Chương 282: Thánh chỉ thưởng con dâu 11
Độ Hàn
24/11/2014
"Trà là ngươi phao sao, bệ hạ ngày hôm nay không vui." Thái giám tổng quản bưng thắt lưng bị thất hoàng tử đá thương, ngăn cản lối đi của Quý Hỉ.
"Tổng quản đại nhân, cầu xin ngài cứu nô tài, hôm nay sau khi dùng ngọ thiện, bệ hạ nói hoa quả dơ bẩn, điểm tâm thối, liền quả mơ được tiến cống tới cũng bị chê thậm tệ, lúc này còn nói trà phao không ngon, làm sao bây giờ?" Quý Hỉ hé ra mặt khổ sở, hắn đều bị lăn qua lăn lại suốt cả ngày nay, cũng không làm hài lòng hoàng thượng, nếu cứ tiếp tục như thế, ngày hôm nay vô duyên vô cớ bị cho ăn đánh, hắn cũng không ngạc nhiên.
"Ngu xuẩn, tâm tư bệ hạ tự nhiên không ở đây, chê này nói nọ cũng chỉ là mượn việc để nói chuyện của mình, ngươi cũng đi theo bên cạnh lão nhân lâu như thế, thế nào chuyện đơn giản như vậy cũng không nhìn ra được?" Thái giám tổng quản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói trách. Quý Hỉ bị mắng không dám đáp lời, chỉ cúi đầu hết đường xoay xở.
"Tiểu tử, ngày hôm nay cứu ngươi một lần, sau đó nên nhớ kỹ ân đức của bản tổng quản ta." Từ một bên lấy ra bài tử đã sớm chuẩn bị, để lên khay trà trên tay Quý Hỉ, "Trà này không có vấn đề gì, cứ đem trở lại cho bệ hạ, sau đó đem hai bài tử này, đặt trong các bài tử đêm nay sẽ thị tẩm, nhớ để ở vị trí bệ hạ dễ nhìn thấy nhất."
Đây rõ ràng là bài tử đã cũ kỹ, của một người tên Ngọc Quý Nhân, người kia là Tuyết Quý Nhân, Quý Hỉ hơn nữa ngày mới nhớ tới, đây không phải là hai vị công chúa, năm ấy thất điện hạ diệt tề quốc, vì hoàng đế mang về sao? Sủng ái hai năm có thừa, nhưng sau mỗi lần lâm hạnh, đều phải uống dược tránh thai, hai phi tử này cũng không nhận được nhiều ưu đãi, sau lại có rất nhiều mỹ nữ vào cung, bệ hạ cũng dần dần không đi đến nơi các nàng, Quý Hỉ bên này cũng không có chuẩn bị bài tử của các nàng, bởi vì hoàng đế căn bản, không nhớ nổi họ còn tồn tại.
"Tổng quản đại nhân, như thế này có thể sao? Đây là hai vị quý nhân đã sớm thất sủng, mạo muội để cho hoàng thượng thấy, có khi nào sẽ trực tiếp thưởng nô tài hơn mười đình trượng không?" Quý Hỉ nghĩ chuyện này là không tưởng, hắn hiểu tính tình hoàng đế, loại nữ nhân đã dùng chán này, nếu tiếp tục đưa lên cho hoàng thượng, cũng giống như là dùng lại đồ cũ, làm sao có thể.
Ai chẳng biết, yêu cầu về nữ nhân, bệ hạ luôn luôn thích mới mẻ.
"Thối tiểu tử, ngươi thực sự là ngu ngốc, tâm tư bệ hạ mà không nhìn ra được, bản tổng quản cũng không rảnh giải thích với ngươi, tự mà suy nghĩ." Dứt lời, tổng quản thái giám xoay người, khập khiễng mà rời đi.
"Tổng quản đại nhân, cầu xin ngài cứu nô tài, hôm nay sau khi dùng ngọ thiện, bệ hạ nói hoa quả dơ bẩn, điểm tâm thối, liền quả mơ được tiến cống tới cũng bị chê thậm tệ, lúc này còn nói trà phao không ngon, làm sao bây giờ?" Quý Hỉ hé ra mặt khổ sở, hắn đều bị lăn qua lăn lại suốt cả ngày nay, cũng không làm hài lòng hoàng thượng, nếu cứ tiếp tục như thế, ngày hôm nay vô duyên vô cớ bị cho ăn đánh, hắn cũng không ngạc nhiên.
"Ngu xuẩn, tâm tư bệ hạ tự nhiên không ở đây, chê này nói nọ cũng chỉ là mượn việc để nói chuyện của mình, ngươi cũng đi theo bên cạnh lão nhân lâu như thế, thế nào chuyện đơn giản như vậy cũng không nhìn ra được?" Thái giám tổng quản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói trách. Quý Hỉ bị mắng không dám đáp lời, chỉ cúi đầu hết đường xoay xở.
"Tiểu tử, ngày hôm nay cứu ngươi một lần, sau đó nên nhớ kỹ ân đức của bản tổng quản ta." Từ một bên lấy ra bài tử đã sớm chuẩn bị, để lên khay trà trên tay Quý Hỉ, "Trà này không có vấn đề gì, cứ đem trở lại cho bệ hạ, sau đó đem hai bài tử này, đặt trong các bài tử đêm nay sẽ thị tẩm, nhớ để ở vị trí bệ hạ dễ nhìn thấy nhất."
Đây rõ ràng là bài tử đã cũ kỹ, của một người tên Ngọc Quý Nhân, người kia là Tuyết Quý Nhân, Quý Hỉ hơn nữa ngày mới nhớ tới, đây không phải là hai vị công chúa, năm ấy thất điện hạ diệt tề quốc, vì hoàng đế mang về sao? Sủng ái hai năm có thừa, nhưng sau mỗi lần lâm hạnh, đều phải uống dược tránh thai, hai phi tử này cũng không nhận được nhiều ưu đãi, sau lại có rất nhiều mỹ nữ vào cung, bệ hạ cũng dần dần không đi đến nơi các nàng, Quý Hỉ bên này cũng không có chuẩn bị bài tử của các nàng, bởi vì hoàng đế căn bản, không nhớ nổi họ còn tồn tại.
"Tổng quản đại nhân, như thế này có thể sao? Đây là hai vị quý nhân đã sớm thất sủng, mạo muội để cho hoàng thượng thấy, có khi nào sẽ trực tiếp thưởng nô tài hơn mười đình trượng không?" Quý Hỉ nghĩ chuyện này là không tưởng, hắn hiểu tính tình hoàng đế, loại nữ nhân đã dùng chán này, nếu tiếp tục đưa lên cho hoàng thượng, cũng giống như là dùng lại đồ cũ, làm sao có thể.
Ai chẳng biết, yêu cầu về nữ nhân, bệ hạ luôn luôn thích mới mẻ.
"Thối tiểu tử, ngươi thực sự là ngu ngốc, tâm tư bệ hạ mà không nhìn ra được, bản tổng quản cũng không rảnh giải thích với ngươi, tự mà suy nghĩ." Dứt lời, tổng quản thái giám xoay người, khập khiễng mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.