Chương 1: Âm Phủ
Thánh Quân
14/08/2021
Hiện tại, Chu Tổ đang nằm bò trên mặt bàn, dường như đã uống say, thiếp đi tự lúc nào.
Bên cạnh hắn là đám hồ bằng cẩu hữu, sau khi chuốc say Chu Tổ, mấy tên này liền không để ý đến hắn.
Năm mười sáu tuổi, Chu Tổ đã bỏ học, ra ngoài xã hội kết giao với một đám “anh em tốt”.
Bởi vì bố của hắn kiếm được khá nhiều tiền, cho nên sau khi bỏ học, suốt bốn năm nay, Chu Tổ không hề tìm việc làm. Bây giờ hắn đã hai mươi, nhưng vẫn tiếp tục những ngày phóng túng với hội bạn tốt của mình.
Tuy nhiên, Chu Tổ vốn là người hiền lành, trên cơ bản, hắn không làm chuyện xấu.
Bố hắn cũng không quá nghiêm khắc với hắn, dù sao ông ấy chỉ có một đứa con, giờ còn trẻ, vui chơi thêm vài năm cũng chẳng sao. Hơn nữa, hiện tại ông ấy kiếm được rất nhiều tiền, con trai không cần thiết phải làm việc.
Ngồi bên cạnh Chu Tổ là Vương Lương, bọn họ đã quen biết nhau được ba năm, quan hệ cũng không tệ.
Lúc này, nhìn thấy Chu Tổ như mọi ngày, hễ uống say là nằm bò ra bàn ngủ, Vương Lương nhếch mép cười khẩy, sau đó không thèm để tâm đến hắn nữa.
Đám anh em tốt uống rượu xong liền bỏ về, chỉ còn Chu Tổ nằm ngủ ở đó.
Chuyện như thế này không phải mới lần một lần hai, lần nào bọn họ cũng về trước, Chu Tổ nằm ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại thì thanh toán tiền. Chủ quán cũng đã sớm quen với việc như vậy.
Nhưng hôm nay lại khác.
Chu Tổ từ từ tỉnh dậy, hắn có cảm giác thân thể nhẹ tênh.
Lắc đầu nhìn quanh, chủ quán vẫn đang đứng ở quầy bar xem sổ sách.
Chu Tổ gọi chủ quán, nhưng dường như ông ta không nghe thấy, vẫn tiếp tục xem sổ sách.
“Ủa? Mình lớn tiếng như vậy, sao lại không nghe thấy được?”, Chu Tổ có hơi nghi hoặc, bất giác, hắn liếc thấy phía dưới còn có người đang nằm gục trên mặt bàn.
Thầm nghĩ: Đây là ai? Không phải mọi khi chỉ còn mình mình ở đây sao? Chẳng lẽ hôm nay uống quá nhiều?
Chu Tổ bèn duỗi tay ra, định vỗ lên vai người kia.
Nhưng chuyện diễn ra sau đó khiến hắn vô cùng khiếp sợ, tay của hắn xuyên qua vai người kia. Lúc này, Chu Tổ mới nhìn kỹ tay của mình… nó có hơi mờ!
“Mình… chết rồi ư? Sao có thể? Chẳng lẽ do mình uống nhiều quá?”, Chu Tổ hoảng hốt, khi hắn vừa định gọi chủ quán thì…
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, một tia sét màu đỏ tía vừa thô vừa to lập tức bổ thẳng xuống linh hồn của Chu Tổ.
Sau đó, linh hồn hắn càng thêm mờ nhạt, ngã nhào ra đất.
Chủ quán liếc nhìn Chu Tổ đang nằm gục trên bàn, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: Sét đánh ngay bên cạnh mà vẫn không tỉnh, nếu như đánh vào người cậu ra, chắc là có BBQ tại chỗ rồi!
Lúc này, một người đàn ông trung niên đột ngột xuất hiện giữa không trung, ông ta mang giày tây, tóc ngắn chải ba bảy, gương mặt bóng loáng, thoạt nhìn dáng vẻ không có gì là nổi bật.
