Bí Quyết Giữ Mình Ở Thế Giới Hentai
Chương 30
Phở Bò Không Hành
11/05/2022
Về sau nói chuyện với Khanh Dã ta mới biết, trong khi ta ở trong nhà
giam thì Khanh Dã vô cùng đau lòng ở ngoài. Hắn bị phế đế bắt giữ, khi
nhìn thấy tóc và xắc bạc của ta, hắn biết y muốn dùng ta ép phải tự sát. Và càng đau khổ hơn khi Khanh Dã biết lúc nào ta cũng chỉ muốn róc thịt hắn. Vì đọc được suy nghĩ người khác nên hắn thấy được cuộc trò chuyện
giữa ta và phế đế, cùng những lời căm giận từ ta.
Điều đáng sợ nữa là, sau đó phế đế biết được bí mật của hắn, biết được khả năng đọc suy nghĩ người khác. Vì vậy y rất khôn khéo bịp mắt lại mỗi khi nói chuyện, khiến Khanh Dã hoàn toàn không đoán được phế đế đang nhốt ta ở đâu. Hắn cảm thấy bản thân thật sai lầm khi phò tá đại hoàng tử lên làm hoàng đế. Đại hoàng tử dã tâm, quyết đoán, nhưng y quá đa nghi, quá tàn nhẫn, và khi lên ngôi thì càng thâm độc hơn, chỉ sợ sau này sẽ trở thành hôn quân, bạo chúa.
Khanh Dã lợi dụng khả năng đọc được suy nghĩ, khống chế đám canh gác, lén lút truyền lệnh ra ngoài cho nhị hoàng tử và anh lớn, chuẩn bị cho màn đảo chính sắp tới. Hai bên hợp lực, bức phế đế thoái vị đồng thời khai ra chỗ chốn của ta. Nhưng tuyệt nhiên phế đế không chịu, y nói dù chết cũng phải khiến Khanh Dã cả đời đau khổ rồi tự sát. Khanh Dã công bố sự thật đại hoàng tử là con của thị vệ và cung nữ, danh chính ngôn thuận tước bỏ chức vị, đưa Tấn vương lên ngôi.
Điều Khanh Dã lo lắng tiếp theo đó là phế đế nhốt ta ở đâu. Tất cả những thị vệ thân cận của phế đế đều tự sát, hắn không tài nào tìm ra được tung tích của ta. Qua một thời gian mới phát hiện ra đông cung có một căn hầm bí mật, căn hầm đó dẫn thẳng đến nhà giam giam.
Khanh Dã vốn nghĩ khi gặp sẽ chất vấn ta, hỏi sao lại hận hắn, thế nhưng thấy bộ dạng không khác gì zombie ở trong nhà giam, hắn không thể nào mở miệng quở trách được. Hắn nghĩ, dù hận hắn cũng có sao, chỉ cần ta an toàn không phải đã quá tốt. Hắn tin rằng giữa chúng ta có thời gian, hắn sẽ khiến ta không hận hắn nữa.
Tuệ cũng kể lại, từ lúc ta mất tích, Khanh Dã không có đêm nào ngủ được, đêm nào cũng đến Bắc viện, cầm chiếc túi thơm ta tặng uống rượu, bộ dạng thật vô cùng cô đơn.
Sau khi được thả ra một thời gian, sức khỏe của ta dần ổn định lại, nhưng cơ thể thật sự gầy đi, đến chính ta cũng cảm giác giờ chỉ cần một cơn gió thổi là ta có thể bay ngay được. Và còn một vấn đề nữa, đó là ta không ngủ được yên giấc.
Cứ đêm ngủ sẽ giật mình tỉnh dậy, ngỡ như mình vẫn còn đang ở nhà giam đó, sợ hãi đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không sao ngủ lại được. Ta đành bảo Khanh Dã đến ngủ cùng, có hắn ôm mỗi đêm, ta không còn gặp ác mộng nữa, nhưng lại có một số vấn đề phát sinh.
"Cất cái đó của ngươi đi, chọc vào ta đó."
Ta đỏ mặt nhắc nhở hắn. Tên này cứ ở gần ta liền biến thành loài động vật chỉ sống bằng nửa thân dưới. Hắn cũng làm vẻ mặt vô cùng tủi thân:
"Ta không điều khiển được."
"Vậy ta gọi một kỹ nữ đến cho ngươi giải quyết."
"Nàng dám?"
"Có gì đâu mà không dám?"
"Được, để ta đi tìm, không cần đích thân nàng làm."
Thấy hắn định ngồi lên, ta lập tức tức giận, bật ngồi dậy:
"Mới nói vậy mà ngươi đã vui vẻ đồng ý ngay. Vậy mà suốt ngày nói thích ta?"
