Chương 51: Người có thể cho ta tình yêu không
Bảo Hy
19/05/2022
Nhiều ngày sau đó, Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn đều đặn đến thăm Cung Nam Khâu, chỉ là hắn vừa đến trước cửa lại quay lưng rời đi chưa từng bước vào. Nhiều lúc hắn quay lưng đi rồi, vẫn còn ngoảnh đầu lại với dáng vẻ luyến tiếc.
Có một tối hắn ở ngự hoa viên đối ẩm dưới trăng, dáng vẻ cô độc tựa lưng vào gốc cây. Lúc trước vẫn luôn cùng Ly Thương uống rượu dưới trăng, dáng vẻ lúc say của nàng là dáng vẻ khiến hắn khắc ghi nhất đời này. Đôi má hồng, đôi mắt lung linh hơi đỏ và điệu bộ ngoan ngoãn đó khiến lòng hắn rung động.
Hắn hạ mắt, hàng mi đen dài rũ xuống che đi con ngươi đen láy. Cảnh xưa vẫn còn, mà người đã không còn ở bên.
Hạn Dực đứng hầu bên cạnh, cũng chỉ thở dài. Một đời này tự cho mình là tự tại không ràng buộc, vẫn không ngờ bước chân đã bị trói lại lúc nào không hay.
Nửa tháng trôi qua, tất cả đều êm đềm như chẳng có gì xảy ra. Nhưng trong sự yên bình đó, lại là một cơn sóng ngầm cuồn cuộn. Quyết Sát khởi động, không ít quan viên qua đời mà không chút manh mối nào. Cái chết của Tịnh Thái Huy đổ hết lên đầu đám sơn tặc. Mà khi quan viên đến điều tra, lại chỉ thấy sơn trại cùng đám sơn tặc bị tàn sát một cách đầy bí ẩn. Vụ án cứ thế đứt mất manh mối mà trôi qua như thế. Nhưng trong lòng của tất cả cũng đều hiểu được, thế lực của người đó đã lớn mạnh đến mất có thể làm cho một cái cây đại thụ lớn đến nhường đó biến mất thần không biết quỷ không hay.
Thời gian trôi qua còn nhanh hơn gió thổi, mối liên hôn của Ly Thương cùng Nhạn Quyên cũng đã được định. Giá y đỏ đã đem đến phủ của nàng, mũ phượng khăn đỏ, son phấn đầy ắp một tủ. Đại hôn đã được định ngày, Đại Tướng Quân của Bắc Minh Triều sắp phải bước chân lên kiệu hoa rồi!
Đêm trước ngày đại hôn, phủ tướng quân vẫn im lìm vắng lặng như không.
Trên mái nhà có tiếng động vang lên rồi lại lặng đi, Ly Thương nằm trong chăn nghe thấy liền bật dậy. Kinh nghiệm chinh chiến bao năm đã cho nàng một thính giác nhạy bén. Nàng khoác một tấm áo mỏng bên ngoài, điềm nhiên ngồi xuống chiếc bàn tròn trong phòng, tỉ mỉ rót một chén trà.
Vị khách không mời mà đến vào giữa đêm, lại có thể vô thanh vô hình đến mức chỉ phát ra một tiếng động rất khẽ, còn khẽ hơn tiếng gió thổi chỉ có thể là một người.
Nàng mở sẵn cửa ngồi đợi. Áo choàng đen phủ kín đến chân, hắn bước vào nghiêng mắt nhìn nàng.
“Nàng biết ta sẽ đến?”
Ly Thương đứng dậy khỏi ghế, quỳ gối hành lễ.
“Ly Thương theo người hơn mười năm, tuy không dám nói là hiểu hết tâm tư người nhưng ta cũng phần nào đoán được cách hành động của người.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngồi xuống ghế. Cũng phải, bao nhiêu năm kề cận nếu nói nàng là người duy nhất trên đời này là người hiểu được tâm tư của hắn thì cũng không phải nói ngoa.
Nhìn thấy giá y được xếp gọn gàng trên chiếc khay gỗ nhỏ, mũ phượng rực rỡ đặt bên cạnh. Hắn tự hỏi nếu nàng khoác lên mình bộ giá y thì sẽ là đang vẻ xinh đẹp đến nhường nào.
Hắn đưa tay chạm lên bộ giá y.
“Ly Thương, nàng thật sự muốn gả cho Nhạn Quyên sao? Nàng có biết điều đó có ý nghĩa thế nào không?”
Lời của hắn lúc trầm lúc cao, không rõ là cảm xúc gì. Hắn bước tới, bóp chặt lấy vai trái của nàng, dường như bap nhiêu cảm xúc đều trút hết lên người nàng. Ly Thương nghe được tiếng xương đang vụn ra. Sức lực của hắn chỉ cần mạnh thêm một chút, có lẽ bả vai nàng cũng đều sẽ nát ra.
