Chương 74: Giá y tiễn biệt
Bảo Hy
19/05/2022
Bắc Mộc Xướng Nguyết muốn lên tiếng giải thích với nàng, nhưng lời đến miệng lại không có cách nào thốt ra thành lời, cuối cùng chỉ có thể nuốt lại vào trong. Ly Thương quay lưng lại với hắn, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh di thể lạnh lẽo của Nhạn Quyên. Hắn cũng không còn lời nào để nói, chỉ đành quay gót bước đi.
Có rất nhiều lời cả đời cũng không thể nói ra. Mặc dù chỉ cần có thể nói ra thì mọi hiểu lầm đều sẽ được hoá giải. Nhưng hắn lại không thể làm thế. Hắn cũng có lời hứa phải giữ, hắn không thể thất hứa. Đời này, Bắc Mộc Xướng Nguyệt chưa từng phụ bất kì ai, chỉ phụ Ly Thương.
Đành chịu, có lẽ đợi đến khi thân xác tàn lụi, linh hồn đi qua cầu Nại Hà đầu thai kiếp khác, mọi khổ đau kiếp này đều sẽ quên hết. Chỉ đáng tiếc nỗi hận ghi vào thiên cổ, mãi không có lời minh oan.
Ly Thương gục đầu bên di thể lạnh lẽo. Người ra đi, kẻ ở lại mới là kẻ đau khổ nhất. Nàng bây giờ hình như chẳng còn tha thiết gì nữa. Đối diện liên tục những mất mát khiến Ly Thương sớm quên đi êm đềm lúc đầu, cũng khiến nàng dần trở nên lãnh cảm.
Ngày hôm sau đó, doanh trại thực hiện hoả táng Nhạn Quyên. Cho đến tận lúc nhìn ngọn lửa đỏ cháy hừng hực từng lúc thiêu rụi di thể của y, nàng vẫn không dám tin Nhạn Quyên đã chết. Chỉ mới đây còn cùng y kề vai chiến đấu, mà lúc này đã âm dương cách trở.
Ly Thương nhìn lửa đỏ dần thiêu đốt Nhạn Quyên. Y nằm đó, không còn lưu luyến với thế gian. Nàng không khóc, không hề có một giọt nước mắt nào rơi ra từ khoé mắt. Không phải không đau lòng mà là đau đến mức không khóc nỗi, không cách nào ép nước mắt chảy ra được.
Nước mắt chảy xuôi chỉ là để thoả lấp phần nào, nước mắt thấm ngược mới là đau đớn cùng cực.
Hoả táng xong, Ly Thương ôm trong lòng hũ tro cốt của Nhạn Quyên. Nàng thẫn thờ ngồi đó cả một buổi, ai gọi cũng không nghe. Cho đến khi trời tối, không còn ai thấy Ly Thương ngồi đó nữa, cũng không ai biết nàng đã đi đâu.
Ly Thương lúc này khoá lại giá y đỏ, ôm theo hũ tro cốt của Nhạn Quyên đi lên ngọn núi. Đứng bên bờ vực, nàng mở nắp, nắm một nắm tro cốt.
“Nhạn Quyên, ngươi từng nói yêu thích tự do, ước muốn lớn nhất đời chính là có thể tự do đi nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn. Bây giờ ta giúp ngươi, để gió cuốn đi, đi đến nơi mà ngươi muốn, ngắm phong cảnh mà ngươi yêu thích.”
Ly Thương hất tay, tung một nắm tro vào trong gió, gió cuốn bụi mờ cùng tro tàn bay đi. Khoé mắt đỏ hoe, nàng run run nắm lấy nắm tiếp theo.
“Nhạn Quyên, ngươi nhất định đừng thấy cô đơn. Ta tiễn ngươi một đoạn, đợi ta, rất nhanh thôi ta sẽ đến tìm ngươi, chúng ta lại cùng nhau dạo khắp thế gian.”
Nàng tung tro cốt vào hư không, để gió cuốn y đi về nơi phương trời xa. Thật ra chết rồi cũng tốt. Chết rồi sẽ không còn phải mệt mỏi lo âu nữa, chết rồi thì không còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai nữa. Lúc sống không thể tự do, vậy chết đi rồi sẽ có được tự do của mình.
Y chết rồi, được giải thoát rồi. Còn nàng vẫn còn sống, vẫn phải tiếp tục sống.
Có khi Ly Thương cảm thấy, chết đi còn dễ dàng hơn là sống.
