Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Chương 71: "Anh không thích em"
Viễn Thụ
20/02/2024
Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến ngày đầu tiên của năm mới, cũng là ngày sinh nhật của Yến Hoa.
Mấy ngày nay Yến Hoa vẫn đối xử với Giang Dã như trước, chi phí ăn uống vẫn đưa như thường lệ.
Chỉ là anh không cho phép Giang Dã ôm, hôn hay gọi anh là Kiều Kiều nữa.
Có đôi khi Giang Dã muốn chơi xấu lén ôm anh, nhưng đều bị anh thản nhiên né được.
Nếu không cách nào né được thì anh sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Giang Dã rất sợ loại ánh mắt này.
Cả đời này chuyện hắn sợ hãi và bất lực nhất chính là Yến Hoa không còn quan tâm hắn nữa.
Điều này sẽ khiến hắn cảm thấy bản thân có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Ba ngày cứ thế qua đi, cho tới đêm giao thừa ngày 30.
Giao thừa mấy năm nay chỉ có hai người Yến Hoa và Giang Dã, nhưng nhớ 2 năm trước, Yến Hoa sẽ gọi thêm cả Lục Cửu và Lục Thất tới chung vui.
Giang Dã rất hưởng thụ không gian riêng giữa hắn và Yến Hoa, mỗi lần Lục Cửu và Lục Thất tới, hắn ngoài mặt tươi cười chào đón, nhưng trên thực tế chỉ hận không thể tống cổ hai tên này ra khỏi nhà ngay lập tức.
Ngôi nhà này vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn và Yến Hoa.
“Anh Kiều.”
Yến Hoa cúi đầu đáp một tiếng, anh đang rửa hoa quả, nhiệt độ điều hòa trong nhà được chỉnh lên rất cao, mà trên người anh chỉ mặc bộ quần áo ngủ rất mỏng, căn bản không che được dấu hôn trên cổ. Hơn nữa chỉ có mỗi Giang Dã trong nhà nên anh cũng lười giấu đầu hở đuôi.
“Ăn trái cây đi.” Yến Hoa lau khô nước còn đọng lại trên tay, đưa đĩa nho và táo đã rửa sạch cho Giang Dã.
“Anh Kiều, tối nay chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Giang Dã chọn một quả táo đặt bên miệng Yến Hoa.
Yến Hoa không ăn, đi ra ngoài phòng khách ngồi xuống nói: “Em muốn đi chơi thì cứ đi đi, anh không muốn ra khỏi nhà.”
“Nhưng em chỉ muốn đi cùng với anh thôi.” Giang Dã cắn một miếng táo rồi lại giơ ra trước mặt Yến Hoa.
“Không ăn đâu, đừng đưa anh.” Yến Hoa nghiêng đầu né tránh, “Anh không muốn ra ngoài.”
Mấy ngày nay anh một mực né tránh Giang Dã, không muốn có bất cứ hành động thân mật nào với hắn.
Giang Dã không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng hai ngày trước vẫn tốt mà. Bình thường còn có thể nhịn, nhưng ngày mai là sinh nhật của Yến Hoa.
“Ra ngoài chơi đi mà?” Giang Dã làm nũng.
“Không muốn.”
Giang Dã giãy dụa nửa ngày mà Yến Hoa vẫn không đồng ý nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ khai thật: “Em đã chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật, đi xem một chút thôi được không?’’
Vốn dĩ định tạo bất ngờ cho Yến Hoa mà anh lại nhất quyết không muốn ra ngoài.
Trước kia chỉ cần hắn gọi thì Yến Hoa chắc chắn sẽ đi cùng.
Hắn căn bản chưa từng nghĩ tới việc bị Yến Hoa từ chối.
Yến Hoa liếc mắt nhìn Giang Dã đang ủ rũ, đáy lòng khó tránh khỏi có chút chua xót.
Anh biết rõ Giang Dã vẫn luôn thích anh.
Anh cũng thích Giang Dã.
Vì thế bọn họ không thể tiếp tục như vậy nữa.
“Bất ngờ gì?” Yến Hoa vẫn không nhịn được hỏi.
Giang Dã lại dấy lên một tia hy vọng, “Anh theo em ra ngoài là biết liền à.”
“Ra ngoài xem một chút thôi nha?’’
Yến Hoa trầm ngâm, anh biết chỉ cần tối nay đồng ý ra ngoài xem bất ngờ thì nhất định sẽ tạo điều kiện để Giang Dã đòi hỏi nhiều hơn.
Anh không thể chắc chắn liệu mình sẽ từ chối được Giang Dã hay không, vậy nên anh đang cố gắng duy trì khoảng cách với hắn.
“Không đi, đừng chuẩn bị gì cả, anh không muốn tổ chức sinh nhật.” Yến Hoa tuyệt tình từ chối.
Tuy rằng trong lòng anh rất muốn biết Giang Dã rốt cuộc đã chuẩn bị quà gì.
Giang Dã là người rất trọng nghi thức, hắn sẽ nghiêm túc ghi nhớ mọi ngày lễ để tạo bất ngờ cho Yến Hoa.
Vì thế hắn luôn nói Yến Hoa tặng lì xì là việc làm qua loa.
“Vì sao không đi ạ?” Giang Dã buồn rầu nói.
“Không muốn đón.” Yến Hoa về phòng ngủ, không nhắc lại nữa.
Giang Dã không biết bản thân đã chọc gì khiến Yến Hoa tức giận, hắn chỉ biết năm nay Yến Hoa đã quyết tâm không muốn đón sinh nhật.
Hắn im lặng thở dài, ngồi trước máy tính tiếp tục sửa chữa những dữ liệu đã hỏng trong thẻ nhớ, vốn dĩ hắn muốn sửa xong trước ngày đầu năm mới, thế nhưng hiện tại Yến Hoa còn không muốn đón sinh nhật thì liệu anh có chịu xem những thứ trong thẻ nhớ không?
0 giờ đêm 30 giao thừa đã trôi qua, hai người xem pháo hoa ở tầng một xong thì lên tầng, sau khi vào phòng thì Giang Dã đột nhiên ôm lấy Yến Hoa, ép anh vào góc tường.
Yến Hoa mới vừa cởi áo khoác treo lên giá, trên người chỉ còn bộ quần ngủ đơn mỏng nên không còn gì che được dấu vết chưa kịp mờ đi trên cổ, dọc theo cổ áo nhìn xuống, ở nơi tầm mắt không thể chạm tới càng có nhiều dấu vết hơn.
“Anh Kiều, sinh nhật vui vẻ.”
Trước khi Yến Hoa bảo buông tay thì Giang Dã đã mở miệng trước, mỉm cười cúi thấp đầu nói.
“Ừm, buông ra đi.” Ngữ khí của Yến Hoa tuy rằng không quá cứng ngắc nhưng vẫn nhất quyết gỡ tay Giang Dã ra.
"Anh thật sự không tò mò em đã chuẩn bị quà gì cho anh sao?" Giang Dã không chịu buông tay mà chỉ muốn thu hút sự chú ý của Yến Hoa sang chuyện khác.
"Quà gì?" Yến Hoa hỏi nhưng không quên nhắc nhở, "Buông tay trước đã."
"Em muốn ôm cơ, đã mấy ngày em không được ôm anh rồi." Giang Dã lại bắt đầu chơi trò làm nũng.
"Đừng để anh nhắc lại lần thứ ba." Yến Hoa lạnh nhạt nói, trong mắt không chút cảm xúc nào.
Giang Dã thở dài, không tình nguyện buông tay ra, nằm ngả người xuống chiếc giường phía sau.
"Vì sao không được ôm?"
"Em không thể cứ ôm anh mãi được." Yến Hoa đi vòng sang bên cạnh Giang Dã.
"Trước kia vẫn ôm được mà." Giang Dã bĩu môi không vui nói.
"Trước kia là trước kia, từ nay về sau không được ôm nữa." Yến Hoa tuyệt tình nói.
“Vì sao thế? Vì sao đột nhiên không được ôm nữa?” Giang Dã ôm gối của Yến Hoa hỏi.
“Không vì cái cái gì hết.”
Yến Hoa hệt như một bậc phụ huynh ngang ngược không quan tâm đúng sai, phớt lờ mong muốn ôm ấp của con cái.
“Nhưng em thật rất muốn ôm anh.”
Giang Dã vùi đầu vào gối của Yến Hoa, tham lam hít vào mùi hương chỉ riêng anh mới có.
“Đừng muốn gì hết, mau ngủ sớm đi.”
Yến Hoa đứng bên cạnh giường nhìn Giang Dã rồi bình tĩnh rút lại cái gối bị hắn ôm trong ngực.
