Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu
Chương 30: Làm tình trong suối nước nóng
Lâm Thính Thành
06/09/2024
Các bể suối nước nóng thường được thiết kế khéo léo theo kiểu nửa mở, để khách vừa ngâm mình trong suối nước nóng giàu khoáng chất, vừa tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp thiên nhiên thay đổi theo từng mùa của núi rừng.
Nhưng tại một nơi yên bình, lãng mạn và tràn đầy hơi thở tự nhiên như vậy lại có một người đàn ông cao to cường tráng đang siết chặt một cậu sinh viên thanh tú nhỏ nhắn, hông va vào hông, dương v/ật thúc tới tấp vào bên trong cơ thể đối phương, đến mức người kia thở không ra hơi rồi rơi nước mắt không dứt.
Dần dần Trịnh Thù Quan không còn cảm thấy thoả mãn với những phản ứng của Mạch Kính nữa, hắn di chuyển chậm rãi một chút rồi cố ý kéo hông của cậu xuống dưới mặt nước. Để làn nước chứa đầy các loại thảo dược quý hiếm có tác dụng trấn an, theo động tác của dương v/ật len lỏi vào sâu bên trong lỗ nhỏ nhạy cảm.
Cậu giật mình thon thót, bị cảnh tưởng về chiếc máy rung chập điện trong đầu làm cho hoảng sợ. Cậu vội vàng quay đầu tránh né nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông, khó nhọc thốt ra hai chữ: "Chập... điện."
Vì quá căng thẳng và sợ hãi mà lỗ nhỏ vốn non mềm ướt át giờ đây lại trở nên căng chặt như ban đầu. Trịnh Thù Quan khẽ bật cười, âu yếm vuốt ve hàng mi ướt đẫm dính vào nhau của Mạch Kính: "Không sao, nó chống nước mà. Đừng khóc, quay mặt lại đây cho tôi hôn nào?"
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cây cỏ chiếu rọi lên cơ thể tr/ần tr/uồng của Mạch Kính bên mép hồ, ánh mắt vừa dịu dàng nhưng ẩn chứa ép buộc của Trịnh Thù Quan cũng đang nhìn chăm chú vào cậu.
Linh hồn của Mạch Kính như trôi lơ lửng trên đại dương hỗn loạn, dường như rất lâu sau cậu mới nghe thấy giọng mình run rẩy trả lời: "Được... được."
Người đàn ông có đôi mắt xanh khom xuống, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên. Ánh mắt nghiêm túc cùng với giọng điệu nghịch ngợm khiến hắn hiếm lắm mới có chút vẻ trẻ con: "Cún con, những gì em đã hứa em phải làm hết đấy nhé."
Sự bối rối và khó hiểu lập tức trào dâng, Mạch Kính gượng gạo nuốt nước miếng, giọng nói nho nhỏ đáp: "Được."
Trên mặt nước, hai người vì đạt được cam kết nên cũng không khí trở nên ấm áp và hài hòa hơn. Nhưng dưới mặt nước, "cái thứ" khổng lồ c/ương cứng của Trịnh Thù Quan lại một lần nữa đâm sâu vào bên trong, chỉ để lại hai cái trứng d/ái sưng to sẫm màu, xé toạc dòng nước ấm áp dập mạnh vào lỗ nhỏ nhạy cảm.
Khoái cảm nhanh chóng dồn lại trong cơ thể, nhưng tinh d/ịch bị chặn lại khiến toàn thân Mạch Kính run rẩy dữ dội. Lỗ nhỏ nhạy cảm co rút dữ dội, đôi môi đang vô thức mở ra bị đầu lưỡi to ngang ngược chen vào, liếm láp răng hổ nhạy cảm cho đến khi đầu óc cậu mụ mị và tay chân mềm nhũn.
Muốn bắn quá...Thực sự rất muốn bắn... Sướng quá... Chịu không nổi...
Ham muốn dồi dào đến mức đáng sợ thường là ưu thế và cũng là đề tài của cuộc trò chuyện, nhưng đối với Mạch Kính nó giống như một ngọn núi lớn đè bẹp cậu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Mạch Kính đã tưởng nước suối nóng cũng bắt đầu có ý thức, trở thành đồng phạm với Trịnh Thù Quan. Dòng nước hợp tác với cái thứ đáng sợ đó mang đến cho cậu cảm giác vừa khó chịu vừa sung sướng, tê dại ngứa ngáy, cơ thể ẩn trong dòng nước không kiềm được run lên bần bật lại không thể tìm thấy ai giúp đỡ.
