Chương 3: H nhẹ
Juju nhỏ
22/10/2024
Dương Tuyết đang chờ thời cơ hắn gỡ bỏ chiếc áo mưa, đoạn che mất tầm nhìn cô sẽ nhanh chóng tấn công hắn.
"Ha", đoán trước được ý định của cô, hắn nghĩ thân thủ cô cũng tốt, nhưng làm sao qua mặt được hắn. Sát thủ được đào tạo khắc nghiệt.
Hắn trải qua những lần kiểm tra nguy hiểm hơn nhiều. Chút trò nhỏ này của cô có tính là gì.
"Phịch", chiếc đèn trên tay cô nhắm chuẩn hắn đánh xuống, nhưng lại hụt.
"Không thể"
"Chỉ cần cô còn sống trên đời này dù chỉ là một giây, chuyện gì cũng có thể xảy ra"
Cởi đồ ra xong xuôi cũng là lúc bên ngoài có tiếng bước chân dậm thình thịch lên sàn, tuy là động tĩnh nhỏ thì cũng đủ lọt vào tai của hai con người nhạy cảm này.
"Là Mạc N..."
Hắn ngăn lời nói của cô lại bằng câu hỏi khác, "Sao lại ăn mặc tùy tiện như vậy"
Sau đó xé toạc váy cô ra, làn da trắng tuyết dần hiện rõ, trên người còn lại đúng 2 mảnh nội y trên dưới.
"Giúp tôi lần này"
"Không, tránh xa tôi ra", cổ họng cô dùng chút sức lực còn lại kêu lên.
Dứt lời, hắn kéo chăn lại trùm kín cả hai, rồi dùng đôi môi nóng mềm, mang đầy hơi thở nam tính áp sát vào môi Dương Tuyết mơn trớn từng đợt, hung hăng đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng cô.
"Phá cửa đi, lục hết chỗ này. Bằng không thì nhận phạt hết"
Đám sát thủ xông vào căn phòng quan sát, chỉ thấy trên chiếc giường trồi lên hai thân thể đang quấn lấy nhau liên tục phát ra âm thanh đỏ mặt.
Họ tiến lại gần quan sát, nam nhân phía trên thấy được, điệu bộ như giả như thật mà hoảng loạn.
Họ trông thấy vậy thì nói, "Trông non quá, không phải hắn, lục tiếp"
"Cạch", tiếng cửa được đóng lại.
Cũng may trong đoàn đó trông ai biết được bộ mặt thật của hắn, khi nãy cởi áo mưa đã tranh thủ lột luôn lớp mặt nạ dịch dung.
"Mạc Niên, anh buông ra được chưa", cô nhăn mặt khó chịu trách cứ hắn. Cô hận tại sao lại bị dính vào việc này cùng với người cô ghét, nụ hôn đầu đều trao cho hắn ta.
Mạc Niên vờ như không nghe vẫn tiếp tục làm càn, đôi môi quán quýt đảo quanh không dứt, bàn tay không an phận cởi áo ngực ném xuống, nắn bóp đỉnh đồi bên trong.
"Ưm...Buông", Dương Tuyết vùng vẫy người đẩy hắn ra. Nhưng lực đạo đó chỉ là vô ích, so với người đàn ông kia thì cô chỉ là cọng lông tơ.
Nụ hôn rơi dần xuống phía dưới bả vai, vừa cắn mút vừa mân mê.
Ánh mắt chiếu lên người thiếu nữ để xem biểu cảm của cô. Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Tuy vậy, làm hắn thất vọng rồi, cô cắn chặt môi chịu đựng, cơ thể vì sợ hãi mà căng cứng không nhúc nhích.
Không hổ danh là người dám đối đầu với hắn lúc đó.
Lúc này, đầu lưỡi Mạc Niên lưu luyến rời đỉnh đồi, hai tay buông khỏi cô gái nhỏ không dám hít thở phía dưới, tạm bỏ ý định trêu chọc.
"Đồ khốn kiếp"
Dương Tuyết mắng, cô lấy hai tay che ngực mình lại, bấy giờ đã trở nên ẩm ướt nhạy cảm vì cái lưỡi linh hoạt của tên đó, cô nhanh chóng đứng dậy tiến đến chiếc tủ quần áo nhỏ, lựa bộ đồ kín đáo nhất rồi chỉnh trang.
"Xong rồi thì cút", đôi mắt sắc lẹm lườm anh đầy hận ý.
Mạc Niên chẳng nói chẳng rằng, nhìn xung quanh căn hộ nơi cô sinh sống.
