Bỉ Ngạn Nguyên Ký

Chương 3: Khủng Bố

Thánh Quân

14/08/2021

Bên ngoài cánh cửa màu xanh…

Người đàn ông trung niên hờ hững nhìn Chu Tổ: “Tôi sẽ đưa cậu đến cõi Cây Đa, chắc cậu cũng đã biết quy củ rồi!”

“Tôi chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cậu, khi đi ngang qua các cõi sẽ không có bất kỳ điều gì nguy hiểm, tuy nhiên, ở ranh giới giữa các cõi thường xảy ra tình huống không xác định”.

“Tôi không biết tình huống cụ thể như thế nào, bởi vì tôi cũng chưa từng gặp phải, nhưng Người Chấp Pháp thì đã từng trải qua rồi, tuy nhiên, đó cũng là hình huống ngàn năm khó gặp, cậu không cần phải lo lắng!”, người đàn ông trung niên nói với Chu Tổ.

“Có nguy hiểm gì à?”

“Tôi cũng không biết, tuy nhiên, những linh hồn bị khoảng không giữa các cõi hút đi không bao giờ xuất hiện nữa, không biết sống chết. Tình huống như vậy rất ít khi xảy ra, mấy ngàn năm cũng chưa chắc gặp phải. Tôi chỉ nói trước với cậu vậy thôi, đừng quá lo lắng!”, người đàn ông trung niên đáp.

“Đúng rồi, ông tên gì?”, Chu Tổ hỏi.

“Tề Lục, còn cậu?”

“Tôi tên Chu Tổ…”

“Tôi biết rồi!”

“Biết rồi còn hỏi tôi…”, Chu Tổ không biết phải nói gì.

Chẳng lẽ người này rảnh rỗi quá nên kiếm chọc hắn à?

“Nắm chặt lấy tay tôi, chúng ta bắt đầu xuất phát!”, Tề Lục căn dặn Chu Tổ.

Sau đó ông ta mang theo Chu Tổ biến mất ngay tại chỗ.

...

Bên dưới là một vùng đất trống rộng bao la, đất ở đây dường như từng bị lửa thiêu đốt, không còn một mống cỏ dại, khiến Chu Tổ có cảm giác hoang vu, tĩnh mịch.

Bầu trời trên cao không có ánh mặt trời, nhưng cũng không có bóng tối, cả khoảng không gian toàn là màu vàng, thứ màu thê lương của buổi chiều tà, mênh mông vô tận, không có điểm cuối.

Chu Tổ nắm lấy tay Tề Lục, được ông ta mang theo phi hành.

“Tôi có thể bay không?”, thấy Tề Lục có thể phi hành, Chu Tổ bèn hỏi.

“Không thể, cậu không có tu vi, hiện tại cậu chỉ là một linh hồn bình thường, không đủ tư cách tu luyện”, Tề Lục trả lời có lệ.

Linh hồn ở Dương Gian cũng không thể bay được, tuy nhiên, có thể đi xuyên qua vật chất.

Linh hồn là một tồn tại dạng năng lượng, pháp tắc ở Âm Phủ thích hợp với linh hồn, ở Âm Phủ, linh hồn cũng có thực thể, có xương cốt, máu thịt.

Chỉ có điều không quá ngưng thực mà thôi, thoạt nhìn rất yếu ớt.

Tương tự, thân thể ở Dương Gian cũng không thể đến được Âm Phủ.

Chu Tổ tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao không đủ tư cách? Tôi cũng muốn tu luyện!”

Tề Lục nhìn thật sâu vào mắt Chu Tổ: “Đó là quy định do Phong Đô Đại Đế đặt ra, chỉ có Người Chấp Pháp hoặc người ở một số cõi đặc thù mới có thể tu luyện, cõi Cây Đa của cậu không thể tu luyện, nếu như cố tình tu luyện sẽ bị bắt xuống Địa Ngục!”

“Cậu chỉ cần ở yên trong cõi của mình, tiếp tục cuộc sống, hoặc đầu thai chuyển thế, sống cuộc đời không lo không nghĩ, đó mới là điều tốt nhất!”



“Nếu không, dù cậu có chạy đến bất kỳ cõi nào cũng sẽ bị truy giết, đừng nên khiêu khích Pháp Tắc, bằng không, cậu sẽ chết vô cùng thảm đấy!”

Chu Tổ đáp lại một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng cảm thấy rét lạnh, quy tắc của Âm Phủ nghiêm khắc như vậy sao?