“Em muốn ngủ với anh tối nay.” Bị lấy mất gối trong ngực, Giang Dã lập tức ôm lấy chăn không muốn buông ra.
“Không được.” Yến Hoa dứt khoát từ chối.
“Nếu anh không cho em ngủ cùng thì em không tặng quà anh nữa đâu.” Giang Dã yếu ớt uy hiếp.
“Không tặng thì thôi.” Yến Hoa không chút do dự.
“Vì sao chứ? Kiều Kiều, sao anh lại như thế?” Giang Dã muốn chơi xấu, cũng không muốn gọi anh Kiều nữa, nhất quyết ôm chặt chăn không buông.
Yến Hoa ngồi lên bàn, nhìn Giang Dã giãy giụa trên giường hỏi: “Anh làm sao?”
“Anh không cho em ôm, cũng không cho em hôn, giờ còn không cho em ngủ cùng nữa.” Giang Dã tựa vào thành giường lên án.
“Tại sao anh phải để em ôm, hôn, thậm chí còn phải ngủ cùng em?”
Yến Hoa mỗi khi phiền muộn đều muốn hút thuốc.
Nhưng anh không có thói quen hút thuốc trong phòng ngủ nên đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.
Giang Dã nghe thấy tiếng bật lửa.
“Anh lại hút thuốc à?” Hắn nhanh chóng chạy ra ngăn cản.
Yến Hoa mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh cùng nhiều dấu hôn loang lổ.
Anh cầm điếu thuốc đã được châm lửa lên rồi liếc mắt nhìn về phía Giang Dã.
Giang Dã vươn tay muốn giật lấy điếu thuốc trong tay Yến Hoa nhưng lại thấy anh đứng dậy né tránh.
“Anh không em ôm, không cho em hôn thì thôi đi, vậy mà giờ anh còn hút thuốc nữa.” Giang Dã rất khó chịu.
“Anh đã bảo sẽ cai thuốc mà.”
“Đang trong quá trình cai chứ chưa bỏ hẳn.” Yến Hoa vẫn duy trì một khoảng cách nhất định trong lúc trò chuyện với Giang Dã.
Giang Dã hừ lạnh một tiếng, “Anh lại thất hứa, Yến Hoa, anh quá đáng lắm rồi đấy.”
Yến Hoa hơi chột dạ, đành phải dập tắt điếu thuốc vừa mới châm vào gạt tàn.
“Như này là được rồi chứ?”
Yến Hoa có thể dung túng và chiều chuộng Giang Dã trong một vài tình huống nhất định.
Giang Dã bóc một viên kẹo bạc hà đưa tới bên miệng Yến Hoa.
Yến Hoa giơ tay nhận lấy, nhét kẹo vào miệng.
“Nếu lần sau em lại phát hiện anh hút thuốc thì sao?” Giang Dã hỏi.
“Không sao cả.” Yến Hoa thậm chí còn có thể đoán được Giang Dã đang muốn đòi hỏi điều gì.
“Nếu em bắt được anh hút thuốc thì em hôn anh một lần nhé?”
Biết ngay.
Yến Hoa không cần dùng não cũng có thể đọc được suy nghĩ trong đầu Giang Dã.
“Không được.” Yến Hoa nhai kẹo bạc hà nói.
“Vậy thì ôm một lát?” Giang Dã lấy lui làm tiến.
Nhưng còn chưa thấy tiến ở đâu thì Yến Hoa lại lùi.
“Vì sao anh không cho em hôn, cũng không cho em ôm?” Giang Dã không hiểu, rõ ràng trước kia vẫn bình thường cơ mà.
Yến Hoa thậm chí còn từng giúp hắn chuyện kia.
“Sao anh lại phải cho em ôm và hôn?" Hai người bắt đầu lặp lại cuộc đối thoại vừa rồi trong phòng ngủ.
“Vì em thích anh nên mới muốn ôm anh, hôn anh.” Giang Dã ngọt ngào nói.
Kẹo bạc hà trong miệng Yến Hoa bị cắn nát, anh hơi ngừng lại rồi nhìn vào khoảng không trống rỗng nói: “Nhưng anh không thích em, anh không cho em ôm hôn thì có gì sai sao?”
Đây là lần đầu tiên Yến Hoa nói không thích Giang Dã.
Giang Dã thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, mặt nghệt ra, không biết nên nói gì hay làm gì, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Hắn im lặng nửa ngày rồi lẩm bẩm: “Anh thích em mà.”
Như đang tự an ủi mình.
“Em biết cái thích mà anh nói không giống với thích trong miệng em.” Yến Hoa không dám đối mặt với Giang Dã.
“Vậy anh vẫn thích em mà phải không?” Giang Dã bước tới trước mặt Yến Hỏi run giọng hỏi.
Yến Hoa quay mặt đi, cố gắng không nhìn Giang Dã nữa.
“Anh nhìn em đi anh Kiều, anh thích em mà phải không?” Động tác quay mặt né đi của Yến Hoa khiến Giang Dã bị tổn thương, lẽ nào anh thật sự không thích hắn nữa nên mới không muốn nhìn hắn.
Yến Hoa không muốn đối mặt, cũng không muốn nói gì với Giang Dã.
Nước mắt của Giang Dã không tự chủ rơi xuống, hắn đã cố nhịn vì đã từng hứa với Yến Hoa, thế nhưng vẫn không nhịn được cảm giác đau đơn như bị dao cứa vào tim.
Yến Hoa vừa nói không thích hắn, trước kia anh chưa từng nói không thích hắn.
Cho dù anh từng bảo hắn cút đi, nhưng anh chưa bao giờ nói không thích hắn.
Yến Hoa vẫn là không nhịn được liếc nhìn Giang Dã.
Nước mắt của Giang Dã như đánh thẳng vào trái tim anh, để lại một lỗ hổng trong lòng.
Anh chợt nhận ra đã lâu rồi chưa nhìn thấy Giang Dã khóc.
Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi và không ngừng lại được.
“Đừng khóc.” Yến Hoa lo lắng nói.
“Không có khóc.” Giang Dã cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt, nhưng lại không cách nào đè nén được nỗi đau trong lòng.
Bốn chữ “Anh không thích em” này đủ để Giang Dã khóc mãi không ngừng.
Yến Hoa không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng lau nước mắt trên mặt Giang Dã.
Giang Dã giữ chặt bàn tay đang lau nước mắt của Yến Hoa, nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương và đẫm lệ, “Anh còn thích em mà phải không?”
Yến Hoa rốt cuộc vẫn chịu thua Giang Dã, ừ một tiếng.
Một tiếng “ừ” này đủ để giải thoát Giang Dã ra khỏi địa ngục tối tăm.
“Mới nãy anh còn nói không thích em.” Giang Dã ấm ức nói, không chịu buông tay Yến Hoa mà để nước mắt thấm đẫm lòng bàn tay anh.
“Thích mà anh nói không giống với thích mà em nghĩ.” Yến Hoa giải thích.
“Thích chính là thích, không có giống hay khác gì hết.” Giang Dã ngừng khóc nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe.
Yến Hoa không biết nên phản bác thế nào, trước đây anh còn có thể tự tin nói rằng mình không có bất cứ phản ứng gì với Giang Dã, cho nên thích trong miệng bọn họ mới không hề giống nhau.
Nhưng bây giờ nói ra những lời như này chỉ khiến anh càng thêm chột dạ.
“Anh thích em là đủ rồi, em không muốn đi tìm hiểu thế nào mới gọi là thích đâu." Giang Dã tiến gần về phía Yến Hoa.
“Giang Dã, không được.” Yến Hoa từ chối theo bản năng.
“Em cũng không ép anh làm bạn trai của em, vì sao anh cứ mãi nói không được như thế?"
Yến Hoa không có gì để nói, hay nói cách khác, anh thực sự không có lý do gì để phản bác Giang Dã.
Bởi vì anh thích Giang Dã, anh cũng yêu Giang Dã.
Anh rút tay về, cố lấy lại bình tĩnh, “Em không thấy mối quan hệ của chúng ta rất bất thường sao?”
“Bất thường chỗ nào?”
“Chúng ta không nên ôm hôn.” Thậm chí làm những việc quá đáng hơn.
“Vì sao không nên?” Giang Dã hỏi.
Yến Hoa bất an nói: “Chúng ta là anh em, em hiểu không?”
“Chúng ta có quan hệ huyết thống không?”
“Chúng ta có quan hệ dựa trên pháp luật không?”
“Chúng ta có ràng buộc về mặt huyết thống hay pháp luật không?”
Giang Dã hỏi một câu lại một câu.
“Có ràng buộc về mặt đạo đức.” Yến Hoa cố gắng níu giữ sợi dây lý trí cuối cùng, không được để Giang Dã đoạt đi.
Giang Dã không hiểu, “Đạo đức gì cơ?”
“Đạo đức nào cấm em ôm hôn anh vậy?”
Giang Dã vốn không có ý thức đạo đức nào cả, sự dịu dàng chỉ là lớp ngụy trang hắn muốn cho cả thế giới nhìn thấy, đối với hắn, đạo đức vốn chẳng đáng giá một xu.
Từ khi phát hiện mình thích Yến Hoa, điều duy nhất mà Giang Dã lo chính là Yến Hoa sẽ không chấp nhận hắn.
Hắn không quan tâm đến đạo đức chó má gì hết, hắn chỉ cần Yến Hoa thôi.
“Đạo đức của ngôi nhà này.” Yến Hoa thật sự nói không lại Giang Dã.
Cho nên anh luôn chọn cách im lặng trong hầu hết tình huống.
“Em có phải thành viên của ngôi nhà này không?”
“Có phải là người thân của anh hay không?”
Giang Dã hỏi không ngừng nghỉ.
Yến Hoa đành phải thừa nhận sự thật, “Đúng.”. Ngôn Tình Xuyên Không
“Vậy đạo đức của cái nhà này xuất hiện từ bao giờ thế, tại sao em lại không biết, đã thế còn cấm em ôm anh, hôn anh, ngủ cùng anh?”
Đêm nay Giang Dã quả thực đã bị Yến Hoa chọc tức rồi, sát thương mà bốn chữ “anh không thích em” này gây ra quá lớn, đủ để khiến Giang Dã xé bỏ lớp ngụy trang ngoan ngoãn bên ngoài, lộ ra bản chất đê tiện, vô sỉ vốn có.
Bằng không hắn đã không dám chuốc thuốc kích dục để ngăn cản Yến Hoa ở bên người khác.
“Giang Dã.” Yến Hoa không biết nói gì, chỉ có thể bất lực gọi tên hắn.
“Anh trả lời em đi, trong nhà từ khi nào xuất hiện loại đạo đức này, tại sao lại có loại đạo đức cấm cản nhiều thứ như thế?” Giang Dã từng chút ép sát.
Yến Hoa không biết nên đáp lại Giang Dã thế nào, “Anh không muốn nói chuyện với em nữa.” Anh quay đầu, muốn lảng tránh vấn đề này.
“Lần nào anh cũng trốn tránh em.” Giang Dã căn bản không định để Yến Hoa rời đi, mấy chữ “anh không thích em” này thực sự đã ép hắn vào bước đường cùng rồi.
Hắn không biết liệu Yến Hoa còn nói loại câu này lần sau không, hoặc là một ngày đó thật sự sẽ không thích hắn nữa.
“Lẽ nào trốn tránh là có thể giải quyết được chuyện này sao?”
“Lẽ nào trốn tránh là có thể khiến anh nghĩ rằng anh không thích em sao?”
Giang Dã nắm chặt cổ tay Yến Hoa, nghiêm giọng chất vấn.
“Tại sao anh không thể nhìn thẳng vào mắt em, nhìn thẳng vào tình cảm của em?”
Hắn đã hơn một lần hy vọng Yến Hoa có thể nghiêm túc suy xét tình cảm của hắn, thế nhưng đáp án nhận về lúc nào cũng chỉ có trốn tránh.
Yến Hoa lại rơi vào trầm lặng.
Giang Dã khẽ cười, giọng điệu ngập tràn chua xót, “Nhìn xem, anh lại im lặng.’’
“Đối mặt với tình yêu em dành cho anh khó đến vậy sao?” Giang Dã đau khổ nói.
“Cuối cùng thì anh đang muốn trốn tránh chuyện gì?”
Yến Hoa không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển thành cục diện hiện tại, anh cũng không ngờ chỉ mấy chữ không thích em mà mình nói ra lại khiến Giang Dã….
Đau khổ như thế.
“Anh nói chuyện đi được không, Kiều Kiều, đừng mặc kệ em.” Giang Dã tuyệt vọng cầu xin.
“Em muốn anh phải nói gì?” Yến Hoa ngơ ngác.
“Vì sao lại nói không thích em?” Giọng nói của Giang Dã run run, chỉ cần lặp lại những lời này liền khiến trái tim hắn rỉ máu không ngừng.
Bởi vì Yến Hoa phát hiện bản thân có phản ứng với Giang Dã, mà quan hệ của bọn họ không chỉ đơn thuần là quan hệ người thân, cho nên trong tiềm thức anh luôn muốn trốn tránh loại tình cảm không nên có này.
“Trả lời em đi, Kiều Kiều.” Giang Dã đè thấp giọng hỏi.
“Anh…” Yến Hoa hơi hé môi, lẩm bẩm không biết nói gì.
Giang Dã kiên nhẫn lại nghiêm túc chờ câu trả lời của Yến Hoa.
“Anh không biết….” Yến Hoa vẫn theo thói quen lựa chọn né tránh.
“Sao anh có thể không biết chứ? Chẳng qua anh không muốn nói cho em biết sự thật mà thôi.” Giang Dã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng Yến Hoa.
Cặp lông mi dài của hắn cụp xuống, yên lặng nhìn Yến Hoa, hắn nhất định phải biết được lý do anh nói không thích hắn.
Yến Hoa không biết nói gì, anh cũng không thể khai ra việc anh có phản ứng với Giang Dã.
Ngày đầu tiên của năm mới, bên ngoài vô cùng náo nhiệt với tiếng pháo hoa nối tiếp nhau, nhưng trong nhà lại im lặng tới mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.
Giang Dã cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn không muốn ép Yến Hoa nói ra nữa, nhưng đêm nay hắn nhất định phải biết được đáp án.
“Nếu anh không muốn nói ra thì để em tự đoán nhé? Anh chỉ cần nói cho em biết phải hay không phải mà thôi, như vậy được không?”
“Ừ” Cách này sẽ khiến Yến Hoa dễ chịu hơn.
Để anh tự mình nói ra việc mình có phản ứng với Giang Dã là chuyện không thể nào xảy ra được, điều đó sẽ khiến tam quan đạo đức mà anh xây dựng suốt 26 năm sụp đổ.
“Anh thích em đúng không? Cho dù có là loại thích gì đi chăng nữa.” Giang Dã gấp gáp muốn chứng thực điều này trước.
Yến Hoa ừ nhẹ một tiếng.
Đáp án này khiến Giang Dã yên tâm hơn nhiều.
Hắn dần bình tĩnh lại rồi hỏi tiếp: “Có phải do đêm hôm nọ lúc em hôn anh đã làm sai chuyện gì khiến anh không vui không? Vì thế anh mới không muốn nhìn mặt em mấy hôm sau?”
Yến Hoa không biết nên đáp lại như nào.
Giang Dã chợt nhận ra mình đang hỏi quá nhiều câu cùng một lúc, nhưng sự im lặng của Yến Hoa cũng đã xác thực đêm đó chính là nguyên nhân.
Hắn kiên nhẫn mở từng lớp bí mật ra: “Là bởi vì đêm đó nên anh mới không cho em ôm anh nữa có đúng không?”
Giang Dã luôn kiên nhẫn một cách hiển nhiên khi đối mặt với Yến Hoa.
Yến Hoa cúi đầu ừ một tiếng.
Nhưng Giang Dã vẫn nghĩ không ra nguyên nhân thực sự của đêm đó là gì.
Hắn chỉ có thể loại trừ từng cái một.
“Anh không muốn em hôn anh cho nên mới đẩy em ra sao?”
Yến Hoa chớp chớp mắt, nhưng anh vẫn chọn nói thật: “Không phải.”
“Vậy là do trong lúc hôn em làm đau anh à?” Giang Dã ngập ngừng hỏi lại.
Yến Hoa có cảm giác Giang Dã đang ngày một tiến gần đến sự thật.
Trong lòng anh dâng lên một nỗi hoảng sợ không rõ, anh sợ Giang Dã biết được tình cảm thật sự của anh.
Anh vô thức muốn rút tay về, né tránh Giang Dã.
Giang Dã chú ý tới hành động của Yến Hoa, bất đắc dĩ nói: “Kiều Kiều, anh đừng chạy trốn nữa mà trả lời em đi.”
“Không phải.” Yến Hoa cau mày ngẩng đầu lên, cảm thấy ánh sáng trên đầu mình rất chói mắt, giống như muốn lột tẩy lộ mọi cảm xúc mà anh luôn giấu kín trong lòng.
Giang Dã chú ý tới động tác của Yến Hoa, ngẩng đầu nhìn: “Đèn chói mắt quá ạ?”
Hắn hiểu rất rõ mọi cử chỉ cũng như ánh mắt của Yến Hoa.
“Ừ.” Vấn đề này không có gì nghiêm trọng nên Yến Hoa đáp lại rất nhanh.
“Vậy chúng ta vào phòng ngủ đi.” Giang Dã không chịu buông cổ tay Yến Hoa ra, hắn đang cố gắng theo dõi mọi cảm xúc của anh vào lúc này.
Hắn tắt đèn ở phòng khách rồi dẫn Yến Hoa vào phòng ngủ.
Đối diện cửa phòng là giường của Yến Hoa, Giang Dã tắt đèn led đi, chỉ để đèn ngủ ở đầu giường.
Hắn lưỡng lự một lát rồi tắt luôn đèn ngủ đi, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, ngay cả rèm cửa cũng được kéo chặt, chặn đi mọi nguồn ánh sáng, ngoại trừ tiếng pháo nổ ngắt quãng bên ngoài là thứ không thể che giấu được.
“Như này đã đỡ hơn chưa?” Giang Dã hỏi.
“Ừ.” Yến Hoa thích ở trong bóng tối, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thoát khỏi mọi thứ.
“Vậy chúng ta tiếp tục câu hỏi ban nãy nhé.” Giang Dã kéo Yến Hoa ngồi tựa vào thành giường nói.
“Anh không bị đau khi em hôn anh đúng không?”
“Ừ.” Anh đã trả lời câu hỏi này rồi.
Giang Dã im lặng trong chốc lát, hắn đang nghĩ, nếu như không làm đau Yến Hoa, cũng không phải là anh không muốn hôn, vậy thì vấn đề là gì.
Hắn do dự hỏi: “Là do em à?”
Trong màn đêm, dù Yến Hoa không nhìn rõ cái gì nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Giang Dã.
“Không phải.” Giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Giang Dã nghe rõ.
“Do chính bản thân anh?” Giang Dã không chắc chắn hỏi.
“Ừ.”
Nguyên nhân từ Yến Hoa, anh thì có thể có nguyên nhân gì chứ? Giang Dã cảm thấy mình không thể đoán ra gì nữa.
“Anh cảm thấy khó chịu nên mới tức giận sao?”
Yến Hoa có cảm giác Giang Dã chỉ còn cách chân tướng một bước mà thôi.
Anh lại muốn trốn tránh nữa rồi.
Nhưng bây giờ anh không còn nơi nào để chạy nữa. Giang Dã nắm chặt cổ tay anh, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ cho đến khi có được câu trả lời mà hắn muốn.
“Khó chịu sao?” Giang Dã hỏi lại lần nữa, hắn cũng đã nhìn ra ý muốn trốn tránh của Yến Hoa.
“Không phải.” Giọng nói của Yến Hoa càng ngày càng nhỏ, trái lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng càng ngày càng nhiều.
“Vậy thì thoải mái sao? Khi em hôn anh, anh cũng cảm thấy thoải mái đúng không?” Giang Dã đột nhiên cảm thấy tự tin, giọng điệu cũng trở nên lớn hơn.
Yến Hoa ngượng ngùng ậm ừ, giọng nói nhẹ như bông.
Mặc dù Giang Dã rất vui khi nhận được câu trả lời này, nhưng kèm theo đó là sự bối rối không thể hiểu được.
Vì sao thoải mái mà còn tức giận chứ.
“Là do quá thoải mái nên mới tức giận sao?” Hắn cảm thấy bản thân rất mờ mịt.
Yến Hoa cũng cho là do quá thoải mái nên gật đầu một cái.
Tức giận vì thoải mái? Giang Dã cau mày, rơi vào trầm tư.
Yến Hoa cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cũng may xung quanh tối tăm nên Giang Dã không thể nhìn rõ anh, điều này mang lại cảm giác an toàn giúp anh bớt xấu hổ hơn.
Giang Dã trầm mặc một lát rồi lại nói với giọng điệu mong chờ.
“Có phải do quá thoải mái nên mới có phản ứng với em không?”
Yến Hoa cúi đầu không nói gì, nhưng Giang Dã đã đoán ra được.
Giang Dã đột nhiên cười khẽ, trong giọng nói tràn đầy vui sướng như nhìn thấy ánh sáng ban mai.
“Phải không Kiều Kiều?’’ Giang Dã đến gần Yến Hoa, giọng điệu mong đợi xen lẫn chút làm nũng hỏi.
Yến Hoa không còn đường lui, nhắm mắt ừ một tiếng.
Sự cáu kỉnh và khó chịu của Giang Dã suốt tối nay lập tức được xoa dịu bởi một tiếng “ừ” vào lúc này.
“Kiều Kiều.” Giang Dã kéo dài giọng, chỉ cần gọi mỗi cái tên này thôi cũng có thể khiến hắn vui vẻ suốt tuần.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hy vọng.
Hắn sáp gần Yến Hoa, buông cổ tay ra rồi ôm chầm lấy anh, liên tục lặp đi lặp lại cái tên “Kiều Kiều”
Yến Hoa lẩm bẩm ừ một tiếng.
Giang Dã cũng chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng cực kì hạnh phúc xe. lẫn thỏa mãn.
Tình yêu của Yến Hoa cũng giống với hắn.
Hắn ôm Yến Hoa một lúc lâu rồi khẽ cười: “Có muốn thoải mái hơn chút không?”
“Không.” Yến Hoa dứt khoát từ chối.
“Không được như thế.”
“Vì sao chứ?” Giang Dã hỏi.
“Không được chính là không được.”
Giang Dã hiểu được nỗi lo lắng của Yến Hoa, dỗ dành nói: “Nếu anh không nói, em cũng không nói thì trên đời này sẽ không ai có thể biết được quan hệ của chúng ta, đúng không anh?”
“Chuyện này không đúng.” Yến Hoa nhận ra ranh giới an toàn của anh lại bị thu hẹp lại.
“Chỗ nào không đúng? Ai quy định điều này là sai?” Giang Dã ý thức được đêm nay chính là cơ hội quan trọng nhất của hắn.
Yến Hoa trả lời: “Đạo đức.”
“Thế anh gọi đạo đức gì đó ra đây để nó nói chuyện với em.” Trong mắt Giang Dã tràn ngập ý cười.
“Giang Dã.” Yến Hoa nói không lại Giang Dã mà chỉ có thể gọi tên hắn.
Giang Dã kiên nhẫn giác ngộ anh: “Đạo đức là do con người quyết định, vì thế đạo đức trong nhà này cũng chỉ có thể do hai chúng ta quyết định mà thôi.”
“Em cho rằng chúng ta yêu nhau không có gì là sai cả, chỉ cần biết vậy là đủ rồi.”
“Nếu anh quan tâm ánh mắt của người đời thì chúng ta có thể không nói cho ai biết, cả thế giới này chỉ có mỗi hai người chúng ta là biết là đủ, anh muốn em ở bên ngoài phối hợp như nào với anh đều được hết, nhưng khi về nhà, chúng ta sẽ ở bên nhau có được không?” Giang Dã chân thành nói với Yến Hoa.
Hắn không quan tâm sẽ xảy ra chuyện gì mà hắn chỉ muốn ở bên Yến Hoa thôi.
“Anh không biết.” Ánh mắt Yến Hoa đầy vẻ mê mang khó hiểu.
Giang Dã kiên nhẫn dẫn dắt Yến Hoa trả lời: “Anh có yêu em không?”
Yến Hoa im lặng chốc lát rồi đáp lại: “Yêu.”
“Anh yêu em, mà em cũng yêu anh. Chỉ cần biết điều này là đủ rồi, đây là chuyện của hai chúng ta chứ không liên quan tới ai hết.”
Trong bóng tối, Giang Dã như đã nhìn thấy hy vọng mình mong chờ từ lâu.
“Nếu anh không biết thì cứ nghe theo em là được, anh còn nhớ những gì em từng nói hôm Trung thu không? Em thật sự nghiêm túc cân nhắc mọi bước đi trên hành trình của chúng ta, mỗi một ngày, mỗi một tháng, thậm chí mỗi một năm, anh chỉ cần yên tâm ở mãi bên em là đủ rồi.”
Yến Hoa không biết trả lời như nào, vào thời khắc này bên cạnh anh chỉ có Giang Dã.
“Em biết để anh tự mình nói ra đáp án rất khó nên em chuẩn bị hôn anh đây."Giang Dã cười nói, nhưng trong nụ cười không giấu được lo lắng cùng bất an.
