Quyển 3 - Chương 2: Sự nguy hiểm chưa từng có của công chúa Hựu Tuệ
Girlne Ya
21/05/2013
Hu hu hu hu hu....
Sao lại có thể như thế!
Liệu tên Kim Nguyệt Dạ sau này có bị dị chứng zì ko?
Hả?
Thế...thế này là sao...
Thưỡng đế hỡi con mún hỏi ngài là,nữ sinh kiêu ngạo kia là ai????
Ánh đèn đỏ chói mắt của xe cấp cứu dần dần mất hút, tiếng kêu bí bo inh tai nhức óc cứ xa dần, những người đi đường tò mò đứng xem cũng đã giải tán.
Tôi đứng thẫn thờ ở giữa đường, ban nãy ... xảy ra chuyện gì vậy? Tôi ... đang nằm mơ sao?
"Này cháu, xe cấp cứu đi rồi, cháu còn đứng đây làm gì?" ...
Tai nạn ... Tôi ... không phải vừa nằm mơ sao? Đây là sự thật ... Người con trai nằm trên cáng cứu thương khi nãy đúng là Kim Nguyệt Dạ. Là hắn chứ không ai khác ...
Không thể như thế! Làm sao có thể như thế đc! Tôi không dám tin, lấy tay bịt chặt miệng, cả người lạnh buốt đến tận xương, run lên từng hồi...
Tôi hốt hoảng. đấu óc rối như tơ vò, phải làm j' bây giờ? Tôi phải tìm ai đây?
Kim Nguyệt Dạ sống 1 mình, bố mẹ hắn không biết ở dâu. Nghe nói hắn còn một ng' cậu, nhg tôi ko biết địa chỉ liên lác hay số đt! Làm sao đây .....
Tôi luống cuống rút đt ra, ấn nút tìm khắp mục danh bạ đt.
Trời ơi, tay tôi cứ run như cầy sấy! Ngay cả cầm cái đt cũng ko chắc. Tôi cố gắng đập đập vào cánh tay phải.
Đừng run ... đừng run nữa! Đột nhiên, màn hình hiện lên số dt cảu Lý Triết Vũ
Đúng rồi! Tìm Lý Triết Vũ! Tôi ngốc thật, bây giờ mới nghĩ ra.
"..."
"A lô, Tô Hựu Tuệ à?" Điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Lý Triết Vũ
Vừa nghe thấy giọng cậu ấy, đầu óc tôi đang căng lên như sợi dây đàn bỗng đứt tung, nc mắt xối xả
"....."
"Hựu Tuệ à? có chuyện gì vậy? cô đang ở đâu?" dường như Lý Triết Vũ cảm nhận đc sự sợ hãi cảu tôi nên giọng nói cũng ko còn trầm tĩnh nữa"
"Tôi ... cậu mau đến bệnh viện Kính Ái đi, huhuhu" Tôi nhớ trên xe cấp cứu có đề tên bệnh viện
"ừ tôi đến ngay đây"
" tít ...."
Tôi tắt di động, chưa kịp lau nc mắt đã vội vàng vẫy ngay 1 chiếc taxi rồi lao luôn vào chỗ ngồi: " Bác cho cháu đến bệnh viện Kính Ái nhanh lên bác"
...
10 phút sau
Tôi đã ở trc cổng bệnh viện, vừa xuống xe thì thấy Lý Triết Vũ hớt hải chạy đến
Lý Triết Vũ trông thấy tôi bèn chạy vội lại, túm chặt lấy tôi.
"Hựu Tuệ cô bị khó chju ở đâu???"
"Ko, ko phải tôi mà là Kim Nguyệt Dạ ... Dạ bị xe đâm .huhuhu "
"Dạ" Lý Triết Vũ sững người ra, nhíu chặt mày lại "Sao Dạ lại bị xe đâm? Tình hình cậu ấy bây giờ thế nào rồi?"
"tôi... tôi ko biết"
Lý Triết Vũ không đợi tôi nói hết câu, kéo tay tôi đi 1 mạch vào bệnh viện, chẳng giống với Lý Triết Vũ trầm tĩnh mọi ngày. Tại sao có cảm giác tay cậu ấy còn run hơn cả tay tôi...
"Xin lỗi cô cho cháu hỏi nam sinh lúc nãy bị xe đâm hiện giờ nằm ở phòng nào ạ?" Đúng là Lý Triết Vũ có khác, nháy mắt đã kịp trẫn tĩnh lại, tuy giọng nói có hơi sốt ruột nhưng vẫn điềm đạm.
"Xin đợi một lát để tôi kiểm tra" Nữ y tá cúi đầu, lật cuốn sổ nhg cứ độ vài giây cô ta lại nghe nhìn Lý Triết Vũ miệng cười tủm tỉm.
"Woa đẹp trai quá đi mất!!!!" Mấy nữ y tá túm tụm lại với nhau, đưa mắt liếc nhìn Lý Triết Vũ và tôi, vừa thì thầm to nhỏ gì đó.
Tuy Lý Triết Vũ có phần khó chịu nhưng vẫn giữ bình tĩnh
"Là nam sinh vừa đc đưa vào phòng cấp cứu khi nãy đúng ko? Cậu ấy bây giờ đang nằm ở phòng số 308" Nữ y tá cười tươi, giọng ngọt ngào như mật.
"Cám ơn" Lý Triết Vũ gật đầu, quay ng' chạy về phía cầu thang. Tôi thở hồng hộc chạy theo sau nhg đến trc của phòng số 308, cả hai đều dừng lại.
Cánh của màu trắng cả phòng bệnh đang đóng chặt, bên trong lặng ngắt như tờ.
Nhìn tay nắm cửa màu đen, tôi ko đủ can đảm chạm vào nó. Ngộ nhỡ Kim Nguyệt Dạ bị thương nặng hơn so với tôi nghĩ, ngộ nhỡ cậu ấy phải sống cuộc sống thực vật, thậm chí là cậu ta.
Tôi có cảm giác tim mình đau quặn, ko dám nghĩ tiếp nữa. Nhg trong đầu cứ hiện lên bao nhiêu cảnh đáng sợ, giống như nhg~ thc' phim kinh dị xoẹt qua.
Tôi lo sợ nhìn Lý Triết Vũ, có vẻ như Vũ cũng có tâm trạng giống tôi, đôi mắt màu cà phê như phảng phất chút bất an.
Lát sau Lý Triết Vũ hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn tôi rồi nhẹ nhàng đẩy của bước vào.
Kéttttttttttttttttttttttttttt
"Oái! nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút!"
Vừa đẩy cửa vào, cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu oai oái cảu Kim Nguyệt Dạ.
"A, Hựu Tuệ, Vũ, hai cậu đến rồi"
Tôi ngước mắt nhìn thấy trên đầu Kim Nguyệt Dạ có cuốn băng trắng, khỏe như vâm ngồi chễm chệ trên giường bệnh, cười nhăn nhở với tụi tôi.
Bên cạnh thằng cha đó còn có đến 4 cô y tá tre măng, xinh tươi đang tíu tít bóc quýt, gọt táo, hầu hạ dạ vâng.
Cái gì thế này? tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng "diễm lệ" trước mặt, không thốt nổi nên lời.
Lý Triết Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi tìm 1 chiếc ghế ngồi xuống : " Dạ tôi cứ tưởng cậu yểu mệnh, còn trẻ đã đi gặp Diêm Vương rồi"
" hơ hơ , tôi sống dai lắm, làm sao chết được? Chẳng qua đập đầu vào rào cahwns bên đường nên bị choáng ngất đi, đầu chỉ bị xây xát ngoài da thôi!" Kim Nguyệt Dạ mặt thản nhiên như không.
"Cậu rõ ràng được đưa lên xe cấp cứu, bị thương nặng lắm cơ mà ..." Tôi bần thần chưa tỉnh lại.
"thương nặng? À đúng rồi, bị thương nặng lắm. ... Sứt cả trán rồi! May mà mấy chị y tá ở đây mát tay, sát trùng bôi thuốc chẳng thấy đau tẹo nào"
Giọng nịnh đầm của Kim Nguyệt Dạ làm mấy chị y tá mắt cứ ... lúng la lúng liếc
RẦM!
Câu nói đó cảu hắn như mảnh thiên thạch rớt thẳng xuống đầu tôi ...
"Vũ. Sao cậu biết tôi ở đây?" Kim Nguyệt Dạ cầm quả quýt chị y tá đưa cho, nhếch mắt đắc ý nhìn tôi
"Hựu Tuệ gọi điện mà cứ khóc nghẹn ngào làm tôi sợ quá. Tôi đến bệnh viện thì nhìn thấy Hựu Tuệ, lúc đó mới biết cậu xảy ra chuyện"
"Hơ hơ bé Hựu Tuệ ko nhìn thấy tôi 1 lát mà nhớ đến thế cơ à?"
"Mấy chị y tá này, đây là bạn gái e đó, dễ thương ko?"
"Gr! Kim Nguyệt Dạ! cậu nói nhảm gì vậy?"
"Sao bé Hựu Tuệ tuyệt tình thế, còn nhớ 2 chúng ta đứng trên phố Angel, trc mặt bàn dân thiên hạ."
"Này cậu ngậm miệng lại cho tôi!" Tôi cáu tiết quên béng cả hình tượng thục nữ đoan trang
Kim Nguyệt Dạ bỗng như nhớ ra gì đó, nói với Lý Triết Vũ ngồi đối diện "Vũ, cậu còn nhớ đúng ko? Hôm tôi và Hựu Tuệ kiss nhau ở trên phố Angel ... ý!"
Không khí ở bệnh viện như ngưng tụ lại, người Lý Triết Vũ cứng đờ ra. nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ tôi sơ phải nghe câu nói tiếp theo của họ.
"Tôi .. ..." Lý Triết Vũ mấp máy môi.
Xoạch
"Dạ sao lại nằm trên giường bệnh thế kia?" Lăng Thần Huyền chạy xộc vào, phía sau là Hiểu Ảnh và Tô Cơ.
"Lăng Thần Huyền cậu đến đây làm gì?" Tôi gào to lên, phá vỡ sự im lặng của 3 người.
"Tô Hựu Huệ sao cô còn khỏe nhăn vậy? Vũ bảo cô vào bệnh viên cơ mà? " Lăng Thần Huyền liếc xéo tôi 1 cái
"Ơ Hựu Huệ sao mắt bà đỏ thế? Vừa mới khóc hả? Tên Kim Nguyệt Dạ lại làm gì bà rồi?"
Khi nãy tôi khóc thút thít vì thằng cha Kim Nguyệt Dạ. Nhất định ko để tụi nó biết.
