Chương 66: Ta chỉ có một mình nàng
Bảo Hy
19/05/2022
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Ô Nam lại tiếp tục tiến công vào Biện Thành. Ly Thương và Nhạn Quyên tối ngày hôm qua đã sơ tán hết tất cả dân chúng còn lại trong thàh. Bây giờ Biện Thành chính thức trở thành chiến trường của hai bên quân lực.
Nhạn Quyên khoác giáp, dẫn đội quân tiên phong đi đầu. Ly Thương ở trên tường thành trấn giữ, phụ trách chỉ huy đánh từ xa.
Quân Ô Nam khí thế hừng hực, biết rõ bên trong Biện Thành không còn bao nhiêu binh lực nên kiêu ngạo sẽ nắm chắc phần thắng trong tay. Chủ tướng quân Ô Nam đánh kiếm vào không trung, lập tức một đội quân hùng hậu xông lên ồ ạt tấn công. Nhạn Quyên kiếm rút khỏi vỏ, thúc ngựa dẫn đầu binh sĩ xông vào cận chiến.
Gió Bắc cuộn trào một màn sương khói mù mịt, vó ngựa giày xéo lên từng tấc đất ngọn cỏ. Nhạn Quyên một thân giáp sắt, bước chán ngựa như lướt sóng mà đi. Đường kiếm xoẹt qua chỉ nghe tiếng gió rít lên, không nhìn thấy cũng không kịp tránh, một nhóm người cứ thế ngã uỵch xuống đất, chết không nhắm mắt.
Máu tươi tanh nồng bắn lên giáp phục, lên mặt. Nhạn Quyên vẫn tự do giữa chốn địch thù, tiến lê không chút do dự.
Ly Thương đứng ở nơi tường thành cao, giương cung rộng hướng mũi tên về phía xa. Nàng nhắm một mắt, nhìn thẳng mục tiêu của mình. Hít một hơi đầy ắp lồng ngực, bàn tay vừa buông khỏi dây cung, mũi tên đã vọt ra, lao nhanh trong gió. Mũi tên bạc lướt đi trong gió thét gào, cắm phập vào cổ họng của tên phó chủ tướng quân Ô Nam. Hắn ta không kịp tránh, đến khi nhận ra mũi tên đã cắm chặt trên cổ họng, máu ứa ra không ngừng.
Khoảnh khắc tên phó chủ tướng ngã xuống khỏi ngựa chết ngay tức khắc, quân của Ly Thương mai phục trên tường thành cũng đồng loạt đứng dậy giương cao cung. Hàng nghìn mũi tên như mưa sa bay ra, hướng những quân Ô Nam mà tiến.
Màn mưa tên lần đầu tiên khiến quân sĩ Ô Nam thương vong vô số. Nhưng bấy nhiêu đó căn bản chẳng thấm vào đâu, quân Ô Nam có hơn nghìn vạn.
Nhạn Quyên cận chiến ở dưới, trải qua một canh giờ vung kiếm mải miết đã thấm mệt. Quân số bên nàng thương vong vô kể. Ly Thương ở nơi tường thành quan sát rõ thế cục, lập tức sai quân sĩ giống trống làm hiệu. Hồi trống vang lên báo hiệu Nhạn Quyên mau chóng rút quân về thủ thành. Nhạn Quyên ở bên dưới nghe thấy tiếng trống, lập tức phá vòng vây kéo quân lính rút vào trong thành.
Đoàn quân nhanh chóng rút vào thành, cửa Biện Thành đóng chặt. Nhạn Quyên sau khi vào thành lập tức chạy lên tường thành tìm Ly Thương, cùng nàng chỉ đạo quân lính.
Ở bên dưới, quân Ô Nam vẫn ồ ạt tiến lên. Ở trên tường thành, quân sĩ của nàng vẫn liên tục bắn tên ngăn cản. Nhưng như thế cũng chỉ là giải pháp nhất thời. Quân Ô Nam sau khi thương vong một tốp người đã nghĩ ra cách dùng khiên che lên đầu, tụm thành nhóm tiến lên.
Rất nhanh bọn chúng đã áp sát được tường thành. Quân sĩ bên nàng dùng đến đá tảng và khúc gỗ lớn để thả xuống, tuy có thể giết được hai ba tên địch nhưng cũng không thể ngăn được sự tiến lên của cả một đoàn quân.
