Chương 25: Lạc hồng Tử Viết
Tiểu Ngư Đại Tâm
25/09/2014
Về đến nhà trọ, Khổng Tử Viết ôm chăn màn ra hậu viện chuyển đến phòng của lão chưởng quầy, biến nó thành phòng của mình!
Một đêm mộng đẹp, sáng sớm tỉnh dậy, Khổng Tử Viết lại len lén vuốt ve đám ngọc ngà châu báu trước, sau đó mới bắt đầu đánh răng rửa mặt chải đầu, rồi nhếch miệng cười ngu ngơ.
Cô biến cái thìa gỗ kia thành trâm cài đầu. Chẳng hiểu sao lúc cô soi gương, càng lúc càng thấy cái thìa gỗ đó rất hợp với khí chất và gương mặt của mình.
Khổng Tử Viết cười tươi tắn như tắm gió xuân bước ra khỏi phòng đến lầu một nhà trọ.
Hồ Li đang dựa người vào cái trụ cửa đá, tặc lưỡi: “Sao thế này, nàng sợ người ta không biết nàng tự ăn cơm được nên mới biến thìa gỗ thành trâm cài hay sao.”
Khổng Tử Viết lườm Hồ Li một cái, nói: “Nếu ngươi thấy thế này không ổn, thì đợi sòng bạc của chúng ta mở rồi, ta sẽ bắt tất cả phải đội mâm lên đầu làm mũ, ngươi thấy sao hả?”
Hồ Li im bặt, mọi người cũng im lặng theo.
Khổng Tử Viết ngồi xuống, húp hết một mạch bát cháo, thoải mái híp mắt lại, chép miệng: “Sau này cho nhiều thịt vào cháo hơn nữa nhé.”
Bách Lí Phượng chen mồm: “Không phải nàng muốn tiết kiệm chi tiêu ư?”
Khổng Tử Viết lườm Bách Lí Phượng, nhướn mày nói: “Sòng bạc mà mở rồi thì tiền bạc vào như nước! Chị đây không có cái gì, chỉ có tiền, phải hưởng thụ chứ!”
Bách Lí Phượng nghiêm túc gật gù, đập bàn hùng hổ nói: “Hay lắm! Thế thì hôm nay ta cũng phải ăn vi cá!”
Khổng Tử Viết đập đầu gã, “Làm việc trước mới có cái ăn!”
Vì thế dưới sự chỉ huy năng nổ của Khổng Tử Viết, ba người đàn ông nợ nần phải nhẫn nhục chịu khó bắt đầu cuộc hành trình trả nợ mờ mịt tối tăm. Bọn họ làm việc không biết ngày đêm, cuối cùng cũng sửa được nhà trọ thành một cái sòng bạc ra dáng.
Tiếc là chưa đợi được đến ngày khai trương thì đã có người tới thu phí bảo kê.
Bách Lí Phượng đứng ở cửa. Một cước đá bay người ta ra ngoài!
Khổng Tử Viết bùi ngùi nói: “Ôi….Xã hội hài hòa sao lại có thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề chứ?” Đưa tay ra vỗ vai Bách Lí Phượng, “Cơ mà động tác đá của ngươi rất đẹp, ta rất thích!”
Bách Lí Phượng nhe răng cười làm Khổng Tử Viết chói cả mắt. Cô vội ngẩng đầu nhìn tấm biển của nhà trọ, ra hiệu bảo Bách Lí Phượng gỡ nó xuống, sau đó lẩm bẩm: “Viết chữ gì bây giờ nhỉ?”
Đúng lúc này, sau lưng Khổng Tử Viết vang lên một giọng nói ấm áp: “Tử Viết đã nghĩ ra tên gì chưa?”
Khổng Tử Viết ngoảnh đầu lại nhìn, Bách Lí Lam vận trường bào nguyệt nha, lưng đeo ngọc bội cùng màu đang đứng đó. Mái tóc dài đen như mực phất phơ theo gió, lướt qua gương mặt dịu dàng, thật là ngọc thụ lâm phong, khôi ngô phóng khoáng!
Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời, bất giác quan sát Bách Lí Lam ăn mặc tỉ mỉ rõ ràng, không nhịn được trêu ghẹo: “Vương gia, hôm nay ngươi mặc thế này thật là đẹp trai.”
Gương mặt như ngọc của Bách Lí Lam lại đỏ bừng bừng, hơi mất tự nhiên nắm chặt cái quạt trong tay, đánh trống lảng: “Tử Viết, nàng đã nghĩ xong tên chưa?”
Khổng Tử Viết nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tự giễu: “Xem ra ta phải uống một thùng mực mới được. Bằng không thì đến một cái tên cũng không nghĩ ra được rồi.”
Bách Lí Lam tiến lên một bước, “Ta có một ý này.”
Khổng Tử Viết vội hỏi: “Ý gì thế?”
Bách Lí Lam thản nhiên cười nói: “Hay là đặt tên là ‘Sòng bạc Mộ Tử’”.
Khổng Tử Viết đang định nói được thì giọng nói kì quái của Hồ Li vang lên bên tai: “Ngươi tưởng sòng bạc là chốn nào? Sòng bạc chính là sòng bạc, không phải quán trà! Theo ta thấy hay là đặt tên là ‘Sòng bạc Phi Y’ đi.”
Bách Lí Phượng phản bác: “Cái tên ngươi đặt nghe cứ như kĩ viện ấy, chẳng giống sòng bạc gì cả? Ta thấy tên ‘Sòng bạc Võ Hối’ mới hay.”
Hồ Li khịt mũi: “Ta thấy ngươi muốn biến sòng bạc thành võ quán ấy?”
Khổng Tử Viết nhìn Tù Nô từ nãy đến giờ cứ cúi đầu lau bàn, Tù Nô như bắt được sóng của Khổng Tử Viết bèn ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: “Sòng bạc Bàn Hồng.”
Không biết có phải do tâm lí bị rối loạn hay không, nhưng khi Tù Nô mở miệng nói cái tên này, Khổng Tử Viết vô thức muốn nói ‘Được’! Nhưng rất không may là, ý kiến của Tù Nô bị mọi người cùng phản đối, nguyên nhân thì không rõ, nhưng tất cả cùng đồng thanh nói: “Không được!”
Thế là mọi người tới tấp gào cái tên do mình đặt, kiên quyết bầu cho mình một phiếu. Đặc biệt là Bách Lí Phượng và Hồ Li, trông hai gã như sắp lao vào bóp cổ nhau đến nơi vậy.
Khổng Tử Viết nhức cả đầu, bèn vỗ tay quát to: “Đặt tên là ‘Sòng bạc Kim Xán Xán’!”
Hay quá, một lời đã định, không ý kiến khác.
Khổng Tử Viết quét sơn lên tấm biển đã có chữ của nhà trọ, sau đó nhấc bút dính đầy bột vàng, viết năm chữ rồng bay phượng múa----Sòng bạc Kim Xán Xán!
Bách Lí Phượng kêu một tiếng “Đẹp lắm”!
Khổng Tử Viết cười đắc ý.
Bách Lí Phượng treo tấm biển lên xong, mọi người cùng ngửa cổ lên nhìn, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, như đang nhìn thấy một đống vàng đang vẫy tay với mình.
Mưu mẹo của Khổng Tử Viết, sự khôn khéo của Hồ Li, sự được việc của Tù Nô, sự siêng năng cần cù của Tiểu Hiệp, quyền cước của Bách Lí Phượng, lại cộng thêm sự cẩn thận tỉ mỉ của Bách Lí Lam đều là những điều kiện cần thiết để suôn sẻ khai trương “Sòng Bạc Kim Xán Xán”. Cũng chính vì có sự cùng cố gắng của mọi người mới có thể cho “Sòng bạc Kim Xán Xán” có một chỗ đứng, trở thành một cây cào tiền đích thực trong cái đô thành phồn hoa này!
Trong sòng bạc này, có cách đánh bạc mọi người đã quen thuộc, cũng có những quân bài mới lạ mọi người mới thấy lần đầu tiên, khiến những con bạc không nhịn được cơn khát, chỉ muốn cắm trại ở trong sòng bạc, ao ước kiếm được một núi vàng lấp lánh.
Trước khi khai trương sòng bạc Khổng Tử Viết chẳng những đã huấn luyện đám người Hồ Li thành những trợ thủ giỏi, mà còn thuê thêm rất nhiều người giúp việc. Những kẻ đó đều do một tay Hồ Li chọn lựa, nên đều có dung mạo xinh đẹp. Bọn họ chỉ cần đứng một chỗ liền trở thành một bức tranh thướt tha câu mất hồn phách của những con bạc.
Sau khi chính thức mở sòng bạc, Khổng Tử Viết mới hiểu thế nào là đủ các hạng người.
Chỉ trong cái sòng bạc này thôi, mỗi ngày đề đón tới tiễn đi bọn côn đồ lưu manh ăn mày, còn có cả đám vương tôn quý tộc long tử long tôn nữa.
Coi bộ chốn có thể cho quân dân cùng vui, ngoài sòng bạc ra thì chẳng tìm được nơi thứ hai đâu!
Để thỏa mãn tâm lí tôn quý của đám vương tôn quý tộc, Khổng Tử Viết còn đặc biệt mở sáu nhã gian trên lầu hai để phục vụ đám người đó.
Từ lúc khai trương đến nay, “Sòng bạc Kim Xán Xán” có thể nói là tiền vào như nước.
Mỗi ngày, Bách Lí Lam có trách nhiệm nhớ số nợ, Bách Lí Phượng có trách nhiệm trông quán, Hồ Li phụ trách đón khách tới tiễn khách đi, Tù Nô có trách nhiệm sửa chữa bàn ghế bị khách đập hỏng, Tiểu Hiệp có trách nhiệm bưng trà rót nước, còn Khổng Tử Viết thì ngồi trong quán biểu diễn cho khách xem, cho bọn họ ít lợi trước, sau đó mới moi tiền đến khi bọn họ chửi rủa mới thôi!
Ai cũng bận, nhưng lại cảm thấy rất thỏa mãn vui vẻ.
Trừ Bách Lí Lam không muốn lộ mặt, Bách Lí Phượng rất thích tóm lấy vị đại hiệp nào đó ra để luyện quyền cước, Hồ Li thì hay đếm tiền rồi cười khúc khích, Tù Nô thường đột nhiên biến mất giữa đêm khuya, Tiểu Hiệp lại hay nhìn những người giúp việc xinh đẹp trong sòng bạc mà ngẩn người, mọi người ở cùng nhau rất hài hòa.
Song mọi chuyện trên đời này trước nay đều là có hợp tất có tan, có tan tất có hợp.
Khi “Sòng bạc Kim Xán Xán” đã đi vào quỹ đạo, mọi người vốn dĩ đồng tâm hiệp lực lại bắt đầu đối chọi gay gắt, cứ như nhìn đã thấy ghét vậy.
Đặc biệt là mỗi khi Khổng Tử Viết thân thiết quá mức với ai đó thì những kẻ còn lại liền có tâm lí uể oải lười nhác không muốn làm việc, thậm chí còn có kẻ đình công, hờn dỗi muốn “bỏ đi”!
Vì thế Khổng Tử Viết đành phải tìm người khác làm thay công việc của bọn họ, dần dà mọi người đều nhàn rỗi cả với nhau.
Đêm đến, Khổng Tử Viết ăn uống xong xuôi, bèn sai Tiểu Hiệp mang một thùng nước nóng lên cho mình, sau đó đóng hết cửa nẻo rồi mới cởi áo váy, nhảy vào trong nước, thoải mái hừ hừ, làm dịu đi một ngày mệt nhọc.