"Tôi đập đàu vào cửa ý mà"
"Sao Hựu Tuệ lại va đầu vào cửa, còn Kim Nguyệt Dạ lại trên giường?"
"Việc này dễ hiểu lắm ... Tôi nằm trên giường là do khi nãy xài chiêu anh hùng cứu mĩ nhân, không may bị thương còn cô ta là do ngốc quá nên tự va đầu vào cửa "
"Cứu mĩ nhân?" Tô Cơ, Hiêủ Ảnh há hốc.
"Cô gái nào đc cậu cứu đúng là xui tận mạng" Tô Cơ chua chát đốp thêm câu "Nhất định là cậu dụ dỗ con nhà ng' ta nên fan cuồng đó mới gặp nguy hiểm"
"Người cậu ấy nói chính là tôi!!!!" Một giọng nói thánh thót cùng tiếng đẩy cửa bước vào vang lên.
Cả gian phòng sững sờ, tôi đờ đẫn.
Một khuôn mặt đẹp như hoa bất ngờ xuất hiện khiến cả ng' tôi đờ đẫn. Đôi mắt tròn.
"Cậu là ai?".Con nhỏ Tô Cơ này thấy gai mắt nhất là những nữ sinh xinh đẹp.
"Tôi chính là fan cuồng mà cậu vừa nhắc đến đó" Cô gái cười tủm tỉm nhìn Tô Cơ rồi đi thẳng đến chỗ Nguyệt Dạ. "cậu là Kim Nguyệt Dạ à?"
"Cô biết tôi sao?"
"Ko biết, nhg bây h thì biết rồi, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi, tặng cậu một món quà nhỏ!"
Con nhỏ vừa dứt câu liền cúi xuống hôn lên ... má Kim Nguyệt Dạ
Hiểu Ảnh, Cô ta vừa làm gì vậy!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức suýt lòi cả mắt ra. Tên Lăng Thần Huyền khoái trí còn huýt sáo còn các cô y tá thì hét lên như còi.
"Có gì đâu, tôi chỉ tình cờ thấy cô gặp nguy hiểm thôi. Vả lại những cô gái xinh đẹp thì ai chả muốn cứu, phải ko Vũ?"
Thằng cha này chả phải hạng tốt đẹp gì! Nhìn xem nhìn coi vừa nhìn thấy mĩ nữ là mặt mày hớn hở, tươm tướp. Tức muốn chết!
Ý đợi đã sao tui phải tức nhỉ? Đúng là hâm thật!!
Nhìn 2 ng' đứng cạnh nhau như tỏa ánh hào quang, khiến mọi thứ xung quanh lu mờ. Bực thật thấy khó chịu quá.
"Không được, Kim Nguyệt Dạ vs Tô Hựu Tuệ kiss nhau rồi còn gì, Hựu Tuệ là bạn gái của cậu cơ mà " HA kêu la ầm ĩ ....
"HA, bà lăng nhăng gì thế, ai là bạn gái hắn chứ??"
"Bạn gái???" Ánh mắt đầy uy hiếp liếc xoẹt về phía tôi.Nó nghĩ nó là ai mà dám lườm Hựu Tuệ chứ, lại còn đc cả tên LTH nữa, xem ra hắn ko thể chấp nhận được chuyện đó.
Cô gái chớp chớp đôi mắt, đi đến trc mặt tôi, soi từ đầu đến chân, từ trái qua phải
"Cô là Hựu Tuệ? Là bạn gái của Dạ?"
"Haha cậu đừng hiểu nhầm! Tuy có bao nhiêu ng' theo đuổi nhg rất tiếc phải nói với cậu rằng tôi ko phải bạn gái của tên khỉ đột ba trơn đó, mong cậu đừng hiểu nhầm!"
Ta là Tô Hựu Tuệ, mĩ nữ vô song đệ nhát thiên hạ ... sao có thể hạ mình khúm núm trc con nhỏ này đc!
Mở to mắt mà nhìn tuyệt chiêu "sát" cả trai lẫn gái của ta đây!
...
"Nếu như tôi nói tôi muốn làm bạn gái của Dạ, cô có im lặng rời khỏi ko??"
"......." Tôi giật mình nhìn nữ sinh giống búp bê Barbie trc mặt, ko dám tin là cô ta lại thẳng thắn đến thế.
"Có hay không?"
"Xin lỗi cậu nói gì tôi ko hiểu, hahahahaha ..."
"Vậy thì, Tô Hựu Tuệ, kể từ hôm nay chúng ta sẽ là tình đich!!!" Dường như không nghe thấy lời tôi nói, "búp bê" mỉm cười với tôi nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Ơ sao cảm giác nụ cười này quen quen ... rất giống với nụ cười của tên ác ma KND
Lần đầu tiên, mĩ nữ vô song "Đông phương bất bại" như tôi đứng trc 1 nữ sinh khác lại có cảm giác lạnh toát sống lưng.
"Này cô ko hiểu tiếng TQ à????" TC ngứa mắt, đứng ra hơn thua, "Hựu Tuệ đã nói cậu ấy ko phải là bạn gái của KND, ai là tình địch với cô chứ?"
"Ô hô ko phải bạn gái à, thế sao mặt cô ta lại đỏ lên như gấc thế kia!!!" LTH nói xen vào "mặt đỏ? Đâu có! Bất giác đưa tay lên sờ mặt, đúng là nó ... nóng bừng.
" Vì ... vì điều hòa ở đây để nhiệt độ cao quá !!!"
Tô Cơ, bà trượng nghĩa thật! Ko hổ là chị e vào sinh ra tử với tôi
"Hố hố hố... Nhiệt độ cao nên nóng? Trong lòng cô ta đang nóng như lửa đốt thì đúng hơn !"
Tên khie đột chết bầm LTH!!! Nếu ở đây ko có ng' ngoài tôi đã cho hắn te tua rồi.
"Lòng nóng như lửa đốt? HA ko hiểu ... nghĩa là sao? Tiểu Huyền Huyền giải thích cho HA nghe đi!!"
"Á, đừng có lại đây, tránh xa ra chỗ khác! Oái , tôi đã bảo co sau này đứng cách tôi 2 mét cơ mà?"
"Vậy giải thích cho HA thế nào la lòng nóng như lửa đốt đi mà, HA muốn biết! Ơ Tiểu HH đợi đã nào, giải thích cho HA nghe đi........."
HA, bà tốt lắm! Đúng là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn"
"Ha hathế nhé, làm phiền lâu rồi, quà cảm ơn cũng đã tặng, tôi đi đây!"
"THT, chúng ta sẽ CÒN GẶP LẠI!" !!!!!!!
Còn gặp lại? ... Con nhỏ này lẽ nào muốn đến kiếm chuyện với tôi sao? Hơ hơ hơ! Nhỏ còn ngây thơ lắm! Ngọc nữ trường Minh Đức - Tô Hựu Tuệ này ko phải hạng xoàng đâu!
Nhưng ... sao thế này? Tại sao lòng tôi lại bồn chồn ko yên.
"Tít tít ............. tít tít "
Tiếng gì mà ồn ào thế ko biết, người ta còn muốn ngủ nữa, tôi bực mình kéo chăn trùm kín đầu.
"Tít tít ..."Tít tít ..."Tít tít ..."Tít tít ... tít tít "... tít tít "... tít tít "... tít tít "
Hình như là tiếng điện thoại di động.Tôi mắt nhắm mắt mở, lồm cồm bò dậy sờ soạng tìm cái điện thoại di động bị tôi quăng lăn lóc trên bàn, giọng gằn lên "
"Alo ai thế?"
"Uả,Hựu Tuệ, bà chưa dậy à?"
"Hơ, TC à, chuyện gì vậy? Mới sáng bảnh mắt ra bà đã gọi cho tôi! Tôi vừa nằm mơ tiêu diệt tụi khỉ đột đó!" Tôi ngáp. . 1 cái thật dài
"Giời ạ! Hựu Tuệ, bà có iết bây giờ là mấy giờ rồi ko? Hôm nay bắt đầu đi học lại đó, theo lệ cũ thì phải đến trường sớm nửa tiếng! Giờ chỉ còn 10 phút nữa thôi! Tôi còn mong bà sẽ mang điểm tâm đến cho toi cơ, sao bà vẫn
"Oạch! Bốp!!" Đầu tôi va và cái đèn bàn, dù đau ê ẩm nhg tôi chẳng còn hơi sức để ý nữa, vớ lấy đồng hồ trên tủ ở đầu giường, tôi rít lên "Á thôi chết, 7h15 rồi, còn có 15p nữa
Nụ cười ác ma của tên KND, lại còn cả khuôn mặt đầy kiêu ngạo của "Búp bê Barbie" bí ẩn cứ quay vòng trong đầu tôi, làm tôi quay cuồng, quên mất tiêu hôm nay là ngày đến trường.
Chỉ mất 2 p để chải chuốt, thay xong bộ quần áo, tôi lao đến trường còn nhanh hơn cả tên lửa siêu tốc.
Tôi đứng thở dốc ở chỗ quẹo đến trường, run run nhìn đồng hồ đeo tay.
À há, mới có 7h25. May quá, thời gian còn lại thừa sức để tôi bước đi duyên dáng đến cổng trường cho đúng chất "công chúa Hựu Tuệ"
Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, lầm động tác hít thở mấy lần liền, rồi rút từ trong ba lô ra một cuốn tư điển Anh Trung, vừa đi vừa chúi mũi vào đọc.
Hơ hơ hơ hơ hơ Nữ sinh cần cù hiếu học, gương mẫu đầu tàu của trường Minh Đức - Tô Hựu Tuệ "tái xuất giang hồ", hò hét ca ngợi ta đi chứ? Đối với Ngọc nữ của trường MĐ, các ngươi đừng cso hà tiện vỗ tay hoan hô như vậy! Hô hohohoho
"Nhìn kìa, Hựu Tuệ đó!"
Tại tôi "dỏng" lên khi nghe thấy giọng nói của 1 nữ sinh. Ồ hay lắm, đến rồi đến rồi ... Tôi cố hết sức bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển hơn nwuax, dáng đi mềm mại lại thêm phong thái từ tốn thường mang lại " hiệu quả hình ảnh" trên cả tuyệt vời.
Nào nào ... Những đợt sóng ca ngợi, trầm trồ thán phục tới tấp, dồn dập hơn nữa nào
"Này cậu ấy đc mệnh danh là viên ngọc của trường MĐ đó , xinh quá ."
"Nghe nói hồi cấp 2 cậu ấy làm đến 100 cuốn đề thi đó! Tụi mình phải học tính cần cù của cậu ấy"
"Trong các cuộc thi lớn cậu ấy đều nổi trội, đúng là thiên tài có khác, ngưỡng mộ quá đi mất..."
hohohohohoho Nghe cũng đã tai lắm ko biết có lời khen ngợi nào mới mẻ hơn ko nhỉ, đợi xem .