Quan sát từng đồ vật thì thấy trên bàn là chiếc thẻ sinh viên của trường Marrik, hắn nhìn hồi lâu, cũng không buồn để ý đến người bên cạnh đang ra hiệu đuổi khách.
"Cô cũng vô đây sao?"
Lời này hiển nhiên là có ngụ ý rằng người đàn ông vừa chiếm tiện nghi của cô cũng theo học tại đó.
Dương Tuyết không thèm giải thích, nói qua loa, hơn nữa cô cũng không muốn bản thân đụng độ hắn trong trường.
"Chẳng qua thấy trường ngầu nên làm giả cái thẻ cho oai chứ tôi học trường khác"
Mạc Niên phì cười, bước đến gần cô vén một lọn tóc lên, "Học bá năm xưa từng căn chỉnh tôi đây sao"
"Không quan trọng nữa, mời anh về cho"
Mạc Niên dĩ nhiên không đồng ý, bỏ ngoài tai những lời cô nói.
"Tôi biết cô đang nói dối, vì thẻ này rất đặc trưng nên không làm giả được đâu"
Dương Tuyết lười phải nói, điệu bộ rất muốn đuổi khách, "Vậy anh muốn gì?"
"Hợp tác"
Dù chưa biết hợp tác ở đây là gì nhưng hai chữ hắn nói ra khiến cô kinh hồn bạt vía, năm xưa bọn họ như nào hắn không nhớ hay sao còn yêu cầu vô lí như vậy.
Mạc Niên và Dương Tuyết khi ấy người trong khối lẫn ngoài khối đều biết họ là hai thứ chất không thể dung hòa.
Mạc Niên là một học sinh cá biệt đúng nghĩa, sơ lược mọi thứ về hắn, mọi người thường nói đó là tổ hợp của sự tồi tệ thì quả thật không sai.
Nhưng vẫn may chưa đi quá giới hạn đạo đức nào của một học sinh.
Mạc Niên được chú ý khi nằm trong nhóm cá biệt toàn trường, đi đến đâu đều khiến cho các học sinh khác khiếp sợ. Hắn vì lí do nào đó nên học trễ một năm, thành ra lớn hơn các bạn cùng khối một tuổi, bao gồm cả cô.
Vì lẽ đó, một học sinh gương mẫu như Dương Tuyết vẫn tuân theo phép lịch sự mà gọi người kia bằng anh.
"Ha", đoán trước được ý định của cô, hắn nghĩ thân thủ cô cũng tốt, nhưng làm sao qua mặt được hắn. Sát thủ được đào tạo khắc nghiệt.
Hắn trải qua những lần kiểm tra nguy hiểm hơn nhiều. Chút trò nhỏ này của cô có tính là gì.
"Phịch", chiếc đèn trên tay cô nhắm chuẩn hắn đánh xuống, nhưng lại hụt.
"Không thể"
"Chỉ cần cô còn sống trên đời này dù chỉ là một giây, chuyện gì cũng có thể xảy ra"
Cởi đồ ra xong xuôi cũng là lúc bên ngoài có tiếng bước chân dậm thình thịch lên sàn, tuy là động tĩnh nhỏ thì cũng đủ lọt vào tai của hai con người nhạy cảm này.
"Là Mạc N..."
Hắn ngăn lời nói của cô lại bằng câu hỏi khác, "Sao lại ăn mặc tùy tiện như vậy"
Sau đó xé toạc váy cô ra, làn da trắng tuyết dần hiện rõ, trên người còn lại đúng 2 mảnh nội y trên dưới.
"Giúp tôi lần này"
"Không, tránh xa tôi ra", cổ họng cô dùng chút sức lực còn lại kêu lên.
Dứt lời, hắn kéo chăn lại trùm kín cả hai, rồi dùng đôi môi nóng mềm, mang đầy hơi thở nam tính áp sát vào môi Dương Tuyết mơn trớn từng đợt, hung hăng đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng cô.
"Phá cửa đi, lục hết chỗ này. Bằng không thì nhận phạt hết"
Đám sát thủ xông vào căn phòng quan sát, chỉ thấy trên chiếc giường trồi lên hai thân thể đang quấn lấy nhau liên tục phát ra âm thanh đỏ mặt.
Họ tiến lại gần quan sát, nam nhân phía trên thấy được, điệu bộ như giả như thật mà hoảng loạn.
Họ trông thấy vậy thì nói, "Trông non quá, không phải hắn, lục tiếp"
"Cạch", tiếng cửa được đóng lại.