Thân thể nhỏ bé run lên, mồ hôi ướt đẫm lưng nàng. Ly Thương siết chặt nắm tay cố nhịn đau. Nàng chỉ nhịn, không kêu lên. Bởi lẽ có kêu, hắn cũng sẽ không dừng lại. Cho đến cuối cùng, điều mà hắn muốn nhìn thấy chính là nước mắt của nàng, là nàng triệt để khuất phục hắn.
Nhưng nàng không muốn như thế. Không khóc trước mặt hắn vào thời khắc này chính là chút tôn nghiêm cuối cùng mà nàng để lại cho mình.
Cho đến khi rời xa hắn, nàng vẫn muốn giữ lại một dáng vẻ đẹp đẽ nhất trong lòng hắn.
“Chủ thượng, vì Bắc Minh Triều mà cống hiến mình Ly Thương không có gì để hối hận.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt hất tay khiến nàng ngã ra sàng. Lúc hắn buông ra, bên vai trái của nàng đã tê cứng, đến cử động cũng khó khăn. Gương mặt nàng trắng bệch, xiêm y cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Nàng yêu hắn sao?”
Ly Thương im lặng cúi đầu không đáp. Bắc Mộc Xướng Nguyệt điên cuồng, hắn hét lên lần nữa.
“Ly Thương ta hỏi nàng yêu hắn sao? Nàng đã yêu Nhạn Quyên sao?”
Hắn đã tự mình tìm đủ mọi lí do, hắn vẫn không biết vì sao nàng lại muốn rời xa hắn. Nói yêu hắn là nàng, nói không muốn rời xa hắn cũng là nàng. Tại sao lại đột ngột nói rời đi?
Hắn đã nghĩ, nghĩ rất nhiều nhưng lí do duy nhất mà hắn cảm thấy thuyết phục nhất chính là nàng đã yêu rồi. Đã yêu một người khác mà không phải hắn.
Đó là điều hắn không thể chấp nhận được.
Hắn không muốn tin vào điều đó. Nàng yêu hắn, cả đời này nàng phải yêu hắn. Tại sao lại thay đổi?
Ly Thương ngước nhìn hắn.
“Chủ thượng, ta yêu ai người không biết sao?”
“Vậy tại sao nàng lại gã cho hắn. Ở lại bên ta khiến nàng uỷ khuất đến vậy sao?”
Nàng thơ ơ quay đầu nhìn ra ánh nến chập chờn. Đó là lần đầu tiên Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết thì ra nụ cười của một người có thể khiến hắn đau nhói lòng. Nàng cười, nhưng nụ cười còn có vẻ thê lương hơn cả nước mắt.
“Chủ thượng, ở bên người rất tốt. Nhưng như vậy thì có ích gì? Người có thể cho ta tình yêu không?”
Có một tối hắn ở ngự hoa viên đối ẩm dưới trăng, dáng vẻ cô độc tựa lưng vào gốc cây. Lúc trước vẫn luôn cùng Ly Thương uống rượu dưới trăng, dáng vẻ lúc say của nàng là dáng vẻ khiến hắn khắc ghi nhất đời này. Đôi má hồng, đôi mắt lung linh hơi đỏ và điệu bộ ngoan ngoãn đó khiến lòng hắn rung động.
Hắn hạ mắt, hàng mi đen dài rũ xuống che đi con ngươi đen láy. Cảnh xưa vẫn còn, mà người đã không còn ở bên.
Hạn Dực đứng hầu bên cạnh, cũng chỉ thở dài. Một đời này tự cho mình là tự tại không ràng buộc, vẫn không ngờ bước chân đã bị trói lại lúc nào không hay.
Nửa tháng trôi qua, tất cả đều êm đềm như chẳng có gì xảy ra. Nhưng trong sự yên bình đó, lại là một cơn sóng ngầm cuồn cuộn. Quyết Sát khởi động, không ít quan viên qua đời mà không chút manh mối nào. Cái chết của Tịnh Thái Huy đổ hết lên đầu đám sơn tặc. Mà khi quan viên đến điều tra, lại chỉ thấy sơn trại cùng đám sơn tặc bị tàn sát một cách đầy bí ẩn. Vụ án cứ thế đứt mất manh mối mà trôi qua như thế. Nhưng trong lòng của tất cả cũng đều hiểu được, thế lực của người đó đã lớn mạnh đến mất có thể làm cho một cái cây đại thụ lớn đến nhường đó biến mất thần không biết quỷ không hay.
Thời gian trôi qua còn nhanh hơn gió thổi, mối liên hôn của Ly Thương cùng Nhạn Quyên cũng đã được định. Giá y đỏ đã đem đến phủ của nàng, mũ phượng khăn đỏ, son phấn đầy ắp một tủ. Đại hôn đã được định ngày, Đại Tướng Quân của Bắc Minh Triều sắp phải bước chân lên kiệu hoa rồi!
Đêm trước ngày đại hôn, phủ tướng quân vẫn im lìm vắng lặng như không.