Ông ta nhìn về phía Chu Tổ, lẩm bẩm: “Vừa chết đã bị dương lôi bổ cho một phát, vậy mà vẫn không hồn phi phách tán, đúng là kỳ tích mà!”
“Ơ, sao không thấy Nhân Hồn của hắn đâu nhỉ? Chẳng lẽ vừa nãy bị sét đánh tan rồi ư? Cũng có thể lắm!”
“Nhưng… sao vẫn còn một chút hơi thở của Thiên Hồn? Chẳng lẽ lúc chết không tiêu tan hết nên hắn mới bị dương lôi đánh?”
“Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, dù Thiên Hồn không tiêu tan hết cũng chẳng sao, đi vào Âm Phủ sẽ tự tiêu tan!”
Nói xong, ông ta lấy ra một cái roi dài từ bên hông, vung về phía Chu Tổ.
Lúc này, Chu Tổ đang nằm trên mặt đất đột nhiên run lên, linh hồn của hắn bị người đàn ông trung niên trói lại, thoáng chốc cả hai biến mất ngay tại chỗ.
Chủ quán không hề phát hiện sự tồn tại của người đàn ông trung niên kia.
Khi người vừa mới chết, Thiên Hồn sẽ bay lên trời, dẫn phát tia sét âm dương, sau đó bị sét đánh tan, biến thành vô số hạt bụi nhỏ, không còn liên quan gì đến thân xác lúc trước.
Còn Nhân Hồn thì vẫn luôn canh giữ bên cạnh thi thể mãi cho đến khi tự tiêu tán, nhân hồn chính là chấp niệm của thân xác.
Địa Hồn sẽ rời khỏi thi thể cuối cùng, nhưng không cách nào thấy Nhân Hồn, chỉ có người chấp pháp nắm trong tay lực lượng Pháp Tắc mới có thể nhìn thấy được.
Khi một sinh mệnh mới xuất hiện, Thiên Địa sẽ tự động thu gom một Thiên Hồn mới và đưa vào cơ thể của đứa trẻ sơ sinh.
Địa Hồn thì ở Âm Phủ chuyển thế đầu thai, xuất hiện cùng lúc với Thiên Hồn.
Còn Nhân Hồn thì tồn tại trong cơ thể mẹ ngay từ khi bào thai mới hình thành, mãi cho đến khi sinh ra, Thiên Hồn và Địa Hồn đồng thời tiến vào cơ thể đứa trẻ, ba hồn trong một thân thể chính thức tạo thành linh hồn.
Người chấp pháp mang theo Chu Tổ đang ngơ ngác đi xuyên qua hàng rào vô hình ngăn cách Dương Gian và Âm Phủ.
Lúc đi qua hàng rào, roi da trong tay ông ta không thể kéo Chu Tổ theo được.
“Hửm? Quả nhiên là còn một mảnh Thiên Hồn, Thiên Hồn không thể đi qua hàng rào âm dương được, nếu cố chấp tiến vào sẽ khiến Thiên Hồn hoàn toàn tiêu tán”.
Người chấp pháp dùng sức kéo mạnh một cái, Chu Tổ đang mắc kẹt ở ranh giới âm dương lập tức bị kéo xuống Âm Phủ. Lúc này, hồn phách của hắn bỗng trở nên ngưng thực hơn, dường như đã có thân thể.
“Ừm, giờ hẳn là không còn nữa, bằng không sao tiểu tử này có thể đi qua được!”, người chấp pháp lẩm bẩm.
Sau đó ông ta lôi Chu Tổ chạy như bay trong không gian ngập tràn sương mù u ám.
Ở đây không phân biệt được cao thấp trái phải, không có bốn phương tám hướng, dường như khoảng không gian này chỉ có sương mù, không có giới hạn, vô cùng vô tận.
Đột nhiên, người chấp pháp nắm lấy roi da đang trói buộc Chu Tổ, dùng sức ném hắn về phía trước.
Chu Tổ hệt như một ngôi sao băng, thoáng chốc đã biến mất trong làn sương mờ tối.
...
