Chương 370: Thái tử từng bước lộ kinh tâm 2
Độ Hàn
24/11/2014
Dáng dấp của Nhan Hi vẫn trấn định như cũ, vững như bàn
thạch. Tựa hồ không có chuyện gì có thể suy chuyển được nét mặt trầm ổn
của hắn, trong miệng nói ra một chữ “Thôi!”
Thôi? Ai thôi? Bảo ai thôi? Du Bản Xương chỉ mũi mình, không nói gì nhìn Nhan Hi cao cao tại thượng, chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ đối phương, rốt cuộc hắn vẫn bại trận, thở dài, gật đầu nhận mệnh, lát nữa quay về còn phải cẩn thận suy nghĩ tìm từ ngữ để bẩm báo với hoàng đế, rất muốn đem sự tình nói rõ ra, nhưng lại không thể đắc tội với thái tử điện hạ, haiz, quan trường còn phức tạp hơn so với chiến trường gấp vạn lần. Du Bản Xương thà rằng hắn phải cầm đao ra trận, chém giết đẫm máu cũng không muốn lâm vào cuộc đấu tranh của các hoàng tử.
Vấn đề là, thái tử không dễ chọc vào, vậy đụng vào Nhan Hi là tốt sao? Một người là thiên tử tương lai đang ở kinh thành xa xôi, một người thì ở gần trong gang tấc ngày trên đỉnh đầu, so sánh mãi, hắn vẫn muốn đứng bên Nhan Hi, cũng may là hắn không có việc gì để bị điều tra, nếu không thì khi làm việc sẽ có vài phần lo lắng.
Du Bản Xương đi xuống phía dưới, Nhan Dung mới cười ha hả hỏi: “Thất đệ, mặc dù thái tử làm việc bất lợi, có thể với tính cách của phụ hoàng cũng sẽ không trị tội hắn.”
Nhan Hi lắc đầu, bí hiểm, “Ai tài ai giỏi, sẽ rất rõ ràng, nếu như phụ hoàng không thất vọng, sao có thể bi ai như thế?”
Sờ sờ đầu, nhưng thật ra, Nhan Dung có vài phần đồng tình với thái tử. Lão Thất với hắn là nước sông không phạm nước giếng, tội gì cần phải tự mình tiến đến trêu chọc Nhan Hi để tìm phiền toái. Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không được lại còn mất nắm gạo. Không chiếm được Đào Tiểu Vi, nhưng cũng đã chơi Nhan Hi một cú thật đau (chuyện sảy thai đó các nàng), lão Thất làm việc, trước sau đều rất hợp tình hợp lý. Ngay cả hắn, thân là nhị ca chung sống với Nhan Hi từ nhỏ đến lớn, cũng đoán không ra bước tiếp theo trong kế hoạch của Nhan Hi, thái tử a, hắn sẽ rất khó có thể phòng bị.
Thần thái Nhan Hi lúc này cực kỳ giống như một chú mèo đang chơi đùa với chuột. Thành thạo, bình tĩnh, mặc dù ở biên cảnh xa xôi, nhưng cũng làm cho hoàng đế và thái tử đang ở kinh thành không được ngủ yên. Lúc này Nhan Dung mới mơ hồ nhận ra, vì sao khi Nhan Hi xuất phát nhất định phải cho Đào Tiểu Vi làm giám quân đi theo bên người, hắn chính là đã đào một cái hố thật lớn, đủ sâu để chờ người ở bên kia tiến vào, nhược điểm duy nhất của lão Thất chính là thê tử bảo bối, điều quan trọng đó bây giờ đã ở trong tầm mắt, thì hắn cũng có thể triệt để xuống tay.
Có thù báo thù, có oán giải oán.
Thôi? Ai thôi? Bảo ai thôi? Du Bản Xương chỉ mũi mình, không nói gì nhìn Nhan Hi cao cao tại thượng, chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ đối phương, rốt cuộc hắn vẫn bại trận, thở dài, gật đầu nhận mệnh, lát nữa quay về còn phải cẩn thận suy nghĩ tìm từ ngữ để bẩm báo với hoàng đế, rất muốn đem sự tình nói rõ ra, nhưng lại không thể đắc tội với thái tử điện hạ, haiz, quan trường còn phức tạp hơn so với chiến trường gấp vạn lần. Du Bản Xương thà rằng hắn phải cầm đao ra trận, chém giết đẫm máu cũng không muốn lâm vào cuộc đấu tranh của các hoàng tử.
Vấn đề là, thái tử không dễ chọc vào, vậy đụng vào Nhan Hi là tốt sao? Một người là thiên tử tương lai đang ở kinh thành xa xôi, một người thì ở gần trong gang tấc ngày trên đỉnh đầu, so sánh mãi, hắn vẫn muốn đứng bên Nhan Hi, cũng may là hắn không có việc gì để bị điều tra, nếu không thì khi làm việc sẽ có vài phần lo lắng.
Du Bản Xương đi xuống phía dưới, Nhan Dung mới cười ha hả hỏi: “Thất đệ, mặc dù thái tử làm việc bất lợi, có thể với tính cách của phụ hoàng cũng sẽ không trị tội hắn.”
Nhan Hi lắc đầu, bí hiểm, “Ai tài ai giỏi, sẽ rất rõ ràng, nếu như phụ hoàng không thất vọng, sao có thể bi ai như thế?”
Sờ sờ đầu, nhưng thật ra, Nhan Dung có vài phần đồng tình với thái tử. Lão Thất với hắn là nước sông không phạm nước giếng, tội gì cần phải tự mình tiến đến trêu chọc Nhan Hi để tìm phiền toái. Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không được lại còn mất nắm gạo. Không chiếm được Đào Tiểu Vi, nhưng cũng đã chơi Nhan Hi một cú thật đau (chuyện sảy thai đó các nàng), lão Thất làm việc, trước sau đều rất hợp tình hợp lý. Ngay cả hắn, thân là nhị ca chung sống với Nhan Hi từ nhỏ đến lớn, cũng đoán không ra bước tiếp theo trong kế hoạch của Nhan Hi, thái tử a, hắn sẽ rất khó có thể phòng bị.
Thần thái Nhan Hi lúc này cực kỳ giống như một chú mèo đang chơi đùa với chuột. Thành thạo, bình tĩnh, mặc dù ở biên cảnh xa xôi, nhưng cũng làm cho hoàng đế và thái tử đang ở kinh thành không được ngủ yên. Lúc này Nhan Dung mới mơ hồ nhận ra, vì sao khi Nhan Hi xuất phát nhất định phải cho Đào Tiểu Vi làm giám quân đi theo bên người, hắn chính là đã đào một cái hố thật lớn, đủ sâu để chờ người ở bên kia tiến vào, nhược điểm duy nhất của lão Thất chính là thê tử bảo bối, điều quan trọng đó bây giờ đã ở trong tầm mắt, thì hắn cũng có thể triệt để xuống tay.
Có thù báo thù, có oán giải oán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.