Kim Nguyệt Dạ hết đường chế nhạo tôi rồi! Ôi, Tô Hựu Tuệ, mày thật là thông minh!
Tô Cơ và Hiểu Ảnh đứng bên cạnh cùng nhau lắc đầu thờ dài thường thược. Chắc là 2 bà bạn thân của tôi thất vọng lắm!
"Tô Hựu Tuệ, cô làm thế này là...."
"Lăng Thần Huyền, tôi có chuyện cần nói với cậu...." Tô Cơ không để cho Lăng Thần Huyền kịp nói hết câu, lôi xềnh xệch tên đó ra khỏi phòng rồi đi thẳng về phía hành lang. Hiểu Ảnh cũng ngay lập tức chạy theo sau. Cả căn phòng chỉ còn lại có ba người: Tôi, Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ.
...
Không khí trong phòng lại trở nên vô cùng ngặng nề. Khuôn mặt tươi cười của Kim Nguyệt Dạ bỗng đanh lại. Còn mặt Lý Triết Vũ thì không có một chút biểu cảm nào, chỉ nhìn tôi chằm chằm, như thế muốn nhìn thấu tâm can tôi vậy.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây!" Chẳng hiểu tại sao, tôi đột nhiên không muốn nán lại ở đây thêm 1 chút nào nữa.
Không phải đó chỉ là một tấm thẻ Pk màu đỏ bày tỏ sự cảm ơn thôi sao?
Sao mọi người lại trở nên kì quái đến khó hiểu như thế nhỉ? Là do tôi cảm ơn không đúng lúc hay là vì tôi tặng nó cho Lý Triết Vũ chứ không tặng cho Kim Nguyệt Dạ nên hắn ta giận?
"OK! Có lẽ tôi cũng nên đi hưởng thụ ngày Valentine vui vẻ của mình cho đã đời chứ! Vũ, Chuyện ở đây giao lại cho cậy đấy!" Kim Nguyệt Dạ có lẽ còn tỏ ra vội vã hơn cả tôi, chưa nói dứt câu đã đi ra khỏi phòng.
Ngày Valentine vui vẻ? Hắn ta nói thế là có ý gì? Lẽ nào vì không nhận được lời xin lỗi của tôi nên hắn dỗi, bỏ đi "ăn le" một mình? Kim Nguyệt Dạ, mi là đồ tồi, mi chết luôn đi!
"Vậy chúng ta cũng đi thôi!"
"À...."
Tôi chưa nói hết câu thì Lý Triết Vũ đã chìa đôi tay trắng hồng ra kéo tay tôi đi, vẫn là cảm giác ấm áp thân thuộc đó! Đầu óc tôi bỗng trống rỗng, cùng Lý Triết Vụ bước ra khỏi Happy House trong tiếng reo hỏ ầm ĩ của mọi người.
"Lý Triết Vũ.. cậu...."
"Suỵt!" Tôi đang định mở miệng hỏi Lý Triết Vũ thì cậu ấy bỗng ra hiệu im lặng làm tôi nín thinh.
Ơ, cậu ấy làm gì thế nhỉ? Lý Triết Vũ cởi cái áo khoác đồng phục trường ra choàng lên người tôi, dắt tôi đi về phía cổng trường Sùng Dương.
Dù đã tan học từ lâu, học sinh cũng về gần hết rồi, phố Angel bắt đầu lên đèn, nhưng tất cả không hề làm giảm đi phong thái lãng tử cảu Lý Triết Vũ.
"Ôi, ôi, ôi, mau lại đây xem này! Lý Triết Vũ, một trong Tam Đại Thiên Vương của trường Sùng Dương kìa!"
"Hôm nay Lý Triết Vũ trông đẹp trai quá đi mất! mAu lấy điện thoại ra chụp đi!"
"Tách!"
"Hu hu, mình xúc động quá! Híc! không ngờ Valentine mà vẫn được nhìn thấy anh ấy!"
"Ơ... mà cô gái kia là ai? Mà sao lại nắm tay Lý Triết Vũ..."
"HU hu hu hu hu hu hu..."
Tiếng chụp hình tách tách không ngớt hòa với tiếng hò reo ầm trời làm tôi váng cả đầu.
