Chương 13: Bước Tới Che Chở Cho Cô
Tụ Trặc
05/06/2024
Văn Dụ vốn muốn lạnh lùng với Kỷ An Ninh, không biết tại sao trái tim lại thấy đau đớn. Lúc đầu óc còn chưa suy nghĩ rõ, chân đã tự động bước đi, sải bước tới chỗ cô, một phát nắm chặt cách tay mảnh khảnh của Kỷ An Ninh.
Tay anh như kìm sắt kiếm lấy cánh tay Kỷ An Ninh, cho cô sức lực mạnh mẽ để chèo chống, dìu thân thể cô đứng vững.
Văn Dụ lấy cái túi trong tay cô, lườm cô một chút. Gương mặt nhỏ của cô trắng bệch, cái trán nhẵn mịn đang đầy mồ hôi, đây không phải do nóng mà là do bị kích thích mãnh liệt nên mới ra mồ hôi lạnh.
“Không sao chứ?” Văn Dụ hỏi.
Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn Văn Dụ, cánh tay cảm nhận được lực lượng của anh, những sự kinh hoảng sợ hãi đột nhiên đánh tới giờ giống như mây đen bị xua tan, ánh mặt trời chiếu xuống, bóng đen trở nên vô hình.
Cô thở ra một hơi thật dài, trên mặt hồi phục huyết sắc, nhẹ nói: “Không có chuyện gì, chỉ bị giật mình thôi.”
Chỉ bị giật mình thôi?
Ánh mắt Văn Dụ lạnh lùng nhìn về phía Triệu Thần: “Xảy ra chuyện gì?”
“Văn Dụ à?” Triệu Thần nói, “Hai người quen nhau à?”
Văn Dụ nhíu mày hỏi: “Cậu là…”
Trên mặt Triệu Thần hiện lên sự xấu hổ, nhanh chóng điều chỉnh cười nói: “Tôi là Triệu Thần.”
Văn Dụ suy tư một giây, giật mình: “A, công ty dược Thịnh Đằng.”
“Đúng, đúng, đó là nhà tôi.” Triệu Thần gật đầu.
Văn Dụ nhìn Triệu Thần, lại nhìn Kỷ An Ninh, hỏi: “Hai người có quen biết?”
Hơi thở Kỷ An Ninh chậm mất một giây, lập tức lạnh lùng nói: “Không biết.”
Ánh mắt Văn Dụ chớp lên.
Trên mặt Triệu Thần đều là ý cười, thành thật nói xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá. Có bị trật chân không, có muốn cùng anh tới bệnh viện xem thử không?”
Kỷ An Ninh nói: “Không cần.”
Triệu Thần còn nói: “Vậy cũng được. Để lại số điện thoại đi, lỡ như em có việc cần tìm thì sao.”
Kỷ An Ninh vẫn như cũ nói: “Không cần.”
Văn Dụ quan sát Kỷ An Ninh, phát hiện thái độ của cô đối với Triệu Thần có thể nói là lạnh như băng. Thái độ cự tuyệt của cô với hắn đúng là không chừa chỗ trống. So sánh với lúc trước, khi cô cự tuyệt Văn Dụ thái độ đó đúng là có thể coi như dịu dàng.
Văn Dụ không hiểu sao thấy trong lòng dễ chịu. Cái tâm tư muốn ‘lạnh lùng cô’ đã phai nhạt.
Nhìn Triệu Thần còn muốn nói chuyện, Văn Dụ đánh gãy lời hắn: “Cô ấy không có việc gì, cậu không cần để ý đâu, cậu đi ăn cơm đi.”
Lúc anh nói chuyện, đem cánh tay khoác sau lưng cô. Mặc dù không tính là ôm, nhưng lại hiện ra tư thế bảo vệ.
Kỷ An Ninh không nói chuyện, thái độ im lặng đầy lạnh lùng rõ ràng là tán đồng với Văn Dụ.
Hai người giống như không cho người khác chen vào.
Triệu Thần thấy không thú vị, chỉ có thể ngại ngùng bỏ đi.