Nơi này rất giống tiền sảnh của bệnh viện.
Diện tích không lớn, độ khoảng 100 mét vuông, sàn nhà được lót bằng gạch men màu xám.
Giữa sảnh, trong quầy cố vấn có một người mặc áo khoác trắng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, dường như người nọ đang giải đáp các vấn đề về y tế.
Bên tay phải có vẻ giống với quầy thu ngân trong bệnh viện, chỉ có một cửa sổ, nhưng không có ai trực ở đó.
Có rất nhiều người mặc quần áo hiện đại đang đứng xếp hàng trước quầy cố vấn.
Hình như bọn họ cũng không biết kế tiếp sẽ làm gì, chỉ xếp hàng theo bản năng mà thôi.
Cứ như… đang đợi người trong quầy thông báo mình sẽ đến phòng nào.
Mỗi người đều lộ vẻ mê mang, đờ đẫn.
Y tá đứng trong quầy nói gì đó với người đầu tiên.
Sau đó, người nọ lập tức xoay người đi vào hành lang bên phải.
Chu Tổ xếp thứ ba, đằng sau hắn còn có hai người, một người đàn ông trung niên độ khoảng bốn mươi tuổi và một bà lão lưng còng đã hơn bảy mươi.
Không biết y tá đã nói gì với người phụ nữ phía trước Chu Tổ, chỉ thấy cô ta xoay người đi đến trước ô cửa dường như là quầy thu ngân, trao đổi thứ gì đó với người bên trong. Không nhìn thấy rõ mặt ngời nọ, cũng không biết đó là nam hay nữ.
Lúc y tá trao đổi với một người, những người khác không thể nghe được bất kỳ điều gì.
Chu Tổ hoang mang bước đến trước quầy cố vấn, ngơ ngác nhìn y tá.
“Chu Tổ, đi đầu thai đúng không? Bên tay phải, ngã rẽ đầu tiên, đi đến cuối hành lang sẽ thấy!”, y tá nói với Chu Tổ.
Chu Tổ không nói gì, đi thẳng đến hành lang đầu tiên.
Nơi đây cũng giống như hành lang bệnh viện, dài khoảng mười mét, vách tường màu xanh lá hai bên dày độ khoảng một cen-ti-met, phía trên được quét vôi trông rất sạch sẽ và hiện đại.
Trần nhà cao khoảng ba mét, cứ cách hai mét sẽ có một cái đĩa tròn, dường như là đèn tiết kiệm năng lượng.
Tuy đèn rất sáng, nhưng hắn vẫn có cảm giác mờ tối.
Chu Tổ từ từ đi đến cuối hành lang, sau đó nhìn sang phải.
Hai bên trái phải, trên vách tường đều có mấy cánh cửa màu đen.
Phía trên mỗi cánh cửa có một cái bảng trông như biển số xe.
Nhưng màu sắc không giống, phần lớn biển số xe dùng chữ trắng nền xanh, còn mấy tấm bảng này thì là chữ xanh trên nền đen.
Trên đó viết tên của từng quốc gia: Trung Quốc, Pháp, Đức, Mỹ, Hungary,… Không nhiều, chỉ khoảng sáu bảy nước.
Xa hơn về phía trước là một vùng tăm tối, dường như bị bao phủ bởi màn sương dày đặc.
Đột nhiên, Chu Tổ giật mình hoàn hồn: “Ơ? Sao mình lại đi đầu thai? Mình mới hai mươi tuổi thôi mà! Chẳng lẽ mình đang ở Địa Ngục?”
Giờ phút này, Chu Tổ bị dọa đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa… suýt nữa…
Nếu như tùy tiện chọn một cánh cửa, vậy chẳng phải tất cả của kiếp này sẽ không còn nữa, không còn bất kỳ điều gì liên quan đến hắn.
Chu Tổ kinh hồn bạt vía, không có gì bi thảm hơn thế, hắn chỉ mới hai mươi tuổi, còn chưa kết hôn.
