Bị Một Alpha Không Phải Bạn Trai Đánh Dấu Hoàn Toàn
Chương 43: Phiên ngoại 8
Lạc Nguyệt Thiển
09/10/2021
Edit: Điềm Điềm
**********************
♥ Du lịch
Đại khái là muốn giành chụp cảnh đẹp, đại đa số mọi người đều đã đi trước.
Hai người chậm rãi đi phía sau, một bên nói chuyện phiếm, một bên dùng máy ảnh ghi lại, chụp hơn phân nửa không phải phong cảnh, mà là người. Sau khi đi không lâu, họ vô tình phát hiện bên hồ có một con đường hẻo lánh, không biết con đường dẫn đến đâu, người đi đường này rất ít, nhưng những người đi tới đây đều cầm thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp, bên trong trông giống như là tham quan tư nhân.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết định đuổi theo, dù sao đi sai đường cùng lắm thì quay đầu lại là được.
Nhưng kỳ thật không có xa xôi như tưởng tượng, đường cũng không khó đi, bọn họ rất nhanh liền nhìn thấy phía trước có một cây cầu gỗ, dựng trên hồ. Đại khái là vì địa hình, nước ở đây tương đối nông, trong nước mọc đầy cỏ, thậm chí cao hơn mặt nước, dưới ánh mặt trời hiện ra một cảnh tượng xanh mướt, phối hợp với cảnh đẹp núi xa cùng tuyết trắng trên đỉnh núi, đẹp như một bức tranh.
Hai người nhìn đến ngây người, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Có một chú trung niên đang chụp ảnh trước đó phát hiện bọn họ, liền chào hỏi.
Nơi này rất ít người đến, nhưng ông chú này hiển nhiên đã tới rất nhiều lần, tương đối quen thuộc, có lẽ là vì có một mình, cũng có lẽ là nhàn rỗi, ông liền cùng hai vợ chồng trẻ tuổi này bắt chuyện. Nói rằng mỗi người vô tình xông vào thế giới mới, luôn luôn lạc đường, ông chú này cũng không ngoại lệ.
Theo ông nói, 10 năm trước, ông đến nơi này, chỉ muốn chụp ảnh phong cảnh hoang sơ tự nhiên nhất, bởi vì tham lam vẻ đẹp, không cẩn thận đi sâu hơn, mất phương hướng. Vào thời điểm đó, nơi đây vẫn chưa phát triển trở thành một điểm tham quan, con đường không được mở ra, xung quanh toàn là cỏ dại, bất cẩn nhỏ cũng có thể giẫm lên không khí rơi xuống hồ.
Bởi vì không quen đường, ông càng đi càng chậm, sắc trời cũng càng ngày càng tối, vốn đã có tính toán tồi tệ nhất là trải qua một đêm ở vùng hoang dã, lúc này vừa vặn có một thiếu niên địa phương đi ngang qua, dẫn ông đi cây cầu này trở về thôn.
Cây cầu gỗ này vốn là con đường đối ngoại của người dân địa phương, lịch sử lâu đời, đã không cách nào điều tra rõ ràng rốt cuộc là xây dựng từ khi nào. Thiếu niên cho biết, cậu nghe ông bà nói, khi còn nhỏ bọn họ đã từng chơi trên cây cầu này, chẳng qua lúc đó cây cầu được ghép lại bằng gỗ, khe hở rất lớn, bọn họ thường xuyên chơi một chút liền rơi xuống nước, cho nên mỗi người trong thôn đều biết bơi.
Thiếu niên còn nói, đây là một cây cầu tình nhân, có rất nhiều người nước ngoài đến thôn cưới, đều phải đi qua cây cầu này, cũng tuân theo truyền thống lễ cưới hỏi xưa, vào giờ cố định, sẽ có rất nhiều đội ngũ đón dâu chờ ở trên cầu. Cây cầu lúc đó rất khó đi, đây cũng là khảo nghiệm tâm ý của bọn họ.