Văn Dụ cúi đầu nhìn Kỷ An Ninh, giễu cợt cô: “Không nhìn ra lá gan em nhỏ như vậy đấy? không phải chỉ va một cái thôi à? Sao mặt lại trắng thành kiểu này rồi?”
Kỷ An Ninh miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng.
Đời trước, Triệu Thần ép cô đến đường chết, sự tuyệt vọng đó quá sâu sắc. Khi cô trượt chân té lầu, sự sợ hãi cũng khắc sâu.
Mấy ngày cô sống lại, gặp Văn Dụ đầu tiên, sau đó cô vẫn luôn nghĩ lúc nào sẽ gặp Triệu Thần. Mặc dù trường học rất lớn, nhưng chỉ lớn mà thôi, mọi người đều học cùng một chỗ, mặc dù theo cô biết là Triệu Thần thường xuyên trốn học, nhưng sớm muộn gì cũng gặp phải.
Kỷ An Ninh vẫn cho là mình chuẩn bị tốt tâm lý khi gặp Triệu Thần. Nhưng đến tận lúc nãy, trong chớp mắt khi cô thấy gương mặt Triệu Thần, mới biết những cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đều nén ở trong lòng, chưa từng tan đi.
Triệu Thần là bóng ma tâm lý của cô, trong vòng nửa khắc không tan được.
Kỷ An Ninh cho Văn Dụ một nụ cười miễn cưỡng, liền cúi đầu che lại cảm xúc chưa bình tĩnh, đưa tay: “Đưa cho tôi.”
Văn Dụ cầm túi đồ ăn lùi về sau, ngược lại cái tay đang ở sau lưng Kỷ An Ninh hơi dùng sức: “Ra ngoài rồi nói, em xem giọng điệu với sắc mặt em đi.”
Kỷ An Ninh thu tay về, thuận theo lực đạo của anh đi về phía cửa. Nhưng bả vai của cô kéo căng, lùi nửa bước, thoát khỏi bàn tay của Văn Dụ đang ở sau lưng.
Văn Dụ mỉm cười, làm như không có việc gì thu tay lại.
Ngày mùa thu, giữa trưa ánh nắng chói mắt, lại làm cho Kỷ An Ninh thấy yên tâm.
Ban ngày ban mặt, trời đất tươi sáng, so với bóng đêm mê ly xa hoa trụy lạc thì làm người ta có cảm giác an toàn hơn.
“Anh biết người kia à?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Cũng tính là có biết.” Văn Dụ nói, “Không quen.”
Kỷ An Ninh gật gật đầu, lại giơ tay: “Đưa cho tôi đi, tôi phải nhanh chóng đi đưa hàng.”
Văn Dụ đưa túi cho cô.
“Cám ơn.” Kỷ An Ninh nói, “Anh mau đi ăn đi.”
Dọc theo con đường từ nhà ăn đến ký túc xá, ven đường bày đầy quầy hàng của mấy câu lạc bộ, nhóm cốt cán của mấy câu lạc bộ đang ở đó hét lớn, hoặc là phát tờ rơi, thi triển bản lĩnh kéo người đến nhà mình. Những sinh viên năm nhất đang líu ríu, đầy hiếu kỳ với hưng phấn, nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Văn Dụ nhìn theo bóng Kỷ An Ninh biến mất giữa dòng người.
Cô nói cô không biết Triệu Thần, Văn Dụ không tin. Chỉ là bị va một cái, sao có thể phản ứng lớn như thế.
Kỷ An Ninh trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, không phải vì bị va trúng mà vì nhìn thấy mặt Triệu Thần.
Văn Dụ theo thói quen đột một điếu thuốc, vừa hút hai cái, có người đến nói: “Bạn học, chỗ này không cho hút thuốc.”
Văn Dụ mỉm cười gật đầu, dập tắt thuốc.
Hắn nhìn phương hướng biến mất của Kỷ An Ninh, chợt nhớ đến mấy việc. Ban đầu bước chân hướng về phía nhà ăn, hơi chần chờ một chút, sau đó chuyển hướng, đi về hướng ký túc xá nữ.