"Tô Hựu Tuệ? ko ngờ con nhỏ đó còn dám vác mặt đến trường!"
Uả lẽ nào tôi chạy nhanh quá nên bị ảo giác chăng.
"Phải đó, vụ nó vs KND hôn nhau năm ngoái nổi đình nổi đám còn gì, làm trường MĐ ko biết giấu mặt đi đâu, nó mà là Ngọc nữ của trường MĐ cái nỗi gì!"
"Ko ngờ nó là hạng ng' như thế, thất vọng quá .."
...
...
...
Tiếng xì xèo bàn tán khắp nơi, khiến tôi cảm thấy tim mình như bị hàng vạn mũi tên cắm phậm phập vào
Chúa ơi ... Chuyện gì thế này? Thái độ hằn học, chán ghét , khinh thường của mọi người như tới tấp dồn vào tôi ... Sao lại thành ra thế này!!
Đâu rồi những lời tán tụng, tiếng vỗ tay reo hò? Đâu rồi những ánh mắt ngưỡng mộ, thần tượng? Tịa sao thoắt 1 cái đã biến mất? Trên con phố Angel dẫn đến cổng trường, tiếng bàn tán ko ngớt cứ mỗi lúc to dần, cổ tôi như bị người ta bóp chặt lại, khó thở vô cùng.
"Hi! Baby" Một giọng nói vang đến tai tôi, ngay sau đó là trận mưa hoa hồng
"..." Kiểu này chỉ có duy nhất 1 tên khỉ đột có hành tung ám muội ...
"Ồ baby HT, anh biết suốt kì nghỉ đông ko nhìn thấy anh nên bây giờ em xúc động quá ko nói nên lời chứ gì? Ko sao, a hiểu hết mà, ai bảo trời sinh ra a đã quá đẹp trai, hào hoa phong nhã, phong độ đầy mình, tài năng xuất chúng, nói chung là siêu trai hoàn mĩ, ..., ... Haizzzzzz baby HT a biết e muốn đc a ôm 1 cái thật nồng nhiệt nhg mà làm thế khó xử lắm, vì sẽ có bao nhiêu nữ sinh tan nát con tim vì anh ..."
"haha tôi hiểu, tôi ko ép a đâu mà lo" Tôi cố ghìm lửa giận, mỉm cười thật tự nhiên
Nếu ko ngắt lời để thằng cha này đứng ba hoa chích choè thì e rằng theo lời hắn nói, tôi chẳng khác nào con ăn xin quỳ rạp dưới chân hắn xin ban ơn.
"0h, baby! Cách xuất hiện như thế này của a làm e ấn tượng lắm phải ko? Cũng chẳng còn cách nào khác, a nghĩ phải có ý tưởng đột pahs gì đó cho năm học mới nên a mới chọn kiểu mưa hoa hồng, vừa lãng mạn, đậm chất nghệ sĩ, e thấy sao? Ngác nhiên lắm đúng ko?"
"haha đúng là rất ngạc nhiên .."
"baby HT a rất vui vì e vẫn dịu dàng như ngày nào, tuy bây giờ e ko còn thuần khiết như xưa, nhg a vẫn sẽ luôn đứng đằng sau cổ vũ cho e .."
"Ha ha Tôi ... tôi ... ko thuần khiết .." Miệng tôi giật giật
"0h baby cứ nhớ lại chuyện đó lại làm a đau lòng, nhg mà ... Oais, trường sắp đóng cổng rồi! Từ từ đã, đợi tôi với ..." ATN cố sống cố chết chặn cánh cổng trường sắp khép lại, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng uất ức "Tên khốn KND dám làm ô uế. Huhuhuhu e cứ yên tâm, học sinh trường MĐ nhất định sẽ biến phẫn nộ thành sức mạnh, chẳng mấy chốc sẽ tìm đc 1 Ngọc nữ mới kế tục e .."
Ko còn thuần khiết, ô uế, Ngọc nữ mới ...
Mấy từ đó như biến thành 1 hố xoáy khổng lồ, hút tôi vào đáy địa ngục tăm tối, muôn đời ko tìm đc lối thoát
"Két! Két két ket!"
Cạnh cửa địa ngục chầm ... chậm đóng lại.
Á ko ... Cổng trường MĐ đang từ từ khép lại và ...
Mĩ nữ vô song tài năng xuất chúng như THT này tuyệt đối ko thể biến mất 1 cách lãng xẹt như thé !
Hừ, cái tên fan cuồng thich tự sướng ATN kia, công chúa THT này làm gì bị hạ gục dễ dàng thế chứ!
Dỏng tai lên mà nghe ta nói này : Công chúa của trường MĐ mãi mãi chỉ có một người duy nhất, đó chính là THT ta. Huhuhuhuhu Nhưng trc hết tôi phải vào trường cái đã. Tôi sực nhớ lại khoản 3 điều 4 chương 2 trong Nội quy học sinh có ghi : Đúng 7h30, cổng trường sẽ đóng lại, dù chỉ còn cách cổng có một bước chân cũng bị coi là đi muộn, phải đứng ở ngoài.
Từ trc tới nay tôi chưa đi muôn lần nào, nhg giờ đây khi nhìn cổng trường cao vút đen ngòm tôi chợt nhận ra nội quy trường MĐ hà khắc kinh khủng.
Làm thế nào bây giờ!!! Chẳng nhẽ cứ đúng trơ ra mãi nhìn một ngưòi gương mẫu, chưa bao giờ đi muộn như như tôi dính một vết nhơ vô cùng NHỤC NHÃ trong cuộc đời ... đó là bị đánh dấu đi muộn.
"Ô đó ko phải là CÔNG CHÚA HT đó sao?"
"Ko ngờ con nhỏ đó cũng đi muộn"
"Học sinh ưu tú nhất trường MĐ mà cũng đi muộn á? Mất mặt quá..."
Tôi tuyệt vọng lắc đầu thật mạnh, ko thể hủy hoại thanh danh công chúa HT của mình thế được. Nhìn đồng hồ thấy đóng cửa sớm 2p so với giờ quy định, chuông truy bài chưa vang lên, tôi vẫn còn cơ hội! Bình tĩnh, hết sức bình tĩnh nhất định sẽ có cách! Tôi vội ngó dò xung quanh, dọc theo bức tường quanh trường MĐ, tìm thật kĩ càng.
Tường gì mà xây như nhà tù thế này? Đã cao còn nhẵn. Trừ khi tôi là ninja mới trèo qua nổi. Mà dù trèo qua đc cũng mất mặt lắm, công chúa HT mà lại xoạc cẳng trèo tường. Thà chém tôi 1 nhát chết tười còn hơn.. Tôi chảy mồ hôi ròng ròng, muộn giờ tới nơi rồi.
Có một cơn gió thổi đến ... lung lay bụi cỏ trc mặt ...
Mắt tôi sáng bừng...
Có một lỗ hổng sau bụi cỏ
He he he có cách rồi ......
Hừ lỗ gì bé tí tẹo ... Hình như chỉ to hơn cái đầu tui chút xíu ... Mà khổ nhất là tui vừa mập lên ... Ai dà
Xem ra trời quyết diệt THT này rồi,tôi buồn xỉu trc cái lỗ hổng đó.
"Gâu gâu gâu..." Có tiếng gì đó làm đứt mạch suy nghĩ của tôi.
Nó vênh mặt, ưỡn ngực, nhìn tôi = nửa con mắt.
Con chó hậm hực sủa ầm lên như muốn nói : "Tránh ra ngay, ngưoi đừng cản đường ta" "Mày mới cản đường tao thì có đừng có ra vẻ ta đây!" Nhìn bộ mặt vênh váo sao thấy quen quen.
Con chó láo xược khinh khỉnh nhìn 1 lượt thân hình tròn trịa của tôi : "Ngươi nói là đường của ngươi, thế ngươi có chui qua ko mà đòi?"
"Nói cho mà biết, mày đừng khinh mĩ nữ vô song THT"
"Gâu gâu gâu .." Có giỏi chui qua cho ta xem. Làm sao nổi chứ.
Con chó ung dung đến gần tôi, cúi đầu khịt khịt, sau đó tỉnh bơ nhấc 1 chân sau lên
Sao tôi thấy nóng nóng, ươn ướt nhỉ ... "
Giầy ... bị ướt
Bãi nước đó hãy òn nóng hổi.... bốc cả khói .... cả mùi ...
Nhìn tôi đầy khiêu khích, con chó trắng " Go go go ....".Sáng mắt ra chưa, ta đã nói đây là địa bàn của ta, ngay cả ngươi cũng là của ta nốt"
Con chó trắng hung hăng sủa lên, vãy vẫy cái đuoi ngắn ngủn, rồi chui vào lỗ hổng. Trc khi chui vào trog, nó còn nhìn tôi giễu cợt "Có ngon thì ngươi cũng chui vào đi! Kkkk"
"Mày ... mày ... Áhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Ở góc tường trường MĐ vang lên tiếng gầm rú tức đến sùi bọt mép của tôi "Tao ko tin là THT này ngay cả đên 1 tên chó con mà cũng ko đấu lại đc"
Tôi cảnh giác cao độ, ngó nghiêng khắp nơi. May quá, xung quanh ko có ai, chuyện đáng xấu hổ này ko thể để ng' khác biết. Tim tôi nhói lên, nhanh như cắt chui vào cái lỗ hổng đó.
Đầu chui vào trc, rồi đến cổ, rồi đến tay ... Ô có vẻ đc đấy. Con chó hỗn láo kia, tao mà chui qua đc là mày tần đời.
Rồi tiếp đến là vai .....
Nhưng...
Hình như ko ổn...
Tôi ....
Sao ko nhúc nhích đc thế này?
Vừa mới đưa đc nửa cái vai qua, tôi nghiên răng nghiên lợi lấy hết sức bò lên phía trước. Vẫn ko đc, ba lô bị kẹt rồi.
Chẳng còn cách nào khác, xem ra phải lùi lại rồi nghĩ cách vậy. Dô ta!!!!!
.... Dô ...ta...
Miệng tôi cứ giật giật. Tôi ko chui vào đc .Nhưng tệ hơn là ..tui ko chui ra đc
Thế ...thế là hết!!!!
"Hura mẹ ơi nhìn kìa. Ở góc tường có Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn!" Thằng nhóc chết tiệt kia, mi dám ví ta như thế hả, sau này lớn lên mi nhất định sẽ là một con khỉ đột ko ra gì. Lúc nào rảnh, "Mĩ nữ" THT phải dạy cho mi 1 bài học nên thân.