Cũng may trong đoàn đó trông ai biết được bộ mặt thật của hắn, khi nãy cởi áo mưa đã tranh thủ lột luôn lớp mặt nạ dịch dung.
"Mạc Niên, anh buông ra được chưa", cô nhăn mặt khó chịu trách cứ hắn. Cô hận tại sao lại bị dính vào việc này cùng với người cô ghét, nụ hôn đầu đều trao cho hắn ta.
Mạc Niên vờ như không nghe vẫn tiếp tục làm càn, đôi môi quán quýt đảo quanh không dứt, bàn tay không an phận cởi áo ngực ném xuống, nắn bóp đỉnh đồi bên trong.
"Ưm...Buông", Dương Tuyết vùng vẫy người đẩy hắn ra. Nhưng lực đạo đó chỉ là vô ích, so với người đàn ông kia thì cô chỉ là cọng lông tơ.
Nụ hôn rơi dần xuống phía dưới bả vai, vừa cắn mút vừa mân mê.
Ánh mắt chiếu lên người thiếu nữ để xem biểu cảm của cô. Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Tuy vậy, làm hắn thất vọng rồi, cô cắn chặt môi chịu đựng, cơ thể vì sợ hãi mà căng cứng không nhúc nhích.
Không hổ danh là người dám đối đầu với hắn lúc đó.
Lúc này, đầu lưỡi Mạc Niên lưu luyến rời đỉnh đồi, hai tay buông khỏi cô gái nhỏ không dám hít thở phía dưới, tạm bỏ ý định trêu chọc.
"Đồ khốn kiếp"
Dương Tuyết mắng, cô lấy hai tay che ngực mình lại, bấy giờ đã trở nên ẩm ướt nhạy cảm vì cái lưỡi linh hoạt của tên đó, cô nhanh chóng đứng dậy tiến đến chiếc tủ quần áo nhỏ, lựa bộ đồ kín đáo nhất rồi chỉnh trang.
"Xong rồi thì cút", đôi mắt sắc lẹm lườm anh đầy hận ý.
Mạc Niên chẳng nói chẳng rằng, nhìn xung quanh căn hộ nơi cô sinh sống.
Quan sát từng đồ vật thì thấy trên bàn là chiếc thẻ sinh viên của trường Marrik, hắn nhìn hồi lâu, cũng không buồn để ý đến người bên cạnh đang ra hiệu đuổi khách.
"Cô cũng vô đây sao?"
Lời này hiển nhiên là có ngụ ý rằng người đàn ông vừa chiếm tiện nghi của cô cũng theo học tại đó.
Dương Tuyết không thèm giải thích, nói qua loa, hơn nữa cô cũng không muốn bản thân đụng độ hắn trong trường.
"Chẳng qua thấy trường ngầu nên làm giả cái thẻ cho oai chứ tôi học trường khác"
Mạc Niên phì cười, bước đến gần cô vén một lọn tóc lên, "Học bá năm xưa từng căn chỉnh tôi đây sao"
"Không quan trọng nữa, mời anh về cho"
Mạc Niên dĩ nhiên không đồng ý, bỏ ngoài tai những lời cô nói.
"Tôi biết cô đang nói dối, vì thẻ này rất đặc trưng nên không làm giả được đâu"
Dương Tuyết lười phải nói, điệu bộ rất muốn đuổi khách, "Vậy anh muốn gì?"
"Hợp tác"
Dù chưa biết hợp tác ở đây là gì nhưng hai chữ hắn nói ra khiến cô kinh hồn bạt vía, năm xưa bọn họ như nào hắn không nhớ hay sao còn yêu cầu vô lí như vậy.
Mạc Niên và Dương Tuyết khi ấy người trong khối lẫn ngoài khối đều biết họ là hai thứ chất không thể dung hòa.
Mạc Niên là một học sinh cá biệt đúng nghĩa, sơ lược mọi thứ về hắn, mọi người thường nói đó là tổ hợp của sự tồi tệ thì quả thật không sai.
Nhưng vẫn may chưa đi quá giới hạn đạo đức nào của một học sinh.
Mạc Niên được chú ý khi nằm trong nhóm cá biệt toàn trường, đi đến đâu đều khiến cho các học sinh khác khiếp sợ. Hắn vì lí do nào đó nên học trễ một năm, thành ra lớn hơn các bạn cùng khối một tuổi, bao gồm cả cô.
Vì lẽ đó, một học sinh gương mẫu như Dương Tuyết vẫn tuân theo phép lịch sự mà gọi người kia bằng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.