Chương 97: Hội đèn lồng kỳ ngộ 5
Độ Hàn
21/11/2014
Tửu lâu tầng
một và hai sớm đã đầy ngập khách, tầng ba là dành riêng cho các quan
công quyền quý và phú gia, một bữa ăn tại đây khoảng mười hai lượng bạc, đó là khoản chi tiêu một năm của một bách tính bình thường.
Cũng may là tại đây, đoàn người Nhan Hi tìm được một gian sát đường ngồi xuống.
Cửu Đĩnh xoa cái trán toát mồ hôi hột, "Tiểu thư lần sau xuất môn hay là nên mang theo một cái khăn che mặt, chúng ta là có thể đã nhìn quen, thế nhưng đối với người khác "lực sát thương" quá mạnh nha."
Thiên Đồng lòng còn sợ hãi, gật đầu tán thành, "Một tầng khách nhân lặng ngắt như tờ như ngừng hô hấp, nô tỳ cũng là lần đầu tiên bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, thật không quen được."
Đào Tiểu Vi ghé vào cửa sổ, từng ngọn gió Bắc thổi vù vù, nàng hứng thú dạt dào nhìn cách đó không xa một cái hoa đăng chiếu sáng con đường phía dưới, Nhan Hi an vị bên cạnh nàng, chậm rãi uống rượu hoa điêu (không biết rượu gì nữa), ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang người con gái líu ríu bên cạnh, vô cùng sủng nịnh (thương yêu chiều chuộng).
Nhưng mà, bầu không khí yên tĩnh an bình cũng không được bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, cùng theo đó có tiếng nói kiêu ngạo, ngạo mạn của một nam nhân, "Đại gia muốn xem, là người nào không có mắt dám chiếm chỗ của đại gia ta."
Chưởng quỹ bất đắc dĩ khuyên can, "Bên kia còn có một chỗ, phạm vi vừa vặn cũng quay ra đường, gian phòng tuy nhỏ hơn một chút, không bằng. . ."
Chưởng quỹ mềm nhẹ lời nói líu lo đột nhiên ngừng lại vì nam nhân phẫn hận mắng to, "Đại gia ngày hôm nay muốn ngồi chỗ này, nghe nói có một tiểu mỹ nhân vừa lên đây, ta muốn nhìn một chút."
Nguyên lai là vì Đào Tiểu Vi mà cố ý làm loạn.
Phịch một tiếng, chân to đá văng cửa gỗ, cửu hoàng tử Nhan Lương cùng thập tứ Hoàng Tử Nhan Liêm mang theo một cổ làn gió thơm tiến đến, khuôn mặt đắc ý dào dạt còn chưa kịp nhìn đến dung mạo Đào Tiểu Vi liền ngay lập tức biến sắc.
Thật không may, thế nào ở chỗ này gặp phải người kia.
Trong các hoàng tử, duy nhất có thể làm các huynh đệ run sợ chỉ có thất hoàng tử Nhan Hi.
Chậm rãi buông chén rượu xuống, Nhan Hi mắt lạnh trào phúng.
"Thất ca, nguyên lai là huynh." Nuốt nước bọt, hai hoàng tử từ trước đến nay kiêu ngạo ương ngạnh, ngay lập tức theo quy cũ thẳng lưng hành lễ.
Đào Tiểu Vi xoay người, mắt to hiếu kỳ không kiêng kị dò xét hai huynh đệ Nhan Lương cùng Nhan Liêm, "Thật là kỳ quái, Người xấu, hai người này cùng ngươi có điểm giống nhau nha."
Cũng may là tại đây, đoàn người Nhan Hi tìm được một gian sát đường ngồi xuống.
Cửu Đĩnh xoa cái trán toát mồ hôi hột, "Tiểu thư lần sau xuất môn hay là nên mang theo một cái khăn che mặt, chúng ta là có thể đã nhìn quen, thế nhưng đối với người khác "lực sát thương" quá mạnh nha."
Thiên Đồng lòng còn sợ hãi, gật đầu tán thành, "Một tầng khách nhân lặng ngắt như tờ như ngừng hô hấp, nô tỳ cũng là lần đầu tiên bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, thật không quen được."
Đào Tiểu Vi ghé vào cửa sổ, từng ngọn gió Bắc thổi vù vù, nàng hứng thú dạt dào nhìn cách đó không xa một cái hoa đăng chiếu sáng con đường phía dưới, Nhan Hi an vị bên cạnh nàng, chậm rãi uống rượu hoa điêu (không biết rượu gì nữa), ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang người con gái líu ríu bên cạnh, vô cùng sủng nịnh (thương yêu chiều chuộng).
Nhưng mà, bầu không khí yên tĩnh an bình cũng không được bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, cùng theo đó có tiếng nói kiêu ngạo, ngạo mạn của một nam nhân, "Đại gia muốn xem, là người nào không có mắt dám chiếm chỗ của đại gia ta."
Chưởng quỹ bất đắc dĩ khuyên can, "Bên kia còn có một chỗ, phạm vi vừa vặn cũng quay ra đường, gian phòng tuy nhỏ hơn một chút, không bằng. . ."
Chưởng quỹ mềm nhẹ lời nói líu lo đột nhiên ngừng lại vì nam nhân phẫn hận mắng to, "Đại gia ngày hôm nay muốn ngồi chỗ này, nghe nói có một tiểu mỹ nhân vừa lên đây, ta muốn nhìn một chút."
Nguyên lai là vì Đào Tiểu Vi mà cố ý làm loạn.
Phịch một tiếng, chân to đá văng cửa gỗ, cửu hoàng tử Nhan Lương cùng thập tứ Hoàng Tử Nhan Liêm mang theo một cổ làn gió thơm tiến đến, khuôn mặt đắc ý dào dạt còn chưa kịp nhìn đến dung mạo Đào Tiểu Vi liền ngay lập tức biến sắc.
Thật không may, thế nào ở chỗ này gặp phải người kia.
Trong các hoàng tử, duy nhất có thể làm các huynh đệ run sợ chỉ có thất hoàng tử Nhan Hi.
Chậm rãi buông chén rượu xuống, Nhan Hi mắt lạnh trào phúng.
"Thất ca, nguyên lai là huynh." Nuốt nước bọt, hai hoàng tử từ trước đến nay kiêu ngạo ương ngạnh, ngay lập tức theo quy cũ thẳng lưng hành lễ.
Đào Tiểu Vi xoay người, mắt to hiếu kỳ không kiêng kị dò xét hai huynh đệ Nhan Lương cùng Nhan Liêm, "Thật là kỳ quái, Người xấu, hai người này cùng ngươi có điểm giống nhau nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.