Nhưng mười năm trước, cây cầu đã được sửa chữa rất hoàn hảo, không khó đi nữa. Ông chú nói, ” Như các cậu đã thấy bây giờ.”
Sở Lệnh nhìn một chút, đúng là không khó đi, bất quá cả cây cầu đều đã bịt kín. Nhưng còn chưa đợi đến khi cậu hỏi ra miệng, ông chú kia đã nói trước: ” Bởi vì lâu năm không sửa chữa, hiện tại đã cấm đi lại.”
Sở Lệnh theo bản năng liền hỏi: ” Còn người trong thôn?”
“Đều không còn nữa, cũng có lẽ là chuyển đi.” ông chú dường như có chút cô đơn nói: ” Chỉ vài năm trước, ở đây đã xảy ra một trận lở đất, chôn lấp ngôi làng.”
Vì vậy, cây cầu không còn cần thiết xây dựng lại nữa.
Ba người đều trầm mặc, Sở Lệnh không dám hỏi tiếp, bởi vì từ phản ứng của đối phương xem ra, kết quả tất nhiên là không tốt.
Cậu không biết người tình cờ gặp gỡ này vì cái gì lại nói cho bọn họ biết những chuyện này, nhưng khi đối phương nhắc tới thiếu niên, đáy mắt có một loại ánh sáng nhu hòa, giống như quyến luyến. Nhưng khi nhìn về phía cây cầu gỗ này, lại không giấu được thần sắc hoài niệm cùng bi thương.
Có lẽ ông đã từng hứa hẹn điều gì với thiếu niên, nhưng cũng không cách nào làm được nữa. Cũng có lẽ là bởi vì nhìn thấy cậu cùng Hàn Cố đi cùng một chỗ, cho nên có cảm xúc nhất thời mà thôi.
Sở Lệnh đổi một đề tài khác, ” Chú thường xuyên tới nơi này sao?”
“Một tuần một lần.” Đại khái là biết Sở Lệnh muốn hỏi gì, ông lại nói: ” Tôi ở dưới chân núi một thời gian. Phong cảnh ở đây rất tốt, cậu có thời gian rảnh rỗi thì đến thường xuyên. ”
Rõ ràng biết đây chỉ là lời khách sáo, Sở Lệnh vẫn nhịn không được nở nụ cười, ” Chú có thể giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh không?”
” Đương nhiên có thể.”
Truyền thuyết sơn thần có lẽ chỉ là một câu chuyện, mà trước mắt đây mới là ví dụ sống động.
Trước khi rời đi, ông chú lại nói với bọn họ: ” Mấy năm nay, chính quyền địa phương quy hoạch muốn mở lại nơi này, con đường hẻo lánh này sẽ mở rộng, cây cầu cũng sẽ được xây dựng lại, đến lúc đó, có lẽ sẽ có rất nhiều khách du lịch đổ về đây. Tôi cũng có thể vào được. ”
Cậu không hiểu sao lại nhận được những lời này, nhưng Sở Lệnh lại tựa hồ có thể hiểu được tâm tình của đối phương, cậu cười cười, chỉ nói: ” Vậy là tốt rồi, chú sẽ được toại nguyện.”
Họ không hứa sẽ trở lại, cũng không để lại thông tin liên lạc với nhau. Một cuộc trò chuyện kỳ lạ, đổi lấy một kỷ niệm quý giá của cuộc hành trình.
Hàn Cố tuy rằng rất trầm mặc, nhưng Sở Lệnh biết hắn cũng hiểu được.
Lúc hai người trở lại phòng trọ đã là buổi tối. Ngày mai họ sẽ rời khỏi nơi này và đến điểm dừng chân tiếp theo của chuyến đi theo lịch trình.
Đêm nay Hàn Cố tựa hồ đặc biệt ôn nhu, nhưng lúc tiến vào vẫn phi thường cường thế. Cả người Sở Lệnh bị hắn ôm vào trong ngực, bị hôn đến động tình không thôi.