“Nếu chút nữa em hôn mà anh không tránh đi thì em sẽ coi là anh đồng ý nhé.”
Mấy ngày nay Yến Hoa vẫn đối xử với Giang Dã như trước, chi phí ăn uống vẫn đưa như thường lệ.
Chỉ là anh không cho phép Giang Dã ôm, hôn hay gọi anh là Kiều Kiều nữa.
Có đôi khi Giang Dã muốn chơi xấu lén ôm anh, nhưng đều bị anh thản nhiên né được.
Nếu không cách nào né được thì anh sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Giang Dã rất sợ loại ánh mắt này.
Cả đời này chuyện hắn sợ hãi và bất lực nhất chính là Yến Hoa không còn quan tâm hắn nữa.
Điều này sẽ khiến hắn cảm thấy bản thân có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Ba ngày cứ thế qua đi, cho tới đêm giao thừa ngày 30.
Giao thừa mấy năm nay chỉ có hai người Yến Hoa và Giang Dã, nhưng nhớ 2 năm trước, Yến Hoa sẽ gọi thêm cả Lục Cửu và Lục Thất tới chung vui.
Giang Dã rất hưởng thụ không gian riêng giữa hắn và Yến Hoa, mỗi lần Lục Cửu và Lục Thất tới, hắn ngoài mặt tươi cười chào đón, nhưng trên thực tế chỉ hận không thể tống cổ hai tên này ra khỏi nhà ngay lập tức.
Ngôi nhà này vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn và Yến Hoa.
“Anh Kiều.”
Yến Hoa cúi đầu đáp một tiếng, anh đang rửa hoa quả, nhiệt độ điều hòa trong nhà được chỉnh lên rất cao, mà trên người anh chỉ mặc bộ quần áo ngủ rất mỏng, căn bản không che được dấu hôn trên cổ. Hơn nữa chỉ có mỗi Giang Dã trong nhà nên anh cũng lười giấu đầu hở đuôi.
“Ăn trái cây đi.” Yến Hoa lau khô nước còn đọng lại trên tay, đưa đĩa nho và táo đã rửa sạch cho Giang Dã.
“Anh Kiều, tối nay chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Giang Dã chọn một quả táo đặt bên miệng Yến Hoa.
Yến Hoa không ăn, đi ra ngoài phòng khách ngồi xuống nói: “Em muốn đi chơi thì cứ đi đi, anh không muốn ra khỏi nhà.”
“Nhưng em chỉ muốn đi cùng với anh thôi.” Giang Dã cắn một miếng táo rồi lại giơ ra trước mặt Yến Hoa.
“Không ăn đâu, đừng đưa anh.” Yến Hoa nghiêng đầu né tránh, “Anh không muốn ra ngoài.”
Mấy ngày nay anh một mực né tránh Giang Dã, không muốn có bất cứ hành động thân mật nào với hắn.
Giang Dã không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng hai ngày trước vẫn tốt mà. Bình thường còn có thể nhịn, nhưng ngày mai là sinh nhật của Yến Hoa.
“Ra ngoài chơi đi mà?” Giang Dã làm nũng.
“Không muốn.”
Giang Dã giãy dụa nửa ngày mà Yến Hoa vẫn không đồng ý nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ khai thật: “Em đã chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật, đi xem một chút thôi được không?’’
Vốn dĩ định tạo bất ngờ cho Yến Hoa mà anh lại nhất quyết không muốn ra ngoài.
Trước kia chỉ cần hắn gọi thì Yến Hoa chắc chắn sẽ đi cùng.
Hắn căn bản chưa từng nghĩ tới việc bị Yến Hoa từ chối.
Yến Hoa liếc mắt nhìn Giang Dã đang ủ rũ, đáy lòng khó tránh khỏi có chút chua xót.
Anh biết rõ Giang Dã vẫn luôn thích anh.
Anh cũng thích Giang Dã.
Vì thế bọn họ không thể tiếp tục như vậy nữa.
“Bất ngờ gì?” Yến Hoa vẫn không nhịn được hỏi.
Giang Dã lại dấy lên một tia hy vọng, “Anh theo em ra ngoài là biết liền à.”
“Ra ngoài xem một chút thôi nha?’’
Yến Hoa trầm ngâm, anh biết chỉ cần tối nay đồng ý ra ngoài xem bất ngờ thì nhất định sẽ tạo điều kiện để Giang Dã đòi hỏi nhiều hơn.
Anh không thể chắc chắn liệu mình sẽ từ chối được Giang Dã hay không, vậy nên anh đang cố gắng duy trì khoảng cách với hắn.
“Không đi, đừng chuẩn bị gì cả, anh không muốn tổ chức sinh nhật.” Yến Hoa tuyệt tình từ chối.
Tuy rằng trong lòng anh rất muốn biết Giang Dã rốt cuộc đã chuẩn bị quà gì.
Giang Dã là người rất trọng nghi thức, hắn sẽ nghiêm túc ghi nhớ mọi ngày lễ để tạo bất ngờ cho Yến Hoa.
Vì thế hắn luôn nói Yến Hoa tặng lì xì là việc làm qua loa.
“Vì sao không đi ạ?” Giang Dã buồn rầu nói.
“Không muốn đón.” Yến Hoa về phòng ngủ, không nhắc lại nữa.
Giang Dã không biết bản thân đã chọc gì khiến Yến Hoa tức giận, hắn chỉ biết năm nay Yến Hoa đã quyết tâm không muốn đón sinh nhật.
Hắn im lặng thở dài, ngồi trước máy tính tiếp tục sửa chữa những dữ liệu đã hỏng trong thẻ nhớ, vốn dĩ hắn muốn sửa xong trước ngày đầu năm mới, thế nhưng hiện tại Yến Hoa còn không muốn đón sinh nhật thì liệu anh có chịu xem những thứ trong thẻ nhớ không?
0 giờ đêm 30 giao thừa đã trôi qua, hai người xem pháo hoa ở tầng một xong thì lên tầng, sau khi vào phòng thì Giang Dã đột nhiên ôm lấy Yến Hoa, ép anh vào góc tường.
Yến Hoa mới vừa cởi áo khoác treo lên giá, trên người chỉ còn bộ quần ngủ đơn mỏng nên không còn gì che được dấu vết chưa kịp mờ đi trên cổ, dọc theo cổ áo nhìn xuống, ở nơi tầm mắt không thể chạm tới càng có nhiều dấu vết hơn.
“Anh Kiều, sinh nhật vui vẻ.”
Trước khi Yến Hoa bảo buông tay thì Giang Dã đã mở miệng trước, mỉm cười cúi thấp đầu nói.
“Ừm, buông ra đi.” Ngữ khí của Yến Hoa tuy rằng không quá cứng ngắc nhưng vẫn nhất quyết gỡ tay Giang Dã ra.
"Anh thật sự không tò mò em đã chuẩn bị quà gì cho anh sao?" Giang Dã không chịu buông tay mà chỉ muốn thu hút sự chú ý của Yến Hoa sang chuyện khác.
"Quà gì?" Yến Hoa hỏi nhưng không quên nhắc nhở, "Buông tay trước đã."
"Em muốn ôm cơ, đã mấy ngày em không được ôm anh rồi." Giang Dã lại bắt đầu chơi trò làm nũng.
"Đừng để anh nhắc lại lần thứ ba." Yến Hoa lạnh nhạt nói, trong mắt không chút cảm xúc nào.
Giang Dã thở dài, không tình nguyện buông tay ra, nằm ngả người xuống chiếc giường phía sau.
"Vì sao không được ôm?"
"Em không thể cứ ôm anh mãi được." Yến Hoa đi vòng sang bên cạnh Giang Dã.
"Trước kia vẫn ôm được mà." Giang Dã bĩu môi không vui nói.
"Trước kia là trước kia, từ nay về sau không được ôm nữa." Yến Hoa tuyệt tình nói.
“Vì sao thế? Vì sao đột nhiên không được ôm nữa?” Giang Dã ôm gối của Yến Hoa hỏi.
“Không vì cái cái gì hết.”
Yến Hoa hệt như một bậc phụ huynh ngang ngược không quan tâm đúng sai, phớt lờ mong muốn ôm ấp của con cái.
“Nhưng em thật rất muốn ôm anh.”
Giang Dã vùi đầu vào gối của Yến Hoa, tham lam hít vào mùi hương chỉ riêng anh mới có.
“Đừng muốn gì hết, mau ngủ sớm đi.”
Yến Hoa đứng bên cạnh giường nhìn Giang Dã rồi bình tĩnh rút lại cái gối bị hắn ôm trong ngực.
