Chương 159: Da mặt già nua
Độ Hàn
22/11/2014
Nhan Hi vội vội vàng vàng chạy về tiểu viện thì đã qua canh ba.
Hắn không tiếng động đi vào phòng Đào Tiểu Vi, cởi ra áo khoác, đưa cánh tay nâng lên thân thể nhỏ nhắn mềm mại ôm vào trong ngực, thân nhiệt trên người Đào Tiểu Vi rất nhanh xua tan lạnh lẽo trên người hắn, mấy ngày nay vì điều tra thăm dò đã cực nhọc ngày đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi, Nhan Hi uể oải mờ mịt chìm vào giấc ngủ.
Là người quanh năm luyện võ, cho dù là mệt mỏi nhưng Nhan Hi ngày hôm sau vẫn tỉnh dậy rất đúng giờ.
Theo thói quen hắn muốn nhìn đến khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của Đào Tiểu Vi, thân thể bỗng cứng đờ nhìn trân trối.
Trong lòng hắn ôm đâu phải Đào Tiểu Vi, trước mặt hắn là một khuôn mặt già nua hé ra nhiều nếp nhăn, miệng chảy nước miếng nắm cả cánh tay hắn mà ngủ say.
Nhan Hi hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại tập trung, mũi ngửi thấy được chính là mùi hương hoa mai trên người Đào Tiểu Vi, trong ngực cũng cảm giác được những đường cong lả lướt trên thân thể này là thuộc về Đào Tiểu Vi.
Hắn mắt mở mắt, bỏ qua xúc động muốn buông ra tiểu thái thái đang nằm trong lòng mình bỏ lại trên giường, ngón tay xoa xoa nhéo nhéo gương mặt của nàng, kiên trì tìm kiếm rốt cục hắn cũng phát hiện một chỗ có đường nối, dùng tay bóc lên, phía sau lớp da mềm đương nhiên là dung nhan tuyệt sắc của Đào Tiểu Vi.
Mới vài ngày không gặp, nàng ở đâu ngoạn ra mấy trò cổ quái này ?
Bị xoa ngứa làm mất đi giấc ngủ, Đào Tiểu Vi trở mình một cái, chân cũng đã đặt lên một thân thể cứng rắn vốn không có ở đó trước khi nàng ngủ, "Người xấu?" Nàng dụi mắt, như không thể tin được trước mắt là khuôn mặt Nhan Hi.
Trong tay hắn đang cầm lấy lớp da mặt lão của nàng.
"Đây là cái gì?"
"Mặt nạ a." Nàng vui rạo rực tiếp nhận lai, kéo kéo các nếp nhăn trên da mặt, "Đây là kiệt tác thành công nhất của ta nga, thực nghiệm đã lâu cuối cùng cũng thành công."
Nhan Hi nhíu mày, hắn đương nhiên biết đó là mặt nạ, thế nhưng vì sao Đào Tiểu Vi trên mặt lại mang cái này khi đang ngủ?
"Đây là ngươi làm?" Quả thực không thể tin được vào mắt hắn.
"Ân, trong sách nói loại da này mang vào ban đêm nhìn không ra tỳ vết mà lại rất tự nhiên nếu như là buổi sáng sẽ không được như vậy."
Cái trán muốn nổi lên gân xanh, Nhan Hi nhẫn nại lại cảm giác muốn xung động của nàng, "Vi vi, ngươi không có việc gì lại đi nghiên cứu mấy cái này làm gì?"
Hắn chán ghét nhìn "da mặt người chết" trên tay nàng, phi thường không thích Đào Tiểu Vi mang hình dạng này, buổi sáng bị chấn động khi vừa mở mắt còn chưa tan hẳn, Nhan Hi hiện tại rất hối hận, lúc trước vì sao lại quên thỉnh một họa sư, chỉnh lý thẩm mỹ quan của Đào Tiểu Vi trước khi hắn lại rời nhà đi chinh chiến.
Hắn không tiếng động đi vào phòng Đào Tiểu Vi, cởi ra áo khoác, đưa cánh tay nâng lên thân thể nhỏ nhắn mềm mại ôm vào trong ngực, thân nhiệt trên người Đào Tiểu Vi rất nhanh xua tan lạnh lẽo trên người hắn, mấy ngày nay vì điều tra thăm dò đã cực nhọc ngày đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi, Nhan Hi uể oải mờ mịt chìm vào giấc ngủ.
Là người quanh năm luyện võ, cho dù là mệt mỏi nhưng Nhan Hi ngày hôm sau vẫn tỉnh dậy rất đúng giờ.
Theo thói quen hắn muốn nhìn đến khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của Đào Tiểu Vi, thân thể bỗng cứng đờ nhìn trân trối.
Trong lòng hắn ôm đâu phải Đào Tiểu Vi, trước mặt hắn là một khuôn mặt già nua hé ra nhiều nếp nhăn, miệng chảy nước miếng nắm cả cánh tay hắn mà ngủ say.
Nhan Hi hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại tập trung, mũi ngửi thấy được chính là mùi hương hoa mai trên người Đào Tiểu Vi, trong ngực cũng cảm giác được những đường cong lả lướt trên thân thể này là thuộc về Đào Tiểu Vi.
Hắn mắt mở mắt, bỏ qua xúc động muốn buông ra tiểu thái thái đang nằm trong lòng mình bỏ lại trên giường, ngón tay xoa xoa nhéo nhéo gương mặt của nàng, kiên trì tìm kiếm rốt cục hắn cũng phát hiện một chỗ có đường nối, dùng tay bóc lên, phía sau lớp da mềm đương nhiên là dung nhan tuyệt sắc của Đào Tiểu Vi.
Mới vài ngày không gặp, nàng ở đâu ngoạn ra mấy trò cổ quái này ?
Bị xoa ngứa làm mất đi giấc ngủ, Đào Tiểu Vi trở mình một cái, chân cũng đã đặt lên một thân thể cứng rắn vốn không có ở đó trước khi nàng ngủ, "Người xấu?" Nàng dụi mắt, như không thể tin được trước mắt là khuôn mặt Nhan Hi.
Trong tay hắn đang cầm lấy lớp da mặt lão của nàng.
"Đây là cái gì?"
"Mặt nạ a." Nàng vui rạo rực tiếp nhận lai, kéo kéo các nếp nhăn trên da mặt, "Đây là kiệt tác thành công nhất của ta nga, thực nghiệm đã lâu cuối cùng cũng thành công."
Nhan Hi nhíu mày, hắn đương nhiên biết đó là mặt nạ, thế nhưng vì sao Đào Tiểu Vi trên mặt lại mang cái này khi đang ngủ?
"Đây là ngươi làm?" Quả thực không thể tin được vào mắt hắn.
"Ân, trong sách nói loại da này mang vào ban đêm nhìn không ra tỳ vết mà lại rất tự nhiên nếu như là buổi sáng sẽ không được như vậy."
Cái trán muốn nổi lên gân xanh, Nhan Hi nhẫn nại lại cảm giác muốn xung động của nàng, "Vi vi, ngươi không có việc gì lại đi nghiên cứu mấy cái này làm gì?"
Hắn chán ghét nhìn "da mặt người chết" trên tay nàng, phi thường không thích Đào Tiểu Vi mang hình dạng này, buổi sáng bị chấn động khi vừa mở mắt còn chưa tan hẳn, Nhan Hi hiện tại rất hối hận, lúc trước vì sao lại quên thỉnh một họa sư, chỉnh lý thẩm mỹ quan của Đào Tiểu Vi trước khi hắn lại rời nhà đi chinh chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.