Quân Ô Nam ở bên dưới dùng gỗ lớn muốn phá cửa, ở bên ngoài lại bắc thang cao trèo lên tường thành. Ở bên trên vẫn cố sức ngăn cản. Hai bên giằng co qua lại cả nửa canh giờ, cửa thành đã có dấu hiệu lung lay.
Cả Ly Thương và Nhạn Quyên đều biết, không chống cự được bao lâu nữa, cổng thành sắp sập rồi.
Một binh sĩ chạy đến chỗ Nhạn Quyên, nói với y điều gì đó. Nhạn Quyên sau khi nghe xong, lập tức chạy băng băng qua cả đoạn tường dài, chạy đến chỗ Ly Thương đang đứng.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt dẫn quân đến rồi! Vừa đến thành Nhạn Hồi.”
Ly Thương quay ngoắt người.
“Thật sao?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đến rồi! Vậy thì Biện Thành được cứu rồi! Hắn đến chắc chắn là có đem theo chi viện.
“Nhưng hắn ở thành Nhạn Hồi, cách đây cả một ngọn núi, hắn không biết tình hình bên chúng ta, đợi đến khi hắn biết thì Biện Thành đã thất thủ rồi.”
Nhạn Quyên nói không sai. Bắc Mộc Xướng Nguyệt vừa dẫn quân đến, hắn không thể lập tức nắm được tình hình bên này. Biện Thành nhiều ngày chiến sự liên miên, Ô Nam thì đã công hạ các thành trì lân cận, Biện Thành sớm đã bik cô lập, tin tức không thể truyền ra ngoài được. Hiện tại trước sau đều là quân Ô Nam, không thể phái quân trinh thám đến mật báo cho Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài, chưa đến một canh giờ nữa Biện Thành sẽ thất thủ.
Ly Thương và Nhạn Quyên đã bước vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ở bên kia ngọn núi là quân tiếp viện, nhưng lại không biết làm thế nào mới có thể liên lạc được đến. Cách một ngọn núi, là khoảng cách quá xa.
“Nhạn Quyên, ngươi có thể cầm cự cố thủ Biện Thành trong bao lâu?”
Nhạn Quyên ngay lập tức hiểu ý định trong đầu nàng, y hốt hoảng.
“Ly Thương, nàng muốn làm gì? Quân Ô Nam đã bao vây vòng ngoài, bây giờ mà ra ngoài chính là nộp mạng, nàng không thể đi!”
Nhạn Quyên biết Ly Thương hỏi như vậy là muốn biết còn lại bao nhiêu thời gian, nàng là muốn đi ra ngoài truyền tin đến thành Nhạn Hồi. Nhưng bên ngoài đều là quân Ô Nam, bọn chúng chắc chắn cũng biết Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã đến, chúng sẽ không dễ dàng để người trong Biện Thành có thể chạy ra ngoài báo tin. Như vậy đồng nghĩa, Ly Thương ra khỏi thành sẽ phải chịu sự truy đuổi của mấy vạn quân. Một mình nàng, sao có thể?
Nhưng mà Ly Thương không còn lựa chọn nào khác. Bất kì binh sĩ nào cũng không có khả năhg thoát được truy đuổi của quân Ô Nam, mà cho dù có thoát được, tốc độ hành quân của bọn họ cũng không đảm bảo có thể vượt qua được ngọn núi trong thời gian quy định. Nhưng Ly Thương thì có thể. Nàng là ám vệ hàng đầu, là chiến thần Bắc Minh Triều, nàng có khả năng tránh được truy đuổi của Ô Nam, cũng có khả năng vượt qua nhọn núi đó nhanh hơn bất cứ ai. Hiện tại, ở Biện Thành ngoài nàng ra không còn ai có năng lực đó nữa.
Ly Thương bắt lấy hai vai Nhạn Quyên, nàng hét lên.
“Nhạn Quyên, Nhạn Quyên ngươi nghe ta đi! Chúng ta không thể mất Biện Thành, đây là cách duy nhất rồi!”
Nhạn Quyên biết chứ, y hiểu rất rõ điều này hơn ai hết. Y biết chỉ có nàng mới có năng lực đó. Nhưng mà, nhưng mà nếu nàng thất bại thì sao? Bước ra khỏi cánh cửa Biện Thành này, chính là đối diện với trăm vạn sự truy đuổi của quân Ô Nam. Nếu thành công thì không sao, nếu thất bại vậy nàng sẽ…
Không thể! Y không dám nghĩ đến, càng không dám để nàng đi. Quá nguy hiểm!
Nhạn Quyên hất tay nàng ra, y gào lên.
