Chương 713: Bị dồn ép, thỏ có cắn người 20
Độ Hàn
25/11/2014
Có cái gì cực khổ
đâu, vì hắn, vì ngôi hoàng đế dễ như trở bàn tay nhưng cũng vừa xa cuối
chân trời kia, nếu như ngay cả nàng – thê tử của hắn cũng không giúp đỡ, còn có ai có thể vì hắn chia sẻ đâu?
“Bệ hạ, Nhu nhi không cảm thấy cực khổ, sau này nô tì sẽ tận lực nhiều hơn đi gặp Ngọc Thái phi, đem tâm ý của ngài truyền cho nương nương, nhưng này phải cần một khoảng thời gian.” Ngọc Thái phi nơi nơi trong nhà đều có tai mắt của Nhan Hi, nhất cử nhất động của nương nương có ít nhất hai mươi con mắt cùng hằng hà lỗ tai chú ý đến, Nhã Nhu mỗi lần thấy Thái phi nương nương, chỉ có dựa vào những lúc nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng mượn vật chỉ điểm, nhắn nhủ mục đích của nàng, nữ nhân như thái phi, trong cung trải qua sóng to gió lớn đúng là bất kham làm nàng nghe không rõ, vừa không đồng ý cũng không cự tuyệt, tới thì nghênh đi liền đưa, những thứ kia như mật thư nàng len lén nhét ở trong khăn như đá ném vào biển rộng, không có tin tức.
“Nhu nhi, nàng nhất định phải cẩn thận.” Hòa Thạc vương gia vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Chuyện như vậy trừ nàng ra, giao cho bất luận kẻ nào ta cũng không yên lòng.” Vươn cánh tay đem nàng kéo vào nói, “Bây giờ phu quân thật không có mấy người có thể tin tưởng, trong vương phủ vô số nữ nhân, chân chính có thể tâm linh tương thông, cũng chỉ có nàng.”
Lời này còn có thể so sánh với mật ngọt nào hơn nữa?
Hòa Thạc Vương phi tâm hơi rơi xuống thấp lại được nâng lên sức mạnh, hai tay dâng lên một ly trà nóng, đứng ở phía sau, nhẹ nhàng thay hắn đấm bóp bả vai, thản nhiên mà cười, trong lời nói nghẹn ngào nhưng không ngăn được, “Ngài là trời của Nhã Nhu, điểm này chuyện nhỏ lý nên để thê tử chia sẻ, sau này cũng không ai có thể nói phu thê ta bất hòa, trong lúc hoạn nạn cùng có nhau.”
Đưa lưng về phía Nhã Nhu, Hòa Thạc vương gia trong mắt đen sâu và không đáy, hoảng hốt không yên lòng vỗ vỗ trên bả vai bàn tay nhỏ bé ấm áp, “Như ta vừa mới nói, nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần thật có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế, nàng chính là người đứng đầu lục cung, mẫu nghi thiên hạ.”
Nếu…thật sự có một ngày như vậy…
Trúc Diệp Đồng rốt cục ra tháng, được phép xuống giường hoạt động.
Mỗi ngày bị vỗ béo, gương mặt trước vẫn thon dài giờ đầy đặn hồng nhuận, cuối cùng hiện ra bộ dáng khỏe mạnh xinh đẹp.
Nhan Dung bây giờ một lòng đều để trên người bảo bối của hắn – Nhan Noãn Noãn, trừ lúc Trúc Diệp Đồng cho bú sữa thì hắn phải ở ngoài, còn lại thời gian đều đem nữ nhi ngoan thổi phồng ở trong khuỷu tay, hề hề gọi bảo bối gọi.
“Bệ hạ, Nhu nhi không cảm thấy cực khổ, sau này nô tì sẽ tận lực nhiều hơn đi gặp Ngọc Thái phi, đem tâm ý của ngài truyền cho nương nương, nhưng này phải cần một khoảng thời gian.” Ngọc Thái phi nơi nơi trong nhà đều có tai mắt của Nhan Hi, nhất cử nhất động của nương nương có ít nhất hai mươi con mắt cùng hằng hà lỗ tai chú ý đến, Nhã Nhu mỗi lần thấy Thái phi nương nương, chỉ có dựa vào những lúc nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng mượn vật chỉ điểm, nhắn nhủ mục đích của nàng, nữ nhân như thái phi, trong cung trải qua sóng to gió lớn đúng là bất kham làm nàng nghe không rõ, vừa không đồng ý cũng không cự tuyệt, tới thì nghênh đi liền đưa, những thứ kia như mật thư nàng len lén nhét ở trong khăn như đá ném vào biển rộng, không có tin tức.
“Nhu nhi, nàng nhất định phải cẩn thận.” Hòa Thạc vương gia vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Chuyện như vậy trừ nàng ra, giao cho bất luận kẻ nào ta cũng không yên lòng.” Vươn cánh tay đem nàng kéo vào nói, “Bây giờ phu quân thật không có mấy người có thể tin tưởng, trong vương phủ vô số nữ nhân, chân chính có thể tâm linh tương thông, cũng chỉ có nàng.”
Lời này còn có thể so sánh với mật ngọt nào hơn nữa?
Hòa Thạc Vương phi tâm hơi rơi xuống thấp lại được nâng lên sức mạnh, hai tay dâng lên một ly trà nóng, đứng ở phía sau, nhẹ nhàng thay hắn đấm bóp bả vai, thản nhiên mà cười, trong lời nói nghẹn ngào nhưng không ngăn được, “Ngài là trời của Nhã Nhu, điểm này chuyện nhỏ lý nên để thê tử chia sẻ, sau này cũng không ai có thể nói phu thê ta bất hòa, trong lúc hoạn nạn cùng có nhau.”
Đưa lưng về phía Nhã Nhu, Hòa Thạc vương gia trong mắt đen sâu và không đáy, hoảng hốt không yên lòng vỗ vỗ trên bả vai bàn tay nhỏ bé ấm áp, “Như ta vừa mới nói, nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần thật có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế, nàng chính là người đứng đầu lục cung, mẫu nghi thiên hạ.”
Nếu…thật sự có một ngày như vậy…
Trúc Diệp Đồng rốt cục ra tháng, được phép xuống giường hoạt động.
Mỗi ngày bị vỗ béo, gương mặt trước vẫn thon dài giờ đầy đặn hồng nhuận, cuối cùng hiện ra bộ dáng khỏe mạnh xinh đẹp.
Nhan Dung bây giờ một lòng đều để trên người bảo bối của hắn – Nhan Noãn Noãn, trừ lúc Trúc Diệp Đồng cho bú sữa thì hắn phải ở ngoài, còn lại thời gian đều đem nữ nhi ngoan thổi phồng ở trong khuỷu tay, hề hề gọi bảo bối gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.