Chỉ có thể yếu ớt vẫy cờ trắng, đầu hàng hoàn toàn.
Còn Trịnh Thù Quan thì sao?
Hắn sung sướng nheo mắt lại, màu mắt càng lúc càng đậm hơn, cơ ngực săn chắc và đầy đặn ép chặt vào bộ ngực mềm mại trắng nõn nhấp nhô dữ dội của Mạch Kính. Đồng thời đôi môi trao cho cậu nụ hôn thật sâu, dưới háng cũng chưa từng ngừng nấc mạnh. Ở sâu trong yết hầu mơ hồ xuất hiện một cảm giác nóng bừng, dã thú trong lòng hắn đã được giải phóng đang tàn phá thế giới hoang tàn, ngửa mặt gầm lên tận trời.
Nhận được câu trả lời rõ ràng từ Mạch Kính, càng khiến hắn hưng phấn đến mức mạch máu dưới làn da mỏng manh cũng run lên.
"Ha." Lúc đôi môi của hai người tách ta, Trịnh Thù Quan không khỏi phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
Sau đó hắn dạng hai chân Mạch Kính ra càng lúc càng rộng, mong muốn được tiến vào sâu thêm một chút. Từng cú thúc nặng nề và tàn nhẫn, thô bạo đến mức khiến cơ thể trước mặt đổ mồ hôi đầm đìa đang trên bờ vực sụp đổ.
Lực va chạm mãnh liệt càng làm cơ thể của Mạch Kính cảm thấy nặng nề, nhưng bên trong cứ ứa ra nước dâm hết lần này đến lần khác như không biết mệt mỏi. Dưới những cú nện điên cuồng kéo dài như vô tận, cậu không chỉ cảm giác được cái máy đang rung dữ dội ở sâu bên trong, mà dương v/ật cứ rút ra đâm vào càng khiến cậu không thể làm gì ngoài bất lực oà khóc.
Bên trong càng lúc càng trở nên nhạy cảm hơn, càng lúc càng ngoan ngoãn bao quanh lấy q/uy đầu sưng to và cây gậy dữ tợn, biến thành vô số chiếc lưỡi nhỏ liếm láp nó.
Lỗ nhỏ chặt chẽ trơn trượt càng siết càng khiến hắn thấy sướng, nhưng ngược lại còn khiến chủ nhân của nó không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Toàn bộ cơ thể của Mạch Kính đều bị cơ thể của Trịnh Thù Quan đè lên. Mỗi lần dương v/ật thâm nhập đều chẳng ngần ngại đâm thẳng vào máy rung, dường như món đồ chơi hắn nhét vào đã trở thành thứ giúp hắn tiến vào đến độ sâu khó tin, càng lúc càng sâu hơn.
Như hổ rình mồi sẵn sàng bùng nổ.
Khác với những lần trước, Mạch Kính lơ đãng trong chốc lát rồi nhanh chóng nhớ lại cái thứ đang ngăn mình bắn ra tinh d/ịch. Dương v/ật của cậu vẫn còn căng cứng đỏ tấy, hai hòn bi bên dưới co rút nhưng không thể bắn ra được gì, khó chịu đến mức bên trong dường như cũng đang phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống, cảm xúc dần dần mất kiểm soát, quầng mắt đỏ bừng và lông mày nhíu lại.
Khoái cảm sung sướng trong cơ thể cứ ngày một càng nhiều, dương v/ật hung hăng khiến người ta sợ hãi cứ giã tới tấp vào tuyến tiền liệt theo vòng tròn, thế mà đang trên đà cực khoái cậu lại lần nữa phải tụt xuống hết lần này đến lần khác, trên khuôn mặt đan xen giữa vui sướng và đau đớn lại khiến bên dưới càng siết chặt hơn.
Trịnh Thù Quan nói "Hả?" cảm thấy dương v/ật đang cắm vào cơ thể Mạch Kính đột nhiên sưng to, lỗ nhỏ siết chặt đến mức hắn không kiềm được cơn cực khoái, từng luồng tinh d/ịch trắng sền sệt cứ thế bắn thẳng vào trong.