Nàng để lại một nắm tro của Nhạn Quyên, bỏ vào trong một chiếc lọ nhỏ thuỷ tinh, treo bên người.
“Như vậy ngươi sẽ không cô đơn nữa, ta đi đâu cũng có thể ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không phải một mình.”
Ly Thương đặt chiếc hũ trống rỗng xuống đất, cảm nhận gió lùa qua mặt. Giá y đỏ tung bay trong gió, lộng lẫy đến mê người.
Nàng mặc giá y đỏ tiễn y bởi nàng biết Nhạn Quyên rất thích dáng vẻ nàng mặc giá y, nhất là mặc vì y. Nàng muốn đoạn đường cuối cùng này có thể để y nhìn thấy nàng lần nữa khoá lên bộ giá y, để y có thể yên tâm mà rời đi.
“Nhạn Quyên, đợi ta, đợi ta kết thúc mọi chuyện sẽ đến thành thân với ngươi.”
Lời hứa của nàng, nàng sẽ thực hiện. Chỉ đáng tiếc thiên y chia rẽ, chỉ có thể hẹn người ở một thời không khác, kết lại lời hứa đã vỡ đôi.
Ly Thương nhìn về hướng doanh trại của Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Lòng người đã nhẫn tâm thì ta hà tất phải cưỡng cầu. Đời này có lẽ Bắc Mộc Xướng Nguyệt sẽ mãi như thế thôi, chẳng thể nào thay đổi được. Nàng không hận hắn, chỉ hận mình. Hận mình tin lầm người, trao tim lầm người.
Thế thôi, cũng chẳng cơ tư cách để hận người.
Ly Thương cầm chặt bảo kiếm trong tay, quay gót rời đi, bóng lưng cô độc dần mất hút vào trong bóng tối.
“Nhạn Quyên, ta bây giờ đi báo thù cho ngươi. Đợi ta, lần này ta nhất định sẽ trở lại bên ngươi.”
Lần trước hứa hẹn, nàng không thể quay về như lời đã nói. Chỉ chậm một bước đã là vĩnh viễn rời xa. Lần này, Ly Thương sẽ không bỏ lỡ nữa. Nàng nhất định sẽ giữ đúng lời hứa.
Bộ giá y này mặc là để thành thân với người. Hôm nay một kiếm này, dứt hết thù hận của người rồi ta sẽ cùng người thành thân. Không màng gì nữa, cái gì là trách nhiệm, cái gì là tín ngưỡng, ta chỉ muốn an yên cùng người.
Có rất nhiều lời cả đời cũng không thể nói ra. Mặc dù chỉ cần có thể nói ra thì mọi hiểu lầm đều sẽ được hoá giải. Nhưng hắn lại không thể làm thế. Hắn cũng có lời hứa phải giữ, hắn không thể thất hứa. Đời này, Bắc Mộc Xướng Nguyệt chưa từng phụ bất kì ai, chỉ phụ Ly Thương.
Đành chịu, có lẽ đợi đến khi thân xác tàn lụi, linh hồn đi qua cầu Nại Hà đầu thai kiếp khác, mọi khổ đau kiếp này đều sẽ quên hết. Chỉ đáng tiếc nỗi hận ghi vào thiên cổ, mãi không có lời minh oan.
Ly Thương gục đầu bên di thể lạnh lẽo. Người ra đi, kẻ ở lại mới là kẻ đau khổ nhất. Nàng bây giờ hình như chẳng còn tha thiết gì nữa. Đối diện liên tục những mất mát khiến Ly Thương sớm quên đi êm đềm lúc đầu, cũng khiến nàng dần trở nên lãnh cảm.
Ngày hôm sau đó, doanh trại thực hiện hoả táng Nhạn Quyên. Cho đến tận lúc nhìn ngọn lửa đỏ cháy hừng hực từng lúc thiêu rụi di thể của y, nàng vẫn không dám tin Nhạn Quyên đã chết. Chỉ mới đây còn cùng y kề vai chiến đấu, mà lúc này đã âm dương cách trở.
Ly Thương nhìn lửa đỏ dần thiêu đốt Nhạn Quyên. Y nằm đó, không còn lưu luyến với thế gian. Nàng không khóc, không hề có một giọt nước mắt nào rơi ra từ khoé mắt. Không phải không đau lòng mà là đau đến mức không khóc nỗi, không cách nào ép nước mắt chảy ra được.
Nước mắt chảy xuôi chỉ là để thoả lấp phần nào, nước mắt thấm ngược mới là đau đớn cùng cực.
