Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu
Chương 39: Chia sẻ bí mật nhỏ
Lâm Thính Thành
06/09/2024
Sau khi vội vã trốn vào phòng, vận xui của chú tài xế vẫn chưa dừng lại ở đó. Gần nửa đêm, ông chú ra ngoài đi dạo, vừa rút điếu thuốc ra thì lại đụng phải hai người này.
Với vốn hiểu biết ít ỏi của mình, ông chú chỉ có thể thốt ra câu nói cổ điển mà đầy sức chấn động lòng người: "Đệt, đến giờ này mà vẫn không tha?"
Ông chú chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, thật sự không muốn biết chuyện tình cảm riêng tư của ông chủ mình đã tiến triển đến mức nào đâu.
Không tò mò, không nhiều chuyện, xin hãy buông tha giùm đi, cảm ơn!
Bầu trời đêm tĩnh lặng không có nhiều mây, sao trên trời cũng thưa thớt, chỉ có một vầng trăng nhạt nhòa chiếu xuống ánh sáng bạc.
Người đàn ông có vóc dáng cao ráo hơi cong lưng, hai tay để ra sau nắm lấy hai chân mềm mại ở hai bên, trên tấm lưng vững chãi của người đó đang cõng một thiếu niên mảnh khảnh gầy yếu.
Con đường không hề gập ghềnh nhưng hắn vẫn bước đi rất cẩn thận, mỗi một bước chân đều cực kỳ chậm rãi, như thể hắn không đi trên Trái Đất mà đang trôi lơ lửng trong một vùng đất hỗn loạn.
Chú tài xế không biết hai người có đang nói chuyện với nhau hay không, có đang dựa vào nhau lắng nghe nhịp tim và hơi thở của nhau hay không, không biết đích đến của hai người ở đâu hay có cùng một suy nghĩ hay không, điều duy nhất ông chú biết là:
Trịnh Thù Quan đang cõng bé cưng của mình.
Không hiểu sao ông chú không trốn tránh nữa, mà dập tắt điếu thuốc trên tay rồi đứng yên tại chỗ chờ ông chủ dần đi lại gần mình.
Trịnh Thù Quan nhìn thấy tài xế, vẻ mặt vẫn bình tĩnh chào hỏi: "Không ngủ được à?"
Tài xế liếc mắt nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên lưng hắn đã ngủ say, vô thức hạ giọng: "Ừ, tôi thấy hơi khó ngủ."
"Không cần phải như vậy, cậu ấy đã ngủ rồi, chỉ cần chú không la hét là không đánh thức cậu ấy dậy được đâu."
Trịnh Thù Quan từ từ cong môi, khuôn mặt anh tuấn, giọng nói lại dịu dàng.
Trời ạ!
Chú tài xế thầm hét lên trong lòng.
Hắn mỉm cười nhìn ông chú, đôi mắt màu xanh lam sáng hơn cả vì ngôi sao trên trời, nói tiếp: "Cậu ấy tên là Mạch Kính, làm quen nhé, sau này chỉ có cậu ấy… không có ai khác nữa, cũng sẽ không còn ai, chỉ có cậu ấy thôi."
Giọng nói của hắn vốn đã êm tai, giờ lại mang theo một chút ý cười càng thêm quyến rũ, có sức mạnh xuyên qua màng nhĩ.
Trời ạ!!
Bác tài nghĩ thầm, ông chủ nhà mình sao lại ngọt ngào thế này!
"Vâng... vâng, tôi biết rồi ông chủ."
Ông chú nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đôi mắt màu xanh biếc dễ dàng nhìn thấy tình yêu sâu đậm.
Ba bóng người đi ngang qua nhau, tài xế quay đầu lại đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác không thể diễn tả được chỉ khiến bản thân muốn nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Giám đốc Trịnh!"
Tài xế đột ngột gọi to.