“Em muốn ngủ với anh tối nay.” Bị lấy mất gối trong ngực, Giang Dã lập tức ôm lấy chăn không muốn buông ra.
“Không được.” Yến Hoa dứt khoát từ chối.
“Nếu anh không cho em ngủ cùng thì em không tặng quà anh nữa đâu.” Giang Dã yếu ớt uy hiếp.
“Không tặng thì thôi.” Yến Hoa không chút do dự.
“Vì sao chứ? Kiều Kiều, sao anh lại như thế?” Giang Dã muốn chơi xấu, cũng không muốn gọi anh Kiều nữa, nhất quyết ôm chặt chăn không buông.
Yến Hoa ngồi lên bàn, nhìn Giang Dã giãy giụa trên giường hỏi: “Anh làm sao?”
“Anh không cho em ôm, cũng không cho em hôn, giờ còn không cho em ngủ cùng nữa.” Giang Dã tựa vào thành giường lên án.
“Tại sao anh phải để em ôm, hôn, thậm chí còn phải ngủ cùng em?”
Yến Hoa mỗi khi phiền muộn đều muốn hút thuốc.
Nhưng anh không có thói quen hút thuốc trong phòng ngủ nên đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.
Giang Dã nghe thấy tiếng bật lửa.
“Anh lại hút thuốc à?” Hắn nhanh chóng chạy ra ngăn cản.
Yến Hoa mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh cùng nhiều dấu hôn loang lổ.
Anh cầm điếu thuốc đã được châm lửa lên rồi liếc mắt nhìn về phía Giang Dã.
Giang Dã vươn tay muốn giật lấy điếu thuốc trong tay Yến Hoa nhưng lại thấy anh đứng dậy né tránh.
“Anh không em ôm, không cho em hôn thì thôi đi, vậy mà giờ anh còn hút thuốc nữa.” Giang Dã rất khó chịu.
“Anh đã bảo sẽ cai thuốc mà.”
“Đang trong quá trình cai chứ chưa bỏ hẳn.” Yến Hoa vẫn duy trì một khoảng cách nhất định trong lúc trò chuyện với Giang Dã.
Giang Dã hừ lạnh một tiếng, “Anh lại thất hứa, Yến Hoa, anh quá đáng lắm rồi đấy.”
Yến Hoa hơi chột dạ, đành phải dập tắt điếu thuốc vừa mới châm vào gạt tàn.
“Như này là được rồi chứ?”
Yến Hoa có thể dung túng và chiều chuộng Giang Dã trong một vài tình huống nhất định.
Giang Dã bóc một viên kẹo bạc hà đưa tới bên miệng Yến Hoa.
Yến Hoa giơ tay nhận lấy, nhét kẹo vào miệng.
“Nếu lần sau em lại phát hiện anh hút thuốc thì sao?” Giang Dã hỏi.
“Không sao cả.” Yến Hoa thậm chí còn có thể đoán được Giang Dã đang muốn đòi hỏi điều gì.
“Nếu em bắt được anh hút thuốc thì em hôn anh một lần nhé?”
Biết ngay.
Yến Hoa không cần dùng não cũng có thể đọc được suy nghĩ trong đầu Giang Dã.
“Không được.” Yến Hoa nhai kẹo bạc hà nói.
“Vậy thì ôm một lát?” Giang Dã lấy lui làm tiến.
Nhưng còn chưa thấy tiến ở đâu thì Yến Hoa lại lùi.
“Vì sao anh không cho em hôn, cũng không cho em ôm?” Giang Dã không hiểu, rõ ràng trước kia vẫn bình thường cơ mà.
Yến Hoa thậm chí còn từng giúp hắn chuyện kia.
“Sao anh lại phải cho em ôm và hôn?" Hai người bắt đầu lặp lại cuộc đối thoại vừa rồi trong phòng ngủ.
“Vì em thích anh nên mới muốn ôm anh, hôn anh.” Giang Dã ngọt ngào nói.
Kẹo bạc hà trong miệng Yến Hoa bị cắn nát, anh hơi ngừng lại rồi nhìn vào khoảng không trống rỗng nói: “Nhưng anh không thích em, anh không cho em ôm hôn thì có gì sai sao?”
Đây là lần đầu tiên Yến Hoa nói không thích Giang Dã.
Giang Dã thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, mặt nghệt ra, không biết nên nói gì hay làm gì, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Hắn im lặng nửa ngày rồi lẩm bẩm: “Anh thích em mà.”
Như đang tự an ủi mình.
“Em biết cái thích mà anh nói không giống với thích trong miệng em.” Yến Hoa không dám đối mặt với Giang Dã.
“Vậy anh vẫn thích em mà phải không?” Giang Dã bước tới trước mặt Yến Hỏi run giọng hỏi.
Yến Hoa quay mặt đi, cố gắng không nhìn Giang Dã nữa.
“Anh nhìn em đi anh Kiều, anh thích em mà phải không?” Động tác quay mặt né đi của Yến Hoa khiến Giang Dã bị tổn thương, lẽ nào anh thật sự không thích hắn nữa nên mới không muốn nhìn hắn.
Yến Hoa không muốn đối mặt, cũng không muốn nói gì với Giang Dã.
Nước mắt của Giang Dã không tự chủ rơi xuống, hắn đã cố nhịn vì đã từng hứa với Yến Hoa, thế nhưng vẫn không nhịn được cảm giác đau đơn như bị dao cứa vào tim.
Yến Hoa vừa nói không thích hắn, trước kia anh chưa từng nói không thích hắn.
Cho dù anh từng bảo hắn cút đi, nhưng anh chưa bao giờ nói không thích hắn.
Yến Hoa vẫn là không nhịn được liếc nhìn Giang Dã.
Nước mắt của Giang Dã như đánh thẳng vào trái tim anh, để lại một lỗ hổng trong lòng.
Anh chợt nhận ra đã lâu rồi chưa nhìn thấy Giang Dã khóc.
Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi và không ngừng lại được.
“Đừng khóc.” Yến Hoa lo lắng nói.
“Không có khóc.” Giang Dã cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt, nhưng lại không cách nào đè nén được nỗi đau trong lòng.
Bốn chữ “Anh không thích em” này đủ để Giang Dã khóc mãi không ngừng.
Yến Hoa không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng lau nước mắt trên mặt Giang Dã.
Giang Dã giữ chặt bàn tay đang lau nước mắt của Yến Hoa, nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương và đẫm lệ, “Anh còn thích em mà phải không?”
Yến Hoa rốt cuộc vẫn chịu thua Giang Dã, ừ một tiếng.
Một tiếng “ừ” này đủ để giải thoát Giang Dã ra khỏi địa ngục tối tăm.
“Mới nãy anh còn nói không thích em.” Giang Dã ấm ức nói, không chịu buông tay Yến Hoa mà để nước mắt thấm đẫm lòng bàn tay anh.
“Thích mà anh nói không giống với thích mà em nghĩ.” Yến Hoa giải thích.
“Thích chính là thích, không có giống hay khác gì hết.” Giang Dã ngừng khóc nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe.
Yến Hoa không biết nên phản bác thế nào, trước đây anh còn có thể tự tin nói rằng mình không có bất cứ phản ứng gì với Giang Dã, cho nên thích trong miệng bọn họ mới không hề giống nhau.
Nhưng bây giờ nói ra những lời như này chỉ khiến anh càng thêm chột dạ.
“Anh thích em là đủ rồi, em không muốn đi tìm hiểu thế nào mới gọi là thích đâu." Giang Dã tiến gần về phía Yến Hoa.
“Giang Dã, không được.” Yến Hoa từ chối theo bản năng.
“Em cũng không ép anh làm bạn trai của em, vì sao anh cứ mãi nói không được như thế?"
Yến Hoa không có gì để nói, hay nói cách khác, anh thực sự không có lý do gì để phản bác Giang Dã.
Bởi vì anh thích Giang Dã, anh cũng yêu Giang Dã.
Anh rút tay về, cố lấy lại bình tĩnh, “Em không thấy mối quan hệ của chúng ta rất bất thường sao?”
“Bất thường chỗ nào?”
“Chúng ta không nên ôm hôn.” Thậm chí làm những việc quá đáng hơn.
“Vì sao không nên?” Giang Dã hỏi.
Yến Hoa bất an nói: “Chúng ta là anh em, em hiểu không?”
“Chúng ta có quan hệ huyết thống không?”
“Chúng ta có quan hệ dựa trên pháp luật không?”
“Chúng ta có ràng buộc về mặt huyết thống hay pháp luật không?”
Giang Dã hỏi một câu lại một câu.
“Có ràng buộc về mặt đạo đức.” Yến Hoa cố gắng níu giữ sợi dây lý trí cuối cùng, không được để Giang Dã đoạt đi.