Bất tri bất giác, cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt bắt đầu díp lại.
“Cốc cốc…” Có đứa dám gõ cửa phòng cô.
Khổng Tử Viết mở choàng mắt, uể oải hỏi: “Ai đấy?”
Hồ Li đáp: “Ta.”
Khổng Tử Viết lại nhắm mắt, “Ta đang tắm. Ngươi đợi lát nữa hãy qua.”
Hồ Li ở ngoài cười nhếch mép, móc một con dao găm bên mình ra, dễ dàng nạy được then cửa của Khổng Tử Viết, sau đó đẩy cửa phòng lắc eo chậm rãi đi vào.
Khổng Tử Viết chỉ cảm giác trên vai có thêm hai bàn tay! Cô hoảng hốt, vội mở mắt.
Mắt Hồ Li đưa đẩy quyến rũ, dịu dàng nói: "Để ta giúp nàng kì lưng."
Khổng Tử Viết cứng người, vội vàng chìm người xuống nước, vung tay quát Hồ Li: “Đi ra, đi ra! Không nghe ta nói đi tắm sao?"
Hồ Li chớp đôi mắt vô tội "Tử Viết! ta là phu quân của nàng mà, sao lại không thể kì lưng giúp nàng?" Không chờ Khổng Tử Viết trả lời, mắt gã ngấn nước, ra vẻ buồn thảm, nức nở nói: "Hay là...nàng ghét bỏ ta từ nơi đó đến, cơ thể bẩn thỉu?"
Khổng Tử Viết than nhẹ một tiếng nói: "Hồ Li, ta tưởng ngươi là người thông minh. Ta nghĩ ngươi có thể thấy rõ, ta với ngươi... ư..ư...ư..ư...."
Hồ Li chợt cúi người, dùng bờ môi mềm mại của mình hôn Khổng Tử Viết, ngăn những lời chưa nói của cô.
Khổng Tử Viết chấn động, trong khoảng khắc đầu óc trống rỗng đẩy mạnh Hồ Li ra.
Hồ Li vẫn không bỏ cuộc, cố chấp ôm gò má của Khổng Tử Viết, trong mắt chan chứa sóng nước dập dềnh, hơi thở chậm rãi mà ấm nóng, âm thanh cám dỗ: "Tử Viết, nàng có biết cái gì là nam nữ hoan ái không?"
Khổng Tử Viết tim đập như trống, lắp bắp nói: "Biết.....biết...."
Hồ Li lắc đầu ngắt lời nói: "Nàng vốn không biết."
Khổng Tử Viết thẳng lưng nói: "Sao lại không biết? Không phải chỉ là hai người lột sạch đồ, sau đó ấy ấy à?"
Hồ Li cười rạng rỡ như pháo hoa. Hắn vỗ vào gáy Khổng Tử Viết cười mắng: "Đồ ngu xuẩn này!"
Khổng Tử Viết túm tay gã, nhíu mày nói: "Này, từ lúc ta biết đi đến nay, chưa ai dám mắng ta ngu xuẩn."
Hồ Li hỏi: "Thế mắng thế nào?"
Khổng Từ Viết phì cười "Mọi người mắng ta là xấu như ma."
Hồ Li đầy vẻ hồ nghi, dùng ngón tay vuốt nhẹ hai gò má Khổng Tử Viết, lẩm bẩm nói: "Thế này sao có thể là xấu như ma?"
Khổng Tử Viết chỉ cười không nói.
Hồ Li lại dựa vào gần hơn, hơi thở ấm nóng phả lên chóp mũi Khổng Tử viết, dụ hoặc nói: "Tử Viết, để ta dạy nàng thế nào là nam nữ hoan ái được không?"
Khổng Tử Viết tim đập nhanh hơn! Cô giật mình, đẩy Hồ Li ra, mặt ửng hồng nói: "Ta nói ta biết, ta biết rồi!"
Hồ Li cũng không nổi giận, chỉ dựa vào gần hơn, đưa tay xuống múc nước ấm, đổ lên xương quai xanh của Khổng Tử Viết. Hắn nhẹ rũ mí mắt, dáng vẻ như đang làm một việc gì đó vô cùng nhẫn nại. Nhưng, dáng vẻ này của Hồ Li lại đem đến cho người khác loại dụ hoặc chết người, câu hồn người trong vô thức, làm người ta chỉ muốn say mê trong vòng tay của hắn! Tiếng nói của Hồ Li rất nhe, nhưng lại như chạm vào lòng người, hắn nói: "Tử Viết, nàng đang sợ cái gì?"
Khổng Tử viết không dám nhìn hắn nữa, quay đầu khịt mũi nói: "Ta có gì mà phải sợ? Ngươi nghĩ nhiều chăng?"
Hồ Li nâng mí mắt, dịu dàng nói với Khổng Tử Viết: "Tử Viết, nàng giống như một con mèo hoang, không có cảm giác an toàn, không có mục tiêu, chỉ vì tồn tại mà sống. Rõ ràng nàng đói đến phá hoảng, muốn ăn cá vàng trong nước kia nhưng lại sợ bản thân chết đuối." Cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Khổng Tử Viết một cái, "Nàng biết mà, thèm cá là bản tính trời sinh của mèo, sao phải kiềm chế? xem nàng đói meo bụng thì nhịn thế nào nữa? Tử Viết, đừng cố trói buộc bản thân, chẳng lẽ nàng không muốn nếm thử mùi vị mất hồn? Tử Viết, đời người chưa tới một trăm năm, hãy thoả thích tận hưởng thế nào là vui vẻ hạnh phúc."
Khổng Tử Viết nhìn Hồ Li lại xích vào gần hơn, ngửi mùi thơm mê người của hắn, cảm nhận từng nụ hôn khi nhẹ khi sâu của hắn, đầu óc của cô bắt đầu thiếu oxy, cơ thể bắt đầu run rẩy, một loại khát vọng chưa từng có dần trỗi dậy --------- cô muốn hung hăng "dày vò" Hồ Li, từng chút một nuốt hắn vào bụng!
Nụ hôn của Hồ Li tiêu hồn người.
Lưỡi của Hồ Li câu dẫn người.
Mắt Hồ Li vô cùng quyến rũ.
Hơi thở của Hồ Li ấm nóng.
Nhiệt độ cơ thể của Hồ Li nóng hầm hập.
Trong lúc Hồ Li sử dụng chiếc lưỡi linh hoạt quấn lấy chiếc mưỡi mềm mại của Khổng Tử Viết, cô không nhịn được rên khẽ một tiếng, như đang sung sướng, như đang khổ sở, dù Khổng Tử Viết không muốn thừa nhận nhưng lúc Hồ Li một nhát chọc đúng điểm yếu cùng nỗi sợ hãi của cô, bới móc khát vọng và lo lắng được cất giấu sâu trong lòng, những cố gắng giữ bình tĩnh của cô đã dần tan vỡ.
Có cô gái nào không khao khát tình yêu? Có cô gái nào không mong được vỗ về ấm áp? có cô gái nào không muốn được nũng nịu trong vòng tay người yêu? nhưng... cô không dám! cô không dám đến quá gần tình yêu. Dù có khát khao đến mức đấu tranh tư tưởng, cô vẫn không dám!
Cô giữ chặt trái tim mình, kiềm chế tình cảm của bản thân, nếu cảm thấy rung động, cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Ai có thể tin, số mệnh kiếp này của cô chẳng qua chỉ vì trả nợ một phút đau khổ kia!
Nếu yêu một người, nhất định sẽ có cái kết chết vì sắc, loại tình cảm đó có gì đáng để kì vọng chứ?
Bờ môi tê dại dần dần hé mở. Tựa như thuỷ triều, trong khoảng khắc nuốt hết Khổng Tử Viết. Cô giống như con thú nhỏ chìm xuống nước, giữ chặt lấy áo của Hồ Li, chỉ muốn lấy đi hết dưỡng khí của hắn để bản thân được tiếp tục hít thở!
Đúng, cô là người ích kỉ, vẫn luôn rất ích kỉ.
Hồ Li cảm thấy những thay đổi của Khổng Tử Viết, nụ hôn dần sau hơn làm cô mê man .
Nhưng lúc Hồ Li chạm vào nụ hoa của Khổng Tử Viết, cô lại đột nhiên sợ hãi tỉnh lại, đẩy Hồ Li ra lần nữa, quay đầu đi, thở hổn hển. Cô không muốn "yêu đương" bừa bãi như thế, cô không muốn đem tình cảm mà mình khao khát biến thành một loại nhục dục thoả mãn tính hiếu kì, tò mò. Nếu đã định trước cô không thể yêu người khác, cô cũng không thể tuỳ tiện kéo ai đó xuống nước cùng. Cùng lắm....cùng lắm thì có nhu cầu, cô dùng tay mình giải quyết làm xong.
Trong không khí ngượng ngùng, của số phòng Khổng Tử Viết đột nhiên bị người khác mở ra, ngay sau đó, Bách Lí Phượng cả thân xanh biếc nhảy vào trong phòng, cảnh đầu tiên mà gã thấy là Khổng Tử Viết đang ngồi trong bồn tắm và Hồ Li đang đứng bên cạnh bồn tắm.
Môi Khổng Tử Viết đỏ mọng ướt át. Quần Áo Hồ Li nhăn nhúm, tay áo ướt hơn một nửa.
Con ngươi gã co rụt trong chốc látÁnh mắt sắc bén chưa từng có bắn thẳng về phía Hồ Li, tựa như muốn băm vằm hắn ra làm trăm mảnh!
Khổng Tử Viết bị Bách Lí Phượng doạ, không biết nên làm sao hỏi : "Ngươi...ngươi đến rồi?"
Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng quát yêu kiều của một cô gái: "Bách Lí Phượng, ngươi ra đây cho ta!"
Bách Lí Phượng bay lên trong nháy mắt rồi nhanh như chớp....nhảy vào...... bồn tắm của Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết trong phút chốc quên mất phản ứng nên có.
Lúc cửa phòng cô bị một cô gái bạo lực dùng chân mở ra cô mới hồi hồn, lập tức kẹp chân lại, không cho Bách Lí Phượng nhìn thấy quá nhiều cảnh xuân.
Tô Phồn Tinh đuổi theo Bách Lí Phượng đến sòng bạc nhưng lại không thấy người cô cần tìm, liền dùng hừ mũi một tiếng, quay người lục lọi phòng dưới. Tìm mãi mà không có kết quả, Tô Phồn Tinh mới quay lại phòng Khổng Tử Viết, dùng kiếm chỉ vào cô quát: "Ta nhớ ngươi rồi, ngươi chính là hồ ly tình lần trước muốn vào vương phủ của Bách Lí Phượng! Nói, ngươi giấu Bách Lí Phượng đâu rồi? Nếu không nói, ta sẽ huỷ chỗ này của ngươi!"
Khổng Tử Viết nhìn biểu tình biến đổi liên tục trên mặt của Hồ Li, lại quay sang nhìn vẻ mặt ngang tàng của Tô Phồn Tinh, sau đó dựa vào bồn tắm vẻ vô lại, dùng cằm chỉ chì xuống bồn tắm, giọng điệu như gõ nhịp nói: "Người ngươi muốn tìm à, đang ở trong bồn tắm này, cô đến là tìm đi."
Tô Phồn Tinh đỏ mặt dậm chân mắng: "Đồ tiện nhân!" giơ kiếm trong tay lên "Xem đây!"
Khổng Tử Viết bị doạ trốn ra sau, đồng thời hét lên: "Cứu tôi với!"
Một tấm đồng làm cho thanh kiếm trong tay Tô Phồn Tinh rơi xuống đất phát tiếng kêu lạch cạch.
