Chương 236: Muốn hại Sát thần 5
Độ Hàn
22/11/2014
Lúc Nhan Dung chạy tới, còn dẫn theo một hắc y nữ tử, mặt được khăn che lại, thấy ai cũng không phản ứng.
Hết lần này tới lần khác Nhan Dung tựa như một con sam, hận không thể đính vào thân thể người ta. Móng vuốt sói lúc nào cũng có thể vươn ra, lại bị xem như bụi bặm không được để ý, hắn cũng không có nửa điểm xấu hổ, hiển nhiên hắn sớm đã thành thói quen.
Nhan Dung nói tên của nàng gọi là Trúc Diệp Đồng, là một hiệp nữ phiêu bạc trên giang hồ.
Trong phòng có một Nhan Hi, nhiệt độ đã lạnh xuống không ít, thêm một Trúc Diệp Đồng, thì là có ôm vào bảy tám chậu than cũng không thấy có tia độ ấm, khó có được Nhan Dung không sợ lạnh, trước mặt hai người nam nữ lạnh lung này một lát lại cười cười nói nói, một mình muốn làm nóng bầu không khí.
"Không đơn giản, nữ quốc sư thực sự là không đơn giản."
Nhan Dung che miệng cười khúc khích, "Lão Thất, kinh ngạc không, đánh nhau từ nhỏ đến lớn, lần này cũng là lần đầu ngươi bị người khác quay lại cắn thảm như vậy, ngay trước mắt bị cướp đi ái thê. Tô Bối Nhi, quá lợi hại a." Vươn tay, khoát lên vai Trúc Diệp Đồng, lại bị nàng không lưu tình chút nào tránh né, lại không có ai oán, thân thể cứ lui tới trước mặt nàng.
"Nhị ca!" Nhan Hi mắt lạnh trừng qua.
Ai có mắt cũng nhìn thấy Nhan Hi bên này tâm tình ác liệt đã tới cực hạn, còn lửa cháy đổ thêm dầu.
"Hảo hảo, ta không nói. Bất quá, Tô Bối Nhi quốc sư bắt “không đáng yêu” rốt cuộc là có ý tứ gì? Mượn nàng khống chế ngươi sao? Không bằng trực tiếp thoải mái đàm điều kiện, hà tất cần phải bảo chúng ta đến Lạc hà phong đi?" Nhan Dung hướng về phía Trúc Diệp Đồng ha hả cười khúc khích, nhìn giai nhân một cái liếc mắt, mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục phân tích nói, "Lạc hà phong, người bình thường không có thể đi vào, đỉnh núi suốt năm tuyết đọng, Lạc hà phong là ngọn núi cao nhất ở đó, vách núi cao mấy trăm trượng, phải dùng toàn bộ khinh công leo lên, bọn họ có mấy người có khả năng đến bên trên, Tô Bối Nhi lại chọn nó, trước đó sẽ có bố trí nhiều bẩy rập."
Trúc Diệp Đồng hiếm thấy lên tiếng, "Hay là nàng ta có chủ ý riêng."
Nhan Dung lập tức kinh hỉ nói, "Tiểu đồng, ngươi thực sự là quá thông minh, ta thế nào lại không nghĩ tới đi. Lão Thất, tiểu đồng nhà ta nói rất đúng, Tô Bối Nhi khẳng định là vì cho ngươi bớt vài phần cảnh giác mới chọn địa điểm như vậy gặp mặt."
Hết lần này tới lần khác Nhan Dung tựa như một con sam, hận không thể đính vào thân thể người ta. Móng vuốt sói lúc nào cũng có thể vươn ra, lại bị xem như bụi bặm không được để ý, hắn cũng không có nửa điểm xấu hổ, hiển nhiên hắn sớm đã thành thói quen.
Nhan Dung nói tên của nàng gọi là Trúc Diệp Đồng, là một hiệp nữ phiêu bạc trên giang hồ.
Trong phòng có một Nhan Hi, nhiệt độ đã lạnh xuống không ít, thêm một Trúc Diệp Đồng, thì là có ôm vào bảy tám chậu than cũng không thấy có tia độ ấm, khó có được Nhan Dung không sợ lạnh, trước mặt hai người nam nữ lạnh lung này một lát lại cười cười nói nói, một mình muốn làm nóng bầu không khí.
"Không đơn giản, nữ quốc sư thực sự là không đơn giản."
Nhan Dung che miệng cười khúc khích, "Lão Thất, kinh ngạc không, đánh nhau từ nhỏ đến lớn, lần này cũng là lần đầu ngươi bị người khác quay lại cắn thảm như vậy, ngay trước mắt bị cướp đi ái thê. Tô Bối Nhi, quá lợi hại a." Vươn tay, khoát lên vai Trúc Diệp Đồng, lại bị nàng không lưu tình chút nào tránh né, lại không có ai oán, thân thể cứ lui tới trước mặt nàng.
"Nhị ca!" Nhan Hi mắt lạnh trừng qua.
Ai có mắt cũng nhìn thấy Nhan Hi bên này tâm tình ác liệt đã tới cực hạn, còn lửa cháy đổ thêm dầu.
"Hảo hảo, ta không nói. Bất quá, Tô Bối Nhi quốc sư bắt “không đáng yêu” rốt cuộc là có ý tứ gì? Mượn nàng khống chế ngươi sao? Không bằng trực tiếp thoải mái đàm điều kiện, hà tất cần phải bảo chúng ta đến Lạc hà phong đi?" Nhan Dung hướng về phía Trúc Diệp Đồng ha hả cười khúc khích, nhìn giai nhân một cái liếc mắt, mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục phân tích nói, "Lạc hà phong, người bình thường không có thể đi vào, đỉnh núi suốt năm tuyết đọng, Lạc hà phong là ngọn núi cao nhất ở đó, vách núi cao mấy trăm trượng, phải dùng toàn bộ khinh công leo lên, bọn họ có mấy người có khả năng đến bên trên, Tô Bối Nhi lại chọn nó, trước đó sẽ có bố trí nhiều bẩy rập."
Trúc Diệp Đồng hiếm thấy lên tiếng, "Hay là nàng ta có chủ ý riêng."
Nhan Dung lập tức kinh hỉ nói, "Tiểu đồng, ngươi thực sự là quá thông minh, ta thế nào lại không nghĩ tới đi. Lão Thất, tiểu đồng nhà ta nói rất đúng, Tô Bối Nhi khẳng định là vì cho ngươi bớt vài phần cảnh giác mới chọn địa điểm như vậy gặp mặt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.