Hắn lại là con một trong nhà, cha mẹ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hắn suốt hai mươi năm, hắn còn chưa báo hiếu được ngày nào, chưa làm tròn nghĩa vụ của một người con, sao có thể bỏ bọn họ mà đi như vậy được?
Chu Tổ không cam tâm, dường như hắn đang phải chịu uất ức vô cùng lớn.
“Không, mình chưa chết, mình phải về, mình còn sống!”, Chu Tổ lẩm bẩm.
Sau đó, hắn liền quay đầu chạy về đường cũ, chỉ cần không mở ra những cánh cửa kia, tất cả vẫn còn hi vọng.
Chu Tổ lật đật chạy ra sảnh, hướng về phía y tá trong quầy cố vấn, lúc này, y tá cũng đã nhìn thấy hắn.
Trước mặt y tá hiện đang có bốn năm người, thấy Chu Tổ chạy ra, cô ta không tiếp tục trao đổi với người trước mặt mình nữa, mà tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Chu Tổ.
Chu Tổ chạy đến trước mặt y tá, đẩy người trẻ tuổi đang đứng đầu hàng sang một bên, rồi nói: “Tôi còn chưa chết, sao có thể đi đầu thai được?”
Y tá liếc nhìn Chu Tổ bằng ánh mắt hờ hững, rồi nói: “Anh đã chết, bằng không sẽ không đến đây, nếu có gì thắc mắc thì xin mời lên lầu hai bên trái, sẽ có người giải đáp cho anh!”
Nói xong, y tá không để ý đến Chu Tổ nữa, mà quay sang nói với người trẻ tuổi vừa bị hắn đẩy sang một bên: “Tiếp tục!”
Nghe vậy, Chu Tổ vội chạy đến cầu thang bên trái.
Sau đó, hắn nhìn thấy một người đàn ông đứng chắp tay sau lưng ở lối vào tầng hai.
Ông ta mặc một cái áo phông tay ngắn có cổ màu xám, phối với quần tây màu đen và giày da đen, tóc chải ngược ra sau.
Khi nhìn thấy Chu Tổ bước lên bậc thang, dường như đoán được mục đích hắn đến đây, người đàn ông trung niên thấp giọng nói: “Đi theo tôi!”
Bên cạnh hắn là đám hồ bằng cẩu hữu, sau khi chuốc say Chu Tổ, mấy tên này liền không để ý đến hắn.
Năm mười sáu tuổi, Chu Tổ đã bỏ học, ra ngoài xã hội kết giao với một đám “anh em tốt”.
Bởi vì bố của hắn kiếm được khá nhiều tiền, cho nên sau khi bỏ học, suốt bốn năm nay, Chu Tổ không hề tìm việc làm. Bây giờ hắn đã hai mươi, nhưng vẫn tiếp tục những ngày phóng túng với hội bạn tốt của mình.
Tuy nhiên, Chu Tổ vốn là người hiền lành, trên cơ bản, hắn không làm chuyện xấu.
Bố hắn cũng không quá nghiêm khắc với hắn, dù sao ông ấy chỉ có một đứa con, giờ còn trẻ, vui chơi thêm vài năm cũng chẳng sao. Hơn nữa, hiện tại ông ấy kiếm được rất nhiều tiền, con trai không cần thiết phải làm việc.
Ngồi bên cạnh Chu Tổ là Vương Lương, bọn họ đã quen biết nhau được ba năm, quan hệ cũng không tệ.
Lúc này, nhìn thấy Chu Tổ như mọi ngày, hễ uống say là nằm bò ra bàn ngủ, Vương Lương nhếch mép cười khẩy, sau đó không thèm để tâm đến hắn nữa.
Đám anh em tốt uống rượu xong liền bỏ về, chỉ còn Chu Tổ nằm ngủ ở đó.
Chuyện như thế này không phải mới lần một lần hai, lần nào bọn họ cũng về trước, Chu Tổ nằm ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại thì thanh toán tiền. Chủ quán cũng đã sớm quen với việc như vậy.
Nhưng hôm nay lại khác.
Chu Tổ từ từ tỉnh dậy, hắn có cảm giác thân thể nhẹ tênh.
