Chương 306: Cuộc sống khoái hoạt 13
Độ Hàn
24/11/2014
"Chúng ta lúc nào đi đến đó?" Đào Tiểu Vi ánh mắt sáng quắc, thần sắc hy vọng.
"Chờ nàng sinh xong hài tử, thân thể bình phục, chúng ta sẽ xuất phát." Vốn là Nhan Hi đã liên lạc được với đội thuyền rời bến, nhưng không nghĩ tới Đào Tiểu Vi lại có thai lúc này, nên kế hoạch phải cải biến.
Nhan Hi không muốn Đào Tiểu Vi có phát sinh ngoài ý muốn dù một điểm nhỏ nhất.
"Vi Vi không sao, thực sự không có việc gì." Đào Tiểu Vi giơ lên cao hai tay, đứng tại chỗ vòng vo một vòng, "Cục cưng phi thường nghe lời, người khác trong vòng hai tháng đầu nôn đến chết đi sống lại, mà ta ngoại trừ muốn ăn cũng ngủ ra thì không có gì khó chịu. Chúng ta đi thôi, lập tức xuất phát, lập tức xuất phát, càng nhanh càng tốt."
Nhan Hi nàng nhìn đã lâu, nắm chặt hai tay của nàng, "Vi vi, nàng là đang sợ."
Nàng lắc đầu, dùng sức lắc, không chịu thừa nhận đáy lòng có một tia hoảng hốt.
"Sợ cái gì?" Nâng lên cằm nàng, muốn nhìn đến ý nghĩ trong ánh mắt của nàng.
"Không sợ, thực sự không sợ." Gục trong lòng hắn, cố sức ôm ở thắt lưng Nhan Hi, Đào Tiểu Vi không dám làm hắn tìm ra được điều gì, "Ta rất khỏe mạnh, hài tử cũng thế, cho nên tướng công mau chóng an bài xuất phát a, đến bờ bên kia, nơi chỉ có ta cùng tướng công."
"Chúng ta trở về đi, gió đã lớn." Nhan Hi từ chối cho ý kiến, hắn còn cần suy nghĩ một chút nữa.
... ... .
Ba bà đỡ cứ như vậy cùng ở lại tứ hợp viện, Đào Tiểu Vi được họ tận tâm tận lực chiếu cố, không có việc gì thì cùng nhau tâm sự, họ dạy nàng may xiêm y cho tiểu hài tử mặc, giảng cho nàng mọi tình huống đặc biệt khi dưỡng dục tiểu hài tử, đương nhiên trong đó cũng có nói những điều thú vị về tiểu bảo bối, Đào Tiểu Vi nghe hăng hái dạt dào, chỉ cảm thấy những thứ này so với nhìn sách vở còn thú vị hơn.
Về phần không hiểu sợ hãi trước đó cũng đã sớm không nhớ nổi.
Chỉ là ý nghĩ muốn sớm ngồi thuyền ly khai Tuyền Châu, một ngày cũng không quên, sáng tối đều nhìn bờ biển bên kia, hy vọng và chờ đợi.
Nhan Hi đem tất cả thu hết vào mắt.
Rốt cục có một ngày, Nhan Hi rất bình tĩnh để tỷ muội Thiên Đồng đem hành lý đều đóng gói lai, đại đa số vật dùng hằng ngày đều lưu lại, hành lý đơn giản chỉ có cái rương, liền yêu quý nhất mấy cuốn thư tịch của Nhan Hi cũng bị buông tha.
"Chờ nàng sinh xong hài tử, thân thể bình phục, chúng ta sẽ xuất phát." Vốn là Nhan Hi đã liên lạc được với đội thuyền rời bến, nhưng không nghĩ tới Đào Tiểu Vi lại có thai lúc này, nên kế hoạch phải cải biến.
Nhan Hi không muốn Đào Tiểu Vi có phát sinh ngoài ý muốn dù một điểm nhỏ nhất.
"Vi Vi không sao, thực sự không có việc gì." Đào Tiểu Vi giơ lên cao hai tay, đứng tại chỗ vòng vo một vòng, "Cục cưng phi thường nghe lời, người khác trong vòng hai tháng đầu nôn đến chết đi sống lại, mà ta ngoại trừ muốn ăn cũng ngủ ra thì không có gì khó chịu. Chúng ta đi thôi, lập tức xuất phát, lập tức xuất phát, càng nhanh càng tốt."
Nhan Hi nàng nhìn đã lâu, nắm chặt hai tay của nàng, "Vi vi, nàng là đang sợ."
Nàng lắc đầu, dùng sức lắc, không chịu thừa nhận đáy lòng có một tia hoảng hốt.
"Sợ cái gì?" Nâng lên cằm nàng, muốn nhìn đến ý nghĩ trong ánh mắt của nàng.
"Không sợ, thực sự không sợ." Gục trong lòng hắn, cố sức ôm ở thắt lưng Nhan Hi, Đào Tiểu Vi không dám làm hắn tìm ra được điều gì, "Ta rất khỏe mạnh, hài tử cũng thế, cho nên tướng công mau chóng an bài xuất phát a, đến bờ bên kia, nơi chỉ có ta cùng tướng công."
"Chúng ta trở về đi, gió đã lớn." Nhan Hi từ chối cho ý kiến, hắn còn cần suy nghĩ một chút nữa.
... ... .
Ba bà đỡ cứ như vậy cùng ở lại tứ hợp viện, Đào Tiểu Vi được họ tận tâm tận lực chiếu cố, không có việc gì thì cùng nhau tâm sự, họ dạy nàng may xiêm y cho tiểu hài tử mặc, giảng cho nàng mọi tình huống đặc biệt khi dưỡng dục tiểu hài tử, đương nhiên trong đó cũng có nói những điều thú vị về tiểu bảo bối, Đào Tiểu Vi nghe hăng hái dạt dào, chỉ cảm thấy những thứ này so với nhìn sách vở còn thú vị hơn.
Về phần không hiểu sợ hãi trước đó cũng đã sớm không nhớ nổi.
Chỉ là ý nghĩ muốn sớm ngồi thuyền ly khai Tuyền Châu, một ngày cũng không quên, sáng tối đều nhìn bờ biển bên kia, hy vọng và chờ đợi.
Nhan Hi đem tất cả thu hết vào mắt.
Rốt cục có một ngày, Nhan Hi rất bình tĩnh để tỷ muội Thiên Đồng đem hành lý đều đóng gói lai, đại đa số vật dùng hằng ngày đều lưu lại, hành lý đơn giản chỉ có cái rương, liền yêu quý nhất mấy cuốn thư tịch của Nhan Hi cũng bị buông tha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.