Trong bóng tối ta nghe thấy tiếng Khanh Dã phì cười:
"Rõ ràng ghen đến như vậy còn tỏ vẻ rộng lượng."
Tên này dám trêu chọc ta, liền tung chân muốn đạp hắn xuống giường, thế nhưng chân đã bị hắn giữ lại, còn thuận thế đè lên người ta:
"Không cần kỹ nữ, có nàng bên cạnh rồi."
Nói xong hai tay bắt đầu sờ soạng ngực ta. Biết hắn sẽ dừng đúng lúc, ta cũng không chống đối như trước, mặc hắn sờ. Y phục mỏng manh đã bị cởi ra, cả chiếc yếm bên trong cũng được ném sang một bên. Khanh Dã liền tận lực cúi xuống hôn, khiến cả người ta run rẩy, vội cắn chặt răng không phát ra tiếng động. Hắn đích thực là một tên cuồng ngực. Hơi thở của hắn phả lên da, giọng nói nhuộm tràn sắc dục:
"Nàng gầy đi thật nhiều, nơi này cũng nhỏ đi một chút."
Ta muốn mắng chửi hắn nhưng khi mở miệng ra lại chỉ thốt ra được mấy tiếng rên hư hỏng, nên quyết định thôi im miệng. Hắn không cuồng dã như mọi lần mà hết sức tỉ mỉ, vừa cắn, vừa hôn mà đôi khi lại mút nhẹ, khiến ta vô cùng khó chịu, cơ thể khẽ vặn vẹo. Đúng là nam chính hentai, trình độ cao siêu lắm. Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt mê man của ta, hôn nấy hôn nể. Lúc này ta mới mở lời nói chuyện được:
"Ta chưa từng hận ngươi."
Hắn khẽ dừng lại. Ta nói tiếp:
"Những lời nói đó là để lừa phế đế. Ta biết hắn định dùng ta uy hiếp ngươi, ta không muốn ngươi phải gánh thêm áp lực. Tiếc là phế đế không nghe, hắn vẫn lợi dụng ta. Xin lỗi ngươi."
Đây là những lời ta luôn muốn nói với hắn từ lúc rời khỏi nhà giam, nhưng vẫn thật khó để mở lời. Trước giờ ta chưa từng nghĩ mình sẽ xin lỗi một nhân vật hentai, nhưng giờ ta đã chẳng còn quan tâm đến điều đó. Hentai hay không chẳng quan trọng, Khanh Dã là người, là người mà ta yêu.
Ta có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đó nồng nhiệt, như trói chặt lấy trái tim ta, khiến ta ngại ngùng phải quay mặt sang hướng khác. Tay Khanh Dã nắm lấy cằm ta, ép ta phải đối diện với hắn, phải nhìn vào đôi mắt đang rực cháy kia:
"Nàng nói vậy làm sao ta kiềm chế nổi đây?"
Điều đáng sợ nữa là, sau đó phế đế biết được bí mật của hắn, biết được khả năng đọc suy nghĩ người khác. Vì vậy y rất khôn khéo bịp mắt lại mỗi khi nói chuyện, khiến Khanh Dã hoàn toàn không đoán được phế đế đang nhốt ta ở đâu. Hắn cảm thấy bản thân thật sai lầm khi phò tá đại hoàng tử lên làm hoàng đế. Đại hoàng tử dã tâm, quyết đoán, nhưng y quá đa nghi, quá tàn nhẫn, và khi lên ngôi thì càng thâm độc hơn, chỉ sợ sau này sẽ trở thành hôn quân, bạo chúa.
Khanh Dã lợi dụng khả năng đọc được suy nghĩ, khống chế đám canh gác, lén lút truyền lệnh ra ngoài cho nhị hoàng tử và anh lớn, chuẩn bị cho màn đảo chính sắp tới. Hai bên hợp lực, bức phế đế thoái vị đồng thời khai ra chỗ chốn của ta. Nhưng tuyệt nhiên phế đế không chịu, y nói dù chết cũng phải khiến Khanh Dã cả đời đau khổ rồi tự sát. Khanh Dã công bố sự thật đại hoàng tử là con của thị vệ và cung nữ, danh chính ngôn thuận tước bỏ chức vị, đưa Tấn vương lên ngôi.
Điều Khanh Dã lo lắng tiếp theo đó là phế đế nhốt ta ở đâu. Tất cả những thị vệ thân cận của phế đế đều tự sát, hắn không tài nào tìm ra được tung tích của ta. Qua một thời gian mới phát hiện ra đông cung có một căn hầm bí mật, căn hầm đó dẫn thẳng đến nhà giam giam.
Khanh Dã vốn nghĩ khi gặp sẽ chất vấn ta, hỏi sao lại hận hắn, thế nhưng thấy bộ dạng không khác gì zombie ở trong nhà giam, hắn không thể nào mở miệng quở trách được. Hắn nghĩ, dù hận hắn cũng có sao, chỉ cần ta an toàn không phải đã quá tốt. Hắn tin rằng giữa chúng ta có thời gian, hắn sẽ khiến ta không hận hắn nữa.
