Bị Nhóm Bạn Của Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
Chương 2: Sợ Tối
Tòng Tiền Mạn
04/12/2023
Cổ họng Văn Cảnh Thần lăn lộn vài cái.
“Anh… Anh cả ơi, em uống xong rồi.” Đường Miên mơ hồ nhận ra cái gì đó, đưa tay ngăn cản trước ngực, run giọng nói.
“Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.” Văn Cảnh Thần đáp một tiếng, thu hồi tầm mắt, trực tiếp xoay người rời đi, không dừng lại quá nhiều.
Mắt thấy bóng dáng cao lớn biến mất, Đường Miên mới nhẹ thở ra một hơi, trái tim nâng lên cũng từ từ rơi xuống, cô không dám dừng lại nữa, trực tiếp đóng cửa phòng lại, nghĩ thầm anh cả là quan tâm cô, ngược lại là cô, dường như là do cô suy nghĩ nhiều.
Trước đây Đường Miên không có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ, chờ khi cô vào phòng tắm đánh răng một lần nữa, thuận tiện lau trước ngực đi ra ngoài, cô che miệng ngáp một cái.
Thói quen của cú đêm cuối cùng đã bị đánh bại bởi ly sữa này.
Đường Miên nằm trên giường mơ mơ màng màng nghĩ.
Mơ hồ cô dường như nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị ai đó mở ra, có tiếng bước chân đi tới bên giường, thân giường bên cạnh lún xuống.
“Miên Miên, sao ngủ mà không tắt đèn?”
“Tôi… Sợ tối.” Đường Miên mơ hồ lẩm bẩm, muốn mở mắt nhìn xem đó là ai, nhưng mí mắt thật sự là quá nặng, cô đành chịu thua từ bỏ, thôi ngủ vậy.
Khoảnh khắc ý thức hoàn toàn chìm xuống, cô dường như nghe thấy người đàn ông ngồi cạnh mình nói một câu, “Đừng sợ, anh cả sẽ ở bên em.”
Cô gái vừa ngủ trên chăn đang thở đều đặn, không nói ra lời nào.
Văn Cảnh Thần nghiêng người ngồi ở mép giường, trong mắt dâng lên dục vọng thầm kín mãnh liệt, ánh mắt càn rỡ lưu luyến trên thân thể uyển chuyển của thiếu nữ, váy ngủ màu đen chỉ dài đến tận đùi vốn không che được cái gì, ngược lại càng khiến da thịt trắng ngọc của cô càng thêm quyến rũ, làm cho người ta muốn tiến lên cắn một miếng xem có phải mịn màng như trong tưởng tượng hay không.
Ngực tấn công mông phòng thủ, đôi chân dài mịn màng uyển chuyển, ngay cả bàn chân ngọc trắng hơi cong lại, không chỗ nào không khiến hắn mê muội.
“Miên Miên…” Văn Cảnh Thần cúi đầu hô một tiếng, muốn nói gì đó, rồi lại ngậm miệng, chỉ cười khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, hắn cúi người xuống giường, ngón tay thon dài câu lấy dây váy trên vai Đường Miên rồi hất nhẹ một cái, tay còn lại chậm rãi di chuyển lên đùi cô, nhẹ nhàng xoa bóp yêu thích không buông tay, từng chút một tiến đến gần chân cô.
Mắt thấy ngón tay của hắn kề sát vào giữa đùi cô, Đường Miên đang ngủ sâu theo bản năng kẹp chặt chân, kẹp chặt lấy tay của hắn.
Văn Cảnh Thần dừng lại, ý cười trong mắt càng sâu, không rút tay về, ngược lại mạnh mẽ cắm vào bên trong lần nữa, ngón tay rất nhanh đã chạm vào một mảnh mềm mại, không nhanh không chậm miêu tả hình dạng một chỗ đó của cô qua lớp vải mỏng tanh.
Rất nhanh anh tìm được âm vật được giấu ở trong hai cánh thịt kia.
Bộ phận đó trên cơ thể Đường Miên chưa bao giờ bị người ngoài chạm vào, giờ phút này chỉ bị Văn Cảnh Thần dùng ngón tay ấn và xoa nắn thật mạnh, toàn thân cô liền run rẩy, vòng eo lõm xuống, mông cong vểnh lên về phía sau, thốt ra tiếng lêu mềm mại nhẹ nhàng, “A… Không muốn…”
“Không muốn cái gì?” Văn Cảnh Thần đẩy dây váy mỏng trên vai cô trượt xuống, chen vào dưới thân của cô, cuối cùng khó nhọc nắm lấy bầu vú không nắm hết bằng một tay, hắn cúi cả người xuống người Đường Miên, hoàn toàn bao phủ lấy cô, mà động tác hai tay không ngừng, một tay xoa bóp ngực của cô, tay còn lại tác oai tác quái ở dưới thân cô, níu lấy viên âm vật nhô lên, ấn, xoay tròn, dùng lực giày vò.
