Bị Một Alpha Không Phải Bạn Trai Đánh Dấu Hoàn Toàn
Chương 36: Phiên Ngoại 1
Lạc Nguyệt Thiển
09/10/2021
Edit: Điềm Điềm
**********************
♥ Chữa bệnh bằng tình yêu thương
※ Thời gian này bắt đầu kể lại sau khi bị hạ thuốc lần thứ hai
Một khắc ý thức trở về, hắn nhìn thấy Sở Lệnh đầy thương tích, trong miệng còn đang an ủi hắn nói: ” Không có việc gì, em không có việc gì… Không cần lo lắng.”
Hắn tận mắt nhìn Sở Lệnh nhắm mắt lại hôn mê, đem người thật cẩn thận dùng quần áo bọc lại, lẳng lặng ôm một hồi lâu mới về nhà.
Bác sĩ thay Sở Lệnh kiểm tra xong, chỉ nói một câu: ” Cậu ấy không sao.” Sau đó lại thở dài một hơi, hỏi
Hàn Cố vẫn canh giữ bên cạnh nói: “Anh định làm gì?”
Hàn Cố rốt cục mở miệng: ” Nếu cậu ấy muốn kiểm tra thương tích tố cáo tôi, tôi nguyện ý hợp tác điều tra.”
Bác sĩ tức giận lườm hắn một cái, cũng không có ý định để ý tới.
Hàn Cố vẫn nói như cũ: ” Tôi nghiêm túc.”
” Tôi đương nhiên biết.” Bác sĩ rất hiểu tính cách của Hàn Cố, bình tĩnh nói: ” Nhưng tôi nói cho anh biết, Sở Lệnh sẽ không muốn nghe được những lời này. Cho dù anh dùng loại phương thức cường ngạnh này bức bách cậu ấy, cho dù cho cậy ấy biết cũng không có gì to tát, cậy ấy sẽ không có bất kỳ oán hận nào. ”
” Cậu phát hiện.” Hàn Cố cũng không bất ngờ khi anh ta nhận ra điểm này, ” Đúng là tôi cố ý.”
” Tôi chỉ là đoán được mà thôi.” Bác sĩ thở dài một lần nữa, nói: ” Anh vẫn như vậy từ trước đến nay, rất cố chấp với những điều mình xác định. Ở trường, những người nói xấu anh đều bị anh đánh đến gần chết, anh rõ ràng chỉ có một mình còn muốn chết, đắc tội một đám côn đồ kia, đem chính mình làm cho nửa chết nửa sống…”
Hàn Cố ngắt lời: ” Đừng nói nữa, tất cả đã qua rồi.”
Lại một lần nữa hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ cũng không dễ chịu, nhưng so với hiện tại, hình như cũng không có để ý như vậy.
Bác sĩ nhìn Hàn Cố nói: ” Giơ tay ra, tôi sẽ giúp anh xét nghiệm máu.”. Ngôn Tình Sắc
Hàn Cố vươn tay ra, bảo bác sĩ lấy máu xét nghiệm. Bác sĩ nhìn thấy vết thương trên cánh tay đối phương, nhíu mày một chút, thuận tiện băng bó, ” Bị chó gặm?”
” Cắn.”
Bác sĩ thức thời không hỏi là ai cắn vết cắn theo hướng ngược lại, nghĩ cũng biết hai người đều có phần, chẳng qua hướng vào trong miệng ngoan độc hơn rất nhiều, giống như là muốn đem da thịt hung hăng cắn xuống, hoàn toàn không lưu tình.
Bác sĩ vẫn thở dài một hơi, ngữ khí rốt cục hòa hoãn lại, ” Bây giờ anh hiểu vì sao mỗi lần tư vấn tâm lý tôi đều phải tách anh và Sở Lệnh ra sao. Trên danh nghĩa, tôi chỉ mượn lý do của người không tự nguyện đánh dấu để lừa Sở Lệnh, trên thực tế người thật sự có vấn đề là anh, Hàn Cố. Những trải nghiệm khó chịu trong quá khứ đã ảnh hưởng đến anh quá sâu sắc, anh quá hoang tưởng và cảm thấy bất an. Và chỉ số độ lệch tâm lý hiện tại của anh là rất cao, không có vấn đề gì quyết định … Không thích hợp. ”
Hàn Cố đối với tình huống của mình hoàn toàn không thèm để ý, chỉ hỏi: ” Tôi còn có khả năng làm tổn thương em ấy như lần này không?”
” Tôi không biết.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn vết thương của hắn, khách quan nói: ” Tôi chỉ biết, trước khi anh làm tổn thương cậu ta, đại khái sẽ làm cho mình bị thương nặng nề.”
Hàn Cố rơi vào trầm mặc.
” Trên thực tế anh vẫn rất an toàn, bởi vì anh phi thường biết khắc chế, chẳng qua khi gặp phải chuyện liên quan đến Sở Lệnh, sẽ hơi mất chừng mực. Thành thật mà nói, trong gần một năm, tôi có thể thấy sự thay đổi của anh, anh bắt đầu trở nên thoải mái và hạnh phúc. Trước đây anh chỉ còn sống, bất kỳ cảm xúc nào cũng chết lặng, bây giờ anh nên bắt đầu trải nghiệm cuộc sống. Coi như là vì Sở Lệnh, tôi hy vọng anh có thể tiếp tục bảo trì. ”
” Về vấn đề của tôi, có thể không nói với Sở Lệnh không?”
” Tất nhiên, đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ tôi vẫn còn. Anh không bị bệnh, chỉ là thiếu an toàn nghiêm trọng. Theo cách nói của văn học so sánh, anh cần phải chữa lành nó bằng tình yêu.” Bác sĩ nói xong, chính mình cũng vui vẻ, sau khi cười xong, hắn rất nghiêm túc nói: ” Hiện tại người này xuất hiện, tôi cuối cùng cũng có thể công thành lui thân. Mặc dù từ thời điểm gặp lại, anh đã giúp tôi, nhưng tôi cắt cơ thể để biết giá trị thực sự của một bác sĩ không chỉ ở bàn mổ.
” Buông tha cho chính mình đi, Hàn Cố. Anh có thể lần nữa vượt qua việc này, anh hiểu Sở Lệnh không cần nhất chính là tự trách của anh. Anh cũng nên tin rằng, mời tôi, là một trong những quyết định đúng đắn nhất mà anh đã thực hiện. ”
Sau đó bác sĩ thật sự không tiết lộ, chỉ nói chuyện với Sở Lệnh.
Biểu hiện của Sở Lệnh không có gì dị thường, cậu thậm chí còn cho rằng là bởi vì kỳ phát tình của mình sắp đến, cho nên mới để cho Hàn Cố hiểu lầm, chấp nhất đối với việc tiến vào khoang sinh sản của mình.
Sở Lệnh trong lúc vô ý nói những lời này lại đỏ mặt, hoàn toàn không ý thức được tâm tư của người khác hiểm ác.
Hàn Cố từng nói với Sở Lệnh: ” Kỳ thật anh cũng không tốt như em nghĩ.”
Những lời này hoàn toàn là lời nói thật của Hàn Cố, chẳng qua Sở Lệnh đơn thuần không thể nghe hiểu, cho nên hắn cũng không muốn để cho cậu biết quá nhiều. Một đứa trẻ lớn lên trong một môi trường bẩn thỉu không thể được làm sạch triệt để nhất. Chính hắn đã chìm sâu trong vũng bùn, cũng ở trong tai nạn đem kéo Sở Lệnh xuống nước, cho nên hắn chỉ có thể tận khả năng bù đắp, giữ lại sự hồn nhiên sạch sẽ của cậu, lại trong lúc vô ý bị Sở Lệnh không hề có tâm cơ như vậy hấp dẫn.
Bởi vậy khi Hàn Cố đối mặt với Sở Lệnh, luôn luôn tự chủ, nhường nhịn, ôn nhu, hắn hoàn toàn thu liễm mũi nhọn của mình, thật cẩn thận che chở. Nhưng Sở Lệnh đối với hắn quá mức dung túng, thậm chí là lúc hắn mất khống chế nhất, cũng không hề oán giận mà bao dung, điều này làm cho hắn dần dần nổi lên một ý niệm âm u bí mật mà khát vọng trong đầu, điều này làm cho hắn rốt cuộc luyến tiếc buông tay.
Hắn muốn có được tất cả mọi thứ của cậu.
Từ cơ thể, tâm trí, đến linh hồn
Tất cả đều là của hắn!
