Chương 81: Không thể nắm giữ
Bảo Hy
19/05/2022
Ly Thương từ từ rời khỏi vòng tay Bắc Mộc Xướng nguyệt. Hương thơm vẫn còn vươn nơi đầu mũi hoà cùng với nước mắt đắng chát. Muốn vươn tay giữ lấy lại không cách nào làm được. Can đảm cả đời này, cũng hoá mây khói trước những lỗi lầm mà hắn phạm phải.
“Ly Thương, ta đã từng thử buông tay nàng. Thử rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần như vậy đều phát hiện ra, thì ra ta yếu đuối đến thế. Đã quen với việc có nàng bên cạnh, ta không cách nào tưởng tượng được không có nàng thì sẽ thế nào.”
Bởi vì tính chiếm hữu quá cao, vì thế không muốn để nàng rơi vào tay bất kì kẻ nào. Chỉ cần nghĩ đến nàng sẽ ở trong vòng tay kẻ khác, tâm trí đang bình thản cũng sẽ phát điên lên.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhận ra, cho dù hắn đã học cách phải lãnh cảm với cả thiên hạ, cũng không thể không quan tâm đến từng cử động của nàng. Bất giác, Ly Thương đã trở thành một điểm nhìn mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt không thể dứt ra được.
Không biết vì sao từ rất lâu về trước đã cảm thấy giữa hắn và nàng có mối liên kết. Hoá ra là trong người đều chảy chung một dòng máu. Hai trái tim hướng về nhau, là hữu ý sao?
Ly Thương lùi gót chân đến chỗ thanh kiếm ban nãy nàng làm rơi, cúi người nhặt lại trường kiếm. Nước mắt lăn dài, nàng nở nụ cười dịu dàng.
“Nhạn Quyên là phu quân của ta, ngươi giết chàng ấy thì ngươi là kẻ thù của ta, ta bắt buộc phải giết ngươi. Nhưng ngươi là ca ca của ta, cũng là chủ thượng của ta, ta đã thề kiếp này sẽ trung thành với ngươi, vì vậy càng không thể giết ngươi.”
Tại sao thiên đạo luôn ép nàng vào tình cảnh này. Ép nàng mang trên mình mối thù hận không thể quên, kẻ thù đứng trước mắt nhưng lại không cách nào có thể ra tay.
Nàng bây giờ, rất thống khổ. Suy nghĩ, tình cảm đấu tranh với nhau, kiếm trong tay không thể vung ra.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhìn thấy được tranh đấu trong lòng nàng. Hắn không muốn làm khó nàng. Được, nếu nàng muốn trả thù vậy hắn sẽ đứng yên đợi nàng đến. Bất cứ lúc nào, mạng của hắn nàng đều có thể lấy đi. Đời này của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, mong muốn nhất là chết trong tay Ly Thương. Nếu cái chết của hắn có thể trả lại nàng những uất hận, vậy hắn cam tâm. Nếu cái chết của hắn có thể khiến nàng vui vẻ, vậy hắn tình nguyện.
Đời này là hắn nợ nàng, vì vậy hắn không hối tiếc.
Hắn đặt tay lên nơi ngực trái của chính mình, mỉm cười.
“Bất cứ khi nào nàng muốn, hãy đâm vào nơi này, ta nhất định sẽ không ngăn cản.”
Ly Thương cười, chậm rãi bước đến ôm lấy hắn. Nàng giương kiếm lên, từ phía sau lưng hắn, đâm tới, đâm xuyên qua lồng ngực hắn rồi xuyên qua cả lồng ngực của chính mình. Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn giữ lời, một cái nheo mắt cũng không có, chỉ đưa tay ôm lấy nàng.
“Tại sao lại tự tổn thương cả chính mình?”
Hắn không quan tâm máu của bản thân đang từng lúc thấm ra, ướt cả y phục, chỉ quan tâm đến mũi kiếm đang xuyên qua lồng ngực nàng.
Ly Thương cười, đưa tay chạm lên gương mặt hắn. Nàng rướn người, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nụ hôn có mùi vị của nước mắt hoà với nước mưa, Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết đây là nụ hôn cuối cùng của hắn và nàng. Nước mắt hoà quyện vào nhau, thân thể hắn và nàng, được gắn kết bởi một thanh kiếm. Là gắn kết hay chặt đứt, đều không quan tâm nữa. Đắm chìm vào trong trầm mê một lần cuối cùng, bởi vì ngày mai sẽ phải buông bỏ sợi dây trói buộc sinh mệnh. Nàng và hắn, mối duyên ngắn ngủi phải cắt đứt từ hôm nay.
