Chương 31: Đêm điên cuồng cướp bảo vật
Tiểu Ngư Đại Tâm
25/09/2014
Vệ Đông Li hơi bực dọc, nhưng hắn lại không nghiền ngẫm sự thay đổi tâm trạng của mình.
Hắn ngồi trên xe ngựa, sai Tiêu Doãn mang tấm da hổ máu chảy đầm đìa lên, cùng hắn tới phủ đệ của Trương viên ngoại.
Xe ngựa vừa ra khỏi “Nam Sơn Cư” liền bị Bách Lí Huyền chặn lại. Bách Lí Huyền mượn cớ làm chủ nhà để mời Vệ Đông Li cùng đi uống rượu ngắm hoa. Vệ Đông Li không tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Hai người cùng đi, du ngoạn cả một ngày trời, cuối cùng tới “Bách Mi Các”.
Chén qua chén lại, ngón tay Bách Lí Huyền luôn như có như không lướt qua mu bàn tay của Vệ Đông Li, rồi lại mượn cớ say rượu ngả vào người Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li không chống cự, cũng không hùa theo, chỉ cười thờ ơ, hỏi: “Tử Huyền, huynh muốn coi Đông Li là tiểu quan ư?”
Tuy có vẻ như Vệ Đông Li không giống như đang tức giận lắm, nhưng Bách Lí Huyền lại cảm giác được sự lạnh lẽo từ gan bàn chân xông thẳng lên não, phá tan sắc dục của hắn.
Song Bách Lí Huyền cũng chẳng phải người thường, vẫn giả say dính lên người Vệ Đông Li, ậm ờ nói: “Đông Li, Đông Li, sao ngươi lại không biết lòng ta chứ?”
Vệ Đông Li nhấc ngón tay trắng nõn lên chỉ vào ngực Bách Lí Huyền, cảm thán như đang nghiêm túc nói: “Tử Huyền nói năng tùy tiện thế, Đông Li có thể thấy thật lòng ở nơi đâu?” Bách Lí Huyền ngừng thở, nắm chặt lấy tay Vệ Đông Li, son sắt nói: “Đông Li, ngươi hãy tin ta!”
Vệ Đông Li mỉm cười không nói gì, đẩy Bách Lí Huyền ra, đứng dậy định ra ngoài.
Bách Lí Huyền cứ nắm lấy tay Vệ Đông Li không buông, khổ sở van nài: “Đông Li Đông Li, là ta uống quá, ngươi đừng để bụng. Nào nào, ngồi xuống đi, chúng ta uống thêm vài chén nữa. Đêm nay không say không về!”
Vệ Đông Li không muốn dây dưa lằng nhằng thêm với Bách Lí Huyền nữa, bèn bưng chén rượu lên uống cạn. Sau đó nhấc bình rượu rót cho Bách Lí Huyền một chén.
Cả bình rượu đã cạn, Bách Lí Huyền cứ giả say cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nằm bò trên bàn, rên rỉ hừ hừ “Đông Li”.
Vệ Đông Li đứng dậy, nói: “Đông Li còn có việc phải làm, xin cáo từ.”
Bách Lí Huyền cố chống thân thể nghiêng ngả, vừa kéo Vệ Đông Li, vừa rót rượu lẩm bẩm: “Đông Li…đừng đi…”
Vệ Đông Li dừng lại, xoay người, híp đôi mắt phượng hẹp dài, cong môi cười sau đó bỏ đi.
Bách Lí Huyền hoa mắt vì nụ cười của Vệ Đông Li, đợi hắn tỉnh táo lại thì Vệ Đông Li đã ra khỏi cửa. Bách Lí Huyền lập tức la lớn: “Đông Li! Ngươi đừng đi, đừng đi…ta…hấc…ta biết, lần này ngươi tới Hồng Quốc cũng …vì…vì.. ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’. Ngươi…ngươi đừng đi, hãy ở lại cùng ta, ta…ta sẽ cho ngươi biết bí mật của nó! Ha ha…bí mật này, chỉ có……chỉ có ta…” Bách Lí Huyền còn chưa nói xong thì đã lăn quay ra bàn, say ngất đi mất.
Vệ Đông Li nhíu mày nhìn Bách Lí Huyền, sự tàn nhẫn trong mắt lướt qua, chẳng ai nhìn ra sự căm ghét của hắn với Bách Lí Huyền.
Vệ Đông Li lắc đầu cười, trở lại bên Bách Lí Huyền, cởi tấm áo gió của mình ra đắp lên người Bách Lí Huyền, thấp giọng nói: “Tử Huyền cứ ngủ một lát đi, đợi Đông Li xử lí xong mọi chuyện rồi sẽ tới cùng say với huynh.” Bách Lí Huyền đã say không biết trời đất là gì, hiển nhiên không thể nghe thấy Vệ Đông Li nói gì. Nhưng ám vệ của Bách Lí Huyền lại nghe thấy không sót một lời. Vệ Đông Li tin rằng chỉ cần Bách Lí Huyền tỉnh lại, tên ám vệ ở sát vách bên cạnh kia chắc chắn sẽ truyền lại lời này cho Bách Lí Huyền nghe. Đến lúc đó, Bách Lí Huyền chẳng những sẽ không trách tội hắn tự ý bỏ đi, mà còn ở chỗ này đợi hắn trở về.
Nếu Bách Lí Huyền đã nói biết bí mật của “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, vậy thì hắn sẽ hỏi cho rõ để lợi dụng triệt để Bách Lí Huyền.
Trong xe ngựa, Vệ Đông Li cười gằn, vừa lấy khăn tay lau ngón tay, vừa sai bảo Tiêu Doãn: “Bảo ‘Thanh Nhiêu’ tới chỗ Bách Lí Huyền. Phải làm gì thì nàng ta tự hiểu.”
Tiêu Doãn vâng mệnh, nghĩ bụng: Bách Lí Huyền to gan dám dòm ngó sắc đẹp của chủ tử, ắt sẽ phải trả giá nghiêm trọng. Chủ tử trước nay luôn thích lấy đi thứ yêu thích nhất của người ta làm hình phạt. Bách Lí Huyền tham sắc dục như thế, thế nào cũng không chịu nổi sự cám dỗ của ‘Thanh Nhiêu’. Chỉ cần hắn dính phải người phụ nữ ‘Thanh Nhiêu’ này rồi, sau này muốn làm đàn ông sợ là cũng khó!
Tiêu Doãn nhìn sắc trời, cung kính hỏi: “Chủ tử, trời đã tối thế này, còn phải tới phủ đệ của Trương viên ngoại không ạ?” Vệ Đông Li vứt khăn xuống đất, nói ngắn gọn: “Đi.” Hôm nay hắn chẳng những muốn lấy được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, mà còn muốn moi ra được bí mật của nó trong miệng của Bách Lí Huyền nữa.
Vệ Đông Li luôn phái người âm thầm thu thập tư liệu về “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, vì thế hắn biết nó thật ra chính là viên châu trên hoàng quan của Hồng Đế các triều đại. Viên châu đó tương truyền qua các triều đại hoàng đế, nhưng lại mất trước khi thái thượng hoàng lên ngôi. Nếu truy tìm nguồn gốc mà nói thì viên châu đó đã mất trong tay thái hoàng gia. Thái hoàng gia cũng chính là phụ hoàng của thái thượng hoàng.
Tổ tiên của Trương gia từng có công cứu giá, “giá” này chính là Thái hoàng gia.
Thái hoàng gia ra ngoài gặp phải thích khách, tuy được tổ tiên của Trương gia cứu, nhưng lại làm mất viên châu trên hoàng quan. Thái hoàng gia thấy hổ thẹn với tổ tiên, lại không thể không giấu diếm chuyện này. Ông ta tìm một viên châu tương tự, khảm trên hoàng quan để thay thế viên châu đã mất. Cho dù như thế, sau khi hồi cung, Thái hoàng gia vẫn luôn buồn bực không vui, chẳng bao lâu sau thì cưỡi hạc về trời.
Khi Thái thượng hoàng đăng cơ, cái hoàng quan của ông ta đã không còn là cái ban đầu nữa rồi.
Vệ Đông Li nghi ngờ viên châu đó đã rơi vào trong tay tổ tiên của Trương viên ngoại. Tổ tiên của Trương viên ngoại biết rõ viên châu đó có thể mang lại của cải vô tận, cũng có thể mang tới tai họa ngập đầu. Nên thế nào cũng sẽ ngụy trang cho nó thành vật không khiến người ta chú ý.
Trong xe ngựa, Vệ Đông Li chìm vào trầm tư, trong phủ, Khổng Tử Viết luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Sắc trời dần tối mà Vệ Đông Li vẫn chưa quay về. Khổng Tử Viết cứ nhìn quanh liên tục, càng lúc càng thấy tâm thần không yên. Cô muốn tới phủ của Trương viên ngoại thăm dò, nhưng lại bị thị vệ ngăn lại, không cho cô tùy tiện ra ngoài.
Khổng Tử Viết quyết định, xoay người chạy vào nhà bếp, ngậm một cây gậy đang cháy lên phóng hỏa tứ phía.
Mắt thấy “Nam Sơn Cư” bốc cháy, bọn thị vệ ầm ĩ xách nước cứu hỏa, Khổng Tử Viết nhân cơ hội này chuồn ra khỏi “Nam Sơn Cư”, chạy thẳng tới phủ đệ của Trương viên ngoại.
Mà lúc này, Vệ Đông Li đang ngồi trên ghế khách quý trong nhà Trương viên ngoại. Chẳng nói rõ mục đích tới, cũng chẳng vờ vịt khách sáo, hắn cứ ung dung ngồi đó như đang chờ cơm tối vậy.
Trương viên ngoại khóc lóc vì đã báo được thù lớn, sau đó lại bồn chồn lo lắng vì thái độ của Vệ Đông Li. Bụng lão biết rõ, Vệ Đông Li đích thân mang tấm da hổ tới tuyệt đối không phải vì muốn phần thưởng của lão, mà vì muốn vào trong Tàng Bảo Các để lấy một món bảo vật. Thế nhưng điều khiến lão không hiểu là, sao gần đây lại có nhiều người muốn vào Tàng Bảo Các của nhà lão đến thế?
Lúc đầu, trước khi cha của Trương viên ngoại qua đời, đã từng dặn đi dặn lại bảo lão nhất định phải trông coi Tàng Bảo Các của Trương gia cho tốt, dù thế nào cũng không được để người ngoài bước vào!
Trương viên ngoại cũng từng tự phỏng đoán. Trong Tàng bảo các của nhà lão có giấu một bảo vật kinh thiên động địa, nhưng đương lúc lão đã quan sát hết đám ngọc ngà châu báu đó không biết bao nhiêu lần thì lão lại đâm thất vọng.
Có lẽ chính vì trong Tàng Bảo Các của Trương viên ngoại chẳng hề có báu vật kinh thiên động địa gì, nên dưới sự giật dây của Trương Phú Qúy, lão mới ưng thuận hễ ai báo được thù cho con trai lão, chẳng những có được ngân phiếu một vạn lượng, còn có thể bước vào Tàng Bảo Các tùy ý chọn một món báu vật.
Hôm nay Vệ Đông Li mang tấm da hổ tới, Trương viên ngoại liền đoán ra, Vệ Đông Li cũng nhằm vào Tàng Bảo Các của nhà lão đây!
Cho dù Trương viên ngoại đã chuẩn bị sẵn một ngàn lí do và một vạn cây đao để ung dung tống cổ những kẻ dám dòm ngó Tàng Bảo Các nhà lão đi, nhưng…đối mặt với Vệ Đông Li, lão lúc nào cũng như thiếu sức lực, sinh lòng sợ hãi vậy.
Ôi…ngẫm lại Trương viên ngoại lão cũng là một nhân vật có máu mặt số một số hai trong giới làm ăn ở Hồng Quốc! Trước nay chưa bao giờ sợ một người như thế, một người có vẻ như thờ ơ chẳng để ý đến chuyện gì!
Trương viên ngoại thấy Vệ Đông Li tuy không nói gì, nhưng lòng hẳn đã có dự tính, lão liền biết hôm nay không tránh được rồi. Lão bất chấp, nghiến răng, cung kính nói: “Vô Song Vương gia, mời đến Tàng Bảo Các một chuyến.”
Vệ Đông Li đứng dậy, nâng tay ra hiệu bảo Trương viên ngoại đi trước dẫn đường.
Hai người tới cửa Tàng Bảo Các, Trương viên ngoại bảo Vệ Đông Li chờ một lát, lão một mình vào trong cửa Tàng Bảo Các bố trí đầy cơ quan ám khí trước, rồi lần trái mò phải. Đương trong Tàng Bảo Các truyền ra tiếng vang kẽo kẹt của bánh răng nghiến vào nhau, Trương viên ngoại mới châm bó đuốc trong tay lên, cung nghênh Vệ Đông Li vào Tàng Bảo Các.
Hai người đi qua cửa vào hẹp dài, đẩy cánh cửa đá dày nặng ra tới một căn phòng để ngọc ngà châu báu.
Vệ Đông Li liếc mắt một cái liền biết nơi này không phải Tàng Bảo Các thật.
Trương viên ngoại tự biết không qua nổi con mắt của Vệ Đông Li, liền dịch chuyển cái giá dùng để trưng bày ngọc ngà châu báu, mở ra một thông đạo cực kì bí mật.
Men theo cầu thang, hai người đi xuống một tầng hầm rộng khoảng hơn một trăm mét vuông.
Trương viên ngoại thắp từng ngọn đuốc trong tầng hầm lên, những chiếc rương vàng bạc châu báu ánh lên vầng sáng chói lòa, phô ra vẻ đẹp khiến người đời phải mê mẩn.
Vệ Đông Li nheo mắt, nhìn quanh một vòng, sau đó rảo bước tới trước cái khung bày châu báu quý giá, nhấc bừa một cái một gỗ mun cũ kĩ lên.
Cái hộp gỗ mun này chạm trổ đơn giản, nắp hộp chỉ khảm một viên ngọc phỉ thúy, nhưng trong hộp lại có một viên ngọc trai vàng to như quả trứng gà. Trên viên ngọc trai ấy vấn vít vầng sáng màu trắng vàng, có vẻ không phải vật tầm thường.
Vệ Đông Li đậy nắp lại, lại bắt đầu quan sát những món khác.
Trương viên ngoại đi bên cạnh hắn, nhỏ giọng dò hỏi: “Vô Song Vương gia, có món nào lọt vào mắt xanh của ngài không ạ?”
Vệ Đông Li mỉm cười, “Bảo vật của nhà Trương viên ngoại còn nhiều hơn bảo vật trong quốc khố của Duệ Quốc ấy chứ.”
Trương viên ngoại lập tức sờ cái mũ quả dưa trên đầu, hoảng hốt nói: “Vô Song Vương gia cứ đùa, cứ nói đùa…”
Vệ Đông Li chẳng ừ hử gì, lại thong thả ngắm nghía những món bảo vật khác tiếp.
Sau khoảng một chén trà nhỏ, Trương viên ngoại thấy ngọn đuốc sắp tắt mới lên tiếng làm phiền: “Vô Song Vương gia, ngọn đuốc này sắp tắt rồi, đến lúc đó cơ quan ám khí trong Tàng Thất Các sẽ khởi động lại. Tới lúc ấy cứ cho là tiểu nhân cũng sẽ bị vây khốn trong Tàng Bảo Các này, không thể thoát thân được ạ.” Vệ Đông Li khẽ nhíu mày, cầm bừa cái hộp gỗ mun lên, đỡ trên tay, nói: “Đi thôi. Ta lấy nó.”
Trương viên ngoại nhìn cái hộp gỗ mun, lòng đau như cắt! Viên ngọc trai trong cái hộp đó là bảo vật gia truyền nhiều đời của Trương gia lão! Gía trị của nó tuyệt đối không thể nào ước lượng được!
