Chương 73: Phụ tử PK (END)
Độ Hàn
21/11/2014
Nhan Hi cùng thái tử sóng vai rời khỏi ngự thư phòng.
"Thất đệ, phụ hoàng chỉ là lo lắng cho ngươi, trong nhiều huynh đệ, ngươi là người phụ hoàng để tâm nhất, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay, ngươi đừng để trong lòng."
Nhan Hi nửa ngày mới hé răng, đi tới trước cửa cung, hắn đột nhiên kiên định nói, "Chuyện này, ta một bước cũng không nhường."
"Nhưng, ngươi cho rằng phụ hoàng đơn giản mà bỏ qua chuyện này sao?" Nói ra lời này thật là đã vượt qua khả năng của hắn, nếu không phải quyết tâm cải thiện quan hệ với Nhan Hi hắn cũng sẽ không đứng sau lưng mà bình luận hoàng đế.
"không có sở cầu, hà cụ chi có". Tám chữ đủ để nói hết tâm tình của hắn. (câu này không hiểu ta để nguyên a, ta nghĩ đại khái là "đã không có cầu hà tất phải ép buộc")
Nhan Hi nhảy lên lưng ngựa vùng dây cương đi, bên người cũng chỉ mang theo thị vệ thân cận nhất, như thế càng chứng minh thái tử xuất hành phô trương, cả hai tuyệt đối là bất đồng.
Thái tử thì thào, nhớ kỹ tám chữ Nhan Hi lưu lại, lúc này mới chợt hiểu, vì sao nhiều năm qua, hoàng đế đối với Nhan Hi tin tưởng còn hầu như là dung túng. Một người nam nhân khí phách nhưng căn bản không tham quyền thế phú quý, thậm chí đem những thành tựu mà người khác theo đuổi cả đời trở thành bụi bặm vô vị, nếu muốn Nhan Hi phục tùng ngoại trừ dung túng còn có biện pháp nào đâu?
Quyền lực như hoàng đế còn không có khả năng động đến Nhan Hi, hắn hoàn toàn không có khả năng, nếu như càng ép buộc, như vậy có thể Nhan Hi sẽ không do dự mà rời khỏi hoàng gia.
Thiên hạ to lớn, chỉ có Nhan Hi chọn nơi dừng chân, tuyệt nhiên không có chỗ nào có thể ràng buộc hắn.
Tính cách đó, tựa hồ giống với nhị hoàng tử Nhan Dung, bất quá Nhan Dung có tâm tình vu sơn ngoạn thủy, cũng còn có cảnh sắc có khả năng hấp dẫn hắn, mà Nhan Hi chân chính là một người độc lập, chỉ vì chính mình mà sống.
Sau khi quay về kinh hắn giao lại binh phù cùng ấn soái, đem vàng bạc châu báo đưa đến quốc khố, cũng là bởi vì ghét bỏ mấy thứ này trói buộc hắn. Xuất chinh là vì hứng thú giết chóc, khi hắn thỏa mãn thì bỏ qua tựa như một món đồ chơi đơn giản.
Thái tử lẩm bẩm nói, "Lão Thất, cả thân nhân trong hoàng gia cho tới bây giờ cũng không ai có nửa điểm phân lượng trong lòng ngươi, ngươi thà không có tất cả, cũng không nể mặt phụ hoàng, cũng không tức giận khi Ngụy quốc khiêu khích, chỉ xem như đang ngoạn một trò chơi. Ngươi thật sự không có gì luyến tiếc sao?"
"Thất đệ, phụ hoàng chỉ là lo lắng cho ngươi, trong nhiều huynh đệ, ngươi là người phụ hoàng để tâm nhất, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay, ngươi đừng để trong lòng."
Nhan Hi nửa ngày mới hé răng, đi tới trước cửa cung, hắn đột nhiên kiên định nói, "Chuyện này, ta một bước cũng không nhường."
"Nhưng, ngươi cho rằng phụ hoàng đơn giản mà bỏ qua chuyện này sao?" Nói ra lời này thật là đã vượt qua khả năng của hắn, nếu không phải quyết tâm cải thiện quan hệ với Nhan Hi hắn cũng sẽ không đứng sau lưng mà bình luận hoàng đế.
"không có sở cầu, hà cụ chi có". Tám chữ đủ để nói hết tâm tình của hắn. (câu này không hiểu ta để nguyên a, ta nghĩ đại khái là "đã không có cầu hà tất phải ép buộc")
Nhan Hi nhảy lên lưng ngựa vùng dây cương đi, bên người cũng chỉ mang theo thị vệ thân cận nhất, như thế càng chứng minh thái tử xuất hành phô trương, cả hai tuyệt đối là bất đồng.
Thái tử thì thào, nhớ kỹ tám chữ Nhan Hi lưu lại, lúc này mới chợt hiểu, vì sao nhiều năm qua, hoàng đế đối với Nhan Hi tin tưởng còn hầu như là dung túng. Một người nam nhân khí phách nhưng căn bản không tham quyền thế phú quý, thậm chí đem những thành tựu mà người khác theo đuổi cả đời trở thành bụi bặm vô vị, nếu muốn Nhan Hi phục tùng ngoại trừ dung túng còn có biện pháp nào đâu?
Quyền lực như hoàng đế còn không có khả năng động đến Nhan Hi, hắn hoàn toàn không có khả năng, nếu như càng ép buộc, như vậy có thể Nhan Hi sẽ không do dự mà rời khỏi hoàng gia.
Thiên hạ to lớn, chỉ có Nhan Hi chọn nơi dừng chân, tuyệt nhiên không có chỗ nào có thể ràng buộc hắn.
Tính cách đó, tựa hồ giống với nhị hoàng tử Nhan Dung, bất quá Nhan Dung có tâm tình vu sơn ngoạn thủy, cũng còn có cảnh sắc có khả năng hấp dẫn hắn, mà Nhan Hi chân chính là một người độc lập, chỉ vì chính mình mà sống.
Sau khi quay về kinh hắn giao lại binh phù cùng ấn soái, đem vàng bạc châu báo đưa đến quốc khố, cũng là bởi vì ghét bỏ mấy thứ này trói buộc hắn. Xuất chinh là vì hứng thú giết chóc, khi hắn thỏa mãn thì bỏ qua tựa như một món đồ chơi đơn giản.
Thái tử lẩm bẩm nói, "Lão Thất, cả thân nhân trong hoàng gia cho tới bây giờ cũng không ai có nửa điểm phân lượng trong lòng ngươi, ngươi thà không có tất cả, cũng không nể mặt phụ hoàng, cũng không tức giận khi Ngụy quốc khiêu khích, chỉ xem như đang ngoạn một trò chơi. Ngươi thật sự không có gì luyến tiếc sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.