Hắn nhìn Tề Lục, không hỏi thêm bất kỳ điều gì.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc. Không phải Âm Phủ vốn là một chỉnh thể sao? Sao lại có nhiều cõi như vậy? Xem ra Âm Phủ cũng không đơn giản như người ở Dương Gian đã nghĩ.

Nước ở đây… rất sâu!

“Lúc trước, nơi này là một cõi vô cùng rộng lớn và hùng mạnh, lực lượng pháp tắc trải rộng!”

“Năm đó, nơi đây sinh cơ dạt dào, trên mặt đất toàn là thảm cỏ xanh, đại thụ cao vút lẩn khuất trong tầng mây!”

“Người ở cõi này có thể tu luyện, thậm chí, nền văn minh tu luyện của bọn họ mạnh đến mức đáng sợ!”

“Nhưng ở thời kỳ thượng cổ, không biết vì sao nơi này lại xảy ra đại chiến, cả một cõi biến thành chiến trường!”

“Mặt trời trên cao bị đánh nát, rơi rụng khắp mặt đất, mảnh vụn của mặt trời thiêu đốt ở cõi này gần vạn năm, mãi đến mấy trăm năm trước mới tàn lụi, chính vì lẽ đó, nơi đây mới biến thành như vậy!”

Thấy Chu Tổ có vẻ hứng thú với cõi này, Tề Lục liền chủ động giải thích với hắn.

Chu Tổ nhìn về phía Tề Lục: “Vậy những linh hồn ở đây đã đi đâu? Bị đánh tan thành mây khói hay là đã đi đầu thai chuyển thế?”

“Tôi cũng không biết, hẳn là đã tiêu tán, nghe nói chủ nhân cõi này muốn rời khỏi Âm Phủ… nên mới khiến chiến tranh nổ ra. Trận chiến ấy phải nói là đánh đến mức trời đất u ám”.

Bất chợt, Tề Lục kề sát vào tai Chu Tổ, nhỏ giọng nói: “Nghe đồn Thập Đại Điện Chủ chưởng quản Âm Phủ cùng bảy mươi hai Âm Ty đều tham chiến, ngay cả Phong Đô Đại Đế cũng xuất thủ”.

“Còn có lời đồn, trận chiến này có liên quan để người cầm quyền thời viễn cổ”.

Chu Tổ ngạc nhiên: “Người cầm quyền thời viễn cổ? Là ai? Chẳng lẽ từ trước tới nay Âm Phủ không phải do Diêm Vương cai quản à?”

“Không phải, Diêm Vương điện cũng chỉ là một trong mười điện, bên trên còn có Ngũ Phương Quỷ Đế và Phong Đô Đại Đế, về phần người cầm quyền… không thể nhắc đến, nhắc đến sẽ gặp rắc rối đấy!”

Chu Tổ thầm kinh ngạc, hắn đã bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ… quả nhiên, thế giới này không hề đơn giản.

Hai người tiếp tục phi hành.

Hoang vu, tĩnh mịch cùng mặt đất khô vàng.

Đột nhiên!

Phía trước bỗng xuất hiện khói đen, tựa như sương mù lan tràn khắp bốn phía, che phủ mặt đất, phía trên khói đen từ từ xuất hiện một vật thể tối đen như mực, trông giống như một con thuyền khổng lồ được đúc bằng sắt đen. Cánh buồm trên thuyền chỉ còn trơ lại khung cùng với một ít vải vụn phất phơ theo gió. Làn khói đen kia tựa như biển cả, đưa con thuyền đen bay về phía Tề Lục và Chu Tổ.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tề Lục lập tức dừng phi hành, cùng Chu Tổ đứng giữa không trung, cau mày nhìn con thuyền kia đang từ từ đến gần.

“Đó là thứ gì? Sao lại khiến tôi có cảm giác tim đập nhanh như vậy?”, Chu Tổ hỏi Tề Lục.

“Không rõ lắm, tôi chưa từng gặp phải chuyện thế này. Theo lý mà nói, cõi này không có nguy hiểm, chúng tôi vẫn thường xuyên qua lại nơi đây, cũng được mấy trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy”, Tề Lục trầm giọng nói.

“Cậu ở lại đây, đừng có đi đâu đấy, tôi đi đến đó tìm hiểu thử xem!”, Tề Lục lên tiếng dặn dò, sau đó bay về phía biển khói đen, phút chốc, ông ta đã biến mất tăm.



