Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
Chương 28:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
18/03/2023
Giang Lâm Vụ run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Nàng cảm thấy toàn thân ấm áp và mềm mại ôm mình trong vòng tay. Một cánh tay săn chắc chắc chắn đang ôm chặt eo nàng.
Nàng giật giật ngón tay, phát hiện tay mình và tay Bạch Ngọc nắm chặt cùng một chỗ với nhau. Ngón tay dài thon dài như ngọc nắm lấy ngón tay nhỏ mềm mại, mười ngón tay hai người đan xen.
Giang Lâm Vụ chớp chớp mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng thật nhẹ nhàng và yên tĩnh, mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ gỗ rơi vào nhà chiếu lên gương mặt Bạch Ngọc. Những sợi lông tơ mặt nhỏ tỏa ra ánh sáng mềm mại, hàng mi rậm rạp che khuất bị ánh mặt trời ấm áp tạo thành hai cái bóng quạt nhỏ.
Đôi môi mỏng dâm mỹ vì đêm qua ma sát quá mức so với ngày thường càng thêm hồng nhuận. Y bào màu bạch trà trên người mềm mại, lộ ra làn da trắng như ngọc. Hắn thật đẹp mắt, tựa như mỹ ngọc nhu thuận ôn nhã, như gió mát thổi qua khi trời nóng bức.
Phát hiện Giang Lâm Vụ cuối cùng cũng tỉnh lại, Bạch Ngọc liền mở mắt ra. Trong đôi mắt hoa đào dịu dàng, ánh mắt rạng ngời rực rỡ, hắn mỉm cười thân mật cọ cọ Giang Lâm Vụ ôn nhu nói nhỏ: "Tiên tôn tỉnh rồi? Nàng có đói không, ta đã nấu cháo đang để trên bếp nhỏ giữ ấm, có thể ăn bất cứ lúc nào.”
Đầu óc mê mang của Giang Lâm Vụ trong nháy mắt tỉnh táo lại, đủ loại sự tình đêm qua hiện lên trong đầu nàng. Toàn thân nàng mỏi nhừ, giữa hai chân còn cảm giác căng phồng như có dị vật, chính là loại cảm giác bị ma sát va chạm này hình như vừa dừng ở bên trong.
Nàng mở to hai mắt, cả mặt ửng đỏ. Bạch Ngọc biết nàng nhớ tới chuyện đêm qua, đôi mắt mỉm cười của hắn cùng đôi mắt đẹp đang trừng to của nàng nhìn nhau.
Nhất thời bầu không khí có chút kiều diễm. Giang Lâm Vụ bỗng cảm thấy nhút nhát lạ thường, nàng muốn đứng dậy vì muốn thoát khỏi bầu không khí này.
Giang Lâm Vụ chịu đựng đau nhức, vừa mới đứng lên không ngờ cảm giác mệt mỏi sau chuyện chăn gối kịch liệt khiến cho hai chân mềm nhũn. Nàng "A" một tiếng ngã xuống, Bạch Ngọc vẫn nhìn chăm chú hướng đi của Giang Lâm Vụ, nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Giang Lâm Vụ.
Trời đất quay cuồng, cả người Giang Lâm Vụ trực tiếp ngã xuống người Bạch Ngọc.
Y bào bạch trà vốn lỏng lẻo bởi vì động tác mà nhanh chống trượt xuống, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng làn da ngọc trơn láng. Mà Giang Lâm Vụ lại đang sờ cơ ngực Bạch Ngọc đang ở dưới thân mình. Nữ trên nam dưới, trên người hai người như có như không hương trúc xanh mát xen lẫn với hoa lê trắng ngọt ngào quanh quẩn bên trong, càng tăng thêm không khí ái muội.
Tiếng tim đập kịch liệt, đã không phân biệt được trên người ai...
Bạch Ngọc là người phá vỡ cục diện bế tắc trước, cánh tay dài của hắn ôm lấy lên eo nhỏ của Giang Lâm Vụ ôn nhu hỏi: "Tiên tôn có đau không? Nữ tử mới phá thân phía sau sẽ có khó chịu, tiên tôn chậm một chút. Ta đã bôi thuốc cho tiên tôn, nhưng tiên tôn cùng người khác bất đồng, còn cần chút thời gian mới có thể khỏi được.”
Giang Lâm Vụ cứ như vậy nằm sấp trên người Bạch Ngọc, nhìn hắn cứ ôm mình như vậy nói chuyện đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ ửng.
Sao Bạch Ngọc bình thường ôn nhu nhã nhặn lại nói đến chuyện phá thân lạnh nhạt như vậy, mặt không đỏ lòng không hoảng?”
Mặt nàng đỏ ửng chống người lên muốn lui người ra sau, Bạch Ngọc lại không có ý buông tay. Ngón tay thon dài vẫn giữ chặt eo nàng để hai người dán sát vào nhau. Đôi mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm nhìn nàng không chớp mắt.