Lắc đầu nhìn quanh, chủ quán vẫn đang đứng ở quầy bar xem sổ sách.
Chu Tổ gọi chủ quán, nhưng dường như ông ta không nghe thấy, vẫn tiếp tục xem sổ sách.
“Ủa? Mình lớn tiếng như vậy, sao lại không nghe thấy được?”, Chu Tổ có hơi nghi hoặc, bất giác, hắn liếc thấy phía dưới còn có người đang nằm gục trên mặt bàn.
Thầm nghĩ: Đây là ai? Không phải mọi khi chỉ còn mình mình ở đây sao? Chẳng lẽ hôm nay uống quá nhiều?
Chu Tổ bèn duỗi tay ra, định vỗ lên vai người kia.
Nhưng chuyện diễn ra sau đó khiến hắn vô cùng khiếp sợ, tay của hắn xuyên qua vai người kia. Lúc này, Chu Tổ mới nhìn kỹ tay của mình… nó có hơi mờ!
“Mình… chết rồi ư? Sao có thể? Chẳng lẽ do mình uống nhiều quá?”, Chu Tổ hoảng hốt, khi hắn vừa định gọi chủ quán thì…
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, một tia sét màu đỏ tía vừa thô vừa to lập tức bổ thẳng xuống linh hồn của Chu Tổ.
Sau đó, linh hồn hắn càng thêm mờ nhạt, ngã nhào ra đất.
Chủ quán liếc nhìn Chu Tổ đang nằm gục trên bàn, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: Sét đánh ngay bên cạnh mà vẫn không tỉnh, nếu như đánh vào người cậu ra, chắc là có BBQ tại chỗ rồi!
Lúc này, một người đàn ông trung niên đột ngột xuất hiện giữa không trung, ông ta mang giày tây, tóc ngắn chải ba bảy, gương mặt bóng loáng, thoạt nhìn dáng vẻ không có gì là nổi bật.
Ông ta nhìn về phía Chu Tổ, lẩm bẩm: “Vừa chết đã bị dương lôi bổ cho một phát, vậy mà vẫn không hồn phi phách tán, đúng là kỳ tích mà!”
“Ơ, sao không thấy Nhân Hồn của hắn đâu nhỉ? Chẳng lẽ vừa nãy bị sét đánh tan rồi ư? Cũng có thể lắm!”
“Nhưng… sao vẫn còn một chút hơi thở của Thiên Hồn? Chẳng lẽ lúc chết không tiêu tan hết nên hắn mới bị dương lôi đánh?”
“Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, dù Thiên Hồn không tiêu tan hết cũng chẳng sao, đi vào Âm Phủ sẽ tự tiêu tan!”
Nói xong, ông ta lấy ra một cái roi dài từ bên hông, vung về phía Chu Tổ.
Lúc này, Chu Tổ đang nằm trên mặt đất đột nhiên run lên, linh hồn của hắn bị người đàn ông trung niên trói lại, thoáng chốc cả hai biến mất ngay tại chỗ.
Chủ quán không hề phát hiện sự tồn tại của người đàn ông trung niên kia.
Khi người vừa mới chết, Thiên Hồn sẽ bay lên trời, dẫn phát tia sét âm dương, sau đó bị sét đánh tan, biến thành vô số hạt bụi nhỏ, không còn liên quan gì đến thân xác lúc trước.
Còn Nhân Hồn thì vẫn luôn canh giữ bên cạnh thi thể mãi cho đến khi tự tiêu tán, nhân hồn chính là chấp niệm của thân xác.
Địa Hồn sẽ rời khỏi thi thể cuối cùng, nhưng không cách nào thấy Nhân Hồn, chỉ có người chấp pháp nắm trong tay lực lượng Pháp Tắc mới có thể nhìn thấy được.
Khi một sinh mệnh mới xuất hiện, Thiên Địa sẽ tự động thu gom một Thiên Hồn mới và đưa vào cơ thể của đứa trẻ sơ sinh.
Địa Hồn thì ở Âm Phủ chuyển thế đầu thai, xuất hiện cùng lúc với Thiên Hồn.