“Bởi vì ta phải giết người, nhưng như vậy là trái với lời thề. Ta không thể giết người, cũng không thể quên đi hận thù trong lòng ta. Nhát kiếm này, ta thay Nhạn Quyên đòi lại. Nhưng ta cũng không phản bội lời thề của ta, vết thương này xem như là tận trung sau cùng của ta.”
Ly Thương đưa tay rút thanh kiếm ra, vứt bỏ xuống nền đất. Nàng từ từ lùi bước, rời xa hắn. Thứ liên kết chúng ta, ban đầu là do chúng ta tự tạo ra, bây giờ tự chúng ta chặt đứt, vậy từ nay không còn nợ nần gì nhau nữa.
Ly Thương quay lưng lại với hắn, tà áo đỏ phấp phới trong gió, thê lương đến cùng cực.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ta hận ngươi. Nhưng lại càng hận bản thân ta yêu ngươi đến không thể vứt bỏ.”
Yêu chính người mình hận, là đau đớn thế nào?
Không còn chấp niệm hồng trần, không còn mong mỏi đời đời kiếp kiếp. Tham luyến si mê, đều vứt lại chốn hồng trần loạn thế. Thời gian dài đăng đẳng, có lưu giữ lại được tấm chân tình bị vùi dập trong khói bụi?
Nếu vạn vật trên thế gian đều có kết thúc đẹp đẽ, thì góc biển chân trời đã không phải vĩnh viễn chỉ có thể ngắm không thể chạm tới. Tưởng như thật gần nhưng lại cả đời cũng không cách nào chạm tới. Tấm chân tình còn sót lại, gửi vào dòng thời gian vô tận.
Ly Thương đặt gót chân lên tường thành, hứng trọn một khoảng trời gió lộng. Mái tóc đen óng ả bay trong gió, bóng lưng mảnh mai cô độc, giá y đỏ thẫm tuyệt đẹp hoà cùng màn mưa ngâu đục ngầu, là khung cảnh cả đời Bắc Mộc Xướng Nguyệt không thể quên.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, những cuồng vọng kiếp này, đều kết thúc rồi. Ta và ngươi, tổn thương nhau đến tạn lúc này là quá đủ rồi. Nếu còn có kiếp sau, ta hy vọng cả ta và ngươi đều có cuộc sống tốt đẹp như momg muốn. Chỉ là, đừng yêu nhau nữa.”
Kiếp này đau khổ hết cả một đời, đều đã đủ rồi. Duyên nợ giữa ta với người, níu kéo một đời cũng đã mệt. Lòng này sớm đã tê tái, cũng chẳng còn luyến tiếc một ánh mắt nụ cười.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đứng lặng người, bước chân muốn nhấc lên lại tê cứng một chỗ. Tường thành lộng gió, mưa phùn che khuất ánh mặt trời, ánh sáng vinh quang lụi tàn không còn có thể thắp sáng. Cuồng vọng, chấp niệm, yêu thương đều không còn nữa. Giá y đỏ che cả một trời, người đẹp tựa thiên tiên, là phong cảnh đẹp nhất đời này, chỉ là không cách nào níu giữ lấy.
Khoảnh khắc cuối cùng mà hắn nhìn thấy chính là nàng nở nụ cười với hắn. Nụ cười thuần khiết nhất, đẹp đẽ nhất mà đời này hắn yêu, hắn muốn trân trọng.
Giữa trời lộng gió, nàng ngã người về sau, không chút luyến lưu hồng trần thế sự. Hắn lao tới, chỉ nắm được sợi dây màu đỏ trên y phục nàng, mà không thể nắm được nàng. Nắm lấy sợi tơ hồng đứt đoạn, lại không thể nắm được người mình yêu.
Ly Thương giang rộng tay, mỉm cười đón nhận cái chết đến gần. Phong cảnh cuối đời nàng nhìn thấy chính là bầu trời đục ngầu, mưa lất phất, cờ tung bay trên tường thành và hắn, đưa bàn tay vô vọng về phía nàng.
Trong tiếng gió rít gào, hắn nghe thấy giọng nàng vọng lên.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ta tha thứ cho ngươi. Ta không hận ngươi nữa, ngươi quên ta đi.”
Khoảnh khắc chạm đất, Ly Thương không còn thấy đau đớn nữa. Từng cảnh tượng đẹp đã mà đời này nàng nhìn thấy, nàng trải qua đều hiện ra trước mắt. Nàng nhìn thấy, bàn tay thân thuộc vươn đến. Ly Thương vươn tay vào không trung để nắm lấy.