Giang Dã không hiểu, “Đạo đức gì cơ?”
“Đạo đức nào cấm em ôm hôn anh vậy?”
Giang Dã vốn không có ý thức đạo đức nào cả, sự dịu dàng chỉ là lớp ngụy trang hắn muốn cho cả thế giới nhìn thấy, đối với hắn, đạo đức vốn chẳng đáng giá một xu.
Từ khi phát hiện mình thích Yến Hoa, điều duy nhất mà Giang Dã lo chính là Yến Hoa sẽ không chấp nhận hắn.
Hắn không quan tâm đến đạo đức chó má gì hết, hắn chỉ cần Yến Hoa thôi.
“Đạo đức của ngôi nhà này.” Yến Hoa thật sự nói không lại Giang Dã.
Cho nên anh luôn chọn cách im lặng trong hầu hết tình huống.
“Em có phải thành viên của ngôi nhà này không?”
“Có phải là người thân của anh hay không?”
Giang Dã hỏi không ngừng nghỉ.
Yến Hoa đành phải thừa nhận sự thật, “Đúng.”. Ngôn Tình Xuyên Không
“Vậy đạo đức của cái nhà này xuất hiện từ bao giờ thế, tại sao em lại không biết, đã thế còn cấm em ôm anh, hôn anh, ngủ cùng anh?”
Đêm nay Giang Dã quả thực đã bị Yến Hoa chọc tức rồi, sát thương mà bốn chữ “anh không thích em” này gây ra quá lớn, đủ để khiến Giang Dã xé bỏ lớp ngụy trang ngoan ngoãn bên ngoài, lộ ra bản chất đê tiện, vô sỉ vốn có.
Bằng không hắn đã không dám chuốc thuốc kích dục để ngăn cản Yến Hoa ở bên người khác.
“Giang Dã.” Yến Hoa không biết nói gì, chỉ có thể bất lực gọi tên hắn.
“Anh trả lời em đi, trong nhà từ khi nào xuất hiện loại đạo đức này, tại sao lại có loại đạo đức cấm cản nhiều thứ như thế?” Giang Dã từng chút ép sát.
Yến Hoa không biết nên đáp lại Giang Dã thế nào, “Anh không muốn nói chuyện với em nữa.” Anh quay đầu, muốn lảng tránh vấn đề này.
“Lần nào anh cũng trốn tránh em.” Giang Dã căn bản không định để Yến Hoa rời đi, mấy chữ “anh không thích em” này thực sự đã ép hắn vào bước đường cùng rồi.
Hắn không biết liệu Yến Hoa còn nói loại câu này lần sau không, hoặc là một ngày đó thật sự sẽ không thích hắn nữa.
“Lẽ nào trốn tránh là có thể giải quyết được chuyện này sao?”
“Lẽ nào trốn tránh là có thể khiến anh nghĩ rằng anh không thích em sao?”
Giang Dã nắm chặt cổ tay Yến Hoa, nghiêm giọng chất vấn.
“Tại sao anh không thể nhìn thẳng vào mắt em, nhìn thẳng vào tình cảm của em?”
Hắn đã hơn một lần hy vọng Yến Hoa có thể nghiêm túc suy xét tình cảm của hắn, thế nhưng đáp án nhận về lúc nào cũng chỉ có trốn tránh.
Yến Hoa lại rơi vào trầm lặng.
Giang Dã khẽ cười, giọng điệu ngập tràn chua xót, “Nhìn xem, anh lại im lặng.’’
“Đối mặt với tình yêu em dành cho anh khó đến vậy sao?” Giang Dã đau khổ nói.
“Cuối cùng thì anh đang muốn trốn tránh chuyện gì?”
Yến Hoa không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển thành cục diện hiện tại, anh cũng không ngờ chỉ mấy chữ không thích em mà mình nói ra lại khiến Giang Dã….
Đau khổ như thế.
“Anh nói chuyện đi được không, Kiều Kiều, đừng mặc kệ em.” Giang Dã tuyệt vọng cầu xin.
“Em muốn anh phải nói gì?” Yến Hoa ngơ ngác.
“Vì sao lại nói không thích em?” Giọng nói của Giang Dã run run, chỉ cần lặp lại những lời này liền khiến trái tim hắn rỉ máu không ngừng.
Bởi vì Yến Hoa phát hiện bản thân có phản ứng với Giang Dã, mà quan hệ của bọn họ không chỉ đơn thuần là quan hệ người thân, cho nên trong tiềm thức anh luôn muốn trốn tránh loại tình cảm không nên có này.
“Trả lời em đi, Kiều Kiều.” Giang Dã đè thấp giọng hỏi.
“Anh…” Yến Hoa hơi hé môi, lẩm bẩm không biết nói gì.
Giang Dã kiên nhẫn lại nghiêm túc chờ câu trả lời của Yến Hoa.
“Anh không biết….” Yến Hoa vẫn theo thói quen lựa chọn né tránh.
“Sao anh có thể không biết chứ? Chẳng qua anh không muốn nói cho em biết sự thật mà thôi.” Giang Dã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng Yến Hoa.
Cặp lông mi dài của hắn cụp xuống, yên lặng nhìn Yến Hoa, hắn nhất định phải biết được lý do anh nói không thích hắn.
Yến Hoa không biết nói gì, anh cũng không thể khai ra việc anh có phản ứng với Giang Dã.
Ngày đầu tiên của năm mới, bên ngoài vô cùng náo nhiệt với tiếng pháo hoa nối tiếp nhau, nhưng trong nhà lại im lặng tới mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.
Giang Dã cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn không muốn ép Yến Hoa nói ra nữa, nhưng đêm nay hắn nhất định phải biết được đáp án.
“Nếu anh không muốn nói ra thì để em tự đoán nhé? Anh chỉ cần nói cho em biết phải hay không phải mà thôi, như vậy được không?”
“Ừ” Cách này sẽ khiến Yến Hoa dễ chịu hơn.
Để anh tự mình nói ra việc mình có phản ứng với Giang Dã là chuyện không thể nào xảy ra được, điều đó sẽ khiến tam quan đạo đức mà anh xây dựng suốt 26 năm sụp đổ.
“Anh thích em đúng không? Cho dù có là loại thích gì đi chăng nữa.” Giang Dã gấp gáp muốn chứng thực điều này trước.
Yến Hoa ừ nhẹ một tiếng.
Đáp án này khiến Giang Dã yên tâm hơn nhiều.
Hắn dần bình tĩnh lại rồi hỏi tiếp: “Có phải do đêm hôm nọ lúc em hôn anh đã làm sai chuyện gì khiến anh không vui không? Vì thế anh mới không muốn nhìn mặt em mấy hôm sau?”
Yến Hoa không biết nên đáp lại như nào.
Giang Dã chợt nhận ra mình đang hỏi quá nhiều câu cùng một lúc, nhưng sự im lặng của Yến Hoa cũng đã xác thực đêm đó chính là nguyên nhân.
Hắn kiên nhẫn mở từng lớp bí mật ra: “Là bởi vì đêm đó nên anh mới không cho em ôm anh nữa có đúng không?”
Giang Dã luôn kiên nhẫn một cách hiển nhiên khi đối mặt với Yến Hoa.
Yến Hoa cúi đầu ừ một tiếng.
Nhưng Giang Dã vẫn nghĩ không ra nguyên nhân thực sự của đêm đó là gì.
Hắn chỉ có thể loại trừ từng cái một.
“Anh không muốn em hôn anh cho nên mới đẩy em ra sao?”
Yến Hoa chớp chớp mắt, nhưng anh vẫn chọn nói thật: “Không phải.”
“Vậy là do trong lúc hôn em làm đau anh à?” Giang Dã ngập ngừng hỏi lại.
Yến Hoa có cảm giác Giang Dã đang ngày một tiến gần đến sự thật.
Trong lòng anh dâng lên một nỗi hoảng sợ không rõ, anh sợ Giang Dã biết được tình cảm thật sự của anh.
Anh vô thức muốn rút tay về, né tránh Giang Dã.
Giang Dã chú ý tới hành động của Yến Hoa, bất đắc dĩ nói: “Kiều Kiều, anh đừng chạy trốn nữa mà trả lời em đi.”
“Không phải.” Yến Hoa cau mày ngẩng đầu lên, cảm thấy ánh sáng trên đầu mình rất chói mắt, giống như muốn lột tẩy lộ mọi cảm xúc mà anh luôn giấu kín trong lòng.
Giang Dã chú ý tới động tác của Yến Hoa, ngẩng đầu nhìn: “Đèn chói mắt quá ạ?”