Trịnh Thù Quan không dừng bước chỉ quay đầu nhìn người đang kề bên cổ mình, xác nhận Mạch Kính không bị đánh thức mà vẫn đang ngủ say, mới quay lại nghe câu nói thứ hai của tài xế:
"Yêu đương vui vẻ nhé!"
Hàng lông mi của hắn hơi run lên, dưới ánh trăng, ngay cả giọng nói sang sảng của người đàn ông trung niên thô kệch cũng có một chút dịu dàng.
Giống như một cơn bão dữ tợn, đánh thẳng vào đáy mắt hắn.
Trịnh Thù Quan bình tĩnh gật đầu, thản nhiên mà nghĩ.
À, giờ thì có thêm một người biết rồi, cậu xong đời rồi.
Ngày hôm sau.
Tài xế lái xe đường dài đưa hai người về nhà.
Vẫn là căn phòng làm việc đó.
Ánh sáng chiếu vào đầy ắp trong căn phòng, những tia nắng vàng xuyên qua ô cửa sổ đằng sau lưng Mạch Kính, chiếu rọi lên chàng trai trẻ tuổi khiến làn da của cậu trở nên trắng trẻo như băng tuyết.
Tin tốt là hàng rào sắt bên ngoài cửa sổ phòng làm việc cuối cùng cũng đã được dỡ bỏ, tin xấu là đã thay bằng cửa sổ kính.
Mạch Kính ngồi trên ghế bành mềm, đang cúi đầu xem điện thoại vừa được đưa cho mình. Khi mở màn hình lên, cậu phát hiện ra có thêm một ứng dụng lạ mà mình chưa từng thấy, tò mò bấm vào thì thấy bên trong trống rỗng, muốn xóa đi nhưng lại bị thông báo "quyền hạn không đủ".
Cậu không còn cách nào khác, đành phải gọi: "Trịnh Thù Quan!"
Một bàn tay đẹp đẽ vươn ra bao trọn lấy ngón tay đang chạm vào màn hình của cậu, nắm chặt lấy sự ấm áp mềm mại đó.
Người đàn ông rạng rỡ đáp lại: "Anh đây, sao vậy cún con?"
Chàng trai tuổi đôi môi có mái tóc rất dày, chỉ mới một thời gian không cắt tỉa mà mái tóc đen óng của Mạch Kính đã dài ra che đi đôi tai. Dưới ánh sáng mái tóc ấy tỏa ra một vẻ mềm mại bóng mượt, cứ như thể mỗi sợi tóc đều được bao bọc trong một lớp đường sáng bóng thôi thúc người ta dùng ngón tay vuốt ve từng sợi một.
Sau khi in hết dấu ấn của mình lên khuôn mặt của Mạch Kính, mục tiêu tiếp theo của Trịnh Thù Quan đương nhiên sẽ chuyển sang mái tóc của cậu.
Hắn đặt tay còn lại luồn vào mái tóc đen mượt mà đã dài ra một chút.
Mạch Kính chỉ vào tờ giấy ghi chú mới trên bàn làm việc bên cạnh, rồi lại nhìn vào ứng dụng lạ trong điện thoại của mình.
[100 việc cần làm khi mới yêu:
12. Hãy cùng người ấy chơi trò chia sẻ những bí mật nhỏ, nhưng nhớ không được kể những câu chuyện cố tình bịa đặt hoặc hư cấu đâu nhé.]
Ý định rất rõ ràng, cậu muốn biết mục đích của ứng dụng này.
Trịnh Thù Quan mỉm cười lộ ra khuôn mặt dịu dàng quen thuộc, trông có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng hắn lại nói: "Tất nhiên là anh sẽ nghe theo em rồi, nhưng em muốn biết đến mức độ nào nhỉ?"
Mạch Kính ngẩng đầu nhìn hắn, cắn môi dưới rồi đột nhiên tự thú: "Thật ra, mấy năm trước em đã gặp anh rồi."