Nếu…nếu lão biết hôm nay Vệ Đông Li tới, lão nhất định sẽ giấu viên ngọc trai ấy đi! Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để uống. Ôi…đành vậy!
Trương viên ngoại nghiến răng nghiến lợi, tự nhủ: Cứ coi như của đi thay người vậy. Chỉ cần đuổi được tên ôn thần Vệ Đông Li này đi, lão cũng coi như công đức viên mãn rồi.
Nghĩ đến đây, Trương viên ngoại không lằng nhằng nữa, bèn dẫn Vệ Đông Li quay lại mặt đất.
Hai người vừa ra khỏi Tàng Bảo Các, liên trông thấy một sợi xà tiên đen sì đánh tới, cướp mất cái hộp gỗ mun trong tay Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li tránh sang phải, nhẹ nhàng nghiêng mình tránh được.
Tiêu Doãn thấy có kẻ đánh lén, vội cầm đao tiến lên đánh nhau với Kha Lục Dao bịt mặt sử dụng xà tiên. Cùng lúc ấy, một gã thị vệ áo xám khác liền rút đao bảo vệ trước mặt Vệ Đông Li.
Trong nhất thời, hai bên cùng xung đột trong phủ đệ của Trương viên ngoại. Cho dù Kha Lục Dao có chuẩn bị mà tới, song vẫn không chiếm được thế thượng phong trong tay Vệ Đông Li.
Đương Kha Lục Dao lại vung roi về phía Vệ Đông Li, tên thị vệ áo xám luôn bảo hộ trước Vệ Đông Li tự dưng làm loạn, ra tay ra định chộp lấy cái hộp gỗ mun trong tay Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li sững sờ, vội né về phía sau.
Ai ngờ, Bách Lí Phượng tự dưng xuất hiện đúng lúc này, nhảy ra sau Vệ Đông Li bằng khinh công tuyệt đỉnh của gã, rồi vươn tay ra định đập vào bả vai Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li tưởng mình bị vây đánh trước sau, liền so chiêu với tên thị vệ áo xám, đồng thời đạp một cước về sau.
Bách Lí Phượng nghiêng mình né tránh cú đá của Vệ Đông Li, liền quát Vệ Đông Li: “Đá cái gì mà đá? Chẳng qua ta chỉ muốn hỏi rốt cuộc ngươi đã thấy Tử Viết ở đâu, sao ta không tìm thấy nàng thôi mà?”
Vệ Đông Li biết Bách Lí Phượng không hề có ác ý, bắt đầu dốc lòng đối phó với tên thị vệ áo xám.
Võ công của Vệ Đông Li và tên thị vệ áo xám ngang tài ngang sức, hai người đánh nhau khó phân thắng bại.
Có chút thời gian hở ra, Vệ Đông Li khẽ cười nói: “Các hạ giả mạo mặt mũi thị vệ của bản vương, làm những việc như bọn trộm cắp, có phải không có mặt mũi nào gặp người khác hay không?”
Tên thị vệ áo xám là do Tù Nô dịch dung mà ra. Hắn để ngoài tai những lời của Vệ Đông Li, chỉ một lòng muốn cướp cái hộp gỗ mun đi.
Bách Lí Phượng thấy hai người đánh nhau, tự dưng cong mắt cười.
Thân hình gã chớp qua, dùng một chiêu “Ngự bộ lục thức” đã thất truyền từ lâu lướt qua người Vệ Đông Li, rồi dùng một chiêu “Đằng Phong thủ” xuất thần nhập hóa cướp mất cái hộp trong tay Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li cả kinh, nghĩ bụng: Không ngờ võ công của Bách Lí Phượng đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa thế này rồi. ngẫm ra trong thiên hạ này, người có thể chẳng tốn mảy may sức lực cướp được đồ trong tay hắn, tuyệt đối không quá năm người!
Tù Nô mang mặt nạ da người cũng bị Bách Lí Phượng làm rối loạn trận pháp. Nếu dựa vào võ công của hắn, hắn có năm mươi phần trăm thành công cướp được cái hộp trong tay của Vệ Đông Li. Vậy thì, khi chiếc hộp gỗ mun kia rơi vào trong tay Bách Lí Phượng, tỉ lệ thành công của hắn chỉ còn hai mươi phần trăm mà thôi. Hai mươi phần trăm, đối với một cao thủ mà nói chẳng khác nào bằng không. Trừ phi…hắn có thể đánh bất ngờ, dùng thứ gì đó để thu hút sự chú ý của Bách Lí Phượng, sau đó nhân cơ hội gã không đề phòng liền ra tay cướp chiếc hộp đi.
Bách Lí Phượng nhảy lên mái hiên, tiện tay mở chiếc hộp gỗ mun ra, lấy viên ngọc trai tự nhiên ra, vừa nghịch nghịch viên ngọc trai, vừa giễu cợt mọi người đang ngửa cổ lên nhìn gã, nói: “Nhìn các ngươi chẳng có tí tiền đồ gì cả, đánh nhau ngươi chết ta sống vì một viên ngọc vỡ. Để các ngươi đừng có tìm cái chết vô nghĩa, viên ngọc này để ta giữ cho!”
Bách Lí Phượng vừa định đút viên ngọc vào trong ngực, thì động tác ngưng lại, gã nhíu màu nhìn về phía đình nghỉ mát. Trong đình nghỉ mát đó có treo một thứ trắng lòa.
Bách Lí Phượng nheo mắt, nhảy xuống đỉnh đình nghỉ mát, sau đó ngã lộn nhào xuống đất, đứng trước thứ trắng lòa kia. Khi gã nhìn rõ thứ ấy là gì, gã như nghe thấy ầm ầm tiếng sét đánh bên tai, đầu như bị sét bổ trúng vậy!
Gã không dám tin, thứ treo trong đình chính là một tấm da bạch hổ!
Da của ai? Da của ai? Rốt cuộc là da của ai?
Bách Lí Phượng chỉ cảm thấy máu xông thẳng lên não, khiến gã không xem xét kĩ càng đường vân trên tấm da, liền lỗ mãng kết luận tấm da bạch hổ này chính là đã bị lột ra từ người Hổ Hổ nhà gã!
Bách Lí Phượng giận không thể át liền xoay người, căm hận nhìn từng người đang có mặt ở đó.
Gã lao tới trước mặt Vệ Đông Li, tóm lấy cổ áo hắn, khàn giọng lớn tiếng chất vấn: “Có phải ngươi hay không? Là ngươi lấy da hổ để đổi lấy viên châu vỡ này phải không?”
Chẳng cho Vệ Đông Li trả lời, gã đẩy Vệ Đông Li ra, xoay người kéo Trương viên ngoại đang run như cầy sấy, căm hận quát: “Ta đã nói Hổ Hổ của ta không ăn thịt người, ngươi lại muốn sai người lột da nó! Được, được, được lắm! Lần này ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị bị phanh thây mổ bụng!” Nói xong, gã liền nhét viên ngọc trai vào trong miệng của Trương viên ngoại!
Mọi người dửng dưng bàng quan nhìn Trương viên ngoại sợ hãi, chẳng ai dám tiến lên ngăn cản hành động của Bách Lí Phượng. Trong bụng họ đều đang tính toán, thầm nghĩ: Chẳng lẽ viên ngọc trai ấy chính là “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”? Hà hà, không thể cướp viên châu ấy từ trong tay Bách Lí Phượng, thì chỉ có thể đợi Trương viên ngoại bị ép nuốt viên châu ấy vào, rồi lấy dao lấy nó ra thôi.
Lúc này, mỗi người có mặt đều xiết chặt đao kiếm trong tay, thầm đánh giá nên ra tay từ đâu, nên cắt họng hay moi ruột Trương viên ngoại ra luôn đây? Ôi…không biết thực quản của Trương viên ngoại có nhỏ quá, viên ngọc trai kia có bị mắc ở trong thực quản không trôi xuống được không nhỉ?
Trương viên ngoại chưa từng gặp chuyện kinh khủng như thế này bao giờ, lão sợ run cả chân tay, không khống chế được cả đại tiểu tiện, nhưng vẫn sống chết nghiến răng không chịu nuốt viên ngọc trai. Bụng lão biết rõ, nếu lão nuốt viên ngọc trai ấy, thì số phận đang chờ đợi lão chỉ có thể là bị phanh thây mổ bụng, chết không toàn thây!
Trương viên ngoại hận quá! Lão cứ tưởng rằng Vệ Đông Li chính là một con rắn độc, hễ bị hắn cắn một nhát đều sẽ chết cực kì khó coi. Nhưng không ngờ rằng thằng nhãi Bách Lí Phượng này cũng là một kẻ lòng dạ độc ác! Gã lại nghĩ ra một cách thâm độc đến thế để đối phó với lão! Ông trời ơi, rốt cuộc thì lão đã đắc tội với ai vậy?
Trong buổi tối cực kì hỗn loạn này, con bạch hổ Khổng Tử Viết đã lủi vào phủ đệ của Trương viên ngoại từ cổng sau mở toang, trốn trong góc tối, tận mắt thấy mọi chuyện xảy ra.
Cô nhìn Bách Lí Phượng mắt đỏ ngầu vì cô, lòng đầy cảm động. Hóa ra trên đời này còn có một người đàn ông như thế, dù là đối xử với một con hổ, gã cũng sẽ yêu thương thật lòng.
Khổng Tử Viết hít mũi, rồi xoay đầu nhìn tên thị vệ áo xám mang mặt nạ da người. Bóng dáng quen thuộc, mùi quen thuộc, ngoài Tù Nô ra thì còn có thể là ai đây?
Khổng Tử Viết mong lúc Tù Nô nhìn thấy tấm da bạch hổ treo trong đình sẽ căm phẫn, nóng nảy, tràn ngập hận ý biết bao! Dù là…dù là một chút xíu không nỡ, lòng cô cũng sẽ dễ chịu hơn. Thế nhưng, không có, cái gì cũng không có.
Kiếp trước, cô tin rằng, vẻ ngoài của con người rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải điều quan trọng nhất. Kiếp này, cô vẫn không để ý vẻ ngoài, thậm chí theo bản năng còn muốn chọn một người đàn ông mặt mũi bình thường, để cảm nhận hạnh phúc lúc nào cũng có nhau. Thế nên cô thích ở gần Tù Nô, thích sự im lặng của hắn, thích sự kiên trì của hắn, thích hắn mát xa thoải mái cho cô. Khổng Tử Viết biết mình chẳng thể yêu ai, nhưng cô thực sự rất thích Tù Nô. Kiểu thích này không nồng nhiệt, nhưng lại có cảm giác có thể nắm tay nhau đi đến cùng.
Thế nhưng, mọi thứ xảy ra gần đây lại khiến cô càng lúc càng nghi ngờ con mắt của mình.
Đúng, cho tới nay, cô vẫn không hiểu Tù Nô. Không hiểu hắn có để tâm tới cô hay không? Nếu Tù Nô vung đao với con bạch hổ là cô đây, cô có thể thông cảm được, vậy thì lúc Bách Lí Phượng tìm kiếm Khổng Tử Viết khắp nơi, Tù Nô đang làm gì? Hiển nhiên, hắn vẫn đang tìm viên châu kia, “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong truyền thuyết!
Khổng Tử Viết dời ánh mắt thất vọng khỏi Tù Nô, quay sang nhìn Bách Lí Phượng.
Lòng lại vương vấn cảm động.
Nếu Khổng Tử Viết vẫn luôn coi Bách Lí Phượng là bạn khác giới của mình, thì trong sự cảm động hết lần này tới lần khác, người bạn khác giới này đã cắm một cái rễ trong tim cô. Thậm chí có thể nói, Bách Lí Phượng đối với Khổng Tử Viết mà nói, gã đã không còn là sự tồn tại đơn giản, không còn là người bạn khác giới đơn giản nữa.
Tình bạn của nữ nhân và nam nhân trước nay luôn có sự mờ ám không sao nói rõ được. Ai mà biết tình cảm này sẽ phát triển thành chuyện gì chứ?
Khổng Tử Viết đã để tâm tới Bách Lí Phượng, để tâm thật rồi.
Cho nên lúc Bách Lí Phượng vung tay vỗ ót Trương viên ngoại, ép lão ta há mồm nuốt viên châu, Kha Lục Dao lén lút cầm một cây châm độc chuẩn bị đánh lén Bách Lí Phượng, ai cũng nín thở, Khổng Tử Viết bất thình lình nhảy ra ngoài, gầm lên từng hồi với Bách Lí Phượng để nhắc gã phải cẩn thận với châm độc của Kha Lục Dao.
Trong nháy mắt, tay Bách Lí Phượng đập vào ót Trương viên ngoại, chẳng những ép lão há mồm ra, mà còn đánh văng viên ngọc phỉ thúy đính trên cái mũ quả dưa của Trương viên ngoại. Đúng lúc này, Bách Lí Phượng ném viên ngọc trai kia vào trong mồm Trương viên ngoại, ép lão phải nuốt nó xuống bụng.
Không tình cờ không thành sách, viên ngọc phỉ thúy trên cái mũ quả dưa kia văng trên không một vòng parabol màu đỏ rồi chui thẳng vào họng Khổng Tử Viết.
Đám người như hổ như sói nhìn chằm chằm Trương viên ngoại, lũ lượt cầm đao định chém vào người lão, muốn nhanh tay tìm được viên châu có thể chính là “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” kia.
Trương viên ngoại sợ trắng mắt, rầm một tiếng lăn ra đất, chết ngất ngay tại trận.
Cảnh tiếp theo vừa đẫm máu, lại rất tình cảm.
Cảnh đẫm máu là: Trương viên ngoại gặp phải tai bay vạ gió, bị đám người nọ phân thây thành vô số mảnh.
Đáng lẽ Trương viên ngoại cùng lắm cũng chỉ bị hai nước Duệ Cừ chia làm hai. Thế nhưng khiến người ta phải rùng mình là, những cao thủ hộ viện được Trương viên ngoại mời tới với số tiền lớn thấy có lợi có thể chiếm đoạt, liền nổi lòng tham. Bọn chúng nghi ngờ viên ngọc trai mọi người đang tranh nhau cướp đoạt chính là “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, nên đều vung đao chém Trương viên ngoại, muốn tìm thấy viên châu, mưu lợi cho mình.
Vì thế tình hình cực kì hỗn loạn.
Kha Lục Dao thay mặt Cừ Quốc, tha mất nửa trên của Trương viên ngoại. Vệ Đông Li là đại diện của Duệ Quốc liền chém mất nửa dưới của Trương viên ngoại. Còn đám cao thủ hộ viện được Trương viên ngoại mời tới liền cướp mất “phần dư thừa” của lão, à, cái chúng ta muốn nói ở đây là—tay chân.
Một tên cao thủ áo đen trong đó cực kì hưng phấn nói với một tay khác: “Đại ca, huynh nhìn này, ta cướp được chân phải của Trương viên ngoại rồi!”
Tên được kêu là đại ca trừng mắt nhìn gã áo đen kia một cái, mắng: “Cha mày, đồ ngu! Đồ ăn có thể nuốt xuống cổ chân hay sao?!”
Tên áo đen tủi thân lầu bầu: “Thế huynh còn cướp lấy một tay của Trương viên ngoại làm gì?”
Tên được kêu là đại ca lập tức lộ ra vẻ hám tiền, ôm lấy cái tay cụt của Trương viên ngoại, để gần miệng hôn hít, tặc lưỡi nói: “Nhìn đi, nhìn đi, ngón tay của Trương viên ngoại có một cái nhẫn to thế này cơ mà!”