"Ồ sao có ng' bị kẹt ở đây ... là học sinh Trường MĐ thì phải ..." Giọng ngạc nhiên của ng' mẹ cất lên
Híc xấu hổ quá, xấu hổ quá ... Tôi dùng cái tay ko bị kẹt bịt mặt lại, đừng có nhận ra tôi mà
Bình tĩnh ... Bình tĩnh !
Đứng trc nguy nan vẫn ko chùn bc mới là ng' có bản lĩnh chứ. Phải rồi, mặt t ở bên trong, họ còn lâu mới nhận ra t. Nghĩ đoạn đầu t lại cháy bùng ý chí "chiến đấu", cố lên, bò vào trong nào.
Lúc đó, có 1 cơn gió "nhè nhẹ". Đột nhiên tôi thấy váy mình bị cơn gió kéo lên, tiếp đó là giọng cười khoái trá của thằng nhóc ban nãy :
"Ái chà, quần chíp màu hồng! Lại còn in hình Doremon nữa chứ! Lỗi mốt rồi bà chị!"
Bình tĩnh nào THT, mày phải cố lên
"Go go go ..."
Con chó trắng láo toét khi nãy đi đến trc mặt t, cười gian xảo, thè lưỡi liếm chan chát lên mặt toi
"Oái dừng lại ngay ... Ối... Cứu với ... Oái ..."
Mày tưởng tao ko đối phó đc với mày sao?
"Cho mày nếm mùi phi tiêu đoạt mạng của tao! Chít nè!" Tôi lấy hết sức ném cuốn từ điển A-T về phía nó.
"Bốp"
"Oái..."
"Go go..."
"Tô Hựu Tuệ, em ... em đang làm gì vậy ..."
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt đứt "trận chiến gay cấn" giữa tôi và con chó trắng.
Tôi ngước đầu nhìn ....Không ... Không thể nào ....Sao số tôi đen vậy chứ ?Đúng là trời hại tôi rồi, ng' đang đứng trc mặt tôi là HIỆU TRƯỞNG BẠCH NGƯNG
Cô đanh mặt lại, cúi đầu nhìn cuốn từ điển A-T đăng nằm lăn lóc dưới đất! Đằng sau cô ấy là
..LÝ TRIẾT VŨ
Ông trời ơi dù ngài muốn hại con đến đâu cũng đừng phũ phàng như vậy chứ! Con chỉ ko muốn đánh mất kỉ lục chưa từng đi muộn lần nào của mình thôi mà !
Tôi mếu máo chỉ muốn khóc, nhg vẫn cố ngoác miệng ra cười, kết quả là cười nhìn tởm hơn khóc.
"Hiệu trưởng Bạch ... Chúc ...chuc cô buổi sáng tốt lành ..."
"Buổi sáng..." Hiệu trưởng cố nén cơn giận lôi đình, "Lát nữa mời e lên phòng hiệu trưởng, mong e sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lí."
"E ... ee.Hả .....hả.. Vânng ạ..."
"Có cần tôi giúp ko?" Cô Bạch vừa rời khỏi, LTV thở dài rồi ngồi xuống hỏi tôi.
"ha...hahaha....haha...ha"
Huhuhuhu .ôi trời ơi ngài ko cần phí sức đè con dưới này 500 năm đâu, ngài ném hòn đá xuống cho con ngỏm củ tỏi luôn đi.
"Cô có muốn thoát ra khỏi đó ko?"
"Thoát ra? Có muốn thoát ra ko á? Ko, ko , tôi... tôi ko muốn ra khỏi đây! haha! Thày giáo muốn chúng tôi quan sát dộng vật, tôi còn đang quan sát mà! hahaha!"
"nhìn bộ dạng cô thế này trông như Tôn Ngộ Ko bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn ý! Ha ha!" LTV ko nhịn nổi bật cười thành tiếng.
"..."
"E hèm! Thế bây giờ cô quan sát xong chưa? Hiệu trưởng Bạch đang đợi cô đó!" LTV hắng giọng, mỉm cười nói.
"À ...Ừ" Mặt tôi đỏ như quả cà chua, gật đầu lia lịa.
huhuhuhuhu có cái lỗ nẻ nào để tôi chui xuống ko? Chẳng cần to lắm, chỉ cần chui vừa cái mặt đang nóng như hòn than của tôi là đủ rồi ...
"Nào đưa tay đây, dìu phái đẹp đứng dậy mới là cung cách của đấng mày râu chứ"
Tôi do dự 1 lát, cuối cùng vẫn chìa tay ra. LTV nhẹ nhàng nắm tay tôi kéo về phía trc nhg ko nhuc nhích đc tẹo nào.
"HT, cso lẽ phải kéo mạnh mới đc, cô chịu khó 1 chút, sẽ hơi đau đấy." LTV nói vs vẻ mặt rất nghiêm túc
"à, đc, ... dc"
Thà đau đến chết đi còn hơn , huhuhu ... Mất mặt quá, lại còn trc mặt LTV nữa chứ.
"Ừm ... A! Ra đc rồi..."
Tôi lao mạnh vào lòng 1 ng', mùi cỏ thơm dìu dịu như bao bọc lấy toàn bộ ng' tôi, khiến tôi cảm thấy an tâm. Nhg ko hiểu sao, trong lòng tôi chợt loé lên nụ cười ác ma của tên KND
Tôi giật bắn mình, vội vã đẩy nhẹ để thoát khỏi vòng tay đó, xiêu vẹo đứng dậy.
"HT cô ko sao chứ?" LTV đi đến cạnh tôi hỏi han, dịu dàng diu tôi đứng dậy
Giọng tôi trả lời còn bé hơn kiến kim
"Ko, ko sao .... Cảm ơn cậu"
"Hơ, từ từ đã, HT, chân cô bị xước chảy máu kìa ..."
Chảy máu? 0h no, sao lại xui xẻo thế ko biết! Tôi nhìn lại, đúng thế thật! Váy đồng phục bị rách một vệt rõ dài, chân bị trầy xước, rách cả da. Ai da, ko biết thì ko có cảm giác gì, nhg khi phát hiện ra thì lại thấy đau tê tái. Huhuhuhu
LTV nhíu mày nhìn tôi, rút ngay trong túi ra 1 chiếc khăn tay
"HT, ngồi im đừng cử động!"
Vừa nói dứt câu, Vũ ngồi thụp xuống, từ từ nhấc chân bị thương của tôi đặt lên đầu gối cảu cậu ấy, sau đó gập chiếc khăn lại, nhẹ nhàng buộc lên chân tôi.
Tuy ko rõ vẻ mặt của cậu ấy lúc này, nhg khuôn mặt cúi xuống của cậu ấy nhìn đẹp mê hồn. Đôi tay trắng hồng thon dài đang băng bó vết thương cho tôi, rồi còn cả chiếc nhẫn định mệnh, là tôi chợt nhớ đến "nụ hôn của chàng hiệp sĩ Zorro" ở vũ hội hóa trang năm ngoái.
Ko biết cậu ấy nghĩ gì về tôi nhỉ? Tôi bỗng khao khát muốn biết, rất muốn biết ...
"LTV ..."
Hả, chuyện gì vậy?" LTB ngẩng đầu dịu dàng nhìn tôi.
"Chuyện ... năm ngoái, ừm, vũ hội hóa trang ..."
"Vũ hội?" Thấy tôi ấp úng như gà mắc tóc, LTV có vẻ ko hiểu
"À, ko có ì!" Tôi vờ cười lấp liếm. THT, mày làm sao có thể mở miệng hỏi cậu ấy là cảm giác khi 'kiss" là thế nào.
Hồi hộp... căng thẳng ...
Phòng hiệu trưởng lạnh ngắt như tờ , khiến tôi sợ đến nín thở . Tôi đã bước vào phòng được 1 lúc rồi nhưng cô BẠCH NGƯNG vẫn chẳng nói rằng rằng , chỉ sững người ra nhìn chằm chằm vào 1 bức thư ở trên bàn , giống như đang suy tư gì đó rất lâu .
" Em hựu tuệ !" Cuối cùng cô bạch cũng chịu lên tiếng , giọng nói rất nghiêm nghị , " từ trước đến em luôn là niềm tự hào của trường MINH ĐỨC , cô cũng rất quý mến em , nhưng những biểu hiện gần đây của em khiến cô không biết nên dùng từ gì để đánh giá về em nữa ! "
" Thưa cô , em xin lỗi !"
" CÔ nghĩ chắc em cũng biết ấn tượng và thái độ gần đây của học sinh trong trường đối với mình . Là hiệu trương , cô rất trọng nhân tài , chính vì vậy , cô không muốn nhìn thấy hình tượng của 1 người đại diện cho trường MINH ĐỨC như em , bị bôi nhọ . Em hiểu ý cô chứ?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Cô Bạch nhìn tôi chằm chằm nhìn 1 lát rồi lại nói tiếp: " thứ 2 tuần sau ,Trường MINH ĐỨC VÀ SÙNG DƯƠNG sẽ tổ chức thi đấu toàn năng. Vốn dĩ cô muốn em tham gia cuộc thi với tư cách là người đại diện cho trường MINH ĐỨC, nhưng với tình hình hiện nay xem ra em không còn phù hợp"
"Không..."
"Em tự chỉnh đốn lại bản thân mình trước đi ! Cô sẽ sắp xếp cho người khác tham gia cuộc thi lần này . "
" Không ... cô BẠCH .." Tôi như bị kích động , đứng bật dậy ," Cô bạch , xin cô cho em 1 cơ hội , em sẽ không để cô thất vọng đâu !"
"..."
"Cô Bạch ..." Nhìn cô Bạch vẫn im lặng không nói câu nào , tim tôi như bị treo lơ lửng trên cổ họng
" Tô Hựu Tuệ , em thật sự muốn tham gia cuộc thi này?"
" Vâng "
" Thôi được , em hựu tuệ , cô cho em 1 cơ hội . Dù là vì trường hay vì bản thân em đi nữa , cô hi vọng em sẽ đạt được thành tích tốt nhất trong cuộc thi lần này. Cô chờ đợi tin vui từ em ."
" Vâng , Em sẽ không để co thất vọng đâu" Tôi nói rất quả quyết
Thôi chết , sự tín nhiệm của cô Bạch đối với tôi đã bị lung lay ! Nguy hiểm thật , nguy hiểm quá đi mất ! Cuộc thi lần này bằng mọi giá phải thắng !
" Vâng thưa cô , em chắc chắn sẽ không để cô thất vọng đâu ạ " tôi nói như đinh đóng cột lần nữa
Tô hựu tuệ , cố lên , mày phải chứng minh cho mọi người biết rằng mày không phải là đứa dễ dàng bị đánh bại . Dù cho là vì danh dự của trường hay là muốn trứng tỏ khả năng , tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức mình ...
