Chương 144: Vong quốc công chúa 3
Độ Hàn
22/11/2014
"Ngọc quý nhân cùng Tuyết quý nhân hiện tại là phi tử của hoàng đế, để được ra cung
thủ tục phi thường phức tạp, cho dù hiện tại có mời chỉ sợ cũng không
kịp." Nhan Hi đem lý do đã sớm chuẩn bị tốt để từ chối nàng.
Đào Tiểu Vi cúi đầu, ngón tay quấn lấy lọn tóc đen dài của Nhan Hi.
Không gặp được sao?
Theo như bình thường tới gần đại hôn thường là do phụ mẫu chuẩn bị mọi thứ, nhưng với nàng, tất cả đều do người trong phủ làm thay, mỗi khi nghĩ đến đây Đào Tiểu Vi có chút thất vọng.
Nàng thực sự rất mong muốn mượn cơ hội này có thể gặp mặt các tỷ tỷ.
Nhan Hi vỗ vỗ lưng nàng.
"Vi vi, sau hai ngày cử hành đại hôn xong chúng ta sẽ lên đường, đi xa nên tiêu hao nhiều thể lực, cho nên ngươi sau này phải chú ý ăn uống, hảo hảo nghỉ ngơi, nếu là ngã bệnh sẽ rất không tốt." Nhan Hi có thể biết được suy nghĩ của Đào Tiểu Vi, biết nàng lại nghĩ tới Tề quốc đã diệt vong, cho nên hắn cố ý nhắc tới chuyện đi xa làm Đào Tiểu Vi cảm thấy hứng thú mà quên đi phiền muộn.
Quả nhiên, nàng liền vỗ ngực, "Yên tâm đi, ta thân thể rất tốt, phong hàn cũng không thể làm hại a."
Thanh âm càng thêm trầm thấp mềm nhẹ mà nồng đậm dụ hoặc, "Nói miệng không bằng chứng cớ, hiện tại mau tiến vào chăn ngủ."
"Thế nhưng. . ." Ngày hôm nay chuyện muốn thương lượng đã hoàn thành đâu.
Đã đến lúc cần rời đi, trong nháy mắt một đạo khí lực bắn ra làm tắt ánh nến, Nhan Hi đứng dậy muốn đi.
Một cánh tay nhỏ bé kiên định cầm áo choàng của hắn, "Không nên đi."
Trong tiếng nói đã có biểu hiện nàng đã rất buồn ngủ, Đào Tiểu Vi xoay người, tư thế ngủ nằm ngửa, cho dù mắt không hề mở, nhưng hai tay kiên trì không chịu phóng Nhan Hi rời đi.
Sắc trời đã thực sự khuya, bên ngoài tối đen như nhuộm mực, Nhan Hi thở dài, trước mặt Đào Tiểu Vi hắn thế nào lại dễ mềm lòng như vậy, một điểm phản kháng đều không dậy nổi.
Mặc nàng làm càn nằm trên người hắn, đầu gối lên vai, cánh tay vững vàng bao trụ thắt lưng hắn.
Không hiểu đã xảy ra cái gì làm nàng tạm thời quên mất nam nữ chi phòng, những ngày trước, khi mới gặp lại hắn nàng còn nhất nhất đoan trang dáng dấp rụt rè, nhìn lại thì mới có được vài ngày liền lại lộ ra nguyên hình.
Tuy rằng đã định ra hôn ước, thế nhưng hắn tùy tiện ngủ lại dù sao cũng không thích hợp.
Lúc này, Nhan Hi đang khó nghĩ việc đi hay ở, thì một người nào đó, tâm tư đơn thuần… đang ngủ.
Đào Tiểu Vi cúi đầu, ngón tay quấn lấy lọn tóc đen dài của Nhan Hi.
Không gặp được sao?
Theo như bình thường tới gần đại hôn thường là do phụ mẫu chuẩn bị mọi thứ, nhưng với nàng, tất cả đều do người trong phủ làm thay, mỗi khi nghĩ đến đây Đào Tiểu Vi có chút thất vọng.
Nàng thực sự rất mong muốn mượn cơ hội này có thể gặp mặt các tỷ tỷ.
Nhan Hi vỗ vỗ lưng nàng.
"Vi vi, sau hai ngày cử hành đại hôn xong chúng ta sẽ lên đường, đi xa nên tiêu hao nhiều thể lực, cho nên ngươi sau này phải chú ý ăn uống, hảo hảo nghỉ ngơi, nếu là ngã bệnh sẽ rất không tốt." Nhan Hi có thể biết được suy nghĩ của Đào Tiểu Vi, biết nàng lại nghĩ tới Tề quốc đã diệt vong, cho nên hắn cố ý nhắc tới chuyện đi xa làm Đào Tiểu Vi cảm thấy hứng thú mà quên đi phiền muộn.
Quả nhiên, nàng liền vỗ ngực, "Yên tâm đi, ta thân thể rất tốt, phong hàn cũng không thể làm hại a."
Thanh âm càng thêm trầm thấp mềm nhẹ mà nồng đậm dụ hoặc, "Nói miệng không bằng chứng cớ, hiện tại mau tiến vào chăn ngủ."
"Thế nhưng. . ." Ngày hôm nay chuyện muốn thương lượng đã hoàn thành đâu.
Đã đến lúc cần rời đi, trong nháy mắt một đạo khí lực bắn ra làm tắt ánh nến, Nhan Hi đứng dậy muốn đi.
Một cánh tay nhỏ bé kiên định cầm áo choàng của hắn, "Không nên đi."
Trong tiếng nói đã có biểu hiện nàng đã rất buồn ngủ, Đào Tiểu Vi xoay người, tư thế ngủ nằm ngửa, cho dù mắt không hề mở, nhưng hai tay kiên trì không chịu phóng Nhan Hi rời đi.
Sắc trời đã thực sự khuya, bên ngoài tối đen như nhuộm mực, Nhan Hi thở dài, trước mặt Đào Tiểu Vi hắn thế nào lại dễ mềm lòng như vậy, một điểm phản kháng đều không dậy nổi.
Mặc nàng làm càn nằm trên người hắn, đầu gối lên vai, cánh tay vững vàng bao trụ thắt lưng hắn.
Không hiểu đã xảy ra cái gì làm nàng tạm thời quên mất nam nữ chi phòng, những ngày trước, khi mới gặp lại hắn nàng còn nhất nhất đoan trang dáng dấp rụt rè, nhìn lại thì mới có được vài ngày liền lại lộ ra nguyên hình.
Tuy rằng đã định ra hôn ước, thế nhưng hắn tùy tiện ngủ lại dù sao cũng không thích hợp.
Lúc này, Nhan Hi đang khó nghĩ việc đi hay ở, thì một người nào đó, tâm tư đơn thuần… đang ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.