Chương 738: Song sinh tử End
Độ Hàn
02/12/2014
Đúng dịp, Nhan Dung lại đang kéo dài thời gian.
Vân Diễm chính là oan gia trong số mệnh của hắn, hai người chỉ cần đụng phải nhau liền bị xui xẻo.
"Uy, đối diện vị kia anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhất biểu nhân tài, người gặp người thích, con lừa nhìn thấy cũng biết anh hùng, ngươi mang nhiều người như vậy ở trên nóc nhà ngắm phong cảnh sao? Có phải là đi nhầm chỗ rồi không, nơi này lại không cho phép bất cứ chó và mèo nào tùy tiện xông tới a." Nhan Dung hướng người của mình ngoắt ngoắt tay, hắn đã tới còn đánh cái gì nữa, anh dũng chiến đầu làm gì, làm cho hắn nhìn cũng không muốn ban thưởng. Nói chuyện so với dũng cảm ra trận quả thật thống khoái hơn, Nhan Dung nghĩ có thể dùng tài hùng biện giải quyết, tuyệt đối không động thủ rất phiền toái!
Nội thị doanh cùng ảnh vệ nghe thấy Nhan Dung gọi về, đồng thời thu tay lại lui về phía sau, trên người bọn họ cũng bị thương ngoài da không ít, không nghiêm trọng nhưng máu chảy đầm đìa nhìn thấy mà giật mình, quả nhiên là chân hán tử, đao chém thịt rơi cũng không quan tâm, mọi người mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau Nhan Dung, hiện lên một tuyến phòng bộ, đem nội viện nơi tối trọng yếu che lại.
Vân Diễm trong lòng gấp gáp nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra, đối phương dừng tay, người của hắn cũng tạm thời có thể thở dốc, nhìn mọi người cũng không quá quan tâm chuyện chiến đấu, hắn hay là đã xem nhẹ hộ vệ của Nhan Hi, thật là cao thủ như mây a.
"Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh nhị hoàng tử của Yến quốc, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Vân Diễm cũng không biết vị hoàng tử 'Chơi bời lêu lổng' trong truyền thuyết này, ở Lỗ quốc trong điều tra của mật thám, đối với Nhan Dung ghi chép vô cùng ít, chỉ dùng mấy chữ 'Nhàn vân dã hạc’ để hình dung, thậm chí danh hiệu chân chính của Nhan Dung cũng không có.
Lúc này hắn mới khẳng định Nhan Dung chính là gã thư sinh ngày đó ở biên cảnh trêu chọc hắn, ngoài tướng mạo tương tự, tên thư sinh đó và Nhan Dung hiện tại đều có cặp mắt giảo hoạt khó có ai có thể bắt chước, quá sinh động quá linh hoạt, làm cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc, nghĩ quên cũng không quên được.
Huống chi hắn đã sớm điều tra rõ ràng, Nhị hoàng tử hàng năm không ở trong kinh thành, chính Nhan Dung lại nói ngày ngày thủ ở trong hoàng cung không có tự do, tự nhiên sẽ không thể tin.
Vân Diễm chính là oan gia trong số mệnh của hắn, hai người chỉ cần đụng phải nhau liền bị xui xẻo.
"Uy, đối diện vị kia anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhất biểu nhân tài, người gặp người thích, con lừa nhìn thấy cũng biết anh hùng, ngươi mang nhiều người như vậy ở trên nóc nhà ngắm phong cảnh sao? Có phải là đi nhầm chỗ rồi không, nơi này lại không cho phép bất cứ chó và mèo nào tùy tiện xông tới a." Nhan Dung hướng người của mình ngoắt ngoắt tay, hắn đã tới còn đánh cái gì nữa, anh dũng chiến đầu làm gì, làm cho hắn nhìn cũng không muốn ban thưởng. Nói chuyện so với dũng cảm ra trận quả thật thống khoái hơn, Nhan Dung nghĩ có thể dùng tài hùng biện giải quyết, tuyệt đối không động thủ rất phiền toái!
Nội thị doanh cùng ảnh vệ nghe thấy Nhan Dung gọi về, đồng thời thu tay lại lui về phía sau, trên người bọn họ cũng bị thương ngoài da không ít, không nghiêm trọng nhưng máu chảy đầm đìa nhìn thấy mà giật mình, quả nhiên là chân hán tử, đao chém thịt rơi cũng không quan tâm, mọi người mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau Nhan Dung, hiện lên một tuyến phòng bộ, đem nội viện nơi tối trọng yếu che lại.
Vân Diễm trong lòng gấp gáp nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra, đối phương dừng tay, người của hắn cũng tạm thời có thể thở dốc, nhìn mọi người cũng không quá quan tâm chuyện chiến đấu, hắn hay là đã xem nhẹ hộ vệ của Nhan Hi, thật là cao thủ như mây a.
"Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh nhị hoàng tử của Yến quốc, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Vân Diễm cũng không biết vị hoàng tử 'Chơi bời lêu lổng' trong truyền thuyết này, ở Lỗ quốc trong điều tra của mật thám, đối với Nhan Dung ghi chép vô cùng ít, chỉ dùng mấy chữ 'Nhàn vân dã hạc’ để hình dung, thậm chí danh hiệu chân chính của Nhan Dung cũng không có.
Lúc này hắn mới khẳng định Nhan Dung chính là gã thư sinh ngày đó ở biên cảnh trêu chọc hắn, ngoài tướng mạo tương tự, tên thư sinh đó và Nhan Dung hiện tại đều có cặp mắt giảo hoạt khó có ai có thể bắt chước, quá sinh động quá linh hoạt, làm cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc, nghĩ quên cũng không quên được.
Huống chi hắn đã sớm điều tra rõ ràng, Nhị hoàng tử hàng năm không ở trong kinh thành, chính Nhan Dung lại nói ngày ngày thủ ở trong hoàng cung không có tự do, tự nhiên sẽ không thể tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.