Sao lại có thể như thế!
Liệu tên Kim Nguyệt Dạ sau này có bị dị chứng zì ko?
Hả?
Thế...thế này là sao...
Thưỡng đế hỡi con mún hỏi ngài là,nữ sinh kiêu ngạo kia là ai????
Ánh đèn đỏ chói mắt của xe cấp cứu dần dần mất hút, tiếng kêu bí bo inh tai nhức óc cứ xa dần, những người đi đường tò mò đứng xem cũng đã giải tán.
Tôi đứng thẫn thờ ở giữa đường, ban nãy ... xảy ra chuyện gì vậy? Tôi ... đang nằm mơ sao?
"Này cháu, xe cấp cứu đi rồi, cháu còn đứng đây làm gì?" ...
Tai nạn ... Tôi ... không phải vừa nằm mơ sao? Đây là sự thật ... Người con trai nằm trên cáng cứu thương khi nãy đúng là Kim Nguyệt Dạ. Là hắn chứ không ai khác ...
Không thể như thế! Làm sao có thể như thế đc! Tôi không dám tin, lấy tay bịt chặt miệng, cả người lạnh buốt đến tận xương, run lên từng hồi...
Tôi hốt hoảng. đấu óc rối như tơ vò, phải làm j' bây giờ? Tôi phải tìm ai đây?
Kim Nguyệt Dạ sống 1 mình, bố mẹ hắn không biết ở dâu. Nghe nói hắn còn một ng' cậu, nhg tôi ko biết địa chỉ liên lác hay số đt! Làm sao đây .....
Tôi luống cuống rút đt ra, ấn nút tìm khắp mục danh bạ đt.
Trời ơi, tay tôi cứ run như cầy sấy! Ngay cả cầm cái đt cũng ko chắc. Tôi cố gắng đập đập vào cánh tay phải.
Đừng run ... đừng run nữa! Đột nhiên, màn hình hiện lên số dt cảu Lý Triết Vũ
Đúng rồi! Tìm Lý Triết Vũ! Tôi ngốc thật, bây giờ mới nghĩ ra.
"..."
"A lô, Tô Hựu Tuệ à?" Điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Lý Triết Vũ
Vừa nghe thấy giọng cậu ấy, đầu óc tôi đang căng lên như sợi dây đàn bỗng đứt tung, nc mắt xối xả
"....."
"Hựu Tuệ à? có chuyện gì vậy? cô đang ở đâu?" dường như Lý Triết Vũ cảm nhận đc sự sợ hãi cảu tôi nên giọng nói cũng ko còn trầm tĩnh nữa"
"Tôi ... cậu mau đến bệnh viện Kính Ái đi, huhuhu" Tôi nhớ trên xe cấp cứu có đề tên bệnh viện
"ừ tôi đến ngay đây"
" tít ...."
Tôi tắt di động, chưa kịp lau nc mắt đã vội vàng vẫy ngay 1 chiếc taxi rồi lao luôn vào chỗ ngồi: " Bác cho cháu đến bệnh viện Kính Ái nhanh lên bác"
...
10 phút sau
Tôi đã ở trc cổng bệnh viện, vừa xuống xe thì thấy Lý Triết Vũ hớt hải chạy đến
Lý Triết Vũ trông thấy tôi bèn chạy vội lại, túm chặt lấy tôi.
"Hựu Tuệ cô bị khó chju ở đâu???"
"Ko, ko phải tôi mà là Kim Nguyệt Dạ ... Dạ bị xe đâm .huhuhu "
"Dạ" Lý Triết Vũ sững người ra, nhíu chặt mày lại "Sao Dạ lại bị xe đâm? Tình hình cậu ấy bây giờ thế nào rồi?"
"tôi... tôi ko biết"
Lý Triết Vũ không đợi tôi nói hết câu, kéo tay tôi đi 1 mạch vào bệnh viện, chẳng giống với Lý Triết Vũ trầm tĩnh mọi ngày. Tại sao có cảm giác tay cậu ấy còn run hơn cả tay tôi...
"Xin lỗi cô cho cháu hỏi nam sinh lúc nãy bị xe đâm hiện giờ nằm ở phòng nào ạ?" Đúng là Lý Triết Vũ có khác, nháy mắt đã kịp trẫn tĩnh lại, tuy giọng nói có hơi sốt ruột nhưng vẫn điềm đạm.
"Xin đợi một lát để tôi kiểm tra" Nữ y tá cúi đầu, lật cuốn sổ nhg cứ độ vài giây cô ta lại nghe nhìn Lý Triết Vũ miệng cười tủm tỉm.
"Woa đẹp trai quá đi mất!!!!" Mấy nữ y tá túm tụm lại với nhau, đưa mắt liếc nhìn Lý Triết Vũ và tôi, vừa thì thầm to nhỏ gì đó.
Tuy Lý Triết Vũ có phần khó chịu nhưng vẫn giữ bình tĩnh
"Là nam sinh vừa đc đưa vào phòng cấp cứu khi nãy đúng ko? Cậu ấy bây giờ đang nằm ở phòng số 308" Nữ y tá cười tươi, giọng ngọt ngào như mật.
"Cám ơn" Lý Triết Vũ gật đầu, quay ng' chạy về phía cầu thang. Tôi thở hồng hộc chạy theo sau nhg đến trc của phòng số 308, cả hai đều dừng lại.
Cánh của màu trắng cả phòng bệnh đang đóng chặt, bên trong lặng ngắt như tờ.
Nhìn tay nắm cửa màu đen, tôi ko đủ can đảm chạm vào nó. Ngộ nhỡ Kim Nguyệt Dạ bị thương nặng hơn so với tôi nghĩ, ngộ nhỡ cậu ấy phải sống cuộc sống thực vật, thậm chí là cậu ta.
Tôi có cảm giác tim mình đau quặn, ko dám nghĩ tiếp nữa. Nhg trong đầu cứ hiện lên bao nhiêu cảnh đáng sợ, giống như nhg~ thc' phim kinh dị xoẹt qua.
Tôi lo sợ nhìn Lý Triết Vũ, có vẻ như Vũ cũng có tâm trạng giống tôi, đôi mắt màu cà phê như phảng phất chút bất an.
Lát sau Lý Triết Vũ hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn tôi rồi nhẹ nhàng đẩy của bước vào.
Kéttttttttttttttttttttttttttt
"Oái! nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút!"
Vừa đẩy cửa vào, cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu oai oái cảu Kim Nguyệt Dạ.
"A, Hựu Tuệ, Vũ, hai cậu đến rồi"
Tôi ngước mắt nhìn thấy trên đầu Kim Nguyệt Dạ có cuốn băng trắng, khỏe như vâm ngồi chễm chệ trên giường bệnh, cười nhăn nhở với tụi tôi.
Bên cạnh thằng cha đó còn có đến 4 cô y tá tre măng, xinh tươi đang tíu tít bóc quýt, gọt táo, hầu hạ dạ vâng.
Cái gì thế này? tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng "diễm lệ" trước mặt, không thốt nổi nên lời.
Lý Triết Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi tìm 1 chiếc ghế ngồi xuống : " Dạ tôi cứ tưởng cậu yểu mệnh, còn trẻ đã đi gặp Diêm Vương rồi"
" hơ hơ , tôi sống dai lắm, làm sao chết được? Chẳng qua đập đầu vào rào cahwns bên đường nên bị choáng ngất đi, đầu chỉ bị xây xát ngoài da thôi!" Kim Nguyệt Dạ mặt thản nhiên như không.
"Cậu rõ ràng được đưa lên xe cấp cứu, bị thương nặng lắm cơ mà ..." Tôi bần thần chưa tỉnh lại.
"thương nặng? À đúng rồi, bị thương nặng lắm. ... Sứt cả trán rồi! May mà mấy chị y tá ở đây mát tay, sát trùng bôi thuốc chẳng thấy đau tẹo nào"
Giọng nịnh đầm của Kim Nguyệt Dạ làm mấy chị y tá mắt cứ ... lúng la lúng liếc
RẦM!
Câu nói đó cảu hắn như mảnh thiên thạch rớt thẳng xuống đầu tôi ...
"Vũ. Sao cậu biết tôi ở đây?" Kim Nguyệt Dạ cầm quả quýt chị y tá đưa cho, nhếch mắt đắc ý nhìn tôi
"Hựu Tuệ gọi điện mà cứ khóc nghẹn ngào làm tôi sợ quá. Tôi đến bệnh viện thì nhìn thấy Hựu Tuệ, lúc đó mới biết cậu xảy ra chuyện"
"Hơ hơ bé Hựu Tuệ ko nhìn thấy tôi 1 lát mà nhớ đến thế cơ à?"
"Mấy chị y tá này, đây là bạn gái e đó, dễ thương ko?"
"Gr! Kim Nguyệt Dạ! cậu nói nhảm gì vậy?"
"Sao bé Hựu Tuệ tuyệt tình thế, còn nhớ 2 chúng ta đứng trên phố Angel, trc mặt bàn dân thiên hạ."
"Này cậu ngậm miệng lại cho tôi!" Tôi cáu tiết quên béng cả hình tượng thục nữ đoan trang
Kim Nguyệt Dạ bỗng như nhớ ra gì đó, nói với Lý Triết Vũ ngồi đối diện "Vũ, cậu còn nhớ đúng ko? Hôm tôi và Hựu Tuệ kiss nhau ở trên phố Angel ... ý!"
Không khí ở bệnh viện như ngưng tụ lại, người Lý Triết Vũ cứng đờ ra. nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ tôi sơ phải nghe câu nói tiếp theo của họ.
"Tôi .. ..." Lý Triết Vũ mấp máy môi.
Xoạch
"Dạ sao lại nằm trên giường bệnh thế kia?" Lăng Thần Huyền chạy xộc vào, phía sau là Hiểu Ảnh và Tô Cơ.
"Lăng Thần Huyền cậu đến đây làm gì?" Tôi gào to lên, phá vỡ sự im lặng của 3 người.
"Tô Hựu Huệ sao cô còn khỏe nhăn vậy? Vũ bảo cô vào bệnh viên cơ mà? " Lăng Thần Huyền liếc xéo tôi 1 cái
"Ơ Hựu Huệ sao mắt bà đỏ thế? Vừa mới khóc hả? Tên Kim Nguyệt Dạ lại làm gì bà rồi?"
Khi nãy tôi khóc thút thít vì thằng cha Kim Nguyệt Dạ. Nhất định ko để tụi nó biết.
"Tôi đập đàu vào cửa ý mà"
"Sao Hựu Tuệ lại va đầu vào cửa, còn Kim Nguyệt Dạ lại trên giường?"
