Chương 186: Quái nhân Nhan Dung 5
Độ Hàn
22/11/2014
"A, ngủ không được hả tiểu oa nhi, ngươi không phải nói không khẩn trương sao?"
Đào Tiểu Vi mới ra khỏi cửa phòng ngủ, chợt nghe đến một giọng nam tử trầm thấp dễ nghe trêu chọc nàng.
Nàng ngẩng đầu hướng đến chỗ phát ra thanh âm, nhị hoàng tử cười khanh khách khuỷu tay đặt trên đùi, khoanh chân ngồi ở một gốc cây ngô đồng chống cằm nhìn nàng.
Nhan Dung hướng nàng vẫy vẫy tay, chỉ vào bình rượu nói, "Có muốn uống một chút hay không, ta đảm bảo ngươi một hồi trở lại ngủ khò như tiểu trư cho xem."
"Phi, ngươi mới là trư." Lời nàng không chút nào tỏ ra yếu kém, Đào Tiểu Vi thực sự đi tới bên người Nhan Dung, học dáng vẻ của hắn, khoanh chân ngồi ở bên kia, đem chân trần giấu ở sau người.
Nhan Dung không biết lây đâu ra một cái chén trong suốt sáng bóng, trong bóng đêm tản ra nhàn nhạt mùi rượu, "Đây chính là thủy tinh bôi đặc sản của miền Bắc, toàn quốc gia cũng chỉ có một bộ, ngươi vận khí tốt, cư nhiên có thể dùng của hiếm lạ này uống rượu."
Nhan Dung rót cho nàng một chén nhỏ, đưa tới trên tay nàng.
Rượu trong suốt nằm trong chén biến thành loại nước có thể phát sáng, Đào Tiểu Vi si ngốc nhìn, "Thật xinh đẹp, ngươi từ nơi nào có được?"
Nhan Dung cười cợt nhả, "Nhan Hi phải gọi ta là nhị ca, ngươi cũng theo hắn cũng gọi như vậy tiểu oa nhi, nào kêu một tiếng Nhan Dung ca ca."
Đào Tiểu Vi lắc đầu, làm bộ muốn đem chén rượu trả về, nói giỡn, không được Nhan Hi cho phép, cho dù là ca ca của hắn, nàng cũng không dám xưng hô lung tung.
"Ngươi là sợ thất đệ ta ghen sao?" Nhan Dung khoát khoát tay, không hề kiên trì, lầm bầm nói, "Thật đúng là một vật nhỏ tri kỷ, ai, lão Thất mệnh tốt, đi Tề quốc cũng có thể tìm trở về một tiểu nữ oa khả ái như thế."
"Ngươi thế nào biết ta là từ Tề quốc tới?" Đào Tiểu Vi không dám tin, Nhan Dung này cũng quá thần kỳ, lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, cư nhiên nói ra xuất thân của nàng chuẩn xác không có lầm.
"Ta biết đến còn nhiều hơn đi, bất quá, ngươi cũng không muốn làm muội muội ta, ta cũng không nghĩ nói cho ngươi." Nhan Dung vươn tay lấy lại thủy tinh bôi trong tay nàng, làm Đào Tiểu Vi vội vã dùng tay nhỏ bé bảo vệ, rất sợ hắn lỗ mãng hủy diệt đi một kiệt tác tinh xảo.
Rượu ngon mới nếm thử thì luôn cay cay nhưng dần dần có một tia ngọt từ từ khuếch tán đến toàn bộ khoang miệng, mới vừa rồi trong tại ngực còn bị đè nén đều đã tiêu tán đi ít nhiều. Đào Tiểu Vi thích ý tựa vào đại thụ, "Ở đây thực sự là kỳ quái, Hoa cốc ở ngoài rõ ràng là băng thiên tuyết địa, khoát áo hồ cừu còn thấy lạnh, thế nhưng vừa vào đến bên trong, cư nhiên có thể thấy ấm áp hơn nhiều, còn có rất nhiều loại hao, ở đây dường như là một thế giới khác."