Tên áo đen mắt lấp lánh ánh vàng, nói: “Đại ca, huynh thật lợi hại. Nhưng mà huynh đừng hôn ngón tay của Trương viên ngoại nữa. Hôm nay ta trông thấy Trương viên ngoại vào nhà xí đi nặng, kết quả, trong nhà xí không còn giấy, lão liền dùng tay…móc…lau…lau..cọ…”
Tên được kêu là đại ca lập tức nước mắt như mưa.
Cảnh tình cảm là: Khổng Tử Viết bị ép nuốt phải viên ngọc phỉ thúy, cứ cúi đầu nôn khan. Bách Lí Phượng vừa trông thấy Khổng Tử Viết liền mừng như điên, ôm đầu cô lắc qua lắc lại. Gã thấy Khổng Tử Viết cứ nôn khan không ngừng, bừn hỏi một câu rất đáng để suy ngẫm, “Hổ Hổ, ngươi có thai rồi à?”
Khổng Tử Viết nghiến răng nghiến lợi, định cắn chết Bách Lí Phượng, một người một hổ kéo qua kéo lại, chỉ nghe thấy tiếng vải bị rách, tiếp sau đó, một viên ngọc trai tròn lông lốc lăn ra khỏi tay áo của Bách Lí Phượng. Viên ngọc trai đó tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong màn đêm tanh mùi máu, lập tức khiến đám người Vệ Đông Li chú ý.
Khổng Tử Viết nheo mắt lại, không dám tin nhìn Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng nhanh nhẹn nhét viên châu vào tay áo, vỗ đầu Khổng Tử Viết, nói: Đừng trách ta, để lộ của mất rồi!” Gã còn chưa dứt lời, Kha Lục Dao đã vung roi tới. Gã né tránh nhẹ nhàng như một con chim yến bay lên mái hiên.
Khổng Tử Viết tưởng Bách Lí Phượng định bỏ chạy, ai ngờ gã lại vòng trở lại bên cô, thì thầm bên tai: “Ta đợi ngươi ở “Sòng bạc Kim Xán Xán’ nhé.” Nhếch mép cười, rồi ba chân bốn cẳng chạy mất, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô thấy mình khó chịu chắc chắc là vì đã nuốt viên ngọc phỉ thúy kia, nên cô phải kiếm một chỗ để cho nó ra.
Khổng Tử Viết đến chân tường, ngồi xổm mãi, tê cả chân nhưng chẳng có cảm giác muốn đi nặng gì cả. Tiếp sau đó cô lại bắt đầu thử nôn mửa để nôn viên ngọc phỉ thúy kia ra. Kết quả, cố mãi vẫn không được.
Khổng Tử Viết nhịn đau, bắt đầu kiếm quán rượu khắp nơi. Thử nghĩ mà xem, nếu cô uống nhiều nhất định sẽ nôn mửa không ngừng. Đến lúc ấy đừng nói là một viên ngọc phỉ thúy bé con con, cho dù là một quả trứng đà điểu có khi cũng bị nôn ra ấy chứ.
Nửa đêm canh ba, các quán rượu đều đã đóng cửa, chỉ còn “Bách Mi Các” ở đằng kia vẫn còn mở cửa sau để tiếp đến đưa đi đám đàn ông đã say ngất ngưởng.
Khổng Tử Viết thận trọng tới gần cửa sau của “Bách Mi Các”, tìm cơ hội lẻn vào. Mượn bóng đêm, cô đã thành công tìm được vị trí của hầm rượu, kiếm được một vại rượu cỡ lớn, sau đó lấy móng hổ cạy miệng vại, ngửi hơi rượu mát lạnh như một con ma men tham lam, rồi tận hưởng uống một trận thả cửa!
Cứ uống như thế, Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy khô nóng cả người, nhưng trước sau chẳng có dấu hiệu muốn nôn gì cả.
Khổng Tử Viết hơi buồn, lại vục đầu vào trong vại rượu, uống ừng ực gần hết vại.
Rượu trong vại cứ ít dần đi, đầu óc Khổng Tử Viết cũng càng lúc càng không tỉnh táo, cả người cũng chui vào trong vại rượu. Cô muốn nôn, cô muốn uống say, cô muốn đuổi cơn khô nóng trong người đi. Thế nhưng ai cũng không ngờ được, lúc này thân hổ của Khổng Tử Viết đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng lóa mắt. Sau đó chỉ nghe thấy tõm một tiếp, một cơ thể nữ tính rơi thẳng vào trong vại.
Đám người Kha Lục Dao đuổi theo Bách Lí Phượng, nhưng khinh công không bằng người ta, đuổi theo chưa được bao lâu liền bị gã bỏ rơi. Lúc Kha Lục Dao nhớn nhác quay lại chỗ cũ, mới nhớ ra Trương viên ngoại giàu có vô cùng, bảo vật trong Tàng Bảo Các chắc chắn còn rất nhiều. Nàng ta một mực đuổi theo Bách Lí Phượng, mà quên mất những bảo vật trong phủ họ Trương, thật là quá sơ ý rồi!
Nghĩ thế, Kha Lục Dao lại quay lại phủ Trương viên ngoại, tới trước Tàng Bảo Các. Kết quả, nàng ta phát hiện cửa lớn của Tàng Bảo Các đã mở lớn, tất cả bảo vật trong Tàng Bảo Các cũng đã không cánh mà bay.
Kha Lục Dao tức hộc máu, không biết kẻ nào đã cướp những bảo vật kia trước nàng ta một bước! Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng chỉ có thể tay trắng trở về.
Còn những bảo vật trong Tàng Bảo Các rốt cuộc đã rơi vào trong tay ai, từ đó đã trở thành một câu đố.
Trên thực tế thì sao, lúc mọi người cùng đuổi theo Bách Lí Phượng, Vệ Đông Li biết rõ, luận về khinh công, chẳng ai có thể đuổi kịp Bách Lí Phượng. Vì thế, hắn đành giả bộ đuổi theo Bách Lí Phượng, sau đó quay trở lại phủ Trương viên ngoại, mở Tàng Bảo Các ra, sai người mang tất cả bảo vật đi mất.
Còn vì sao Vệ Đông Li có thể mở cửa Tàng Bảo Các, tránh được các cơ quan của Tàng Bảo Các, nguyên nhân là khi Trương viên ngoại dồn hết tâm trí né tránh ánh mắt của Vệ Đông Li để mở Tàng Bảo Các, Vệ Đông Li có vẻ quay đi để tránh nghi ngờ, nhưng lúc quay lưng, hắn lại lấy ra một tấm gương đồng hai mặt rất rõ nét, tìm một góc độ đẹp nhìn thấy hết mọi hành động của Trương viên ngoại.
Từ đó có thể thấy rằng, tâm kế của Vệ Đông Li người thường khó có thể sánh bằng.
Hắn thu hết bảo vật của nhà Trương viên ngoại vào túi xong, lại chạy tới “Bách Mi Các” chuẩn bị gặp Bách Lí Huyền vừa mới tỉnh rượu.
Trong “Bách Mi Các” tiếng nói cười rộn ràng, tưng bừng vô cùng, hoàn toàn đối lập với sự yên tĩnh ngoài phố.
Bách Lí Huyền tựa vào lan can lầu hai, vừa nghe mĩ nhân ca hát, vừa đợi Vệ Đông Li tới.
Lòng Bách Lí Huyền biết rõ đêm nay Vệ Đông Li chắc chắn sẽ tới, vì hắn muốn moi được bí mật của “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” từ chỗ mình. Bách Lí Huyền nhếch mép cười, hắn rất vui khi dụ Vệ Đông Li bằng bí mật này, để hai người có thể gần gũi với nhau thỏa thích.
Lúc này trăng đã treo cao, bóng trúc nghiêng ngả, âm nhạc khe khẽ, mĩ nhân xung quanh, thiên thời địa lợi nhân hòa đều thuộc về Bách Lí Huyền rồi, chẳng lẽ còn có thể để cho Vệ Đông Li chạy mất ư?
Bách Lí Huyền cười ha hả, thấy Vệ Đông Li đang chậm rãi bước tới, hắn vội đứng dậy đi đón.
Một bàn rượu thịt lại được bày lên, uống rượu qua lại, thái độ của Bách Lí Huyền với Vệ Đông Li càng lúc càng thân mật, cứ quấn lấy Vệ Đông Li nói chuyện trên trời dưới đất, ngâm thơ tác đối, nhưng nín thinh không hề nhắc tới bí mật liên quan tới “Giang Thiên Nhất Sắc Châu.”
Vệ Đông Li lòng dạ thâm sâu, đương nhiên sẽ không mở miệng nhắc tới chủ đề “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trước.
Chẳng bao lâu sau, Vệ Đông Li chuẩn bị đứng dậy cáo từ, Bách Lí Huyền mới tỏ ra sốt sắng, muốn Vệ Đông Li uống cùng hai chén nữa, bóng gió nói: “Đông Li đừng đi, chúng ta không say không về! Con người ta một khi rượu vào là lời ra, lúc nào cũng thích có người nói chuyện tâm sự. Đông Li đi rồi thì ai sẽ nghe tâm sự của ta đây?”
Vệ Đông Li nở một nụ cười khó hiểu, hỏi lại: “Tử Huyền phải uống bao nhiêu thì mới say đây?”
Tim Bách Lí Huyền đập nhanh hơn, vội cười ha ha, gọi mụ tú bà lên, sai bảo: “Nhấc vại “rượu ngon” lên cho bản vương!”
Mụ tú bà nháy mắt “ngài cứ yên tâm, nô gia hiểu ạ”, sau đó lắc mông xuống lầu, gọi hai gã người hầu tới cùng mụ xuống hầm rượu.
Hễ là người chốn ăn chơi đều biết, rượu chốn ăn chơi đều có pha chút xuân dược. Nhưng đó không phải là “rượu ngon” thật.
“Rượu ngon” thật đều được làm từ lương thực và dược liệu được chọn lựa kĩ càng, chẳng những không có chút mùi thuốc, mà còn bổ dưỡng vô cùng. Không phải xuân dược, mà còn hơn cả xuân dược!
Thứ “rượu ngon” này, nếu không phải Bách Lí Huyền yêu cầu thì mụ tú bà cũng không nỡ mang lên đâu!
Mụ tú bà đắc ý giục hai gã người hầu đi nhanh, ước gì có thể nhấc ngay vại “rượu ngon” này tới trước mặt Bách Lí Huyền để nịnh hót vị vương gia kia!
Cùng lúc ấy, Đinh lão đầu phụ trách trông coi hầm rượu ư ử hát đi vào hầm, hình như ngửi thấy mùi rượu thay đổi, lão nghĩ bụng không ổn, vội co chân chạy tới trước cái vại rượu cỡ lớn kia.
Đinh lão đầu thấy nắp miệng vại bị người ta cạy ra, không khỏi cả kinh, buột mồm chửi thề! Lão tưởng có con khốn nạn nào đã chạy vào hầm rượu, lén lấy một ít “rượu ngon” ra để lấy lòng vị ân khách nào đó.
Đinh lão đầu sợ mụ tú bà biết mình chểnh mảng công việc, không dám dây dưa nãy, vội ra tay dán lại miệng vại.
Đinh lão đầu xử lí ổn thỏa mọi thứ, thì đúng lúc mụ tú bà đi vào hầm rượu, chỉ huy hai gã người hầu nhấc cái vại rượu cỡ lớn đó lên, lắc lắc lư lư trở về phòng Bách Lí Huyền, tự tay mở miệng vại, vừa lấy thìa gỗ múc “rượu ngon” rót vào trong bình, vừa cười nịnh nọt với Bách Lí Huyền và Vệ Đông Li. Dáng vẻ ấy thật là lẳng lơ vô cùng.
Chúng ta tạm không nói tư sắc của mụ tú bà này nữa, “rượu ngon” này thật sự có thể nói là rượu ngon!
Hương rượu thanh như lá trúc, lại thoang thoảng như hương hoa. Vừa uống một ngụm liền cảm thấy dễ chịu cả người. Uống hai ngụm liền thấy rượu ngon hóa thành sự dây dưa quyến luyến không dứt, tâm tình phơi phới.
Vệ Đông Li khen một tiếng “rượu ngon”, Bách Lí Huyền hơn hớn, trọng thưởng cho mụ tú bà, rồi ra hiệu cho tất cả mọi người lui đi.
Chén qua chén lại, gò má Vệ Đông Li dần ửng một màu hồng mê người. Dáng vẻ ấy như một miếng ngọc bội trong suốt lóng lánh kết thành, lần đầu nếm mùi vị tình ái mà đỏ bừng mặt vì người yêu, rất quyến rũ hấp dẫn.
Vệ Đông Li thấy cả người khô nóng, hít thở cũng thấy khó khăn. Hắn hé mờ môi màu quất nhạt thở hổn hển, như để tạm làm giảm đi sự khó chịu này.
Bách Lí Huyền cứ nhìn chằm chằm Vệ Đông Li, không muốn bỏ lỡ chút xíu sắc đẹp nào.
Vệ Đông Li nheo mắt phượng, hỏi: “Nhìn gì?”
Bách Lí Huyền mê mẩn đáp: “Nhìn ngươi.”
Vệ Đông Li tự rót một chén, ngửa đầu uống cạn, thản nhiên nói: “Đông Li không phải minh châu, có gì đáng nhìn chứ.”
Bách Lí Huyền lập tức nắm lấy tay Vệ Đông Li, nôn nóng thổ lộ: “ Trong lòng ta, chẳng viên minh châu nào trên thế gian này có thể so được với Đông Li cả.”
Vệ Đông Li nhướn mày hỏi: “ ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ cũng không thể sánh bằng ư?”
Bách Lí Huyền cười lắc đầu nói: “Không thể sánh bằng.”
Vệ Đông Li rụt ngón tay về, cười nói: “Hôm nay Đông Li tới phủ đệ của Trương viên ngoại, may mắn được Trương viên ngoại tặng cho một viên ngọc trai. Viên ngọc trai đó hình như chứa linh khí của đất trời, rất hiếm thấy. Đông Li nhìn có chút yêu thích, nhưng ai ngờ lại bị Lục Vương gia cướp đi mất. Xem ra viên châu đó đã định trước là không có duyên với Đông Li rồi.”
Mắt Bách Lí Huyền sáng rỡ, lập tức truy hỏi: “Có phải viên ngọc trai ấy tỏa vầng sáng màu đen đúng không?”
Vệ Đông Li nghi hoặc hỏi: “Ngọc trai màu trắng ngà, làm sao có thể tỏa ra vầng sáng màu đen được? Tử Huyền, huynh say rồi.”
Bách Lí Huyền hơi lưỡng lự nhìn Vệ Đông Li một cái, nhưng thấy đôi mắt phượng có một không hai của Vệ Đông Li đang nhìn mình, Bách Lí Huyền chỉ thấy đầu óc nóng bừng, liền khai hết những lời giấu diễm trong lòng ra, quên béng mất điều phải giấu. Hắn nói: “Đông Li có điều không hay, “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” quả thực có huyền cơ. Người đời vụng về, cho dù có đặt bảo vật trước mặt thì cũng chưa chắc có người phân biệt nổi thật giả, nhận ra chân thân của nó.
Thật ra, cách để phân biệt ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ hồi còn nhỏ ta cũng từng nghe Thái thượng hoàng vô tình nhắc qua. Vốn dĩ ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ không có màu sắc, nhưng nếu ngươi miêu tả nó bằng màu đỏ, nó sẽ biến thành một viên châu màu đỏ, nếu ngươi dùng màu xanh, nó lại biến thành màu xanh. ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ có thể hấp thụ những màu sắc đó, nên dùng cách gột rửa thông thường cơ bản không thể mất màu được. Cho nên muốn dùng cách gột rửa viên châu để phân biệt thật giả là không thể dùng được.”
Vệ Đông Li khẽ chau mày, hỏi: “Nếu nói như thế thì ai có thể phân biệt thật giả ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’đây?”