Tô Phồn Tinh kinh ngạc quay đầu lại hô lên một tiếng kéo dài đầy tình ý, "Bạch Lí Phượng".
Kết quả là người vừa ném tấm đồng đứng cả buổi ấy không phải Bách Lí Phượng, mà là…Tù Nô mặt mày đầy sẹo.
Tô Phồn Tinh bị dọa một trận, lùi lại một bước lắp bắp quát: "Ngươi .... tên xấu xí nhà ngươi, dám ra tay với ta hả".
Ánh mắt của tên tù nô dần chuyển sang Khổng Tử Viết, nhưng vừa nhìn cô đã thấy mắt mày như vẽ, môi hồng đầy đặn, hương thơm mê người khiến cho tim hắn đập nhanh hơn, mặt đỏ tía tai.
Cô Khổng Tử Viết này một bụng toàn trò xấu nên bỗng nghĩ ra ý nghĩ muốn trêu người. Cô ưỡn ngực ra tự làm lộ khe ngực của mình.
Mặt Tù Nô lúc này đã đỏ như quả táo toàn thân run rẩy rời mắt khỏi Khổng Tử Viết lạnh lùng nói với Tô Phồn Tinh: "Mời cô ra ngoài."
Tô Phồn Tinh một tay đập vỡ cái bàn lớn giọng quát: “Nếu như hôm nay Bạch Lí Phượng không ra đây gặp ta ta sẽ đập nát cái sòng bạc này ".
Khổng Tử Viết bụng còn đang mắng người, tay kia đã véo Bạch Lí Phượng một cái ý bảo gã ra ngoài tự giải quyết đi. Cho dù gã có võ công cao cường có thể nín thở kéo dài thời gian nhưng cũng không thể trốn tránh mãi được. Nếu như bị kìm nén đến một ngày cũng phải lộ ra thì đúng là lợi bất cập hại.
Khôn ngờ Bạch Lí Phụng lại dở trò một tay nắm lấy tay cô tay kia vỗ vào chân cô mặt dày mày dạn tỏ ý là không chịu ra ngoài.
Khổng Tử Viết tức hộc máu mồm, coi như hôm nay bị lỗ vốn đi không những bị cắn hai phát còn bị Bạch Lí Phượng nhìn thấy hết.
Cô cúi đầu trừng mắt vào làn nước. Nhưng lại phát hiện ra có điều kỳ quái. Sao trong làn nước cô lại có thể nhìn thấy vài tia máu đỏ có chứ?
Khổng Tử Viết vỗ ngực nói, "bà dì " không đến như này được. Vậy những tia máu đỏ lộ ra dễ dàng nhìn thấy được kia nhất định là .... máu mũi của Bạch Lí Phượng.
Xem ra tên Bạch Lí Phượng này khi còn đi học không được học rằng những hành vi thất lễ thì không được phép làm và không được phép nhìn rồi.
Khổng Tử Viết tức giận quay lưng lại, trong nước xuất hiện một hình dáng khêu gợi. Quả nhiên trong làn nước xuất hiện càng nhiều máu hơn. Khổng Tử Viết nói thầm: cho ngươi nhìn, cho máu mũi ngươi chảy thành dòng luôn.
Để không cho người khác nhìn thấy nước tắm đang biến màu cô vội lấy tay khuấy khuấy dòng nước rồi nhẹ giọng nói: phải đuổi cái "bà dì" này đi ngay mới được.
Lúc này ở cửa lại vang đến giọng nói của Bạch Lí Lam. Y khẽ cười nói: “Ai dám khiến cho Tử Viết không vui vậy?”
Trong đầu Khổng Tử Viết ong lên một tiếng không kịp phản ứng lại chỉ có thể mở to mắt nhìn Bạch Lí Lam cười cười đi vào phòng sau đó nhanh như chớp mà thay đổi sắc mặt.
Khổng Tử Viết thầm ca ngợi trong lòng: Đây mới chính là một quân tử này. Ngay lập tức cô phải bổ sung thêm một câu nữa: Trời đất nói như vậy chẳng khác nào bảo cô không có sức quyến rũ.
Trước tiên Bạch Lí Lam cố gắngnắm bắt được tình hình.
Quan sát xong y vuốt vuốt vạt áo lạnh lùng nói: “Các vị có gì cần nói thì hãy ra ngoài nói đi, đừng ở đây làm phiền Tử Viết tắm gội.”
Tô Phồn Tinh lên giọng nói: “Bảo Bạch Lí Phượng ra đây thì ta sẽ đi ngay.”
Nhìn vào dòng nước thấy không có gì khác thường không thèm để mắt đến Tử Viết mà nói: Bạch Lí Phượng để cho đôi mắt thối nhà ngươi đi nhìn lung tung đi, cha ta hôm nay đã đi rồi để rồi xem đến lúc nào ta ép chết tên khốn nạn nhà ngươi.
Hồ Li mặc dù trong lòng đang đầy tức giận nhưng trên mặt lại nở một nụ cười như gió xuân dùng ngữ khí nhẹ nhàng ấm áp nói: “Ta đang giúp Tử Viết tắm gội không thể đi được.”
Tù Nô giương đôi mắt đen nhìn về phía Tô Phồn Tinh ý tứ rất rõ ràng cô không đi thì hắn cũng không thể rời khỏi.
Bạch Lí Lam nhận thấy không ai thèm để ý tới lời y nói nên rất tức giận ngồi xuống ghế tiếp tục căng thẳng.
Tuy rằng Khổng Tử Viết cũng lo lắng Bạch Lí Phượng thay đổi chủ đề nhưng cũng đồng thời tức giận với gã vì thế cô dứt khoát nhắm mắt lại như đang nắm ngủ.
Yên lặng được một lúc thì thì Hồ Li đột nhiên ơ lên một tiếng ánh mắt của tất cả mọi người hầu đều đổ dồn lên người Khổng Tử Viết.
Hồ Li bơi như con rắn trong nước đến bên Khổng Tử Viết ngồi cầm nắm lấy túm tóc đang ướt sũng của cô xoa xoa.
Khổng Tử Viết nhanh như chớp giữ lấy tóc của mình khó chịu hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Hồ Li đưa tay có những sợi tóc đen của cô ra nghi hoặc hỏi: “Tóc của nàng bạc màu? Hay là ....”
Khổng Tử Viết thở dài nói vói giọng đầy xúc động: “Lúc mới mở cái sòng bạc này mọi chuyện vẫn ổn nhưng gần đây các người càng không để cho ta nghỉ ngơi chút nào cả. Aiiii tóc của ta đang màu đen giờ phiền muộn vì các ngươi mà xuất hiện vài sợi bạc rồi đấy.
Nếu như không phải vì sợ các người đau lòng ta cũng không lén nhuộm tóc như này.”
Trước không nói xem những câu nói này của Khổng Tử Viết để lại trong mọi người những cảm nhận gì chỉ biết cô vừa nói xog thì tất cả mọi người đều bắt đầu hắt hơi, cũng không biết do những lời cô nói đều là giả hay là nó thật đến mức lạnh người.
Hồ Li hẩy vào người Tù Nô rồi ra hiệu bằng ánh mắt. Tù Nô lập tức ra tay hô lớn vác Tô Phồn Tinh ra ngoài đem ra tận ngoài sân. Bạch Lí Lam tỏ ý muốn Hồ Li cùng gã ra ngoài nhưng Hồ Li lại mặt dày mày dạn đứng trước Khổng Tử Viết như nhìn không nhìn thấy Bạch Lí Lam. Tù Nô đi là không quay lại trực tiếp làm theo lệnh của Hồ Ly.
Trong lúc này Bạch Lí Phượng luôn trốn trong nước suốt đột nhiên xuất đầu lộ diện hít lấy một hơi khí thật dài.
Ba người đàn ông đứng đờ người ra phẫn nộ nhìn Bạch Lí Phượng hận không thể băm gã làm trăm mảnh.
Tuy rằng Bạch Lí Phượng cảm nhận được sát khí từ ba người nhưng gã vẫn nở một nụ cười tươi rói hai tay như một nắm chặt lấy tay Khổng Tử Viết nói rất rõ ràng: “Tử Viết ta nhìn thấy hết của nàng rồi ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Khổng Tử Viết cười ngọt ngào quan sát Bạch Lí Phượng. Sau một khoảng thời gian dài như gần thế kỷ cô mới nhẹ nhàng đáp: “Được thôi.”
Bạch Lí Phượng cười đến toét cả miệng cảm động đến mức không khống chế nổi bản thân nữa dang rộng hai tay như muốn ôm Khổng Tử Viết vào lòng.
Khổng Tử Viết một cước nhằm chúng vào "cậu em" của Bạch Lí Phượng mà đá.
Bạch Lí Phượng rên lên một tiếng ôm lấy "cậu em" của mình thều thào nói: “Đừng có đá vào chỗ đó ta vẫn chưa luyện được thiết đản công đâu.”
Khổng Tử Viết không còn lời nào để nói.
Hồ Li kéo vạt áo của Bạch Lí Phượng: “Chưa từng thấy đứa nào không biết xấu hổ như ngươi. Rõ ràng Tử Viết đang nói mát ngươi lại tưởng thật đấy à? Ra đây, ra đây, cút ra đây cho ông!”
Bạch Lí Phượng đẩy Hồ Li ra: “Tử Viết đồng ý với ta rồi mọi người đều nghe thấy được cả!”
Hồ Li trừng mắt quát lớn: “Cái tên mặt dày nhà ngươi! Tên háo sắc thích nghe trộm nhà ngươi! Tên nhũn não nhà ngươi! Ông cho mày biết, ông chẳng nghe thấy gì sất, chẳng nghe thấy gì sất cả! Ai nghe thấy? Ai nghe thấy chứ? Ngươi nhìn đi, người trong phòng có ai nghe thấy không?!” Đôi mắt sáng ngời nhìn Tù Nô, quát hỏi: “Ngươi! Có nghe thấy gì không hả?”
Tù nô liếc nhìn Khổng Tử Viết một cái, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Hồ Ly lại chuyển sang Bạch Lí Lam hỏi: “Đại vương gia ngươi có nghe thấy gì không.
Sắc mặt Bạch Lí Lam tái nhợt đi. Y lắc lắc đầu một lời cũng không nói rồi rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Hồ Li bén nhọn cay độc, khôn khéo, dũng mãnh. Và Bách Lí Phượng tự cho mình là đúng, phóng khoáng, lạc quan. Cùng với Khổng Tử Viết chuyên bắt nạt kẻ yếu, bưu hãn, hung hăng.
Hồ Li xoa thắt lưng đứng bên cạnh bồn tắm, Bách Lí Phượng trừng mắt ngồi bên trong, cũng giơ tay xoa bóp cổ vừa hét vừa cãi, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, rất hăng máu.
Khổng Tử Viết đi lên từ làn nước đã lạnh để mặc hai kẻ kia ở lại càng cãi càng ác liệt.
Bạch Lí Phượng và Hồ Li không hẹn mà cùng trợn trừng mắt lên rồi cùng nhau rời khỏi phòng của Khổng Tử Viết.
Cửa dần dần bị đóng lại trong phòng chỉ còn lại có mình Khổng Tử Viết cô nhếch mép tự cười giễu cợt.
Xem ra dù là kiếp trước hay kiếp này những niềm vui đến bên cô không nhiều mà những việc xui xẻo thì cũng thật không ít.
Nếu như kiếp này đã định cô có lá gan bé như gan chuột không dám yêu một người đàn ông như vậy thì vui vẻ một mình không thể bằng việc cả tập thể cùng vui. Tất cả mọi người đều ở trong một mớ hỗn loạn trải qua những lần cãi nhau ầm ĩ kể ra cũng không phải là một chuyện không thú vị.