Cả hai bàn tay của hắn đều khựng lại.
Một lúc lâu sau, Trịnh Thù Quan rầu rĩ nở nụ cười, xua tan những gợn sóng trong mắt. Hắn từ từ rút tay về rồi nhìn thẳng vào cậu, thẳng thắn giải thích: "Không có gì to tát đâu, em hoàn toàn có thể coi đó như một ứng dụng chia sẻ cho những cặp đôi."
Nói xong hắn mới giơ bàn đang tay đeo chiếc vòng tay màu bạc xám lên, ánh mắt lướt qua màn hình điện tử, trên khuôn mặt càng lúc càng tràn đầy sự ấm áp và tình yêu say đắm, dẫn dắt từng bước: "Đến lượt em rồi, cún con."
Mạch Kính cụp mắt nhìn xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối tạo thành một tư thế ngoan ngoãn.
Tờ giấy trên bàn bị làn gió thổi bay, nhẹ nhàng run lên một chút.
Những chữ viết trên đó giống như những người nhỏ bé đang nhảy múa vui vẻ.
"Em là bạn cùng phòng với Đỗ Kinh Hồng, em không tin tưởng gã lắm, cho đến giờ em vẫn không biết gã cố ý hay vô tình để em biết những điều đó, vì vậy ngay từ đầu phản ứng đầu tiên của em là muốn đi gặp anh..."
Mọi thứ xung quanh đều bị Trịnh Thù Quan chắn lại, hắn chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi bình tĩnh nhìn xuống, hít thở vài cái rồi mới mở miệng lần nữa: "Nghe lén, theo dõi, định vị, những chức năng cơ bản này đều có. Khi cần thiết ứng dụng này có thể tạo ra một mô hình AI để thay thế em lên mạng, sống cuộc sống ảo."
"Lúc đầu em tìm đến bạn cùng lớp của anh nhưng không kiếm được thông tin gì, sau đó em lên mạng tìm kiếm thông tin về anh cũng không có kết quả... Cho đến một ngày, Đỗ Kinh Hồng đột nhiên hẹn em ra nói muốn đưa em đến một nơi mở rộng tầm mắt."
Với vốn hiểu biết ít ỏi của mình, ông chú chỉ có thể thốt ra câu nói cổ điển mà đầy sức chấn động lòng người: "Đệt, đến giờ này mà vẫn không tha?"
Ông chú chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, thật sự không muốn biết chuyện tình cảm riêng tư của ông chủ mình đã tiến triển đến mức nào đâu.
Không tò mò, không nhiều chuyện, xin hãy buông tha giùm đi, cảm ơn!
Bầu trời đêm tĩnh lặng không có nhiều mây, sao trên trời cũng thưa thớt, chỉ có một vầng trăng nhạt nhòa chiếu xuống ánh sáng bạc.
Người đàn ông có vóc dáng cao ráo hơi cong lưng, hai tay để ra sau nắm lấy hai chân mềm mại ở hai bên, trên tấm lưng vững chãi của người đó đang cõng một thiếu niên mảnh khảnh gầy yếu.
Con đường không hề gập ghềnh nhưng hắn vẫn bước đi rất cẩn thận, mỗi một bước chân đều cực kỳ chậm rãi, như thể hắn không đi trên Trái Đất mà đang trôi lơ lửng trong một vùng đất hỗn loạn.
Chú tài xế không biết hai người có đang nói chuyện với nhau hay không, có đang dựa vào nhau lắng nghe nhịp tim và hơi thở của nhau hay không, không biết đích đến của hai người ở đâu hay có cùng một suy nghĩ hay không, điều duy nhất ông chú biết là:
Trịnh Thù Quan đang cõng bé cưng của mình.
Không hiểu sao ông chú không trốn tránh nữa, mà dập tắt điếu thuốc trên tay rồi đứng yên tại chỗ chờ ông chủ dần đi lại gần mình.