Có... có nhầm không vậy? Cậu ấy muốn dẫn tôi đến trường Sùng Dương ư? Kí ức đau thương phải làm bạn với rác rưởi hôi hám lần trước vẫn như một nỗi đau không thể nào lành được trong tâm hồn "non nớt" của tôi, thế mà bây giờ tôi lại phải đến đó nữa ư.. Hu hu hu hu, không! Tôi gắng hết sức giật tay ra ai ngờ Lý Triết Vũ nắm tay tôi chặt quá, khong ngờ đôi tay của cậu ấy lại mạnh mẽ như vậy.
"Hựu Tuệ! Đi theo tôi..." Giọng nói trầm ấm ấy vang lên bên tai tôi, khiến cho tôi bỗng nhiên có cảm giác an tâm khó tả.
Tôi bắt chước con đà điểu rụt đầu lại, he he, họ còn lâu mới nhìn thấy được, không nhìn thấy được, họ còn lâu mới biết tôi là Tô Hựu Tuệ, he he, tôi chỉ là mọt người đi đường nào đó.. Tôi chỉ là một người đi đường nào đó....
Không phải do lời cầu khiến của tôi linh nghiệm hay không nhưung dường như những âm thanh huyên náo đã dần mất hút. Tôi cảm thấy bốn phía xung quanh bắt đầu im ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân soạt soạt của chính mình.
"Cô còn muốn làm đà điểu đến bao giờ nữa?" Một giọng nói pha chút ý cười vọng bên tai tôi.
"À.." Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi bổng nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Lý Triết Vũ. Nụ cười của cậu ấy mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu.
Như làn gió ấm áp, nhè nhẹ thổi vào tim tôi!
Khiến tim tôi trào lên từng gợn sóng, cứ từng đợt, từng đợt một...
"Này, đây là chỗ nào vậy?" Tôi hốt hoảng vùng vẫy thoát khỏi sự mê hoặc ấy, cố tình nói to lên, "Không ngờ trường Sùng dương lại có khu kí túc xá cổ như vậy nhỉ!"
"Đây là một trong bốn cảnh đẹp của trường Sùng dương, lầu vọng tinh!"
"Lầu Vọng Tinh?" tôi tò mò hỏi lại Lý Triết Vũ.
"Thật ra lầu Vọng Tinh này trước kia là thư viện củ của trường Sùng Dương, sau khi xây dựng thư viện mới người ta không sử dụng nó nữa, nhưng vẫn giữ lại làm di tích lịch sử của trường. Trên tầng thượng của lầu Vọng Tinh có một đàu thiên văn rất lớn, vào nhưng buổi tối hè, thành viên câu lạc bộ thiên văn học thường đến nơi này ngắm sao, với lại..."
"Với lại gì cơ?" Tôi bổng hứng thú gặng hỏi tiếp.
"Không có gì..." Lý triết vũ hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa bàn tay phải thon dài ra, "Công chú HỰu Tuệ xih đẹp, xin hỏi không biết tôi có được vinh hạnh mời nàng lên lầu Vọng Tinh này không?"
"Tất nhiến!" Tôi ra vẻ kiêu kì gật gật đầu, hai tay nắm lấy vạt của chiếc váy đồng phục, đáp lễ lại.
"Vậy chúng ta đi thôi...."
Lầu vọng tinh này thật là thú vị, nó được xây theo hình cầu, cầu thang lộ thiên ở chính giữa, cong cong uốn lượn, vươn dài tít tắp. Từ dười nhìn lên trên, nom y như nấc thang lên thiên đường vậy.
Một bước, hai bước, ba bước....
Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời ngày càng gần mình hơn, trong lòng dường như cũng cảm thấy rộng mở hơn...
Một tàng, hai tầng, ba tầng....
Tôi tự mình leo lên từng bước, từng bước... Không ngờ trường Sùng Dương lại có một nơi tuyệt vời đến thế này! Lúc lên đến tầng cuối cùng đột nhiên Lý Triết Vũ dừng lại.
"Hựu Tuệ.." Giọng nói bên tai tôi bỗng ngập ngừng, "Sao cô lại tặng tôi thẻ PK màu đỏ? Tôi cứ tưởng cô sẽ tặng nó cho Dạ chứ!"
Hả! Thái độ của tôi rõ ràng đến thế sao?
"À, ha ha ha... làm gì có chuyện đó... Cậu nghĩ nhiều quá đấy!" Tôi đưa tay vỗ mạnh vào vai Lý Triết Vũ, trong lòng thấy thấp thỏm không yên.