Có lẽ đến một ngày nào đó sẽ xuất hiện một người đàn ông từ từ đi vào trái tim cô rồi chiếm một vị trí liên quan đến sinh tử.
Một người như thế rốt cục có thể là ai, bây giờ cô vẫn không thể đưa ra một kết luận võ đoán được
Chỉ có điều, từ sự việc ngày hôm nay, cô quyết định sẽ theo tình cảm mà chọn dựa vào một người đàn ông. Mà trong mười người đàn ông này, có thể là ai?
Nếu cô có thể chọn theo sở thích của mình, thì…cô thấy Tù Nô là một sự chọn lựa không tồi. Hắn chín chắn, chững chạc, trọng tình trọng nghĩa, nhẫn nhục chịu khó, làm việc đáng tin cậy.
Tạm không nói đến vết sẹo trên mặt hắn thì dáng người kia tuyệt đối là hàng A chất lượng cao số lượng có hạn! Nghĩ mà xem, mặt đẹp cũng chẳng làm cơm ăn được, dáng người đẹp là một “tính phúc” đấy ạ. Tắt đèn rồi thì mặt ai cũng như nhau cả thôi. Vừa nghĩ tới dáng người của Tù Nô thì mũi Khổng Tử Viết đã phun hai dòng máu cam!
Với lại cô rất thực tế. Ở giữa Bách Lí Phượng và Bách Lí Lam làm tổn thương hòa khí thì thôi, đã vậy chưa chắc đã có kết quả tốt. Tuy bây giờ có vẻ như cô ở cùng bọn họ rất vui vẻ, nhưng chung quy hình như vẫn thiếu gì đó.
Luận nội hàm, cô không biết ngâm thơ vẽ tranh, chẳng thể cùng Bách Lí Lam phong hoa tuyết nguyệt.
Luận sở trường, cô không biết võ công y thuật, không thể phiêu bạt giang hồ với Bách Lí Phượng.
Luận về sở thích, cô thích những người đàn ông cường thế, không thích đàn ông mềm yếu, vì thế Hồ Li không phù hợp lắm.
Cho nên kết hợp phân tích xong xuôi, cô càng lúc càng cảm thấy Tù Nô rất hợp với mình.
Thú thật, càng lúc cô càng vừa mắt Tù Nô.
Nhất là mỗi lần Tù Nô vung búa sửa bàn ghế, dáng vẻ chăm chú ấy luôn khiến trái tim cô xúc động, cảm thấy rất yên lòng.
Cho dù chưa bao giờ Tù Nô nói hắn từ đâu đến, muốn đi đâu, nhưng cô không hề cảm thấy hai người có khoảng cách không thể vượt qua và những bí mật không thể biết được.
Nhưng cô không hiểu, sự yên lòng này có phải tình yêu hay không? Có thể yêu đương hay không? Có thể bất chấp tất cả mà ở bên nhau ư? Có thể…lăn lộn trên giường với nhau không?
Nghĩ tới lăn lộn trên giường, Khổng Tử Viết đỏ bừng mặt, chột dạ đứng lên, nhanh tay lau nước trên người, chạy đến cửa cài then xong, sau đó lại chạy đến chỗ bàn trang điểm, cầm một cái gương đồng lên, đổ ập xuống giường, lăn một vòng, mặt đỏ tía tai tách hai chân ra, đưa cái gương đồng nhỏ ấy đến giữa hai chân soi u cốc trước nay chưa từng nhìn qua của mình.
Khổng Tử Viết nghĩ tới mùi vị mất hồn mà Hồ Li từng nói, lòng như có một con mèo cứ cào không ngừng. Cô ôm năm phần tò mò, ba phần táo bạo, hai phần chờ mong, một phần thử xem, cô từ từ đưa ngón tay vào trong u cốc của mình, muốn biết nơi ấy rốt cuộc giấu mùi vị mất hồn như thế nào, có ngon có hấp dẫn hơn đầu heo kho tương hay không?
Cô không ngốc, có kiến thức phổ thông, cũng biết chọc vào có thể sẽ chọc rách màng trinh, nên cô rất cẩn thận, từng chút từng chút lần mò vào. Thú thật là cô rất tò mò, rất muốn biết cô biến từ một con hổ thành một cô gái liệu có màng trinh không nhỉ? Có lẽ đã từ rất lâu rất lâu rồi cô đã là một con bạch hổ không trong sáng rồi?
Trời ơi, đừng mà! Tuy cô là một con bạch hổ nhưng cũng là một con bạch hổ có đức hạnh, có phẩm cách mà! Nếu để cô biết trước khi cô bám vào thân con bạch hổ này, nó đã không còn trinh nữa thì cô sẽ điên mất, cô sẽ điên thật đấy!
Cẩn thận thăm dò, vuốt ve từng tấc một, lúc ngón tay mảnh khảnh của cô chạm tới một lớp màng mỏng manh, cửa phòng cô đột nhiên bị gõ dồn dập!
Khổng Tử Viết hoảng hốt, thót tim, nghẹn thở, ngón tay run rẩy….một chuyện vô cùng bất hạnh đã xảy ra…cô, đâm thủng màng trinh của mình rồi!
“A…..” Khổng Tử Viết kêu thảm thiết, lập tức rút ngón tay ra, ôm gập bụng lại trên giường.
Ngoài cửa, Bách Lí Phượng đang gõ cửa cũng cả kinh, chẳng để ý nhiều nữa liền phá cửa thẳng mà vào!
Hồ Li đang đợi người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Khổng Tử Viết, hiểu lầm cô gặp điều bất trắc, liền chạy như bay từ bốn phương tám hướng tới, theo sau Bách Lí Phượng chạy vào phòng Khổng Tử Viết.
Song, lúc mọi người đứng trước giường của Khổng Tử Viết nhìn thấy lạc hồng giữa hai đùi cô, vẻ mặt ai cũng thay đổi như biết sét đánh trúng vậy, kỳ quặc vặn vẹo đến cực điểm!
Tù Nô quét đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Bách Lí Phượng chạy vào phòng đầu tiên, Hồ Li tóm lấy vạt áo Bách Lí Phượng, giận dữ gào: “Là ngươi!”
Bách Lí Phượng lắc đầu quầy quậy, “Không phải ta, không phải ta!”
Cả người Hồ Li run lẩy bẩy vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đi rồi quay lại là để làm việc không bằng cầm thú này đấy hả!”
Bách Lí Phượng giải thích: “Ta sợ Tử Viết ngủ quên trong bồn tắm nên mới vội quay lại xem thế nào. Ai ngờ….con mẹ mày đừng có kéo ta nữa, mau đi xem Tử Viết thế nào đi đã!”
Bách Lí Lam run run tay, định đắp chăn lên tấm thân lõa lồ cho Khổng Tử Viết. Nhưng ngón tay y còn chưa chạm vào góc chăn thì đã bị Tù Nô chặn lại kéo về, không cho y lại gần Khổng Tử Viết một tấc nào.
Sau đó, căn phòng như nổ tung!
Bách Lí Phượng gào thét đập vỡ then cửa sổ, muốn đuổi theo tên “cầm thú” đã “cưỡng hiếp” Khổng Tử Viết!
Hồ Li sốt ruột, tưởng Bách Lí Phượng muốn bỏ trốn thoát tội bèn vung cái ghế lên nện vào đầu Bách Lí Phượng!
Bách Lí Lam bụng định bao Khổng Tử Viết lại, vươn tay ra với cái chăn bị đè dưới người Khổng Tử Viết hết lần này đến lần khác.
Tù Nô không muốn cho bất cứ ai đến gần Khổng Tử Viết, sợ Khổng Tử Viết nhớ lại những “hồi ức không tốt”.
Trong phòng đánh nhau gà bay chó sủa. Ai cũng phùng mang trợn mắt, ước gì có thể lột sống da của nhau!
Khổng Tử Viết cắn chặt môi dưới, ngón tay run rẩy kéo tấm chăn ở dưới người che mình từ đầu đến chân lại. Cô cuộn người lại, từ trong ổ chăn ấp úng ba chữ, “Đừng đánh nữa.”
Trong phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ, cả tiếng thở cũng không thấy đâu nữa.
Hồi lâu, Bách Lí Lam mặt mày xanh mét hỏi: “Tử Viết…nàng….nàng có nhìn thấy kẻ đã làm nàng bị thương không?”
Khổng Tử Viết muốn tự đâm chết mình cho xong! Khụ…là lấy dao đâm tim mình, đừng có nghĩ vặn vẹo đấy, giờ cô đã biết ngón tay không chọc chết người được, nhưng có thể làm người ta xấu hổ mà chết!
Cô muốn cự tuyệt trả lời bất kì câu hỏi nào, rồi trốn trong chăn cả đời không ra ngoài biết bao. Nhưng bốn người đàn ông này hình như rất cố chấp muốn biết sự thật, muốn rửa thù báo hận cho cô!
Khổng Tử Viết không hề muốn làm ầm ĩ chuyện đến nước không thể cứu vãn nổi, vì thế cô đành phải duỗi tay phải từ trong chăn ra, dựng thẳng ngón giữa lên nhuốm đầy lạc hồng lên trước mặt bốn người đàn ông.
Khổng Tử Viết ở trong chăn không hề biết vẻ mặt của những người ngoài chăn, những người ngoài chăn cũng không thể biết được tâm trạng lúc này của Khổng Tử Viết.
Trong sự im lặng kì quái, Bách Lí Phượng bèn gào khản cả giọng: “Ta phải giết chết tên cầm thú khốn kiếp kia! Đã làm nhục Tử Viết còn làm tay nàng bị thương nữa!”
Khổng Tử Viết ở trong chăn chỉ muốn tung chăn ra, gào lên với Bách Lí Phượng: Con mẹ mày đồ ngu! Không phải hái hoa tặc, không phải cầm thú, là bà đây tự chọc rách màng trinh của mình được chưa! Con mẹ mày đừng có mà kéo cổ gào khắp nơi thế nữa, cẩn thận không bà giết cả nhà mày rõ chưa!
Tuy con ác ma trong Khổng Tử Viết đang kêu gào, nhưng nó không thể xông ra khỏi bộ mặt dày của cô mà gào những câu đó được. Nó đành hành hạ linh hồn Khổng Tử Viết, khiến thần kinh của cô phải chịu tra tấn.
Bách Lí Phượng hình như còn muốn gào thêm gì đó, nhưng Hồ Li đã hiểu rõ mọi chuyện bịt mồm gã lại, thì thầm chân tướng sự thật cho Bách Lí Phượng nghe.
Giọng Hồ Li không to, nhưng đủ cho tất cả mọi người cùng nghe thấy.
Nhất thời, ai cũng ngây ra, trầm mặc, kì quái, run rẩy, não bốn người đàn ông trống rỗng, mắt lại vô tình nhìn chằm chằm ngón tay kia của Khổng Tử Viết, nhìn vết máu phía trên mà đau lòng. Vết máu đỏ tươi lóa mắt đó khiến mắt bọn họ đau đớn, trái tim run rẩy.
Lúc này, ai cũng không diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình là gì, rốt cuộc là nên mừng thầm vì Khổng Tử Viết không thất thân cho người khác, hay nên ôm đầu khóc lóc vì….vì…hành động khiến người ta khó hiểu của cô đây?
Nói thật là nếu cô muốn thì bọn họ sẽ cho, sẽ cho thật đấy.
Nhưng cô…nhưng cô…cô lại…ôi…cô không cần phải như thế chứ?