Bách Lí Huyền đắc ý cười một cái, nói: “Đông Li, ngươi lại có điều không biết rồi. ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ chứa đựng sự huyền diệu của đất trời, chứng mình nguyên tắc vật tất cực phản, cũng tức là nếu ngươi nhuộm nó thành màu đỏ thì ánh sáng nó tỏa ra sẽ là màu xanh. Nếu ngươi nhuộm nó thành màu trắng thì chắc chắn nó sẽ tỏa ra ánh sáng màu đen! Cho nên, Đông Li chớ không vui vì viên ngọc trai ấy, nếu ngươi thích, trong phủ ta còn viên ngọc trai có thể lọt vào mắt ngươi, ngày mai ta sai người tặng ngươi, có được không?”
Vệ Đông Li cụp mắt không nói gì, ngón tay mảnh dẻ trắng nõn mân mê chén rượu, như đang nhớ lại gì đó. Sau chốc lát, Vệ Đông Li nói như thì thào: “Muốn tìm được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ thật không dễ, muốn biết được bí mật của nó lại càng không dễ. Ai cũng bảo trong ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ có giấu bản đồ của ‘Long huyệt bảo tàng’, không biết là thật hay giả đây.”
Bách Lí Huyền choáng váng cười, nói: “Ai mà biết là thật hay giả chứ!”
Đêm nay Bách Lí Huyền đã uống không ít “rượu ngon”, lúc này huyết khí dâng trào, chỉ cảm thấy Vệ Đông Li đẹp như tiên giáng trần, nếu không bắt lấy thì hắn sẽ bay lên trời ngay. Bách Lí Huyền nổi sắc tâm, dang tay lao vào Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li thản nhiên xoay đầu lại, cười quyến rũ đồng thời phun ra một làn khói mê.
Bách Lí Huyền chỉ thấy trước mắt tối sầm, liền loạng choạng ngã lăn ra
chân Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li cười gằn một tiếng, bưng chén rượu lên hắt vào mặt Bách Lí Huyền, rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Ai ngờ cửa đã bị khóa.
Vệ Đông Li bực mình nheo mắt, nhấc tay định đập nát cánh cửa. Thế nhưng một luồng tà hỏa chợt dâng lên, men theo khắp tĩnh mạch của hắn chạy loạn khắp nơi, cuối cùng đều chảy về vị trí tư mật nhất của hắn!
Dục vọng mạnh mẽ ấy tới nhanh tới nỗi Vệ Đông Li trở tay không kịp.
Hắn cố hít sâu, xoay người ngồi lên đệm, thử vận công ép lui luồng tà hỏa trong người đi.
Dưới lầu, Tiêu Doãn không thấy Vệ Đông Li, dần phát giác ra điều bất thường, hắn lặng lẽ chạy lên lầu thì nhìn thấy phòng của Vệ Đông Li bị khóa. Tiêu Doãn thầm nghĩ không ổn, lập tức ra tay đánh ngất ám vệ của Bách Lí Huyền, sau đó áp sát cửa, thử gọi: “Chủ tử?”
Vệ Đông Li nhắm mắt, đáp bằng giọng khàn đục: “Không sao.”
Tiêu Doãn ngẩn ra, bụng lập tức hiểu qua loa, vì thế xiết chặt tay, đè thấp giọng nói: “Chủ tử, rượu ở chốn đàng điếm này đều có thêm nguyên liệu.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi, chạy về phía sương phòng của đám thanh quan.
Vệ Đông Li tất nhiên hiểu ý nghĩa của “rượu ngon”, chỉ không ngờ rằng “rượu ngon” này lại bá đạo như thế! Lúc này, cơ thể hắn khẽ run, mồ hôi ướt đẫm áo quần, thật chỉ muốn phát tiết một lần cho thỏa thích! Nhưng hắn xưa nay không thích kẻ khác đụng chạm vào thân thể mình, lúc này chỉ muốn nhịn cho xong.
Đến nay hắn vẫn nhớ rõ căn bệnh ghét thân cận với người khác của mình đã bắt đầu từ lúc nào.
Năm năm trước, Như mĩ nhân bị quỷ hồn bám thân đã lột quần áo của hắn xuống trước mặt bao nhiêu người. Hắn trần truồng lõa thể đứng trong viện, hận không thể tự tay lăng trì Như mĩ nhân! Hắn ra lệnh cho Như mĩ nhân lấy thân thể cho bạch hổ ăn, bạch hổ xé xác Như mĩ nhân máu me tàn bạo. Máu của Như mĩ nhân bắn lên người hắn biến thành một đóa hồng mai chói mắt. Từ đó về sau, hắn liền ghét sự đụng chạm của bất cứ ai, cho dù là tắm rửa hắn cũng chưa bao giờ dùng tỳ nữ hầu hạ.
Món nợ này, hắn phải tính lên người tên quỷ hồn kia!
Mà nay, quỷ hồn lòng lang dạ sói kia đã bám vào trong thân thể con bạch hổ. Đáng lẽ hắn phải căm hận lột da con hổ, để nàng sống không bằng chết mới phải! Nhưng hắn lại cứ dễ dàng tha thứ cho nàng, che chở nàng, thậm chí còn…thương tiếc nàng! Mà nàng lại chỉ muốn chạy trốn hắn!
Vệ Đông Li khẽ than một tiếng, không biết có phải mình đã hối hận rồi hay không. Nếu ban đầu hắn không lệnh cho Như mĩ nhân lấy thân thể cho hổ ăn thì giờ phút này, nàng có phải cũng có một cơ thể nữ nhân, có thể cho hắn ôm nàng vào lòng rồi mặc sức cưng chiều hay không?
Không, cơ thể của Như mĩ nhân không xứng mang hồn phách của nàng! Nàng…hẳn là rất đặc biệt.
Không biết trước khi nàng biến thành quỷ hồn có dáng vẻ như thế nào? Liệu tính cách có chua ngoa, phản nghịch hay không? Liệu có phải chỗ mi tâm cũng có một nốt chu sa hay không?
Trong bất tri bất giác, trong đầu Vệ Đông Li tự dưng hiện lên khuôn mặt của Khổng Tử Viết.
Nhớ tới Khổng Tử Viết, trong khoảnh khắc luồng tà hỏa trong cơ thể Vệ Đông Li bốc cháy rừng rực, như muốn khiến hắn cháy thành tro bụi!
Đúng lúc này, Tiêu Doãn đã quay lại. Hắn khiêng một thiếu nữ trẻ trung trên vai, đứng ngoài cửa phòng Vệ Đông Li, nói: “Chủ tử, thuộc hạ đã tìm một thanh quan tư sắc thượng thừa cho chủ tử đây…”
Vệ Đông Li xiết chặt tay, đột nhiên mở choàng mắt, trong nháy mắt cơ thể đã phản bội tình cảm.
Tiêu Doãn thấy Vệ Đông Li không phản đối, liền hiểu Vệ Đông Li đã ngầm đồng ý. Thế là, hắn lấy dao chặt khóa cửa ra, ôm nàng thanh quan đã bị hắn điểm huyệt ngủ tới trước mặt Vệ Đông Li.
Tuy nàng thanh quan đó nhắm mắt, nhưng sự quyến rũ chỉ có ở thiếu nữ càng lúc càng dụ dỗ người ta.
Vệ Đông Li vươn tay ra định chạm vào ngực của nàng thanh quan ấy, nhưng không hiểu sao tự dưng hắn rụt tay vào tay áo.
Tiêu Doãn thử gọi một tiếng, “Chủ tử?”
Vệ Đông Li đột nhiên phát cáu quát: “Ra ngoài!”
Vệ Đông Li nhắm mắt lại, rồi phân phó: “Mang nữ tử này ra ngoài. Nàng ta thuộc về ngươi.”
Mặt Tiêu Doãn vừa lo âu vừa mừng rỡ, nói một tiếng tạ ơn, vội bế nàng thanh quan lên biến mất khỏi cửa.
Vệ Đông Li hít sâu một hơi, tiếp tục đè nén luồng tà hỏa trong cơ thể.
Ngay lúc Vệ Đông Li đang dần ổn định thì cái vại rượu to đùng trước mặt hắn tự dưng nhúc nhích!
Vệ Đông Li mở choàng mắt, ánh mắt sắc bén quan sát vại rượu kia.
Vại rượu kia cứ lắc lư trước sau như được truyền sinh khí. Lắc lư khoảng mười lần, cái vại đột nhiên yên lặng không động đậy nữa, khoảng mười năm phút sau, trong vại truyền ra tiếng gõ cốc cốc.
Chẳng bao lâu sau, ào một tiếng, một bàn tay đẹp đẽ vươn ra từ miệng vại, rồi sờ trái mò phải như đang kiếm thứ gì đó để dựa vào.
Bàn tay ấy chạm vào mép vại, thì một bàn tay khác cũng thò ra từ trong vại, cùng bám chặt lấy mép vại, cố chui ra.
Ngay sau đó, từ miệng vại thò ra một cái ót và một mái tóc xoăn trắng bạc ướt sũng.
Rất chậm rãi như đang khiêu khích, hành hạ lòng người ta vậy. Thân thể của người con gái ấy mềm mại không xương, nghiêng trái nghiêng phải, có vẻ vừa giống như đã say, lại vừa giống như đang nhảy múa.
Hai tay nàng bám lấy mép vại, thử nhảy ra khỏi vại rươu, nhưng không ngờ hai cánh tay mềm nhũn, rầm một tiếng lại ngã vào trong vại rượu, rượu liền bắn tung tóe, khắp phòng đều ngập tràn mùi rượu.
Người con gái ấy nghỉ chốc lát trong vại rượu, sau đó lại bám lấy mép vại, lắc lắc cơ thể trắng nõn như tuyết mềm mại như một con rắn không xương, choáng váng bò ra ngoài.
Vệ Đông Li cứ nhìn mặt nghiêng của nàng, nhìn bàn tay của nàng sốt ruột túm lấy mớ tóc màu trắng bạch dính trên mặt, để lộ ra một nốt chu sa ở mi tâm!
Vệ Đông Li nheo mắt lại, đôi mắt phượng phiếm màu xanh khổng tước của hắn trở nên u tối mà nguy hiểm. Lúc này hắn như một con Lang vương huyết thống cao quý nhìn chằm chằm con mồi của mình, con mồi ấy có thể giải khát, giải đói, giải độc cho hắn!
Hắn bình tĩnh đứng dậy, im lặng tới cạnh Khổng Tử Viết đang say như chết, nhìn cô lại ngã vào trong vại rượu lần nữa.
Vệ Đông Li cúi đầu, vươn tay ra cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết ngẩng đầu, chớp chớp mắt, cười khúc khích với Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li nghẹn thở, bèn vớt Khổng Tử Viết ra khỏi vại rượu, sau đó bế cô lên, đi thẳng ra sau tấm bình phong.
Đương lúc Vệ Đông Li đặt Khổng Tử Viết lên giường, thì cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Nệm giường rải gấm, trên gấm thêu lá sen màu xanh lục, trên lá sen màu xanh lục là ngọc thể của Khổng Tử Viết đang nằm đó. Đó là một bức tranh sống động đến mức nào? Văn chương chẳng thể nào miêu tả nổi.
Cơ thể của Khổng Tử Viết dẻo dai ngực nở mông cong.
Ánh mắt của Vệ Đông Li di chuyển dọc theo cơ thể Khổng Tử Viết, cứ di chuyển một tấc, màu mắt hắn lại sẫm thêm một phần.
Cô uống say trông như một quả đào tiên mơn mởn, cám dỗ người ta miệng khô lưỡi rát đến cùng cực.
Gò má cô ửng hồng, bờ môi mềm mại hé mở, trong hơi thở còn có hơi rượu. Mái tóc rối bời, trong đó có một sợi lướt qua xương quai xanh quyến rũ, còn móc trên bờ ngực đầy đặn. Da thịt cô trắng hồng, cứ như chỉ cần véo một cái là có thể nặn ra rượu mát rượi ngọt ngào.
Vệ Đông Li vuốt ve nốt chu sa của Khổng Tử Viết, khóe môi bất giác nhếch lên. Tuy hắn không thấy mình đặc biệt thích màu đỏ, nhưng quả thật hắn rất thích nốt chu sa này của Khổng Tử Viết và dúm lông đỏ của con bạch hổ.
Vệ Đông Li từ từ phủ phục người xuống, hôn làn môi Khổng Tử Viết, khẽ mút mát, cảm nhận sự mềm mại của cô.
Khổng Tử Viết thấy môi hơi ngứa ngáy, rên hừ hừ hai tiếng không dễ chịu, sau đó đập tay muốn đuổi con muỗi đáng ghét kia đi!
Vệ Đông Li tóm lấy bàn tay của Khổng Tử Viết, nắm vào trong tay mình, đè lên đỉnh đầu cô rồi véo một cái!
Khổng Tử Viết bị đau, mơ màng mở hai mắt, bĩu môi bất mãn nhìn Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li nhìn thẳng vào mắt Khổng Tử Viết, hỏi: “Biết ta là ai không?”
Khổng Tử Viết nhếch mép cười, dáng vẻ ấy vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, thế nhưng một giây sau đó, cô lại vung tay lên tát vào mặt Vệ Đông Li một cái! Trong miệng còn ậm ờ quát: “Xem bà thu phục con yêu tinh nhà ngươi đây!”
Vệ Đông Li lại tóm lấy tay Khổng Tử Viết, đè nó trên đỉnh đầu cô, lạnh lùng hỏi: “Khổng Tử Viết, rốt cuộc nàng là ai?”
Khổng Tử Viết cười như điên, gào lên: “Ta là mẹ ngươi!”
Vệ Đông Li đột nhiên nheo mắt lại, nhiệt độ trong phòng giảm xuống còn không độ!
Vệ Đông Li buộc phải thừa nhận rằng, hắn thật sự thật sự thật sự thật sự chưa tức giận như thế này đã rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rồi! Hắn muốn giết nàng, hắn muốn hành hạ nàng, hắn muốn…có nàng!
Hắn muốn nàng, câu chữ rất dễ hiểu, là muốn chứ không là cho!
Vệ Đông Li tách hai chân Khổng Tử Viết ra, sau đó kéo quần dài của mình xuống, tấn công thẳng không hề thương xót!
Khoảnh khắc ấy, vừa là điểm kết thúc, cũng vừa là điểm khởi đầu.
Cơn đau đớn khiến Khổng Tử Viết tỉnh táo lại trong nháy mắt, cô nhắm mắt gào lên: “Đừng chọc ta! Đừng chọc ta! Ta là mẹ ngươi còn không được hay sao?”
Vệ Đông Li muốn cười, nhưng không cười nổi.
Hắn ở trong cơ thể của Khổng Tử Viết, chẳng gặp phải bất cứ chướng ngại vật nào, cũng không thấy lạc hồng thể hiện cho sự trong trắng của người con gái đâu!
Khổng Tử Viết không hoàn bích---điều này khiến trái tim Vệ Đông Li đau đớn âm ỉ!
Nàng đã giao mình cho ai, cho ai?
Vệ Đông Li từ từ nhắm mắt lại, thử làm dịu lại cảm xúc phẫn nộ và ghen tị trong lòng! Thế nhưng cơn giận và nỗi ghen tị kia như một con sói đói, nó gặm nhấm linh hồn hắn, nó xé xác hắn ra thành nhiều mảnh!
Nàng đã khiến hắn đau đớn, sao hắn có thể tha cho nàng được? Nếu đau, vậy thì cùng đau đi!
Vệ Đông Li thô bạo với Khổng Tử Viết, phát tiết cảm xúc phẫn nộ của mình trong cơ thể cô.
Mà hình như Khổng Tử Viết rất hưởng thụ sự thô bạo này, còn chủ động bám lấy Vệ Đông Li, dựa theo bản năng để tìm kiếm khoái cảm.