Kỷ An Ninh đưa xong đơn hàng cơm chưa, từ dưới lầu ký túc xá đi ra, không đi về phía nhà ăn. cô tìm chỗ băng ghế đá dưới lầu ngồi xuống, hai tay chống lên chân, bàn tay ôm lấy mặt.
Tay vẫn còn run.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy Triệu Thần là sự sợ hãi, sau khi sợ hãi qua đi là sự tức giận, tức giận đến mức muốn giết người.
Nếu như giết Triệu Thần thì sẽ thế nào?
Kiếp trước Văn Dụ đã từng làm, cuộc đời anh bị hủy luôn. Lúc đầu anh đã có thể sống tốt một đời.
Kỷ An Ninh dùng sức chà sát mặt mình, trước mắt đột nhiên hiện lên một đôi giày.
Ngẩng đầu lên, thấy Văn Dụ đang đút tay túi quần, cúi đầu nhìn cô. Kỷ An Ninh đang ngẩng đầu, từ góc độ này mà nhìn, anh trông cao lớn như khổng lồ.
“Làm gì vậy?” Anh hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh đứng ở dưới lầu ký túc xá chỗ đường đối diện đợi cô, lại thấy cô xuống lầu ngồi ở băng ghế đá run rẩy. Anh quan sát một lúc mới đi tới nói chuyện với cô.
Kỷ An Ninh nhìn anh hỏi: “Sao anh chưa đi ăn cơm?”
Thời gian ngắn như vậy, anh chắc chắn không thể ăn cơm xong rồi chạy tới đây.
Kỷ An Ninh nhìn nam nhân trẻ tuổi này, nghĩ đến việc anh vì cô mà cả đời ngắn ngủi, trong lòng có chút mềm mại. Lúc nói chuyện giọng điệu tự nhiên trở nên dịu dàng.
Văn Dụ nhíu mày, có chút kinh dị với giọng điệu cô nói với anh hôm nay.
Anh hỏi cô: “Triệu Thần lúc trước có quen biết với em à?”
Kỷ An Ninh run lên: “Không có.”
Văn Dụ vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô, anh gật gật đầu nói: “Vừa cân nhắc vài chuyện nên tới nói với em, sau này cách xa hắn ta một chút.”
Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm anh, khóe miệng nhếch lên.
Văn Dụ nói: “Anh với hắn không quen, chuyện này cũng chỉ là tin đồn. Đáng lẽ hắn ta đang học lắm ba giống anh, nhưng lúc hắn học năm hai, đi quấy rối nữ sinh, sau đó phải nghỉ học một năm, cho nên bây giờ vẫn đang học năm hai.”
Đấy đúng là…việc mà Triệu Thần sẽ làm.
“Đã hiểu.” Kỷ An Ninh nói, “Tôi sẽ cách xa hắn một chút, anh yên tâm.”
“Tôi phải đi làm thêm rất bận rộn, không có thời gian liên lạc với hắn, với cả tôi còn có cái này, anh không cần lo lắng.”
Cô móc từ trong cặp sách một cái bình phun loại nhỏ.
“Đây là cái gì?” Văn Dụ cầm lấy bình phun nhỏ từ trong tay cô, giơ lên soi dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn.
“Nước ớt.” Kỷ An Ninh hé miệng cười, “Tự chế.”
“Ôi.” Văn Dụ cũng cười.
Kỷ An Ninh vẫn luôn biết Văn Dụ đẹp trai. Nhưng kiếp trước anh mang cho cô quá nhiều phiền phức, tới mức mỗi khi nhớ tới anh là thấy phiền lòng, lúc đối mặt với anh chẳng có tí cảm giác nào.
Bây giờ cô nhìn lại, lại thấy mũi anh rất cao, bờ môi thì mỏng, anh tuấn mà quyến rũ.
Nhất là đôi mắt đen như mực kia, dưới ánh mặt trời như lóe sáng, làm người ta thấy hoảng hốt.