Đào Tiểu Vi mới ra khỏi cửa phòng ngủ, chợt nghe đến một giọng nam tử trầm thấp dễ nghe trêu chọc nàng.
Nàng ngẩng đầu hướng đến chỗ phát ra thanh âm, nhị hoàng tử cười khanh khách khuỷu tay đặt trên đùi, khoanh chân ngồi ở một gốc cây ngô đồng chống cằm nhìn nàng.
Nhan Dung hướng nàng vẫy vẫy tay, chỉ vào bình rượu nói, "Có muốn uống một chút hay không, ta đảm bảo ngươi một hồi trở lại ngủ khò như tiểu trư cho xem."
"Phi, ngươi mới là trư." Lời nàng không chút nào tỏ ra yếu kém, Đào Tiểu Vi thực sự đi tới bên người Nhan Dung, học dáng vẻ của hắn, khoanh chân ngồi ở bên kia, đem chân trần giấu ở sau người.
Nhan Dung không biết lây đâu ra một cái chén trong suốt sáng bóng, trong bóng đêm tản ra nhàn nhạt mùi rượu, "Đây chính là thủy tinh bôi đặc sản của miền Bắc, toàn quốc gia cũng chỉ có một bộ, ngươi vận khí tốt, cư nhiên có thể dùng của hiếm lạ này uống rượu."
Nhan Dung rót cho nàng một chén nhỏ, đưa tới trên tay nàng.
Rượu trong suốt nằm trong chén biến thành loại nước có thể phát sáng, Đào Tiểu Vi si ngốc nhìn, "Thật xinh đẹp, ngươi từ nơi nào có được?"
Nhan Dung cười cợt nhả, "Nhan Hi phải gọi ta là nhị ca, ngươi cũng theo hắn cũng gọi như vậy tiểu oa nhi, nào kêu một tiếng Nhan Dung ca ca."
Đào Tiểu Vi lắc đầu, làm bộ muốn đem chén rượu trả về, nói giỡn, không được Nhan Hi cho phép, cho dù là ca ca của hắn, nàng cũng không dám xưng hô lung tung.
"Ngươi là sợ thất đệ ta ghen sao?" Nhan Dung khoát khoát tay, không hề kiên trì, lầm bầm nói, "Thật đúng là một vật nhỏ tri kỷ, ai, lão Thất mệnh tốt, đi Tề quốc cũng có thể tìm trở về một tiểu nữ oa khả ái như thế."
"Ngươi thế nào biết ta là từ Tề quốc tới?" Đào Tiểu Vi không dám tin, Nhan Dung này cũng quá thần kỳ, lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, cư nhiên nói ra xuất thân của nàng chuẩn xác không có lầm.
"Ta biết đến còn nhiều hơn đi, bất quá, ngươi cũng không muốn làm muội muội ta, ta cũng không nghĩ nói cho ngươi." Nhan Dung vươn tay lấy lại thủy tinh bôi trong tay nàng, làm Đào Tiểu Vi vội vã dùng tay nhỏ bé bảo vệ, rất sợ hắn lỗ mãng hủy diệt đi một kiệt tác tinh xảo.
Rượu ngon mới nếm thử thì luôn cay cay nhưng dần dần có một tia ngọt từ từ khuếch tán đến toàn bộ khoang miệng, mới vừa rồi trong tại ngực còn bị đè nén đều đã tiêu tán đi ít nhiều. Đào Tiểu Vi thích ý tựa vào đại thụ, "Ở đây thực sự là kỳ quái, Hoa cốc ở ngoài rõ ràng là băng thiên tuyết địa, khoát áo hồ cừu còn thấy lạnh, thế nhưng vừa vào đến bên trong, cư nhiên có thể thấy ấm áp hơn nhiều, còn có rất nhiều loại hao, ở đây dường như là một thế giới khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.