Trên mái nhà có tiếng động vang lên rồi lại lặng đi, Ly Thương nằm trong chăn nghe thấy liền bật dậy. Kinh nghiệm chinh chiến bao năm đã cho nàng một thính giác nhạy bén. Nàng khoác một tấm áo mỏng bên ngoài, điềm nhiên ngồi xuống chiếc bàn tròn trong phòng, tỉ mỉ rót một chén trà.
Vị khách không mời mà đến vào giữa đêm, lại có thể vô thanh vô hình đến mức chỉ phát ra một tiếng động rất khẽ, còn khẽ hơn tiếng gió thổi chỉ có thể là một người.
Nàng mở sẵn cửa ngồi đợi. Áo choàng đen phủ kín đến chân, hắn bước vào nghiêng mắt nhìn nàng.
“Nàng biết ta sẽ đến?”
Ly Thương đứng dậy khỏi ghế, quỳ gối hành lễ.
“Ly Thương theo người hơn mười năm, tuy không dám nói là hiểu hết tâm tư người nhưng ta cũng phần nào đoán được cách hành động của người.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngồi xuống ghế. Cũng phải, bao nhiêu năm kề cận nếu nói nàng là người duy nhất trên đời này là người hiểu được tâm tư của hắn thì cũng không phải nói ngoa.
Nhìn thấy giá y được xếp gọn gàng trên chiếc khay gỗ nhỏ, mũ phượng rực rỡ đặt bên cạnh. Hắn tự hỏi nếu nàng khoác lên mình bộ giá y thì sẽ là đang vẻ xinh đẹp đến nhường nào.
Hắn đưa tay chạm lên bộ giá y.
“Ly Thương, nàng thật sự muốn gả cho Nhạn Quyên sao? Nàng có biết điều đó có ý nghĩa thế nào không?”
Lời của hắn lúc trầm lúc cao, không rõ là cảm xúc gì. Hắn bước tới, bóp chặt lấy vai trái của nàng, dường như bap nhiêu cảm xúc đều trút hết lên người nàng. Ly Thương nghe được tiếng xương đang vụn ra. Sức lực của hắn chỉ cần mạnh thêm một chút, có lẽ bả vai nàng cũng đều sẽ nát ra.
Thân thể nhỏ bé run lên, mồ hôi ướt đẫm lưng nàng. Ly Thương siết chặt nắm tay cố nhịn đau. Nàng chỉ nhịn, không kêu lên. Bởi lẽ có kêu, hắn cũng sẽ không dừng lại. Cho đến cuối cùng, điều mà hắn muốn nhìn thấy chính là nước mắt của nàng, là nàng triệt để khuất phục hắn.
Nhưng nàng không muốn như thế. Không khóc trước mặt hắn vào thời khắc này chính là chút tôn nghiêm cuối cùng mà nàng để lại cho mình.
Cho đến khi rời xa hắn, nàng vẫn muốn giữ lại một dáng vẻ đẹp đẽ nhất trong lòng hắn.
“Chủ thượng, vì Bắc Minh Triều mà cống hiến mình Ly Thương không có gì để hối hận.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt hất tay khiến nàng ngã ra sàng. Lúc hắn buông ra, bên vai trái của nàng đã tê cứng, đến cử động cũng khó khăn. Gương mặt nàng trắng bệch, xiêm y cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Nàng yêu hắn sao?”
Ly Thương im lặng cúi đầu không đáp. Bắc Mộc Xướng Nguyệt điên cuồng, hắn hét lên lần nữa.
“Ly Thương ta hỏi nàng yêu hắn sao? Nàng đã yêu Nhạn Quyên sao?”
Hắn đã tự mình tìm đủ mọi lí do, hắn vẫn không biết vì sao nàng lại muốn rời xa hắn. Nói yêu hắn là nàng, nói không muốn rời xa hắn cũng là nàng. Tại sao lại đột ngột nói rời đi?
Hắn đã nghĩ, nghĩ rất nhiều nhưng lí do duy nhất mà hắn cảm thấy thuyết phục nhất chính là nàng đã yêu rồi. Đã yêu một người khác mà không phải hắn.
Đó là điều hắn không thể chấp nhận được.
Hắn không muốn tin vào điều đó. Nàng yêu hắn, cả đời này nàng phải yêu hắn. Tại sao lại thay đổi?
Ly Thương ngước nhìn hắn.
“Chủ thượng, ta yêu ai người không biết sao?”
“Vậy tại sao nàng lại gã cho hắn. Ở lại bên ta khiến nàng uỷ khuất đến vậy sao?”
Nàng thơ ơ quay đầu nhìn ra ánh nến chập chờn. Đó là lần đầu tiên Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết thì ra nụ cười của một người có thể khiến hắn đau nhói lòng. Nàng cười, nhưng nụ cười còn có vẻ thê lương hơn cả nước mắt.
“Chủ thượng, ở bên người rất tốt. Nhưng như vậy thì có ích gì? Người có thể cho ta tình yêu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.