Cho nên rõ ràng trong trạng thái không khống chế được vẫn còn có một chút thanh tỉnh, hắn cũng cố ý thuận theo dục vọng cường ngạnh tiến vào khoang sinh sản của Sở Lệnh, lại một lần nữa âm sai dương sai ngoài ý muốn dẫn đến ý niệm âm u này điên cuồng sinh sôi nảy nở, rễ nảy mầm. Hắn biết chỉ cần mình tại thời điểm này làm được một bước cuối cùng, Sở Lệnh sẽ không bao giờ cự tuyệt hắn nữa, hắn vô sỉ lợi dụng người này mềm lòng cùng thiện lương.
Mặc dù như vậy có thể tạo thành thống khổ cực lớn cho Sở Lệnh, hắn cũng không hối hận.
Ý niệm âm u trong đầu hắn thậm chí biểu lộ trong tình yêu, hắn muốn Sở Lệnh ở trên giường vì hắn đau, vì hắn khóc, vì hắn kêu to, cũng dùng các loại thủ đoạn ôn nhu hoặc cường thế làm cho cậu xấu hổ, làm cho cậu thoải mái, để cho cậu chủ động mở thân thể ra, để cho cậu cao trào đến thất thần, để cho cậu mang thai hài tử của mình, cho đến khi cậu không thể rời khỏi mình mới thôi.
Thực sự quá bỉ ổi!
Hắn nghĩ, từ trước đến nay hắn đã sợ hãi một nửa dòng máu tội lỗi trong cơ thể của mình. Hắn đã thề sẽ không để cho mình trở thành một người như vậy, nhưng hắn đã làm điều tương tự. Lần đầu tiên không có gì đáng trách, lần thứ hai hắn không thể lừa dối chính mình.
Có một mong muốn xấu xa như vậy trong trái tim của hắn.
Nhưng Sở Lệnh chỉ là không ngừng, lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác kiên nhẫn an ủi hắn nôn nóng bất an, mỗi khi hắn cảm thấy mình sắp lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, lại được người nọ ôn nhu chữa trị.
” Em nguyện ý.”
” Em tự nguyện.”
” Muốn đi vào cũng không sao. Em sẽ uống thuốc tránh thai…”
“… Em cho anh xem quyết tâm của em….”
Người đàn ông này cho mình một ngôi nhà đầy ấm áp, thậm chí là một tia hy vọng. Khi hắn muốn cho đối phương tự do lựa chọn, chính miệng cậu nói ra lời cậu muốn ở cùng một chỗ với hắn. Lúc hắn sắp mất khống chế, vốn định bảo cậu đi, lại bị đối phương kiên quyết cắt đứt, nói mình muốn lưu lại, lại nói không cần nhẫn nại nữa.
Mỗi lần đều như vậy, bất kể có chuyện gì xảy ra, người này chưa bao giờ trách mình.
Vì thế một chút bóng tối cuối cùng trong lòng hắn đột nhiên biến mất vô tung.
Hắn vốn đã có tính toán xấu nhất, cho dù cầu hôn không thành cũng phải tìm mọi biện pháp giữ người ở bên cạnh mình. Nhưng kết quả tồi tệ nhất này đều không phát sinh, Sở Lệnh sớm đã đem ý niệm âm u hèn hạ như vậy của mình bóp chết, ngay cả một chút cũng không lưu lại. Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên cảm giác người mềm lòng này kỳ thật đã sớm nhìn thấu chính mình, chỉ là vẫn không nói.
Ánh mắt Sở Lệnh thủy chung trong suốt kiên định, làm cho hắn cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được cảm giác an toàn, những thứ này đều là thứ hắn cằn cỗi lại thiếu nhất.
Kỳ thật hắn rất rõ ràng, vô luận kết quả sẽ như thế nào, cho dù cuối cùng cầu mà không được, chính mình vẫn luyến tiếc thương tổn cậu.
Bởi vì hắn biết làm thế nào để yêu một ai đó.
Sau thời gian phát tình lại giúp Hàn Cố làm bài kiểm tra tâm lý, bác sĩ có chút bất ngờ, ” Tình trạng của anh rất tốt, là bởi vì thuận lợi thành kết sao?”
Hàn Cố nói: ” Ừm. Nhưng đó không phải là lý do. ”
Trong lòng bác sĩ hiểu rõ, ” Xem ra Tiểu Khả Ái nhà anh lại làm chuyện gì để anh thích rồi. ”
Hàn Cố nghĩ đến bộ dáng Sở Lệnh đối với thanh âm của mình không thể chống cự được, nhịn không được cười cười, ” Cậu không cần quá khi dễ em ấy. ”
” Không có biện pháp, anh cũng biết phản ứng của cậu ấy rất thú vị.”
