Chương 345: Túy ngọa sa trường quân mạc cười 7
Độ Hàn
24/11/2014
Ca ca? Không lâu trước đó, trên đường đến Lỗ quốc cũng có một người xưng là ca ca nàng, nhưng lại không chút do dự phái sát thủ
đi hạ sát nàng. Đào Tiểu Vi nhớ rất rõ, nếu ngày đó không có Nhan Hi,
mạng nhỏ của nàng sẽ bị vị “Ca ca” này lấy đi.
Nàng lại lui về phía sau một chút, lạnh lùng nói, “Ngươi đừng tới đây, đứng ở nơi đó nói, nếu không ta sẽ la lên.”
Người nọ liên tục xua tay, “Ngươi đừng la, ta thật vất vả mới tìm được ngươi, còn có điều muốn nói, ngươi mà la lên cái gì cũng nói không được, được rồi, phụ hoàng cón giao cho ta tín vật này, người nói chỉ cần ngươi thấy nó, nhất định sẽ tin tưởng ta là ca ca của ngươi.”
Nói xong, từ trong lòng móc ra một khối bạch ngọc, hắn nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, người thì lui ra phía sau năm bước, để Đào Tiểu Vi yên tâm đến xem. Trên bạch ngọc có khắc một chữ Đào, mặt ngọc khắc hàng nghìn đóa hoa đào bay lả tả rất tinh xảo, thần kỳ hơn chính là, khi nắm trong tay cánh hoa dường như có sức sống, ở trước mặt Đào Tiểu Vi bay lả tả xuống, cánh hoa mơ hồ có màu hồng cùng tia sáng kỳ dị lưu động.
Thứ này cũng không phải thể giả, năm đó phụ hoàng lấy được một khối tuyệt thế mỹ ngọc, lão vui vẻ đem ra trước mặt ba tỷ muội cùng xem, Ngọc công chúa và Tuyết công chúa đều muốn, thế nhưng hoàng đế nhất quyết sai người điêu khắc thành như vậy, còn tự mình đeo ở trước ngực Đào Tiểu Vi, còn nói với hai tỷ tỷ của nàng, “Tiểu Đào nhi tuổi nhỏ nhất, làm tỷ tỷ phải bảo vệ muội muội, thứ tốt tự nhiên sẽ nhường cho muội muội.”
Ngày đất nước diệt vong, nàng bị Nhan Hi mang đi, khối ngọc cũng không biết tung tích, dần dần, Đào Tiểu Vi cũng không còn nhớ nữa.
Nhưng ngày hôm nay, vật cũ đột nhiên trở lại, nằm trong lòng bàn tay quá khứ như trở về êm đềm và ấm áp, mới đó đã hơn mười mấy năm, người vật gặp nhau, tâm không khỏi sinh bi thống.
“Muội muội, ngươi có nhận ra bảo ngọc?” Người nọ vội vàng hỏi, nghĩ muốn tiến gần hơn để nói, nhưng vì Đào Tiểu Vi tay không rời lưỡi dao sắc bén, cho dù nàng tâm tình ba động, nhưng đao vẫn nằm trong lòng bàn tay.
“Ngọc, ta nhận ra, người thì không.” Đào Tiểu Vi sớm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ vô tri như trước kia, mặc dù lúc này nàng vẫn như cũ rất đơn thuần, nhưng cũng nhìn hiểu được thiện ác, nàng cũng không bởi vì một kỷ vật mà đơn giản tin người, nàng lạnh lùng nói.”Một người cải trang giả dạng quân nhân lẻn vào doanh trại, còn mang mặt nạ thì chính là thích khách, ngươi nói, muốn ta làm sao tin tưởng?”
Nàng lại lui về phía sau một chút, lạnh lùng nói, “Ngươi đừng tới đây, đứng ở nơi đó nói, nếu không ta sẽ la lên.”
Người nọ liên tục xua tay, “Ngươi đừng la, ta thật vất vả mới tìm được ngươi, còn có điều muốn nói, ngươi mà la lên cái gì cũng nói không được, được rồi, phụ hoàng cón giao cho ta tín vật này, người nói chỉ cần ngươi thấy nó, nhất định sẽ tin tưởng ta là ca ca của ngươi.”
Nói xong, từ trong lòng móc ra một khối bạch ngọc, hắn nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, người thì lui ra phía sau năm bước, để Đào Tiểu Vi yên tâm đến xem. Trên bạch ngọc có khắc một chữ Đào, mặt ngọc khắc hàng nghìn đóa hoa đào bay lả tả rất tinh xảo, thần kỳ hơn chính là, khi nắm trong tay cánh hoa dường như có sức sống, ở trước mặt Đào Tiểu Vi bay lả tả xuống, cánh hoa mơ hồ có màu hồng cùng tia sáng kỳ dị lưu động.
Thứ này cũng không phải thể giả, năm đó phụ hoàng lấy được một khối tuyệt thế mỹ ngọc, lão vui vẻ đem ra trước mặt ba tỷ muội cùng xem, Ngọc công chúa và Tuyết công chúa đều muốn, thế nhưng hoàng đế nhất quyết sai người điêu khắc thành như vậy, còn tự mình đeo ở trước ngực Đào Tiểu Vi, còn nói với hai tỷ tỷ của nàng, “Tiểu Đào nhi tuổi nhỏ nhất, làm tỷ tỷ phải bảo vệ muội muội, thứ tốt tự nhiên sẽ nhường cho muội muội.”
Ngày đất nước diệt vong, nàng bị Nhan Hi mang đi, khối ngọc cũng không biết tung tích, dần dần, Đào Tiểu Vi cũng không còn nhớ nữa.
Nhưng ngày hôm nay, vật cũ đột nhiên trở lại, nằm trong lòng bàn tay quá khứ như trở về êm đềm và ấm áp, mới đó đã hơn mười mấy năm, người vật gặp nhau, tâm không khỏi sinh bi thống.
“Muội muội, ngươi có nhận ra bảo ngọc?” Người nọ vội vàng hỏi, nghĩ muốn tiến gần hơn để nói, nhưng vì Đào Tiểu Vi tay không rời lưỡi dao sắc bén, cho dù nàng tâm tình ba động, nhưng đao vẫn nằm trong lòng bàn tay.
“Ngọc, ta nhận ra, người thì không.” Đào Tiểu Vi sớm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ vô tri như trước kia, mặc dù lúc này nàng vẫn như cũ rất đơn thuần, nhưng cũng nhìn hiểu được thiện ác, nàng cũng không bởi vì một kỷ vật mà đơn giản tin người, nàng lạnh lùng nói.”Một người cải trang giả dạng quân nhân lẻn vào doanh trại, còn mang mặt nạ thì chính là thích khách, ngươi nói, muốn ta làm sao tin tưởng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.