Chương 270: Phong vân biến 9
Độ Hàn
24/11/2014
Vì vậy Nhan Hi hướng về phía phòng ngoài vươn tai, cửa ngự thư phòng bị mở ra, tổng quản thái giám cảm
thấy có một cổ nội lực cường đại cuốn lấy hắn, chân liền rời khỏi mặt
đất, bay đến té ngã dưới chân nhị vị hoàng tử, vừa nhấc đầu, đã đối diện ánh mắt hung ác âm trầm của Nhan Hi.
Nhan Dung cười hì hì, thân thủ nâng dậy hắn, "Đây không phải là tổng quản thái giám sao? Nhiều lễ như vậy a, vừa ở ngoài cửa không phải đã quỳ rồi, thế nào cứ động một chút là quỳ?"
"Nhị vị điện hạ, lão nô. . . lão nô. . ." Kinh hách giật mình, thái giám tổng quản còn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Phụ hoàng đâu? Truyền huynh đệ chúng ta đến lại không gặp, đã đợi cả buổi trưa, bụng hai chúng ta cũng đã kêu réo ầm ĩ a." Nhan Dung thoạt nhìn vĩnh viễn là vô hại, trên mặt hắn cười tủm tỉm, so với thái tử điện hạ, ôn cùng càng nhiệt tình hơn, tùy tiện cười, nhưng cũng có vẻ uy nghiêm không thể tả.
"Bẩm nhị điện hạ, thỉnh nhị vị chờ thêm một chút, hoàng thượng bên kia xong, nhất định lập tức tới gặp hai ngài."
Nhan Dung buông tay, tổng quản thái giám ngã xuống trước mặt Nhan Hi, hắn vô lương tâm nói, "Thất đệ, người giao cho ngươi, tất cả mọi người đều biết, ca ca ta nhân từ hiền lành, cho nên ta cũng không nghĩ để mọi người để ta ở trong lòng, "bận tâm"."
Nhan Hi tay thuận thế khoát lên vai tổng quản thái giám, hơi chút cố sức, thái giám đã không chịu nổi, kêu khóc quỳ xuống muốn tránh thoát, "Thất điện hạ, lão nô cũng không có đắc tội ngài, xin buông tay, nếu không cánh tay lão nô cũng sẽ nhanh tàn phế."
"Phụ hoàng đâu?" Giọng nói thâm trầm phun ra ba chữ.
"Hoàng thượng. . . hoàng thượng đang lâm triều. . ." Trên vai đau nhức nhiều thêm, tổng quản thái giám nghe được rắc một tiếng, dường như trong cơ thể, mỗi đầu khớp xương đều bị chặt đứt.
Hết lần này tới lần khác, Nhan Dung còn lửa cháy đổ thêm dầu, giải thích, "Thất đệ, ngươi nhẹ tay chút, tổng quản thái giám là tâm phúc trước mặt phụ hoàng, ngươi đem khớp xương hắn đánh gãy không quan trọng, nếu như bóp nát cánh tay này, trong hoàng cung sẽ không dưỡng một phế nhân, đến lúc đó, hắn không phải là bị đuổi đi ngủ bờ ngủ bụi a."
Thái giám tổng quản lòng cứng lại, khớp vai bị trật đã có thể khẳng định, thế nhưng hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ, Nhan Hi có thể một tay bóp nát khớp xương người, liên tưởng đến danh tiếng trên chiến trường của Nhan Hi, Sát thần, hai chữ này làm hắn chảy xuống mồ hôi lạnh, không biết là tại còn mùa đông, hay do chính mình quá kinh hách.
Nhan Dung cười hì hì, thân thủ nâng dậy hắn, "Đây không phải là tổng quản thái giám sao? Nhiều lễ như vậy a, vừa ở ngoài cửa không phải đã quỳ rồi, thế nào cứ động một chút là quỳ?"
"Nhị vị điện hạ, lão nô. . . lão nô. . ." Kinh hách giật mình, thái giám tổng quản còn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Phụ hoàng đâu? Truyền huynh đệ chúng ta đến lại không gặp, đã đợi cả buổi trưa, bụng hai chúng ta cũng đã kêu réo ầm ĩ a." Nhan Dung thoạt nhìn vĩnh viễn là vô hại, trên mặt hắn cười tủm tỉm, so với thái tử điện hạ, ôn cùng càng nhiệt tình hơn, tùy tiện cười, nhưng cũng có vẻ uy nghiêm không thể tả.
"Bẩm nhị điện hạ, thỉnh nhị vị chờ thêm một chút, hoàng thượng bên kia xong, nhất định lập tức tới gặp hai ngài."
Nhan Dung buông tay, tổng quản thái giám ngã xuống trước mặt Nhan Hi, hắn vô lương tâm nói, "Thất đệ, người giao cho ngươi, tất cả mọi người đều biết, ca ca ta nhân từ hiền lành, cho nên ta cũng không nghĩ để mọi người để ta ở trong lòng, "bận tâm"."
Nhan Hi tay thuận thế khoát lên vai tổng quản thái giám, hơi chút cố sức, thái giám đã không chịu nổi, kêu khóc quỳ xuống muốn tránh thoát, "Thất điện hạ, lão nô cũng không có đắc tội ngài, xin buông tay, nếu không cánh tay lão nô cũng sẽ nhanh tàn phế."
"Phụ hoàng đâu?" Giọng nói thâm trầm phun ra ba chữ.
"Hoàng thượng. . . hoàng thượng đang lâm triều. . ." Trên vai đau nhức nhiều thêm, tổng quản thái giám nghe được rắc một tiếng, dường như trong cơ thể, mỗi đầu khớp xương đều bị chặt đứt.
Hết lần này tới lần khác, Nhan Dung còn lửa cháy đổ thêm dầu, giải thích, "Thất đệ, ngươi nhẹ tay chút, tổng quản thái giám là tâm phúc trước mặt phụ hoàng, ngươi đem khớp xương hắn đánh gãy không quan trọng, nếu như bóp nát cánh tay này, trong hoàng cung sẽ không dưỡng một phế nhân, đến lúc đó, hắn không phải là bị đuổi đi ngủ bờ ngủ bụi a."
Thái giám tổng quản lòng cứng lại, khớp vai bị trật đã có thể khẳng định, thế nhưng hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ, Nhan Hi có thể một tay bóp nát khớp xương người, liên tưởng đến danh tiếng trên chiến trường của Nhan Hi, Sát thần, hai chữ này làm hắn chảy xuống mồ hôi lạnh, không biết là tại còn mùa đông, hay do chính mình quá kinh hách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.