Kỷ An Ninh rời mắt, như muốn cho anh lời giao phó, nói: “Tôi biết cách đề phòng người khác. Tôi làm thêm ở NL, chỉ uống nước mình mang theo, cốc uống nước của tôi có ký hiệu ở trên, nếu có người động vào, tôi có thể biết được…”
Cho nên, anh đừng lo lắng cho tôi, hãy sống thật tốt, bình an vô sự cả đời, như vậy là tốt nhất.
Cô đã trải qua những gì? Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã để ý như thế?
Đừng nói năm nhất, những cô nàng học năm hai, năm ba có nhiều người đối với con trai đều rất ngây thơ, không chút ý thức đề phòng.
Ánh mắt Văn Dụ dừng trên mặt của cô.
Một lát sau, anh cười nói: “Được đấy, đúng là đứa bé ngoan.”
Sau khi anh nói thì đem bình phun nhỏ để vào lòng bàn tay cô. Nhưng động tác của anh chậm rãi, ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay cô khoảng ba giây.
Vừa mới nghĩ tốt cho anh, giờ lại lòi bộ mặt vô sỉ này ra.
Kỷ An Ninh lập tức nắm tay lại rút về, trừng mắt liếc anh một cái.
Văn Dụ mỉm cười nhìn cô. Da mặt dày như vậy, lông tóc đương nhiên không bị hao tổn gì.
Kỷ An Ninh không nói gì, đem nước ớt nhét vào cặp, đứng dậy bỏ đi.
“Cùng nhau ăn cơm trưa đi.” Văn Dụ ở phía sau hô lên.
“Anh tự đi mà ăn.” Kỷ An Ninh tức giận nói, bỏ mặc anh mà bước đi nhanh hơn.
Văn Dụ cười cười, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đuổi theo.
Mấy câu lạc bộ làm việc rất vất vả. Lúc người khác ăn cơm trưa thì họ đang phải ở quầy hàng của mình vất vả lôi kéo người khác.
“Bạn học, đến câu lạc bộ boxing xem một chút đi, bọn mình có thiết bị chuyên nghiệp và huấn luyện viên, còn có các loại phúc lợi!” Trần Hạo gào to lôi kéo mấy nam sinh năm nhất, “Là đàn ông thì nên học boxing tự do, không có hình thức rườm rà như Taekwondo, không sáo rỗng như võ thuật truyền thống, môn võ thuật cận chiến chân chính chỉ có kickboxing.”
Bên cạnh là câu lạc bộ Taekwondo đang có mấy nữ sinh mặc võ phục đứng đấy: “Cậu tuyên truyền thì tuyên truyền đi, lôi bọn tôi vào làm gì!”
“Nói nhầm, nói nhầm. Người đẹp đừng tức giận.”
Trần Hạo cười hì hì nói, quay đầu lại phía mấy nam sinh nói, “Muốn trải nghiệm cảm giác nhiệt huyết, chỉ có kickboxing* tự do mới mang lại cảm giác này.”
*kickboxing: quyền anh
Đáng tiếc, câu lạc bộ kickboxing chỉ có mấy anh chàng mạnh mẽ, câu lạc bộ Taekwondo lại có mấy nữ sinh đang làm việc, mấy đàn em ý chí không kiên định, nhanh chóng bị mấy học tỷ gương mặt cười tươi như hoa lôi kéo.
“Chậc.” Trần Hạo lắc đầu.
Ngược lại hắn cũng không quan trọng lắm, đội trưởng câu lạc bộ đại nhân đem vàng ròng bạc trắng rót vào bên trong, ban đầu yêu cầu chỉ tuyển những người có sở thích với kickboxing, còn phải có nghị lực bền bỉ chịu được huấn luyện. Ý chí kiểu này không được kiên định lắm, tùy tiện bị nữ sinh nói một câu “Con trai mặc võ phục đẹp trai nhất.” Đầu óc lâng lâng không biết giá trị nhan sắc của mình được mấy điểm, không biết mình đang ở chỗ nào.
Vừa quay đầu thì thấy một nữ sinh đang đứng trước quầy hàng câu lạc bộ kickboxing, đang cầm một tờ đơn chăm chú đọc.
