Chương 172: Hoa cốc đại hôn 1
Độ Hàn
22/11/2014
Từ kinh thành cách đây ba trăm dặm truyền đến công văn khẩn cấp, rốt cục sau ba ngày cũng đến được trong tay Nhan Hi.
Trên trang giấy hơi mỏng ấy là nét chữ tự tay Yến quốc hoàng đế viết, "Lão Thất, diệt hết bọn muốn gây rối cho trẫm, thi hành như thế nào do ngươi xem xét mà quyết định, nói chung, trẫm sẽ đáp ứng mọi yêu cầu, muốn người có người, muốn lương thảo có lương thảo."
Lời nói đằng đằng sát khí nồng đậm huyết vụ, lão hoàng đế tuy rằng ngự ở kinh thành luôn hưởng thái bình, nhưng lúc này đây hắn thật sự đã bị chọc giận. Nguyên nhân không phải hắn, ngũ quốc ở phía sau cấu kết liên minh, mà biểu hiện ra hoàn toàn cung kính đối với Yến quốc, năm nay cũng dâng cống phẩm đúng hẹn, chỉ bất quá chất lượng là đại suy giảm, nhưng điều làm cho lão hoàng đế không thể tha thứ chính là các quốc gia này mỹ nữ không thiếu mà cống sang cho hắn là một loại vô diệm nữ (xấu), trong cung Yến quốc tìm một cung nữ khó nhìn nhất so với bọn họ cũng thành tuyệt sắc thiên tiên.
Phải biết rằng, lão hoàng đế chờ mong nhất là mỗi ba năm các quốc gia này đưa đến tuyệt sắc mỹ nữ, thường thường trước ba tháng đã bắt đầu nhắc nhở, lần này không chỉ là chờ mong bị đập tan tành, thậm chí Yến quốc hoàng đế còn cho là tôn nghiêm đã bị thương tổn, lại nghĩ đến trước đó vài ngày dưới mắt hắn nhìn Duệ vương phủ bị thiêu rụi, trong lồng ngực bị đè nén buồn bực đã lâu không nói nên lời.
Vốn hắn không có hạ quyết tâm phải đuổi cùng giết tận, hiện tại hay rồi, bị một kích về đám xấu nữ tiến cống kia, toàn bộ đã biến thành lửa giận hừng hực, Bây giờ Nhan Hi hãy nhận được mệnh lệnh này không biết là nên khóc hay cười.
Lão gia hỏa nhà hắn một năm tổng có điên rồ một hai lần, Nhan Hi sớm đã quen với tính tùy hứng không già không trẻ này của lão, tự nhiên xúc động mà tự tay viết phong thư kia cũng không làm hắn phải để trong lòng.
Nói đánh là đánh? Lúc này lại lớn tiếng nói có bạc có lương thảo có binh lính, mỗi lần đều đối xử với hắn cứ như hắn là một tướng quân vô địch trăm trận trăm thắng.
Đào Tiểu Vi tắm rửa xong một đầu tóc còn ướt sũng đi tới, "Người xấu, ngày mai là có thể đến Lỗ quốc sao, chúng ta muốn đi nơi nào?"
"Bá thành." Hắn lấy chiếc khăn để trên đầu Đào Tiểu Vi, ý bảo nàng lau khô tóc hãy còn ướt nước, trời còn lạnh nếu như cảm mạo sẽ không tốt.
"Ở đó có cái gì hảo ngoạn sao?" Nàng hăng hái, lung tung lau lấy tóc ướt.
"Công vụ!"
"Công vụ, thật không biết tại Lỗ quốc ngươi còn có chuyện gì muốn làm." lầm bầm vài tiếng, Đào Tiểu Vi thất vọng bò lên trên ghế, tiếp nhận chén trà nóng Cửu Đĩnh đưa qua, trong đầu chợt lóe ý nghĩ, "Người xấu, ngươi tới Lỗ quốc làm gián điệp đúng hay không?"
Trên trang giấy hơi mỏng ấy là nét chữ tự tay Yến quốc hoàng đế viết, "Lão Thất, diệt hết bọn muốn gây rối cho trẫm, thi hành như thế nào do ngươi xem xét mà quyết định, nói chung, trẫm sẽ đáp ứng mọi yêu cầu, muốn người có người, muốn lương thảo có lương thảo."
Lời nói đằng đằng sát khí nồng đậm huyết vụ, lão hoàng đế tuy rằng ngự ở kinh thành luôn hưởng thái bình, nhưng lúc này đây hắn thật sự đã bị chọc giận. Nguyên nhân không phải hắn, ngũ quốc ở phía sau cấu kết liên minh, mà biểu hiện ra hoàn toàn cung kính đối với Yến quốc, năm nay cũng dâng cống phẩm đúng hẹn, chỉ bất quá chất lượng là đại suy giảm, nhưng điều làm cho lão hoàng đế không thể tha thứ chính là các quốc gia này mỹ nữ không thiếu mà cống sang cho hắn là một loại vô diệm nữ (xấu), trong cung Yến quốc tìm một cung nữ khó nhìn nhất so với bọn họ cũng thành tuyệt sắc thiên tiên.
Phải biết rằng, lão hoàng đế chờ mong nhất là mỗi ba năm các quốc gia này đưa đến tuyệt sắc mỹ nữ, thường thường trước ba tháng đã bắt đầu nhắc nhở, lần này không chỉ là chờ mong bị đập tan tành, thậm chí Yến quốc hoàng đế còn cho là tôn nghiêm đã bị thương tổn, lại nghĩ đến trước đó vài ngày dưới mắt hắn nhìn Duệ vương phủ bị thiêu rụi, trong lồng ngực bị đè nén buồn bực đã lâu không nói nên lời.
Vốn hắn không có hạ quyết tâm phải đuổi cùng giết tận, hiện tại hay rồi, bị một kích về đám xấu nữ tiến cống kia, toàn bộ đã biến thành lửa giận hừng hực, Bây giờ Nhan Hi hãy nhận được mệnh lệnh này không biết là nên khóc hay cười.
Lão gia hỏa nhà hắn một năm tổng có điên rồ một hai lần, Nhan Hi sớm đã quen với tính tùy hứng không già không trẻ này của lão, tự nhiên xúc động mà tự tay viết phong thư kia cũng không làm hắn phải để trong lòng.
Nói đánh là đánh? Lúc này lại lớn tiếng nói có bạc có lương thảo có binh lính, mỗi lần đều đối xử với hắn cứ như hắn là một tướng quân vô địch trăm trận trăm thắng.
Đào Tiểu Vi tắm rửa xong một đầu tóc còn ướt sũng đi tới, "Người xấu, ngày mai là có thể đến Lỗ quốc sao, chúng ta muốn đi nơi nào?"
"Bá thành." Hắn lấy chiếc khăn để trên đầu Đào Tiểu Vi, ý bảo nàng lau khô tóc hãy còn ướt nước, trời còn lạnh nếu như cảm mạo sẽ không tốt.
"Ở đó có cái gì hảo ngoạn sao?" Nàng hăng hái, lung tung lau lấy tóc ướt.
"Công vụ!"
"Công vụ, thật không biết tại Lỗ quốc ngươi còn có chuyện gì muốn làm." lầm bầm vài tiếng, Đào Tiểu Vi thất vọng bò lên trên ghế, tiếp nhận chén trà nóng Cửu Đĩnh đưa qua, trong đầu chợt lóe ý nghĩ, "Người xấu, ngươi tới Lỗ quốc làm gián điệp đúng hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.