Còn Nhân Hồn thì tồn tại trong cơ thể mẹ ngay từ khi bào thai mới hình thành, mãi cho đến khi sinh ra, Thiên Hồn và Địa Hồn đồng thời tiến vào cơ thể đứa trẻ, ba hồn trong một thân thể chính thức tạo thành linh hồn.
Người chấp pháp mang theo Chu Tổ đang ngơ ngác đi xuyên qua hàng rào vô hình ngăn cách Dương Gian và Âm Phủ.
Lúc đi qua hàng rào, roi da trong tay ông ta không thể kéo Chu Tổ theo được.
“Hửm? Quả nhiên là còn một mảnh Thiên Hồn, Thiên Hồn không thể đi qua hàng rào âm dương được, nếu cố chấp tiến vào sẽ khiến Thiên Hồn hoàn toàn tiêu tán”.
Người chấp pháp dùng sức kéo mạnh một cái, Chu Tổ đang mắc kẹt ở ranh giới âm dương lập tức bị kéo xuống Âm Phủ. Lúc này, hồn phách của hắn bỗng trở nên ngưng thực hơn, dường như đã có thân thể.
“Ừm, giờ hẳn là không còn nữa, bằng không sao tiểu tử này có thể đi qua được!”, người chấp pháp lẩm bẩm.
Sau đó ông ta lôi Chu Tổ chạy như bay trong không gian ngập tràn sương mù u ám.
Ở đây không phân biệt được cao thấp trái phải, không có bốn phương tám hướng, dường như khoảng không gian này chỉ có sương mù, không có giới hạn, vô cùng vô tận.
Đột nhiên, người chấp pháp nắm lấy roi da đang trói buộc Chu Tổ, dùng sức ném hắn về phía trước.
Chu Tổ hệt như một ngôi sao băng, thoáng chốc đã biến mất trong làn sương mờ tối.
...
Nơi này rất giống tiền sảnh của bệnh viện.
Diện tích không lớn, độ khoảng 100 mét vuông, sàn nhà được lót bằng gạch men màu xám.
Giữa sảnh, trong quầy cố vấn có một người mặc áo khoác trắng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, dường như người nọ đang giải đáp các vấn đề về y tế.
Bên tay phải có vẻ giống với quầy thu ngân trong bệnh viện, chỉ có một cửa sổ, nhưng không có ai trực ở đó.
Có rất nhiều người mặc quần áo hiện đại đang đứng xếp hàng trước quầy cố vấn.
Hình như bọn họ cũng không biết kế tiếp sẽ làm gì, chỉ xếp hàng theo bản năng mà thôi.
Cứ như… đang đợi người trong quầy thông báo mình sẽ đến phòng nào.
Mỗi người đều lộ vẻ mê mang, đờ đẫn.
Y tá đứng trong quầy nói gì đó với người đầu tiên.
Sau đó, người nọ lập tức xoay người đi vào hành lang bên phải.
Chu Tổ xếp thứ ba, đằng sau hắn còn có hai người, một người đàn ông trung niên độ khoảng bốn mươi tuổi và một bà lão lưng còng đã hơn bảy mươi.
Không biết y tá đã nói gì với người phụ nữ phía trước Chu Tổ, chỉ thấy cô ta xoay người đi đến trước ô cửa dường như là quầy thu ngân, trao đổi thứ gì đó với người bên trong. Không nhìn thấy rõ mặt ngời nọ, cũng không biết đó là nam hay nữ.
Lúc y tá trao đổi với một người, những người khác không thể nghe được bất kỳ điều gì.
Chu Tổ hoang mang bước đến trước quầy cố vấn, ngơ ngác nhìn y tá.
“Chu Tổ, đi đầu thai đúng không? Bên tay phải, ngã rẽ đầu tiên, đi đến cuối hành lang sẽ thấy!”, y tá nói với Chu Tổ.
Chu Tổ không nói gì, đi thẳng đến hành lang đầu tiên.