Cô vừa ngẩng đầu một cái, Trần Hạo liền nhận ra. Đây không phải tiểu mỹ nữ cõng bà ngoại đi học đây sao?
Tay anh như kìm sắt kiếm lấy cánh tay Kỷ An Ninh, cho cô sức lực mạnh mẽ để chèo chống, dìu thân thể cô đứng vững.
Văn Dụ lấy cái túi trong tay cô, lườm cô một chút. Gương mặt nhỏ của cô trắng bệch, cái trán nhẵn mịn đang đầy mồ hôi, đây không phải do nóng mà là do bị kích thích mãnh liệt nên mới ra mồ hôi lạnh.
“Không sao chứ?” Văn Dụ hỏi.
Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn Văn Dụ, cánh tay cảm nhận được lực lượng của anh, những sự kinh hoảng sợ hãi đột nhiên đánh tới giờ giống như mây đen bị xua tan, ánh mặt trời chiếu xuống, bóng đen trở nên vô hình.
Cô thở ra một hơi thật dài, trên mặt hồi phục huyết sắc, nhẹ nói: “Không có chuyện gì, chỉ bị giật mình thôi.”
Chỉ bị giật mình thôi?
Ánh mắt Văn Dụ lạnh lùng nhìn về phía Triệu Thần: “Xảy ra chuyện gì?”
“Văn Dụ à?” Triệu Thần nói, “Hai người quen nhau à?”
Văn Dụ nhíu mày hỏi: “Cậu là…”
Trên mặt Triệu Thần hiện lên sự xấu hổ, nhanh chóng điều chỉnh cười nói: “Tôi là Triệu Thần.”
Văn Dụ suy tư một giây, giật mình: “A, công ty dược Thịnh Đằng.”
“Đúng, đúng, đó là nhà tôi.” Triệu Thần gật đầu.
Văn Dụ nhìn Triệu Thần, lại nhìn Kỷ An Ninh, hỏi: “Hai người có quen biết?”
Hơi thở Kỷ An Ninh chậm mất một giây, lập tức lạnh lùng nói: “Không biết.”
Ánh mắt Văn Dụ chớp lên.
Trên mặt Triệu Thần đều là ý cười, thành thật nói xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá. Có bị trật chân không, có muốn cùng anh tới bệnh viện xem thử không?”
Kỷ An Ninh nói: “Không cần.”
Triệu Thần còn nói: “Vậy cũng được. Để lại số điện thoại đi, lỡ như em có việc cần tìm thì sao.”
Kỷ An Ninh vẫn như cũ nói: “Không cần.”
Văn Dụ quan sát Kỷ An Ninh, phát hiện thái độ của cô đối với Triệu Thần có thể nói là lạnh như băng. Thái độ cự tuyệt của cô với hắn đúng là không chừa chỗ trống. So sánh với lúc trước, khi cô cự tuyệt Văn Dụ thái độ đó đúng là có thể coi như dịu dàng.
Văn Dụ không hiểu sao thấy trong lòng dễ chịu. Cái tâm tư muốn ‘lạnh lùng cô’ đã phai nhạt.
Nhìn Triệu Thần còn muốn nói chuyện, Văn Dụ đánh gãy lời hắn: “Cô ấy không có việc gì, cậu không cần để ý đâu, cậu đi ăn cơm đi.”
Lúc anh nói chuyện, đem cánh tay khoác sau lưng cô. Mặc dù không tính là ôm, nhưng lại hiện ra tư thế bảo vệ.
Kỷ An Ninh không nói chuyện, thái độ im lặng đầy lạnh lùng rõ ràng là tán đồng với Văn Dụ.
Hai người giống như không cho người khác chen vào.
Triệu Thần thấy không thú vị, chỉ có thể ngại ngùng bỏ đi.
Văn Dụ cúi đầu nhìn Kỷ An Ninh, giễu cợt cô: “Không nhìn ra lá gan em nhỏ như vậy đấy? không phải chỉ va một cái thôi à? Sao mặt lại trắng thành kiểu này rồi?”