Thân thể sau khi mang thai phi thường mẫn cảm, cho dù là bộ vị không cách nào có sữa, khi bị trêu chọc cũng đặc biệt có cảm giác.
Sở Lệnh ưm a động tình kêu lên, trong đêm yên tĩnh như vậy, cũng không để ý có thể bị người nghe thấy hay không.
Sáng sớm hôm sau, lúc trả phòng, Sở Lệnh cố gắng bình tĩnh nghênh đón ánh mắt vi diệu của người thuê phòng đối diện cùng với nhân viên phục vụ quầy, chỉ có đôi tai hơi phiếm hồng lộ ra nội tâm không trấn định của cậu.
Hàn Cố lại giống như không sao cả.
Vô nghĩa, người lớn tiếng cũng không phải là hắn. Sở Lệnh ủy khuất trừng mắt nhìn hắn, nội tâm ảo tưởng một ngày nào đó, nhất định phải trói Hàn Cố lại, sắc dụ hắn, ép hắn cầu chính mình, không bắn cho hắn, để cho hắn nhìn đến ăn không được, sau đó khi hắn kiệt sức đem hắn ép khô.
Ngay khi Sở Lệnh đang nghĩ đến xuất thần, tay Hàn Cố như đùa giỡn lướt qua mặt cậu, ” Đang nghĩ gì đấy? Mặt đều đỏ lên rồi. ”
” Không có gì.” Sở Lệnh cũng chỉ dám ngẫm lại mà thôi, nếu thật sự muốn làm cậu cũng đánh không lại Hàn Cố. Hàn Cố nhìn cậu một cái, đặc biệt bình tĩnh nói: ” Dù sao người khác cũng không biết em, không cần để ý.”
Nội tâm Sở Lệnh đang gầm gừ, anh ngược lại nhìn rất thông suốt
Họ đáp chuyến bay đến điểm đến tiếp theo. Lúc ở sân bay, Sở Lệnh hình như nhìn thấy một người quen, dùng chữ quen chữ này có lẽ cũng không thích hợp, bởi vì đó hẳn là người bọn họ thập phần thống hận, là một trong số đó hãm hại Hàn Cố lúc trước.
Sở Lệnh sau này hình như có nghe được chuyện của hai người này, bọn họ không chỉ là xuống tay với Hàn Cố mà thôi, người cơ hồ nhìn không vừa mắt đều chỉnh lại một lần, cho nên sau đó bị liên hợp chèn ép rất thảm, công ty thua lỗ, thiếu chút nữa phá sản. Từ sau khi phát minh ra thuốc mới, ngay cả người được nuông chiều trong nhà mình cũng nháo ly hôn với bọn họ, còn yêu cầu một khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ, sau đó giữa hai người cũng trở nên náo loạn, bắt đầu vạch trần vết sẹo cho nhau, tóm lại tin tức tiêu cực không ngừng, không còn bộ dáng không có người trong mắt lúc trước. Thậm chí ngay cả làm ăn cũng chỉ có thể chạy đến loại địa phương hẻo lánh này.
Hàn Cố nhìn Sở Lệnh giống như vẫn luôn nhìn một nơi nào đó, liền hỏi: ” Đang nhìn gì vậy?”
Sở Lệnh quay đầu lại, như không có chuyện gì xảy ra nói: ” Không có gì.”
Cậu không biết Hàn Cố trong chuyện này ra bao nhiêu lực, nhưng cậu cảm thấy vui vẻ, tâm tình tốt của bọn họ trên đường đi càng không bởi vậy mà bị phá hư.
Hàn Cố cũng không biết rốt cuộc có phát hiện hay không, chỉ nói: ” Mặc kệ rốt cuộc là ai hấp dẫn ánh mắt của em, hôm nay em cũng chỉ có thể nhìn anh.”
