Bị Người Cướp Mất Mệnh Cách Làm Sao Bây Giờ? Trực Tiếp Thủ Tiêu Ả Thôi!
Chương 3: Vẫn Chậm Một Bước
Mặc Mặc Thị Mặc Gia
26/08/2023
“Có một số người nghiệp chướng quá sâu, sẽ nuôi một số người có bát tự cứng rắn bên người, đặc biệt cản sát thay bọn họ, dùng cách này để bảo vệ bản thân bình an.”
“Về phần loại người như cô…”
Đạo sĩ trẻ tuổi ngừng một chút rồi mới nói tiếp:
“Bị đổi mệnh cách kiểu này đúng là hiếm thấy, đây vẫn là lần đầu tiên tiểu đạo nhìn thấy, trước đây chỉ từng nghe sư phụ nhắc một lần. Không nghĩ tới trên đời này còn có người biết đổi mệnh cách, đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
“Đạo trưởng, liệu có phương pháp nào hóa giải?”
Nếu hắn là lừa đảo, vậy hắn thành công rồi.
Sự xuất hiện của hắn như sợi dây thừng cứu vớt cô khỏi vũng lầy.
Không đợi đạo sĩ trẻ tuổi mở miệng, đột nhiên trên đường truyền tới tiếng thắng xe chói tai, tiếng xe cộ va chạm trên đường cùng với tiếng gào thét kêu cứu.
Một chiếc xe mất khống chế đâm lung tung trên đường, còn phóng thẳng về phía bọn họ.
Đạo trưởng lập tức kéo Nhậm Nhiên dậy, tránh qua một bên. Chiếc xe nguy hiểm phóng sượt qua bọn họ, đâm vào gò đá phía sau, còn bắn ra tia lửa.
“Cô không sao chứ?” Đạo trưởng nhìn về phía Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên mới vừa há miệng đã có từng dòng từng dòng máu tanh ọc ra.
Cô cúi đầu, chỗ ngực có một miếng sắt đâm xuyên qua phổi cô, giữa cổ họng càng bị rạch một đường thật sâu.
Dường như ông trời sợ cô không chết nên mới cố ý làm ra hai vết thương để bảo đảm vậy.
Đạo trưởng vội vàng lấy lá bùa từ trong túi vải ra. Lá bùa bốc cháy trong tay hắn, nhưng rất nhanh đã tắt lụi.
Hắn bất đắc dĩ, thở dài một hơi.
Nếu có thể gặp được cô sớm hơn một chút, có lẽ vận mệnh của cô đã không phải là thế này.
Dựa vào nét mặt đối phương, Nhậm Nhiên hiểu đây chính là điểm cuối của mình.
“Cảm ơn.” Cô gian nan phun ra hai chữ mơ hồ không rõ.
Cô có thể cảm giác rõ ràng, sinh mệnh của mình đang trôi đi.
Cô chỉ hận, mình với đạo trưởng gặp nhau quá trễ, không có thời gian tìm được hắc thủ sau màn, lấy lại công bằng cho bản thân, càng không thể nào báo thù cho mẹ cô, cho ông bà ngoại của cô.
Cô hận, hận người âm hiểm ác độc sau màn kia.
Trong thoáng chốc, bên tai cô truyền tới một tiếng thở dài. Âm thanh kia phiêu hốt, tựa như bay từ trên trời cao xuống.
“Cuối cùng vẫn chậm một bước.”
…
“Nhậm Nhiên, làm bạn gái anh đi?”
Bên tai vang lên tiếng ong ong, hệt như có vô số con ruồi đang bay qua bay lại.
Đột nhiên, đầu vai trầm xuống, một lực thật lớn khiến người đang ở cõi thần tiên như cô giật mình tỉnh lại.
Nhậm Nhiên mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt khiến cô mê man.
“Nhiên Nhiên, cậu vui vẻ tới mức ngốc ra luôn sao?”
Cô híp mắt lại, nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp mang theo chút non nớt trước mặt.
“Từ Lỵ?”
Từ Lỵ cười nói: “Không phải cậu kích động tới ngu ra thật rồi chứ? Mau đồng ý đi, Bùi Minh người ta còn đang chờ cậu trả lời đó.”
Nhậm Nhiên nhìn ra phía ngoài cửa ký túc xá, bên ngoài có một trái tim bằng hoa hồng thật lớn, ở giữa có một thiếu niên tuấn tú đang đứng. Đối phương cầm hoa tươi trên tay, cặp mắt đào hoa đầy ý cười nhìn chằm chằm cô, đáy mắt mang theo vẻ tự tin.
Lại nhìn bốn phía, xung quanh lần lượt xuất hiện mấy khuôn mặt quen thuộc, có thể lờ mờ nhận ra bọn họ đều là bạn thời trung học phổ thông của cô.
Trí nhớ đã từng mơ hồ cũng dần trở nên rõ ràng.
Trận tỏ tình oanh liệt này đã bị trưởng khoa đuổi tới ngắt ngang.