Kỷ An Ninh miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng.
Đời trước, Triệu Thần ép cô đến đường chết, sự tuyệt vọng đó quá sâu sắc. Khi cô trượt chân té lầu, sự sợ hãi cũng khắc sâu.
Mấy ngày cô sống lại, gặp Văn Dụ đầu tiên, sau đó cô vẫn luôn nghĩ lúc nào sẽ gặp Triệu Thần. Mặc dù trường học rất lớn, nhưng chỉ lớn mà thôi, mọi người đều học cùng một chỗ, mặc dù theo cô biết là Triệu Thần thường xuyên trốn học, nhưng sớm muộn gì cũng gặp phải.
Kỷ An Ninh vẫn cho là mình chuẩn bị tốt tâm lý khi gặp Triệu Thần. Nhưng đến tận lúc nãy, trong chớp mắt khi cô thấy gương mặt Triệu Thần, mới biết những cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đều nén ở trong lòng, chưa từng tan đi.
Triệu Thần là bóng ma tâm lý của cô, trong vòng nửa khắc không tan được.
Kỷ An Ninh cho Văn Dụ một nụ cười miễn cưỡng, liền cúi đầu che lại cảm xúc chưa bình tĩnh, đưa tay: “Đưa cho tôi.”
Văn Dụ cầm túi đồ ăn lùi về sau, ngược lại cái tay đang ở sau lưng Kỷ An Ninh hơi dùng sức: “Ra ngoài rồi nói, em xem giọng điệu với sắc mặt em đi.”
Kỷ An Ninh thu tay về, thuận theo lực đạo của anh đi về phía cửa. Nhưng bả vai của cô kéo căng, lùi nửa bước, thoát khỏi bàn tay của Văn Dụ đang ở sau lưng.
Văn Dụ mỉm cười, làm như không có việc gì thu tay lại.
Ngày mùa thu, giữa trưa ánh nắng chói mắt, lại làm cho Kỷ An Ninh thấy yên tâm.
Ban ngày ban mặt, trời đất tươi sáng, so với bóng đêm mê ly xa hoa trụy lạc thì làm người ta có cảm giác an toàn hơn.
“Anh biết người kia à?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Cũng tính là có biết.” Văn Dụ nói, “Không quen.”
Kỷ An Ninh gật gật đầu, lại giơ tay: “Đưa cho tôi đi, tôi phải nhanh chóng đi đưa hàng.”
Văn Dụ đưa túi cho cô.
“Cám ơn.” Kỷ An Ninh nói, “Anh mau đi ăn đi.”
Dọc theo con đường từ nhà ăn đến ký túc xá, ven đường bày đầy quầy hàng của mấy câu lạc bộ, nhóm cốt cán của mấy câu lạc bộ đang ở đó hét lớn, hoặc là phát tờ rơi, thi triển bản lĩnh kéo người đến nhà mình. Những sinh viên năm nhất đang líu ríu, đầy hiếu kỳ với hưng phấn, nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Văn Dụ nhìn theo bóng Kỷ An Ninh biến mất giữa dòng người.
Cô nói cô không biết Triệu Thần, Văn Dụ không tin. Chỉ là bị va một cái, sao có thể phản ứng lớn như thế.
Kỷ An Ninh trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, không phải vì bị va trúng mà vì nhìn thấy mặt Triệu Thần.
Văn Dụ theo thói quen đột một điếu thuốc, vừa hút hai cái, có người đến nói: “Bạn học, chỗ này không cho hút thuốc.”
Văn Dụ mỉm cười gật đầu, dập tắt thuốc.
Hắn nhìn phương hướng biến mất của Kỷ An Ninh, chợt nhớ đến mấy việc. Ban đầu bước chân hướng về phía nhà ăn, hơi chần chờ một chút, sau đó chuyển hướng, đi về hướng ký túc xá nữ.
Kỷ An Ninh đưa xong đơn hàng cơm chưa, từ dưới lầu ký túc xá đi ra, không đi về phía nhà ăn. cô tìm chỗ băng ghế đá dưới lầu ngồi xuống, hai tay chống lên chân, bàn tay ôm lấy mặt.