Trịnh Thù Quan nhìn thấy tài xế, vẻ mặt vẫn bình tĩnh chào hỏi: "Không ngủ được à?"
Tài xế liếc mắt nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên lưng hắn đã ngủ say, vô thức hạ giọng: "Ừ, tôi thấy hơi khó ngủ."
"Không cần phải như vậy, cậu ấy đã ngủ rồi, chỉ cần chú không la hét là không đánh thức cậu ấy dậy được đâu."
Trịnh Thù Quan từ từ cong môi, khuôn mặt anh tuấn, giọng nói lại dịu dàng.
Trời ạ!
Chú tài xế thầm hét lên trong lòng.
Hắn mỉm cười nhìn ông chú, đôi mắt màu xanh lam sáng hơn cả vì ngôi sao trên trời, nói tiếp: "Cậu ấy tên là Mạch Kính, làm quen nhé, sau này chỉ có cậu ấy… không có ai khác nữa, cũng sẽ không còn ai, chỉ có cậu ấy thôi."
Giọng nói của hắn vốn đã êm tai, giờ lại mang theo một chút ý cười càng thêm quyến rũ, có sức mạnh xuyên qua màng nhĩ.
Trời ạ!!
Bác tài nghĩ thầm, ông chủ nhà mình sao lại ngọt ngào thế này!
"Vâng... vâng, tôi biết rồi ông chủ."
Ông chú nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đôi mắt màu xanh biếc dễ dàng nhìn thấy tình yêu sâu đậm.
Ba bóng người đi ngang qua nhau, tài xế quay đầu lại đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác không thể diễn tả được chỉ khiến bản thân muốn nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Giám đốc Trịnh!"
Tài xế đột ngột gọi to.
Trịnh Thù Quan không dừng bước chỉ quay đầu nhìn người đang kề bên cổ mình, xác nhận Mạch Kính không bị đánh thức mà vẫn đang ngủ say, mới quay lại nghe câu nói thứ hai của tài xế:
"Yêu đương vui vẻ nhé!"
Hàng lông mi của hắn hơi run lên, dưới ánh trăng, ngay cả giọng nói sang sảng của người đàn ông trung niên thô kệch cũng có một chút dịu dàng.
Giống như một cơn bão dữ tợn, đánh thẳng vào đáy mắt hắn.
Trịnh Thù Quan bình tĩnh gật đầu, thản nhiên mà nghĩ.
À, giờ thì có thêm một người biết rồi, cậu xong đời rồi.
Ngày hôm sau.
Tài xế lái xe đường dài đưa hai người về nhà.
Vẫn là căn phòng làm việc đó.
Ánh sáng chiếu vào đầy ắp trong căn phòng, những tia nắng vàng xuyên qua ô cửa sổ đằng sau lưng Mạch Kính, chiếu rọi lên chàng trai trẻ tuổi khiến làn da của cậu trở nên trắng trẻo như băng tuyết.
Tin tốt là hàng rào sắt bên ngoài cửa sổ phòng làm việc cuối cùng cũng đã được dỡ bỏ, tin xấu là đã thay bằng cửa sổ kính.
Mạch Kính ngồi trên ghế bành mềm, đang cúi đầu xem điện thoại vừa được đưa cho mình. Khi mở màn hình lên, cậu phát hiện ra có thêm một ứng dụng lạ mà mình chưa từng thấy, tò mò bấm vào thì thấy bên trong trống rỗng, muốn xóa đi nhưng lại bị thông báo "quyền hạn không đủ".
Cậu không còn cách nào khác, đành phải gọi: "Trịnh Thù Quan!"
Một bàn tay đẹp đẽ vươn ra bao trọn lấy ngón tay đang chạm vào màn hình của cậu, nắm chặt lấy sự ấm áp mềm mại đó.
Người đàn ông rạng rỡ đáp lại: "Anh đây, sao vậy cún con?"