Bùi Minh, cùng với nữ chính trong sự kiện lần này là cô đây, cũng bị trưởng khoa dẫn tới phòng làm việc dạy bảo một phen, đồng thời hôm sau trưởng khoa còn dùng loa phê bình trước toàn trường.
“Về phần loại người như cô…”
Đạo sĩ trẻ tuổi ngừng một chút rồi mới nói tiếp:
“Bị đổi mệnh cách kiểu này đúng là hiếm thấy, đây vẫn là lần đầu tiên tiểu đạo nhìn thấy, trước đây chỉ từng nghe sư phụ nhắc một lần. Không nghĩ tới trên đời này còn có người biết đổi mệnh cách, đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
“Đạo trưởng, liệu có phương pháp nào hóa giải?”
Nếu hắn là lừa đảo, vậy hắn thành công rồi.
Sự xuất hiện của hắn như sợi dây thừng cứu vớt cô khỏi vũng lầy.
Không đợi đạo sĩ trẻ tuổi mở miệng, đột nhiên trên đường truyền tới tiếng thắng xe chói tai, tiếng xe cộ va chạm trên đường cùng với tiếng gào thét kêu cứu.
Một chiếc xe mất khống chế đâm lung tung trên đường, còn phóng thẳng về phía bọn họ.
Đạo trưởng lập tức kéo Nhậm Nhiên dậy, tránh qua một bên. Chiếc xe nguy hiểm phóng sượt qua bọn họ, đâm vào gò đá phía sau, còn bắn ra tia lửa.
“Cô không sao chứ?” Đạo trưởng nhìn về phía Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên mới vừa há miệng đã có từng dòng từng dòng máu tanh ọc ra.
Cô cúi đầu, chỗ ngực có một miếng sắt đâm xuyên qua phổi cô, giữa cổ họng càng bị rạch một đường thật sâu.
Dường như ông trời sợ cô không chết nên mới cố ý làm ra hai vết thương để bảo đảm vậy.
Đạo trưởng vội vàng lấy lá bùa từ trong túi vải ra. Lá bùa bốc cháy trong tay hắn, nhưng rất nhanh đã tắt lụi.
Hắn bất đắc dĩ, thở dài một hơi.
Nếu có thể gặp được cô sớm hơn một chút, có lẽ vận mệnh của cô đã không phải là thế này.
Dựa vào nét mặt đối phương, Nhậm Nhiên hiểu đây chính là điểm cuối của mình.
“Cảm ơn.” Cô gian nan phun ra hai chữ mơ hồ không rõ.
Cô có thể cảm giác rõ ràng, sinh mệnh của mình đang trôi đi.
Cô chỉ hận, mình với đạo trưởng gặp nhau quá trễ, không có thời gian tìm được hắc thủ sau màn, lấy lại công bằng cho bản thân, càng không thể nào báo thù cho mẹ cô, cho ông bà ngoại của cô.
Cô hận, hận người âm hiểm ác độc sau màn kia.
Trong thoáng chốc, bên tai cô truyền tới một tiếng thở dài. Âm thanh kia phiêu hốt, tựa như bay từ trên trời cao xuống.
“Cuối cùng vẫn chậm một bước.”
…
“Nhậm Nhiên, làm bạn gái anh đi?”
Bên tai vang lên tiếng ong ong, hệt như có vô số con ruồi đang bay qua bay lại.
Đột nhiên, đầu vai trầm xuống, một lực thật lớn khiến người đang ở cõi thần tiên như cô giật mình tỉnh lại.
Nhậm Nhiên mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt khiến cô mê man.
“Nhiên Nhiên, cậu vui vẻ tới mức ngốc ra luôn sao?”
Cô híp mắt lại, nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp mang theo chút non nớt trước mặt.
“Từ Lỵ?”
Từ Lỵ cười nói: “Không phải cậu kích động tới ngu ra thật rồi chứ? Mau đồng ý đi, Bùi Minh người ta còn đang chờ cậu trả lời đó.”
Nhậm Nhiên nhìn ra phía ngoài cửa ký túc xá, bên ngoài có một trái tim bằng hoa hồng thật lớn, ở giữa có một thiếu niên tuấn tú đang đứng. Đối phương cầm hoa tươi trên tay, cặp mắt đào hoa đầy ý cười nhìn chằm chằm cô, đáy mắt mang theo vẻ tự tin.
Lại nhìn bốn phía, xung quanh lần lượt xuất hiện mấy khuôn mặt quen thuộc, có thể lờ mờ nhận ra bọn họ đều là bạn thời trung học phổ thông của cô.
Trí nhớ đã từng mơ hồ cũng dần trở nên rõ ràng.
Trận tỏ tình oanh liệt này đã bị trưởng khoa đuổi tới ngắt ngang.
Bùi Minh, cùng với nữ chính trong sự kiện lần này là cô đây, cũng bị trưởng khoa dẫn tới phòng làm việc dạy bảo một phen, đồng thời hôm sau trưởng khoa còn dùng loa phê bình trước toàn trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.