Sở Lệnh cười cười, ” Đó là đương nhiên, anh vĩnh viễn đều là của em. ”
**********************
♥ Du lịch
Đại khái là muốn giành chụp cảnh đẹp, đại đa số mọi người đều đã đi trước.
Hai người chậm rãi đi phía sau, một bên nói chuyện phiếm, một bên dùng máy ảnh ghi lại, chụp hơn phân nửa không phải phong cảnh, mà là người. Sau khi đi không lâu, họ vô tình phát hiện bên hồ có một con đường hẻo lánh, không biết con đường dẫn đến đâu, người đi đường này rất ít, nhưng những người đi tới đây đều cầm thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp, bên trong trông giống như là tham quan tư nhân.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết định đuổi theo, dù sao đi sai đường cùng lắm thì quay đầu lại là được.
Nhưng kỳ thật không có xa xôi như tưởng tượng, đường cũng không khó đi, bọn họ rất nhanh liền nhìn thấy phía trước có một cây cầu gỗ, dựng trên hồ. Đại khái là vì địa hình, nước ở đây tương đối nông, trong nước mọc đầy cỏ, thậm chí cao hơn mặt nước, dưới ánh mặt trời hiện ra một cảnh tượng xanh mướt, phối hợp với cảnh đẹp núi xa cùng tuyết trắng trên đỉnh núi, đẹp như một bức tranh.
Hai người nhìn đến ngây người, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Có một chú trung niên đang chụp ảnh trước đó phát hiện bọn họ, liền chào hỏi.
Nơi này rất ít người đến, nhưng ông chú này hiển nhiên đã tới rất nhiều lần, tương đối quen thuộc, có lẽ là vì có một mình, cũng có lẽ là nhàn rỗi, ông liền cùng hai vợ chồng trẻ tuổi này bắt chuyện. Nói rằng mỗi người vô tình xông vào thế giới mới, luôn luôn lạc đường, ông chú này cũng không ngoại lệ.
Theo ông nói, 10 năm trước, ông đến nơi này, chỉ muốn chụp ảnh phong cảnh hoang sơ tự nhiên nhất, bởi vì tham lam vẻ đẹp, không cẩn thận đi sâu hơn, mất phương hướng. Vào thời điểm đó, nơi đây vẫn chưa phát triển trở thành một điểm tham quan, con đường không được mở ra, xung quanh toàn là cỏ dại, bất cẩn nhỏ cũng có thể giẫm lên không khí rơi xuống hồ.
Bởi vì không quen đường, ông càng đi càng chậm, sắc trời cũng càng ngày càng tối, vốn đã có tính toán tồi tệ nhất là trải qua một đêm ở vùng hoang dã, lúc này vừa vặn có một thiếu niên địa phương đi ngang qua, dẫn ông đi cây cầu này trở về thôn.
Cây cầu gỗ này vốn là con đường đối ngoại của người dân địa phương, lịch sử lâu đời, đã không cách nào điều tra rõ ràng rốt cuộc là xây dựng từ khi nào. Thiếu niên cho biết, cậu nghe ông bà nói, khi còn nhỏ bọn họ đã từng chơi trên cây cầu này, chẳng qua lúc đó cây cầu được ghép lại bằng gỗ, khe hở rất lớn, bọn họ thường xuyên chơi một chút liền rơi xuống nước, cho nên mỗi người trong thôn đều biết bơi.
Thiếu niên còn nói, đây là một cây cầu tình nhân, có rất nhiều người nước ngoài đến thôn cưới, đều phải đi qua cây cầu này, cũng tuân theo truyền thống lễ cưới hỏi xưa, vào giờ cố định, sẽ có rất nhiều đội ngũ đón dâu chờ ở trên cầu. Cây cầu lúc đó rất khó đi, đây cũng là khảo nghiệm tâm ý của bọn họ.
