Chương 653: Ngọc Thái phi hoa lệ xoay người 8
Độ Hàn
25/11/2014
Nói cũng đúng.
Đào Tiểu Vi ngây ngốc cười.
Nghiêng đầu sang chỗ khác kéo kéo mép váy Thiên Đồng, “Hôm nay điểm tâm ta muốn Ngàn tầng bính.”
Thiên Sương mới vừa đem đồ ăn dọn xong, nghe được Đào Tiểu Vi nói, lắc đầu, “Trước đó vài ngày ngài nói Ngàn tầng bính quá dầu mở, cho nên gần đây phòng bếp cũng không có chuẩn bị.”
Thất vọng cúi mắt xuống, loay hoay trêu đùa ngọc bích trước ngực, “Không biết tại sao, bỗng nhiên chính là muốn ăn.”
Càng suy nghĩ càng là khát vọng, Đào Tiểu Vi không nhịn được nuốt vào từng ngụm nước bọt, đập vào mắt có thể đạt được một bàn thức ăn căn bản không có nửa điểm lực hấp dẫn.
Thiên Đồng biết đây là triệu chứng của phụ nhân mang thai, trước đó mấy bà mụ được mời về đã nói, phụ nhân có thai sẽ xuất hiện hiện tượng kén chọn, một hồi nghĩ ăn cái này một hồi muốn ăn cái kia.
Này trận nôn nghén đã làm cho nàng khẩu vị hoàn toàn không có.
Đào Tiểu Vi còn là lần đầu tiên chủ động kiêng ăn vật, Thiên Đồng cũng không ngại phiền, an ủi, “Ngàn tầng bính cũng không phải là cái gì khó làm, ngài muốn ăn, nô tỳ tự mình đi làm, hay là giống như trước, để nhiều đường đúng không?” Đối với Đào Tiểu Vi yêu thích, nàng cái này thiếp thân đại nha hoàn biết thanh thanh sở sở (rõ ràng).
Cắn môi gật đầu, Đào Tiểu Vi lập tức hoan hỉ cười híp mắt, “Thiên Đồng là tốt nhất.”
Cùng Thiên Sương nói mấy câu, Thiên Đồng bước nhanh đi ra ngoài chuẩn bị.
Nhan Hi luyện công buổi sáng còn chưa kết thúc, Đào Tiểu Vi cũng không thấy đói bụng, liền không đi ngồi bên cạnh bàn chờ, chậm rãi đi tới bàn đọc sách, tiện tay cầm lên một quyển sách, lật vài tờ, đó cũng không phải cuốc sách nàng hay đọc còn dang dở, Đào Tiểu Vi nhớ tới sáng sớm, sách từng bị một người mới tới đụng lật nhào, cho nên thứ tự sách bị đảo lộn, cuốn nàng thường xem bị áp đến bên dưới.
Nàng không để ý, tiến thẳng tới mục tiêu, rút ra cuốn sách quen thuộc, nhẹ nhàng lật một phen, chỉ thấy một phong thư phiêu tán nhàn nhạt mùi hương kẹp ở trong sách.
Đào Tiểu Vi mở ra.
Năm chữ to tuyên cáo đây là một phong thư viết cho nàng.
Người nào lại viết thư cho nàng đâu? Thiên Đồng nếu có chuyện thì cũng nói thẳng với nàng, huống chi còn kẹp tại trong sách.
Mặt lưng của phong thư bịt lại, một nho nhỏ con dấu có hình dáng kỳ dị, thoạt nhìn lại cao quý thanh nhã, Đào Tiểu Vi cau mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, dường như có thể nhận ra, đây là ký hiệu thuộc về cung đình.
Đào Tiểu Vi ngây ngốc cười.
Nghiêng đầu sang chỗ khác kéo kéo mép váy Thiên Đồng, “Hôm nay điểm tâm ta muốn Ngàn tầng bính.”
Thiên Sương mới vừa đem đồ ăn dọn xong, nghe được Đào Tiểu Vi nói, lắc đầu, “Trước đó vài ngày ngài nói Ngàn tầng bính quá dầu mở, cho nên gần đây phòng bếp cũng không có chuẩn bị.”
Thất vọng cúi mắt xuống, loay hoay trêu đùa ngọc bích trước ngực, “Không biết tại sao, bỗng nhiên chính là muốn ăn.”
Càng suy nghĩ càng là khát vọng, Đào Tiểu Vi không nhịn được nuốt vào từng ngụm nước bọt, đập vào mắt có thể đạt được một bàn thức ăn căn bản không có nửa điểm lực hấp dẫn.
Thiên Đồng biết đây là triệu chứng của phụ nhân mang thai, trước đó mấy bà mụ được mời về đã nói, phụ nhân có thai sẽ xuất hiện hiện tượng kén chọn, một hồi nghĩ ăn cái này một hồi muốn ăn cái kia.
Này trận nôn nghén đã làm cho nàng khẩu vị hoàn toàn không có.
Đào Tiểu Vi còn là lần đầu tiên chủ động kiêng ăn vật, Thiên Đồng cũng không ngại phiền, an ủi, “Ngàn tầng bính cũng không phải là cái gì khó làm, ngài muốn ăn, nô tỳ tự mình đi làm, hay là giống như trước, để nhiều đường đúng không?” Đối với Đào Tiểu Vi yêu thích, nàng cái này thiếp thân đại nha hoàn biết thanh thanh sở sở (rõ ràng).
Cắn môi gật đầu, Đào Tiểu Vi lập tức hoan hỉ cười híp mắt, “Thiên Đồng là tốt nhất.”
Cùng Thiên Sương nói mấy câu, Thiên Đồng bước nhanh đi ra ngoài chuẩn bị.
Nhan Hi luyện công buổi sáng còn chưa kết thúc, Đào Tiểu Vi cũng không thấy đói bụng, liền không đi ngồi bên cạnh bàn chờ, chậm rãi đi tới bàn đọc sách, tiện tay cầm lên một quyển sách, lật vài tờ, đó cũng không phải cuốc sách nàng hay đọc còn dang dở, Đào Tiểu Vi nhớ tới sáng sớm, sách từng bị một người mới tới đụng lật nhào, cho nên thứ tự sách bị đảo lộn, cuốn nàng thường xem bị áp đến bên dưới.
Nàng không để ý, tiến thẳng tới mục tiêu, rút ra cuốn sách quen thuộc, nhẹ nhàng lật một phen, chỉ thấy một phong thư phiêu tán nhàn nhạt mùi hương kẹp ở trong sách.
Đào Tiểu Vi mở ra.
Năm chữ to tuyên cáo đây là một phong thư viết cho nàng.
Người nào lại viết thư cho nàng đâu? Thiên Đồng nếu có chuyện thì cũng nói thẳng với nàng, huống chi còn kẹp tại trong sách.
Mặt lưng của phong thư bịt lại, một nho nhỏ con dấu có hình dáng kỳ dị, thoạt nhìn lại cao quý thanh nhã, Đào Tiểu Vi cau mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, dường như có thể nhận ra, đây là ký hiệu thuộc về cung đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.