Hu hu…thật là tổn thương tự tôn đàn ông quá đi mất!
Ông trời rốt cuộc đang hành hạ ai vậy?
Một đêm mộng đẹp, sáng sớm tỉnh dậy, Khổng Tử Viết lại len lén vuốt ve đám ngọc ngà châu báu trước, sau đó mới bắt đầu đánh răng rửa mặt chải đầu, rồi nhếch miệng cười ngu ngơ.
Cô biến cái thìa gỗ kia thành trâm cài đầu. Chẳng hiểu sao lúc cô soi gương, càng lúc càng thấy cái thìa gỗ đó rất hợp với khí chất và gương mặt của mình.
Khổng Tử Viết cười tươi tắn như tắm gió xuân bước ra khỏi phòng đến lầu một nhà trọ.
Hồ Li đang dựa người vào cái trụ cửa đá, tặc lưỡi: “Sao thế này, nàng sợ người ta không biết nàng tự ăn cơm được nên mới biến thìa gỗ thành trâm cài hay sao.”
Khổng Tử Viết lườm Hồ Li một cái, nói: “Nếu ngươi thấy thế này không ổn, thì đợi sòng bạc của chúng ta mở rồi, ta sẽ bắt tất cả phải đội mâm lên đầu làm mũ, ngươi thấy sao hả?”
Hồ Li im bặt, mọi người cũng im lặng theo.
Khổng Tử Viết ngồi xuống, húp hết một mạch bát cháo, thoải mái híp mắt lại, chép miệng: “Sau này cho nhiều thịt vào cháo hơn nữa nhé.”
Bách Lí Phượng chen mồm: “Không phải nàng muốn tiết kiệm chi tiêu ư?”
Khổng Tử Viết lườm Bách Lí Phượng, nhướn mày nói: “Sòng bạc mà mở rồi thì tiền bạc vào như nước! Chị đây không có cái gì, chỉ có tiền, phải hưởng thụ chứ!”
Bách Lí Phượng nghiêm túc gật gù, đập bàn hùng hổ nói: “Hay lắm! Thế thì hôm nay ta cũng phải ăn vi cá!”
Khổng Tử Viết đập đầu gã, “Làm việc trước mới có cái ăn!”
Vì thế dưới sự chỉ huy năng nổ của Khổng Tử Viết, ba người đàn ông nợ nần phải nhẫn nhục chịu khó bắt đầu cuộc hành trình trả nợ mờ mịt tối tăm. Bọn họ làm việc không biết ngày đêm, cuối cùng cũng sửa được nhà trọ thành một cái sòng bạc ra dáng.
Tiếc là chưa đợi được đến ngày khai trương thì đã có người tới thu phí bảo kê.
Bách Lí Phượng đứng ở cửa. Một cước đá bay người ta ra ngoài!
Khổng Tử Viết bùi ngùi nói: “Ôi….Xã hội hài hòa sao lại có thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề chứ?” Đưa tay ra vỗ vai Bách Lí Phượng, “Cơ mà động tác đá của ngươi rất đẹp, ta rất thích!”
Bách Lí Phượng nhe răng cười làm Khổng Tử Viết chói cả mắt. Cô vội ngẩng đầu nhìn tấm biển của nhà trọ, ra hiệu bảo Bách Lí Phượng gỡ nó xuống, sau đó lẩm bẩm: “Viết chữ gì bây giờ nhỉ?”
Đúng lúc này, sau lưng Khổng Tử Viết vang lên một giọng nói ấm áp: “Tử Viết đã nghĩ ra tên gì chưa?”
Khổng Tử Viết ngoảnh đầu lại nhìn, Bách Lí Lam vận trường bào nguyệt nha, lưng đeo ngọc bội cùng màu đang đứng đó. Mái tóc dài đen như mực phất phơ theo gió, lướt qua gương mặt dịu dàng, thật là ngọc thụ lâm phong, khôi ngô phóng khoáng!
Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời, bất giác quan sát Bách Lí Lam ăn mặc tỉ mỉ rõ ràng, không nhịn được trêu ghẹo: “Vương gia, hôm nay ngươi mặc thế này thật là đẹp trai.”
Gương mặt như ngọc của Bách Lí Lam lại đỏ bừng bừng, hơi mất tự nhiên nắm chặt cái quạt trong tay, đánh trống lảng: “Tử Viết, nàng đã nghĩ xong tên chưa?”
Khổng Tử Viết nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tự giễu: “Xem ra ta phải uống một thùng mực mới được. Bằng không thì đến một cái tên cũng không nghĩ ra được rồi.”
Bách Lí Lam tiến lên một bước, “Ta có một ý này.”
Khổng Tử Viết vội hỏi: “Ý gì thế?”
Bách Lí Lam thản nhiên cười nói: “Hay là đặt tên là ‘Sòng bạc Mộ Tử’”.
Khổng Tử Viết đang định nói được thì giọng nói kì quái của Hồ Li vang lên bên tai: “Ngươi tưởng sòng bạc là chốn nào? Sòng bạc chính là sòng bạc, không phải quán trà! Theo ta thấy hay là đặt tên là ‘Sòng bạc Phi Y’ đi.”
Bách Lí Phượng phản bác: “Cái tên ngươi đặt nghe cứ như kĩ viện ấy, chẳng giống sòng bạc gì cả? Ta thấy tên ‘Sòng bạc Võ Hối’ mới hay.”
Hồ Li khịt mũi: “Ta thấy ngươi muốn biến sòng bạc thành võ quán ấy?”
Khổng Tử Viết nhìn Tù Nô từ nãy đến giờ cứ cúi đầu lau bàn, Tù Nô như bắt được sóng của Khổng Tử Viết bèn ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: “Sòng bạc Bàn Hồng.”
Không biết có phải do tâm lí bị rối loạn hay không, nhưng khi Tù Nô mở miệng nói cái tên này, Khổng Tử Viết vô thức muốn nói ‘Được’! Nhưng rất không may là, ý kiến của Tù Nô bị mọi người cùng phản đối, nguyên nhân thì không rõ, nhưng tất cả cùng đồng thanh nói: “Không được!”
Thế là mọi người tới tấp gào cái tên do mình đặt, kiên quyết bầu cho mình một phiếu. Đặc biệt là Bách Lí Phượng và Hồ Li, trông hai gã như sắp lao vào bóp cổ nhau đến nơi vậy.
Khổng Tử Viết nhức cả đầu, bèn vỗ tay quát to: “Đặt tên là ‘Sòng bạc Kim Xán Xán’!”
Hay quá, một lời đã định, không ý kiến khác.
Khổng Tử Viết quét sơn lên tấm biển đã có chữ của nhà trọ, sau đó nhấc bút dính đầy bột vàng, viết năm chữ rồng bay phượng múa----Sòng bạc Kim Xán Xán!
Bách Lí Phượng kêu một tiếng “Đẹp lắm”!
Khổng Tử Viết cười đắc ý.
Bách Lí Phượng treo tấm biển lên xong, mọi người cùng ngửa cổ lên nhìn, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, như đang nhìn thấy một đống vàng đang vẫy tay với mình.
Mưu mẹo của Khổng Tử Viết, sự khôn khéo của Hồ Li, sự được việc của Tù Nô, sự siêng năng cần cù của Tiểu Hiệp, quyền cước của Bách Lí Phượng, lại cộng thêm sự cẩn thận tỉ mỉ của Bách Lí Lam đều là những điều kiện cần thiết để suôn sẻ khai trương “Sòng Bạc Kim Xán Xán”. Cũng chính vì có sự cùng cố gắng của mọi người mới có thể cho “Sòng bạc Kim Xán Xán” có một chỗ đứng, trở thành một cây cào tiền đích thực trong cái đô thành phồn hoa này!
Trong sòng bạc này, có cách đánh bạc mọi người đã quen thuộc, cũng có những quân bài mới lạ mọi người mới thấy lần đầu tiên, khiến những con bạc không nhịn được cơn khát, chỉ muốn cắm trại ở trong sòng bạc, ao ước kiếm được một núi vàng lấp lánh.
Trước khi khai trương sòng bạc Khổng Tử Viết chẳng những đã huấn luyện đám người Hồ Li thành những trợ thủ giỏi, mà còn thuê thêm rất nhiều người giúp việc. Những kẻ đó đều do một tay Hồ Li chọn lựa, nên đều có dung mạo xinh đẹp. Bọn họ chỉ cần đứng một chỗ liền trở thành một bức tranh thướt tha câu mất hồn phách của những con bạc.
Sau khi chính thức mở sòng bạc, Khổng Tử Viết mới hiểu thế nào là đủ các hạng người.
Chỉ trong cái sòng bạc này thôi, mỗi ngày đề đón tới tiễn đi bọn côn đồ lưu manh ăn mày, còn có cả đám vương tôn quý tộc long tử long tôn nữa.
Coi bộ chốn có thể cho quân dân cùng vui, ngoài sòng bạc ra thì chẳng tìm được nơi thứ hai đâu!
Để thỏa mãn tâm lí tôn quý của đám vương tôn quý tộc, Khổng Tử Viết còn đặc biệt mở sáu nhã gian trên lầu hai để phục vụ đám người đó.
Từ lúc khai trương đến nay, “Sòng bạc Kim Xán Xán” có thể nói là tiền vào như nước.
Mỗi ngày, Bách Lí Lam có trách nhiệm nhớ số nợ, Bách Lí Phượng có trách nhiệm trông quán, Hồ Li phụ trách đón khách tới tiễn khách đi, Tù Nô có trách nhiệm sửa chữa bàn ghế bị khách đập hỏng, Tiểu Hiệp có trách nhiệm bưng trà rót nước, còn Khổng Tử Viết thì ngồi trong quán biểu diễn cho khách xem, cho bọn họ ít lợi trước, sau đó mới moi tiền đến khi bọn họ chửi rủa mới thôi!
Ai cũng bận, nhưng lại cảm thấy rất thỏa mãn vui vẻ.
Trừ Bách Lí Lam không muốn lộ mặt, Bách Lí Phượng rất thích tóm lấy vị đại hiệp nào đó ra để luyện quyền cước, Hồ Li thì hay đếm tiền rồi cười khúc khích, Tù Nô thường đột nhiên biến mất giữa đêm khuya, Tiểu Hiệp lại hay nhìn những người giúp việc xinh đẹp trong sòng bạc mà ngẩn người, mọi người ở cùng nhau rất hài hòa.
Song mọi chuyện trên đời này trước nay đều là có hợp tất có tan, có tan tất có hợp.
Khi “Sòng bạc Kim Xán Xán” đã đi vào quỹ đạo, mọi người vốn dĩ đồng tâm hiệp lực lại bắt đầu đối chọi gay gắt, cứ như nhìn đã thấy ghét vậy.
Đặc biệt là mỗi khi Khổng Tử Viết thân thiết quá mức với ai đó thì những kẻ còn lại liền có tâm lí uể oải lười nhác không muốn làm việc, thậm chí còn có kẻ đình công, hờn dỗi muốn “bỏ đi”!
Vì thế Khổng Tử Viết đành phải tìm người khác làm thay công việc của bọn họ, dần dà mọi người đều nhàn rỗi cả với nhau.
Đêm đến, Khổng Tử Viết ăn uống xong xuôi, bèn sai Tiểu Hiệp mang một thùng nước nóng lên cho mình, sau đó đóng hết cửa nẻo rồi mới cởi áo váy, nhảy vào trong nước, thoải mái hừ hừ, làm dịu đi một ngày mệt nhọc.
Bất tri bất giác, cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt bắt đầu díp lại.
“Cốc cốc…” Có đứa dám gõ cửa phòng cô.