Nhưng mười năm trước, cây cầu đã được sửa chữa rất hoàn hảo, không khó đi nữa. Ông chú nói, ” Như các cậu đã thấy bây giờ.”
Sở Lệnh nhìn một chút, đúng là không khó đi, bất quá cả cây cầu đều đã bịt kín. Nhưng còn chưa đợi đến khi cậu hỏi ra miệng, ông chú kia đã nói trước: ” Bởi vì lâu năm không sửa chữa, hiện tại đã cấm đi lại.”
Sở Lệnh theo bản năng liền hỏi: ” Còn người trong thôn?”
“Đều không còn nữa, cũng có lẽ là chuyển đi.” ông chú dường như có chút cô đơn nói: ” Chỉ vài năm trước, ở đây đã xảy ra một trận lở đất, chôn lấp ngôi làng.”
Vì vậy, cây cầu không còn cần thiết xây dựng lại nữa.
Ba người đều trầm mặc, Sở Lệnh không dám hỏi tiếp, bởi vì từ phản ứng của đối phương xem ra, kết quả tất nhiên là không tốt.
Cậu không biết người tình cờ gặp gỡ này vì cái gì lại nói cho bọn họ biết những chuyện này, nhưng khi đối phương nhắc tới thiếu niên, đáy mắt có một loại ánh sáng nhu hòa, giống như quyến luyến. Nhưng khi nhìn về phía cây cầu gỗ này, lại không giấu được thần sắc hoài niệm cùng bi thương.
Có lẽ ông đã từng hứa hẹn điều gì với thiếu niên, nhưng cũng không cách nào làm được nữa. Cũng có lẽ là bởi vì nhìn thấy cậu cùng Hàn Cố đi cùng một chỗ, cho nên có cảm xúc nhất thời mà thôi.
Sở Lệnh đổi một đề tài khác, ” Chú thường xuyên tới nơi này sao?”
“Một tuần một lần.” Đại khái là biết Sở Lệnh muốn hỏi gì, ông lại nói: ” Tôi ở dưới chân núi một thời gian. Phong cảnh ở đây rất tốt, cậu có thời gian rảnh rỗi thì đến thường xuyên. ”
Rõ ràng biết đây chỉ là lời khách sáo, Sở Lệnh vẫn nhịn không được nở nụ cười, ” Chú có thể giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh không?”
” Đương nhiên có thể.”
Truyền thuyết sơn thần có lẽ chỉ là một câu chuyện, mà trước mắt đây mới là ví dụ sống động.
Trước khi rời đi, ông chú lại nói với bọn họ: ” Mấy năm nay, chính quyền địa phương quy hoạch muốn mở lại nơi này, con đường hẻo lánh này sẽ mở rộng, cây cầu cũng sẽ được xây dựng lại, đến lúc đó, có lẽ sẽ có rất nhiều khách du lịch đổ về đây. Tôi cũng có thể vào được. ”
Cậu không hiểu sao lại nhận được những lời này, nhưng Sở Lệnh lại tựa hồ có thể hiểu được tâm tình của đối phương, cậu cười cười, chỉ nói: ” Vậy là tốt rồi, chú sẽ được toại nguyện.”
Họ không hứa sẽ trở lại, cũng không để lại thông tin liên lạc với nhau. Một cuộc trò chuyện kỳ lạ, đổi lấy một kỷ niệm quý giá của cuộc hành trình.
Hàn Cố tuy rằng rất trầm mặc, nhưng Sở Lệnh biết hắn cũng hiểu được.
Lúc hai người trở lại phòng trọ đã là buổi tối. Ngày mai họ sẽ rời khỏi nơi này và đến điểm dừng chân tiếp theo của chuyến đi theo lịch trình.
Đêm nay Hàn Cố tựa hồ đặc biệt ôn nhu, nhưng lúc tiến vào vẫn phi thường cường thế. Cả người Sở Lệnh bị hắn ôm vào trong ngực, bị hôn đến động tình không thôi.
