Chương 608: Không duyên 8
Độ Hàn
25/11/2014
Một nén nhang thời gian, nhân mã của Vân Diễm đuổi kịp tới gốc cây Nhan Dung từng nghỉ
chân, nhìn lên mấy chữ của hắn " hoặc là nàng " lưu lại, Vân Diễm hai
kết chặt, gân xanh cùng mạch máu rõ ràng hiện lên, không thể ức chế run
run.
Trên đó chỉ có một hàng chữ: Hận không gặp nhau lúc chưa gả.
Tình ý vô bờ.
Hận không gặp nhau lúc chưa gả, chết tiệt, nàng đến tột cùng là người nào?
Nhất định không phải Đào Tiểu Vi chân chính, Tô Bối Nhi rất khẳng định đã nói với hắn, Đào Tiểu Vi không biết võ công.
Nhưng nếu không phải là nàng, còn sẽ là ai?
Binh! ! ! !
Một quyền nện ở thân cây, nhưng cổ thụ lù lù bất động, trong năm tháng nó sinh tồn, mọi giông bão so sánh với quyền này càng hung ác cũng đã vượt qua, nhưng nó vẫn ương ngạnh cành lá rậm rạp.
Vân Diễm trên tay rỉ ra nhiều máu, nhuộm đỏ bàn tay.
Nàng đến tột cùng là người nào?
Là nam hay nữ?
Nếu như là nữ, tại sao lại phát ra tiếng nói của nam nhân nhạo báng hắn.
Nếu như là nam nhân, như thế nào lại lưu lại câu nói đầy tình ý này. " Hận không gặp nhau lúc chưa gả ". (Ôi ta chết cười mất, Dung ca ơi, người ta chưa iu lần nào, nên còn ngây ngô, ca hại đời trai nhà lành rồi nha :V )
Trong lòng nàng có thể có hắn? Nhưng ngại thân phận không cách nào tiếp nhận hắn một phen thật lòng sao?
Thật là buồn cười, ba mươi năm, lần đầu động tâm, mà ngay cả là nam hay nữ đều không thể biết được, nếu để nàng biến mất ở trong biển người mênh mông, liền khó có thể gặp lại.
Nghĩ đến lần này, Vân Diễm vừa nâng lên tinh thần, hắn nhất định phải tìm được nàng, tìm đến chân tướng sự tình, thừa dịp còn có cơ hội đem " tên giảo hoạt " kia gắt gao cắn không buông tay.
Chỉ vào cổ thụ, Vân Diễm hạ lệnh, “Đem này cây chặt đem về tổng giáo.”
Cái gì? Bạch y thị vệ nhìn nhau không nói nên lời, câu cổ thụ to như vậy, chở về ngàn dặm xa xôi ở tổng đàn Hỏa Thần giáo, bọn họ không nghe lầm chứ?
“Giáo chủ, chuyện này không thỏa đáng lắm?”
Ánh mắt táo bạo như thiêu đốt lửa giận chuyển tới, “Ngươi dám chất vấn oai nghiêm bổn tọa?”
Hắn không dám, thị vệ lui xuống.
Hiện tại hắn cũng chỉ có thể thầm may mắn, con tin chạy trốn kia không có lưu lại chữ viết ở khắp rừng cây. (há há…ta hiểu)
“Lưu lại mấy người làm, những người khác tiếp tục đuổi theo! ! !” Vân Diễm vung tay lên, mọi người lên ngựa, hướng biên cảnh một đường đuổi theo.
Trên đó chỉ có một hàng chữ: Hận không gặp nhau lúc chưa gả.
Tình ý vô bờ.
Hận không gặp nhau lúc chưa gả, chết tiệt, nàng đến tột cùng là người nào?
Nhất định không phải Đào Tiểu Vi chân chính, Tô Bối Nhi rất khẳng định đã nói với hắn, Đào Tiểu Vi không biết võ công.
Nhưng nếu không phải là nàng, còn sẽ là ai?
Binh! ! ! !
Một quyền nện ở thân cây, nhưng cổ thụ lù lù bất động, trong năm tháng nó sinh tồn, mọi giông bão so sánh với quyền này càng hung ác cũng đã vượt qua, nhưng nó vẫn ương ngạnh cành lá rậm rạp.
Vân Diễm trên tay rỉ ra nhiều máu, nhuộm đỏ bàn tay.
Nàng đến tột cùng là người nào?
Là nam hay nữ?
Nếu như là nữ, tại sao lại phát ra tiếng nói của nam nhân nhạo báng hắn.
Nếu như là nam nhân, như thế nào lại lưu lại câu nói đầy tình ý này. " Hận không gặp nhau lúc chưa gả ". (Ôi ta chết cười mất, Dung ca ơi, người ta chưa iu lần nào, nên còn ngây ngô, ca hại đời trai nhà lành rồi nha :V )
Trong lòng nàng có thể có hắn? Nhưng ngại thân phận không cách nào tiếp nhận hắn một phen thật lòng sao?
Thật là buồn cười, ba mươi năm, lần đầu động tâm, mà ngay cả là nam hay nữ đều không thể biết được, nếu để nàng biến mất ở trong biển người mênh mông, liền khó có thể gặp lại.
Nghĩ đến lần này, Vân Diễm vừa nâng lên tinh thần, hắn nhất định phải tìm được nàng, tìm đến chân tướng sự tình, thừa dịp còn có cơ hội đem " tên giảo hoạt " kia gắt gao cắn không buông tay.
Chỉ vào cổ thụ, Vân Diễm hạ lệnh, “Đem này cây chặt đem về tổng giáo.”
Cái gì? Bạch y thị vệ nhìn nhau không nói nên lời, câu cổ thụ to như vậy, chở về ngàn dặm xa xôi ở tổng đàn Hỏa Thần giáo, bọn họ không nghe lầm chứ?
“Giáo chủ, chuyện này không thỏa đáng lắm?”
Ánh mắt táo bạo như thiêu đốt lửa giận chuyển tới, “Ngươi dám chất vấn oai nghiêm bổn tọa?”
Hắn không dám, thị vệ lui xuống.
Hiện tại hắn cũng chỉ có thể thầm may mắn, con tin chạy trốn kia không có lưu lại chữ viết ở khắp rừng cây. (há há…ta hiểu)
“Lưu lại mấy người làm, những người khác tiếp tục đuổi theo! ! !” Vân Diễm vung tay lên, mọi người lên ngựa, hướng biên cảnh một đường đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.