"Ừ, vậy chúng ta đi tiếp thôi!" Lý Triết Vũ hít một hơi thật sau, rồi dẫn tôi đi tiếp.
Nhưng nói thế nào thì nói, nếu không tặng thẻ PK đỏ ấy cho Lý Triết Vũ thì làm sao tôi có cơ hội đến một nơi lãng mạn như thế này nhỉ? Hơ hơ, Hựu Tuệ à, đúng là trong cái Rủi cũng có cái may!
Hứ! Nếu mà tặng thằng cha Kim Nguyệt Dạ đáng ghét ấy thì đúng là lãng phí qua!!
Khoan đã... tên Kim nguyệt Dạ vừa nãy nói gì với tôi ấy nhỉ...
"Ok! Có lẽ tôi cũng nên đi hưởng thụ ngày Valentine vui vẻ của mình cho đã đời đã chứ! Vũ, chuyện ở đây giao lại cho cậu đấy!"
Cái tên tồi tệ ấy không biết lại đang đàn đúm ở đâu rồi?
"Lý Triết Vũ, cậu nói xem tên Kim Nguyệt Dạ bây giờ đang vui vẻ ơ đâu nhỉ?" Rốt cuộc tôi cũng không kìm được vô tình thốt ra câu hỏi ấy.
"...."
"Hừ! Hắn còn kêu là 'hưởng thụ ngày Valentine vui vẻ nữa chứ, chắc có kế hoạch từ trước rồi..."
"..."
"Đúng là cái tên vô công rồi nghề, không có việc gì làm suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt... Mau mà hôm nay tôi không tặng cậu ta thẻ Pk đỏ, nếu không thì phí quá..."
Tôi càng nói càng tức anh ách, nếu thằng cha Kim Nguyệt Dạ đó có ở đậy, đảm bảo tôi sẽ "nhe nanh múa vuốt" nện hắn một trận tơi bời!
"Cô..." Lý Triết Vũ đứng bên cạnh tôi bổng đờ người ra, đứng khựng lại ở bậc thang cuối cùng.
Oái, thôi chết! Tôi lại lỡ miệng mất rồi! Nhìn tháy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Triết Vũ, tôi cúi đầu xuống giọng lí nhí: "Đều tại Tô Cơ và Hiểu Ảnh cả, hai nhỏ đó thấy tôi với Kim nguyệt dạ cãi nhau nên bày cách bảo tôi hôm nay đem thẻ PK đỏ tặng cậu ta, vì thẻ PK đỏ tượng trưng cho hối lỗi mà.. Ai ngờ giữa chừng lại nhảy đâu ra tên Lăng Thần Huyền đáng ghét, tôi làm sao có tểh để tên Kim Nguyệt Dạ đắc ý trước mặt bao nhiêu người như thế chứ. Nếu không sau àny tôi sẽ bị hắn bắt nạt thảm lắm.... Tôi xin lỗi, xin lỗi...."
Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng quá!
Tôi cúi đầu, không biết vẻ mặt cảu Lý triết vũ lúc này thế nào.
"Tôi..."
"Tôi hiểu rồi..." Hình như Lý Triết Vũ khẽ thở dài một tiếng, "Vậy chúng ta về thôi!"
"ơ..." Tôi ngẩng mặt lên nhìn Lý Triết Vũ, tai sao lần này tôi lại không đọc được suy nghĩ ẩn chứa trong đôi mắt đó!"Thế tụi mình không đi lên đàu thiên văn nữa à? Sắp đến rồi mà!"
"Không! Còn xa lắm... có những nơi tưởng chừng như cách ta rất gầnm nhưng mãi mãi ta không thể đi đến đó được..."
Không phải thế chứ! Tôi ngây người ra nhìn Lý Triết Vũ, rồi lạ i nhìn cái đài thiên văn ở ngay trước mặt rõ ràng là chỉ cần bước lên một bậc nữa là đến nơi mà....
"Về thôi!" Lý Triết Vũ không ngoảnh đầu lại mà cứ thế đi thẳng xuống dưới.
"Đợi... Đợi đã"
Tôi hốt hoảng chạy theo, nhưng không hiểu tại sao, trong cái khoảnh khắc Lý Triết Vũ quay người đi, có một thứ gì đó mà tôi còn chưa kịp thấy rõ, thì nó đã vụt biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.