Chương 356: Xuất giá tòng phu 3
Độ Hàn
24/11/2014
Trúc Diệp Đồng nữa híp mắt, đưa Tuyệt Tử Hoàn đến trước mặt nàng, “Lẽ nào muội muốn tự mình ăn cái này?”
Cúi đầu, suy nghĩ một chút, lại ngẩng lên, lần thứ hai nghiêng đầu sang một bên, cái miệng nhỏ nhắn khả ái mím chặt, “Ta không muốn ăn, nhị tẩu, tẩu nói xuất giá tòng phu, vậy tướng công muốn ta ăn ta mới ăn.”
Nhan Hi sẽ làm nàng ăn mới là lạ, chỉ cần nhìn thấy bình dược này thì cơn tức, có thể làm cháy cả doanh trướng cũng không chừng. Trúc Diệp Đồng run run hạ xuống, đem hai chiếc bình nhỏ để trong áo mình, “Cái này tạm thời ta giữ, chờ thất đệ trở về, ta sẽ bảo tướng công giao cho hắn.” Đặt trên người Đào Tiểu Vi một tai họa như vậy, nàng cũng không muốn thấy dáng dấp lạnh như băng của thất vương gia khi tức giận, bình thường đã lạnh như thế, nếu như bị người chọc giận, có thể sẽ rất nguy hiểm.
… . . .
Buổi trưa qua đi, Nhan Hi đã trở về.
Theo phía sau là vẻ mặt nghiêm túc của Cửu Đĩnh.
Trúc Diệp Đồng từ ngoài doanh trướng hấp tấp chạy vào, trên mặt mang theo biểu tình kinh khủng rất khó gặp ở nàng, vừa vào cửa đã lôi kéo Đào Tiểu Vi tìm chỗ đi ra, trong miệng còn cằn nhằn, “Đệ muội, chạy mau, thất đệ đã trở về, hắn thật đáng sợ a.”
Đang nói, Nhan Hi đã sải bước đi vào, bởi vì tức giận mà mặt chuyển sang xanh xám, giống như gió thổi mưa rền cùng sấm dữ kéo đến.
“Đào Tiểu Vi, ngươi cút ra đây cho ta.” Hắn hô thẳng tên của nàng, còn dùng bạo ngữ hiếm thấy.
Nhan Dung ở phía sau thấy thê tử bảo bối của mình đang ở đây, liền lập tức xông lên trước, đem Trúc Diệp Đồng ôm vào lòng, rất nhanh dọc theo chân tường đi tới cửa, “Tiểu đồng, nàng thế nào lại ở chỗ này, sấm sét lớn như vậy, lỡ bị Thiên Lôi bổ trúng thì làm sao bây giờ?”
“Tướng Công, mau cứu đệ muội a, thất đệ biểu tình thật đáng sợ.” Gắt gao cầm tay Nhan Dung, Trúc Diệp Đồng khẩn trương nói không nên lời, hai chân cứ run run. —— một đời nữ hiệp thì làm sao, nàng cũng không phải cái gì cũng không sợ.
Nhan Dung không chút hoang mang, còn bớt thời giờ đi lấy hai cái ghế song song đặt ở cửa, cùng Trúc Diệp Đồng ngồi xuống, “Không có việc gì, đó là thê tử yêu quý nhất nhà thất đệ, không xảy ra đại sự đâu, chúng ta cùng xem náo nhiệt là được rồi.”
Trúc Diệp Đồng nhìn tướng công nhà mình, ai, vẫn như trước, chỉ e thiên hạ thiếu loạn hay sao a, một ý nghĩ đi tới giải vây cũng không có, được rồi, nàng sẽ tin tưởng hắn một lần, kiềm chế tâm đang sốt ruột, chuyên tâm ngồi ở cửa mà coi một hồi phu thê đại chiến.
Cúi đầu, suy nghĩ một chút, lại ngẩng lên, lần thứ hai nghiêng đầu sang một bên, cái miệng nhỏ nhắn khả ái mím chặt, “Ta không muốn ăn, nhị tẩu, tẩu nói xuất giá tòng phu, vậy tướng công muốn ta ăn ta mới ăn.”
Nhan Hi sẽ làm nàng ăn mới là lạ, chỉ cần nhìn thấy bình dược này thì cơn tức, có thể làm cháy cả doanh trướng cũng không chừng. Trúc Diệp Đồng run run hạ xuống, đem hai chiếc bình nhỏ để trong áo mình, “Cái này tạm thời ta giữ, chờ thất đệ trở về, ta sẽ bảo tướng công giao cho hắn.” Đặt trên người Đào Tiểu Vi một tai họa như vậy, nàng cũng không muốn thấy dáng dấp lạnh như băng của thất vương gia khi tức giận, bình thường đã lạnh như thế, nếu như bị người chọc giận, có thể sẽ rất nguy hiểm.
… . . .
Buổi trưa qua đi, Nhan Hi đã trở về.
Theo phía sau là vẻ mặt nghiêm túc của Cửu Đĩnh.
Trúc Diệp Đồng từ ngoài doanh trướng hấp tấp chạy vào, trên mặt mang theo biểu tình kinh khủng rất khó gặp ở nàng, vừa vào cửa đã lôi kéo Đào Tiểu Vi tìm chỗ đi ra, trong miệng còn cằn nhằn, “Đệ muội, chạy mau, thất đệ đã trở về, hắn thật đáng sợ a.”
Đang nói, Nhan Hi đã sải bước đi vào, bởi vì tức giận mà mặt chuyển sang xanh xám, giống như gió thổi mưa rền cùng sấm dữ kéo đến.
“Đào Tiểu Vi, ngươi cút ra đây cho ta.” Hắn hô thẳng tên của nàng, còn dùng bạo ngữ hiếm thấy.
Nhan Dung ở phía sau thấy thê tử bảo bối của mình đang ở đây, liền lập tức xông lên trước, đem Trúc Diệp Đồng ôm vào lòng, rất nhanh dọc theo chân tường đi tới cửa, “Tiểu đồng, nàng thế nào lại ở chỗ này, sấm sét lớn như vậy, lỡ bị Thiên Lôi bổ trúng thì làm sao bây giờ?”
“Tướng Công, mau cứu đệ muội a, thất đệ biểu tình thật đáng sợ.” Gắt gao cầm tay Nhan Dung, Trúc Diệp Đồng khẩn trương nói không nên lời, hai chân cứ run run. —— một đời nữ hiệp thì làm sao, nàng cũng không phải cái gì cũng không sợ.
Nhan Dung không chút hoang mang, còn bớt thời giờ đi lấy hai cái ghế song song đặt ở cửa, cùng Trúc Diệp Đồng ngồi xuống, “Không có việc gì, đó là thê tử yêu quý nhất nhà thất đệ, không xảy ra đại sự đâu, chúng ta cùng xem náo nhiệt là được rồi.”
Trúc Diệp Đồng nhìn tướng công nhà mình, ai, vẫn như trước, chỉ e thiên hạ thiếu loạn hay sao a, một ý nghĩ đi tới giải vây cũng không có, được rồi, nàng sẽ tin tưởng hắn một lần, kiềm chế tâm đang sốt ruột, chuyên tâm ngồi ở cửa mà coi một hồi phu thê đại chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.