Chương 783: Không sợ chiến hỏa End
Độ Hàn
02/12/2014
Kế này rất đã rất cũ
rồi, đơn giản ý tứ chính là kéo dài thời gian. Vân Diễm là tới có việc,
sao có thời gian chờ đợi một tháng, Thừa tướng quyết định dùng loại biện pháp này, để cho Vân Diễm có gấp cũng không thể phát ra, đợi chờ không
được, tự nhiên cũng sẽ đi.
Yên lặng bưng lên ly rượu, tự rót cho mình một ly, Vân Diễm trong lòng đã sáng tỏ, Tô Bối Nhi bị hắn nhốt tại tổng giáo, hắn cũng muốn nhìn xem, Yến quốc sẽ làm sao cho hắn gặp Chiêu Dương công chúa…
Lê Qua tửu theo ước định đã được đưa đến Duệ vương phủ, nhìn không ít vò rượu trước mặt, Nhan Dung trong lòng không biết là có tư vị gì.
Tiểu tử này, làm sao lại làm người ngốc như thế, vẫn quyết dây dưa không dứt.
Hắn biết Lê Qua tửu rất trân quý, nghe nói cần hơn trăm loại dược thảo quý hiếm chế thành, cộng thêm quả lê trong núi sâu mà ủ thành, người ủ rượu còn phải có bản lĩnh mới tìm được loại quả này. Hỏa Thần giáo một năm cũng chỉ có mấy trăm vò, chỉ có giáo chủ cùng mấy vị cao quý trưởng lão được uống, đầy tớ có thể có may mắn uống được một ngụm nhỏ, cũng có thể dương dương đắc ý đi ra khoe khoang.
Trước mắt Nhan Dung hơn mười vò, hơn nữa lúc trước, trên đường bị bắt cóc Vân Diễm tự nguyện dâng cho ‘Nàng’ uống hết, quả thực có thể nói là trên đời chỉ có một.
Chịu bỏ ra số lượng lớn như vậy, Vân Diễm tuyệt đối đã cho " Nàng " ân điển quá sâu sắc.
Rốt cuộc có nên làm cho hắn gặp Đào Tiểu Vi hay không? Nhan Dung buồn rầu, theo lý thuyết hắn cũng là một người nam nhân nói lời giữ lời, lời đã thốt ra quả quyết sẽ không sửa đổi.
Nhưng Vân Diễm si mê như vậy làm cho hắn thật sự lo lắng, vạn nhất khi thấy đệ muội, hắn còn nhu ngốc không nhận ra, cứ cho nàng là người làm hắn động tâm khi xưa, rồi giống như thuốc cao bôi trên da chó mà không dứt ra được, không chiếm được sẽ vắt hết óc mà cưỡng cầu, rồi sẽ làm giống như lần trước, hành động đến đến cướp người, coi như mọi chuyện toàn bộ bị phá hủy.
Vân Diễm thoạt nhìn không giống loại người này, vấn đề là muội muội của hắn cũng không chịu được cảnh này, hắn đúng là tùy hứng làm bậy, không suy nghĩ hậu quả.
Nếu như không để cho Vân Diễm biết, hắn sẽ vẫn một lòng tương tư không chết, ngày nhớ đêm thương, sớm muộn gì cũng tới gây chuyện, đến lúc đó không cẩn thận thật phát sinh ngộ thương gì, Nhan Dung thật không có cách nào khai báo a…
Yên lặng bưng lên ly rượu, tự rót cho mình một ly, Vân Diễm trong lòng đã sáng tỏ, Tô Bối Nhi bị hắn nhốt tại tổng giáo, hắn cũng muốn nhìn xem, Yến quốc sẽ làm sao cho hắn gặp Chiêu Dương công chúa…
Lê Qua tửu theo ước định đã được đưa đến Duệ vương phủ, nhìn không ít vò rượu trước mặt, Nhan Dung trong lòng không biết là có tư vị gì.
Tiểu tử này, làm sao lại làm người ngốc như thế, vẫn quyết dây dưa không dứt.
Hắn biết Lê Qua tửu rất trân quý, nghe nói cần hơn trăm loại dược thảo quý hiếm chế thành, cộng thêm quả lê trong núi sâu mà ủ thành, người ủ rượu còn phải có bản lĩnh mới tìm được loại quả này. Hỏa Thần giáo một năm cũng chỉ có mấy trăm vò, chỉ có giáo chủ cùng mấy vị cao quý trưởng lão được uống, đầy tớ có thể có may mắn uống được một ngụm nhỏ, cũng có thể dương dương đắc ý đi ra khoe khoang.
Trước mắt Nhan Dung hơn mười vò, hơn nữa lúc trước, trên đường bị bắt cóc Vân Diễm tự nguyện dâng cho ‘Nàng’ uống hết, quả thực có thể nói là trên đời chỉ có một.
Chịu bỏ ra số lượng lớn như vậy, Vân Diễm tuyệt đối đã cho " Nàng " ân điển quá sâu sắc.
Rốt cuộc có nên làm cho hắn gặp Đào Tiểu Vi hay không? Nhan Dung buồn rầu, theo lý thuyết hắn cũng là một người nam nhân nói lời giữ lời, lời đã thốt ra quả quyết sẽ không sửa đổi.
Nhưng Vân Diễm si mê như vậy làm cho hắn thật sự lo lắng, vạn nhất khi thấy đệ muội, hắn còn nhu ngốc không nhận ra, cứ cho nàng là người làm hắn động tâm khi xưa, rồi giống như thuốc cao bôi trên da chó mà không dứt ra được, không chiếm được sẽ vắt hết óc mà cưỡng cầu, rồi sẽ làm giống như lần trước, hành động đến đến cướp người, coi như mọi chuyện toàn bộ bị phá hủy.
Vân Diễm thoạt nhìn không giống loại người này, vấn đề là muội muội của hắn cũng không chịu được cảnh này, hắn đúng là tùy hứng làm bậy, không suy nghĩ hậu quả.
Nếu như không để cho Vân Diễm biết, hắn sẽ vẫn một lòng tương tư không chết, ngày nhớ đêm thương, sớm muộn gì cũng tới gây chuyện, đến lúc đó không cẩn thận thật phát sinh ngộ thương gì, Nhan Dung thật không có cách nào khai báo a…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.