Chương 40: Cầu tình
Độ Hàn
21/11/2014
Nhan Hi mặt không biểu tình nhìn nàng, lạnh lùng hừ một tiếng, "Vi vi, lui ra!"
Hắn dường như muốn ăn thịt người, làm cho Đào Tiểu Vi da đầu trận trận phát run, thế nhưng nàng làm sao có thể mặc kệ Thiên Đồng cùng Thiên Sương. Nhịn xuống hai chân đang muốn chạy khỏi đường nhìn của Nhan Hi, tiểu nữ oa kiên định nói, "Ta là chủ tử của họ, hiện tại ta hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt ngươi, một cọng tóc cùng không thiếu, sao có thể nói là hộ chủ bất lợi?"
"Tránh ra!" Nhan Hi cũng không phải nam nhân tốt như vậy, hắn đã quyết định, cũng sẽ không vì người khác mà thay đổi.
Năm năm sớm chiều ở chung, Đào Tiểu Vi ít nhiều cũng biết, lãnh khốc nam nhân này là ăn mềm không ăn cứng, để bảo vệ được Thiên Đồng cùng Thiên Sương, nàng lập tức hạ xuống âm lượng, dùng âm thanh tiểu hài tử mềm mại thanh thúy cầu xin, "Thường ngày là các nàng chiếu cố ta, nếu như ngươi để các nàng đi, một mình ta ở nội viện, ta nhất định sợ chết đi."
Tiến lên trước, hai tay nắm chặt bàn tay to của Nhan Hi, dùng nhiệt độ ấm áp cơ thể bao trùm những ngón tay băng lãnh của hắn, cho dù hắn có là lãnh khốc tàn tâm như thế nào cũng nhất định sẽ ấm áp, "Van cầu ngươi, tạm tha họ lúc này, mọi người trong vương phủ, có quản gia, có Nghi Trượng, Thiên Đồng cùng Thiên Sương bất quá hai người tiểu nha hoàn này, cũng chỉ là nghe lệnh phân phó mà làm a!"
Nhan Hi sắc mặt như cũ âm trầm, nhưng không có kiên trì như trước, bàn tay nhỏ bé đang cầm tay hắn nỗ lực trấn an, hắn chậm rãi đi đến trước cửa.
Được cứu trợ, Thiên Đồng cùng Thiên Sương ôm nhau muốn khóc.
Cửu Đĩnh vội vàng đi tới hai tỷ muội, nhỏ giọng nhắc nhở, "Còn không mau trở lại hầu hạ tốt chủ tử."
... . . . .
Phủ Thái tử.
Mấy người phụ tá thở phì phì giận dữ ngồi theo thứ tự ở phía dưới, còn ở phía trên là thái tử, người mà ngày hôm nay bị làm cho mất mặt, thần sắc lại ôn nhu nhàn hạ uống nước, không có nửa điểm hờn giận.
"Thật quá đáng, thất điện hạ làm việc vốn có phóng đãng không kềm chế một chút, thế nhưng, lúc này đây hắn cũng không nên quá kiêu ngạo như thế. Thái tử chúng ta tự mình tới, mà hắn lại không hề muốn cho vào, nếu truyền ra, ngoài… chẳng phải là không xem thái tử ra gì?" hiện tại lên tiếng bất mãn là lão sư Quý Mộ người đã theo thái tử từ thời niên thiếu, một lòng về phía thái tử phò tá hắn đăng cơ.
Hắn dường như muốn ăn thịt người, làm cho Đào Tiểu Vi da đầu trận trận phát run, thế nhưng nàng làm sao có thể mặc kệ Thiên Đồng cùng Thiên Sương. Nhịn xuống hai chân đang muốn chạy khỏi đường nhìn của Nhan Hi, tiểu nữ oa kiên định nói, "Ta là chủ tử của họ, hiện tại ta hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt ngươi, một cọng tóc cùng không thiếu, sao có thể nói là hộ chủ bất lợi?"
"Tránh ra!" Nhan Hi cũng không phải nam nhân tốt như vậy, hắn đã quyết định, cũng sẽ không vì người khác mà thay đổi.
Năm năm sớm chiều ở chung, Đào Tiểu Vi ít nhiều cũng biết, lãnh khốc nam nhân này là ăn mềm không ăn cứng, để bảo vệ được Thiên Đồng cùng Thiên Sương, nàng lập tức hạ xuống âm lượng, dùng âm thanh tiểu hài tử mềm mại thanh thúy cầu xin, "Thường ngày là các nàng chiếu cố ta, nếu như ngươi để các nàng đi, một mình ta ở nội viện, ta nhất định sợ chết đi."
Tiến lên trước, hai tay nắm chặt bàn tay to của Nhan Hi, dùng nhiệt độ ấm áp cơ thể bao trùm những ngón tay băng lãnh của hắn, cho dù hắn có là lãnh khốc tàn tâm như thế nào cũng nhất định sẽ ấm áp, "Van cầu ngươi, tạm tha họ lúc này, mọi người trong vương phủ, có quản gia, có Nghi Trượng, Thiên Đồng cùng Thiên Sương bất quá hai người tiểu nha hoàn này, cũng chỉ là nghe lệnh phân phó mà làm a!"
Nhan Hi sắc mặt như cũ âm trầm, nhưng không có kiên trì như trước, bàn tay nhỏ bé đang cầm tay hắn nỗ lực trấn an, hắn chậm rãi đi đến trước cửa.
Được cứu trợ, Thiên Đồng cùng Thiên Sương ôm nhau muốn khóc.
Cửu Đĩnh vội vàng đi tới hai tỷ muội, nhỏ giọng nhắc nhở, "Còn không mau trở lại hầu hạ tốt chủ tử."
... . . . .
Phủ Thái tử.
Mấy người phụ tá thở phì phì giận dữ ngồi theo thứ tự ở phía dưới, còn ở phía trên là thái tử, người mà ngày hôm nay bị làm cho mất mặt, thần sắc lại ôn nhu nhàn hạ uống nước, không có nửa điểm hờn giận.
"Thật quá đáng, thất điện hạ làm việc vốn có phóng đãng không kềm chế một chút, thế nhưng, lúc này đây hắn cũng không nên quá kiêu ngạo như thế. Thái tử chúng ta tự mình tới, mà hắn lại không hề muốn cho vào, nếu truyền ra, ngoài… chẳng phải là không xem thái tử ra gì?" hiện tại lên tiếng bất mãn là lão sư Quý Mộ người đã theo thái tử từ thời niên thiếu, một lòng về phía thái tử phò tá hắn đăng cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.