Chương 46: Tiếp ấn soái
Độ Hàn
21/11/2014
Nói chuyện như cái rắm
Ngụy quốc nếu dễ dàng nghe lời như vậy, bọn họ cũng không lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tìm hiểu Yến quốc, kinh thành cũng không buông tha, phái người ra cũng toàn là cao thủ.
Bọn họ nhất định có mưu đồ, chỉ là, chưa ai đảm đương trách nhiệm, trực tiếp vạch trần lòng lang dạ thú của Ngụy quốc mà thôi.
Thế nhưng ai chẳng biết, Ngụy quốc đây là đang chuẩn bị chiến tranh.
"Lão Thất, nghĩ một biện pháp cho trẫm, chúng ta sẽ diệt Ngụy quốc kiêu ngạo kia." Hoàng đế theo thói quen tìm đến Nhan Hi, chỉ có hắn, một nhi tử tài năng mới có thể đứng trên cục diện.
Đáng tiếc, người nào đó đã gần cáu kỉnh, giả ngu ngồi ở phía dưới lười biếng ngủ gật, cho dù bị điểm đích danh, cũng không chịu tiếp nhận phiền não của lão hoàng đế, thật là một hoàng tử trung quân ái quốc a.
Chỉ cách duy nhất là phải đổ máu, Nhan Hi không cần phải nói, hoàng đế cũng biết ý tứ của hắn.
Hay là hắn không muốn nhận?
Gần đây Ngụy quốc nhiều lần phái ra thám báo cùng thích khách đã bức lên nóng nảy và ác tâm của hoàng đế, long chưởng phẩn nộ đập lên ngự án, "Lão Thất, giao cho ngươi ấn soái của bộ binh, cầm tam vạn đại quân, nắm chặt thao luyện, nếu như Ngụy quốc còn kiên trì chống phá, suất binh bình thiên hạ cho trẫm!"
Hoàng đế triệu tập hoàng tử cùng các đại thần, không phải vì muốn thương lượng đối sách giải quyết sao? Thế nào còn chưa nói được mấy câu, lại chuyên quyền độc đoán, quyết định phát binh , chuyện này là đại sự, như vậy có quá qua loa không.
Mọi người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Nhan Hi, mong muốn hắn đứng ra ngăn lại hoàng đế đang kích động. Lúc này mới thái bình một vài năm, lại muốn chiến tranh, tất nhiên cũng không dễ dàng.
Nhan Hi chậm rãi đứng lên, quỳ một gối xuống.
Thái tử trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, thất đệ này của hắn, hình như không cùng chủ nghĩa hòa bình như mọi người. Không xong, hắn không phải là muốn khuyên bảo phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh mà là muốn tiếp nhận ấn soái để Ngụy quốc trở thành chiến trường kế tiếp.
Quả nhiên, Nhan Hi khí thế toàn bộ biến đổi, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị, biểu tình âm ngoan, cả người bắn ra đằng đằng sát khí, hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Đó là khí thế trên chiến trường của một chiến thần.
"Nhi thần tuân chỉ!"
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lung, dị thường kiên định, thái tử thậm chí còn nhìn ra trong mắt Nhan Hi hiện lên một tia hưng phấn.
Ngụy quốc nếu dễ dàng nghe lời như vậy, bọn họ cũng không lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tìm hiểu Yến quốc, kinh thành cũng không buông tha, phái người ra cũng toàn là cao thủ.
Bọn họ nhất định có mưu đồ, chỉ là, chưa ai đảm đương trách nhiệm, trực tiếp vạch trần lòng lang dạ thú của Ngụy quốc mà thôi.
Thế nhưng ai chẳng biết, Ngụy quốc đây là đang chuẩn bị chiến tranh.
"Lão Thất, nghĩ một biện pháp cho trẫm, chúng ta sẽ diệt Ngụy quốc kiêu ngạo kia." Hoàng đế theo thói quen tìm đến Nhan Hi, chỉ có hắn, một nhi tử tài năng mới có thể đứng trên cục diện.
Đáng tiếc, người nào đó đã gần cáu kỉnh, giả ngu ngồi ở phía dưới lười biếng ngủ gật, cho dù bị điểm đích danh, cũng không chịu tiếp nhận phiền não của lão hoàng đế, thật là một hoàng tử trung quân ái quốc a.
Chỉ cách duy nhất là phải đổ máu, Nhan Hi không cần phải nói, hoàng đế cũng biết ý tứ của hắn.
Hay là hắn không muốn nhận?
Gần đây Ngụy quốc nhiều lần phái ra thám báo cùng thích khách đã bức lên nóng nảy và ác tâm của hoàng đế, long chưởng phẩn nộ đập lên ngự án, "Lão Thất, giao cho ngươi ấn soái của bộ binh, cầm tam vạn đại quân, nắm chặt thao luyện, nếu như Ngụy quốc còn kiên trì chống phá, suất binh bình thiên hạ cho trẫm!"
Hoàng đế triệu tập hoàng tử cùng các đại thần, không phải vì muốn thương lượng đối sách giải quyết sao? Thế nào còn chưa nói được mấy câu, lại chuyên quyền độc đoán, quyết định phát binh , chuyện này là đại sự, như vậy có quá qua loa không.
Mọi người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Nhan Hi, mong muốn hắn đứng ra ngăn lại hoàng đế đang kích động. Lúc này mới thái bình một vài năm, lại muốn chiến tranh, tất nhiên cũng không dễ dàng.
Nhan Hi chậm rãi đứng lên, quỳ một gối xuống.
Thái tử trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, thất đệ này của hắn, hình như không cùng chủ nghĩa hòa bình như mọi người. Không xong, hắn không phải là muốn khuyên bảo phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh mà là muốn tiếp nhận ấn soái để Ngụy quốc trở thành chiến trường kế tiếp.
Quả nhiên, Nhan Hi khí thế toàn bộ biến đổi, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị, biểu tình âm ngoan, cả người bắn ra đằng đằng sát khí, hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Đó là khí thế trên chiến trường của một chiến thần.
"Nhi thần tuân chỉ!"
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lung, dị thường kiên định, thái tử thậm chí còn nhìn ra trong mắt Nhan Hi hiện lên một tia hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.