Làn sương nóng bao quanh suối nước nóng lượn lờ, Trịnh Thù Quan lùi lại thở ra một hơi nóng. Dục vọng không những chưa giảm mà còn tăng vọt, thốt ra câu nhận xét ngắn gọn: "Cún con bây giờ biết mút giỏi rồi."
Nói xong hắn mỉm cười đút hai ngón tay vào nơi dương v/ật vừa rút ra, xoa nhẹ các nếp gấp xung quanh vài lần rồi ngoáy vào sâu bên trong.
"Để tôi xem, có máy rung nên siết chặt vậy à, hay là do bản năng của cún con? Tôi... Rất tò mò đấy."
Nơi này vốn đã bị hung hăng căng ra ** vài lần, còn bị tinh d/ịch bắn vào trong ồ ạt, hoà lẫn với nước suối nóng biến nó trở thành một mớ hỗn độn.
Trịnh Thù Quan tuỳ ý mân mê vuốt ve, chọc ngoáy chơi đùa chẳng được bao lâu mà bàn tay đã ướt đẫm nước.
Thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn phân nửa, Mạch Kính mở đôi mắt đờ đẫn ra, vô thức kẹp hai chân lại để trốn tránh sự tra tấn của hắn. Trịnh Thù Quan không những không ngăn cản mà còn tử tế hỏi: "Có cần giúp không?"
Người đàn ông có đôi mắt xanh nhếch lên khóe môi, ánh sáng rực rỡ chợt loé lên từ đôi mắt đẹp khi hắn nói lời này. Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nếu không để ý đến những chuyện khác chắc sẽ còn tưởng hắn là người rất dịu dàng hay nho nhã lắm.
Đáng tiếc, Mạch Kính đã biết quá rõ bản chất hèn hạ của người này. Thân thể đang chật vật lùi sang chỗ khác đột nhiên cứng đờ, trong lòng trùng xuống.
Quả nhiên chủ nhân của giọng nói vô cùng êm tai tiếp tục nói: "Cún con của tôi muốn đi đâu vậy? Nếu em cần giúp đỡ, tôi sẽ bế em đến đó ngay bây giờ."
Nhưng tại một nơi yên bình, lãng mạn và tràn đầy hơi thở tự nhiên như vậy lại có một người đàn ông cao to cường tráng đang siết chặt một cậu sinh viên thanh tú nhỏ nhắn, hông va vào hông, dương v/ật thúc tới tấp vào bên trong cơ thể đối phương, đến mức người kia thở không ra hơi rồi rơi nước mắt không dứt.
Dần dần Trịnh Thù Quan không còn cảm thấy thoả mãn với những phản ứng của Mạch Kính nữa, hắn di chuyển chậm rãi một chút rồi cố ý kéo hông của cậu xuống dưới mặt nước. Để làn nước chứa đầy các loại thảo dược quý hiếm có tác dụng trấn an, theo động tác của dương v/ật len lỏi vào sâu bên trong lỗ nhỏ nhạy cảm.
Cậu giật mình thon thót, bị cảnh tưởng về chiếc máy rung chập điện trong đầu làm cho hoảng sợ. Cậu vội vàng quay đầu tránh né nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông, khó nhọc thốt ra hai chữ: "Chập... điện."
Vì quá căng thẳng và sợ hãi mà lỗ nhỏ vốn non mềm ướt át giờ đây lại trở nên căng chặt như ban đầu. Trịnh Thù Quan khẽ bật cười, âu yếm vuốt ve hàng mi ướt đẫm dính vào nhau của Mạch Kính: "Không sao, nó chống nước mà. Đừng khóc, quay mặt lại đây cho tôi hôn nào?"
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cây cỏ chiếu rọi lên cơ thể tr/ần tr/uồng của Mạch Kính bên mép hồ, ánh mắt vừa dịu dàng nhưng ẩn chứa ép buộc của Trịnh Thù Quan cũng đang nhìn chăm chú vào cậu.
Linh hồn của Mạch Kính như trôi lơ lửng trên đại dương hỗn loạn, dường như rất lâu sau cậu mới nghe thấy giọng mình run rẩy trả lời: "Được... được."