Vệ Đông Li căm hận, nhưng chẳng hề rời khỏi cơ thể Khổng Tử Viết.
Hắn ngồi trên xe ngựa, sai Tiêu Doãn mang tấm da hổ máu chảy đầm đìa lên, cùng hắn tới phủ đệ của Trương viên ngoại.
Xe ngựa vừa ra khỏi “Nam Sơn Cư” liền bị Bách Lí Huyền chặn lại. Bách Lí Huyền mượn cớ làm chủ nhà để mời Vệ Đông Li cùng đi uống rượu ngắm hoa. Vệ Đông Li không tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Hai người cùng đi, du ngoạn cả một ngày trời, cuối cùng tới “Bách Mi Các”.
Chén qua chén lại, ngón tay Bách Lí Huyền luôn như có như không lướt qua mu bàn tay của Vệ Đông Li, rồi lại mượn cớ say rượu ngả vào người Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li không chống cự, cũng không hùa theo, chỉ cười thờ ơ, hỏi: “Tử Huyền, huynh muốn coi Đông Li là tiểu quan ư?”
Tuy có vẻ như Vệ Đông Li không giống như đang tức giận lắm, nhưng Bách Lí Huyền lại cảm giác được sự lạnh lẽo từ gan bàn chân xông thẳng lên não, phá tan sắc dục của hắn.
Song Bách Lí Huyền cũng chẳng phải người thường, vẫn giả say dính lên người Vệ Đông Li, ậm ờ nói: “Đông Li, Đông Li, sao ngươi lại không biết lòng ta chứ?”
Vệ Đông Li nhấc ngón tay trắng nõn lên chỉ vào ngực Bách Lí Huyền, cảm thán như đang nghiêm túc nói: “Tử Huyền nói năng tùy tiện thế, Đông Li có thể thấy thật lòng ở nơi đâu?” Bách Lí Huyền ngừng thở, nắm chặt lấy tay Vệ Đông Li, son sắt nói: “Đông Li, ngươi hãy tin ta!”
Vệ Đông Li mỉm cười không nói gì, đẩy Bách Lí Huyền ra, đứng dậy định ra ngoài.
Bách Lí Huyền cứ nắm lấy tay Vệ Đông Li không buông, khổ sở van nài: “Đông Li Đông Li, là ta uống quá, ngươi đừng để bụng. Nào nào, ngồi xuống đi, chúng ta uống thêm vài chén nữa. Đêm nay không say không về!”
Vệ Đông Li không muốn dây dưa lằng nhằng thêm với Bách Lí Huyền nữa, bèn bưng chén rượu lên uống cạn. Sau đó nhấc bình rượu rót cho Bách Lí Huyền một chén.
Cả bình rượu đã cạn, Bách Lí Huyền cứ giả say cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nằm bò trên bàn, rên rỉ hừ hừ “Đông Li”.
Vệ Đông Li đứng dậy, nói: “Đông Li còn có việc phải làm, xin cáo từ.”
Bách Lí Huyền cố chống thân thể nghiêng ngả, vừa kéo Vệ Đông Li, vừa rót rượu lẩm bẩm: “Đông Li…đừng đi…”
Vệ Đông Li dừng lại, xoay người, híp đôi mắt phượng hẹp dài, cong môi cười sau đó bỏ đi.
Bách Lí Huyền hoa mắt vì nụ cười của Vệ Đông Li, đợi hắn tỉnh táo lại thì Vệ Đông Li đã ra khỏi cửa. Bách Lí Huyền lập tức la lớn: “Đông Li! Ngươi đừng đi, đừng đi…ta…hấc…ta biết, lần này ngươi tới Hồng Quốc cũng …vì…vì.. ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’. Ngươi…ngươi đừng đi, hãy ở lại cùng ta, ta…ta sẽ cho ngươi biết bí mật của nó! Ha ha…bí mật này, chỉ có……chỉ có ta…” Bách Lí Huyền còn chưa nói xong thì đã lăn quay ra bàn, say ngất đi mất.
Vệ Đông Li nhíu mày nhìn Bách Lí Huyền, sự tàn nhẫn trong mắt lướt qua, chẳng ai nhìn ra sự căm ghét của hắn với Bách Lí Huyền.
Vệ Đông Li lắc đầu cười, trở lại bên Bách Lí Huyền, cởi tấm áo gió của mình ra đắp lên người Bách Lí Huyền, thấp giọng nói: “Tử Huyền cứ ngủ một lát đi, đợi Đông Li xử lí xong mọi chuyện rồi sẽ tới cùng say với huynh.” Bách Lí Huyền đã say không biết trời đất là gì, hiển nhiên không thể nghe thấy Vệ Đông Li nói gì. Nhưng ám vệ của Bách Lí Huyền lại nghe thấy không sót một lời. Vệ Đông Li tin rằng chỉ cần Bách Lí Huyền tỉnh lại, tên ám vệ ở sát vách bên cạnh kia chắc chắn sẽ truyền lại lời này cho Bách Lí Huyền nghe. Đến lúc đó, Bách Lí Huyền chẳng những sẽ không trách tội hắn tự ý bỏ đi, mà còn ở chỗ này đợi hắn trở về.
Nếu Bách Lí Huyền đã nói biết bí mật của “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, vậy thì hắn sẽ hỏi cho rõ để lợi dụng triệt để Bách Lí Huyền.
Trong xe ngựa, Vệ Đông Li cười gằn, vừa lấy khăn tay lau ngón tay, vừa sai bảo Tiêu Doãn: “Bảo ‘Thanh Nhiêu’ tới chỗ Bách Lí Huyền. Phải làm gì thì nàng ta tự hiểu.”
Tiêu Doãn vâng mệnh, nghĩ bụng: Bách Lí Huyền to gan dám dòm ngó sắc đẹp của chủ tử, ắt sẽ phải trả giá nghiêm trọng. Chủ tử trước nay luôn thích lấy đi thứ yêu thích nhất của người ta làm hình phạt. Bách Lí Huyền tham sắc dục như thế, thế nào cũng không chịu nổi sự cám dỗ của ‘Thanh Nhiêu’. Chỉ cần hắn dính phải người phụ nữ ‘Thanh Nhiêu’ này rồi, sau này muốn làm đàn ông sợ là cũng khó!
Tiêu Doãn nhìn sắc trời, cung kính hỏi: “Chủ tử, trời đã tối thế này, còn phải tới phủ đệ của Trương viên ngoại không ạ?” Vệ Đông Li vứt khăn xuống đất, nói ngắn gọn: “Đi.” Hôm nay hắn chẳng những muốn lấy được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, mà còn muốn moi ra được bí mật của nó trong miệng của Bách Lí Huyền nữa.
Vệ Đông Li luôn phái người âm thầm thu thập tư liệu về “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, vì thế hắn biết nó thật ra chính là viên châu trên hoàng quan của Hồng Đế các triều đại. Viên châu đó tương truyền qua các triều đại hoàng đế, nhưng lại mất trước khi thái thượng hoàng lên ngôi. Nếu truy tìm nguồn gốc mà nói thì viên châu đó đã mất trong tay thái hoàng gia. Thái hoàng gia cũng chính là phụ hoàng của thái thượng hoàng.
Tổ tiên của Trương gia từng có công cứu giá, “giá” này chính là Thái hoàng gia.
Thái hoàng gia ra ngoài gặp phải thích khách, tuy được tổ tiên của Trương gia cứu, nhưng lại làm mất viên châu trên hoàng quan. Thái hoàng gia thấy hổ thẹn với tổ tiên, lại không thể không giấu diếm chuyện này. Ông ta tìm một viên châu tương tự, khảm trên hoàng quan để thay thế viên châu đã mất. Cho dù như thế, sau khi hồi cung, Thái hoàng gia vẫn luôn buồn bực không vui, chẳng bao lâu sau thì cưỡi hạc về trời.
Khi Thái thượng hoàng đăng cơ, cái hoàng quan của ông ta đã không còn là cái ban đầu nữa rồi.
Vệ Đông Li nghi ngờ viên châu đó đã rơi vào trong tay tổ tiên của Trương viên ngoại. Tổ tiên của Trương viên ngoại biết rõ viên châu đó có thể mang lại của cải vô tận, cũng có thể mang tới tai họa ngập đầu. Nên thế nào cũng sẽ ngụy trang cho nó thành vật không khiến người ta chú ý.
Trong xe ngựa, Vệ Đông Li chìm vào trầm tư, trong phủ, Khổng Tử Viết luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Sắc trời dần tối mà Vệ Đông Li vẫn chưa quay về. Khổng Tử Viết cứ nhìn quanh liên tục, càng lúc càng thấy tâm thần không yên. Cô muốn tới phủ của Trương viên ngoại thăm dò, nhưng lại bị thị vệ ngăn lại, không cho cô tùy tiện ra ngoài.
Khổng Tử Viết quyết định, xoay người chạy vào nhà bếp, ngậm một cây gậy đang cháy lên phóng hỏa tứ phía.
Mắt thấy “Nam Sơn Cư” bốc cháy, bọn thị vệ ầm ĩ xách nước cứu hỏa, Khổng Tử Viết nhân cơ hội này chuồn ra khỏi “Nam Sơn Cư”, chạy thẳng tới phủ đệ của Trương viên ngoại.
Mà lúc này, Vệ Đông Li đang ngồi trên ghế khách quý trong nhà Trương viên ngoại. Chẳng nói rõ mục đích tới, cũng chẳng vờ vịt khách sáo, hắn cứ ung dung ngồi đó như đang chờ cơm tối vậy.
Trương viên ngoại khóc lóc vì đã báo được thù lớn, sau đó lại bồn chồn lo lắng vì thái độ của Vệ Đông Li. Bụng lão biết rõ, Vệ Đông Li đích thân mang tấm da hổ tới tuyệt đối không phải vì muốn phần thưởng của lão, mà vì muốn vào trong Tàng Bảo Các để lấy một món bảo vật. Thế nhưng điều khiến lão không hiểu là, sao gần đây lại có nhiều người muốn vào Tàng Bảo Các của nhà lão đến thế?
Lúc đầu, trước khi cha của Trương viên ngoại qua đời, đã từng dặn đi dặn lại bảo lão nhất định phải trông coi Tàng Bảo Các của Trương gia cho tốt, dù thế nào cũng không được để người ngoài bước vào!
Trương viên ngoại cũng từng tự phỏng đoán. Trong Tàng bảo các của nhà lão có giấu một bảo vật kinh thiên động địa, nhưng đương lúc lão đã quan sát hết đám ngọc ngà châu báu đó không biết bao nhiêu lần thì lão lại đâm thất vọng.
Có lẽ chính vì trong Tàng Bảo Các của Trương viên ngoại chẳng hề có báu vật kinh thiên động địa gì, nên dưới sự giật dây của Trương Phú Qúy, lão mới ưng thuận hễ ai báo được thù cho con trai lão, chẳng những có được ngân phiếu một vạn lượng, còn có thể bước vào Tàng Bảo Các tùy ý chọn một món báu vật.
Hôm nay Vệ Đông Li mang tấm da hổ tới, Trương viên ngoại liền đoán ra, Vệ Đông Li cũng nhằm vào Tàng Bảo Các của nhà lão đây!
Cho dù Trương viên ngoại đã chuẩn bị sẵn một ngàn lí do và một vạn cây đao để ung dung tống cổ những kẻ dám dòm ngó Tàng Bảo Các nhà lão đi, nhưng…đối mặt với Vệ Đông Li, lão lúc nào cũng như thiếu sức lực, sinh lòng sợ hãi vậy.
Ôi…ngẫm lại Trương viên ngoại lão cũng là một nhân vật có máu mặt số một số hai trong giới làm ăn ở Hồng Quốc! Trước nay chưa bao giờ sợ một người như thế, một người có vẻ như thờ ơ chẳng để ý đến chuyện gì!
Trương viên ngoại thấy Vệ Đông Li tuy không nói gì, nhưng lòng hẳn đã có dự tính, lão liền biết hôm nay không tránh được rồi. Lão bất chấp, nghiến răng, cung kính nói: “Vô Song Vương gia, mời đến Tàng Bảo Các một chuyến.”
Vệ Đông Li đứng dậy, nâng tay ra hiệu bảo Trương viên ngoại đi trước dẫn đường.
Hai người tới cửa Tàng Bảo Các, Trương viên ngoại bảo Vệ Đông Li chờ một lát, lão một mình vào trong cửa Tàng Bảo Các bố trí đầy cơ quan ám khí trước, rồi lần trái mò phải. Đương trong Tàng Bảo Các truyền ra tiếng vang kẽo kẹt của bánh răng nghiến vào nhau, Trương viên ngoại mới châm bó đuốc trong tay lên, cung nghênh Vệ Đông Li vào Tàng Bảo Các.
Hai người đi qua cửa vào hẹp dài, đẩy cánh cửa đá dày nặng ra tới một căn phòng để ngọc ngà châu báu.
Vệ Đông Li liếc mắt một cái liền biết nơi này không phải Tàng Bảo Các thật.
Trương viên ngoại tự biết không qua nổi con mắt của Vệ Đông Li, liền dịch chuyển cái giá dùng để trưng bày ngọc ngà châu báu, mở ra một thông đạo cực kì bí mật.
Men theo cầu thang, hai người đi xuống một tầng hầm rộng khoảng hơn một trăm mét vuông.
Trương viên ngoại thắp từng ngọn đuốc trong tầng hầm lên, những chiếc rương vàng bạc châu báu ánh lên vầng sáng chói lòa, phô ra vẻ đẹp khiến người đời phải mê mẩn.
Vệ Đông Li nheo mắt, nhìn quanh một vòng, sau đó rảo bước tới trước cái khung bày châu báu quý giá, nhấc bừa một cái một gỗ mun cũ kĩ lên.
Cái hộp gỗ mun này chạm trổ đơn giản, nắp hộp chỉ khảm một viên ngọc phỉ thúy, nhưng trong hộp lại có một viên ngọc trai vàng to như quả trứng gà. Trên viên ngọc trai ấy vấn vít vầng sáng màu trắng vàng, có vẻ không phải vật tầm thường.
Vệ Đông Li đậy nắp lại, lại bắt đầu quan sát những món khác.
Trương viên ngoại đi bên cạnh hắn, nhỏ giọng dò hỏi: “Vô Song Vương gia, có món nào lọt vào mắt xanh của ngài không ạ?”
Vệ Đông Li mỉm cười, “Bảo vật của nhà Trương viên ngoại còn nhiều hơn bảo vật trong quốc khố của Duệ Quốc ấy chứ.”
Trương viên ngoại lập tức sờ cái mũ quả dưa trên đầu, hoảng hốt nói: “Vô Song Vương gia cứ đùa, cứ nói đùa…”
Vệ Đông Li chẳng ừ hử gì, lại thong thả ngắm nghía những món bảo vật khác tiếp.
Sau khoảng một chén trà nhỏ, Trương viên ngoại thấy ngọn đuốc sắp tắt mới lên tiếng làm phiền: “Vô Song Vương gia, ngọn đuốc này sắp tắt rồi, đến lúc đó cơ quan ám khí trong Tàng Thất Các sẽ khởi động lại. Tới lúc ấy cứ cho là tiểu nhân cũng sẽ bị vây khốn trong Tàng Bảo Các này, không thể thoát thân được ạ.” Vệ Đông Li khẽ nhíu mày, cầm bừa cái hộp gỗ mun lên, đỡ trên tay, nói: “Đi thôi. Ta lấy nó.”
Trương viên ngoại nhìn cái hộp gỗ mun, lòng đau như cắt! Viên ngọc trai trong cái hộp đó là bảo vật gia truyền nhiều đời của Trương gia lão! Gía trị của nó tuyệt đối không thể nào ước lượng được!