” Tình huống của em ấy thế nào?”
” Tình trạng thể chất và tinh thần đều không tệ, hoàn toàn không có bất kỳ di chứng nào của nạn nhân.”
Hàn Cố cảm thấy vui mừng, ” Vậy là tốt rồi. ”
Bác sĩ nhìn về phía Hàn Cố, đột nhiên có chút do dự nói: ” Tuy rằng tôi đã đáp ứng anh, nhưng tôi vẫn nhịn không được xen vào việc của người khác.”
” Cậu đã nói gì với em ấy?”
” Không có gì cả. Tôi chỉ yêu cầu cậu ta chăm sóc anh thật tốt. Kết quả là, cậu ấy trả lời tôi, nếu không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, cậu ấy sẽ đi cùng anh suốt đời. ”
Hàn Cố nghe xong, khóe miệng chậm rãi mỉm cười.
” Hình như anh cũng không ngoài ý muốn?”
” Có cảm giác được, em ấy có thể đã đoán được cái gì đó.”
” Nhưng cậu ấy chưa bao giờ hỏi anh?”
” Không có.”
Bác sĩ trêu chọc: ” Đây chính là tình yêu đích thực, phải quý trọng.”
” Tôi biết.”
Về sau, Sở Lệnh biết mình mang thai, vẫn là khẩn cấp gọi điện thoại cho Hàn Cố.
Hàn Cố có thể từ trong giọng điệu kích động của cậu cảm nhận được tâm tình vui sướng, đó là xuất phát thật lòng, không có bất kỳ miễn cưỡng nào.
Hắn đột nhiên hình như có chút hiểu, mẹ hắn khi đó cho dù thống khổ cũng kiên trì sinh ra mình, đó không chỉ là huyết mạch, đối với người kia có lẽ không có tình yêu, cuộc sống bởi vậy sống rất gian khổ, nhưng bà chưa bao giờ bạc đãi con mình, mặc dù bị nhục mạ, bà cũng thẳng lưng, chưa từng biểu hiện ra khuôn mẫu của người bị hại.
Bởi vì ngay cả trong thời điểm tuyệt vọng nhất, bà cũng không vì thế mất khả năng yêu.
**********************
♥ Chữa bệnh bằng tình yêu thương
※ Thời gian này bắt đầu kể lại sau khi bị hạ thuốc lần thứ hai
Một khắc ý thức trở về, hắn nhìn thấy Sở Lệnh đầy thương tích, trong miệng còn đang an ủi hắn nói: ” Không có việc gì, em không có việc gì… Không cần lo lắng.”
Hắn tận mắt nhìn Sở Lệnh nhắm mắt lại hôn mê, đem người thật cẩn thận dùng quần áo bọc lại, lẳng lặng ôm một hồi lâu mới về nhà.
Bác sĩ thay Sở Lệnh kiểm tra xong, chỉ nói một câu: ” Cậu ấy không sao.” Sau đó lại thở dài một hơi, hỏi
Hàn Cố vẫn canh giữ bên cạnh nói: “Anh định làm gì?”
Hàn Cố rốt cục mở miệng: ” Nếu cậu ấy muốn kiểm tra thương tích tố cáo tôi, tôi nguyện ý hợp tác điều tra.”
Bác sĩ tức giận lườm hắn một cái, cũng không có ý định để ý tới.
Hàn Cố vẫn nói như cũ: ” Tôi nghiêm túc.”
” Tôi đương nhiên biết.” Bác sĩ rất hiểu tính cách của Hàn Cố, bình tĩnh nói: ” Nhưng tôi nói cho anh biết, Sở Lệnh sẽ không muốn nghe được những lời này. Cho dù anh dùng loại phương thức cường ngạnh này bức bách cậu ấy, cho dù cho cậy ấy biết cũng không có gì to tát, cậy ấy sẽ không có bất kỳ oán hận nào. ”
” Cậu phát hiện.” Hàn Cố cũng không bất ngờ khi anh ta nhận ra điểm này, ” Đúng là tôi cố ý.”