Tay vẫn còn run.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy Triệu Thần là sự sợ hãi, sau khi sợ hãi qua đi là sự tức giận, tức giận đến mức muốn giết người.
Nếu như giết Triệu Thần thì sẽ thế nào?
Kiếp trước Văn Dụ đã từng làm, cuộc đời anh bị hủy luôn. Lúc đầu anh đã có thể sống tốt một đời.
Kỷ An Ninh dùng sức chà sát mặt mình, trước mắt đột nhiên hiện lên một đôi giày.
Ngẩng đầu lên, thấy Văn Dụ đang đút tay túi quần, cúi đầu nhìn cô. Kỷ An Ninh đang ngẩng đầu, từ góc độ này mà nhìn, anh trông cao lớn như khổng lồ.
“Làm gì vậy?” Anh hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh đứng ở dưới lầu ký túc xá chỗ đường đối diện đợi cô, lại thấy cô xuống lầu ngồi ở băng ghế đá run rẩy. Anh quan sát một lúc mới đi tới nói chuyện với cô.
Kỷ An Ninh nhìn anh hỏi: “Sao anh chưa đi ăn cơm?”
Thời gian ngắn như vậy, anh chắc chắn không thể ăn cơm xong rồi chạy tới đây.
Kỷ An Ninh nhìn nam nhân trẻ tuổi này, nghĩ đến việc anh vì cô mà cả đời ngắn ngủi, trong lòng có chút mềm mại. Lúc nói chuyện giọng điệu tự nhiên trở nên dịu dàng.
Văn Dụ nhíu mày, có chút kinh dị với giọng điệu cô nói với anh hôm nay.
Anh hỏi cô: “Triệu Thần lúc trước có quen biết với em à?”
Kỷ An Ninh run lên: “Không có.”
Văn Dụ vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô, anh gật gật đầu nói: “Vừa cân nhắc vài chuyện nên tới nói với em, sau này cách xa hắn ta một chút.”
Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm anh, khóe miệng nhếch lên.
Văn Dụ nói: “Anh với hắn không quen, chuyện này cũng chỉ là tin đồn. Đáng lẽ hắn ta đang học lắm ba giống anh, nhưng lúc hắn học năm hai, đi quấy rối nữ sinh, sau đó phải nghỉ học một năm, cho nên bây giờ vẫn đang học năm hai.”
Đấy đúng là…việc mà Triệu Thần sẽ làm.
“Đã hiểu.” Kỷ An Ninh nói, “Tôi sẽ cách xa hắn một chút, anh yên tâm.”
“Tôi phải đi làm thêm rất bận rộn, không có thời gian liên lạc với hắn, với cả tôi còn có cái này, anh không cần lo lắng.”
Cô móc từ trong cặp sách một cái bình phun loại nhỏ.
“Đây là cái gì?” Văn Dụ cầm lấy bình phun nhỏ từ trong tay cô, giơ lên soi dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn.
“Nước ớt.” Kỷ An Ninh hé miệng cười, “Tự chế.”
“Ôi.” Văn Dụ cũng cười.
Kỷ An Ninh vẫn luôn biết Văn Dụ đẹp trai. Nhưng kiếp trước anh mang cho cô quá nhiều phiền phức, tới mức mỗi khi nhớ tới anh là thấy phiền lòng, lúc đối mặt với anh chẳng có tí cảm giác nào.
Bây giờ cô nhìn lại, lại thấy mũi anh rất cao, bờ môi thì mỏng, anh tuấn mà quyến rũ.
Nhất là đôi mắt đen như mực kia, dưới ánh mặt trời như lóe sáng, làm người ta thấy hoảng hốt.
Kỷ An Ninh rời mắt, như muốn cho anh lời giao phó, nói: “Tôi biết cách đề phòng người khác. Tôi làm thêm ở NL, chỉ uống nước mình mang theo, cốc uống nước của tôi có ký hiệu ở trên, nếu có người động vào, tôi có thể biết được…”
Cho nên, anh đừng lo lắng cho tôi, hãy sống thật tốt, bình an vô sự cả đời, như vậy là tốt nhất.
