Chương 244: Cao nhân ẩn cư 3
Độ Hàn
22/11/2014
Nhan Hi cùng Cửu Đĩnh đến gần nhà
gỗ, thì Nhan Dung đã đem hiểu lầm giải thích rõ ràng, hồng y phu nhân
cũng tự giới thiệu, trượng phu của nàng họ Thủy, cho nên người khác đều
gọi nàng là Thủy phu nhân. Tiểu cô nương ôm nắm củi này là tiểu nữ nhi
nhà nàng, còn có tướng công, đặc điểm trên mặt là có râu nhiều và dài,
đã đi đốn cũi gần đây, lúc gần đi, không ai thấy, nhi tử không để ý cũng đã đi chơi.
Trong này còn lại mẫu tử hai người, cho nên không thể thỉnh bọn họ đi vào uống chén trà nóng, không có phương tiện.
Nói xong, nàng mang theo nữ nhi vào nhà, tiểu cô nương quay đầu lại, lưu luyến nhìn Nhan Dung, vì rơi mất cơ hội trốn đi mà căm tức.
Nếu là người không quan hệ cùng Tô Bối Nhi, mọi người cũng không bắt buộc, chỉ là Lạc hà phong lớn như vậy, tòa nhà Thủy gia chiếm đi phân nửa, họ cũng chỉ có thể đứng trước hàng rào Thủy gia, chờ Tô Bối Nhi đến.
Không bao lâu Tô Bối Nhi bay vọt lên đỉnh núi, nét mặt tươi cười như hoa, khi nhìn thấy phía sau Nhan Hi ba bóng người liền thu hồi lại, vẻ mặt cứng ngắc, biến thành dáng dấp tiên tử xuất trần cô đơn quạnh quẽ.
"Nhan Hi, ngươi không tuân thủ ước định, không phải là một mình đi gặp sao, vì sao dẫn theo nhiều người như vậy." Tô Bối Nhi cắn môi, nộn môi bị nàng tàn sát bừa bãi thành màu đỏ tím.
"Vi vi đâu?"
"Đã chết!" Tô Bối Nhi nổi giận nói.
Nhan Hi lạnh lùng nhìn kỹ nàng nửa ngày, cắn chặt răng từng chữ từng chữ thoát ra, "Bản vương hỏi lại ngươi một câu, Vương phi Đào Tiểu Vi đâu?"
Ba người Nhan Dung ở phía sau trợn tròn mắt xem náo nhiệt, thực sự là quá kịch liệt, vừa lên đến, nói cũng không nói, trực tiếp đi vào vấn đề chính, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.
Tô Bối Nhi này cũng thật to gan lớn mật, nàng từ nhỏ đã không rõ cái gì là e ngại sao? Nhan Hi giết người như thế nào, nàng cũng không phải chưa thấy qua, cứ như vậy nàng càng muốn đi vào ngõ cụt, một lần lại một lần muốn nhổ râu hùm.
Không ngoài sở liệu, loại phương thức này của Nhan Hi cũng đã khơi lên lửa giận của Tô Bối Nhi, nàng không chút nào do dự, lạnh lùng nói, "Đã chết, tối hôm qua đã chết, nàng. . ."
Tiếng nói bị trường kiếm mang theo sát ý cắt đứt, mấy đạo kiếm bay đến, đem Tô Bối Nhi bao vây trong đó.
Trong này còn lại mẫu tử hai người, cho nên không thể thỉnh bọn họ đi vào uống chén trà nóng, không có phương tiện.
Nói xong, nàng mang theo nữ nhi vào nhà, tiểu cô nương quay đầu lại, lưu luyến nhìn Nhan Dung, vì rơi mất cơ hội trốn đi mà căm tức.
Nếu là người không quan hệ cùng Tô Bối Nhi, mọi người cũng không bắt buộc, chỉ là Lạc hà phong lớn như vậy, tòa nhà Thủy gia chiếm đi phân nửa, họ cũng chỉ có thể đứng trước hàng rào Thủy gia, chờ Tô Bối Nhi đến.
Không bao lâu Tô Bối Nhi bay vọt lên đỉnh núi, nét mặt tươi cười như hoa, khi nhìn thấy phía sau Nhan Hi ba bóng người liền thu hồi lại, vẻ mặt cứng ngắc, biến thành dáng dấp tiên tử xuất trần cô đơn quạnh quẽ.
"Nhan Hi, ngươi không tuân thủ ước định, không phải là một mình đi gặp sao, vì sao dẫn theo nhiều người như vậy." Tô Bối Nhi cắn môi, nộn môi bị nàng tàn sát bừa bãi thành màu đỏ tím.
"Vi vi đâu?"
"Đã chết!" Tô Bối Nhi nổi giận nói.
Nhan Hi lạnh lùng nhìn kỹ nàng nửa ngày, cắn chặt răng từng chữ từng chữ thoát ra, "Bản vương hỏi lại ngươi một câu, Vương phi Đào Tiểu Vi đâu?"
Ba người Nhan Dung ở phía sau trợn tròn mắt xem náo nhiệt, thực sự là quá kịch liệt, vừa lên đến, nói cũng không nói, trực tiếp đi vào vấn đề chính, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.
Tô Bối Nhi này cũng thật to gan lớn mật, nàng từ nhỏ đã không rõ cái gì là e ngại sao? Nhan Hi giết người như thế nào, nàng cũng không phải chưa thấy qua, cứ như vậy nàng càng muốn đi vào ngõ cụt, một lần lại một lần muốn nhổ râu hùm.
Không ngoài sở liệu, loại phương thức này của Nhan Hi cũng đã khơi lên lửa giận của Tô Bối Nhi, nàng không chút nào do dự, lạnh lùng nói, "Đã chết, tối hôm qua đã chết, nàng. . ."
Tiếng nói bị trường kiếm mang theo sát ý cắt đứt, mấy đạo kiếm bay đến, đem Tô Bối Nhi bao vây trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.