Chu Tổ nhìn biển khói đen đang ngày càng đến gần, tim hắn đập thình thịch, cứ như có thứ gì đó cực kỳ khủng bố sắp giáng xuống.

Biển khói đen mang theo con thuyền quái lạ ngày một đến gần, mọi thứ trước mắt Chu Tổ càng lúc càng to ra.

Giờ phúc này, đối diện với biển khói đen, hắn tựa như một hạt cát nhỏ bé, không hề đáng kể.

Trong tầm mắt, con thuyền màu đen che khuất bầu trời kia cũng ngày càng rõ nét hơn. Thuyền đen lớn hơn mấy chục lần so với du thuyền lớn nhất ở Dương Gian, trông nó như một tòa thành khổng lồ.

Hắn khiếp sợ nhìn con thuyền và biển khói đang từ từ đến gần, không, đó không chỉ là một con thuyền, mà còn có một bộ xương người cực lớn, dường như phần lưng của bộ xương được dùng để nâng toàn bộ con thuyền.

Trên con thuyền đen có vô số sợi xích khổng lồ buộc chặt bộ xương người kia, ở vị trí yết hầu là một sợi xích vừa to vừa thô, màu đen kịt.

Hai tay của bộ xương bị trói ngược ra sau, dán sát vào thân thuyền, cái ót thì áp sát đầu thuyền, mặt nhìn thẳng về phía trước.

Thoạt nhìn cứ như con thuyền đang giam cầm bộ xương kia ở dưới đáy. Từ trên xuống dưới bộ xương là một màu đen kịt, loang lổ vài đốm trắng, nhưng rất mờ, dường như sắp bị khói đen ăn mòn hết.

“Á…”, bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó dừng lại một cách đột ngột.

Nghe thấy tiếng hét kia, da đầu Chu Tổ tê rần, lông tóc dựng đứng cả lên.

Đây là giọng của Tề Lục, ông ta đã xảy ra chuyện.

Ngay lập tức, Chu Tổ như kiến bò trên chảo nóng, luống cuống xoay người bỏ chạy.

“Haiz…”, chợt, trong chiếc thuyền đen khổng lồ vang lên tiếng thở dài của một người phụ nữ, du dương mà hoang vắng.

Dường như có vô số oán niệm, muốn tìm ai đó để thổ lộ hết cả nỗi lòng.

Thoạt nhìn, biển khói đen di chuyển rất chậm, nhưng trên thực tế lại nhanh đến mức khó tưởng.

Chu Tổ liều mạng bỏ chạy, chẳng lẽ vừa mới chết lại phải chết thêm lần nữa?

Bây giờ hắn đã là linh hồn, nếu như lại chết đi, sau này sẽ không còn Chu Tổ nữa, từ nay về sau tan thành mây khói, ý thức rơi vào bóng tối vĩnh hằng, không cách nào khôi phục.

Biển khói đen đã sắp đến gần, Chu Tổ điên cuồng chạy, hận không thể mọc thêm mấy cái chân.

Khoảnh khắc khói đen vừa chạm vào lưng Chu Tổ.

“Á…”, dường như sau lưng có một lưỡi dao sắc bén đang dùng sức róc thịt hắn, đau đớn cùng cực bủa vây lấy Chu Tổ.

Ngay khi hắn sắp bị biển khói đen nuốt chửng, bất chợt, phía trước vang lên một tiếng “Boong!”

Khoảng không phía trước bỗng nhiên hình thành một vách ngăn mờ ảo, Chu Tổ thuận thế vọt vào. Vách ngăn lập tức biến mất như chưa hề tồn tại.

Có vẻ như khói đen xuất hiện là vì Chu Tổ, sau khi hắn biến mất, trên thuyền chợt vang lên tiếng thở dài, âm thanh du dương phiêu đãng giữa bao la bát ngát, dường như còn có tiếng vọng từ nơi xa.

Biển khói đen nâng đỡ con thuyền khổng lồ từ từ biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện.

Lúc này nhìn lại, ở vị trí Tề Lục phát ra tiếng hét thảm, sau khi khói đen chậm rãi biến mất, trên mặt đất chỉ còn trơ lại một vài khúc xương đen kịt, nằm rải rác khắp nơi.

Những… thứ còn thừa lại này tựa như để chứng minh cho chuyện vừa xảy ra.

Tề Lục đã tan thành mây khói, xương cốt còn sót lại rồi cũng nhanh chóng tiêu tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bỉ Ngạn Nguyên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook