Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
Chương 10:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
18/03/2023
Cánh tay Bạch Ngọc chống lên đầu giường, một thân xiêm y đen đã lỏng lẻo lộ ra cơ ngực trắng như ngọc. Hắn ngẩng cổ trắng nõn lên, yết hầu lăn qua lăn lại hưởng thụ khoái cảm mới lạ lại kích thích khác, làm cho người ta muốn ngừng cũng được.
Nhìn bộ dáng "tham ăn" của tiên tôn, còn có việc tiên tôn "chủ động" làm cho hắn cực kỳ mừng rỡ!
Hắn liếm liếm đôi môi mỏng, thong thả ưỡn thắt lưng giật giật trong miệng Giang Lâm Vụ, tận lực không để tiên quân khó chịu. Nhưng Giang Lâm Vụ ngoại trừ mấy cái đầu bị đẩy đến muốn nôn ra, dù miệng nàng nhỏ nhung nàng thật sự không phun ra mà còn gắt gao mút lấy. Cuối cùng khi đã thích ứng, Bạch Ngọc nhận thấy được sự thích ứng của nàng, vuốt ve đầu Giang Lâm Vụ, yên tâm bắt đầu rút ra.
Tiếng ùng ục mập mờ phun trào vang vọng khắp trong trướng ngân sương... Theo tốc độ càng ngày càng nhanh, khoái cảm Bạch Ngọc rất nhanh đạt tới đỉnh, hắn hít sâu, hắn sợ tiên tôn khó chịu nên muốn rút ra nam căn nhưng Giang Lâm Vụ ngậm côn thịt thật sâu giống như không muốn rời khỏi.
Nàng hừ hừ, vách thịt yết hầu bao bọc đến điểm giới hạn, Bạch Ngọc liền bộc phát, tinh dịch phun toàn bộ vào miệng Giang Lâm Vụ. Hắn liên tục bắn ra một lượng lớn tinh dịch. Thật sảng khoái! Sau khi cao trào, tinh thần hắn lâng lâng, sau khi hoàn hồn vội vàng đưa tay muốn lấy tinh dịch nồng đậm trong miệng
Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ "ừng ực" nuốt xuống, đôi mắt trong ngắt như mùa thu nghi hoặc nhìn bàn tay vươn ra của Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc “...”
Bạch Ngọc cúi người đẩy ngã Giang Lâm Vụ, thanh âm khàn khàn nói: "Tiên tôn... Người thích thứ màu trắng ấy à? Được rồi, được rồi... Bạch Ngọc có rất nhiều..." Nói xong hôn lên khuôn mặt lộ ra biểu cảm chậm chạp của nàng, nhưng đôi mắt lại cực sáng.
Bạch Ngọc biết nàng tỉnh rồi nhưng không hoàn toàn tỉnh táo, ý thức của nàng không hoàn toàn tỉnh táo mà giống như người say rượu. Sau khi mê hương hết hiệu lực thì sẽ không còn nhớ chuyện gì nữa. Hắn hy vọng là đây không phải là bởi vì mê hương, mà là màn ân ái ngươi tình ta nguyện triền miên giữa hắn và tiên tôn...
Đôi mắt phượng uy nghiêm của Giang Lâm Vụ lúc này lóe lên ba tia sáng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc, nàng cẩn thận nhìn hắn, nhìn qua nhìn lại. Nàng sững sờ mở miệng hỏi: "Bạch Ngọc, ngươi không mặc áo màu bạch trà trắng thêu tường vân sao? Nhưng mà… ngươi mặc y phục màu đen đơn giản này cũng đẹp!" Thanh âm không còn chút kiêu ngạo uyển chuyển ngày thường, ngược lại mang theo một chút mềm mại ngọt ngào.
Bạch Ngọc chấn động, chống người lên nhìn thẳng nàng, nhất thời đầu óc ong ong trắng bệch, đôi mắt mở to, đôi môi mỏng của hắn khẽ run lên hỏi: "Tiên tôn? Người có nhận ra ta là ai không?”
Bạch Ngọc chống người ở phía trên Giang Lâm Vụ, nàng nâng bàn tay ngọc mảnh khảnh hơi lạnh lên từng chút từng chút vuốt ve gương mặt ôn nhuận như ngọc của Bạch Ngọc. Nàng chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Ngươi là Bạch Ngọc."
Bạch Ngọc chính mình cũng không nhớ sao?-
Bạch Ngọc nâng tay cầm lấy bàn tay sự mềm mại của Giang Bội Vụ đang vuốt ve khuôn mặt mình, ngón tay dài khẽ cọ nhẹ mu bàn tay mềm mại của nàng. Sương mù trong mắt đào hoa câu người tản đi, ngược lại sáng lấp lánh.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy ngày mai cho dù tiên tôn không nhớ rõ, nhưng hiện tại nàng biết mình là ai cũng tốt rồi! Nàng ấy biết! Nàng ấy biết đó là mình!
Thiếu niên si mê cười ra tiếng, lại cúi người ôm chặt lấy Giang Lâm Vụ, hai người cùng nằm ngủ chung một gối, cùng nhau vào mộng đẹp...
Nhìn bộ dáng "tham ăn" của tiên tôn, còn có việc tiên tôn "chủ động" làm cho hắn cực kỳ mừng rỡ!
Hắn liếm liếm đôi môi mỏng, thong thả ưỡn thắt lưng giật giật trong miệng Giang Lâm Vụ, tận lực không để tiên quân khó chịu. Nhưng Giang Lâm Vụ ngoại trừ mấy cái đầu bị đẩy đến muốn nôn ra, dù miệng nàng nhỏ nhung nàng thật sự không phun ra mà còn gắt gao mút lấy. Cuối cùng khi đã thích ứng, Bạch Ngọc nhận thấy được sự thích ứng của nàng, vuốt ve đầu Giang Lâm Vụ, yên tâm bắt đầu rút ra.
Tiếng ùng ục mập mờ phun trào vang vọng khắp trong trướng ngân sương... Theo tốc độ càng ngày càng nhanh, khoái cảm Bạch Ngọc rất nhanh đạt tới đỉnh, hắn hít sâu, hắn sợ tiên tôn khó chịu nên muốn rút ra nam căn nhưng Giang Lâm Vụ ngậm côn thịt thật sâu giống như không muốn rời khỏi.
Nàng hừ hừ, vách thịt yết hầu bao bọc đến điểm giới hạn, Bạch Ngọc liền bộc phát, tinh dịch phun toàn bộ vào miệng Giang Lâm Vụ. Hắn liên tục bắn ra một lượng lớn tinh dịch. Thật sảng khoái! Sau khi cao trào, tinh thần hắn lâng lâng, sau khi hoàn hồn vội vàng đưa tay muốn lấy tinh dịch nồng đậm trong miệng
Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ "ừng ực" nuốt xuống, đôi mắt trong ngắt như mùa thu nghi hoặc nhìn bàn tay vươn ra của Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc “...”
Bạch Ngọc cúi người đẩy ngã Giang Lâm Vụ, thanh âm khàn khàn nói: "Tiên tôn... Người thích thứ màu trắng ấy à? Được rồi, được rồi... Bạch Ngọc có rất nhiều..." Nói xong hôn lên khuôn mặt lộ ra biểu cảm chậm chạp của nàng, nhưng đôi mắt lại cực sáng.
Bạch Ngọc biết nàng tỉnh rồi nhưng không hoàn toàn tỉnh táo, ý thức của nàng không hoàn toàn tỉnh táo mà giống như người say rượu. Sau khi mê hương hết hiệu lực thì sẽ không còn nhớ chuyện gì nữa. Hắn hy vọng là đây không phải là bởi vì mê hương, mà là màn ân ái ngươi tình ta nguyện triền miên giữa hắn và tiên tôn...
Đôi mắt phượng uy nghiêm của Giang Lâm Vụ lúc này lóe lên ba tia sáng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc, nàng cẩn thận nhìn hắn, nhìn qua nhìn lại. Nàng sững sờ mở miệng hỏi: "Bạch Ngọc, ngươi không mặc áo màu bạch trà trắng thêu tường vân sao? Nhưng mà… ngươi mặc y phục màu đen đơn giản này cũng đẹp!" Thanh âm không còn chút kiêu ngạo uyển chuyển ngày thường, ngược lại mang theo một chút mềm mại ngọt ngào.
Bạch Ngọc chấn động, chống người lên nhìn thẳng nàng, nhất thời đầu óc ong ong trắng bệch, đôi mắt mở to, đôi môi mỏng của hắn khẽ run lên hỏi: "Tiên tôn? Người có nhận ra ta là ai không?”
Bạch Ngọc chống người ở phía trên Giang Lâm Vụ, nàng nâng bàn tay ngọc mảnh khảnh hơi lạnh lên từng chút từng chút vuốt ve gương mặt ôn nhuận như ngọc của Bạch Ngọc. Nàng chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Ngươi là Bạch Ngọc."
Bạch Ngọc chính mình cũng không nhớ sao?-
Bạch Ngọc nâng tay cầm lấy bàn tay sự mềm mại của Giang Bội Vụ đang vuốt ve khuôn mặt mình, ngón tay dài khẽ cọ nhẹ mu bàn tay mềm mại của nàng. Sương mù trong mắt đào hoa câu người tản đi, ngược lại sáng lấp lánh.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy ngày mai cho dù tiên tôn không nhớ rõ, nhưng hiện tại nàng biết mình là ai cũng tốt rồi! Nàng ấy biết! Nàng ấy biết đó là mình!
Thiếu niên si mê cười ra tiếng, lại cúi người ôm chặt lấy Giang Lâm Vụ, hai người cùng nằm ngủ chung một gối, cùng nhau vào mộng đẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.