Nếu…nếu lão biết hôm nay Vệ Đông Li tới, lão nhất định sẽ giấu viên ngọc trai ấy đi! Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để uống. Ôi…đành vậy!
Trương viên ngoại nghiến răng nghiến lợi, tự nhủ: Cứ coi như của đi thay người vậy. Chỉ cần đuổi được tên ôn thần Vệ Đông Li này đi, lão cũng coi như công đức viên mãn rồi.
Nghĩ đến đây, Trương viên ngoại không lằng nhằng nữa, bèn dẫn Vệ Đông Li quay lại mặt đất.
Hai người vừa ra khỏi Tàng Bảo Các, liên trông thấy một sợi xà tiên đen sì đánh tới, cướp mất cái hộp gỗ mun trong tay Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li tránh sang phải, nhẹ nhàng nghiêng mình tránh được.
Tiêu Doãn thấy có kẻ đánh lén, vội cầm đao tiến lên đánh nhau với Kha Lục Dao bịt mặt sử dụng xà tiên. Cùng lúc ấy, một gã thị vệ áo xám khác liền rút đao bảo vệ trước mặt Vệ Đông Li.
Trong nhất thời, hai bên cùng xung đột trong phủ đệ của Trương viên ngoại. Cho dù Kha Lục Dao có chuẩn bị mà tới, song vẫn không chiếm được thế thượng phong trong tay Vệ Đông Li.
Đương Kha Lục Dao lại vung roi về phía Vệ Đông Li, tên thị vệ áo xám luôn bảo hộ trước Vệ Đông Li tự dưng làm loạn, ra tay ra định chộp lấy cái hộp gỗ mun trong tay Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li sững sờ, vội né về phía sau.
Ai ngờ, Bách Lí Phượng tự dưng xuất hiện đúng lúc này, nhảy ra sau Vệ Đông Li bằng khinh công tuyệt đỉnh của gã, rồi vươn tay ra định đập vào bả vai Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li tưởng mình bị vây đánh trước sau, liền so chiêu với tên thị vệ áo xám, đồng thời đạp một cước về sau.
Bách Lí Phượng nghiêng mình né tránh cú đá của Vệ Đông Li, liền quát Vệ Đông Li: “Đá cái gì mà đá? Chẳng qua ta chỉ muốn hỏi rốt cuộc ngươi đã thấy Tử Viết ở đâu, sao ta không tìm thấy nàng thôi mà?”
Vệ Đông Li biết Bách Lí Phượng không hề có ác ý, bắt đầu dốc lòng đối phó với tên thị vệ áo xám.
Võ công của Vệ Đông Li và tên thị vệ áo xám ngang tài ngang sức, hai người đánh nhau khó phân thắng bại.
Có chút thời gian hở ra, Vệ Đông Li khẽ cười nói: “Các hạ giả mạo mặt mũi thị vệ của bản vương, làm những việc như bọn trộm cắp, có phải không có mặt mũi nào gặp người khác hay không?”
Tên thị vệ áo xám là do Tù Nô dịch dung mà ra. Hắn để ngoài tai những lời của Vệ Đông Li, chỉ một lòng muốn cướp cái hộp gỗ mun đi.
Bách Lí Phượng thấy hai người đánh nhau, tự dưng cong mắt cười.
Thân hình gã chớp qua, dùng một chiêu “Ngự bộ lục thức” đã thất truyền từ lâu lướt qua người Vệ Đông Li, rồi dùng một chiêu “Đằng Phong thủ” xuất thần nhập hóa cướp mất cái hộp trong tay Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li cả kinh, nghĩ bụng: Không ngờ võ công của Bách Lí Phượng đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa thế này rồi. ngẫm ra trong thiên hạ này, người có thể chẳng tốn mảy may sức lực cướp được đồ trong tay hắn, tuyệt đối không quá năm người!
Tù Nô mang mặt nạ da người cũng bị Bách Lí Phượng làm rối loạn trận pháp. Nếu dựa vào võ công của hắn, hắn có năm mươi phần trăm thành công cướp được cái hộp trong tay của Vệ Đông Li. Vậy thì, khi chiếc hộp gỗ mun kia rơi vào trong tay Bách Lí Phượng, tỉ lệ thành công của hắn chỉ còn hai mươi phần trăm mà thôi. Hai mươi phần trăm, đối với một cao thủ mà nói chẳng khác nào bằng không. Trừ phi…hắn có thể đánh bất ngờ, dùng thứ gì đó để thu hút sự chú ý của Bách Lí Phượng, sau đó nhân cơ hội gã không đề phòng liền ra tay cướp chiếc hộp đi.
Bách Lí Phượng nhảy lên mái hiên, tiện tay mở chiếc hộp gỗ mun ra, lấy viên ngọc trai tự nhiên ra, vừa nghịch nghịch viên ngọc trai, vừa giễu cợt mọi người đang ngửa cổ lên nhìn gã, nói: “Nhìn các ngươi chẳng có tí tiền đồ gì cả, đánh nhau ngươi chết ta sống vì một viên ngọc vỡ. Để các ngươi đừng có tìm cái chết vô nghĩa, viên ngọc này để ta giữ cho!”
Bách Lí Phượng vừa định đút viên ngọc vào trong ngực, thì động tác ngưng lại, gã nhíu màu nhìn về phía đình nghỉ mát. Trong đình nghỉ mát đó có treo một thứ trắng lòa.
Bách Lí Phượng nheo mắt, nhảy xuống đỉnh đình nghỉ mát, sau đó ngã lộn nhào xuống đất, đứng trước thứ trắng lòa kia. Khi gã nhìn rõ thứ ấy là gì, gã như nghe thấy ầm ầm tiếng sét đánh bên tai, đầu như bị sét bổ trúng vậy!
Gã không dám tin, thứ treo trong đình chính là một tấm da bạch hổ!
Da của ai? Da của ai? Rốt cuộc là da của ai?
Bách Lí Phượng chỉ cảm thấy máu xông thẳng lên não, khiến gã không xem xét kĩ càng đường vân trên tấm da, liền lỗ mãng kết luận tấm da bạch hổ này chính là đã bị lột ra từ người Hổ Hổ nhà gã!
Bách Lí Phượng giận không thể át liền xoay người, căm hận nhìn từng người đang có mặt ở đó.
Gã lao tới trước mặt Vệ Đông Li, tóm lấy cổ áo hắn, khàn giọng lớn tiếng chất vấn: “Có phải ngươi hay không? Là ngươi lấy da hổ để đổi lấy viên châu vỡ này phải không?”
Chẳng cho Vệ Đông Li trả lời, gã đẩy Vệ Đông Li ra, xoay người kéo Trương viên ngoại đang run như cầy sấy, căm hận quát: “Ta đã nói Hổ Hổ của ta không ăn thịt người, ngươi lại muốn sai người lột da nó! Được, được, được lắm! Lần này ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị bị phanh thây mổ bụng!” Nói xong, gã liền nhét viên ngọc trai vào trong miệng của Trương viên ngoại!
Mọi người dửng dưng bàng quan nhìn Trương viên ngoại sợ hãi, chẳng ai dám tiến lên ngăn cản hành động của Bách Lí Phượng. Trong bụng họ đều đang tính toán, thầm nghĩ: Chẳng lẽ viên ngọc trai ấy chính là “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”? Hà hà, không thể cướp viên châu ấy từ trong tay Bách Lí Phượng, thì chỉ có thể đợi Trương viên ngoại bị ép nuốt viên châu ấy vào, rồi lấy dao lấy nó ra thôi.
Lúc này, mỗi người có mặt đều xiết chặt đao kiếm trong tay, thầm đánh giá nên ra tay từ đâu, nên cắt họng hay moi ruột Trương viên ngoại ra luôn đây? Ôi…không biết thực quản của Trương viên ngoại có nhỏ quá, viên ngọc trai kia có bị mắc ở trong thực quản không trôi xuống được không nhỉ?
Trương viên ngoại chưa từng gặp chuyện kinh khủng như thế này bao giờ, lão sợ run cả chân tay, không khống chế được cả đại tiểu tiện, nhưng vẫn sống chết nghiến răng không chịu nuốt viên ngọc trai. Bụng lão biết rõ, nếu lão nuốt viên ngọc trai ấy, thì số phận đang chờ đợi lão chỉ có thể là bị phanh thây mổ bụng, chết không toàn thây!
Trương viên ngoại hận quá! Lão cứ tưởng rằng Vệ Đông Li chính là một con rắn độc, hễ bị hắn cắn một nhát đều sẽ chết cực kì khó coi. Nhưng không ngờ rằng thằng nhãi Bách Lí Phượng này cũng là một kẻ lòng dạ độc ác! Gã lại nghĩ ra một cách thâm độc đến thế để đối phó với lão! Ông trời ơi, rốt cuộc thì lão đã đắc tội với ai vậy?
Trong buổi tối cực kì hỗn loạn này, con bạch hổ Khổng Tử Viết đã lủi vào phủ đệ của Trương viên ngoại từ cổng sau mở toang, trốn trong góc tối, tận mắt thấy mọi chuyện xảy ra.
Cô nhìn Bách Lí Phượng mắt đỏ ngầu vì cô, lòng đầy cảm động. Hóa ra trên đời này còn có một người đàn ông như thế, dù là đối xử với một con hổ, gã cũng sẽ yêu thương thật lòng.
Khổng Tử Viết hít mũi, rồi xoay đầu nhìn tên thị vệ áo xám mang mặt nạ da người. Bóng dáng quen thuộc, mùi quen thuộc, ngoài Tù Nô ra thì còn có thể là ai đây?
Khổng Tử Viết mong lúc Tù Nô nhìn thấy tấm da bạch hổ treo trong đình sẽ căm phẫn, nóng nảy, tràn ngập hận ý biết bao! Dù là…dù là một chút xíu không nỡ, lòng cô cũng sẽ dễ chịu hơn. Thế nhưng, không có, cái gì cũng không có.
Kiếp trước, cô tin rằng, vẻ ngoài của con người rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải điều quan trọng nhất. Kiếp này, cô vẫn không để ý vẻ ngoài, thậm chí theo bản năng còn muốn chọn một người đàn ông mặt mũi bình thường, để cảm nhận hạnh phúc lúc nào cũng có nhau. Thế nên cô thích ở gần Tù Nô, thích sự im lặng của hắn, thích sự kiên trì của hắn, thích hắn mát xa thoải mái cho cô. Khổng Tử Viết biết mình chẳng thể yêu ai, nhưng cô thực sự rất thích Tù Nô. Kiểu thích này không nồng nhiệt, nhưng lại có cảm giác có thể nắm tay nhau đi đến cùng.
Thế nhưng, mọi thứ xảy ra gần đây lại khiến cô càng lúc càng nghi ngờ con mắt của mình.
Đúng, cho tới nay, cô vẫn không hiểu Tù Nô. Không hiểu hắn có để tâm tới cô hay không? Nếu Tù Nô vung đao với con bạch hổ là cô đây, cô có thể thông cảm được, vậy thì lúc Bách Lí Phượng tìm kiếm Khổng Tử Viết khắp nơi, Tù Nô đang làm gì? Hiển nhiên, hắn vẫn đang tìm viên châu kia, “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong truyền thuyết!
Khổng Tử Viết dời ánh mắt thất vọng khỏi Tù Nô, quay sang nhìn Bách Lí Phượng.
Lòng lại vương vấn cảm động.
Nếu Khổng Tử Viết vẫn luôn coi Bách Lí Phượng là bạn khác giới của mình, thì trong sự cảm động hết lần này tới lần khác, người bạn khác giới này đã cắm một cái rễ trong tim cô. Thậm chí có thể nói, Bách Lí Phượng đối với Khổng Tử Viết mà nói, gã đã không còn là sự tồn tại đơn giản, không còn là người bạn khác giới đơn giản nữa.
Tình bạn của nữ nhân và nam nhân trước nay luôn có sự mờ ám không sao nói rõ được. Ai mà biết tình cảm này sẽ phát triển thành chuyện gì chứ?
Khổng Tử Viết đã để tâm tới Bách Lí Phượng, để tâm thật rồi.
Cho nên lúc Bách Lí Phượng vung tay vỗ ót Trương viên ngoại, ép lão ta há mồm nuốt viên châu, Kha Lục Dao lén lút cầm một cây châm độc chuẩn bị đánh lén Bách Lí Phượng, ai cũng nín thở, Khổng Tử Viết bất thình lình nhảy ra ngoài, gầm lên từng hồi với Bách Lí Phượng để nhắc gã phải cẩn thận với châm độc của Kha Lục Dao.
Trong nháy mắt, tay Bách Lí Phượng đập vào ót Trương viên ngoại, chẳng những ép lão há mồm ra, mà còn đánh văng viên ngọc phỉ thúy đính trên cái mũ quả dưa của Trương viên ngoại. Đúng lúc này, Bách Lí Phượng ném viên ngọc trai kia vào trong mồm Trương viên ngoại, ép lão phải nuốt nó xuống bụng.
Không tình cờ không thành sách, viên ngọc phỉ thúy trên cái mũ quả dưa kia văng trên không một vòng parabol màu đỏ rồi chui thẳng vào họng Khổng Tử Viết.
Đám người như hổ như sói nhìn chằm chằm Trương viên ngoại, lũ lượt cầm đao định chém vào người lão, muốn nhanh tay tìm được viên châu có thể chính là “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” kia.
Trương viên ngoại sợ trắng mắt, rầm một tiếng lăn ra đất, chết ngất ngay tại trận.
Cảnh tiếp theo vừa đẫm máu, lại rất tình cảm.
Cảnh đẫm máu là: Trương viên ngoại gặp phải tai bay vạ gió, bị đám người nọ phân thây thành vô số mảnh.
Đáng lẽ Trương viên ngoại cùng lắm cũng chỉ bị hai nước Duệ Cừ chia làm hai. Thế nhưng khiến người ta phải rùng mình là, những cao thủ hộ viện được Trương viên ngoại mời tới với số tiền lớn thấy có lợi có thể chiếm đoạt, liền nổi lòng tham. Bọn chúng nghi ngờ viên ngọc trai mọi người đang tranh nhau cướp đoạt chính là “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, nên đều vung đao chém Trương viên ngoại, muốn tìm thấy viên châu, mưu lợi cho mình.
Vì thế tình hình cực kì hỗn loạn.
Kha Lục Dao thay mặt Cừ Quốc, tha mất nửa trên của Trương viên ngoại. Vệ Đông Li là đại diện của Duệ Quốc liền chém mất nửa dưới của Trương viên ngoại. Còn đám cao thủ hộ viện được Trương viên ngoại mời tới liền cướp mất “phần dư thừa” của lão, à, cái chúng ta muốn nói ở đây là—tay chân.
Một tên cao thủ áo đen trong đó cực kì hưng phấn nói với một tay khác: “Đại ca, huynh nhìn này, ta cướp được chân phải của Trương viên ngoại rồi!”
Tên được kêu là đại ca trừng mắt nhìn gã áo đen kia một cái, mắng: “Cha mày, đồ ngu! Đồ ăn có thể nuốt xuống cổ chân hay sao?!”
Tên áo đen tủi thân lầu bầu: “Thế huynh còn cướp lấy một tay của Trương viên ngoại làm gì?”
Tên được kêu là đại ca lập tức lộ ra vẻ hám tiền, ôm lấy cái tay cụt của Trương viên ngoại, để gần miệng hôn hít, tặc lưỡi nói: “Nhìn đi, nhìn đi, ngón tay của Trương viên ngoại có một cái nhẫn to thế này cơ mà!”
Tên áo đen mắt lấp lánh ánh vàng, nói: “Đại ca, huynh thật lợi hại. Nhưng mà huynh đừng hôn ngón tay của Trương viên ngoại nữa. Hôm nay ta trông thấy Trương viên ngoại vào nhà xí đi nặng, kết quả, trong nhà xí không còn giấy, lão liền dùng tay…móc…lau…lau..cọ…”
Tên được kêu là đại ca lập tức nước mắt như mưa.