” Tôi chỉ là đoán được mà thôi.” Bác sĩ thở dài một lần nữa, nói: ” Anh vẫn như vậy từ trước đến nay, rất cố chấp với những điều mình xác định. Ở trường, những người nói xấu anh đều bị anh đánh đến gần chết, anh rõ ràng chỉ có một mình còn muốn chết, đắc tội một đám côn đồ kia, đem chính mình làm cho nửa chết nửa sống…”
Hàn Cố ngắt lời: ” Đừng nói nữa, tất cả đã qua rồi.”
Lại một lần nữa hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ cũng không dễ chịu, nhưng so với hiện tại, hình như cũng không có để ý như vậy.
Bác sĩ nhìn Hàn Cố nói: ” Giơ tay ra, tôi sẽ giúp anh xét nghiệm máu.”. Ngôn Tình Sắc
Hàn Cố vươn tay ra, bảo bác sĩ lấy máu xét nghiệm. Bác sĩ nhìn thấy vết thương trên cánh tay đối phương, nhíu mày một chút, thuận tiện băng bó, ” Bị chó gặm?”
” Cắn.”
Bác sĩ thức thời không hỏi là ai cắn vết cắn theo hướng ngược lại, nghĩ cũng biết hai người đều có phần, chẳng qua hướng vào trong miệng ngoan độc hơn rất nhiều, giống như là muốn đem da thịt hung hăng cắn xuống, hoàn toàn không lưu tình.
Bác sĩ vẫn thở dài một hơi, ngữ khí rốt cục hòa hoãn lại, ” Bây giờ anh hiểu vì sao mỗi lần tư vấn tâm lý tôi đều phải tách anh và Sở Lệnh ra sao. Trên danh nghĩa, tôi chỉ mượn lý do của người không tự nguyện đánh dấu để lừa Sở Lệnh, trên thực tế người thật sự có vấn đề là anh, Hàn Cố. Những trải nghiệm khó chịu trong quá khứ đã ảnh hưởng đến anh quá sâu sắc, anh quá hoang tưởng và cảm thấy bất an. Và chỉ số độ lệch tâm lý hiện tại của anh là rất cao, không có vấn đề gì quyết định … Không thích hợp. ”
Hàn Cố đối với tình huống của mình hoàn toàn không thèm để ý, chỉ hỏi: ” Tôi còn có khả năng làm tổn thương em ấy như lần này không?”
” Tôi không biết.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn vết thương của hắn, khách quan nói: ” Tôi chỉ biết, trước khi anh làm tổn thương cậu ta, đại khái sẽ làm cho mình bị thương nặng nề.”
Hàn Cố rơi vào trầm mặc.
” Trên thực tế anh vẫn rất an toàn, bởi vì anh phi thường biết khắc chế, chẳng qua khi gặp phải chuyện liên quan đến Sở Lệnh, sẽ hơi mất chừng mực. Thành thật mà nói, trong gần một năm, tôi có thể thấy sự thay đổi của anh, anh bắt đầu trở nên thoải mái và hạnh phúc. Trước đây anh chỉ còn sống, bất kỳ cảm xúc nào cũng chết lặng, bây giờ anh nên bắt đầu trải nghiệm cuộc sống. Coi như là vì Sở Lệnh, tôi hy vọng anh có thể tiếp tục bảo trì. ”
” Về vấn đề của tôi, có thể không nói với Sở Lệnh không?”
” Tất nhiên, đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ tôi vẫn còn. Anh không bị bệnh, chỉ là thiếu an toàn nghiêm trọng. Theo cách nói của văn học so sánh, anh cần phải chữa lành nó bằng tình yêu.” Bác sĩ nói xong, chính mình cũng vui vẻ, sau khi cười xong, hắn rất nghiêm túc nói: ” Hiện tại người này xuất hiện, tôi cuối cùng cũng có thể công thành lui thân. Mặc dù từ thời điểm gặp lại, anh đã giúp tôi, nhưng tôi cắt cơ thể để biết giá trị thực sự của một bác sĩ không chỉ ở bàn mổ.
” Buông tha cho chính mình đi, Hàn Cố. Anh có thể lần nữa vượt qua việc này, anh hiểu Sở Lệnh không cần nhất chính là tự trách của anh. Anh cũng nên tin rằng, mời tôi, là một trong những quyết định đúng đắn nhất mà anh đã thực hiện. ”
Sau đó bác sĩ thật sự không tiết lộ, chỉ nói chuyện với Sở Lệnh.
Biểu hiện của Sở Lệnh không có gì dị thường, cậu thậm chí còn cho rằng là bởi vì kỳ phát tình của mình sắp đến, cho nên mới để cho Hàn Cố hiểu lầm, chấp nhất đối với việc tiến vào khoang sinh sản của mình.
