Chương 658: Ngọc Thái phi hoa lệ xoay người 13
Độ Hàn
25/11/2014
Mấy hơi thở, Nhan Hi đã trở lại bên ngoài nội viện.
Gia nhân lớn nhỏ đồng loạt quỳ đầy đất, đầu cũng không dám ngẩng, sợ bị Hoàng thượng giận chó đánh mèo.
Thiên Đồng cũng sợ, bất quá cũng may đã cùng Nhan Hi tiếp xúc tương đối nhiều, nên có năng lực chống cự với lãnh khí của Nhan Hi.
“Ngươi lui ra đi.” Nhan Hi phất tay một cái.
Thiên Đồng lập tức gật đầu, chỉ huy mọi người lui xuống, toàn nội viện bao trùm không khí yên lặng. Đi vài bước, nàng vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn Nhan Hi mặt lạnh, trong lòng lo lắng, chủ tử có khi nào quá không kiểm soát tâm tình mà thất khống với Vương phi.
Nhan Hi vẻ mặt thật sự rất dọa người, nửa bên mặt cũng là xanh sắc, ngũ quan lộ ra một luồng sát khí, nhích tới gần bên cạnh hắn, thì cảm giác như đến gần Địa Ngục.
“Vi Vi, ta muốn đi vào.” Âm điệu bình tĩnh ôn hòa không có chút gì kỳ lạ, cùng với gương mặt dữ tợn không hề liên quan.
Bên trong Đào Tiểu Vi vội vàng hấp tấp đem lá thư gấp cẩn thận để vào trong ngực, mà ngoài cửa phòng Nhan Hi căn bản là không để cho nàng thời gian chuẩn bị, giơ chân lên, loảng xoảng một tiếng đem hai mảnh cửa gỗ mới lắp tốt đạp nát bấy.
Mới vừa thấy được động tác che giấu cuối cùng của Đào Tiểu Vi, hai mắt của hắn nguy hiểm híp lại.
Từ trong hốc mắt sưng đỏ của nàng, có thể thấy được sự khẩn trương bất an, cuối cùng ánh mắt rơi vào khối ngọc bích lớn trước ngực nàng.
Cước bộ của hắn rất nhanh, nhưng tư thái là cực kỳ thong dong ưu nhã, mấy hơi thở đã đi tới bên cạnh nàng.
Tay lạnh như băng chỉ lên bảo thạch mấy vòng tròn, thản nhiên nói, “Nàng mang thai, không cần đeo trang sức nặng như vậy, thích thì cầm lấy xem một chút là được rồi, Vi Vi của ta so với tảng đá này đẹp mắt hơn.”
Lấy hành động tiếp theo lời nói, giúp nàng đem dây chuyền lấy xuống, tiện tay ném sang một bên. Vừa lấy ra khăn tay của Đào Tiểu Vi nhẹ nhàng lau trên gương mặt dấu vết nước mắt loang lổ, “Có chuyện gì mà khóc thành như vậy, đá sắp làm mẫu thân rồi, không sợ hài tử chê cười sao.”
Nàng cúi đầu, cắn môi, không biết trả lời thế nào. Chỉ là một tay nhỏ bé theo bản năng che ở lá thư trước ngực, sợ bị Nhan Hi phát hiện lấy đi.
Gia nhân lớn nhỏ đồng loạt quỳ đầy đất, đầu cũng không dám ngẩng, sợ bị Hoàng thượng giận chó đánh mèo.
Thiên Đồng cũng sợ, bất quá cũng may đã cùng Nhan Hi tiếp xúc tương đối nhiều, nên có năng lực chống cự với lãnh khí của Nhan Hi.
“Ngươi lui ra đi.” Nhan Hi phất tay một cái.
Thiên Đồng lập tức gật đầu, chỉ huy mọi người lui xuống, toàn nội viện bao trùm không khí yên lặng. Đi vài bước, nàng vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn Nhan Hi mặt lạnh, trong lòng lo lắng, chủ tử có khi nào quá không kiểm soát tâm tình mà thất khống với Vương phi.
Nhan Hi vẻ mặt thật sự rất dọa người, nửa bên mặt cũng là xanh sắc, ngũ quan lộ ra một luồng sát khí, nhích tới gần bên cạnh hắn, thì cảm giác như đến gần Địa Ngục.
“Vi Vi, ta muốn đi vào.” Âm điệu bình tĩnh ôn hòa không có chút gì kỳ lạ, cùng với gương mặt dữ tợn không hề liên quan.
Bên trong Đào Tiểu Vi vội vàng hấp tấp đem lá thư gấp cẩn thận để vào trong ngực, mà ngoài cửa phòng Nhan Hi căn bản là không để cho nàng thời gian chuẩn bị, giơ chân lên, loảng xoảng một tiếng đem hai mảnh cửa gỗ mới lắp tốt đạp nát bấy.
Mới vừa thấy được động tác che giấu cuối cùng của Đào Tiểu Vi, hai mắt của hắn nguy hiểm híp lại.
Từ trong hốc mắt sưng đỏ của nàng, có thể thấy được sự khẩn trương bất an, cuối cùng ánh mắt rơi vào khối ngọc bích lớn trước ngực nàng.
Cước bộ của hắn rất nhanh, nhưng tư thái là cực kỳ thong dong ưu nhã, mấy hơi thở đã đi tới bên cạnh nàng.
Tay lạnh như băng chỉ lên bảo thạch mấy vòng tròn, thản nhiên nói, “Nàng mang thai, không cần đeo trang sức nặng như vậy, thích thì cầm lấy xem một chút là được rồi, Vi Vi của ta so với tảng đá này đẹp mắt hơn.”
Lấy hành động tiếp theo lời nói, giúp nàng đem dây chuyền lấy xuống, tiện tay ném sang một bên. Vừa lấy ra khăn tay của Đào Tiểu Vi nhẹ nhàng lau trên gương mặt dấu vết nước mắt loang lổ, “Có chuyện gì mà khóc thành như vậy, đá sắp làm mẫu thân rồi, không sợ hài tử chê cười sao.”
Nàng cúi đầu, cắn môi, không biết trả lời thế nào. Chỉ là một tay nhỏ bé theo bản năng che ở lá thư trước ngực, sợ bị Nhan Hi phát hiện lấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.