Chương 485: Xin tin tưởng vĩnh hằng 13
Độ Hàn
25/11/2014
Chuyện nhà của hoàng đế không phải là chuyện nhỏ, huống chi chính thê có thai.
Vì Đào Tiểu Vi thích ở ngoài cung, nên Nhan Hi sớm đi rồi tối lại về Duệ vương phủ ở, cũng tạm thời như thế, quần thần mặc dù trong lòng biết chuyện này không hợp quy củ, nhưng niệm ở Nhan Hi mới lên ngôi còn chưa thích ứng cuộc sống cung đình, cho nên số đông ngầm đồng ý hành động này của hắn.
Rốt cục từ Thái y viện truyền ra tin tức tân hoàng có người nối dõi, mọi người cũng ngồi không yên, Nhan Hi hung danh bên ngoài, ai cũng không dám ngay mặt nói thẳng, nên tìm thiếp thân thái giám của tiên hoàng là Quý Hỉ, xin vị công công đã trải qua vô số sóng to gió lớn nhưng vẫn như cũ lù lù không ngã nghĩ ra biện pháp.
Huyết mạch Hoàng gia, nên để ở trong cung che chở mới chu toàn, tân hoàng Nhan Hi lúc này chỉ có một vị chánh phi, nàng trong bụng nếu như là hoàng tử, không chừng sẽ là thái tử điện hạ tương lai, không thể qua loa được.
Đang mang trọng trách lớn, mặc dù Quý Hỉ cũng cảm thấy có chút không ổn, hắn cũng mang người đến. Tiên hoàng qua đời hắn là người trước tiên thần phục tân hoàng, bây giờ, Nhan Hi chính là chủ tử của hắn, làm nô tài, cúc cung tận tụy với bệ hạ đó là bổn phận.
Quả nhiên, Nhan Hi vào phủ, thấy Quý Hỉ mang đến cung nữ và thái giám, mặt trước tiên tối sầm, tự mình đem Đào Tiểu Vi trở về phòng ngủ xong, hắn mới chiêu Quý Hỉ một mình đi vào kiến giá.
“Ngươi tới làm cái gì?”
“Bệ hạ, nô tài nghe nói nương nương đã mang long thai, cho nên đưa các cung nữ trong cung có kinh nghiệm tới đây, muốn có sự chiếu cố tốt hơn.” Hắn không có nói muốn Nhan Hi mang Đào Tiểu Vi hồi cung, chuyện này không phải là hắn một nô tài có thể chen lời, cùng tiên đế bên cạnh nhiều năm, cái gì nên nói và không nên nói, chuyện gì làm chủ tử cao hứng, chuyện sẽ làm chủ tử tức giận, Quý Hỉ mười phần đoán chắc không sai.
Nhan Hi gật đầu, “Ngươi đứng lên trả lời.”
“Tạ Hoàng thượng.” Quỳ đã hơn nửa ngày lão thái giám lần này chịu đựng đầu gối tê nhức đứng lên, khom người ở một bên hầu.
Nhan Hi tiện tay cầm lấy một phần tấu chương, lẳng lặng xem, hắn đưa tay lên, Quý Hỉ lập tức đem nâng bút đưa tới, không đợi Nhan Hi phân phó, lão thái giám bắt đầu mài mực, đợi Nhan Hi phê duyệt xong, một ly trà nóng lập tức được dâng lên.
Chu đáo đến không thể tốt hơn nữa.
Nhan Hi chậm rãi nâng mí mắt, “Nói gì, nói đi!”
Vì Đào Tiểu Vi thích ở ngoài cung, nên Nhan Hi sớm đi rồi tối lại về Duệ vương phủ ở, cũng tạm thời như thế, quần thần mặc dù trong lòng biết chuyện này không hợp quy củ, nhưng niệm ở Nhan Hi mới lên ngôi còn chưa thích ứng cuộc sống cung đình, cho nên số đông ngầm đồng ý hành động này của hắn.
Rốt cục từ Thái y viện truyền ra tin tức tân hoàng có người nối dõi, mọi người cũng ngồi không yên, Nhan Hi hung danh bên ngoài, ai cũng không dám ngay mặt nói thẳng, nên tìm thiếp thân thái giám của tiên hoàng là Quý Hỉ, xin vị công công đã trải qua vô số sóng to gió lớn nhưng vẫn như cũ lù lù không ngã nghĩ ra biện pháp.
Huyết mạch Hoàng gia, nên để ở trong cung che chở mới chu toàn, tân hoàng Nhan Hi lúc này chỉ có một vị chánh phi, nàng trong bụng nếu như là hoàng tử, không chừng sẽ là thái tử điện hạ tương lai, không thể qua loa được.
Đang mang trọng trách lớn, mặc dù Quý Hỉ cũng cảm thấy có chút không ổn, hắn cũng mang người đến. Tiên hoàng qua đời hắn là người trước tiên thần phục tân hoàng, bây giờ, Nhan Hi chính là chủ tử của hắn, làm nô tài, cúc cung tận tụy với bệ hạ đó là bổn phận.
Quả nhiên, Nhan Hi vào phủ, thấy Quý Hỉ mang đến cung nữ và thái giám, mặt trước tiên tối sầm, tự mình đem Đào Tiểu Vi trở về phòng ngủ xong, hắn mới chiêu Quý Hỉ một mình đi vào kiến giá.
“Ngươi tới làm cái gì?”
“Bệ hạ, nô tài nghe nói nương nương đã mang long thai, cho nên đưa các cung nữ trong cung có kinh nghiệm tới đây, muốn có sự chiếu cố tốt hơn.” Hắn không có nói muốn Nhan Hi mang Đào Tiểu Vi hồi cung, chuyện này không phải là hắn một nô tài có thể chen lời, cùng tiên đế bên cạnh nhiều năm, cái gì nên nói và không nên nói, chuyện gì làm chủ tử cao hứng, chuyện sẽ làm chủ tử tức giận, Quý Hỉ mười phần đoán chắc không sai.
Nhan Hi gật đầu, “Ngươi đứng lên trả lời.”
“Tạ Hoàng thượng.” Quỳ đã hơn nửa ngày lão thái giám lần này chịu đựng đầu gối tê nhức đứng lên, khom người ở một bên hầu.
Nhan Hi tiện tay cầm lấy một phần tấu chương, lẳng lặng xem, hắn đưa tay lên, Quý Hỉ lập tức đem nâng bút đưa tới, không đợi Nhan Hi phân phó, lão thái giám bắt đầu mài mực, đợi Nhan Hi phê duyệt xong, một ly trà nóng lập tức được dâng lên.
Chu đáo đến không thể tốt hơn nữa.
Nhan Hi chậm rãi nâng mí mắt, “Nói gì, nói đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.