Cô đã trải qua những gì? Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã để ý như thế?
Đừng nói năm nhất, những cô nàng học năm hai, năm ba có nhiều người đối với con trai đều rất ngây thơ, không chút ý thức đề phòng.
Ánh mắt Văn Dụ dừng trên mặt của cô.
Một lát sau, anh cười nói: “Được đấy, đúng là đứa bé ngoan.”
Sau khi anh nói thì đem bình phun nhỏ để vào lòng bàn tay cô. Nhưng động tác của anh chậm rãi, ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay cô khoảng ba giây.
Vừa mới nghĩ tốt cho anh, giờ lại lòi bộ mặt vô sỉ này ra.
Kỷ An Ninh lập tức nắm tay lại rút về, trừng mắt liếc anh một cái.
Văn Dụ mỉm cười nhìn cô. Da mặt dày như vậy, lông tóc đương nhiên không bị hao tổn gì.
Kỷ An Ninh không nói gì, đem nước ớt nhét vào cặp, đứng dậy bỏ đi.
“Cùng nhau ăn cơm trưa đi.” Văn Dụ ở phía sau hô lên.
“Anh tự đi mà ăn.” Kỷ An Ninh tức giận nói, bỏ mặc anh mà bước đi nhanh hơn.
Văn Dụ cười cười, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đuổi theo.
Mấy câu lạc bộ làm việc rất vất vả. Lúc người khác ăn cơm trưa thì họ đang phải ở quầy hàng của mình vất vả lôi kéo người khác.
“Bạn học, đến câu lạc bộ boxing xem một chút đi, bọn mình có thiết bị chuyên nghiệp và huấn luyện viên, còn có các loại phúc lợi!” Trần Hạo gào to lôi kéo mấy nam sinh năm nhất, “Là đàn ông thì nên học boxing tự do, không có hình thức rườm rà như Taekwondo, không sáo rỗng như võ thuật truyền thống, môn võ thuật cận chiến chân chính chỉ có kickboxing.”
Bên cạnh là câu lạc bộ Taekwondo đang có mấy nữ sinh mặc võ phục đứng đấy: “Cậu tuyên truyền thì tuyên truyền đi, lôi bọn tôi vào làm gì!”
“Nói nhầm, nói nhầm. Người đẹp đừng tức giận.”
Trần Hạo cười hì hì nói, quay đầu lại phía mấy nam sinh nói, “Muốn trải nghiệm cảm giác nhiệt huyết, chỉ có kickboxing* tự do mới mang lại cảm giác này.”
*kickboxing: quyền anh
Đáng tiếc, câu lạc bộ kickboxing chỉ có mấy anh chàng mạnh mẽ, câu lạc bộ Taekwondo lại có mấy nữ sinh đang làm việc, mấy đàn em ý chí không kiên định, nhanh chóng bị mấy học tỷ gương mặt cười tươi như hoa lôi kéo.
“Chậc.” Trần Hạo lắc đầu.
Ngược lại hắn cũng không quan trọng lắm, đội trưởng câu lạc bộ đại nhân đem vàng ròng bạc trắng rót vào bên trong, ban đầu yêu cầu chỉ tuyển những người có sở thích với kickboxing, còn phải có nghị lực bền bỉ chịu được huấn luyện. Ý chí kiểu này không được kiên định lắm, tùy tiện bị nữ sinh nói một câu “Con trai mặc võ phục đẹp trai nhất.” Đầu óc lâng lâng không biết giá trị nhan sắc của mình được mấy điểm, không biết mình đang ở chỗ nào.
Vừa quay đầu thì thấy một nữ sinh đang đứng trước quầy hàng câu lạc bộ kickboxing, đang cầm một tờ đơn chăm chú đọc.
Cô vừa ngẩng đầu một cái, Trần Hạo liền nhận ra. Đây không phải tiểu mỹ nữ cõng bà ngoại đi học đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.