Hắn hiểu rất rõ mọi cử chỉ cũng như ánh mắt của Yến Hoa.
“Ừ.” Vấn đề này không có gì nghiêm trọng nên Yến Hoa đáp lại rất nhanh.
“Vậy chúng ta vào phòng ngủ đi.” Giang Dã không chịu buông cổ tay Yến Hoa ra, hắn đang cố gắng theo dõi mọi cảm xúc của anh vào lúc này.
Hắn tắt đèn ở phòng khách rồi dẫn Yến Hoa vào phòng ngủ.
Đối diện cửa phòng là giường của Yến Hoa, Giang Dã tắt đèn led đi, chỉ để đèn ngủ ở đầu giường.
Hắn lưỡng lự một lát rồi tắt luôn đèn ngủ đi, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, ngay cả rèm cửa cũng được kéo chặt, chặn đi mọi nguồn ánh sáng, ngoại trừ tiếng pháo nổ ngắt quãng bên ngoài là thứ không thể che giấu được.
“Như này đã đỡ hơn chưa?” Giang Dã hỏi.
“Ừ.” Yến Hoa thích ở trong bóng tối, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thoát khỏi mọi thứ.
“Vậy chúng ta tiếp tục câu hỏi ban nãy nhé.” Giang Dã kéo Yến Hoa ngồi tựa vào thành giường nói.
“Anh không bị đau khi em hôn anh đúng không?”
“Ừ.” Anh đã trả lời câu hỏi này rồi.
Giang Dã im lặng trong chốc lát, hắn đang nghĩ, nếu như không làm đau Yến Hoa, cũng không phải là anh không muốn hôn, vậy thì vấn đề là gì.
Hắn do dự hỏi: “Là do em à?”
Trong màn đêm, dù Yến Hoa không nhìn rõ cái gì nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Giang Dã.
“Không phải.” Giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Giang Dã nghe rõ.
“Do chính bản thân anh?” Giang Dã không chắc chắn hỏi.
“Ừ.”
Nguyên nhân từ Yến Hoa, anh thì có thể có nguyên nhân gì chứ? Giang Dã cảm thấy mình không thể đoán ra gì nữa.
“Anh cảm thấy khó chịu nên mới tức giận sao?”
Yến Hoa có cảm giác Giang Dã chỉ còn cách chân tướng một bước mà thôi.
Anh lại muốn trốn tránh nữa rồi.
Nhưng bây giờ anh không còn nơi nào để chạy nữa. Giang Dã nắm chặt cổ tay anh, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ cho đến khi có được câu trả lời mà hắn muốn.
“Khó chịu sao?” Giang Dã hỏi lại lần nữa, hắn cũng đã nhìn ra ý muốn trốn tránh của Yến Hoa.
“Không phải.” Giọng nói của Yến Hoa càng ngày càng nhỏ, trái lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng càng ngày càng nhiều.
“Vậy thì thoải mái sao? Khi em hôn anh, anh cũng cảm thấy thoải mái đúng không?” Giang Dã đột nhiên cảm thấy tự tin, giọng điệu cũng trở nên lớn hơn.
Yến Hoa ngượng ngùng ậm ừ, giọng nói nhẹ như bông.
Mặc dù Giang Dã rất vui khi nhận được câu trả lời này, nhưng kèm theo đó là sự bối rối không thể hiểu được.
Vì sao thoải mái mà còn tức giận chứ.
“Là do quá thoải mái nên mới tức giận sao?” Hắn cảm thấy bản thân rất mờ mịt.
Yến Hoa cũng cho là do quá thoải mái nên gật đầu một cái.
Tức giận vì thoải mái? Giang Dã cau mày, rơi vào trầm tư.
Yến Hoa cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cũng may xung quanh tối tăm nên Giang Dã không thể nhìn rõ anh, điều này mang lại cảm giác an toàn giúp anh bớt xấu hổ hơn.
Giang Dã trầm mặc một lát rồi lại nói với giọng điệu mong chờ.
“Có phải do quá thoải mái nên mới có phản ứng với em không?”
Yến Hoa cúi đầu không nói gì, nhưng Giang Dã đã đoán ra được.
Giang Dã đột nhiên cười khẽ, trong giọng nói tràn đầy vui sướng như nhìn thấy ánh sáng ban mai.
“Phải không Kiều Kiều?’’ Giang Dã đến gần Yến Hoa, giọng điệu mong đợi xen lẫn chút làm nũng hỏi.
Yến Hoa không còn đường lui, nhắm mắt ừ một tiếng.
Sự cáu kỉnh và khó chịu của Giang Dã suốt tối nay lập tức được xoa dịu bởi một tiếng “ừ” vào lúc này.
“Kiều Kiều.” Giang Dã kéo dài giọng, chỉ cần gọi mỗi cái tên này thôi cũng có thể khiến hắn vui vẻ suốt tuần.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hy vọng.
Hắn sáp gần Yến Hoa, buông cổ tay ra rồi ôm chầm lấy anh, liên tục lặp đi lặp lại cái tên “Kiều Kiều”
Yến Hoa lẩm bẩm ừ một tiếng.
Giang Dã cũng chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng cực kì hạnh phúc xe. lẫn thỏa mãn.
Tình yêu của Yến Hoa cũng giống với hắn.
Hắn ôm Yến Hoa một lúc lâu rồi khẽ cười: “Có muốn thoải mái hơn chút không?”
“Không.” Yến Hoa dứt khoát từ chối.
“Không được như thế.”
“Vì sao chứ?” Giang Dã hỏi.
“Không được chính là không được.”
Giang Dã hiểu được nỗi lo lắng của Yến Hoa, dỗ dành nói: “Nếu anh không nói, em cũng không nói thì trên đời này sẽ không ai có thể biết được quan hệ của chúng ta, đúng không anh?”
“Chuyện này không đúng.” Yến Hoa nhận ra ranh giới an toàn của anh lại bị thu hẹp lại.
“Chỗ nào không đúng? Ai quy định điều này là sai?” Giang Dã ý thức được đêm nay chính là cơ hội quan trọng nhất của hắn.
Yến Hoa trả lời: “Đạo đức.”
“Thế anh gọi đạo đức gì đó ra đây để nó nói chuyện với em.” Trong mắt Giang Dã tràn ngập ý cười.
“Giang Dã.” Yến Hoa nói không lại Giang Dã mà chỉ có thể gọi tên hắn.
Giang Dã kiên nhẫn giác ngộ anh: “Đạo đức là do con người quyết định, vì thế đạo đức trong nhà này cũng chỉ có thể do hai chúng ta quyết định mà thôi.”
“Em cho rằng chúng ta yêu nhau không có gì là sai cả, chỉ cần biết vậy là đủ rồi.”
“Nếu anh quan tâm ánh mắt của người đời thì chúng ta có thể không nói cho ai biết, cả thế giới này chỉ có mỗi hai người chúng ta là biết là đủ, anh muốn em ở bên ngoài phối hợp như nào với anh đều được hết, nhưng khi về nhà, chúng ta sẽ ở bên nhau có được không?” Giang Dã chân thành nói với Yến Hoa.
Hắn không quan tâm sẽ xảy ra chuyện gì mà hắn chỉ muốn ở bên Yến Hoa thôi.
“Anh không biết.” Ánh mắt Yến Hoa đầy vẻ mê mang khó hiểu.
Giang Dã kiên nhẫn dẫn dắt Yến Hoa trả lời: “Anh có yêu em không?”
Yến Hoa im lặng chốc lát rồi đáp lại: “Yêu.”
“Anh yêu em, mà em cũng yêu anh. Chỉ cần biết điều này là đủ rồi, đây là chuyện của hai chúng ta chứ không liên quan tới ai hết.”
Trong bóng tối, Giang Dã như đã nhìn thấy hy vọng mình mong chờ từ lâu.
“Nếu anh không biết thì cứ nghe theo em là được, anh còn nhớ những gì em từng nói hôm Trung thu không? Em thật sự nghiêm túc cân nhắc mọi bước đi trên hành trình của chúng ta, mỗi một ngày, mỗi một tháng, thậm chí mỗi một năm, anh chỉ cần yên tâm ở mãi bên em là đủ rồi.”
Yến Hoa không biết trả lời như nào, vào thời khắc này bên cạnh anh chỉ có Giang Dã.
“Em biết để anh tự mình nói ra đáp án rất khó nên em chuẩn bị hôn anh đây."Giang Dã cười nói, nhưng trong nụ cười không giấu được lo lắng cùng bất an.
“Nếu chút nữa em hôn mà anh không tránh đi thì em sẽ coi là anh đồng ý nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.