Nàng cảm thấy toàn thân ấm áp và mềm mại ôm mình trong vòng tay. Một cánh tay săn chắc chắc chắn đang ôm chặt eo nàng.
Nàng giật giật ngón tay, phát hiện tay mình và tay Bạch Ngọc nắm chặt cùng một chỗ với nhau. Ngón tay dài thon dài như ngọc nắm lấy ngón tay nhỏ mềm mại, mười ngón tay hai người đan xen.
Giang Lâm Vụ chớp chớp mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng thật nhẹ nhàng và yên tĩnh, mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ gỗ rơi vào nhà chiếu lên gương mặt Bạch Ngọc. Những sợi lông tơ mặt nhỏ tỏa ra ánh sáng mềm mại, hàng mi rậm rạp che khuất bị ánh mặt trời ấm áp tạo thành hai cái bóng quạt nhỏ.
Đôi môi mỏng dâm mỹ vì đêm qua ma sát quá mức so với ngày thường càng thêm hồng nhuận. Y bào màu bạch trà trên người mềm mại, lộ ra làn da trắng như ngọc. Hắn thật đẹp mắt, tựa như mỹ ngọc nhu thuận ôn nhã, như gió mát thổi qua khi trời nóng bức.
Phát hiện Giang Lâm Vụ cuối cùng cũng tỉnh lại, Bạch Ngọc liền mở mắt ra. Trong đôi mắt hoa đào dịu dàng, ánh mắt rạng ngời rực rỡ, hắn mỉm cười thân mật cọ cọ Giang Lâm Vụ ôn nhu nói nhỏ: "Tiên tôn tỉnh rồi? Nàng có đói không, ta đã nấu cháo đang để trên bếp nhỏ giữ ấm, có thể ăn bất cứ lúc nào.”
Đầu óc mê mang của Giang Lâm Vụ trong nháy mắt tỉnh táo lại, đủ loại sự tình đêm qua hiện lên trong đầu nàng. Toàn thân nàng mỏi nhừ, giữa hai chân còn cảm giác căng phồng như có dị vật, chính là loại cảm giác bị ma sát va chạm này hình như vừa dừng ở bên trong.
Nàng mở to hai mắt, cả mặt ửng đỏ. Bạch Ngọc biết nàng nhớ tới chuyện đêm qua, đôi mắt mỉm cười của hắn cùng đôi mắt đẹp đang trừng to của nàng nhìn nhau.
Nhất thời bầu không khí có chút kiều diễm. Giang Lâm Vụ bỗng cảm thấy nhút nhát lạ thường, nàng muốn đứng dậy vì muốn thoát khỏi bầu không khí này.
Giang Lâm Vụ chịu đựng đau nhức, vừa mới đứng lên không ngờ cảm giác mệt mỏi sau chuyện chăn gối kịch liệt khiến cho hai chân mềm nhũn. Nàng "A" một tiếng ngã xuống, Bạch Ngọc vẫn nhìn chăm chú hướng đi của Giang Lâm Vụ, nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Giang Lâm Vụ.
Trời đất quay cuồng, cả người Giang Lâm Vụ trực tiếp ngã xuống người Bạch Ngọc.
Y bào bạch trà vốn lỏng lẻo bởi vì động tác mà nhanh chống trượt xuống, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng làn da ngọc trơn láng. Mà Giang Lâm Vụ lại đang sờ cơ ngực Bạch Ngọc đang ở dưới thân mình. Nữ trên nam dưới, trên người hai người như có như không hương trúc xanh mát xen lẫn với hoa lê trắng ngọt ngào quanh quẩn bên trong, càng tăng thêm không khí ái muội.
Tiếng tim đập kịch liệt, đã không phân biệt được trên người ai...
Bạch Ngọc là người phá vỡ cục diện bế tắc trước, cánh tay dài của hắn ôm lấy lên eo nhỏ của Giang Lâm Vụ ôn nhu hỏi: "Tiên tôn có đau không? Nữ tử mới phá thân phía sau sẽ có khó chịu, tiên tôn chậm một chút. Ta đã bôi thuốc cho tiên tôn, nhưng tiên tôn cùng người khác bất đồng, còn cần chút thời gian mới có thể khỏi được.”
Giang Lâm Vụ cứ như vậy nằm sấp trên người Bạch Ngọc, nhìn hắn cứ ôm mình như vậy nói chuyện đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ ửng.
Sao Bạch Ngọc bình thường ôn nhu nhã nhặn lại nói đến chuyện phá thân lạnh nhạt như vậy, mặt không đỏ lòng không hoảng?”
Mặt nàng đỏ ửng chống người lên muốn lui người ra sau, Bạch Ngọc lại không có ý buông tay. Ngón tay thon dài vẫn giữ chặt eo nàng để hai người dán sát vào nhau. Đôi mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm nhìn nàng không chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.