Nơi đây cũng giống như hành lang bệnh viện, dài khoảng mười mét, vách tường màu xanh lá hai bên dày độ khoảng một cen-ti-met, phía trên được quét vôi trông rất sạch sẽ và hiện đại.
Trần nhà cao khoảng ba mét, cứ cách hai mét sẽ có một cái đĩa tròn, dường như là đèn tiết kiệm năng lượng.
Tuy đèn rất sáng, nhưng hắn vẫn có cảm giác mờ tối.
Chu Tổ từ từ đi đến cuối hành lang, sau đó nhìn sang phải.
Hai bên trái phải, trên vách tường đều có mấy cánh cửa màu đen.
Phía trên mỗi cánh cửa có một cái bảng trông như biển số xe.
Nhưng màu sắc không giống, phần lớn biển số xe dùng chữ trắng nền xanh, còn mấy tấm bảng này thì là chữ xanh trên nền đen.
Trên đó viết tên của từng quốc gia: Trung Quốc, Pháp, Đức, Mỹ, Hungary,… Không nhiều, chỉ khoảng sáu bảy nước.
Xa hơn về phía trước là một vùng tăm tối, dường như bị bao phủ bởi màn sương dày đặc.
Đột nhiên, Chu Tổ giật mình hoàn hồn: “Ơ? Sao mình lại đi đầu thai? Mình mới hai mươi tuổi thôi mà! Chẳng lẽ mình đang ở Địa Ngục?”
Giờ phút này, Chu Tổ bị dọa đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa… suýt nữa…
Nếu như tùy tiện chọn một cánh cửa, vậy chẳng phải tất cả của kiếp này sẽ không còn nữa, không còn bất kỳ điều gì liên quan đến hắn.
Chu Tổ kinh hồn bạt vía, không có gì bi thảm hơn thế, hắn chỉ mới hai mươi tuổi, còn chưa kết hôn.
Hắn lại là con một trong nhà, cha mẹ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hắn suốt hai mươi năm, hắn còn chưa báo hiếu được ngày nào, chưa làm tròn nghĩa vụ của một người con, sao có thể bỏ bọn họ mà đi như vậy được?
Chu Tổ không cam tâm, dường như hắn đang phải chịu uất ức vô cùng lớn.
“Không, mình chưa chết, mình phải về, mình còn sống!”, Chu Tổ lẩm bẩm.
Sau đó, hắn liền quay đầu chạy về đường cũ, chỉ cần không mở ra những cánh cửa kia, tất cả vẫn còn hi vọng.
Chu Tổ lật đật chạy ra sảnh, hướng về phía y tá trong quầy cố vấn, lúc này, y tá cũng đã nhìn thấy hắn.
Trước mặt y tá hiện đang có bốn năm người, thấy Chu Tổ chạy ra, cô ta không tiếp tục trao đổi với người trước mặt mình nữa, mà tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Chu Tổ.
Chu Tổ chạy đến trước mặt y tá, đẩy người trẻ tuổi đang đứng đầu hàng sang một bên, rồi nói: “Tôi còn chưa chết, sao có thể đi đầu thai được?”
Y tá liếc nhìn Chu Tổ bằng ánh mắt hờ hững, rồi nói: “Anh đã chết, bằng không sẽ không đến đây, nếu có gì thắc mắc thì xin mời lên lầu hai bên trái, sẽ có người giải đáp cho anh!”
Nói xong, y tá không để ý đến Chu Tổ nữa, mà quay sang nói với người trẻ tuổi vừa bị hắn đẩy sang một bên: “Tiếp tục!”
Nghe vậy, Chu Tổ vội chạy đến cầu thang bên trái.
Sau đó, hắn nhìn thấy một người đàn ông đứng chắp tay sau lưng ở lối vào tầng hai.
Ông ta mặc một cái áo phông tay ngắn có cổ màu xám, phối với quần tây màu đen và giày da đen, tóc chải ngược ra sau.
Khi nhìn thấy Chu Tổ bước lên bậc thang, dường như đoán được mục đích hắn đến đây, người đàn ông trung niên thấp giọng nói: “Đi theo tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.