“Ly Thương, ta không thể mất nàng được! Nếu như nàng chết, nàng bảo ta phải làm sao đây? Cuộc đời này ta chỉ có một mình nàng thôi, ta không thể mất nàng được!”
Nhạn Quyên khoác giáp, dẫn đội quân tiên phong đi đầu. Ly Thương ở trên tường thành trấn giữ, phụ trách chỉ huy đánh từ xa.
Quân Ô Nam khí thế hừng hực, biết rõ bên trong Biện Thành không còn bao nhiêu binh lực nên kiêu ngạo sẽ nắm chắc phần thắng trong tay. Chủ tướng quân Ô Nam đánh kiếm vào không trung, lập tức một đội quân hùng hậu xông lên ồ ạt tấn công. Nhạn Quyên kiếm rút khỏi vỏ, thúc ngựa dẫn đầu binh sĩ xông vào cận chiến.
Gió Bắc cuộn trào một màn sương khói mù mịt, vó ngựa giày xéo lên từng tấc đất ngọn cỏ. Nhạn Quyên một thân giáp sắt, bước chán ngựa như lướt sóng mà đi. Đường kiếm xoẹt qua chỉ nghe tiếng gió rít lên, không nhìn thấy cũng không kịp tránh, một nhóm người cứ thế ngã uỵch xuống đất, chết không nhắm mắt.
Máu tươi tanh nồng bắn lên giáp phục, lên mặt. Nhạn Quyên vẫn tự do giữa chốn địch thù, tiến lê không chút do dự.
Ly Thương đứng ở nơi tường thành cao, giương cung rộng hướng mũi tên về phía xa. Nàng nhắm một mắt, nhìn thẳng mục tiêu của mình. Hít một hơi đầy ắp lồng ngực, bàn tay vừa buông khỏi dây cung, mũi tên đã vọt ra, lao nhanh trong gió. Mũi tên bạc lướt đi trong gió thét gào, cắm phập vào cổ họng của tên phó chủ tướng quân Ô Nam. Hắn ta không kịp tránh, đến khi nhận ra mũi tên đã cắm chặt trên cổ họng, máu ứa ra không ngừng.
Khoảnh khắc tên phó chủ tướng ngã xuống khỏi ngựa chết ngay tức khắc, quân của Ly Thương mai phục trên tường thành cũng đồng loạt đứng dậy giương cao cung. Hàng nghìn mũi tên như mưa sa bay ra, hướng những quân Ô Nam mà tiến.
Màn mưa tên lần đầu tiên khiến quân sĩ Ô Nam thương vong vô số. Nhưng bấy nhiêu đó căn bản chẳng thấm vào đâu, quân Ô Nam có hơn nghìn vạn.
Nhạn Quyên cận chiến ở dưới, trải qua một canh giờ vung kiếm mải miết đã thấm mệt. Quân số bên nàng thương vong vô kể. Ly Thương ở nơi tường thành quan sát rõ thế cục, lập tức sai quân sĩ giống trống làm hiệu. Hồi trống vang lên báo hiệu Nhạn Quyên mau chóng rút quân về thủ thành. Nhạn Quyên ở bên dưới nghe thấy tiếng trống, lập tức phá vòng vây kéo quân lính rút vào trong thành.
Đoàn quân nhanh chóng rút vào thành, cửa Biện Thành đóng chặt. Nhạn Quyên sau khi vào thành lập tức chạy lên tường thành tìm Ly Thương, cùng nàng chỉ đạo quân lính.
Ở bên dưới, quân Ô Nam vẫn ồ ạt tiến lên. Ở trên tường thành, quân sĩ của nàng vẫn liên tục bắn tên ngăn cản. Nhưng như thế cũng chỉ là giải pháp nhất thời. Quân Ô Nam sau khi thương vong một tốp người đã nghĩ ra cách dùng khiên che lên đầu, tụm thành nhóm tiến lên.
Rất nhanh bọn chúng đã áp sát được tường thành. Quân sĩ bên nàng dùng đến đá tảng và khúc gỗ lớn để thả xuống, tuy có thể giết được hai ba tên địch nhưng cũng không thể ngăn được sự tiến lên của cả một đoàn quân.
Quân Ô Nam ở bên dưới dùng gỗ lớn muốn phá cửa, ở bên ngoài lại bắc thang cao trèo lên tường thành. Ở bên trên vẫn cố sức ngăn cản. Hai bên giằng co qua lại cả nửa canh giờ, cửa thành đã có dấu hiệu lung lay.