Tuệ cũng kể lại, từ lúc ta mất tích, Khanh Dã không có đêm nào ngủ được, đêm nào cũng đến Bắc viện, cầm chiếc túi thơm ta tặng uống rượu, bộ dạng thật vô cùng cô đơn.
Sau khi được thả ra một thời gian, sức khỏe của ta dần ổn định lại, nhưng cơ thể thật sự gầy đi, đến chính ta cũng cảm giác giờ chỉ cần một cơn gió thổi là ta có thể bay ngay được. Và còn một vấn đề nữa, đó là ta không ngủ được yên giấc.
Cứ đêm ngủ sẽ giật mình tỉnh dậy, ngỡ như mình vẫn còn đang ở nhà giam đó, sợ hãi đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không sao ngủ lại được. Ta đành bảo Khanh Dã đến ngủ cùng, có hắn ôm mỗi đêm, ta không còn gặp ác mộng nữa, nhưng lại có một số vấn đề phát sinh.
"Cất cái đó của ngươi đi, chọc vào ta đó."
Ta đỏ mặt nhắc nhở hắn. Tên này cứ ở gần ta liền biến thành loài động vật chỉ sống bằng nửa thân dưới. Hắn cũng làm vẻ mặt vô cùng tủi thân:
"Ta không điều khiển được."
"Vậy ta gọi một kỹ nữ đến cho ngươi giải quyết."
"Nàng dám?"
"Có gì đâu mà không dám?"
"Được, để ta đi tìm, không cần đích thân nàng làm."
Thấy hắn định ngồi lên, ta lập tức tức giận, bật ngồi dậy:
"Mới nói vậy mà ngươi đã vui vẻ đồng ý ngay. Vậy mà suốt ngày nói thích ta?"
Trong bóng tối ta nghe thấy tiếng Khanh Dã phì cười:
"Rõ ràng ghen đến như vậy còn tỏ vẻ rộng lượng."
Tên này dám trêu chọc ta, liền tung chân muốn đạp hắn xuống giường, thế nhưng chân đã bị hắn giữ lại, còn thuận thế đè lên người ta:
"Không cần kỹ nữ, có nàng bên cạnh rồi."
Nói xong hai tay bắt đầu sờ soạng ngực ta. Biết hắn sẽ dừng đúng lúc, ta cũng không chống đối như trước, mặc hắn sờ. Y phục mỏng manh đã bị cởi ra, cả chiếc yếm bên trong cũng được ném sang một bên. Khanh Dã liền tận lực cúi xuống hôn, khiến cả người ta run rẩy, vội cắn chặt răng không phát ra tiếng động. Hắn đích thực là một tên cuồng ngực. Hơi thở của hắn phả lên da, giọng nói nhuộm tràn sắc dục:
"Nàng gầy đi thật nhiều, nơi này cũng nhỏ đi một chút."
Ta muốn mắng chửi hắn nhưng khi mở miệng ra lại chỉ thốt ra được mấy tiếng rên hư hỏng, nên quyết định thôi im miệng. Hắn không cuồng dã như mọi lần mà hết sức tỉ mỉ, vừa cắn, vừa hôn mà đôi khi lại mút nhẹ, khiến ta vô cùng khó chịu, cơ thể khẽ vặn vẹo. Đúng là nam chính hentai, trình độ cao siêu lắm. Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt mê man của ta, hôn nấy hôn nể. Lúc này ta mới mở lời nói chuyện được:
"Ta chưa từng hận ngươi."
Hắn khẽ dừng lại. Ta nói tiếp:
"Những lời nói đó là để lừa phế đế. Ta biết hắn định dùng ta uy hiếp ngươi, ta không muốn ngươi phải gánh thêm áp lực. Tiếc là phế đế không nghe, hắn vẫn lợi dụng ta. Xin lỗi ngươi."
Đây là những lời ta luôn muốn nói với hắn từ lúc rời khỏi nhà giam, nhưng vẫn thật khó để mở lời. Trước giờ ta chưa từng nghĩ mình sẽ xin lỗi một nhân vật hentai, nhưng giờ ta đã chẳng còn quan tâm đến điều đó. Hentai hay không chẳng quan trọng, Khanh Dã là người, là người mà ta yêu.
Ta có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đó nồng nhiệt, như trói chặt lấy trái tim ta, khiến ta ngại ngùng phải quay mặt sang hướng khác. Tay Khanh Dã nắm lấy cằm ta, ép ta phải đối diện với hắn, phải nhìn vào đôi mắt đang rực cháy kia:
"Nàng nói vậy làm sao ta kiềm chế nổi đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.