"Việc này dễ hiểu lắm ... Tôi nằm trên giường là do khi nãy xài chiêu anh hùng cứu mĩ nhân, không may bị thương còn cô ta là do ngốc quá nên tự va đầu vào cửa "
"Cứu mĩ nhân?" Tô Cơ, Hiêủ Ảnh há hốc.
"Cô gái nào đc cậu cứu đúng là xui tận mạng" Tô Cơ chua chát đốp thêm câu "Nhất định là cậu dụ dỗ con nhà ng' ta nên fan cuồng đó mới gặp nguy hiểm"
"Người cậu ấy nói chính là tôi!!!!" Một giọng nói thánh thót cùng tiếng đẩy cửa bước vào vang lên.
Cả gian phòng sững sờ, tôi đờ đẫn.
Một khuôn mặt đẹp như hoa bất ngờ xuất hiện khiến cả ng' tôi đờ đẫn. Đôi mắt tròn.
"Cậu là ai?".Con nhỏ Tô Cơ này thấy gai mắt nhất là những nữ sinh xinh đẹp.
"Tôi chính là fan cuồng mà cậu vừa nhắc đến đó" Cô gái cười tủm tỉm nhìn Tô Cơ rồi đi thẳng đến chỗ Nguyệt Dạ. "cậu là Kim Nguyệt Dạ à?"
"Cô biết tôi sao?"
"Ko biết, nhg bây h thì biết rồi, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi, tặng cậu một món quà nhỏ!"
Con nhỏ vừa dứt câu liền cúi xuống hôn lên ... má Kim Nguyệt Dạ
Hiểu Ảnh, Cô ta vừa làm gì vậy!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức suýt lòi cả mắt ra. Tên Lăng Thần Huyền khoái trí còn huýt sáo còn các cô y tá thì hét lên như còi.
"Có gì đâu, tôi chỉ tình cờ thấy cô gặp nguy hiểm thôi. Vả lại những cô gái xinh đẹp thì ai chả muốn cứu, phải ko Vũ?"
Thằng cha này chả phải hạng tốt đẹp gì! Nhìn xem nhìn coi vừa nhìn thấy mĩ nữ là mặt mày hớn hở, tươm tướp. Tức muốn chết!
Ý đợi đã sao tui phải tức nhỉ? Đúng là hâm thật!!
Nhìn 2 ng' đứng cạnh nhau như tỏa ánh hào quang, khiến mọi thứ xung quanh lu mờ. Bực thật thấy khó chịu quá.
"Không được, Kim Nguyệt Dạ vs Tô Hựu Tuệ kiss nhau rồi còn gì, Hựu Tuệ là bạn gái của cậu cơ mà " HA kêu la ầm ĩ ....
"HA, bà lăng nhăng gì thế, ai là bạn gái hắn chứ??"
"Bạn gái???" Ánh mắt đầy uy hiếp liếc xoẹt về phía tôi.Nó nghĩ nó là ai mà dám lườm Hựu Tuệ chứ, lại còn đc cả tên LTH nữa, xem ra hắn ko thể chấp nhận được chuyện đó.
Cô gái chớp chớp đôi mắt, đi đến trc mặt tôi, soi từ đầu đến chân, từ trái qua phải
"Cô là Hựu Tuệ? Là bạn gái của Dạ?"
"Haha cậu đừng hiểu nhầm! Tuy có bao nhiêu ng' theo đuổi nhg rất tiếc phải nói với cậu rằng tôi ko phải bạn gái của tên khỉ đột ba trơn đó, mong cậu đừng hiểu nhầm!"
Ta là Tô Hựu Tuệ, mĩ nữ vô song đệ nhát thiên hạ ... sao có thể hạ mình khúm núm trc con nhỏ này đc!
Mở to mắt mà nhìn tuyệt chiêu "sát" cả trai lẫn gái của ta đây!
...
"Nếu như tôi nói tôi muốn làm bạn gái của Dạ, cô có im lặng rời khỏi ko??"
"......." Tôi giật mình nhìn nữ sinh giống búp bê Barbie trc mặt, ko dám tin là cô ta lại thẳng thắn đến thế.
"Có hay không?"
"Xin lỗi cậu nói gì tôi ko hiểu, hahahahaha ..."
"Vậy thì, Tô Hựu Tuệ, kể từ hôm nay chúng ta sẽ là tình đich!!!" Dường như không nghe thấy lời tôi nói, "búp bê" mỉm cười với tôi nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Ơ sao cảm giác nụ cười này quen quen ... rất giống với nụ cười của tên ác ma KND
Lần đầu tiên, mĩ nữ vô song "Đông phương bất bại" như tôi đứng trc 1 nữ sinh khác lại có cảm giác lạnh toát sống lưng.
"Này cô ko hiểu tiếng TQ à????" TC ngứa mắt, đứng ra hơn thua, "Hựu Tuệ đã nói cậu ấy ko phải là bạn gái của KND, ai là tình địch với cô chứ?"
"Ô hô ko phải bạn gái à, thế sao mặt cô ta lại đỏ lên như gấc thế kia!!!" LTH nói xen vào "mặt đỏ? Đâu có! Bất giác đưa tay lên sờ mặt, đúng là nó ... nóng bừng.
" Vì ... vì điều hòa ở đây để nhiệt độ cao quá !!!"
Tô Cơ, bà trượng nghĩa thật! Ko hổ là chị e vào sinh ra tử với tôi
"Hố hố hố... Nhiệt độ cao nên nóng? Trong lòng cô ta đang nóng như lửa đốt thì đúng hơn !"
Tên khie đột chết bầm LTH!!! Nếu ở đây ko có ng' ngoài tôi đã cho hắn te tua rồi.
"Lòng nóng như lửa đốt? HA ko hiểu ... nghĩa là sao? Tiểu Huyền Huyền giải thích cho HA nghe đi!!"
"Á, đừng có lại đây, tránh xa ra chỗ khác! Oái , tôi đã bảo co sau này đứng cách tôi 2 mét cơ mà?"
"Vậy giải thích cho HA thế nào la lòng nóng như lửa đốt đi mà, HA muốn biết! Ơ Tiểu HH đợi đã nào, giải thích cho HA nghe đi........."
HA, bà tốt lắm! Đúng là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn"
"Ha hathế nhé, làm phiền lâu rồi, quà cảm ơn cũng đã tặng, tôi đi đây!"
"THT, chúng ta sẽ CÒN GẶP LẠI!" !!!!!!!
Còn gặp lại? ... Con nhỏ này lẽ nào muốn đến kiếm chuyện với tôi sao? Hơ hơ hơ! Nhỏ còn ngây thơ lắm! Ngọc nữ trường Minh Đức - Tô Hựu Tuệ này ko phải hạng xoàng đâu!
Nhưng ... sao thế này? Tại sao lòng tôi lại bồn chồn ko yên.
"Tít tít ............. tít tít "
Tiếng gì mà ồn ào thế ko biết, người ta còn muốn ngủ nữa, tôi bực mình kéo chăn trùm kín đầu.
"Tít tít ..."Tít tít ..."Tít tít ..."Tít tít ... tít tít "... tít tít "... tít tít "... tít tít "
Hình như là tiếng điện thoại di động.Tôi mắt nhắm mắt mở, lồm cồm bò dậy sờ soạng tìm cái điện thoại di động bị tôi quăng lăn lóc trên bàn, giọng gằn lên "
"Alo ai thế?"
"Uả,Hựu Tuệ, bà chưa dậy à?"
"Hơ, TC à, chuyện gì vậy? Mới sáng bảnh mắt ra bà đã gọi cho tôi! Tôi vừa nằm mơ tiêu diệt tụi khỉ đột đó!" Tôi ngáp. . 1 cái thật dài
"Giời ạ! Hựu Tuệ, bà có iết bây giờ là mấy giờ rồi ko? Hôm nay bắt đầu đi học lại đó, theo lệ cũ thì phải đến trường sớm nửa tiếng! Giờ chỉ còn 10 phút nữa thôi! Tôi còn mong bà sẽ mang điểm tâm đến cho toi cơ, sao bà vẫn
"Oạch! Bốp!!" Đầu tôi va và cái đèn bàn, dù đau ê ẩm nhg tôi chẳng còn hơi sức để ý nữa, vớ lấy đồng hồ trên tủ ở đầu giường, tôi rít lên "Á thôi chết, 7h15 rồi, còn có 15p nữa
Nụ cười ác ma của tên KND, lại còn cả khuôn mặt đầy kiêu ngạo của "Búp bê Barbie" bí ẩn cứ quay vòng trong đầu tôi, làm tôi quay cuồng, quên mất tiêu hôm nay là ngày đến trường.
Chỉ mất 2 p để chải chuốt, thay xong bộ quần áo, tôi lao đến trường còn nhanh hơn cả tên lửa siêu tốc.
Tôi đứng thở dốc ở chỗ quẹo đến trường, run run nhìn đồng hồ đeo tay.
À há, mới có 7h25. May quá, thời gian còn lại thừa sức để tôi bước đi duyên dáng đến cổng trường cho đúng chất "công chúa Hựu Tuệ"
Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, lầm động tác hít thở mấy lần liền, rồi rút từ trong ba lô ra một cuốn tư điển Anh Trung, vừa đi vừa chúi mũi vào đọc.
Hơ hơ hơ hơ hơ Nữ sinh cần cù hiếu học, gương mẫu đầu tàu của trường Minh Đức - Tô Hựu Tuệ "tái xuất giang hồ", hò hét ca ngợi ta đi chứ? Đối với Ngọc nữ của trường MĐ, các ngươi đừng cso hà tiện vỗ tay hoan hô như vậy! Hô hohohoho
"Nhìn kìa, Hựu Tuệ đó!"
Tại tôi "dỏng" lên khi nghe thấy giọng nói của 1 nữ sinh. Ồ hay lắm, đến rồi đến rồi ... Tôi cố hết sức bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển hơn nwuax, dáng đi mềm mại lại thêm phong thái từ tốn thường mang lại " hiệu quả hình ảnh" trên cả tuyệt vời.
Nào nào ... Những đợt sóng ca ngợi, trầm trồ thán phục tới tấp, dồn dập hơn nữa nào
"Này cậu ấy đc mệnh danh là viên ngọc của trường MĐ đó , xinh quá ."
"Nghe nói hồi cấp 2 cậu ấy làm đến 100 cuốn đề thi đó! Tụi mình phải học tính cần cù của cậu ấy"
"Trong các cuộc thi lớn cậu ấy đều nổi trội, đúng là thiên tài có khác, ngưỡng mộ quá đi mất..."
hohohohohoho Nghe cũng đã tai lắm ko biết có lời khen ngợi nào mới mẻ hơn ko nhỉ, đợi xem .
