Chương 693: Tạo Thần End
Độ Hàn
25/11/2014
Nhan Dung nghe được
phía sau có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy phu thê Nhan Hi rất xa đi tới, vừa định chào hỏi, thì nghe thấy bên cạnh Trúc
Diệp Đồng nhịn không được rên rỉ một tiếng, dưới váy giống như xôn xao
chảy ra rất nhiều chất lỏng.
“Đã vỡ ối, Nhị điện hạ, nhanh lên một chút đỡ Vương phi nằm trên giường, hài tử sắp ra đời rồi.” Ở phía sau, bà mụ có kinh nghiệm nói, lập tức gọi hai nha hoàn giúp đỡ Nhan Dung đem Trúc Diệp Đồng đỡ vào phòng bên trong, mới vừa đem thê tử an trí tốt, Nhan Dung đã bị người không chút lưu tình đuổi ra.
Bên trong phòng sanh không lưu nam nhân, Thiên hoàng Lão Tử cũng không thể.
Nhan Dung ở ngoài cửa đi đi lại lại, Nhan Hi sợ hắn như con ruồi có thể không cẩn thận đụng vào Đào Tiểu Vi, nên bảo nàng ngồi cách hắn thật xa, mắt lạnh còn lúc nào cũng cảnh giác nhìn, chỉ cần có một chút nhích tới gần liền lập tức tách ra.
Rất nhanh, một canh giờ đã trôi qua rồi, bên trong gian phòng bắt đầu có nha hoàn bưng nước nóng cùng vải màu trắng ra ra vào vào, mỗi lần ra tới một người, Nhan Dung đều đem người ta ngăn lại, hỏi lung tung này kia. Nếu không phải ngại thân phận của hắn, bọn nha hoàn ắc bị phiền chịu không được cũng muốn tẫn hắn một trận.
Cuối cùng cũng là Đào Tiểu Vi cầu xin Nhan Hi đem hắn đến bên bàn ngồi xuống, bị chế trụ huyệt đạo, chỉ có thể nói mà không thể động, Nhan Dung ai oán nhìn chằm chằm Nhan Hi, ánh mắt tội nghiệp giống như chó lạc bị đuổi ra cửa.
Cuối cùng nửa canh giờ sau, cho đến khi Nhan Dung tự mình đem huyệt đạo giải khai, một lần nữa khôi phục tự do, mới hét lớn một tiếng, “Có cái gì không đúng, tại sao trong phòng sinh một chút thanh âm cũng không có?”
“Chưa sinh, tự nhiên không có tiếng hài tử khóc.” Nhan Hi cho là Nhan Dung đang nói đến đứa trẻ.
“Nữ nhân khác sinh con đều khóc la um sùm, tại sao Tiểu Đồng của ta không la một tiếng, không được, ta không yên lòng được, vào xem một chút.” Nhan Dung là thật nóng nảy, vốn là trong lòng thấp thỏm, lúc này càng nghĩ càng sợ, cặp chân như mềm nhũn.
Hắn mấy lần trải qua thời khắc sinh tử, cũng không giống như lần này dường như sợ hãi thành như vậy.
Thời đại này y thuật chưa phát triển tốt, nữ nhân sinh con cũng giống như đi ngang quỷ môn quan một lần, không biết có bao nhiêu người vì sinh khó mà một thi hai mạng, Nhan Dung trong đầu nghĩ đến một chúthình ảnhkhông tốt, nhất là bên trong phòng sanh, trừ tiếng bà mụ thỉnh thoảng thét ngoài, thì tiếng của Trúc Diệp Đồng một chút cũng không nghe thấy…
“Đã vỡ ối, Nhị điện hạ, nhanh lên một chút đỡ Vương phi nằm trên giường, hài tử sắp ra đời rồi.” Ở phía sau, bà mụ có kinh nghiệm nói, lập tức gọi hai nha hoàn giúp đỡ Nhan Dung đem Trúc Diệp Đồng đỡ vào phòng bên trong, mới vừa đem thê tử an trí tốt, Nhan Dung đã bị người không chút lưu tình đuổi ra.
Bên trong phòng sanh không lưu nam nhân, Thiên hoàng Lão Tử cũng không thể.
Nhan Dung ở ngoài cửa đi đi lại lại, Nhan Hi sợ hắn như con ruồi có thể không cẩn thận đụng vào Đào Tiểu Vi, nên bảo nàng ngồi cách hắn thật xa, mắt lạnh còn lúc nào cũng cảnh giác nhìn, chỉ cần có một chút nhích tới gần liền lập tức tách ra.
Rất nhanh, một canh giờ đã trôi qua rồi, bên trong gian phòng bắt đầu có nha hoàn bưng nước nóng cùng vải màu trắng ra ra vào vào, mỗi lần ra tới một người, Nhan Dung đều đem người ta ngăn lại, hỏi lung tung này kia. Nếu không phải ngại thân phận của hắn, bọn nha hoàn ắc bị phiền chịu không được cũng muốn tẫn hắn một trận.
Cuối cùng cũng là Đào Tiểu Vi cầu xin Nhan Hi đem hắn đến bên bàn ngồi xuống, bị chế trụ huyệt đạo, chỉ có thể nói mà không thể động, Nhan Dung ai oán nhìn chằm chằm Nhan Hi, ánh mắt tội nghiệp giống như chó lạc bị đuổi ra cửa.
Cuối cùng nửa canh giờ sau, cho đến khi Nhan Dung tự mình đem huyệt đạo giải khai, một lần nữa khôi phục tự do, mới hét lớn một tiếng, “Có cái gì không đúng, tại sao trong phòng sinh một chút thanh âm cũng không có?”
“Chưa sinh, tự nhiên không có tiếng hài tử khóc.” Nhan Hi cho là Nhan Dung đang nói đến đứa trẻ.
“Nữ nhân khác sinh con đều khóc la um sùm, tại sao Tiểu Đồng của ta không la một tiếng, không được, ta không yên lòng được, vào xem một chút.” Nhan Dung là thật nóng nảy, vốn là trong lòng thấp thỏm, lúc này càng nghĩ càng sợ, cặp chân như mềm nhũn.
Hắn mấy lần trải qua thời khắc sinh tử, cũng không giống như lần này dường như sợ hãi thành như vậy.
Thời đại này y thuật chưa phát triển tốt, nữ nhân sinh con cũng giống như đi ngang quỷ môn quan một lần, không biết có bao nhiêu người vì sinh khó mà một thi hai mạng, Nhan Dung trong đầu nghĩ đến một chúthình ảnhkhông tốt, nhất là bên trong phòng sanh, trừ tiếng bà mụ thỉnh thoảng thét ngoài, thì tiếng của Trúc Diệp Đồng một chút cũng không nghe thấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.