Chương 94: Hội đèn lồng kỳ ngộ 2
Độ Hàn
21/11/2014
Đem Đào Tiểu Vi lên ngựa, Nhan Hi như cũ cùng nàng đi chung một chỗ.
Cánh tay cứng ngắc biểu thị tâm tình nam nhân phía sau cực kỳ ác liệt, Đào Tiểu Vi thành thật lui vào trong lòng hắn, động cũng không dám động.
Vừa rồi còn tốt, thế nào bỗng nhiên chuyển xấu mà nửa điểm dấu hiệu cũng không có.
"Người xấu, ngươi đang mất hứng sao?" Thanh âm sợ hãi hỏi, lúc này nàng càng phải mềm một chút, Nhan Hi tâm tình ác liệt, nàng cũng không muốn làm một tấm bình phong vô tội.
Đợi nửa ngày nàng cũng không được để ý đến.
Đào Tiểu Vi ngẩng lên đôi mắt chống lại cặp mắt lạnh của Nhan Hi.
"Ngươi đừng như vậy nha, bây giờ còn là đang mừng năm mới a, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến vận khí của năm nay nga." Đào Tiểu Vi dường như vươn ngón tay trắng nõn khiêu khiêu cằm Nhan Hi, "Nào, cười một cái."
Nhan Hi đôi mắt đen láy lặng lẽ thẳng tắp nhìn Đào Tiểu Vi biểu tình nghịch ngợm.
"Vi vi, ngươi muốn rời khỏi vương phủ có đúng hay không?"
Đang êm đẹp, thế nào trọng tâm câu chuyện lại quay về lúc nãy, vừa rồi nàng không phải đã phủ nhận sao.
Thân thể căng thẳng, Nhan Hi bất động thanh sắc gia tăng lực đạo cánh tay, dường như là muốn ôm nghẹt chết nàng, "Trả lời ta."
Nàng khó chịu giãy dụa, "Người xấu, ngươi đừng như thế này, ta chưa nói sẽ đi nha, thực sự, ngươi tin tưởng ta."
"Vậy râu mép là chuyện gì?" Hắn cũng không tốt như vậy bỏ qua.
"Cái kia. . ." Trong đầu nàng cấp tốc mượn cớ.
"Không được nói sạo!" Cúi người xuống, tại vai nàng Nhan Hi hé miệng, cách mấy lớp quần áo nhưng cũng cắn được một chút thịt, thế nhưng, cũng đau nhức muốn chết a!
Lúc nào hắn cũng bắt đầu học cắn người?
Đào Tiểu Vi thở phì phì đẩy hắn ra, bưng "vết thương" cảnh giác trừng mắt, "Người xấu, ngươi cắn người!"
Nhan Hi vươn tay ra để Đào Tiểu Vi thấy những vết tích nhàn nhạt mà nàng lưu lại nhiều năm qua, "Ngươi cắn còn nhiều hơn ta." Hắn còn giữ chứng cứ phạm tội đây.
Hắn lại chơi xấu, cư nhiên đem chuyện quá khứ lúc nhỏ ra áp nàng.
"Nếu không nói, ta lại cắn bên kia." Mặt lạnh cùng ánh mắt hàn khí, Nhan Hi cũng không hay nói giỡn. "Ta muốn nghe lời nói thật."
Nàng hiểu được ý trong lời nói đó, tức là nếu nói dối cũng sẽ bị cắn a.
Đào Tiểu Vi có một loại cảm giác phiền muộn tự làm bậy không thể sống.
"Được rồi, nói thì nói." Dù sao đối mặt với Nhan Hi đang giận Đào Tiểu Vi một lát liền đăng cờ đầu hàng, "Ngươi đi đã năm năm, để ta lại trong vương phủ cũng không quản, cho nên ta có kế hoạch trốn đi ra ngoài, không bao giờ ... nữa sẽ về, ngươi cũng không cần biết trong duệ vương phủ có hay không có ta mà."
Cánh tay cứng ngắc biểu thị tâm tình nam nhân phía sau cực kỳ ác liệt, Đào Tiểu Vi thành thật lui vào trong lòng hắn, động cũng không dám động.
Vừa rồi còn tốt, thế nào bỗng nhiên chuyển xấu mà nửa điểm dấu hiệu cũng không có.
"Người xấu, ngươi đang mất hứng sao?" Thanh âm sợ hãi hỏi, lúc này nàng càng phải mềm một chút, Nhan Hi tâm tình ác liệt, nàng cũng không muốn làm một tấm bình phong vô tội.
Đợi nửa ngày nàng cũng không được để ý đến.
Đào Tiểu Vi ngẩng lên đôi mắt chống lại cặp mắt lạnh của Nhan Hi.
"Ngươi đừng như vậy nha, bây giờ còn là đang mừng năm mới a, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến vận khí của năm nay nga." Đào Tiểu Vi dường như vươn ngón tay trắng nõn khiêu khiêu cằm Nhan Hi, "Nào, cười một cái."
Nhan Hi đôi mắt đen láy lặng lẽ thẳng tắp nhìn Đào Tiểu Vi biểu tình nghịch ngợm.
"Vi vi, ngươi muốn rời khỏi vương phủ có đúng hay không?"
Đang êm đẹp, thế nào trọng tâm câu chuyện lại quay về lúc nãy, vừa rồi nàng không phải đã phủ nhận sao.
Thân thể căng thẳng, Nhan Hi bất động thanh sắc gia tăng lực đạo cánh tay, dường như là muốn ôm nghẹt chết nàng, "Trả lời ta."
Nàng khó chịu giãy dụa, "Người xấu, ngươi đừng như thế này, ta chưa nói sẽ đi nha, thực sự, ngươi tin tưởng ta."
"Vậy râu mép là chuyện gì?" Hắn cũng không tốt như vậy bỏ qua.
"Cái kia. . ." Trong đầu nàng cấp tốc mượn cớ.
"Không được nói sạo!" Cúi người xuống, tại vai nàng Nhan Hi hé miệng, cách mấy lớp quần áo nhưng cũng cắn được một chút thịt, thế nhưng, cũng đau nhức muốn chết a!
Lúc nào hắn cũng bắt đầu học cắn người?
Đào Tiểu Vi thở phì phì đẩy hắn ra, bưng "vết thương" cảnh giác trừng mắt, "Người xấu, ngươi cắn người!"
Nhan Hi vươn tay ra để Đào Tiểu Vi thấy những vết tích nhàn nhạt mà nàng lưu lại nhiều năm qua, "Ngươi cắn còn nhiều hơn ta." Hắn còn giữ chứng cứ phạm tội đây.
Hắn lại chơi xấu, cư nhiên đem chuyện quá khứ lúc nhỏ ra áp nàng.
"Nếu không nói, ta lại cắn bên kia." Mặt lạnh cùng ánh mắt hàn khí, Nhan Hi cũng không hay nói giỡn. "Ta muốn nghe lời nói thật."
Nàng hiểu được ý trong lời nói đó, tức là nếu nói dối cũng sẽ bị cắn a.
Đào Tiểu Vi có một loại cảm giác phiền muộn tự làm bậy không thể sống.
"Được rồi, nói thì nói." Dù sao đối mặt với Nhan Hi đang giận Đào Tiểu Vi một lát liền đăng cờ đầu hàng, "Ngươi đi đã năm năm, để ta lại trong vương phủ cũng không quản, cho nên ta có kế hoạch trốn đi ra ngoài, không bao giờ ... nữa sẽ về, ngươi cũng không cần biết trong duệ vương phủ có hay không có ta mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.