Thân thể sau khi mang thai phi thường mẫn cảm, cho dù là bộ vị không cách nào có sữa, khi bị trêu chọc cũng đặc biệt có cảm giác.
Sở Lệnh ưm a động tình kêu lên, trong đêm yên tĩnh như vậy, cũng không để ý có thể bị người nghe thấy hay không.
Sáng sớm hôm sau, lúc trả phòng, Sở Lệnh cố gắng bình tĩnh nghênh đón ánh mắt vi diệu của người thuê phòng đối diện cùng với nhân viên phục vụ quầy, chỉ có đôi tai hơi phiếm hồng lộ ra nội tâm không trấn định của cậu.
Hàn Cố lại giống như không sao cả.
Vô nghĩa, người lớn tiếng cũng không phải là hắn. Sở Lệnh ủy khuất trừng mắt nhìn hắn, nội tâm ảo tưởng một ngày nào đó, nhất định phải trói Hàn Cố lại, sắc dụ hắn, ép hắn cầu chính mình, không bắn cho hắn, để cho hắn nhìn đến ăn không được, sau đó khi hắn kiệt sức đem hắn ép khô.
Ngay khi Sở Lệnh đang nghĩ đến xuất thần, tay Hàn Cố như đùa giỡn lướt qua mặt cậu, ” Đang nghĩ gì đấy? Mặt đều đỏ lên rồi. ”
” Không có gì.” Sở Lệnh cũng chỉ dám ngẫm lại mà thôi, nếu thật sự muốn làm cậu cũng đánh không lại Hàn Cố. Hàn Cố nhìn cậu một cái, đặc biệt bình tĩnh nói: ” Dù sao người khác cũng không biết em, không cần để ý.”
Nội tâm Sở Lệnh đang gầm gừ, anh ngược lại nhìn rất thông suốt
Họ đáp chuyến bay đến điểm đến tiếp theo. Lúc ở sân bay, Sở Lệnh hình như nhìn thấy một người quen, dùng chữ quen chữ này có lẽ cũng không thích hợp, bởi vì đó hẳn là người bọn họ thập phần thống hận, là một trong số đó hãm hại Hàn Cố lúc trước.
Sở Lệnh sau này hình như có nghe được chuyện của hai người này, bọn họ không chỉ là xuống tay với Hàn Cố mà thôi, người cơ hồ nhìn không vừa mắt đều chỉnh lại một lần, cho nên sau đó bị liên hợp chèn ép rất thảm, công ty thua lỗ, thiếu chút nữa phá sản. Từ sau khi phát minh ra thuốc mới, ngay cả người được nuông chiều trong nhà mình cũng nháo ly hôn với bọn họ, còn yêu cầu một khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ, sau đó giữa hai người cũng trở nên náo loạn, bắt đầu vạch trần vết sẹo cho nhau, tóm lại tin tức tiêu cực không ngừng, không còn bộ dáng không có người trong mắt lúc trước. Thậm chí ngay cả làm ăn cũng chỉ có thể chạy đến loại địa phương hẻo lánh này.
Hàn Cố nhìn Sở Lệnh giống như vẫn luôn nhìn một nơi nào đó, liền hỏi: ” Đang nhìn gì vậy?”
Sở Lệnh quay đầu lại, như không có chuyện gì xảy ra nói: ” Không có gì.”
Cậu không biết Hàn Cố trong chuyện này ra bao nhiêu lực, nhưng cậu cảm thấy vui vẻ, tâm tình tốt của bọn họ trên đường đi càng không bởi vậy mà bị phá hư.
Hàn Cố cũng không biết rốt cuộc có phát hiện hay không, chỉ nói: ” Mặc kệ rốt cuộc là ai hấp dẫn ánh mắt của em, hôm nay em cũng chỉ có thể nhìn anh.”
Sở Lệnh cười cười, ” Đó là đương nhiên, anh vĩnh viễn đều là của em. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.