Chàng trai tuổi đôi môi có mái tóc rất dày, chỉ mới một thời gian không cắt tỉa mà mái tóc đen óng của Mạch Kính đã dài ra che đi đôi tai. Dưới ánh sáng mái tóc ấy tỏa ra một vẻ mềm mại bóng mượt, cứ như thể mỗi sợi tóc đều được bao bọc trong một lớp đường sáng bóng thôi thúc người ta dùng ngón tay vuốt ve từng sợi một.
Sau khi in hết dấu ấn của mình lên khuôn mặt của Mạch Kính, mục tiêu tiếp theo của Trịnh Thù Quan đương nhiên sẽ chuyển sang mái tóc của cậu.
Hắn đặt tay còn lại luồn vào mái tóc đen mượt mà đã dài ra một chút.
Mạch Kính chỉ vào tờ giấy ghi chú mới trên bàn làm việc bên cạnh, rồi lại nhìn vào ứng dụng lạ trong điện thoại của mình.
[100 việc cần làm khi mới yêu:
12. Hãy cùng người ấy chơi trò chia sẻ những bí mật nhỏ, nhưng nhớ không được kể những câu chuyện cố tình bịa đặt hoặc hư cấu đâu nhé.]
Ý định rất rõ ràng, cậu muốn biết mục đích của ứng dụng này.
Trịnh Thù Quan mỉm cười lộ ra khuôn mặt dịu dàng quen thuộc, trông có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng hắn lại nói: "Tất nhiên là anh sẽ nghe theo em rồi, nhưng em muốn biết đến mức độ nào nhỉ?"
Mạch Kính ngẩng đầu nhìn hắn, cắn môi dưới rồi đột nhiên tự thú: "Thật ra, mấy năm trước em đã gặp anh rồi."
Cả hai bàn tay của hắn đều khựng lại.
Một lúc lâu sau, Trịnh Thù Quan rầu rĩ nở nụ cười, xua tan những gợn sóng trong mắt. Hắn từ từ rút tay về rồi nhìn thẳng vào cậu, thẳng thắn giải thích: "Không có gì to tát đâu, em hoàn toàn có thể coi đó như một ứng dụng chia sẻ cho những cặp đôi."
Nói xong hắn mới giơ bàn đang tay đeo chiếc vòng tay màu bạc xám lên, ánh mắt lướt qua màn hình điện tử, trên khuôn mặt càng lúc càng tràn đầy sự ấm áp và tình yêu say đắm, dẫn dắt từng bước: "Đến lượt em rồi, cún con."
Mạch Kính cụp mắt nhìn xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối tạo thành một tư thế ngoan ngoãn.
Tờ giấy trên bàn bị làn gió thổi bay, nhẹ nhàng run lên một chút.
Những chữ viết trên đó giống như những người nhỏ bé đang nhảy múa vui vẻ.
"Em là bạn cùng phòng với Đỗ Kinh Hồng, em không tin tưởng gã lắm, cho đến giờ em vẫn không biết gã cố ý hay vô tình để em biết những điều đó, vì vậy ngay từ đầu phản ứng đầu tiên của em là muốn đi gặp anh..."
Mọi thứ xung quanh đều bị Trịnh Thù Quan chắn lại, hắn chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi bình tĩnh nhìn xuống, hít thở vài cái rồi mới mở miệng lần nữa: "Nghe lén, theo dõi, định vị, những chức năng cơ bản này đều có. Khi cần thiết ứng dụng này có thể tạo ra một mô hình AI để thay thế em lên mạng, sống cuộc sống ảo."
"Lúc đầu em tìm đến bạn cùng lớp của anh nhưng không kiếm được thông tin gì, sau đó em lên mạng tìm kiếm thông tin về anh cũng không có kết quả... Cho đến một ngày, Đỗ Kinh Hồng đột nhiên hẹn em ra nói muốn đưa em đến một nơi mở rộng tầm mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.