Cả Ly Thương và Nhạn Quyên đều biết, không chống cự được bao lâu nữa, cổng thành sắp sập rồi.
Một binh sĩ chạy đến chỗ Nhạn Quyên, nói với y điều gì đó. Nhạn Quyên sau khi nghe xong, lập tức chạy băng băng qua cả đoạn tường dài, chạy đến chỗ Ly Thương đang đứng.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt dẫn quân đến rồi! Vừa đến thành Nhạn Hồi.”
Ly Thương quay ngoắt người.
“Thật sao?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đến rồi! Vậy thì Biện Thành được cứu rồi! Hắn đến chắc chắn là có đem theo chi viện.
“Nhưng hắn ở thành Nhạn Hồi, cách đây cả một ngọn núi, hắn không biết tình hình bên chúng ta, đợi đến khi hắn biết thì Biện Thành đã thất thủ rồi.”
Nhạn Quyên nói không sai. Bắc Mộc Xướng Nguyệt vừa dẫn quân đến, hắn không thể lập tức nắm được tình hình bên này. Biện Thành nhiều ngày chiến sự liên miên, Ô Nam thì đã công hạ các thành trì lân cận, Biện Thành sớm đã bik cô lập, tin tức không thể truyền ra ngoài được. Hiện tại trước sau đều là quân Ô Nam, không thể phái quân trinh thám đến mật báo cho Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài, chưa đến một canh giờ nữa Biện Thành sẽ thất thủ.
Ly Thương và Nhạn Quyên đã bước vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ở bên kia ngọn núi là quân tiếp viện, nhưng lại không biết làm thế nào mới có thể liên lạc được đến. Cách một ngọn núi, là khoảng cách quá xa.
“Nhạn Quyên, ngươi có thể cầm cự cố thủ Biện Thành trong bao lâu?”
Nhạn Quyên ngay lập tức hiểu ý định trong đầu nàng, y hốt hoảng.
“Ly Thương, nàng muốn làm gì? Quân Ô Nam đã bao vây vòng ngoài, bây giờ mà ra ngoài chính là nộp mạng, nàng không thể đi!”
Nhạn Quyên biết Ly Thương hỏi như vậy là muốn biết còn lại bao nhiêu thời gian, nàng là muốn đi ra ngoài truyền tin đến thành Nhạn Hồi. Nhưng bên ngoài đều là quân Ô Nam, bọn chúng chắc chắn cũng biết Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã đến, chúng sẽ không dễ dàng để người trong Biện Thành có thể chạy ra ngoài báo tin. Như vậy đồng nghĩa, Ly Thương ra khỏi thành sẽ phải chịu sự truy đuổi của mấy vạn quân. Một mình nàng, sao có thể?
Nhưng mà Ly Thương không còn lựa chọn nào khác. Bất kì binh sĩ nào cũng không có khả năhg thoát được truy đuổi của quân Ô Nam, mà cho dù có thoát được, tốc độ hành quân của bọn họ cũng không đảm bảo có thể vượt qua được ngọn núi trong thời gian quy định. Nhưng Ly Thương thì có thể. Nàng là ám vệ hàng đầu, là chiến thần Bắc Minh Triều, nàng có khả năng tránh được truy đuổi của Ô Nam, cũng có khả năng vượt qua nhọn núi đó nhanh hơn bất cứ ai. Hiện tại, ở Biện Thành ngoài nàng ra không còn ai có năng lực đó nữa.
Ly Thương bắt lấy hai vai Nhạn Quyên, nàng hét lên.
“Nhạn Quyên, Nhạn Quyên ngươi nghe ta đi! Chúng ta không thể mất Biện Thành, đây là cách duy nhất rồi!”
Nhạn Quyên biết chứ, y hiểu rất rõ điều này hơn ai hết. Y biết chỉ có nàng mới có năng lực đó. Nhưng mà, nhưng mà nếu nàng thất bại thì sao? Bước ra khỏi cánh cửa Biện Thành này, chính là đối diện với trăm vạn sự truy đuổi của quân Ô Nam. Nếu thành công thì không sao, nếu thất bại vậy nàng sẽ…
Không thể! Y không dám nghĩ đến, càng không dám để nàng đi. Quá nguy hiểm!
Nhạn Quyên hất tay nàng ra, y gào lên.
“Ly Thương, ta không thể mất nàng được! Nếu như nàng chết, nàng bảo ta phải làm sao đây? Cuộc đời này ta chỉ có một mình nàng thôi, ta không thể mất nàng được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.