"Tô Hựu Tuệ? ko ngờ con nhỏ đó còn dám vác mặt đến trường!"
Uả lẽ nào tôi chạy nhanh quá nên bị ảo giác chăng.
"Phải đó, vụ nó vs KND hôn nhau năm ngoái nổi đình nổi đám còn gì, làm trường MĐ ko biết giấu mặt đi đâu, nó mà là Ngọc nữ của trường MĐ cái nỗi gì!"
"Ko ngờ nó là hạng ng' như thế, thất vọng quá .."
...
...
...
Tiếng xì xèo bàn tán khắp nơi, khiến tôi cảm thấy tim mình như bị hàng vạn mũi tên cắm phậm phập vào
Chúa ơi ... Chuyện gì thế này? Thái độ hằn học, chán ghét , khinh thường của mọi người như tới tấp dồn vào tôi ... Sao lại thành ra thế này!!
Đâu rồi những lời tán tụng, tiếng vỗ tay reo hò? Đâu rồi những ánh mắt ngưỡng mộ, thần tượng? Tịa sao thoắt 1 cái đã biến mất? Trên con phố Angel dẫn đến cổng trường, tiếng bàn tán ko ngớt cứ mỗi lúc to dần, cổ tôi như bị người ta bóp chặt lại, khó thở vô cùng.
"Hi! Baby" Một giọng nói vang đến tai tôi, ngay sau đó là trận mưa hoa hồng
"..." Kiểu này chỉ có duy nhất 1 tên khỉ đột có hành tung ám muội ...
"Ồ baby HT, anh biết suốt kì nghỉ đông ko nhìn thấy anh nên bây giờ em xúc động quá ko nói nên lời chứ gì? Ko sao, a hiểu hết mà, ai bảo trời sinh ra a đã quá đẹp trai, hào hoa phong nhã, phong độ đầy mình, tài năng xuất chúng, nói chung là siêu trai hoàn mĩ, ..., ... Haizzzzzz baby HT a biết e muốn đc a ôm 1 cái thật nồng nhiệt nhg mà làm thế khó xử lắm, vì sẽ có bao nhiêu nữ sinh tan nát con tim vì anh ..."
"haha tôi hiểu, tôi ko ép a đâu mà lo" Tôi cố ghìm lửa giận, mỉm cười thật tự nhiên
Nếu ko ngắt lời để thằng cha này đứng ba hoa chích choè thì e rằng theo lời hắn nói, tôi chẳng khác nào con ăn xin quỳ rạp dưới chân hắn xin ban ơn.
"0h, baby! Cách xuất hiện như thế này của a làm e ấn tượng lắm phải ko? Cũng chẳng còn cách nào khác, a nghĩ phải có ý tưởng đột pahs gì đó cho năm học mới nên a mới chọn kiểu mưa hoa hồng, vừa lãng mạn, đậm chất nghệ sĩ, e thấy sao? Ngác nhiên lắm đúng ko?"
"haha đúng là rất ngạc nhiên .."
"baby HT a rất vui vì e vẫn dịu dàng như ngày nào, tuy bây giờ e ko còn thuần khiết như xưa, nhg a vẫn sẽ luôn đứng đằng sau cổ vũ cho e .."
"Ha ha Tôi ... tôi ... ko thuần khiết .." Miệng tôi giật giật
"0h baby cứ nhớ lại chuyện đó lại làm a đau lòng, nhg mà ... Oais, trường sắp đóng cổng rồi! Từ từ đã, đợi tôi với ..." ATN cố sống cố chết chặn cánh cổng trường sắp khép lại, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng uất ức "Tên khốn KND dám làm ô uế. Huhuhuhu e cứ yên tâm, học sinh trường MĐ nhất định sẽ biến phẫn nộ thành sức mạnh, chẳng mấy chốc sẽ tìm đc 1 Ngọc nữ mới kế tục e .."
Ko còn thuần khiết, ô uế, Ngọc nữ mới ...
Mấy từ đó như biến thành 1 hố xoáy khổng lồ, hút tôi vào đáy địa ngục tăm tối, muôn đời ko tìm đc lối thoát
"Két! Két két ket!"
Cạnh cửa địa ngục chầm ... chậm đóng lại.
Á ko ... Cổng trường MĐ đang từ từ khép lại và ...
Mĩ nữ vô song tài năng xuất chúng như THT này tuyệt đối ko thể biến mất 1 cách lãng xẹt như thé !
Hừ, cái tên fan cuồng thich tự sướng ATN kia, công chúa THT này làm gì bị hạ gục dễ dàng thế chứ!
Dỏng tai lên mà nghe ta nói này : Công chúa của trường MĐ mãi mãi chỉ có một người duy nhất, đó chính là THT ta. Huhuhuhuhu Nhưng trc hết tôi phải vào trường cái đã. Tôi sực nhớ lại khoản 3 điều 4 chương 2 trong Nội quy học sinh có ghi : Đúng 7h30, cổng trường sẽ đóng lại, dù chỉ còn cách cổng có một bước chân cũng bị coi là đi muộn, phải đứng ở ngoài.
Từ trc tới nay tôi chưa đi muôn lần nào, nhg giờ đây khi nhìn cổng trường cao vút đen ngòm tôi chợt nhận ra nội quy trường MĐ hà khắc kinh khủng.
Làm thế nào bây giờ!!! Chẳng nhẽ cứ đúng trơ ra mãi nhìn một ngưòi gương mẫu, chưa bao giờ đi muộn như như tôi dính một vết nhơ vô cùng NHỤC NHÃ trong cuộc đời ... đó là bị đánh dấu đi muộn.
"Ô đó ko phải là CÔNG CHÚA HT đó sao?"
"Ko ngờ con nhỏ đó cũng đi muộn"
"Học sinh ưu tú nhất trường MĐ mà cũng đi muộn á? Mất mặt quá..."
Tôi tuyệt vọng lắc đầu thật mạnh, ko thể hủy hoại thanh danh công chúa HT của mình thế được. Nhìn đồng hồ thấy đóng cửa sớm 2p so với giờ quy định, chuông truy bài chưa vang lên, tôi vẫn còn cơ hội! Bình tĩnh, hết sức bình tĩnh nhất định sẽ có cách! Tôi vội ngó dò xung quanh, dọc theo bức tường quanh trường MĐ, tìm thật kĩ càng.
Tường gì mà xây như nhà tù thế này? Đã cao còn nhẵn. Trừ khi tôi là ninja mới trèo qua nổi. Mà dù trèo qua đc cũng mất mặt lắm, công chúa HT mà lại xoạc cẳng trèo tường. Thà chém tôi 1 nhát chết tười còn hơn.. Tôi chảy mồ hôi ròng ròng, muộn giờ tới nơi rồi.
Có một cơn gió thổi đến ... lung lay bụi cỏ trc mặt ...
Mắt tôi sáng bừng...
Có một lỗ hổng sau bụi cỏ
He he he có cách rồi ......
Hừ lỗ gì bé tí tẹo ... Hình như chỉ to hơn cái đầu tui chút xíu ... Mà khổ nhất là tui vừa mập lên ... Ai dà
Xem ra trời quyết diệt THT này rồi,tôi buồn xỉu trc cái lỗ hổng đó.
"Gâu gâu gâu..." Có tiếng gì đó làm đứt mạch suy nghĩ của tôi.
Nó vênh mặt, ưỡn ngực, nhìn tôi = nửa con mắt.
Con chó hậm hực sủa ầm lên như muốn nói : "Tránh ra ngay, ngưoi đừng cản đường ta" "Mày mới cản đường tao thì có đừng có ra vẻ ta đây!" Nhìn bộ mặt vênh váo sao thấy quen quen.
Con chó láo xược khinh khỉnh nhìn 1 lượt thân hình tròn trịa của tôi : "Ngươi nói là đường của ngươi, thế ngươi có chui qua ko mà đòi?"
"Nói cho mà biết, mày đừng khinh mĩ nữ vô song THT"
"Gâu gâu gâu .." Có giỏi chui qua cho ta xem. Làm sao nổi chứ.
Con chó ung dung đến gần tôi, cúi đầu khịt khịt, sau đó tỉnh bơ nhấc 1 chân sau lên
Sao tôi thấy nóng nóng, ươn ướt nhỉ ... "
Giầy ... bị ướt
Bãi nước đó hãy òn nóng hổi.... bốc cả khói .... cả mùi ...
Nhìn tôi đầy khiêu khích, con chó trắng " Go go go ....".Sáng mắt ra chưa, ta đã nói đây là địa bàn của ta, ngay cả ngươi cũng là của ta nốt"
Con chó trắng hung hăng sủa lên, vãy vẫy cái đuoi ngắn ngủn, rồi chui vào lỗ hổng. Trc khi chui vào trog, nó còn nhìn tôi giễu cợt "Có ngon thì ngươi cũng chui vào đi! Kkkk"
"Mày ... mày ... Áhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Ở góc tường trường MĐ vang lên tiếng gầm rú tức đến sùi bọt mép của tôi "Tao ko tin là THT này ngay cả đên 1 tên chó con mà cũng ko đấu lại đc"
Tôi cảnh giác cao độ, ngó nghiêng khắp nơi. May quá, xung quanh ko có ai, chuyện đáng xấu hổ này ko thể để ng' khác biết. Tim tôi nhói lên, nhanh như cắt chui vào cái lỗ hổng đó.
Đầu chui vào trc, rồi đến cổ, rồi đến tay ... Ô có vẻ đc đấy. Con chó hỗn láo kia, tao mà chui qua đc là mày tần đời.
Rồi tiếp đến là vai .....
Nhưng...
Hình như ko ổn...
Tôi ....
Sao ko nhúc nhích đc thế này?
Vừa mới đưa đc nửa cái vai qua, tôi nghiên răng nghiên lợi lấy hết sức bò lên phía trước. Vẫn ko đc, ba lô bị kẹt rồi.
Chẳng còn cách nào khác, xem ra phải lùi lại rồi nghĩ cách vậy. Dô ta!!!!!
.... Dô ...ta...
Miệng tôi cứ giật giật. Tôi ko chui vào đc .Nhưng tệ hơn là ..tui ko chui ra đc
Thế ...thế là hết!!!!
"Hura mẹ ơi nhìn kìa. Ở góc tường có Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn!" Thằng nhóc chết tiệt kia, mi dám ví ta như thế hả, sau này lớn lên mi nhất định sẽ là một con khỉ đột ko ra gì. Lúc nào rảnh, "Mĩ nữ" THT phải dạy cho mi 1 bài học nên thân.