Người đàn ông có đôi mắt xanh khom xuống, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên. Ánh mắt nghiêm túc cùng với giọng điệu nghịch ngợm khiến hắn hiếm lắm mới có chút vẻ trẻ con: "Cún con, những gì em đã hứa em phải làm hết đấy nhé."
Sự bối rối và khó hiểu lập tức trào dâng, Mạch Kính gượng gạo nuốt nước miếng, giọng nói nho nhỏ đáp: "Được."
Trên mặt nước, hai người vì đạt được cam kết nên cũng không khí trở nên ấm áp và hài hòa hơn. Nhưng dưới mặt nước, "cái thứ" khổng lồ c/ương cứng của Trịnh Thù Quan lại một lần nữa đâm sâu vào bên trong, chỉ để lại hai cái trứng d/ái sưng to sẫm màu, xé toạc dòng nước ấm áp dập mạnh vào lỗ nhỏ nhạy cảm.
Khoái cảm nhanh chóng dồn lại trong cơ thể, nhưng tinh d/ịch bị chặn lại khiến toàn thân Mạch Kính run rẩy dữ dội. Lỗ nhỏ nhạy cảm co rút dữ dội, đôi môi đang vô thức mở ra bị đầu lưỡi to ngang ngược chen vào, liếm láp răng hổ nhạy cảm cho đến khi đầu óc cậu mụ mị và tay chân mềm nhũn.
Muốn bắn quá...Thực sự rất muốn bắn... Sướng quá... Chịu không nổi...
Ham muốn dồi dào đến mức đáng sợ thường là ưu thế và cũng là đề tài của cuộc trò chuyện, nhưng đối với Mạch Kính nó giống như một ngọn núi lớn đè bẹp cậu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Mạch Kính đã tưởng nước suối nóng cũng bắt đầu có ý thức, trở thành đồng phạm với Trịnh Thù Quan. Dòng nước hợp tác với cái thứ đáng sợ đó mang đến cho cậu cảm giác vừa khó chịu vừa sung sướng, tê dại ngứa ngáy, cơ thể ẩn trong dòng nước không kiềm được run lên bần bật lại không thể tìm thấy ai giúp đỡ.
Chỉ có thể yếu ớt vẫy cờ trắng, đầu hàng hoàn toàn.
Còn Trịnh Thù Quan thì sao?
Hắn sung sướng nheo mắt lại, màu mắt càng lúc càng đậm hơn, cơ ngực săn chắc và đầy đặn ép chặt vào bộ ngực mềm mại trắng nõn nhấp nhô dữ dội của Mạch Kính. Đồng thời đôi môi trao cho cậu nụ hôn thật sâu, dưới háng cũng chưa từng ngừng nấc mạnh. Ở sâu trong yết hầu mơ hồ xuất hiện một cảm giác nóng bừng, dã thú trong lòng hắn đã được giải phóng đang tàn phá thế giới hoang tàn, ngửa mặt gầm lên tận trời.
Nhận được câu trả lời rõ ràng từ Mạch Kính, càng khiến hắn hưng phấn đến mức mạch máu dưới làn da mỏng manh cũng run lên.
"Ha." Lúc đôi môi của hai người tách ta, Trịnh Thù Quan không khỏi phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
Sau đó hắn dạng hai chân Mạch Kính ra càng lúc càng rộng, mong muốn được tiến vào sâu thêm một chút. Từng cú thúc nặng nề và tàn nhẫn, thô bạo đến mức khiến cơ thể trước mặt đổ mồ hôi đầm đìa đang trên bờ vực sụp đổ.
Lực va chạm mãnh liệt càng làm cơ thể của Mạch Kính cảm thấy nặng nề, nhưng bên trong cứ ứa ra nước dâm hết lần này đến lần khác như không biết mệt mỏi. Dưới những cú nện điên cuồng kéo dài như vô tận, cậu không chỉ cảm giác được cái máy đang rung dữ dội ở sâu bên trong, mà dương v/ật cứ rút ra đâm vào càng khiến cậu không thể làm gì ngoài bất lực oà khóc.
