Chương 761: Bách hoa tàn 9
Độ Hàn
02/12/2014
Theo như đồn đãi, Nhan Dung cùng Nhan Hi không phải là huynh đệ cùng một mẫu thân? Tại sao, hắn có thể nói lên yêu cầu như thế.
Vân Diễm không e dè cẩn thận quan sát, hy vọng từ khuôn mặt tuấn tú vạn năm mang nụ cười trên mặt của Nhan Dung phát hiện dấu vết gì, tìm kiếm tâm tư thật sự phía sau nụ cười đó.
“Thật xin lỗi Nhị hoàng tử, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, đêm khuya gió lạnh, tại hạ cáo từ.” Vân Diễm mới không tin Nhan Dung tự động đưa tới cửa lấy lòng, không có chuyện gì mà lại ân cần giúp đỡ, không phải gian sảo cũng là đạo chích. Hắn lười cùng Nhị hoàng tử tâm tư thâm trầm này có dính dáng.
Từ tận đáy lòng mà nói, Vân Diễm ghét nhất đúng là loại nam nhân dỡ hơi này, thật không thể trông cậy gì.
Từ lần đầu tiên gặp ở biên cảnh, đã cảm thấy vừa quen thuộc vừa chán ghét, lần này, cảm giác như cũ vẫn không thay đổi, chẳng qua là phiền chán tăng thêm mấy phần.
Nhan Dung ngồi chồm hổm, túm lấy ống quần Vân Diễm không buông tay, cười hì hì nói, “Ngươi đã không chịu suy nghĩ đề nghị của ta, vậy thì nghe một chút uy hiếp của ta đi, Vân Diễm, ngươi bây giờ phải đánh đổi thật nhiều, mới có thể rời đi, nếu không ta liền la bắt thích khách.”
Mười phần là sắc mặt vô lại, rất sống động, ánh mắt vô cùng thật tình, trực diện làm Vân Diễm tức giận.
Nói đùa sao, loại trình độ tức giận này đã muốn hù dọa hắn? Nhan Dung đã cùng Nhan Hi chơi đùa từ nhỏ đến lớn, đã sớm tám trăm năm trước đối với biểu cảm này không hề có phản ứng .
“Ta là hoàng tử, ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện phân lượng tất sẽ nặng, nếu ngày sau ở trên điện Kim Loan, ta một mực chắc chắn ngươi chính là thích khách hai lần tự tiện xông vào Duệ vương phủ, không biết ngươi cùng đoàn người đại diện cho Lỗ quốc sẽ nhận được món quà “trả lễ” như thế nào nha.”.
Vỗ vỗ vị trí Vân Diễm mới vừa ẩn núp, Nhan Dung cười híp mắt, ánh mắt sáng rực cười rạng rỡ.
Vân Diễm hận không thể duỗi ra ngón tay móc đi hai tròng mắt quỷ quyệt kia.
Bất quá, Vân Diễm vẫn mặt nhăn mày nhó quay trở lại vị trí bên cạnh Nhan Dung ngồi xuống, hừ lạnh nói, “Ngươi nói đi, muốn điều kiện gì mới bằng lòng đưa ta tiến vào nội viện?”
Vân Diễm không có ngu như vậy, không cần so đo liền quyết định cùng Nhan Dung đàm phán một chút mà nói lên điều kiện, nếu muốn đánh đổi thật nhiều, hắn vì sao không thể chọn cho mình một cơ hội có lợi đâu.
Vân Diễm không e dè cẩn thận quan sát, hy vọng từ khuôn mặt tuấn tú vạn năm mang nụ cười trên mặt của Nhan Dung phát hiện dấu vết gì, tìm kiếm tâm tư thật sự phía sau nụ cười đó.
“Thật xin lỗi Nhị hoàng tử, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, đêm khuya gió lạnh, tại hạ cáo từ.” Vân Diễm mới không tin Nhan Dung tự động đưa tới cửa lấy lòng, không có chuyện gì mà lại ân cần giúp đỡ, không phải gian sảo cũng là đạo chích. Hắn lười cùng Nhị hoàng tử tâm tư thâm trầm này có dính dáng.
Từ tận đáy lòng mà nói, Vân Diễm ghét nhất đúng là loại nam nhân dỡ hơi này, thật không thể trông cậy gì.
Từ lần đầu tiên gặp ở biên cảnh, đã cảm thấy vừa quen thuộc vừa chán ghét, lần này, cảm giác như cũ vẫn không thay đổi, chẳng qua là phiền chán tăng thêm mấy phần.
Nhan Dung ngồi chồm hổm, túm lấy ống quần Vân Diễm không buông tay, cười hì hì nói, “Ngươi đã không chịu suy nghĩ đề nghị của ta, vậy thì nghe một chút uy hiếp của ta đi, Vân Diễm, ngươi bây giờ phải đánh đổi thật nhiều, mới có thể rời đi, nếu không ta liền la bắt thích khách.”
Mười phần là sắc mặt vô lại, rất sống động, ánh mắt vô cùng thật tình, trực diện làm Vân Diễm tức giận.
Nói đùa sao, loại trình độ tức giận này đã muốn hù dọa hắn? Nhan Dung đã cùng Nhan Hi chơi đùa từ nhỏ đến lớn, đã sớm tám trăm năm trước đối với biểu cảm này không hề có phản ứng .
“Ta là hoàng tử, ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện phân lượng tất sẽ nặng, nếu ngày sau ở trên điện Kim Loan, ta một mực chắc chắn ngươi chính là thích khách hai lần tự tiện xông vào Duệ vương phủ, không biết ngươi cùng đoàn người đại diện cho Lỗ quốc sẽ nhận được món quà “trả lễ” như thế nào nha.”.
Vỗ vỗ vị trí Vân Diễm mới vừa ẩn núp, Nhan Dung cười híp mắt, ánh mắt sáng rực cười rạng rỡ.
Vân Diễm hận không thể duỗi ra ngón tay móc đi hai tròng mắt quỷ quyệt kia.
Bất quá, Vân Diễm vẫn mặt nhăn mày nhó quay trở lại vị trí bên cạnh Nhan Dung ngồi xuống, hừ lạnh nói, “Ngươi nói đi, muốn điều kiện gì mới bằng lòng đưa ta tiến vào nội viện?”
Vân Diễm không có ngu như vậy, không cần so đo liền quyết định cùng Nhan Dung đàm phán một chút mà nói lên điều kiện, nếu muốn đánh đổi thật nhiều, hắn vì sao không thể chọn cho mình một cơ hội có lợi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.