Cảnh tình cảm là: Khổng Tử Viết bị ép nuốt phải viên ngọc phỉ thúy, cứ cúi đầu nôn khan. Bách Lí Phượng vừa trông thấy Khổng Tử Viết liền mừng như điên, ôm đầu cô lắc qua lắc lại. Gã thấy Khổng Tử Viết cứ nôn khan không ngừng, bừn hỏi một câu rất đáng để suy ngẫm, “Hổ Hổ, ngươi có thai rồi à?”
Khổng Tử Viết nghiến răng nghiến lợi, định cắn chết Bách Lí Phượng, một người một hổ kéo qua kéo lại, chỉ nghe thấy tiếng vải bị rách, tiếp sau đó, một viên ngọc trai tròn lông lốc lăn ra khỏi tay áo của Bách Lí Phượng. Viên ngọc trai đó tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong màn đêm tanh mùi máu, lập tức khiến đám người Vệ Đông Li chú ý.
Khổng Tử Viết nheo mắt lại, không dám tin nhìn Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng nhanh nhẹn nhét viên châu vào tay áo, vỗ đầu Khổng Tử Viết, nói: Đừng trách ta, để lộ của mất rồi!” Gã còn chưa dứt lời, Kha Lục Dao đã vung roi tới. Gã né tránh nhẹ nhàng như một con chim yến bay lên mái hiên.
Khổng Tử Viết tưởng Bách Lí Phượng định bỏ chạy, ai ngờ gã lại vòng trở lại bên cô, thì thầm bên tai: “Ta đợi ngươi ở “Sòng bạc Kim Xán Xán’ nhé.” Nhếch mép cười, rồi ba chân bốn cẳng chạy mất, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô thấy mình khó chịu chắc chắc là vì đã nuốt viên ngọc phỉ thúy kia, nên cô phải kiếm một chỗ để cho nó ra.
Khổng Tử Viết đến chân tường, ngồi xổm mãi, tê cả chân nhưng chẳng có cảm giác muốn đi nặng gì cả. Tiếp sau đó cô lại bắt đầu thử nôn mửa để nôn viên ngọc phỉ thúy kia ra. Kết quả, cố mãi vẫn không được.
Khổng Tử Viết nhịn đau, bắt đầu kiếm quán rượu khắp nơi. Thử nghĩ mà xem, nếu cô uống nhiều nhất định sẽ nôn mửa không ngừng. Đến lúc ấy đừng nói là một viên ngọc phỉ thúy bé con con, cho dù là một quả trứng đà điểu có khi cũng bị nôn ra ấy chứ.
Nửa đêm canh ba, các quán rượu đều đã đóng cửa, chỉ còn “Bách Mi Các” ở đằng kia vẫn còn mở cửa sau để tiếp đến đưa đi đám đàn ông đã say ngất ngưởng.
Khổng Tử Viết thận trọng tới gần cửa sau của “Bách Mi Các”, tìm cơ hội lẻn vào. Mượn bóng đêm, cô đã thành công tìm được vị trí của hầm rượu, kiếm được một vại rượu cỡ lớn, sau đó lấy móng hổ cạy miệng vại, ngửi hơi rượu mát lạnh như một con ma men tham lam, rồi tận hưởng uống một trận thả cửa!
Cứ uống như thế, Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy khô nóng cả người, nhưng trước sau chẳng có dấu hiệu muốn nôn gì cả.
Khổng Tử Viết hơi buồn, lại vục đầu vào trong vại rượu, uống ừng ực gần hết vại.
Rượu trong vại cứ ít dần đi, đầu óc Khổng Tử Viết cũng càng lúc càng không tỉnh táo, cả người cũng chui vào trong vại rượu. Cô muốn nôn, cô muốn uống say, cô muốn đuổi cơn khô nóng trong người đi. Thế nhưng ai cũng không ngờ được, lúc này thân hổ của Khổng Tử Viết đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng lóa mắt. Sau đó chỉ nghe thấy tõm một tiếp, một cơ thể nữ tính rơi thẳng vào trong vại.
Đám người Kha Lục Dao đuổi theo Bách Lí Phượng, nhưng khinh công không bằng người ta, đuổi theo chưa được bao lâu liền bị gã bỏ rơi. Lúc Kha Lục Dao nhớn nhác quay lại chỗ cũ, mới nhớ ra Trương viên ngoại giàu có vô cùng, bảo vật trong Tàng Bảo Các chắc chắn còn rất nhiều. Nàng ta một mực đuổi theo Bách Lí Phượng, mà quên mất những bảo vật trong phủ họ Trương, thật là quá sơ ý rồi!
Nghĩ thế, Kha Lục Dao lại quay lại phủ Trương viên ngoại, tới trước Tàng Bảo Các. Kết quả, nàng ta phát hiện cửa lớn của Tàng Bảo Các đã mở lớn, tất cả bảo vật trong Tàng Bảo Các cũng đã không cánh mà bay.
Kha Lục Dao tức hộc máu, không biết kẻ nào đã cướp những bảo vật kia trước nàng ta một bước! Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng chỉ có thể tay trắng trở về.
Còn những bảo vật trong Tàng Bảo Các rốt cuộc đã rơi vào trong tay ai, từ đó đã trở thành một câu đố.
Trên thực tế thì sao, lúc mọi người cùng đuổi theo Bách Lí Phượng, Vệ Đông Li biết rõ, luận về khinh công, chẳng ai có thể đuổi kịp Bách Lí Phượng. Vì thế, hắn đành giả bộ đuổi theo Bách Lí Phượng, sau đó quay trở lại phủ Trương viên ngoại, mở Tàng Bảo Các ra, sai người mang tất cả bảo vật đi mất.
Còn vì sao Vệ Đông Li có thể mở cửa Tàng Bảo Các, tránh được các cơ quan của Tàng Bảo Các, nguyên nhân là khi Trương viên ngoại dồn hết tâm trí né tránh ánh mắt của Vệ Đông Li để mở Tàng Bảo Các, Vệ Đông Li có vẻ quay đi để tránh nghi ngờ, nhưng lúc quay lưng, hắn lại lấy ra một tấm gương đồng hai mặt rất rõ nét, tìm một góc độ đẹp nhìn thấy hết mọi hành động của Trương viên ngoại.
Từ đó có thể thấy rằng, tâm kế của Vệ Đông Li người thường khó có thể sánh bằng.
Hắn thu hết bảo vật của nhà Trương viên ngoại vào túi xong, lại chạy tới “Bách Mi Các” chuẩn bị gặp Bách Lí Huyền vừa mới tỉnh rượu.
Trong “Bách Mi Các” tiếng nói cười rộn ràng, tưng bừng vô cùng, hoàn toàn đối lập với sự yên tĩnh ngoài phố.
Bách Lí Huyền tựa vào lan can lầu hai, vừa nghe mĩ nhân ca hát, vừa đợi Vệ Đông Li tới.
Lòng Bách Lí Huyền biết rõ đêm nay Vệ Đông Li chắc chắn sẽ tới, vì hắn muốn moi được bí mật của “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” từ chỗ mình. Bách Lí Huyền nhếch mép cười, hắn rất vui khi dụ Vệ Đông Li bằng bí mật này, để hai người có thể gần gũi với nhau thỏa thích.
Lúc này trăng đã treo cao, bóng trúc nghiêng ngả, âm nhạc khe khẽ, mĩ nhân xung quanh, thiên thời địa lợi nhân hòa đều thuộc về Bách Lí Huyền rồi, chẳng lẽ còn có thể để cho Vệ Đông Li chạy mất ư?
Bách Lí Huyền cười ha hả, thấy Vệ Đông Li đang chậm rãi bước tới, hắn vội đứng dậy đi đón.
Một bàn rượu thịt lại được bày lên, uống rượu qua lại, thái độ của Bách Lí Huyền với Vệ Đông Li càng lúc càng thân mật, cứ quấn lấy Vệ Đông Li nói chuyện trên trời dưới đất, ngâm thơ tác đối, nhưng nín thinh không hề nhắc tới bí mật liên quan tới “Giang Thiên Nhất Sắc Châu.”
Vệ Đông Li lòng dạ thâm sâu, đương nhiên sẽ không mở miệng nhắc tới chủ đề “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trước.
Chẳng bao lâu sau, Vệ Đông Li chuẩn bị đứng dậy cáo từ, Bách Lí Huyền mới tỏ ra sốt sắng, muốn Vệ Đông Li uống cùng hai chén nữa, bóng gió nói: “Đông Li đừng đi, chúng ta không say không về! Con người ta một khi rượu vào là lời ra, lúc nào cũng thích có người nói chuyện tâm sự. Đông Li đi rồi thì ai sẽ nghe tâm sự của ta đây?”
Vệ Đông Li nở một nụ cười khó hiểu, hỏi lại: “Tử Huyền phải uống bao nhiêu thì mới say đây?”
Tim Bách Lí Huyền đập nhanh hơn, vội cười ha ha, gọi mụ tú bà lên, sai bảo: “Nhấc vại “rượu ngon” lên cho bản vương!”
Mụ tú bà nháy mắt “ngài cứ yên tâm, nô gia hiểu ạ”, sau đó lắc mông xuống lầu, gọi hai gã người hầu tới cùng mụ xuống hầm rượu.
Hễ là người chốn ăn chơi đều biết, rượu chốn ăn chơi đều có pha chút xuân dược. Nhưng đó không phải là “rượu ngon” thật.
“Rượu ngon” thật đều được làm từ lương thực và dược liệu được chọn lựa kĩ càng, chẳng những không có chút mùi thuốc, mà còn bổ dưỡng vô cùng. Không phải xuân dược, mà còn hơn cả xuân dược!
Thứ “rượu ngon” này, nếu không phải Bách Lí Huyền yêu cầu thì mụ tú bà cũng không nỡ mang lên đâu!
Mụ tú bà đắc ý giục hai gã người hầu đi nhanh, ước gì có thể nhấc ngay vại “rượu ngon” này tới trước mặt Bách Lí Huyền để nịnh hót vị vương gia kia!
Cùng lúc ấy, Đinh lão đầu phụ trách trông coi hầm rượu ư ử hát đi vào hầm, hình như ngửi thấy mùi rượu thay đổi, lão nghĩ bụng không ổn, vội co chân chạy tới trước cái vại rượu cỡ lớn kia.
Đinh lão đầu thấy nắp miệng vại bị người ta cạy ra, không khỏi cả kinh, buột mồm chửi thề! Lão tưởng có con khốn nạn nào đã chạy vào hầm rượu, lén lấy một ít “rượu ngon” ra để lấy lòng vị ân khách nào đó.
Đinh lão đầu sợ mụ tú bà biết mình chểnh mảng công việc, không dám dây dưa nãy, vội ra tay dán lại miệng vại.
Đinh lão đầu xử lí ổn thỏa mọi thứ, thì đúng lúc mụ tú bà đi vào hầm rượu, chỉ huy hai gã người hầu nhấc cái vại rượu cỡ lớn đó lên, lắc lắc lư lư trở về phòng Bách Lí Huyền, tự tay mở miệng vại, vừa lấy thìa gỗ múc “rượu ngon” rót vào trong bình, vừa cười nịnh nọt với Bách Lí Huyền và Vệ Đông Li. Dáng vẻ ấy thật là lẳng lơ vô cùng.
Chúng ta tạm không nói tư sắc của mụ tú bà này nữa, “rượu ngon” này thật sự có thể nói là rượu ngon!
Hương rượu thanh như lá trúc, lại thoang thoảng như hương hoa. Vừa uống một ngụm liền cảm thấy dễ chịu cả người. Uống hai ngụm liền thấy rượu ngon hóa thành sự dây dưa quyến luyến không dứt, tâm tình phơi phới.
Vệ Đông Li khen một tiếng “rượu ngon”, Bách Lí Huyền hơn hớn, trọng thưởng cho mụ tú bà, rồi ra hiệu cho tất cả mọi người lui đi.
Chén qua chén lại, gò má Vệ Đông Li dần ửng một màu hồng mê người. Dáng vẻ ấy như một miếng ngọc bội trong suốt lóng lánh kết thành, lần đầu nếm mùi vị tình ái mà đỏ bừng mặt vì người yêu, rất quyến rũ hấp dẫn.
Vệ Đông Li thấy cả người khô nóng, hít thở cũng thấy khó khăn. Hắn hé mờ môi màu quất nhạt thở hổn hển, như để tạm làm giảm đi sự khó chịu này.
Bách Lí Huyền cứ nhìn chằm chằm Vệ Đông Li, không muốn bỏ lỡ chút xíu sắc đẹp nào.
Vệ Đông Li nheo mắt phượng, hỏi: “Nhìn gì?”
Bách Lí Huyền mê mẩn đáp: “Nhìn ngươi.”
Vệ Đông Li tự rót một chén, ngửa đầu uống cạn, thản nhiên nói: “Đông Li không phải minh châu, có gì đáng nhìn chứ.”
Bách Lí Huyền lập tức nắm lấy tay Vệ Đông Li, nôn nóng thổ lộ: “ Trong lòng ta, chẳng viên minh châu nào trên thế gian này có thể so được với Đông Li cả.”
Vệ Đông Li nhướn mày hỏi: “ ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ cũng không thể sánh bằng ư?”
Bách Lí Huyền cười lắc đầu nói: “Không thể sánh bằng.”
Vệ Đông Li rụt ngón tay về, cười nói: “Hôm nay Đông Li tới phủ đệ của Trương viên ngoại, may mắn được Trương viên ngoại tặng cho một viên ngọc trai. Viên ngọc trai đó hình như chứa linh khí của đất trời, rất hiếm thấy. Đông Li nhìn có chút yêu thích, nhưng ai ngờ lại bị Lục Vương gia cướp đi mất. Xem ra viên châu đó đã định trước là không có duyên với Đông Li rồi.”
Mắt Bách Lí Huyền sáng rỡ, lập tức truy hỏi: “Có phải viên ngọc trai ấy tỏa vầng sáng màu đen đúng không?”
Vệ Đông Li nghi hoặc hỏi: “Ngọc trai màu trắng ngà, làm sao có thể tỏa ra vầng sáng màu đen được? Tử Huyền, huynh say rồi.”
Bách Lí Huyền hơi lưỡng lự nhìn Vệ Đông Li một cái, nhưng thấy đôi mắt phượng có một không hai của Vệ Đông Li đang nhìn mình, Bách Lí Huyền chỉ thấy đầu óc nóng bừng, liền khai hết những lời giấu diễm trong lòng ra, quên béng mất điều phải giấu. Hắn nói: “Đông Li có điều không hay, “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” quả thực có huyền cơ. Người đời vụng về, cho dù có đặt bảo vật trước mặt thì cũng chưa chắc có người phân biệt nổi thật giả, nhận ra chân thân của nó.
Thật ra, cách để phân biệt ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ hồi còn nhỏ ta cũng từng nghe Thái thượng hoàng vô tình nhắc qua. Vốn dĩ ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ không có màu sắc, nhưng nếu ngươi miêu tả nó bằng màu đỏ, nó sẽ biến thành một viên châu màu đỏ, nếu ngươi dùng màu xanh, nó lại biến thành màu xanh. ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ có thể hấp thụ những màu sắc đó, nên dùng cách gột rửa thông thường cơ bản không thể mất màu được. Cho nên muốn dùng cách gột rửa viên châu để phân biệt thật giả là không thể dùng được.”
Vệ Đông Li khẽ chau mày, hỏi: “Nếu nói như thế thì ai có thể phân biệt thật giả ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’đây?”
