Chương 222: Quốc sư Tô Bối Nhi 1
Độ Hàn
22/11/2014
Nữ quốc sư Tô Bối Nhi ngồi ngay ngắn tại doanh trại riêng biệt của Lục Quyết, nàng vẫn là một thân bạch y, đầu đội tán hoa, không nhiễm bụi trần, dường như tùy thời đều có thể cùng gió phiêu diêu.
"Quốc sư, ngài thương thế ra sao?" Lục Quyết lo lắng hỏi.
"Điện hạ, thần không trở ngại, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi." Tô Bối Nhi như trước biểu tình nhàn nhạt, thoạt nhìn tao nhã hữu lễ, trên thực tế nàng cùng Lục Quyết không phải gì thân thiết, chỉ là lễ nghĩa quân thần.
Nàng luôn luôn là như vậy, bản thân nhìn như tự do tự tại hồng trần, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị phàm tục gắn chặt thân, vô pháp triệt để đoạn tuyệt trần duyên.
Dưới bạch y, có thể thấy được cánh tay có một đạo vết thương rất sâu được buộc lại bằng vải trắng, còn chưa liền miệng, đó là thất hoàng tử yến quốc, Nhan Hi biệt hiệu sát thần lưu lại. Đến bây giờ, đau nhức còn đang tập kích, bất quá Tô Bối Nhi sớm đã thành thói quen, duy trì biểu tình bình tĩnh, bất luận kẻ nào cũng không thể phát hiện, nhìn ra vị nữ quốc sư này đang phải cố gắng chịu đựng.
"Bản vương nhận được mật hàm của phụ hoàng, hắn cho ta tăng thêm quân nhân, cần phải bao vây Hoa cốc, không nhất định phải phái người tiến đi chịu chết, chỉ cần có thể cầm chân Nhan Hi lưu ở chỗ này một năm rưỡi, ngũ quốc liên minh sẽ nhân cơ hội này đánh vào Yến quốc, nhất định có thể nhất cử thành sự." Lục Quyết có chút hưng phấn, bởi vì trên phong mật hàm, phụ hoàng hắn dùng ngữ khí ngợi khen, loại ngôn từ sủng nịch này là hắn suốt đời chưa từng được hưởng thụ qua, tâm một lúc thống khoái nói không nên lời.
"Điện hạ, Tô Bối Nhi chỉ là phụng mệnh bảo hộ ngài an toàn, về phần chuyện khác, ta không muốn quản." Nữ quốc sư trả lời xa cách.
"Bối Nhi, ngươi chẳng lẽ không cho ta vui vẻ một chút sao?" Dáng tươi cười giằng co trên mặt, Lục Quyết tới gần một chút."Ta vẫn cho rằng, lòng của ngươi vẫn là một mực ở bên ta, thế nhưng, vì sao mỗi lần ta cho rằng khoảng cách ta cùng ngươi được kéo gần lại, thì ngươi luôn luôn thối lui?"
"Điện hạ, Tô Bối Nhi là thân phận gì, ngài rõ ràng nhất, bất quá, chính xác, đứng ở vị trí quốc sư này, ta tận tâm tận lực bảo hộ ngài leo lên ngôi vị hoàng đế, thế nhưng, lập trường của ta, ta cũng không hy vọng cùng ngài có nhiều dính dáng."
Tô Bối Nhi nói luôn luôn không quanh co lòng vòng, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nửa điểm cũng không để ý lời của nàng có thể tổn thương đến người khác hay không.
"Quốc sư, ngài thương thế ra sao?" Lục Quyết lo lắng hỏi.
"Điện hạ, thần không trở ngại, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi." Tô Bối Nhi như trước biểu tình nhàn nhạt, thoạt nhìn tao nhã hữu lễ, trên thực tế nàng cùng Lục Quyết không phải gì thân thiết, chỉ là lễ nghĩa quân thần.
Nàng luôn luôn là như vậy, bản thân nhìn như tự do tự tại hồng trần, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị phàm tục gắn chặt thân, vô pháp triệt để đoạn tuyệt trần duyên.
Dưới bạch y, có thể thấy được cánh tay có một đạo vết thương rất sâu được buộc lại bằng vải trắng, còn chưa liền miệng, đó là thất hoàng tử yến quốc, Nhan Hi biệt hiệu sát thần lưu lại. Đến bây giờ, đau nhức còn đang tập kích, bất quá Tô Bối Nhi sớm đã thành thói quen, duy trì biểu tình bình tĩnh, bất luận kẻ nào cũng không thể phát hiện, nhìn ra vị nữ quốc sư này đang phải cố gắng chịu đựng.
"Bản vương nhận được mật hàm của phụ hoàng, hắn cho ta tăng thêm quân nhân, cần phải bao vây Hoa cốc, không nhất định phải phái người tiến đi chịu chết, chỉ cần có thể cầm chân Nhan Hi lưu ở chỗ này một năm rưỡi, ngũ quốc liên minh sẽ nhân cơ hội này đánh vào Yến quốc, nhất định có thể nhất cử thành sự." Lục Quyết có chút hưng phấn, bởi vì trên phong mật hàm, phụ hoàng hắn dùng ngữ khí ngợi khen, loại ngôn từ sủng nịch này là hắn suốt đời chưa từng được hưởng thụ qua, tâm một lúc thống khoái nói không nên lời.
"Điện hạ, Tô Bối Nhi chỉ là phụng mệnh bảo hộ ngài an toàn, về phần chuyện khác, ta không muốn quản." Nữ quốc sư trả lời xa cách.
"Bối Nhi, ngươi chẳng lẽ không cho ta vui vẻ một chút sao?" Dáng tươi cười giằng co trên mặt, Lục Quyết tới gần một chút."Ta vẫn cho rằng, lòng của ngươi vẫn là một mực ở bên ta, thế nhưng, vì sao mỗi lần ta cho rằng khoảng cách ta cùng ngươi được kéo gần lại, thì ngươi luôn luôn thối lui?"
"Điện hạ, Tô Bối Nhi là thân phận gì, ngài rõ ràng nhất, bất quá, chính xác, đứng ở vị trí quốc sư này, ta tận tâm tận lực bảo hộ ngài leo lên ngôi vị hoàng đế, thế nhưng, lập trường của ta, ta cũng không hy vọng cùng ngài có nhiều dính dáng."
Tô Bối Nhi nói luôn luôn không quanh co lòng vòng, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nửa điểm cũng không để ý lời của nàng có thể tổn thương đến người khác hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.