“Nhạn Quyên, ta đến gả cho ngươi đây!”
“Ly Thương, ta đã từng thử buông tay nàng. Thử rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần như vậy đều phát hiện ra, thì ra ta yếu đuối đến thế. Đã quen với việc có nàng bên cạnh, ta không cách nào tưởng tượng được không có nàng thì sẽ thế nào.”
Bởi vì tính chiếm hữu quá cao, vì thế không muốn để nàng rơi vào tay bất kì kẻ nào. Chỉ cần nghĩ đến nàng sẽ ở trong vòng tay kẻ khác, tâm trí đang bình thản cũng sẽ phát điên lên.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhận ra, cho dù hắn đã học cách phải lãnh cảm với cả thiên hạ, cũng không thể không quan tâm đến từng cử động của nàng. Bất giác, Ly Thương đã trở thành một điểm nhìn mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt không thể dứt ra được.
Không biết vì sao từ rất lâu về trước đã cảm thấy giữa hắn và nàng có mối liên kết. Hoá ra là trong người đều chảy chung một dòng máu. Hai trái tim hướng về nhau, là hữu ý sao?
Ly Thương lùi gót chân đến chỗ thanh kiếm ban nãy nàng làm rơi, cúi người nhặt lại trường kiếm. Nước mắt lăn dài, nàng nở nụ cười dịu dàng.
“Nhạn Quyên là phu quân của ta, ngươi giết chàng ấy thì ngươi là kẻ thù của ta, ta bắt buộc phải giết ngươi. Nhưng ngươi là ca ca của ta, cũng là chủ thượng của ta, ta đã thề kiếp này sẽ trung thành với ngươi, vì vậy càng không thể giết ngươi.”
Tại sao thiên đạo luôn ép nàng vào tình cảnh này. Ép nàng mang trên mình mối thù hận không thể quên, kẻ thù đứng trước mắt nhưng lại không cách nào có thể ra tay.
Nàng bây giờ, rất thống khổ. Suy nghĩ, tình cảm đấu tranh với nhau, kiếm trong tay không thể vung ra.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhìn thấy được tranh đấu trong lòng nàng. Hắn không muốn làm khó nàng. Được, nếu nàng muốn trả thù vậy hắn sẽ đứng yên đợi nàng đến. Bất cứ lúc nào, mạng của hắn nàng đều có thể lấy đi. Đời này của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, mong muốn nhất là chết trong tay Ly Thương. Nếu cái chết của hắn có thể trả lại nàng những uất hận, vậy hắn cam tâm. Nếu cái chết của hắn có thể khiến nàng vui vẻ, vậy hắn tình nguyện.
Đời này là hắn nợ nàng, vì vậy hắn không hối tiếc.
Hắn đặt tay lên nơi ngực trái của chính mình, mỉm cười.
“Bất cứ khi nào nàng muốn, hãy đâm vào nơi này, ta nhất định sẽ không ngăn cản.”
Ly Thương cười, chậm rãi bước đến ôm lấy hắn. Nàng giương kiếm lên, từ phía sau lưng hắn, đâm tới, đâm xuyên qua lồng ngực hắn rồi xuyên qua cả lồng ngực của chính mình. Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn giữ lời, một cái nheo mắt cũng không có, chỉ đưa tay ôm lấy nàng.
“Tại sao lại tự tổn thương cả chính mình?”
Hắn không quan tâm máu của bản thân đang từng lúc thấm ra, ướt cả y phục, chỉ quan tâm đến mũi kiếm đang xuyên qua lồng ngực nàng.
Ly Thương cười, đưa tay chạm lên gương mặt hắn. Nàng rướn người, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nụ hôn có mùi vị của nước mắt hoà với nước mưa, Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết đây là nụ hôn cuối cùng của hắn và nàng. Nước mắt hoà quyện vào nhau, thân thể hắn và nàng, được gắn kết bởi một thanh kiếm. Là gắn kết hay chặt đứt, đều không quan tâm nữa. Đắm chìm vào trong trầm mê một lần cuối cùng, bởi vì ngày mai sẽ phải buông bỏ sợi dây trói buộc sinh mệnh. Nàng và hắn, mối duyên ngắn ngủi phải cắt đứt từ hôm nay.