Hoả táng xong, Ly Thương ôm trong lòng hũ tro cốt của Nhạn Quyên. Nàng thẫn thờ ngồi đó cả một buổi, ai gọi cũng không nghe. Cho đến khi trời tối, không còn ai thấy Ly Thương ngồi đó nữa, cũng không ai biết nàng đã đi đâu.
Ly Thương lúc này khoá lại giá y đỏ, ôm theo hũ tro cốt của Nhạn Quyên đi lên ngọn núi. Đứng bên bờ vực, nàng mở nắp, nắm một nắm tro cốt.
“Nhạn Quyên, ngươi từng nói yêu thích tự do, ước muốn lớn nhất đời chính là có thể tự do đi nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn. Bây giờ ta giúp ngươi, để gió cuốn đi, đi đến nơi mà ngươi muốn, ngắm phong cảnh mà ngươi yêu thích.”
Ly Thương hất tay, tung một nắm tro vào trong gió, gió cuốn bụi mờ cùng tro tàn bay đi. Khoé mắt đỏ hoe, nàng run run nắm lấy nắm tiếp theo.
“Nhạn Quyên, ngươi nhất định đừng thấy cô đơn. Ta tiễn ngươi một đoạn, đợi ta, rất nhanh thôi ta sẽ đến tìm ngươi, chúng ta lại cùng nhau dạo khắp thế gian.”
Nàng tung tro cốt vào hư không, để gió cuốn y đi về nơi phương trời xa. Thật ra chết rồi cũng tốt. Chết rồi sẽ không còn phải mệt mỏi lo âu nữa, chết rồi thì không còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai nữa. Lúc sống không thể tự do, vậy chết đi rồi sẽ có được tự do của mình.
Y chết rồi, được giải thoát rồi. Còn nàng vẫn còn sống, vẫn phải tiếp tục sống.
Có khi Ly Thương cảm thấy, chết đi còn dễ dàng hơn là sống.
Nàng để lại một nắm tro của Nhạn Quyên, bỏ vào trong một chiếc lọ nhỏ thuỷ tinh, treo bên người.
“Như vậy ngươi sẽ không cô đơn nữa, ta đi đâu cũng có thể ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không phải một mình.”
Ly Thương đặt chiếc hũ trống rỗng xuống đất, cảm nhận gió lùa qua mặt. Giá y đỏ tung bay trong gió, lộng lẫy đến mê người.
Nàng mặc giá y đỏ tiễn y bởi nàng biết Nhạn Quyên rất thích dáng vẻ nàng mặc giá y, nhất là mặc vì y. Nàng muốn đoạn đường cuối cùng này có thể để y nhìn thấy nàng lần nữa khoá lên bộ giá y, để y có thể yên tâm mà rời đi.
“Nhạn Quyên, đợi ta, đợi ta kết thúc mọi chuyện sẽ đến thành thân với ngươi.”
Lời hứa của nàng, nàng sẽ thực hiện. Chỉ đáng tiếc thiên y chia rẽ, chỉ có thể hẹn người ở một thời không khác, kết lại lời hứa đã vỡ đôi.
Ly Thương nhìn về hướng doanh trại của Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Lòng người đã nhẫn tâm thì ta hà tất phải cưỡng cầu. Đời này có lẽ Bắc Mộc Xướng Nguyệt sẽ mãi như thế thôi, chẳng thể nào thay đổi được. Nàng không hận hắn, chỉ hận mình. Hận mình tin lầm người, trao tim lầm người.
Thế thôi, cũng chẳng cơ tư cách để hận người.
Ly Thương cầm chặt bảo kiếm trong tay, quay gót rời đi, bóng lưng cô độc dần mất hút vào trong bóng tối.
“Nhạn Quyên, ta bây giờ đi báo thù cho ngươi. Đợi ta, lần này ta nhất định sẽ trở lại bên ngươi.”
Lần trước hứa hẹn, nàng không thể quay về như lời đã nói. Chỉ chậm một bước đã là vĩnh viễn rời xa. Lần này, Ly Thương sẽ không bỏ lỡ nữa. Nàng nhất định sẽ giữ đúng lời hứa.
Bộ giá y này mặc là để thành thân với người. Hôm nay một kiếm này, dứt hết thù hận của người rồi ta sẽ cùng người thành thân. Không màng gì nữa, cái gì là trách nhiệm, cái gì là tín ngưỡng, ta chỉ muốn an yên cùng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.