Khổng Tử Viết mở choàng mắt, uể oải hỏi: “Ai đấy?”
Hồ Li đáp: “Ta.”
Khổng Tử Viết lại nhắm mắt, “Ta đang tắm. Ngươi đợi lát nữa hãy qua.”
Hồ Li ở ngoài cười nhếch mép, móc một con dao găm bên mình ra, dễ dàng nạy được then cửa của Khổng Tử Viết, sau đó đẩy cửa phòng lắc eo chậm rãi đi vào.
Khổng Tử Viết chỉ cảm giác trên vai có thêm hai bàn tay! Cô hoảng hốt, vội mở mắt.
Mắt Hồ Li đưa đẩy quyến rũ, dịu dàng nói: "Để ta giúp nàng kì lưng."
Khổng Tử Viết cứng người, vội vàng chìm người xuống nước, vung tay quát Hồ Li: “Đi ra, đi ra! Không nghe ta nói đi tắm sao?"
Hồ Li chớp đôi mắt vô tội "Tử Viết! ta là phu quân của nàng mà, sao lại không thể kì lưng giúp nàng?" Không chờ Khổng Tử Viết trả lời, mắt gã ngấn nước, ra vẻ buồn thảm, nức nở nói: "Hay là...nàng ghét bỏ ta từ nơi đó đến, cơ thể bẩn thỉu?"
Khổng Tử Viết than nhẹ một tiếng nói: "Hồ Li, ta tưởng ngươi là người thông minh. Ta nghĩ ngươi có thể thấy rõ, ta với ngươi... ư..ư...ư..ư...."
Hồ Li chợt cúi người, dùng bờ môi mềm mại của mình hôn Khổng Tử Viết, ngăn những lời chưa nói của cô.
Khổng Tử Viết chấn động, trong khoảng khắc đầu óc trống rỗng đẩy mạnh Hồ Li ra.
Hồ Li vẫn không bỏ cuộc, cố chấp ôm gò má của Khổng Tử Viết, trong mắt chan chứa sóng nước dập dềnh, hơi thở chậm rãi mà ấm nóng, âm thanh cám dỗ: "Tử Viết, nàng có biết cái gì là nam nữ hoan ái không?"
Khổng Tử Viết tim đập như trống, lắp bắp nói: "Biết.....biết...."
Hồ Li lắc đầu ngắt lời nói: "Nàng vốn không biết."
Khổng Tử Viết thẳng lưng nói: "Sao lại không biết? Không phải chỉ là hai người lột sạch đồ, sau đó ấy ấy à?"
Hồ Li cười rạng rỡ như pháo hoa. Hắn vỗ vào gáy Khổng Tử Viết cười mắng: "Đồ ngu xuẩn này!"
Khổng Tử Viết túm tay gã, nhíu mày nói: "Này, từ lúc ta biết đi đến nay, chưa ai dám mắng ta ngu xuẩn."
Hồ Li hỏi: "Thế mắng thế nào?"
Khổng Từ Viết phì cười "Mọi người mắng ta là xấu như ma."
Hồ Li đầy vẻ hồ nghi, dùng ngón tay vuốt nhẹ hai gò má Khổng Tử Viết, lẩm bẩm nói: "Thế này sao có thể là xấu như ma?"
Khổng Tử Viết chỉ cười không nói.
Hồ Li lại dựa vào gần hơn, hơi thở ấm nóng phả lên chóp mũi Khổng Tử viết, dụ hoặc nói: "Tử Viết, để ta dạy nàng thế nào là nam nữ hoan ái được không?"
Khổng Tử Viết tim đập nhanh hơn! Cô giật mình, đẩy Hồ Li ra, mặt ửng hồng nói: "Ta nói ta biết, ta biết rồi!"
Hồ Li cũng không nổi giận, chỉ dựa vào gần hơn, đưa tay xuống múc nước ấm, đổ lên xương quai xanh của Khổng Tử Viết. Hắn nhẹ rũ mí mắt, dáng vẻ như đang làm một việc gì đó vô cùng nhẫn nại. Nhưng, dáng vẻ này của Hồ Li lại đem đến cho người khác loại dụ hoặc chết người, câu hồn người trong vô thức, làm người ta chỉ muốn say mê trong vòng tay của hắn! Tiếng nói của Hồ Li rất nhe, nhưng lại như chạm vào lòng người, hắn nói: "Tử Viết, nàng đang sợ cái gì?"
Khổng Tử viết không dám nhìn hắn nữa, quay đầu khịt mũi nói: "Ta có gì mà phải sợ? Ngươi nghĩ nhiều chăng?"
Hồ Li nâng mí mắt, dịu dàng nói với Khổng Tử Viết: "Tử Viết, nàng giống như một con mèo hoang, không có cảm giác an toàn, không có mục tiêu, chỉ vì tồn tại mà sống. Rõ ràng nàng đói đến phá hoảng, muốn ăn cá vàng trong nước kia nhưng lại sợ bản thân chết đuối." Cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Khổng Tử Viết một cái, "Nàng biết mà, thèm cá là bản tính trời sinh của mèo, sao phải kiềm chế? xem nàng đói meo bụng thì nhịn thế nào nữa? Tử Viết, đừng cố trói buộc bản thân, chẳng lẽ nàng không muốn nếm thử mùi vị mất hồn? Tử Viết, đời người chưa tới một trăm năm, hãy thoả thích tận hưởng thế nào là vui vẻ hạnh phúc."
Khổng Tử Viết nhìn Hồ Li lại xích vào gần hơn, ngửi mùi thơm mê người của hắn, cảm nhận từng nụ hôn khi nhẹ khi sâu của hắn, đầu óc của cô bắt đầu thiếu oxy, cơ thể bắt đầu run rẩy, một loại khát vọng chưa từng có dần trỗi dậy --------- cô muốn hung hăng "dày vò" Hồ Li, từng chút một nuốt hắn vào bụng!
Nụ hôn của Hồ Li tiêu hồn người.
Lưỡi của Hồ Li câu dẫn người.
Mắt Hồ Li vô cùng quyến rũ.
Hơi thở của Hồ Li ấm nóng.
Nhiệt độ cơ thể của Hồ Li nóng hầm hập.
Trong lúc Hồ Li sử dụng chiếc lưỡi linh hoạt quấn lấy chiếc mưỡi mềm mại của Khổng Tử Viết, cô không nhịn được rên khẽ một tiếng, như đang sung sướng, như đang khổ sở, dù Khổng Tử Viết không muốn thừa nhận nhưng lúc Hồ Li một nhát chọc đúng điểm yếu cùng nỗi sợ hãi của cô, bới móc khát vọng và lo lắng được cất giấu sâu trong lòng, những cố gắng giữ bình tĩnh của cô đã dần tan vỡ.
Có cô gái nào không khao khát tình yêu? Có cô gái nào không mong được vỗ về ấm áp? có cô gái nào không muốn được nũng nịu trong vòng tay người yêu? nhưng... cô không dám! cô không dám đến quá gần tình yêu. Dù có khát khao đến mức đấu tranh tư tưởng, cô vẫn không dám!
Cô giữ chặt trái tim mình, kiềm chế tình cảm của bản thân, nếu cảm thấy rung động, cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Ai có thể tin, số mệnh kiếp này của cô chẳng qua chỉ vì trả nợ một phút đau khổ kia!
Nếu yêu một người, nhất định sẽ có cái kết chết vì sắc, loại tình cảm đó có gì đáng để kì vọng chứ?
Bờ môi tê dại dần dần hé mở. Tựa như thuỷ triều, trong khoảng khắc nuốt hết Khổng Tử Viết. Cô giống như con thú nhỏ chìm xuống nước, giữ chặt lấy áo của Hồ Li, chỉ muốn lấy đi hết dưỡng khí của hắn để bản thân được tiếp tục hít thở!
Đúng, cô là người ích kỉ, vẫn luôn rất ích kỉ.
Hồ Li cảm thấy những thay đổi của Khổng Tử Viết, nụ hôn dần sau hơn làm cô mê man .
Nhưng lúc Hồ Li chạm vào nụ hoa của Khổng Tử Viết, cô lại đột nhiên sợ hãi tỉnh lại, đẩy Hồ Li ra lần nữa, quay đầu đi, thở hổn hển. Cô không muốn "yêu đương" bừa bãi như thế, cô không muốn đem tình cảm mà mình khao khát biến thành một loại nhục dục thoả mãn tính hiếu kì, tò mò. Nếu đã định trước cô không thể yêu người khác, cô cũng không thể tuỳ tiện kéo ai đó xuống nước cùng. Cùng lắm....cùng lắm thì có nhu cầu, cô dùng tay mình giải quyết làm xong.
Trong không khí ngượng ngùng, của số phòng Khổng Tử Viết đột nhiên bị người khác mở ra, ngay sau đó, Bách Lí Phượng cả thân xanh biếc nhảy vào trong phòng, cảnh đầu tiên mà gã thấy là Khổng Tử Viết đang ngồi trong bồn tắm và Hồ Li đang đứng bên cạnh bồn tắm.
Môi Khổng Tử Viết đỏ mọng ướt át. Quần Áo Hồ Li nhăn nhúm, tay áo ướt hơn một nửa.
Con ngươi gã co rụt trong chốc látÁnh mắt sắc bén chưa từng có bắn thẳng về phía Hồ Li, tựa như muốn băm vằm hắn ra làm trăm mảnh!
Khổng Tử Viết bị Bách Lí Phượng doạ, không biết nên làm sao hỏi : "Ngươi...ngươi đến rồi?"
Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng quát yêu kiều của một cô gái: "Bách Lí Phượng, ngươi ra đây cho ta!"
Bách Lí Phượng bay lên trong nháy mắt rồi nhanh như chớp....nhảy vào...... bồn tắm của Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết trong phút chốc quên mất phản ứng nên có.
Lúc cửa phòng cô bị một cô gái bạo lực dùng chân mở ra cô mới hồi hồn, lập tức kẹp chân lại, không cho Bách Lí Phượng nhìn thấy quá nhiều cảnh xuân.
Tô Phồn Tinh đuổi theo Bách Lí Phượng đến sòng bạc nhưng lại không thấy người cô cần tìm, liền dùng hừ mũi một tiếng, quay người lục lọi phòng dưới. Tìm mãi mà không có kết quả, Tô Phồn Tinh mới quay lại phòng Khổng Tử Viết, dùng kiếm chỉ vào cô quát: "Ta nhớ ngươi rồi, ngươi chính là hồ ly tình lần trước muốn vào vương phủ của Bách Lí Phượng! Nói, ngươi giấu Bách Lí Phượng đâu rồi? Nếu không nói, ta sẽ huỷ chỗ này của ngươi!"
Khổng Tử Viết nhìn biểu tình biến đổi liên tục trên mặt của Hồ Li, lại quay sang nhìn vẻ mặt ngang tàng của Tô Phồn Tinh, sau đó dựa vào bồn tắm vẻ vô lại, dùng cằm chỉ chì xuống bồn tắm, giọng điệu như gõ nhịp nói: "Người ngươi muốn tìm à, đang ở trong bồn tắm này, cô đến là tìm đi."
Tô Phồn Tinh đỏ mặt dậm chân mắng: "Đồ tiện nhân!" giơ kiếm trong tay lên "Xem đây!"
Khổng Tử Viết bị doạ trốn ra sau, đồng thời hét lên: "Cứu tôi với!"
Một tấm đồng làm cho thanh kiếm trong tay Tô Phồn Tinh rơi xuống đất phát tiếng kêu lạch cạch.
Tô Phồn Tinh kinh ngạc quay đầu lại hô lên một tiếng kéo dài đầy tình ý, "Bạch Lí Phượng".