Bên trong càng lúc càng trở nên nhạy cảm hơn, càng lúc càng ngoan ngoãn bao quanh lấy q/uy đầu sưng to và cây gậy dữ tợn, biến thành vô số chiếc lưỡi nhỏ liếm láp nó.
Lỗ nhỏ chặt chẽ trơn trượt càng siết càng khiến hắn thấy sướng, nhưng ngược lại còn khiến chủ nhân của nó không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Toàn bộ cơ thể của Mạch Kính đều bị cơ thể của Trịnh Thù Quan đè lên. Mỗi lần dương v/ật thâm nhập đều chẳng ngần ngại đâm thẳng vào máy rung, dường như món đồ chơi hắn nhét vào đã trở thành thứ giúp hắn tiến vào đến độ sâu khó tin, càng lúc càng sâu hơn.
Như hổ rình mồi sẵn sàng bùng nổ.
Khác với những lần trước, Mạch Kính lơ đãng trong chốc lát rồi nhanh chóng nhớ lại cái thứ đang ngăn mình bắn ra tinh d/ịch. Dương v/ật của cậu vẫn còn căng cứng đỏ tấy, hai hòn bi bên dưới co rút nhưng không thể bắn ra được gì, khó chịu đến mức bên trong dường như cũng đang phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống, cảm xúc dần dần mất kiểm soát, quầng mắt đỏ bừng và lông mày nhíu lại.
Khoái cảm sung sướng trong cơ thể cứ ngày một càng nhiều, dương v/ật hung hăng khiến người ta sợ hãi cứ giã tới tấp vào tuyến tiền liệt theo vòng tròn, thế mà đang trên đà cực khoái cậu lại lần nữa phải tụt xuống hết lần này đến lần khác, trên khuôn mặt đan xen giữa vui sướng và đau đớn lại khiến bên dưới càng siết chặt hơn.
Trịnh Thù Quan nói "Hả?" cảm thấy dương v/ật đang cắm vào cơ thể Mạch Kính đột nhiên sưng to, lỗ nhỏ siết chặt đến mức hắn không kiềm được cơn cực khoái, từng luồng tinh d/ịch trắng sền sệt cứ thế bắn thẳng vào trong.
Làn sương nóng bao quanh suối nước nóng lượn lờ, Trịnh Thù Quan lùi lại thở ra một hơi nóng. Dục vọng không những chưa giảm mà còn tăng vọt, thốt ra câu nhận xét ngắn gọn: "Cún con bây giờ biết mút giỏi rồi."
Nói xong hắn mỉm cười đút hai ngón tay vào nơi dương v/ật vừa rút ra, xoa nhẹ các nếp gấp xung quanh vài lần rồi ngoáy vào sâu bên trong.
"Để tôi xem, có máy rung nên siết chặt vậy à, hay là do bản năng của cún con? Tôi... Rất tò mò đấy."
Nơi này vốn đã bị hung hăng căng ra ** vài lần, còn bị tinh d/ịch bắn vào trong ồ ạt, hoà lẫn với nước suối nóng biến nó trở thành một mớ hỗn độn.
Trịnh Thù Quan tuỳ ý mân mê vuốt ve, chọc ngoáy chơi đùa chẳng được bao lâu mà bàn tay đã ướt đẫm nước.
Thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn phân nửa, Mạch Kính mở đôi mắt đờ đẫn ra, vô thức kẹp hai chân lại để trốn tránh sự tra tấn của hắn. Trịnh Thù Quan không những không ngăn cản mà còn tử tế hỏi: "Có cần giúp không?"
Người đàn ông có đôi mắt xanh nhếch lên khóe môi, ánh sáng rực rỡ chợt loé lên từ đôi mắt đẹp khi hắn nói lời này. Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nếu không để ý đến những chuyện khác chắc sẽ còn tưởng hắn là người rất dịu dàng hay nho nhã lắm.
Đáng tiếc, Mạch Kính đã biết quá rõ bản chất hèn hạ của người này. Thân thể đang chật vật lùi sang chỗ khác đột nhiên cứng đờ, trong lòng trùng xuống.
Quả nhiên chủ nhân của giọng nói vô cùng êm tai tiếp tục nói: "Cún con của tôi muốn đi đâu vậy? Nếu em cần giúp đỡ, tôi sẽ bế em đến đó ngay bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.