“Anh… Anh cả ơi, em uống xong rồi.” Đường Miên mơ hồ nhận ra cái gì đó, đưa tay ngăn cản trước ngực, run giọng nói.
“Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.” Văn Cảnh Thần đáp một tiếng, thu hồi tầm mắt, trực tiếp xoay người rời đi, không dừng lại quá nhiều.
Mắt thấy bóng dáng cao lớn biến mất, Đường Miên mới nhẹ thở ra một hơi, trái tim nâng lên cũng từ từ rơi xuống, cô không dám dừng lại nữa, trực tiếp đóng cửa phòng lại, nghĩ thầm anh cả là quan tâm cô, ngược lại là cô, dường như là do cô suy nghĩ nhiều.
Trước đây Đường Miên không có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ, chờ khi cô vào phòng tắm đánh răng một lần nữa, thuận tiện lau trước ngực đi ra ngoài, cô che miệng ngáp một cái.
Thói quen của cú đêm cuối cùng đã bị đánh bại bởi ly sữa này.
Đường Miên nằm trên giường mơ mơ màng màng nghĩ.
Mơ hồ cô dường như nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị ai đó mở ra, có tiếng bước chân đi tới bên giường, thân giường bên cạnh lún xuống.
“Miên Miên, sao ngủ mà không tắt đèn?”
“Tôi… Sợ tối.” Đường Miên mơ hồ lẩm bẩm, muốn mở mắt nhìn xem đó là ai, nhưng mí mắt thật sự là quá nặng, cô đành chịu thua từ bỏ, thôi ngủ vậy.
Khoảnh khắc ý thức hoàn toàn chìm xuống, cô dường như nghe thấy người đàn ông ngồi cạnh mình nói một câu, “Đừng sợ, anh cả sẽ ở bên em.”
Cô gái vừa ngủ trên chăn đang thở đều đặn, không nói ra lời nào.
Văn Cảnh Thần nghiêng người ngồi ở mép giường, trong mắt dâng lên dục vọng thầm kín mãnh liệt, ánh mắt càn rỡ lưu luyến trên thân thể uyển chuyển của thiếu nữ, váy ngủ màu đen chỉ dài đến tận đùi vốn không che được cái gì, ngược lại càng khiến da thịt trắng ngọc của cô càng thêm quyến rũ, làm cho người ta muốn tiến lên cắn một miếng xem có phải mịn màng như trong tưởng tượng hay không.
Ngực tấn công mông phòng thủ, đôi chân dài mịn màng uyển chuyển, ngay cả bàn chân ngọc trắng hơi cong lại, không chỗ nào không khiến hắn mê muội.
“Miên Miên…” Văn Cảnh Thần cúi đầu hô một tiếng, muốn nói gì đó, rồi lại ngậm miệng, chỉ cười khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, hắn cúi người xuống giường, ngón tay thon dài câu lấy dây váy trên vai Đường Miên rồi hất nhẹ một cái, tay còn lại chậm rãi di chuyển lên đùi cô, nhẹ nhàng xoa bóp yêu thích không buông tay, từng chút một tiến đến gần chân cô.
Mắt thấy ngón tay của hắn kề sát vào giữa đùi cô, Đường Miên đang ngủ sâu theo bản năng kẹp chặt chân, kẹp chặt lấy tay của hắn.
Văn Cảnh Thần dừng lại, ý cười trong mắt càng sâu, không rút tay về, ngược lại mạnh mẽ cắm vào bên trong lần nữa, ngón tay rất nhanh đã chạm vào một mảnh mềm mại, không nhanh không chậm miêu tả hình dạng một chỗ đó của cô qua lớp vải mỏng tanh.
Rất nhanh anh tìm được âm vật được giấu ở trong hai cánh thịt kia.
Bộ phận đó trên cơ thể Đường Miên chưa bao giờ bị người ngoài chạm vào, giờ phút này chỉ bị Văn Cảnh Thần dùng ngón tay ấn và xoa nắn thật mạnh, toàn thân cô liền run rẩy, vòng eo lõm xuống, mông cong vểnh lên về phía sau, thốt ra tiếng lêu mềm mại nhẹ nhàng, “A… Không muốn…”
“Không muốn cái gì?” Văn Cảnh Thần đẩy dây váy mỏng trên vai cô trượt xuống, chen vào dưới thân của cô, cuối cùng khó nhọc nắm lấy bầu vú không nắm hết bằng một tay, hắn cúi cả người xuống người Đường Miên, hoàn toàn bao phủ lấy cô, mà động tác hai tay không ngừng, một tay xoa bóp ngực của cô, tay còn lại tác oai tác quái ở dưới thân cô, níu lấy viên âm vật nhô lên, ấn, xoay tròn, dùng lực giày vò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.