Kết quả là người vừa ném tấm đồng đứng cả buổi ấy không phải Bách Lí Phượng, mà là…Tù Nô mặt mày đầy sẹo.
Tô Phồn Tinh bị dọa một trận, lùi lại một bước lắp bắp quát: "Ngươi .... tên xấu xí nhà ngươi, dám ra tay với ta hả".
Ánh mắt của tên tù nô dần chuyển sang Khổng Tử Viết, nhưng vừa nhìn cô đã thấy mắt mày như vẽ, môi hồng đầy đặn, hương thơm mê người khiến cho tim hắn đập nhanh hơn, mặt đỏ tía tai.
Cô Khổng Tử Viết này một bụng toàn trò xấu nên bỗng nghĩ ra ý nghĩ muốn trêu người. Cô ưỡn ngực ra tự làm lộ khe ngực của mình.
Mặt Tù Nô lúc này đã đỏ như quả táo toàn thân run rẩy rời mắt khỏi Khổng Tử Viết lạnh lùng nói với Tô Phồn Tinh: "Mời cô ra ngoài."
Tô Phồn Tinh một tay đập vỡ cái bàn lớn giọng quát: “Nếu như hôm nay Bạch Lí Phượng không ra đây gặp ta ta sẽ đập nát cái sòng bạc này ".
Khổng Tử Viết bụng còn đang mắng người, tay kia đã véo Bạch Lí Phượng một cái ý bảo gã ra ngoài tự giải quyết đi. Cho dù gã có võ công cao cường có thể nín thở kéo dài thời gian nhưng cũng không thể trốn tránh mãi được. Nếu như bị kìm nén đến một ngày cũng phải lộ ra thì đúng là lợi bất cập hại.
Khôn ngờ Bạch Lí Phụng lại dở trò một tay nắm lấy tay cô tay kia vỗ vào chân cô mặt dày mày dạn tỏ ý là không chịu ra ngoài.
Khổng Tử Viết tức hộc máu mồm, coi như hôm nay bị lỗ vốn đi không những bị cắn hai phát còn bị Bạch Lí Phượng nhìn thấy hết.
Cô cúi đầu trừng mắt vào làn nước. Nhưng lại phát hiện ra có điều kỳ quái. Sao trong làn nước cô lại có thể nhìn thấy vài tia máu đỏ có chứ?
Khổng Tử Viết vỗ ngực nói, "bà dì " không đến như này được. Vậy những tia máu đỏ lộ ra dễ dàng nhìn thấy được kia nhất định là .... máu mũi của Bạch Lí Phượng.
Xem ra tên Bạch Lí Phượng này khi còn đi học không được học rằng những hành vi thất lễ thì không được phép làm và không được phép nhìn rồi.
Khổng Tử Viết tức giận quay lưng lại, trong nước xuất hiện một hình dáng khêu gợi. Quả nhiên trong làn nước xuất hiện càng nhiều máu hơn. Khổng Tử Viết nói thầm: cho ngươi nhìn, cho máu mũi ngươi chảy thành dòng luôn.
Để không cho người khác nhìn thấy nước tắm đang biến màu cô vội lấy tay khuấy khuấy dòng nước rồi nhẹ giọng nói: phải đuổi cái "bà dì" này đi ngay mới được.
Lúc này ở cửa lại vang đến giọng nói của Bạch Lí Lam. Y khẽ cười nói: “Ai dám khiến cho Tử Viết không vui vậy?”
Trong đầu Khổng Tử Viết ong lên một tiếng không kịp phản ứng lại chỉ có thể mở to mắt nhìn Bạch Lí Lam cười cười đi vào phòng sau đó nhanh như chớp mà thay đổi sắc mặt.
Khổng Tử Viết thầm ca ngợi trong lòng: Đây mới chính là một quân tử này. Ngay lập tức cô phải bổ sung thêm một câu nữa: Trời đất nói như vậy chẳng khác nào bảo cô không có sức quyến rũ.
Trước tiên Bạch Lí Lam cố gắngnắm bắt được tình hình.
Quan sát xong y vuốt vuốt vạt áo lạnh lùng nói: “Các vị có gì cần nói thì hãy ra ngoài nói đi, đừng ở đây làm phiền Tử Viết tắm gội.”
Tô Phồn Tinh lên giọng nói: “Bảo Bạch Lí Phượng ra đây thì ta sẽ đi ngay.”
Nhìn vào dòng nước thấy không có gì khác thường không thèm để mắt đến Tử Viết mà nói: Bạch Lí Phượng để cho đôi mắt thối nhà ngươi đi nhìn lung tung đi, cha ta hôm nay đã đi rồi để rồi xem đến lúc nào ta ép chết tên khốn nạn nhà ngươi.
Hồ Li mặc dù trong lòng đang đầy tức giận nhưng trên mặt lại nở một nụ cười như gió xuân dùng ngữ khí nhẹ nhàng ấm áp nói: “Ta đang giúp Tử Viết tắm gội không thể đi được.”
Tù Nô giương đôi mắt đen nhìn về phía Tô Phồn Tinh ý tứ rất rõ ràng cô không đi thì hắn cũng không thể rời khỏi.
Bạch Lí Lam nhận thấy không ai thèm để ý tới lời y nói nên rất tức giận ngồi xuống ghế tiếp tục căng thẳng.
Tuy rằng Khổng Tử Viết cũng lo lắng Bạch Lí Phượng thay đổi chủ đề nhưng cũng đồng thời tức giận với gã vì thế cô dứt khoát nhắm mắt lại như đang nắm ngủ.
Yên lặng được một lúc thì thì Hồ Li đột nhiên ơ lên một tiếng ánh mắt của tất cả mọi người hầu đều đổ dồn lên người Khổng Tử Viết.
Hồ Li bơi như con rắn trong nước đến bên Khổng Tử Viết ngồi cầm nắm lấy túm tóc đang ướt sũng của cô xoa xoa.
Khổng Tử Viết nhanh như chớp giữ lấy tóc của mình khó chịu hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Hồ Li đưa tay có những sợi tóc đen của cô ra nghi hoặc hỏi: “Tóc của nàng bạc màu? Hay là ....”
Khổng Tử Viết thở dài nói vói giọng đầy xúc động: “Lúc mới mở cái sòng bạc này mọi chuyện vẫn ổn nhưng gần đây các người càng không để cho ta nghỉ ngơi chút nào cả. Aiiii tóc của ta đang màu đen giờ phiền muộn vì các ngươi mà xuất hiện vài sợi bạc rồi đấy.
Nếu như không phải vì sợ các người đau lòng ta cũng không lén nhuộm tóc như này.”
Trước không nói xem những câu nói này của Khổng Tử Viết để lại trong mọi người những cảm nhận gì chỉ biết cô vừa nói xog thì tất cả mọi người đều bắt đầu hắt hơi, cũng không biết do những lời cô nói đều là giả hay là nó thật đến mức lạnh người.
Hồ Li hẩy vào người Tù Nô rồi ra hiệu bằng ánh mắt. Tù Nô lập tức ra tay hô lớn vác Tô Phồn Tinh ra ngoài đem ra tận ngoài sân. Bạch Lí Lam tỏ ý muốn Hồ Li cùng gã ra ngoài nhưng Hồ Li lại mặt dày mày dạn đứng trước Khổng Tử Viết như nhìn không nhìn thấy Bạch Lí Lam. Tù Nô đi là không quay lại trực tiếp làm theo lệnh của Hồ Ly.
Trong lúc này Bạch Lí Phượng luôn trốn trong nước suốt đột nhiên xuất đầu lộ diện hít lấy một hơi khí thật dài.
Ba người đàn ông đứng đờ người ra phẫn nộ nhìn Bạch Lí Phượng hận không thể băm gã làm trăm mảnh.
Tuy rằng Bạch Lí Phượng cảm nhận được sát khí từ ba người nhưng gã vẫn nở một nụ cười tươi rói hai tay như một nắm chặt lấy tay Khổng Tử Viết nói rất rõ ràng: “Tử Viết ta nhìn thấy hết của nàng rồi ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Khổng Tử Viết cười ngọt ngào quan sát Bạch Lí Phượng. Sau một khoảng thời gian dài như gần thế kỷ cô mới nhẹ nhàng đáp: “Được thôi.”
Bạch Lí Phượng cười đến toét cả miệng cảm động đến mức không khống chế nổi bản thân nữa dang rộng hai tay như muốn ôm Khổng Tử Viết vào lòng.
Khổng Tử Viết một cước nhằm chúng vào "cậu em" của Bạch Lí Phượng mà đá.
Bạch Lí Phượng rên lên một tiếng ôm lấy "cậu em" của mình thều thào nói: “Đừng có đá vào chỗ đó ta vẫn chưa luyện được thiết đản công đâu.”
Khổng Tử Viết không còn lời nào để nói.
Hồ Li kéo vạt áo của Bạch Lí Phượng: “Chưa từng thấy đứa nào không biết xấu hổ như ngươi. Rõ ràng Tử Viết đang nói mát ngươi lại tưởng thật đấy à? Ra đây, ra đây, cút ra đây cho ông!”
Bạch Lí Phượng đẩy Hồ Li ra: “Tử Viết đồng ý với ta rồi mọi người đều nghe thấy được cả!”
Hồ Li trừng mắt quát lớn: “Cái tên mặt dày nhà ngươi! Tên háo sắc thích nghe trộm nhà ngươi! Tên nhũn não nhà ngươi! Ông cho mày biết, ông chẳng nghe thấy gì sất, chẳng nghe thấy gì sất cả! Ai nghe thấy? Ai nghe thấy chứ? Ngươi nhìn đi, người trong phòng có ai nghe thấy không?!” Đôi mắt sáng ngời nhìn Tù Nô, quát hỏi: “Ngươi! Có nghe thấy gì không hả?”
Tù nô liếc nhìn Khổng Tử Viết một cái, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Hồ Ly lại chuyển sang Bạch Lí Lam hỏi: “Đại vương gia ngươi có nghe thấy gì không.
Sắc mặt Bạch Lí Lam tái nhợt đi. Y lắc lắc đầu một lời cũng không nói rồi rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Hồ Li bén nhọn cay độc, khôn khéo, dũng mãnh. Và Bách Lí Phượng tự cho mình là đúng, phóng khoáng, lạc quan. Cùng với Khổng Tử Viết chuyên bắt nạt kẻ yếu, bưu hãn, hung hăng.
Hồ Li xoa thắt lưng đứng bên cạnh bồn tắm, Bách Lí Phượng trừng mắt ngồi bên trong, cũng giơ tay xoa bóp cổ vừa hét vừa cãi, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, rất hăng máu.
Khổng Tử Viết đi lên từ làn nước đã lạnh để mặc hai kẻ kia ở lại càng cãi càng ác liệt.
Bạch Lí Phượng và Hồ Li không hẹn mà cùng trợn trừng mắt lên rồi cùng nhau rời khỏi phòng của Khổng Tử Viết.
Cửa dần dần bị đóng lại trong phòng chỉ còn lại có mình Khổng Tử Viết cô nhếch mép tự cười giễu cợt.
Xem ra dù là kiếp trước hay kiếp này những niềm vui đến bên cô không nhiều mà những việc xui xẻo thì cũng thật không ít.
Nếu như kiếp này đã định cô có lá gan bé như gan chuột không dám yêu một người đàn ông như vậy thì vui vẻ một mình không thể bằng việc cả tập thể cùng vui. Tất cả mọi người đều ở trong một mớ hỗn loạn trải qua những lần cãi nhau ầm ĩ kể ra cũng không phải là một chuyện không thú vị.