"Ồ sao có ng' bị kẹt ở đây ... là học sinh Trường MĐ thì phải ..." Giọng ngạc nhiên của ng' mẹ cất lên
Híc xấu hổ quá, xấu hổ quá ... Tôi dùng cái tay ko bị kẹt bịt mặt lại, đừng có nhận ra tôi mà
Bình tĩnh ... Bình tĩnh !
Đứng trc nguy nan vẫn ko chùn bc mới là ng' có bản lĩnh chứ. Phải rồi, mặt t ở bên trong, họ còn lâu mới nhận ra t. Nghĩ đoạn đầu t lại cháy bùng ý chí "chiến đấu", cố lên, bò vào trong nào.
Lúc đó, có 1 cơn gió "nhè nhẹ". Đột nhiên tôi thấy váy mình bị cơn gió kéo lên, tiếp đó là giọng cười khoái trá của thằng nhóc ban nãy :
"Ái chà, quần chíp màu hồng! Lại còn in hình Doremon nữa chứ! Lỗi mốt rồi bà chị!"
Bình tĩnh nào THT, mày phải cố lên
"Go go go ..."
Con chó trắng láo toét khi nãy đi đến trc mặt t, cười gian xảo, thè lưỡi liếm chan chát lên mặt toi
"Oái dừng lại ngay ... Ối... Cứu với ... Oái ..."
Mày tưởng tao ko đối phó đc với mày sao?
"Cho mày nếm mùi phi tiêu đoạt mạng của tao! Chít nè!" Tôi lấy hết sức ném cuốn từ điển A-T về phía nó.
"Bốp"
"Oái..."
"Go go..."
"Tô Hựu Tuệ, em ... em đang làm gì vậy ..."
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt đứt "trận chiến gay cấn" giữa tôi và con chó trắng.
Tôi ngước đầu nhìn ....Không ... Không thể nào ....Sao số tôi đen vậy chứ ?Đúng là trời hại tôi rồi, ng' đang đứng trc mặt tôi là HIỆU TRƯỞNG BẠCH NGƯNG
Cô đanh mặt lại, cúi đầu nhìn cuốn từ điển A-T đăng nằm lăn lóc dưới đất! Đằng sau cô ấy là
..LÝ TRIẾT VŨ
Ông trời ơi dù ngài muốn hại con đến đâu cũng đừng phũ phàng như vậy chứ! Con chỉ ko muốn đánh mất kỉ lục chưa từng đi muộn lần nào của mình thôi mà !
Tôi mếu máo chỉ muốn khóc, nhg vẫn cố ngoác miệng ra cười, kết quả là cười nhìn tởm hơn khóc.
"Hiệu trưởng Bạch ... Chúc ...chuc cô buổi sáng tốt lành ..."
"Buổi sáng..." Hiệu trưởng cố nén cơn giận lôi đình, "Lát nữa mời e lên phòng hiệu trưởng, mong e sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lí."
"E ... ee.Hả .....hả.. Vânng ạ..."
"Có cần tôi giúp ko?" Cô Bạch vừa rời khỏi, LTV thở dài rồi ngồi xuống hỏi tôi.
"ha...hahaha....haha...ha"
Huhuhuhu .ôi trời ơi ngài ko cần phí sức đè con dưới này 500 năm đâu, ngài ném hòn đá xuống cho con ngỏm củ tỏi luôn đi.
"Cô có muốn thoát ra khỏi đó ko?"
"Thoát ra? Có muốn thoát ra ko á? Ko, ko , tôi... tôi ko muốn ra khỏi đây! haha! Thày giáo muốn chúng tôi quan sát dộng vật, tôi còn đang quan sát mà! hahaha!"
"nhìn bộ dạng cô thế này trông như Tôn Ngộ Ko bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn ý! Ha ha!" LTV ko nhịn nổi bật cười thành tiếng.
"..."
"E hèm! Thế bây giờ cô quan sát xong chưa? Hiệu trưởng Bạch đang đợi cô đó!" LTV hắng giọng, mỉm cười nói.
"À ...Ừ" Mặt tôi đỏ như quả cà chua, gật đầu lia lịa.
huhuhuhuhu có cái lỗ nẻ nào để tôi chui xuống ko? Chẳng cần to lắm, chỉ cần chui vừa cái mặt đang nóng như hòn than của tôi là đủ rồi ...
"Nào đưa tay đây, dìu phái đẹp đứng dậy mới là cung cách của đấng mày râu chứ"
Tôi do dự 1 lát, cuối cùng vẫn chìa tay ra. LTV nhẹ nhàng nắm tay tôi kéo về phía trc nhg ko nhuc nhích đc tẹo nào.
"HT, cso lẽ phải kéo mạnh mới đc, cô chịu khó 1 chút, sẽ hơi đau đấy." LTV nói vs vẻ mặt rất nghiêm túc
"à, đc, ... dc"
Thà đau đến chết đi còn hơn , huhuhu ... Mất mặt quá, lại còn trc mặt LTV nữa chứ.
"Ừm ... A! Ra đc rồi..."
Tôi lao mạnh vào lòng 1 ng', mùi cỏ thơm dìu dịu như bao bọc lấy toàn bộ ng' tôi, khiến tôi cảm thấy an tâm. Nhg ko hiểu sao, trong lòng tôi chợt loé lên nụ cười ác ma của tên KND
Tôi giật bắn mình, vội vã đẩy nhẹ để thoát khỏi vòng tay đó, xiêu vẹo đứng dậy.
"HT cô ko sao chứ?" LTV đi đến cạnh tôi hỏi han, dịu dàng diu tôi đứng dậy
Giọng tôi trả lời còn bé hơn kiến kim
"Ko, ko sao .... Cảm ơn cậu"
"Hơ, từ từ đã, HT, chân cô bị xước chảy máu kìa ..."
Chảy máu? 0h no, sao lại xui xẻo thế ko biết! Tôi nhìn lại, đúng thế thật! Váy đồng phục bị rách một vệt rõ dài, chân bị trầy xước, rách cả da. Ai da, ko biết thì ko có cảm giác gì, nhg khi phát hiện ra thì lại thấy đau tê tái. Huhuhuhu
LTV nhíu mày nhìn tôi, rút ngay trong túi ra 1 chiếc khăn tay
"HT, ngồi im đừng cử động!"
Vừa nói dứt câu, Vũ ngồi thụp xuống, từ từ nhấc chân bị thương của tôi đặt lên đầu gối cảu cậu ấy, sau đó gập chiếc khăn lại, nhẹ nhàng buộc lên chân tôi.
Tuy ko rõ vẻ mặt của cậu ấy lúc này, nhg khuôn mặt cúi xuống của cậu ấy nhìn đẹp mê hồn. Đôi tay trắng hồng thon dài đang băng bó vết thương cho tôi, rồi còn cả chiếc nhẫn định mệnh, là tôi chợt nhớ đến "nụ hôn của chàng hiệp sĩ Zorro" ở vũ hội hóa trang năm ngoái.
Ko biết cậu ấy nghĩ gì về tôi nhỉ? Tôi bỗng khao khát muốn biết, rất muốn biết ...
"LTV ..."
Hả, chuyện gì vậy?" LTB ngẩng đầu dịu dàng nhìn tôi.
"Chuyện ... năm ngoái, ừm, vũ hội hóa trang ..."
"Vũ hội?" Thấy tôi ấp úng như gà mắc tóc, LTV có vẻ ko hiểu
"À, ko có ì!" Tôi vờ cười lấp liếm. THT, mày làm sao có thể mở miệng hỏi cậu ấy là cảm giác khi 'kiss" là thế nào.
Hồi hộp... căng thẳng ...
Phòng hiệu trưởng lạnh ngắt như tờ , khiến tôi sợ đến nín thở . Tôi đã bước vào phòng được 1 lúc rồi nhưng cô BẠCH NGƯNG vẫn chẳng nói rằng rằng , chỉ sững người ra nhìn chằm chằm vào 1 bức thư ở trên bàn , giống như đang suy tư gì đó rất lâu .
" Em hựu tuệ !" Cuối cùng cô bạch cũng chịu lên tiếng , giọng nói rất nghiêm nghị , " từ trước đến em luôn là niềm tự hào của trường MINH ĐỨC , cô cũng rất quý mến em , nhưng những biểu hiện gần đây của em khiến cô không biết nên dùng từ gì để đánh giá về em nữa ! "
" Thưa cô , em xin lỗi !"
" CÔ nghĩ chắc em cũng biết ấn tượng và thái độ gần đây của học sinh trong trường đối với mình . Là hiệu trương , cô rất trọng nhân tài , chính vì vậy , cô không muốn nhìn thấy hình tượng của 1 người đại diện cho trường MINH ĐỨC như em , bị bôi nhọ . Em hiểu ý cô chứ?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Cô Bạch nhìn tôi chằm chằm nhìn 1 lát rồi lại nói tiếp: " thứ 2 tuần sau ,Trường MINH ĐỨC VÀ SÙNG DƯƠNG sẽ tổ chức thi đấu toàn năng. Vốn dĩ cô muốn em tham gia cuộc thi với tư cách là người đại diện cho trường MINH ĐỨC, nhưng với tình hình hiện nay xem ra em không còn phù hợp"
"Không..."
"Em tự chỉnh đốn lại bản thân mình trước đi ! Cô sẽ sắp xếp cho người khác tham gia cuộc thi lần này . "
" Không ... cô BẠCH .." Tôi như bị kích động , đứng bật dậy ," Cô bạch , xin cô cho em 1 cơ hội , em sẽ không để cô thất vọng đâu !"
"..."
"Cô Bạch ..." Nhìn cô Bạch vẫn im lặng không nói câu nào , tim tôi như bị treo lơ lửng trên cổ họng
" Tô Hựu Tuệ , em thật sự muốn tham gia cuộc thi này?"
" Vâng "
" Thôi được , em hựu tuệ , cô cho em 1 cơ hội . Dù là vì trường hay vì bản thân em đi nữa , cô hi vọng em sẽ đạt được thành tích tốt nhất trong cuộc thi lần này. Cô chờ đợi tin vui từ em ."
" Vâng , Em sẽ không để co thất vọng đâu" Tôi nói rất quả quyết
Thôi chết , sự tín nhiệm của cô Bạch đối với tôi đã bị lung lay ! Nguy hiểm thật , nguy hiểm quá đi mất ! Cuộc thi lần này bằng mọi giá phải thắng !
" Vâng thưa cô , em chắc chắn sẽ không để cô thất vọng đâu ạ " tôi nói như đinh đóng cột lần nữa
Tô hựu tuệ , cố lên , mày phải chứng minh cho mọi người biết rằng mày không phải là đứa dễ dàng bị đánh bại . Dù cho là vì danh dự của trường hay là muốn trứng tỏ khả năng , tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức mình ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.