Sở Lệnh trong lúc vô ý nói những lời này lại đỏ mặt, hoàn toàn không ý thức được tâm tư của người khác hiểm ác.
Hàn Cố từng nói với Sở Lệnh: ” Kỳ thật anh cũng không tốt như em nghĩ.”
Những lời này hoàn toàn là lời nói thật của Hàn Cố, chẳng qua Sở Lệnh đơn thuần không thể nghe hiểu, cho nên hắn cũng không muốn để cho cậu biết quá nhiều. Một đứa trẻ lớn lên trong một môi trường bẩn thỉu không thể được làm sạch triệt để nhất. Chính hắn đã chìm sâu trong vũng bùn, cũng ở trong tai nạn đem kéo Sở Lệnh xuống nước, cho nên hắn chỉ có thể tận khả năng bù đắp, giữ lại sự hồn nhiên sạch sẽ của cậu, lại trong lúc vô ý bị Sở Lệnh không hề có tâm cơ như vậy hấp dẫn.
Bởi vậy khi Hàn Cố đối mặt với Sở Lệnh, luôn luôn tự chủ, nhường nhịn, ôn nhu, hắn hoàn toàn thu liễm mũi nhọn của mình, thật cẩn thận che chở. Nhưng Sở Lệnh đối với hắn quá mức dung túng, thậm chí là lúc hắn mất khống chế nhất, cũng không hề oán giận mà bao dung, điều này làm cho hắn dần dần nổi lên một ý niệm âm u bí mật mà khát vọng trong đầu, điều này làm cho hắn rốt cuộc luyến tiếc buông tay.
Hắn muốn có được tất cả mọi thứ của cậu.
Từ cơ thể, tâm trí, đến linh hồn
Tất cả đều là của hắn!
Cho nên rõ ràng trong trạng thái không khống chế được vẫn còn có một chút thanh tỉnh, hắn cũng cố ý thuận theo dục vọng cường ngạnh tiến vào khoang sinh sản của Sở Lệnh, lại một lần nữa âm sai dương sai ngoài ý muốn dẫn đến ý niệm âm u này điên cuồng sinh sôi nảy nở, rễ nảy mầm. Hắn biết chỉ cần mình tại thời điểm này làm được một bước cuối cùng, Sở Lệnh sẽ không bao giờ cự tuyệt hắn nữa, hắn vô sỉ lợi dụng người này mềm lòng cùng thiện lương.
Mặc dù như vậy có thể tạo thành thống khổ cực lớn cho Sở Lệnh, hắn cũng không hối hận.
Ý niệm âm u trong đầu hắn thậm chí biểu lộ trong tình yêu, hắn muốn Sở Lệnh ở trên giường vì hắn đau, vì hắn khóc, vì hắn kêu to, cũng dùng các loại thủ đoạn ôn nhu hoặc cường thế làm cho cậu xấu hổ, làm cho cậu thoải mái, để cho cậu chủ động mở thân thể ra, để cho cậu cao trào đến thất thần, để cho cậu mang thai hài tử của mình, cho đến khi cậu không thể rời khỏi mình mới thôi.
Thực sự quá bỉ ổi!
Hắn nghĩ, từ trước đến nay hắn đã sợ hãi một nửa dòng máu tội lỗi trong cơ thể của mình. Hắn đã thề sẽ không để cho mình trở thành một người như vậy, nhưng hắn đã làm điều tương tự. Lần đầu tiên không có gì đáng trách, lần thứ hai hắn không thể lừa dối chính mình.
Có một mong muốn xấu xa như vậy trong trái tim của hắn.
Nhưng Sở Lệnh chỉ là không ngừng, lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác kiên nhẫn an ủi hắn nôn nóng bất an, mỗi khi hắn cảm thấy mình sắp lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, lại được người nọ ôn nhu chữa trị.
” Em nguyện ý.”
” Em tự nguyện.”
” Muốn đi vào cũng không sao. Em sẽ uống thuốc tránh thai…”
“… Em cho anh xem quyết tâm của em….”
Người đàn ông này cho mình một ngôi nhà đầy ấm áp, thậm chí là một tia hy vọng. Khi hắn muốn cho đối phương tự do lựa chọn, chính miệng cậu nói ra lời cậu muốn ở cùng một chỗ với hắn. Lúc hắn sắp mất khống chế, vốn định bảo cậu đi, lại bị đối phương kiên quyết cắt đứt, nói mình muốn lưu lại, lại nói không cần nhẫn nại nữa.