Có lẽ đến một ngày nào đó sẽ xuất hiện một người đàn ông từ từ đi vào trái tim cô rồi chiếm một vị trí liên quan đến sinh tử.
Một người như thế rốt cục có thể là ai, bây giờ cô vẫn không thể đưa ra một kết luận võ đoán được
Chỉ có điều, từ sự việc ngày hôm nay, cô quyết định sẽ theo tình cảm mà chọn dựa vào một người đàn ông. Mà trong mười người đàn ông này, có thể là ai?
Nếu cô có thể chọn theo sở thích của mình, thì…cô thấy Tù Nô là một sự chọn lựa không tồi. Hắn chín chắn, chững chạc, trọng tình trọng nghĩa, nhẫn nhục chịu khó, làm việc đáng tin cậy.
Tạm không nói đến vết sẹo trên mặt hắn thì dáng người kia tuyệt đối là hàng A chất lượng cao số lượng có hạn! Nghĩ mà xem, mặt đẹp cũng chẳng làm cơm ăn được, dáng người đẹp là một “tính phúc” đấy ạ. Tắt đèn rồi thì mặt ai cũng như nhau cả thôi. Vừa nghĩ tới dáng người của Tù Nô thì mũi Khổng Tử Viết đã phun hai dòng máu cam!
Với lại cô rất thực tế. Ở giữa Bách Lí Phượng và Bách Lí Lam làm tổn thương hòa khí thì thôi, đã vậy chưa chắc đã có kết quả tốt. Tuy bây giờ có vẻ như cô ở cùng bọn họ rất vui vẻ, nhưng chung quy hình như vẫn thiếu gì đó.
Luận nội hàm, cô không biết ngâm thơ vẽ tranh, chẳng thể cùng Bách Lí Lam phong hoa tuyết nguyệt.
Luận sở trường, cô không biết võ công y thuật, không thể phiêu bạt giang hồ với Bách Lí Phượng.
Luận về sở thích, cô thích những người đàn ông cường thế, không thích đàn ông mềm yếu, vì thế Hồ Li không phù hợp lắm.
Cho nên kết hợp phân tích xong xuôi, cô càng lúc càng cảm thấy Tù Nô rất hợp với mình.
Thú thật, càng lúc cô càng vừa mắt Tù Nô.
Nhất là mỗi lần Tù Nô vung búa sửa bàn ghế, dáng vẻ chăm chú ấy luôn khiến trái tim cô xúc động, cảm thấy rất yên lòng.
Cho dù chưa bao giờ Tù Nô nói hắn từ đâu đến, muốn đi đâu, nhưng cô không hề cảm thấy hai người có khoảng cách không thể vượt qua và những bí mật không thể biết được.
Nhưng cô không hiểu, sự yên lòng này có phải tình yêu hay không? Có thể yêu đương hay không? Có thể bất chấp tất cả mà ở bên nhau ư? Có thể…lăn lộn trên giường với nhau không?
Nghĩ tới lăn lộn trên giường, Khổng Tử Viết đỏ bừng mặt, chột dạ đứng lên, nhanh tay lau nước trên người, chạy đến cửa cài then xong, sau đó lại chạy đến chỗ bàn trang điểm, cầm một cái gương đồng lên, đổ ập xuống giường, lăn một vòng, mặt đỏ tía tai tách hai chân ra, đưa cái gương đồng nhỏ ấy đến giữa hai chân soi u cốc trước nay chưa từng nhìn qua của mình.
Khổng Tử Viết nghĩ tới mùi vị mất hồn mà Hồ Li từng nói, lòng như có một con mèo cứ cào không ngừng. Cô ôm năm phần tò mò, ba phần táo bạo, hai phần chờ mong, một phần thử xem, cô từ từ đưa ngón tay vào trong u cốc của mình, muốn biết nơi ấy rốt cuộc giấu mùi vị mất hồn như thế nào, có ngon có hấp dẫn hơn đầu heo kho tương hay không?
Cô không ngốc, có kiến thức phổ thông, cũng biết chọc vào có thể sẽ chọc rách màng trinh, nên cô rất cẩn thận, từng chút từng chút lần mò vào. Thú thật là cô rất tò mò, rất muốn biết cô biến từ một con hổ thành một cô gái liệu có màng trinh không nhỉ? Có lẽ đã từ rất lâu rất lâu rồi cô đã là một con bạch hổ không trong sáng rồi?
Trời ơi, đừng mà! Tuy cô là một con bạch hổ nhưng cũng là một con bạch hổ có đức hạnh, có phẩm cách mà! Nếu để cô biết trước khi cô bám vào thân con bạch hổ này, nó đã không còn trinh nữa thì cô sẽ điên mất, cô sẽ điên thật đấy!
Cẩn thận thăm dò, vuốt ve từng tấc một, lúc ngón tay mảnh khảnh của cô chạm tới một lớp màng mỏng manh, cửa phòng cô đột nhiên bị gõ dồn dập!
Khổng Tử Viết hoảng hốt, thót tim, nghẹn thở, ngón tay run rẩy….một chuyện vô cùng bất hạnh đã xảy ra…cô, đâm thủng màng trinh của mình rồi!
“A…..” Khổng Tử Viết kêu thảm thiết, lập tức rút ngón tay ra, ôm gập bụng lại trên giường.
Ngoài cửa, Bách Lí Phượng đang gõ cửa cũng cả kinh, chẳng để ý nhiều nữa liền phá cửa thẳng mà vào!
Hồ Li đang đợi người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Khổng Tử Viết, hiểu lầm cô gặp điều bất trắc, liền chạy như bay từ bốn phương tám hướng tới, theo sau Bách Lí Phượng chạy vào phòng Khổng Tử Viết.
Song, lúc mọi người đứng trước giường của Khổng Tử Viết nhìn thấy lạc hồng giữa hai đùi cô, vẻ mặt ai cũng thay đổi như biết sét đánh trúng vậy, kỳ quặc vặn vẹo đến cực điểm!
Tù Nô quét đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Bách Lí Phượng chạy vào phòng đầu tiên, Hồ Li tóm lấy vạt áo Bách Lí Phượng, giận dữ gào: “Là ngươi!”
Bách Lí Phượng lắc đầu quầy quậy, “Không phải ta, không phải ta!”
Cả người Hồ Li run lẩy bẩy vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đi rồi quay lại là để làm việc không bằng cầm thú này đấy hả!”
Bách Lí Phượng giải thích: “Ta sợ Tử Viết ngủ quên trong bồn tắm nên mới vội quay lại xem thế nào. Ai ngờ….con mẹ mày đừng có kéo ta nữa, mau đi xem Tử Viết thế nào đi đã!”
Bách Lí Lam run run tay, định đắp chăn lên tấm thân lõa lồ cho Khổng Tử Viết. Nhưng ngón tay y còn chưa chạm vào góc chăn thì đã bị Tù Nô chặn lại kéo về, không cho y lại gần Khổng Tử Viết một tấc nào.
Sau đó, căn phòng như nổ tung!
Bách Lí Phượng gào thét đập vỡ then cửa sổ, muốn đuổi theo tên “cầm thú” đã “cưỡng hiếp” Khổng Tử Viết!
Hồ Li sốt ruột, tưởng Bách Lí Phượng muốn bỏ trốn thoát tội bèn vung cái ghế lên nện vào đầu Bách Lí Phượng!
Bách Lí Lam bụng định bao Khổng Tử Viết lại, vươn tay ra với cái chăn bị đè dưới người Khổng Tử Viết hết lần này đến lần khác.
Tù Nô không muốn cho bất cứ ai đến gần Khổng Tử Viết, sợ Khổng Tử Viết nhớ lại những “hồi ức không tốt”.
Trong phòng đánh nhau gà bay chó sủa. Ai cũng phùng mang trợn mắt, ước gì có thể lột sống da của nhau!
Khổng Tử Viết cắn chặt môi dưới, ngón tay run rẩy kéo tấm chăn ở dưới người che mình từ đầu đến chân lại. Cô cuộn người lại, từ trong ổ chăn ấp úng ba chữ, “Đừng đánh nữa.”
Trong phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ, cả tiếng thở cũng không thấy đâu nữa.
Hồi lâu, Bách Lí Lam mặt mày xanh mét hỏi: “Tử Viết…nàng….nàng có nhìn thấy kẻ đã làm nàng bị thương không?”
Khổng Tử Viết muốn tự đâm chết mình cho xong! Khụ…là lấy dao đâm tim mình, đừng có nghĩ vặn vẹo đấy, giờ cô đã biết ngón tay không chọc chết người được, nhưng có thể làm người ta xấu hổ mà chết!
Cô muốn cự tuyệt trả lời bất kì câu hỏi nào, rồi trốn trong chăn cả đời không ra ngoài biết bao. Nhưng bốn người đàn ông này hình như rất cố chấp muốn biết sự thật, muốn rửa thù báo hận cho cô!
Khổng Tử Viết không hề muốn làm ầm ĩ chuyện đến nước không thể cứu vãn nổi, vì thế cô đành phải duỗi tay phải từ trong chăn ra, dựng thẳng ngón giữa lên nhuốm đầy lạc hồng lên trước mặt bốn người đàn ông.
Khổng Tử Viết ở trong chăn không hề biết vẻ mặt của những người ngoài chăn, những người ngoài chăn cũng không thể biết được tâm trạng lúc này của Khổng Tử Viết.
Trong sự im lặng kì quái, Bách Lí Phượng bèn gào khản cả giọng: “Ta phải giết chết tên cầm thú khốn kiếp kia! Đã làm nhục Tử Viết còn làm tay nàng bị thương nữa!”
Khổng Tử Viết ở trong chăn chỉ muốn tung chăn ra, gào lên với Bách Lí Phượng: Con mẹ mày đồ ngu! Không phải hái hoa tặc, không phải cầm thú, là bà đây tự chọc rách màng trinh của mình được chưa! Con mẹ mày đừng có mà kéo cổ gào khắp nơi thế nữa, cẩn thận không bà giết cả nhà mày rõ chưa!
Tuy con ác ma trong Khổng Tử Viết đang kêu gào, nhưng nó không thể xông ra khỏi bộ mặt dày của cô mà gào những câu đó được. Nó đành hành hạ linh hồn Khổng Tử Viết, khiến thần kinh của cô phải chịu tra tấn.
Bách Lí Phượng hình như còn muốn gào thêm gì đó, nhưng Hồ Li đã hiểu rõ mọi chuyện bịt mồm gã lại, thì thầm chân tướng sự thật cho Bách Lí Phượng nghe.
Giọng Hồ Li không to, nhưng đủ cho tất cả mọi người cùng nghe thấy.
Nhất thời, ai cũng ngây ra, trầm mặc, kì quái, run rẩy, não bốn người đàn ông trống rỗng, mắt lại vô tình nhìn chằm chằm ngón tay kia của Khổng Tử Viết, nhìn vết máu phía trên mà đau lòng. Vết máu đỏ tươi lóa mắt đó khiến mắt bọn họ đau đớn, trái tim run rẩy.
Lúc này, ai cũng không diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình là gì, rốt cuộc là nên mừng thầm vì Khổng Tử Viết không thất thân cho người khác, hay nên ôm đầu khóc lóc vì….vì…hành động khiến người ta khó hiểu của cô đây?
Nói thật là nếu cô muốn thì bọn họ sẽ cho, sẽ cho thật đấy.
Nhưng cô…nhưng cô…cô lại…ôi…cô không cần phải như thế chứ?
Hu hu…thật là tổn thương tự tôn đàn ông quá đi mất!
Ông trời rốt cuộc đang hành hạ ai vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.