Bách Lí Huyền đắc ý cười một cái, nói: “Đông Li, ngươi lại có điều không biết rồi. ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ chứa đựng sự huyền diệu của đất trời, chứng mình nguyên tắc vật tất cực phản, cũng tức là nếu ngươi nhuộm nó thành màu đỏ thì ánh sáng nó tỏa ra sẽ là màu xanh. Nếu ngươi nhuộm nó thành màu trắng thì chắc chắn nó sẽ tỏa ra ánh sáng màu đen! Cho nên, Đông Li chớ không vui vì viên ngọc trai ấy, nếu ngươi thích, trong phủ ta còn viên ngọc trai có thể lọt vào mắt ngươi, ngày mai ta sai người tặng ngươi, có được không?”
Vệ Đông Li cụp mắt không nói gì, ngón tay mảnh dẻ trắng nõn mân mê chén rượu, như đang nhớ lại gì đó. Sau chốc lát, Vệ Đông Li nói như thì thào: “Muốn tìm được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ thật không dễ, muốn biết được bí mật của nó lại càng không dễ. Ai cũng bảo trong ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ có giấu bản đồ của ‘Long huyệt bảo tàng’, không biết là thật hay giả đây.”
Bách Lí Huyền choáng váng cười, nói: “Ai mà biết là thật hay giả chứ!”
Đêm nay Bách Lí Huyền đã uống không ít “rượu ngon”, lúc này huyết khí dâng trào, chỉ cảm thấy Vệ Đông Li đẹp như tiên giáng trần, nếu không bắt lấy thì hắn sẽ bay lên trời ngay. Bách Lí Huyền nổi sắc tâm, dang tay lao vào Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li thản nhiên xoay đầu lại, cười quyến rũ đồng thời phun ra một làn khói mê.
Bách Lí Huyền chỉ thấy trước mắt tối sầm, liền loạng choạng ngã lăn ra
chân Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li cười gằn một tiếng, bưng chén rượu lên hắt vào mặt Bách Lí Huyền, rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Ai ngờ cửa đã bị khóa.
Vệ Đông Li bực mình nheo mắt, nhấc tay định đập nát cánh cửa. Thế nhưng một luồng tà hỏa chợt dâng lên, men theo khắp tĩnh mạch của hắn chạy loạn khắp nơi, cuối cùng đều chảy về vị trí tư mật nhất của hắn!
Dục vọng mạnh mẽ ấy tới nhanh tới nỗi Vệ Đông Li trở tay không kịp.
Hắn cố hít sâu, xoay người ngồi lên đệm, thử vận công ép lui luồng tà hỏa trong người đi.
Dưới lầu, Tiêu Doãn không thấy Vệ Đông Li, dần phát giác ra điều bất thường, hắn lặng lẽ chạy lên lầu thì nhìn thấy phòng của Vệ Đông Li bị khóa. Tiêu Doãn thầm nghĩ không ổn, lập tức ra tay đánh ngất ám vệ của Bách Lí Huyền, sau đó áp sát cửa, thử gọi: “Chủ tử?”
Vệ Đông Li nhắm mắt, đáp bằng giọng khàn đục: “Không sao.”
Tiêu Doãn ngẩn ra, bụng lập tức hiểu qua loa, vì thế xiết chặt tay, đè thấp giọng nói: “Chủ tử, rượu ở chốn đàng điếm này đều có thêm nguyên liệu.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi, chạy về phía sương phòng của đám thanh quan.
Vệ Đông Li tất nhiên hiểu ý nghĩa của “rượu ngon”, chỉ không ngờ rằng “rượu ngon” này lại bá đạo như thế! Lúc này, cơ thể hắn khẽ run, mồ hôi ướt đẫm áo quần, thật chỉ muốn phát tiết một lần cho thỏa thích! Nhưng hắn xưa nay không thích kẻ khác đụng chạm vào thân thể mình, lúc này chỉ muốn nhịn cho xong.
Đến nay hắn vẫn nhớ rõ căn bệnh ghét thân cận với người khác của mình đã bắt đầu từ lúc nào.
Năm năm trước, Như mĩ nhân bị quỷ hồn bám thân đã lột quần áo của hắn xuống trước mặt bao nhiêu người. Hắn trần truồng lõa thể đứng trong viện, hận không thể tự tay lăng trì Như mĩ nhân! Hắn ra lệnh cho Như mĩ nhân lấy thân thể cho bạch hổ ăn, bạch hổ xé xác Như mĩ nhân máu me tàn bạo. Máu của Như mĩ nhân bắn lên người hắn biến thành một đóa hồng mai chói mắt. Từ đó về sau, hắn liền ghét sự đụng chạm của bất cứ ai, cho dù là tắm rửa hắn cũng chưa bao giờ dùng tỳ nữ hầu hạ.
Món nợ này, hắn phải tính lên người tên quỷ hồn kia!
Mà nay, quỷ hồn lòng lang dạ sói kia đã bám vào trong thân thể con bạch hổ. Đáng lẽ hắn phải căm hận lột da con hổ, để nàng sống không bằng chết mới phải! Nhưng hắn lại cứ dễ dàng tha thứ cho nàng, che chở nàng, thậm chí còn…thương tiếc nàng! Mà nàng lại chỉ muốn chạy trốn hắn!
Vệ Đông Li khẽ than một tiếng, không biết có phải mình đã hối hận rồi hay không. Nếu ban đầu hắn không lệnh cho Như mĩ nhân lấy thân thể cho hổ ăn thì giờ phút này, nàng có phải cũng có một cơ thể nữ nhân, có thể cho hắn ôm nàng vào lòng rồi mặc sức cưng chiều hay không?
Không, cơ thể của Như mĩ nhân không xứng mang hồn phách của nàng! Nàng…hẳn là rất đặc biệt.
Không biết trước khi nàng biến thành quỷ hồn có dáng vẻ như thế nào? Liệu tính cách có chua ngoa, phản nghịch hay không? Liệu có phải chỗ mi tâm cũng có một nốt chu sa hay không?
Trong bất tri bất giác, trong đầu Vệ Đông Li tự dưng hiện lên khuôn mặt của Khổng Tử Viết.
Nhớ tới Khổng Tử Viết, trong khoảnh khắc luồng tà hỏa trong cơ thể Vệ Đông Li bốc cháy rừng rực, như muốn khiến hắn cháy thành tro bụi!
Đúng lúc này, Tiêu Doãn đã quay lại. Hắn khiêng một thiếu nữ trẻ trung trên vai, đứng ngoài cửa phòng Vệ Đông Li, nói: “Chủ tử, thuộc hạ đã tìm một thanh quan tư sắc thượng thừa cho chủ tử đây…”
Vệ Đông Li xiết chặt tay, đột nhiên mở choàng mắt, trong nháy mắt cơ thể đã phản bội tình cảm.
Tiêu Doãn thấy Vệ Đông Li không phản đối, liền hiểu Vệ Đông Li đã ngầm đồng ý. Thế là, hắn lấy dao chặt khóa cửa ra, ôm nàng thanh quan đã bị hắn điểm huyệt ngủ tới trước mặt Vệ Đông Li.
Tuy nàng thanh quan đó nhắm mắt, nhưng sự quyến rũ chỉ có ở thiếu nữ càng lúc càng dụ dỗ người ta.
Vệ Đông Li vươn tay ra định chạm vào ngực của nàng thanh quan ấy, nhưng không hiểu sao tự dưng hắn rụt tay vào tay áo.
Tiêu Doãn thử gọi một tiếng, “Chủ tử?”
Vệ Đông Li đột nhiên phát cáu quát: “Ra ngoài!”
Vệ Đông Li nhắm mắt lại, rồi phân phó: “Mang nữ tử này ra ngoài. Nàng ta thuộc về ngươi.”
Mặt Tiêu Doãn vừa lo âu vừa mừng rỡ, nói một tiếng tạ ơn, vội bế nàng thanh quan lên biến mất khỏi cửa.
Vệ Đông Li hít sâu một hơi, tiếp tục đè nén luồng tà hỏa trong cơ thể.
Ngay lúc Vệ Đông Li đang dần ổn định thì cái vại rượu to đùng trước mặt hắn tự dưng nhúc nhích!
Vệ Đông Li mở choàng mắt, ánh mắt sắc bén quan sát vại rượu kia.
Vại rượu kia cứ lắc lư trước sau như được truyền sinh khí. Lắc lư khoảng mười lần, cái vại đột nhiên yên lặng không động đậy nữa, khoảng mười năm phút sau, trong vại truyền ra tiếng gõ cốc cốc.
Chẳng bao lâu sau, ào một tiếng, một bàn tay đẹp đẽ vươn ra từ miệng vại, rồi sờ trái mò phải như đang kiếm thứ gì đó để dựa vào.
Bàn tay ấy chạm vào mép vại, thì một bàn tay khác cũng thò ra từ trong vại, cùng bám chặt lấy mép vại, cố chui ra.
Ngay sau đó, từ miệng vại thò ra một cái ót và một mái tóc xoăn trắng bạc ướt sũng.
Rất chậm rãi như đang khiêu khích, hành hạ lòng người ta vậy. Thân thể của người con gái ấy mềm mại không xương, nghiêng trái nghiêng phải, có vẻ vừa giống như đã say, lại vừa giống như đang nhảy múa.
Hai tay nàng bám lấy mép vại, thử nhảy ra khỏi vại rươu, nhưng không ngờ hai cánh tay mềm nhũn, rầm một tiếng lại ngã vào trong vại rượu, rượu liền bắn tung tóe, khắp phòng đều ngập tràn mùi rượu.
Người con gái ấy nghỉ chốc lát trong vại rượu, sau đó lại bám lấy mép vại, lắc lắc cơ thể trắng nõn như tuyết mềm mại như một con rắn không xương, choáng váng bò ra ngoài.
Vệ Đông Li cứ nhìn mặt nghiêng của nàng, nhìn bàn tay của nàng sốt ruột túm lấy mớ tóc màu trắng bạch dính trên mặt, để lộ ra một nốt chu sa ở mi tâm!
Vệ Đông Li nheo mắt lại, đôi mắt phượng phiếm màu xanh khổng tước của hắn trở nên u tối mà nguy hiểm. Lúc này hắn như một con Lang vương huyết thống cao quý nhìn chằm chằm con mồi của mình, con mồi ấy có thể giải khát, giải đói, giải độc cho hắn!
Hắn bình tĩnh đứng dậy, im lặng tới cạnh Khổng Tử Viết đang say như chết, nhìn cô lại ngã vào trong vại rượu lần nữa.
Vệ Đông Li cúi đầu, vươn tay ra cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết ngẩng đầu, chớp chớp mắt, cười khúc khích với Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li nghẹn thở, bèn vớt Khổng Tử Viết ra khỏi vại rượu, sau đó bế cô lên, đi thẳng ra sau tấm bình phong.
Đương lúc Vệ Đông Li đặt Khổng Tử Viết lên giường, thì cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Nệm giường rải gấm, trên gấm thêu lá sen màu xanh lục, trên lá sen màu xanh lục là ngọc thể của Khổng Tử Viết đang nằm đó. Đó là một bức tranh sống động đến mức nào? Văn chương chẳng thể nào miêu tả nổi.
Cơ thể của Khổng Tử Viết dẻo dai ngực nở mông cong.
Ánh mắt của Vệ Đông Li di chuyển dọc theo cơ thể Khổng Tử Viết, cứ di chuyển một tấc, màu mắt hắn lại sẫm thêm một phần.
Cô uống say trông như một quả đào tiên mơn mởn, cám dỗ người ta miệng khô lưỡi rát đến cùng cực.
Gò má cô ửng hồng, bờ môi mềm mại hé mở, trong hơi thở còn có hơi rượu. Mái tóc rối bời, trong đó có một sợi lướt qua xương quai xanh quyến rũ, còn móc trên bờ ngực đầy đặn. Da thịt cô trắng hồng, cứ như chỉ cần véo một cái là có thể nặn ra rượu mát rượi ngọt ngào.
Vệ Đông Li vuốt ve nốt chu sa của Khổng Tử Viết, khóe môi bất giác nhếch lên. Tuy hắn không thấy mình đặc biệt thích màu đỏ, nhưng quả thật hắn rất thích nốt chu sa này của Khổng Tử Viết và dúm lông đỏ của con bạch hổ.
Vệ Đông Li từ từ phủ phục người xuống, hôn làn môi Khổng Tử Viết, khẽ mút mát, cảm nhận sự mềm mại của cô.
Khổng Tử Viết thấy môi hơi ngứa ngáy, rên hừ hừ hai tiếng không dễ chịu, sau đó đập tay muốn đuổi con muỗi đáng ghét kia đi!
Vệ Đông Li tóm lấy bàn tay của Khổng Tử Viết, nắm vào trong tay mình, đè lên đỉnh đầu cô rồi véo một cái!
Khổng Tử Viết bị đau, mơ màng mở hai mắt, bĩu môi bất mãn nhìn Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li nhìn thẳng vào mắt Khổng Tử Viết, hỏi: “Biết ta là ai không?”
Khổng Tử Viết nhếch mép cười, dáng vẻ ấy vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, thế nhưng một giây sau đó, cô lại vung tay lên tát vào mặt Vệ Đông Li một cái! Trong miệng còn ậm ờ quát: “Xem bà thu phục con yêu tinh nhà ngươi đây!”
Vệ Đông Li lại tóm lấy tay Khổng Tử Viết, đè nó trên đỉnh đầu cô, lạnh lùng hỏi: “Khổng Tử Viết, rốt cuộc nàng là ai?”
Khổng Tử Viết cười như điên, gào lên: “Ta là mẹ ngươi!”
Vệ Đông Li đột nhiên nheo mắt lại, nhiệt độ trong phòng giảm xuống còn không độ!
Vệ Đông Li buộc phải thừa nhận rằng, hắn thật sự thật sự thật sự thật sự chưa tức giận như thế này đã rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rồi! Hắn muốn giết nàng, hắn muốn hành hạ nàng, hắn muốn…có nàng!
Hắn muốn nàng, câu chữ rất dễ hiểu, là muốn chứ không là cho!
Vệ Đông Li tách hai chân Khổng Tử Viết ra, sau đó kéo quần dài của mình xuống, tấn công thẳng không hề thương xót!
Khoảnh khắc ấy, vừa là điểm kết thúc, cũng vừa là điểm khởi đầu.
Cơn đau đớn khiến Khổng Tử Viết tỉnh táo lại trong nháy mắt, cô nhắm mắt gào lên: “Đừng chọc ta! Đừng chọc ta! Ta là mẹ ngươi còn không được hay sao?”
Vệ Đông Li muốn cười, nhưng không cười nổi.
Hắn ở trong cơ thể của Khổng Tử Viết, chẳng gặp phải bất cứ chướng ngại vật nào, cũng không thấy lạc hồng thể hiện cho sự trong trắng của người con gái đâu!
Khổng Tử Viết không hoàn bích---điều này khiến trái tim Vệ Đông Li đau đớn âm ỉ!
Nàng đã giao mình cho ai, cho ai?
Vệ Đông Li từ từ nhắm mắt lại, thử làm dịu lại cảm xúc phẫn nộ và ghen tị trong lòng! Thế nhưng cơn giận và nỗi ghen tị kia như một con sói đói, nó gặm nhấm linh hồn hắn, nó xé xác hắn ra thành nhiều mảnh!
Nàng đã khiến hắn đau đớn, sao hắn có thể tha cho nàng được? Nếu đau, vậy thì cùng đau đi!
Vệ Đông Li thô bạo với Khổng Tử Viết, phát tiết cảm xúc phẫn nộ của mình trong cơ thể cô.
Mà hình như Khổng Tử Viết rất hưởng thụ sự thô bạo này, còn chủ động bám lấy Vệ Đông Li, dựa theo bản năng để tìm kiếm khoái cảm.
Vệ Đông Li căm hận, nhưng chẳng hề rời khỏi cơ thể Khổng Tử Viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.