Mỗi lần đều như vậy, bất kể có chuyện gì xảy ra, người này chưa bao giờ trách mình.
Vì thế một chút bóng tối cuối cùng trong lòng hắn đột nhiên biến mất vô tung.
Hắn vốn đã có tính toán xấu nhất, cho dù cầu hôn không thành cũng phải tìm mọi biện pháp giữ người ở bên cạnh mình. Nhưng kết quả tồi tệ nhất này đều không phát sinh, Sở Lệnh sớm đã đem ý niệm âm u hèn hạ như vậy của mình bóp chết, ngay cả một chút cũng không lưu lại. Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên cảm giác người mềm lòng này kỳ thật đã sớm nhìn thấu chính mình, chỉ là vẫn không nói.
Ánh mắt Sở Lệnh thủy chung trong suốt kiên định, làm cho hắn cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được cảm giác an toàn, những thứ này đều là thứ hắn cằn cỗi lại thiếu nhất.
Kỳ thật hắn rất rõ ràng, vô luận kết quả sẽ như thế nào, cho dù cuối cùng cầu mà không được, chính mình vẫn luyến tiếc thương tổn cậu.
Bởi vì hắn biết làm thế nào để yêu một ai đó.
Sau thời gian phát tình lại giúp Hàn Cố làm bài kiểm tra tâm lý, bác sĩ có chút bất ngờ, ” Tình trạng của anh rất tốt, là bởi vì thuận lợi thành kết sao?”
Hàn Cố nói: ” Ừm. Nhưng đó không phải là lý do. ”
Trong lòng bác sĩ hiểu rõ, ” Xem ra Tiểu Khả Ái nhà anh lại làm chuyện gì để anh thích rồi. ”
Hàn Cố nghĩ đến bộ dáng Sở Lệnh đối với thanh âm của mình không thể chống cự được, nhịn không được cười cười, ” Cậu không cần quá khi dễ em ấy. ”
” Không có biện pháp, anh cũng biết phản ứng của cậu ấy rất thú vị.”
” Tình huống của em ấy thế nào?”
” Tình trạng thể chất và tinh thần đều không tệ, hoàn toàn không có bất kỳ di chứng nào của nạn nhân.”
Hàn Cố cảm thấy vui mừng, ” Vậy là tốt rồi. ”
Bác sĩ nhìn về phía Hàn Cố, đột nhiên có chút do dự nói: ” Tuy rằng tôi đã đáp ứng anh, nhưng tôi vẫn nhịn không được xen vào việc của người khác.”
” Cậu đã nói gì với em ấy?”
” Không có gì cả. Tôi chỉ yêu cầu cậu ta chăm sóc anh thật tốt. Kết quả là, cậu ấy trả lời tôi, nếu không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, cậu ấy sẽ đi cùng anh suốt đời. ”
Hàn Cố nghe xong, khóe miệng chậm rãi mỉm cười.
” Hình như anh cũng không ngoài ý muốn?”
” Có cảm giác được, em ấy có thể đã đoán được cái gì đó.”
” Nhưng cậu ấy chưa bao giờ hỏi anh?”
” Không có.”
Bác sĩ trêu chọc: ” Đây chính là tình yêu đích thực, phải quý trọng.”
” Tôi biết.”
Về sau, Sở Lệnh biết mình mang thai, vẫn là khẩn cấp gọi điện thoại cho Hàn Cố.
Hàn Cố có thể từ trong giọng điệu kích động của cậu cảm nhận được tâm tình vui sướng, đó là xuất phát thật lòng, không có bất kỳ miễn cưỡng nào.
Hắn đột nhiên hình như có chút hiểu, mẹ hắn khi đó cho dù thống khổ cũng kiên trì sinh ra mình, đó không chỉ là huyết mạch, đối với người kia có lẽ không có tình yêu, cuộc sống bởi vậy sống rất gian khổ, nhưng bà chưa bao giờ bạc đãi con mình, mặc dù bị nhục mạ, bà cũng thẳng lưng, chưa từng biểu hiện ra khuôn mẫu của người bị hại.
Bởi vì ngay cả trong thời điểm tuyệt vọng nhất, bà cũng không vì thế mất khả năng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.