“Bởi vì ta phải giết người, nhưng như vậy là trái với lời thề. Ta không thể giết người, cũng không thể quên đi hận thù trong lòng ta. Nhát kiếm này, ta thay Nhạn Quyên đòi lại. Nhưng ta cũng không phản bội lời thề của ta, vết thương này xem như là tận trung sau cùng của ta.”
Ly Thương đưa tay rút thanh kiếm ra, vứt bỏ xuống nền đất. Nàng từ từ lùi bước, rời xa hắn. Thứ liên kết chúng ta, ban đầu là do chúng ta tự tạo ra, bây giờ tự chúng ta chặt đứt, vậy từ nay không còn nợ nần gì nhau nữa.
Ly Thương quay lưng lại với hắn, tà áo đỏ phấp phới trong gió, thê lương đến cùng cực.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ta hận ngươi. Nhưng lại càng hận bản thân ta yêu ngươi đến không thể vứt bỏ.”
Yêu chính người mình hận, là đau đớn thế nào?
Không còn chấp niệm hồng trần, không còn mong mỏi đời đời kiếp kiếp. Tham luyến si mê, đều vứt lại chốn hồng trần loạn thế. Thời gian dài đăng đẳng, có lưu giữ lại được tấm chân tình bị vùi dập trong khói bụi?
Nếu vạn vật trên thế gian đều có kết thúc đẹp đẽ, thì góc biển chân trời đã không phải vĩnh viễn chỉ có thể ngắm không thể chạm tới. Tưởng như thật gần nhưng lại cả đời cũng không cách nào chạm tới. Tấm chân tình còn sót lại, gửi vào dòng thời gian vô tận.
Ly Thương đặt gót chân lên tường thành, hứng trọn một khoảng trời gió lộng. Mái tóc đen óng ả bay trong gió, bóng lưng mảnh mai cô độc, giá y đỏ thẫm tuyệt đẹp hoà cùng màn mưa ngâu đục ngầu, là khung cảnh cả đời Bắc Mộc Xướng Nguyệt không thể quên.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, những cuồng vọng kiếp này, đều kết thúc rồi. Ta và ngươi, tổn thương nhau đến tạn lúc này là quá đủ rồi. Nếu còn có kiếp sau, ta hy vọng cả ta và ngươi đều có cuộc sống tốt đẹp như momg muốn. Chỉ là, đừng yêu nhau nữa.”
Kiếp này đau khổ hết cả một đời, đều đã đủ rồi. Duyên nợ giữa ta với người, níu kéo một đời cũng đã mệt. Lòng này sớm đã tê tái, cũng chẳng còn luyến tiếc một ánh mắt nụ cười.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đứng lặng người, bước chân muốn nhấc lên lại tê cứng một chỗ. Tường thành lộng gió, mưa phùn che khuất ánh mặt trời, ánh sáng vinh quang lụi tàn không còn có thể thắp sáng. Cuồng vọng, chấp niệm, yêu thương đều không còn nữa. Giá y đỏ che cả một trời, người đẹp tựa thiên tiên, là phong cảnh đẹp nhất đời này, chỉ là không cách nào níu giữ lấy.
Khoảnh khắc cuối cùng mà hắn nhìn thấy chính là nàng nở nụ cười với hắn. Nụ cười thuần khiết nhất, đẹp đẽ nhất mà đời này hắn yêu, hắn muốn trân trọng.
Giữa trời lộng gió, nàng ngã người về sau, không chút luyến lưu hồng trần thế sự. Hắn lao tới, chỉ nắm được sợi dây màu đỏ trên y phục nàng, mà không thể nắm được nàng. Nắm lấy sợi tơ hồng đứt đoạn, lại không thể nắm được người mình yêu.
Ly Thương giang rộng tay, mỉm cười đón nhận cái chết đến gần. Phong cảnh cuối đời nàng nhìn thấy chính là bầu trời đục ngầu, mưa lất phất, cờ tung bay trên tường thành và hắn, đưa bàn tay vô vọng về phía nàng.
Trong tiếng gió rít gào, hắn nghe thấy giọng nàng vọng lên.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ta tha thứ cho ngươi. Ta không hận ngươi nữa, ngươi quên ta đi.”
Khoảnh khắc chạm đất, Ly Thương không còn thấy đau đớn nữa. Từng cảnh tượng đẹp đã mà đời này nàng nhìn thấy, nàng trải qua đều hiện ra trước mắt. Nàng nhìn thấy, bàn tay thân thuộc vươn đến. Ly Thương vươn tay vào không trung để nắm lấy.
“Nhạn Quyên, ta đến gả cho ngươi đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.